“ Khuynh di…” Vệ Minh Hạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Khuynh Thiên, đôi con ngươi có chút long lanh ngấn nước
“ Sao vậy, Hạo nhi bị đau chân sao….” Khuynh Thiên cười khẽ, tay giúp nó xoa xoa đầu gối
“ Khuynh di, người sẽ mãi bên Tiểu Hạo sao….?..”.nó nhỏ giọng vấn, lúc nãy nó nghe đối thoại giữa Khuynh di và mẫu phi nó thật sự rất muốn khóc, vì sao nha, mẫu phi tai sao không thể yêu nó một chút, vô điều kiện sủng nịnh nó một tý, như vậy ……
“ Đương nhiên rồi, Hạo nhi cũng là tiểu bảo bối của Khuynh di mà…” Khuynh Thiên cười nhẹ đáp, xoa đầu nó….
Nó chui vào trong lòng Khuynh di, luyến tiếc hơi ấm trên người Khuynh di, thật tốt, nếu như vậy thật tốt…nó giờ phút này đây chẳng hi vọng nhận được sự sủng ái của phụ hoàng, cũng chẳng cần mẫu phi yêu thương nó nữa, nó bây giờ chỉ cần Khuynh di của nó là đủ, có Khuynh di đau nó, sủng nó, vô điều kiện yêu thương nó….nó thật hạnh phúc rồi….!
Chiếc xe ngựa chậm chạp đi trên đường, âm thanh phố xá náo nhiệt hòa trong dòng người qua lại….
Mấy hôm nay tâm trạng của Phong Tà Nguyệt vô cùng tồi tệ, khuôn mặt búp bê thường ngày vốn lãnh sương mấy hôm nay càng thêm âm u….Chậc!! làm cho các sát thủ của phong ảnh điện ai nấy điều lấy cớ có ám sát mà trốn khỏi Phong Ảnh điện, chẳng ai muốn dùng mạng nhỏ của mình mà chọc giận cung chủ đáng sợ của bọn họ!!...Nói chung làm sát thủ cũng có cái khổ của sát thủ….!!,,haizz….!!
Mà người có thể khiến cho khối băng lạnh lùng Nguyệt ca của chúng ta đen mặt là ai nhỉ?....nói ra thì bọn thuộc hạ Phong Ảnh điện chắc chắn sẽ sốc mà trèo cây nhảy xuống tự tử ấy chứ..??!
Phong Tà Nguyệt tâm trạng nếu dùng hai từ để hình dung là ‘ buồn bực’, ba từ là ‘ rất buồn bực’ mà bốn từ chính là ‘ vô cùng buồn bực’. Mà nguyên nhân không ai khác chính là mấy tiểu bảo bối của Lãnh phủ….
Cứ mỗi lần ở bên nàng một chút, là bọn tiểu quỷ ấy sẽ tìm cách đưa nàng đi….hừ..hừ..!! nhưng mà hắn chẳng thể làm gì được, nghĩ đến mà tức hộc máu..!!..
Hai tên nhóc con đã phiền lắm rồi, mà thêm một cái tiểu hoàng tử lại còn quá hơn, hắn thề, sau này nhất định không sinh tiểu hài tử đích, nghĩ đến tình cảnh bọn nhóc chiếm lấy Khuynh Thiên của hắn là đầu Phong Tà Nguyệt lại có dấu hiệu bốc khói..!!! ( tác giả: chậc!!..Nguyệt ca thật mất hình tượng --- Nguyệt: liếc xéo --- tác giả: nín luôn..)
Khuynh các trúc
Cái oi ả nóng bức của hè đã qua, không khí se se lạnh của tiết thu êm ả dịu dàng …..
Làn gió thu mang hơi hướng tự nhiên đi khắp nơi, làm cho lòng người cũng thoải mái…
Khuynh các trúc vẫn như thế, màu xanh óng ả của lá trúc thanh nhã, hương trúc nhàn nhạt lãnh đượm…
Lá trúc rơi theo gió, màu xanh lả tả…..
Dưới tán trúc, có một người…
Nam nhân một thân hắc y, múa kiếm…
Động tác hành vân lưu thủy, khiếm pháp nhanh, sắc, bén, nhạy…từng chiêu, từng kiếm cho thấy thủ pháp tinh diệu cùng tàn khốc của chủ nhân…..
Lãnh Khuynh Thiên lặng yên nhìn nam nhân múa kiếm dưới tán trúc, màu xanh lá trúc hòa cùng hắc y…đối lập cũng thật hài hòa. Phượng mâu xinh đẹp ôn nhu nhìn bóng dáng đó….là a…nhanh thật, mười lăm năm trước hài tử đáng yêu cùng kiên cường ngày xưa nhanh như vậy đã trở thành một lạnh lùng nhân rồi. Năm đó gặp hắn, cứ như một giấc mộng, cứ ngỡ mình tưởng tượng ra đó thôi!!....
“ Nguyệt…” Lãnh Khuynh Thiên khẽ cười, ánh nhìn ấm áp nhìn nam nhân trước mặt mình…
Phong Tà Nguyệt dừng múa kiếm, đi đến bên nàng, khóe miệng nhàn nhạt tiếu dung, nhãn thần ôn nhu cũng lắm ái tình nhìn tử y thiếu nữ…
“ Sao vậy, còn bực..!!” Khuynh Thiên buồn cười nhìn hắn búp bê mặt mà nhãn thần có chút không hờn giận, thật đáng yêu..!!..
“ Nguyệt, sao ngươi lúc nào cũng lạnh vậy nha….” Khuynh Thiên nghiêng đầu nghi vấn
“ Có lẽ võ công mà ta học thiên về hàn khí…” Phong Tà Nguyệt cười nói…, tay giúp nàng nhặt mảnh lá trúc còn vướng trên tóc. Cảm giác dịu êm của mái tóc còn vương vấn nơi đầu ngón tay, ấm áp khiến cho hắn luyến tiếc không đành buông.
“ Thật dễ chịu…” Lãnh Khuynh Thiên nhắm khẽ mắt, an tường dựa vào Phong Tà Nguyệt trong lòng, cảm giác lành lạnh thật tốt, giống như ở hiện đại mà có máy lạnh vậy..!!
Cảm giác hạnh phúc dâng trào trong hắn, còn gì vui vẻ hơn khi mà người mình thương đang trong lòng mình cơ chứ, Phong Tà Nguyệt thỏa mãn cảm giác lấp đầy trong tâm giờ đây của mình, dòng nước ấm chảy qua trong cõi lòng giá băng của hắn….người mà có thể khiến cho lòng của hắn mềm mại, khiến cho băng tâm của hắn vỡ tan…duy nhất chỉ có nàng mà thôi!!...
Không khí ấm áp lưu chuyển cả Khuynh các trúc, xua đi cả cái se lạnh của tiết thu….
Một góc của Khuynh các trúc, lấp ló ba cái đầu nhỏ xinh,…
“ Ca..!, xem ra nương thân rất thích Phong thúc thúc nha…!!” Tiểu hài tử khả ái béo mập khuôn mặt, lúng liếng mắt to, đôi con ngươi ửng hồng, cánh mũi xinh phập phồng chu môi nói.
“ Đúng vậy..!!...” hài tử xinh đẹp mê ly với sắc tím đôi mắt, khốc khốc khuôn mặt nhỏ nhắn gật đầu nhìn đệ đệ của mình
“ Hắn có gì tốt chứ, sao Khuynh di lại thích hắn nha….” hoàng y tiểu hài tử, tuấn tú dung nhan, tuy còn nhỏ nhưng khí chất khá nội liễm, đưa tay chống cằm thở dài nói…
“ Không biết….”.Thần Hi lắc đầu
“ Chỉ cần mẫu thân thích là tốt rồi….” Duệ Hi ngẩng đầu nhìn đệ đệ cùng bạn tốt của mình…
“ Đúng vậy! Khuynh di thích là được”, Minh Hạo cũng gật đầu tỏ ý chấp thuận…
“ Nhưng mà nếu nương thân có Phong thúc thúc có hay không sẽ không để ý đến chúng ta nha….” Thần Hi ửng hồng con ngươi cuối đầu suy nghĩ, chậc!.. bộ dạng khả ái cùng cách thức chống cằm giống hệt ông cụ non lúc này thật đáng yêu vô cùng…
“ Mới không phải..!! nương thân sao có thể không để ý chúng ta được…” Duệ Hi phản bác đệ đệ của mình, con ngươi xinh đẹp có chút tức giận
“ ừ!...ko đâu…” Vệ Minh Hạo gật đầu lia lịa, nào còn bộ dáng nghiêm túc tiểu hoàng tử như thường lệ, nó cũng chỉ là hài tử đang lo sợ được mất tình thân thôi!!
“ Vậy phải làm như thế nào nha…” Thần Hi suy sụp gục đầu, nó rất sợ khi mà mẫu thân không chú ý đến nó nữa..thật sự sợ hãi…
Đêm
Âm thanh sấm vang, tiếng rền ầm ĩ..chẳng mấy chốc mà thời tiết thay đổi, mây đen ôm trọn cả không gian…rồi mưa trút xuống..ồ ạc…
Tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng tiếng sấm, âm thanh thật lớn, làm cho đem yên tĩnh càng dễ dàng nghe thấy….
Căn phòng đang tối được thắp sáng lên, ánh nến chiếu rọi xua đi bóng tối khắp căn phòng…
Lãnh Khuynh Thiên buồn cười nhìn ba hài tử chụm lại một góc trên giường, thật là …!!
“ Ô..nương thân…” Thần Hi oa vào lòng Khuynh Thiên, tay nhỏ bé gắt gao níu chặt lấy vạc áo của nàng, không chịu buông
“ Ngoan, có mẫu thân…ko sợ nha…” Khuynh Thiên từ ái mỉm cười, xoa nhẹ đầu nó
Hai tiểu tử kia cũng chả e ngại gì mà không lao thẳng vào người nàng. Hương nhàn nhạt cùng ấm áp của mẫu thân là trên đời tối dễ chịu đích, ba hài tử không hẹn mà cùng có suy nghĩ như thế…
“ Mẫu thân, người sẽ không bao giờ không quan tâm đến Thần Nhi nữa phải không..?...” Thần Hi nhỏ giọng vấn…
“ Sao Thần Nhi lại hỏi vậy..?..” Khuynh Thiên than nhẹ. Nỗi ám ảnh bị bỏ rơi trong lòng tiểu hài tử quá lớn, vì vậy mà Thần Nhi của nàng luôn lo sợ bị một lần nữa bỏ rơi sao, tâm tính của hài tử đơn giản thuần khiết nhưng mà cũng thật tinh tế nhạy cảm…!!
“ Duệ Nhi cũng lo vậy sao..” Khuynh Thiên nhìn sang Duệ Hi vấn
“ Không có…Duệ Nhi tin tưởng mẫu thân…” Duệ Hi lắc đầu nhỏ giọng nói, nó tin mẫu thân sẽ không bao giờ bỏ rơi bọn nó …
Lãnh Khuynh Thiên cười nhẹ, dịu dàng xoa đầu Duệ Hi, tiểu hài tử kiên cường, dù muốn cũng chẳng bao giờ nói ra miệng…tay dang ra ôm lấy ba tiểu tử vào lòng, ôn nhu nỉ non
“ Duệ Nhi, Thần Nhi, Tiểu Hạo..là món quà vô giá mà thượng thiên ban cho mẫu thân, sao có thể ko quan tâm nha….mẫu thân quan tâm cũng chỉ là các bảo bối mà thôi…”
Bên ngoài mưa rơi thật to, sấm vang,….cái se lạnh trong từng ngóc ngách duy trong phòng mờ nhạt ánh nến vẫn như vậy ấm áp. Tiếng ôn nhu nỉ non kể chuyện xưa của nữ tử, những khúc ca ru hồn người, tiếng hoan hô của tiểu hài tử, những lời nói thơ ngây nhưng mà cũng tràn đầy tình thân….hòa quyện trong không gian ấy..thật bình yên…