Lãnh phủ mấy hôm nay ai nấy điều sắc mặt vui mừng, bộ dạng thập phần phấn khởi, mà nguyên nhân chính là tiểu thư ôn nhu xinh đẹp của bọn họ chuần bị xuất giá.
Tin tức Lãnh phủ tiểu thư Lãnh Khuynh Thiên tân hôn làm náo động cả hạo nguyệt quốc mà cũng không biết bao nhiêu kẻ tan nát cõi lòng đây.
Hôn lễ diễn ra vô cùng náo nhiệt…..
Người đến chúc mừng nhiều vô số kể….
Ngay cả đương kim thánh thượng cũng tự mình đến chúc phúc kia mà…
Hôn lễ, người hoan hỉ, kẻ vui mừng nhưng mà cũng lắm người đau lòng..
Bắc Li quốc
Hoàng cung
Nam nhân tuấn mỹ bất phàm, một thân hoàng bào càng tôn lên khí chất cao quý của hắn.
Nam nhân tĩnh mặc, đôi con ngươi thâm trầm sâu tựa bể. Ngọn nến chiếu ánh sáng dịu nhẹ hiu hắt phản chiếu lên khuôn mặt anh tuấn của hắn.
Nam nhân nhãn thần si ngốc nhìn …một bức họa, đúng vậy bức tranh họa một nữ tử, tinh tế, xinh đẹp…
Nữ tử hoàn hảo ngũ quan, phượng mâu yên ả như sóng xanh lưu chuyển, ấm áp …, đôi môi tinh tế nhàn nhạt tiếu dung, một đầu ô phát thật dài buông thả tự nhiên, nữ tử đứng đó, yên lặng trong một rừng trúc thanh nhã, tử y phiêu diêu trong gió….mỹ lệ.!
Tay nhẹ nhàn, lưu luyến chạm nhẹ, động tác vạn phần ôn nhu, bạc thần hé mở…
“ Khuynh Thiên,.. nhanh thật, mới đó mà đã hơn một năm từ khi gặp ngươi.”
“ Ngươi …nhanh như vậy đã kết hôn rồi!..có chăng là muốn cho chúng ta không lưu luyến nữa…”
“ Thật ngốc!, ngươi có biết..dù qua bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng…ngươi trong lòng ta vĩnh viễn không thể xóa nhòa…ta nghĩ chắc bọn hắn cũng như vậy thôi!...”
“ Mà thôi, chỉ cần ngươi muốn là được, chỉ cần ngươi hạnh phúc…Bắc Li Ngạo chúc phúc cho ngươi….”
Nhãn thần ôn nhu lưu luyến nhìn người trong tranh, thùy hạ mi mắt, tiếng than nhẹ cũng hóa thành thở dài……
Vệ vương phủ
Bạch y phiêu diêu trong gió, nam nhân thanh lãnh, im lặng ngắm nhìn rừng cây tử đằng…
Màu tím huyễn hoặc huyền bí, xinh đẹp
Hoa rơi theo gió, gió cuốn lấy hoa…
Rơi nhẹ, rơi nhẹ…rồi lả lướt trên măt đất…
Vệ Minh Kha si ngốc nhìn cảnh đó, lặp đi lặp lại, bóng lưng cô tịch, giàn dụa cũng lắm thê lương…
Một bàn tay vỗ lấy vai hắn, xoay đầu lại nhìn thấy nam nhân có thất phần giống mình, than nhẹ..an ủi, tâm…quặng lại…
“ Hoàng huynh…” Vệ Minh Kha cười khổ
“ Đệ đệ, có những việc không thể cưỡng cầu….” Vệ Minh Kì thở dài, lắc đầu nhìn đệ đệ duy nhất của mình. Bất nhiễm nhân gian khói lữa, một thân bạch y như trích tiên chung quy vì tình mà ai thương, mà bi lụy…!!..
“ Ta biết,…nhưng mà…dù vậy…vẫn kiềm lòng không đậu mà luyến tiếc, mà si mê…” Vệ Minh Kha ôn nhu nỉ non. Nếu như có thể dễ dàng chấm dứt từ bỏ, sao có thể gọi là tình ….
“ Nàng ấy, chắc chắn rất xinh dẹp đúng ko?...” Vệ Minh Kha nhìn huynh trưởng của mình vấn
“ Đúng vậy….hỏa hồng thiên diễm, ngạo tựa hồng liên…bách mị chúng sinh…” Vệ Minh Kì hồi tưởng khi nhìn thấy tân nương. Đã quen nàng một thân tử y thuần khiết mị hoặc, hôm nay thấy nàng giá y càng thêm xuất trần, có lẽ là tân nương xinh đẹp nhất mà hắn từng xem…
“ Nàng vẫn luôn xinh đẹp mà…”.Vệ Minh Kha khẽ cười, có chút tự giễu, ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, nàng vẫn như vậy xuất chúng, dù giữa trăm ngàn người vẫn như vậy nổi trội, khí chất cao quý tỏa ra từ tận tâm hồn, ôn nhu từ tận chân tâm…khiến hắn ngấy lúc ấy..lòng đã ngẩn ngơ..!!
“ Mọi chuyện sẽ ổn thôi…” Vệ Minh Kì khuyên bảo đệ đệ của mình…
“ Ân…” thời gian sẽ trôi nhanh thôi, và mọi việc sẽ ổn cả thôi….Vệ Minh Kha khẽ cười….
Nhưng mà người có biết…..
Có những ký ức sẽ bị thời gian làm phai nhạt trong trí nhớ, nhưng có những người dù chôn sâu những ký ức đó dưới tận đáy lòng, dù làm cách gì đi nữa, chúng cũng không ngừng chậm rãi sinh sôi….
Lãnh phủ…!
Lãnh Khuynh Thiên hôm nay một thân hồng y như huyết, nổi bậc làn da tựa mĩ ngọc. Phượng mâu xinh đẹp câu hồn nhân tâm bình thường ấm áp ý cười, thành thục mị hoặc nhưng hôm nay nhàn nhạt ngượng ngùng …
Nhanh thật, mới đó mà nàng đến cổ đại cũng được ba năm…gặp bao nhiêu chuyện, quen bao nhiêu người….
Nhìn gương mặt diễm mỹ nhưng không phải của mình qua tấm kính đồng, Khuynh Thiên có chút thở dài, không biết ở hiện đại mọi việc như thế nào rồi…
Cách cửa mở ra, Lãnh Khuynh Thiên có chút giật mình quay đầu lại….
Một người, àh không đúng hơn chỉ là một thiếu niên cũng khoảng 12, 13 tuổi. Một thân hồng y, khả ái khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi thật cao, mi tiêm thật dài, đặc biệt đôi hoa đào mắt càng thêm một phần yêu mị
Lãnh Khuynh Thiên kinh ngạc nhìn thiếu niên này, rõ ràng không quen biết tại sao lại cảm thấy như vậy quen thuộc nha!...
“ Ngươi là ai..?...” Khuynh Thiên kì lạ vấn. Không hiểu sao trong lòng mọc lên một cảm giác thật lạ..
Thiếu niên đăm đăm nhìn thiếu nữ một thân giá y xinh đẹp xuất trần, đôi con ngươi nhàn nhạt u buồn, lưu luyến nhìn…không chớp mắt, dường như hắn sợ, chỉ một cái nháy mắt, nàng sẽ theo gió mà cuốn đi mất….
“ Hôm nay, ngươi thật xinh đẹp….” Thiếu niên cười nói…., âm thanh không giống như tiếng thiếu niên mà mang theo ba phần tà mị cùng bảy phần thành thục….
Âm thanh quen quá, âm thanh này nàng đã nghe nhiều lần lắm. Âm thanh tà mị cuốn hút, chứa chút cười cợt hòa vua đùa. Nhưng hôm nay lại man mác buồn…
Lòng chấn động nặng nề, Lãnh Khuynh Thiên âm thanh nhẹ nhàng nhưng mà trong giọng nói có chút run run…nếu như không tinh tế nghe sẽ không phát hiện được, nữ tử vốn thành thục nay có chút không hiểu vô thố….
Vẫn là hồng y mị hoặc, vẫn là đôi hoa đào mắt tà mị, vẫn mang tiếu ý mười phần trên đôi môi tinh tế kia…nhưng mà tại sao, ngươi lại….!!