“ Thần Nhi, Duệ nhi! Các con không sao chứ!!…” Lãnh Khuynh Thiên mỉm cười nhìn hai tiểu hài tử. Thật may mắn, bọn chũng không hành hạ hay đánh đập hai đứa nhỏ
“ Oa! Mẫu thân….” Thần Hi kinh ngạc nhìn nữ nhân ôn nhu cười nói với mình. Nó nhớ là bị băt đưa đến một căn nhà nhỏ kia mà, sao bây giờ lại ở đây. Là mẫu thân cứu chúng nó sao.?!
“ Ngoan! Không sao rồi, mẫu thân thật xin lỗi để cho hai đứa chịu khổ..?” Khuynh Thiên sủng nịnh vuốt đầu hai tiểu hài tử, mâu quang tràn đầy ám áp
“ Mẫu thân, Duệ Hi không sợ..!!” hài tử xinh đẹp với đôi mắt màu tím nhìn mẫu thân của mình kiên cường nói. Nó không sợ, bởi vì nó tin, mẫu thân nhất định đến cứu bọn nó…
“ Ừ!! Duệ hi thật dũng cảm…” Lãnh Khuynh Thiên khích lệ, tay nhỏ bé ôn nhu vuốt đầu tiểu hài tử của mình
“ Bây giờ Duệ Nhi cùng Thần Nhi về nhà chờ mẫu thân nha! Mẫu thân có việc phải đi tìm phụ thân một lát, lát nữa sẽ về….” Lãnh Khuynh Thiên cười khẽ
“ Ân,…mẫu thân phải về nhanh đó!!” Thần hi gật đầu. Nó không thể làm nũng mà đòi mẫu thân bồi bên cạnh được. Ca ca nói, mẫu thân bận rất nhiểu việc, cần được giải quyết nha!!
“ Duệ Nhi chờ người..!!” Duệ Hi thân nhẹ Khuynh Thiên hai má, khả ái nói. Nó còn nhỏ tuy không hiểu nhiều thứ nhưng mà mẫu thân tâm trạng thực sự lo lắng nó vẫn cảm nhận được, cho nên nó không thể quấn chặt lấy người..!! nhưng mà thật sự, có một điều gì đó trong lòng trào lên, khơi dậy sự bất an trong tâm linh bé nhỏ của nó…..
“ Hân Nhi! Đưa Thần nhi cùng Duệ nhi về, nhớ chăm sóc tốt cho Vân nhi..!!” Khuynh Thiên ôn nhu trao hài tử cho tiểu nha hoàng của mình
“ Tiểu thư, cẩn thận..’ Hân nhi gật đầu, nhãn thần không dấu nỗi lo lắng nói
“ Ân, ta biết, ngươi vẫn biết bản lĩnh tiểu thư nhà ngươi mà..” Khuynh Thiên có chút nghịch ngợm nói
Tiểu nha đầu thanh tú dung nhan, cười khẽ, hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ. Đúng vậy, sao nàng lại quên, tiểu thư của mỉnh tài giỏi như thế nào a!!
“ Mẫu thân nhất định phải về nhanh nga!” Duệ Hi luyến tiếc nhìn mẫu thân của mình nói!!
“ Duệ Nhi chăm sóc tốt cho đệ đệ, cùng tiểu muội muội, mẫu thân rất nhanh sẽ trở về..!!” Khuynh Thiên ôn nhu cười nói
“ Duệ Nhi nhất định làm được!!” tiểu hài tử gật đầu
Bóng xe ngựa khuất dần, hình bóng nữ nhân xinh đẹp ôn nhu mỉm cười nhìn nó, mâu quang lúc nào cũng ấm áp …., nữ nhân xoay người lại chỉ để lại bóng lưng…..trở thành hình ảnh mà tiểu hài tử, nhớ mãi trong lòng, khắc tận chân tâm…..vì đó là lần cuối cùng, nó gặp dung nhan khuynh thế ấy….!!!…
Nhớ mãi…..không quên…!! Cho dù……..
Nếu như…nếu là…nó vẫn luôn tự hỏi như thế, nếu như ngày ấy, nó làm nũng đòi mẫu thân ở lại..thì liệu, người sẽ luôn bên cạnh nó, và cũng không rời nó cùng đệ đệ mà đi…….!!
Và ngày ấy….nó bám lấy, không buông mẫu thân….thì liệu gặp lại….sẽ không là sinh tử vô thoại!!…..
“ Ảnh nhất, có việc gì cứ hỏi….” Khuynh thiên cười khẽ nhìn hắc y nam tử cưỡi ngựa chạy song song với mình. Hắn là một trong những ảnh vệ xuất sắt nhất của Lãnh phủ
“ Tiểu thư..!! tại sao người biết chúng ta cứu hai vị thiếu gia sẽ không ai cản trở…” hắc y nhân vuốt cằm vấn. Phải nói là bắt hai vị thiếu gia không dễ, đâu dễ gì mà bọn chúng lại buông tha cho dễ dàng như vậy
“ Hừ! không biết bọn họ có còn lo cho mình được không?” Lãnh khuynh thiên cười lạnh, nhãn thần lạnh lùng, dám đụng đến bảo bối của nàng..!!
“ Ý của tiểu thư là…..” hắc y nhân kinh sợ vấn. Hỏi sao mà hắn không kinh sợ cho được. Cửu trọng cung, tổ chức thần bí lớn như vậy, khó mà lay động căn cơ cả trăm năm nay, lại dễ dàng chỗng đỡ không được bởi một cô nương mới hơn hai mươi tuổi này hay sao.
Hắc y nhân bỗng dưng muốn cười. Hắn dường như đã quên tiểu cô nương này là ai a!!?, người mà trong vòng bốn năm phát triển Lãnh phủ trải rộng tam quốc, phu nhân của cung chủ Phong ảnh điện đâu thể là người tầm thường được.!!
Nhỏ bé, vô hại nhưng mà lại thâm sâu khó lường. Ôn nhu ấm áp khiến cho người ta muốn trân trọng bảo vệ nhưng hơn ai hết lại là kẻ cường giả…!!…chính là nàng Lãnh Khuynh Thiên..!!
Ánh sáng mặt trời phản chiếu, che đi nửa khuôn mặt nữ nhân, phượng mâu yên ả lưu chuyển những ánh vàng lấp lánh khiến cho đôi nhãn thần vốn xinh đẹp ấy lại càng thêm mê người. Hắc y nhân yên lặng mà ngắm nhìn chủ nhân của hắn- Lãnh phủ chủ nhân, Lãnh Khuynh Thiên, người mà hắn- Ảnh Nhất, ảnh vệ đội trưởng cam nguyện phục tùng đi theo cả đời..!!
Lãnh Khuynh Thiên, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời khẽ cười. Dù bí ẩn, dù tài giỏi như thế nào thì với vạn binh thì Cửu trọng cung có thể đối đầu sao. Ngày ấy nàng nhờ Thiên Nhan dùng binh lực Thiên Vũ quốc tấn công căn cứ của Cửu trọng cung để gây xáo trộn, giữ chân bọn họ, khi đó nàng sẽ dễ dàng cứu hai bảo bối của nàng, một bên sẽ cho người cứu phụ thân, Lan Di cùng tiểu đệ. Chắc giờ này mọi người đã được đưa ra ngoài rồi!!…
Minh cung không hổ là nơi tra cứu thông tin nhanh nhất, lần này cũng nhờ Hạo Thiên Diễm tìm ra được vị trí khắp nơi của Cửu Trọng Cung trong tam quốc. Bắc Li quốc nàng viết thư nhờ Bắc Li Ngạo, còn Hạo Nguyệt quốc, nhóm ám vệ của Lãnh phủ cũng đủ đánh lạc hướng bọn họ..!!
Bây giờ chỉ cần đến chỗ của Nguyệt là ổn..!! mọi việc sẽ không có gì?..có thể sau hôm nay…bọn họ cuộc sống sẽ vĩnh viễn yên bình..!!
Lãnh Khuynh Thiên than khẽ, Bắc Li Ngạo, Hạo Thiên Diễm….Thiên Nhan, nợ của các ngươi tình, không biết Lãnh Khuynh Thiên chừng nào mới trả hết đây…!!……