“ Nhân chi sơ, tính bổn thiện….” Tiếng trẻ con lanh lãnh đọc bài, vang vọng trong từng ngóc ngách của Khuynh Các trúc.
Lãnh Khuynh Thiên mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ cùng nhau học tập, phượng mâu ôn hòa ấm áp.
Bỗng dưng đồng tử co rụt lại, một trận hỏa lạt đau đớn không biết nguyên do lồng lên, tầm nhìn có chút mờ nhạt, thân thể có chút khuynh đảo.
“ Tại sao lại như vậy..?...” huyết từ trong khóe miệng vô thanh vô tức rơi. Lãnh Khuynh Thiên vội vã xoay người lại, dùng hết sức còn lại của mình đi về phòng.
Cả thân hình phiêu hốt đổ xuống như cánh bướm xinh đẹp, không còn có chút sức lực, sắc mặt tái lại….mồ hôi lạnh thấm đượm cả y phục…
“ Cơ thể này….đã đến mức tận cùng rồi sao..?...” Khuynh Thiên cười khổ. Tại sao đến nhanh như vậy, nàng còn có rất nhiều chuyện chưa làm nha!
Màu tím huyễn hoặc hiện ra, bao bọc lấy cơ thể bé nhỏ ấy, ma mị ….sắc mặt nàng dần khôi phục, huyết cũng ngừng chảy…..Sự thật là, vốn nàng là một lũ cô hồn chiếm lấy thân xác của chủ nhân cơ thể này, linh hồn và thể xác không dung hợp được, lúc trước khả dĩ không sao vì còn có linh lực bảo hộ, hôm nay linh lực của nàng suy cạn hơn phân nữa…như vậy…
“ Rốt cuộc thời gian còn lại bao lâu?!.” Nàng còn có rất nhiều điều quyến luyến nhân thế này lắm…. ‘ Nguyệt, bảo bối của nàng,..và còn cả bọn họ. …’
Cầu người, thượng thiên…xin hãy cho con thời gian nhiều hơn một chút….
Lãnh Khuynh Thiên nàng không tin thần phật, nhưng mà giờ phút này đây phải bật thốt lên lời ấy…bởi vì nhân thế này có chăng còn rất nhiều điều khiến nàng khó thể buông tay…
“ Mẫu thân, người làm gì vậy….” Duệ Hi nghiêng đầu nhìn Khuynh Thiên tò mò hỏi
“ Ân,!! Mẫu thân làm thêm y phục cho các con, như vậy đẹp lắm đúng ko?..” Khuynh Thiên ôn nhu cười nhìn hài tử của mình. Duệ Hi, giờ đây nó còn nhỏ nên không biết ánh nhìn lúc này của mẫu thân thật khác lạ, sau này lớn lên mới hiểu, đó là….luyến tiếc, đau thương….
“ Mẫu thân làm chi nhiều vậy nha, người lần trước mới làm mà…” Thần Hi chen vào nói, đôi huyết sắc con ngươi ngây thơ nhìn Khuynh Thiên
Tay đang làm y phục có chút khựng lại, đôi rèm mi tựa cánh bướm che đi cái nhìn của nàng lúc này, ôn nhu nhìn tiểu hài tử hay làm nũng kia, nhẹ giọng vấn
“ Thần Nhi ko thích sao……”
“ Ko có, chỉ cần mẫu thân làm, Thần Nhi điều thích.,…” nó lắc đầu phân bua.
“ Thích là tốt rồi….” Khuynh Thiên lẫm nhẩm, hài tử của nàng phải hạnh phúc mà trưởng thành. Nhưng mà…khi nàng đi rồi, ai chăm sóc bọn chúng đây, ai đau chúng, ai vô điều kiện mà sủng nịnh chúng đây chứ….
Duệ Hi, Thần Hi…mẫu thân thật xin lỗi…dường như chẳng thể nào giữ lời hứa yêu thương được các ngươi cả đời rồi..!!
Khẽ vuốt đầu hai đứa nhỏ, âm thanh từ tính, nỉ non..
“ Hai đứa nên nhớ, dù mẫu thân ko ở bên cạnh…nhưng mà mẫu thân yêu nhất chính là hai đứa biết ko…”
Duệ Hi kinh ngạc nhìn mẫu thân của nó, người nói như vậy là ý gì nha, nó tuy còn nhỏ nhưng mà vẫn cảm nhận được sự khác lạ của mẫu thân lúc này đây…
“ Mẫu thân,..người đi đâu xa sao…..” Thần Hi thuần khiết hỏi, tâm tư của nó đơn giản hơn ca ca của nó nhiều lắm…
“ Ko..!..chỉ là nói vậy thôi., hai đứa rồi có một ngày sẽ lớn, sẽ tung cánh bay lượn khắp phồn hoa thế gian này, lúc đó ko còn như bé thơ trong lòng mẫu thân nữa rồi….” Khuynh Thiên khôi phục thái độ ôn nhu thường ngày, cười nhẹ nói…
“ Ko đâu,.. Thần Nhi sẽ luôn bên cạnh mẫu thân, ko rời…” hài tử bé nhỏ lắc đầu, nó không hiểu lắm những lời mẫu thân nói, nhưng mà bảo nó rời xa mẫu thân, nó mới ko cần…
“ Duệ Nhi cũng vậy….” hài tử còn lại cũng gật đầu, tỏ quyết định của mình. Mẫu thân hôm nay lạ quá, trong lòng của nó, ko hiểu sao….một cổ bất an lan tràn mọc lên……
“ Duệ Nhi, Thần Nhi…tối rồi, nên ngủ thôi….” Khuynh Thiên tay đang xoa hai tiểu hài tử khuôn mặt chợt khựng lại, môi anh đào cắn chặt ko bật lên tiếng rên, âm thanh có chút áp bách nói với hai tiểu hài tử…
Ánh nến hiu hắt dịu nhẹ, cũng che đi cái đau thấu tận xương tủy của nàng lúc này, nàng không muốn dọa hai tiểu tử kia nha…..
Hai hài tử vẫn không biết, ngoan ngoãn nhu thuận hôn tạm biệt mẫu thân của nó rồi về phòng của mình…..
Khi mà cánh cửa vừa khép lại thôi…
‘ Oa…!’ Một ngụm máu đỏ tươi từ trong việc phun ra, đau..đau đến quặng lại, cơ thể tựa như hàng ngàn mảnh dao nhỏ đâm vào trong từng khối thịt vậy. Cái đau khắc tận xương tủy lúc này đây, nếu như một hán tử kiên cường còn khó chịu được, cũng sẽ la hét mà bậc thành tiếng, nhưng mà thân hình bé nhỏ kia vẫn kiên cường chống đỡ lấy, âm thanh ô iếc nghẹ ngào thốt ra, rất nhỏ…rất nhỏ!!..dường như nàng sợ, người khác sẽ nghe thấy vậy…
“ Ko dùng được..linh lực….” Khuynh Thiên cười khổ ko thôi, màu tím y phục hòa cùng huyết, đỏ tươi, huyết nở rộ trên từng vạc áo, thê lương đến diễm mỹ. Tóc thật dài, xỏa xuống, dính chặt..hòa quyện trong từng giọt mồ hôi, mi tiêm tinh tế nhíu lại, môi cắn chặt lấy……
Đó là cảnh mà Phong Tà Nguyệt vừa về đã nhìn thấy. Ái nhân của mình vật vả, đau đến sống đi chết lại, tâm dường như vỡ vụn….đau quá..!!
“ Thiên….” đến khi Lãnh Khuynh Thiên chìm dần vào bóng tối, âm thanh duy nhất cuối cùng mà nàng nghe thấy chính là tiếng gọi đầy lo lắng của Phong Tà Nguyệt.
Nàng tối không muốn nhìn thấy hắn giờ phút này đây, nhưng mà ko kịp nữa rồi!!..có lẽ…….
“ Thiên,..Thiên..đừng làm ta sợ nha!!....” Phong Tà Nguyệt như một con thú bị thương thê lương kêu lên. Làm sao mà hắn không đau, làm sao mà hắn không sợ được kia chứ, khi mà nhìn thấy người mình yêu đậm sâu, thê tử của mình nằm trong vũng máu. Sắc mặt như vậy tái. Phong Tà Nguyệt chưa bao giờ tâm loạn như thế này….
“ Tại sao lại như vậy….” Phong Tà Nguyệt sắc mặt ko còn chút máu khi bắt mạch cho Khuynh Thiên. Tại sao mạch ko đập…tại sao khí huyết lại như vậy loạn….
“ Ko thể nào…ko thể nào…” hắn lắc đầu, hắn phủ nhận..hắn ko tin, thê tử ôn nhu xinh đẹp của hắn, tâm của hắn, hồn của hắn…như vậy dễ dàng mất đi. Rõ ràng lúc sáng vẫn bình thường tại sao lại như vậy nha..!!
Tay nắm lấy tay nàng, ko ngừng truyền nội lực…..
Nội lực của hắn ào ạc mà chảy vào trong cơ thể của Lãnh Khuynh Thiên, ko kiềm chế,…hắn ko thể suy nghĩ nhiều như vậy, giờ khắc này đây..hắn chỉ muốn duy nhất thấy chính là nàng mở mắt nhìn hắn….
Thời gian phảng phất trôi đi như cả thế kỉ, Phong Tà Nguyệt sắc mặt tái dần, mồ hôi trên trán cũng đã lấm tấm bắt đầu chảy xuống, nhãn thần vốn lạnh băng của hắn giờ đây tràn đầy tơ máu……
Là lo lắng, đau lòng…
Là xót xa, hay bi thương…
Lãnh Khuynh Thiên tay nhỏ bé có chút cử động, rèm mi mấp máy. Phượng mâu từ từ hé mở…
“ Dừng lại….Nguyệt…” Lãnh Khuynh Thiên khàn khàn nói, hắn đồ ngốc sao chứ, truyền cho nàng nội lực làm gì, chỉ phí công thôi…!!
Phong Tà Nguyệt vui mừng nhìn Khuynh Thiên, thu tay lại, sức cũng cạn kiệt. Nàng rốt cuộc tỉnh……
“ Ngươi ngốc sao, muốn chết hả..sao lại truyền nhiều nội lực như vậy, ngươi…..!!” Khuynh Thiên có chút tức giận nhìn sắc mặt giờ đây của Phong Tà Nguyệt…
“ Chỉ cần..nàng ko sao, là tốt rồi….” Phong Tà Nguyệt ôn nhu cười, tay vuốt khuôn mặt nàng, giờ khắc mà hắn thấy nàng nằm đó, tâm hắn có biết bao nhiêu tuyệt vọng…mãi mãi nàng cũng ko bao giờ hiểu….
Lãnh Khuynh Thiên, ngươi biết không…thế gian phồn hoa xinh đẹp này..Phong Tà Nguyệt nếu như ko có Lãnh Khuynh Thiên…sẽ bao nhiêu tịch liêu đây……