“ Ngươi tên là gì đâu?...” Lãnh Khuynh Thiên nghi hoặc hỏi
“ Phong Tà Nguyệt….”.thanh âm nhàn nhạt, Phong Tà Nguyệt hắn cũng không ngờ hắn lại dễ dàng nói tên cho nàng biết như vậy….còn như vậy nhẹ nhàng….hắn có chút bối rối, có lẽ từ nhỏ đã quen sống một mình, đã quen thái độ lạnh lùng đột nhiên nhàn nhạt ôn nhu khiến cho hắn có chút ngượng…..!! rốt cuộc tại sao hắn lại như vậy khác lạ đối với một tiểu cô nương mới gặp được vài hôm..?!!
“ Phong Tà Nguyệt…”..Khuynh Thiên nhẹ nhàng lẩm bẩm, phượng mâu có chút nghi hoặc…vì sao tên của hắn lại như vậy quen thuộc nha!!...
“ Nguyệt…, ta gọi ngươi như vậy được….” Khuynh Thiên cười khẽ, phượng mâu giãn ra..nhàn nhạt ôn nhu…
Phong Tà Nguyệt không nói, trầm mặc..!!...không hiểu tâm có chút rung động!..nhẹ rất nhẹ…nhưng mà nó đang lệch dần khỏi quỹ đạo…không kiểm soát được…
Lãnh Khuynh Thiên nhìn Phong Tà Nguyệt, môi anh đào cong lên khuynh thành tiếu dung…..hắn thật đáng yêu a!! Thật muốn sờ sờ hắn khuôn mặt đích….ô..ô…như vậy nộn nộn như da em bé làm nàng sờ một lần bây giờ có chút ghiền ni….hay là cho hắn uống thuốc mê, sờ cho thỏa thích….Lãnh Khuynh Thiên phượng mâu thâm trầm tính kế, môi có chút nhếch lên…
“ Hân nhi! Có tìm được Thần nhi không?...” Khuynh Thiên lo lắng vấn, nhãn thần có chút hoảng loạn
“ Tiểu thư,..ta ko thấy tiểu thiếu gia…!! Làm sao bây giờ…” Hân nhi tay chân luống cuống. Nàng cùng tiểu thư và hai vị tiểu thiếu gia đi tham gia hội chùa nhưng người đông để bị lạc rồi Thần Hi thiếu gia, chẳng may thiếu gia bị người xấu bắt đi thì làm sao nha?..
“ Nương…đệ đệ chắc là sợ lắm…chúng ta nhanh tìm nếu ko hắn sẽ khóc mất…” Duệ Hi đôi mắt có chút đỏ mếu máo nói, làm sao đây, nếu như đệ đệ vì đôi mắt mà bị bọn họ đánh đập chắc sẽ rất đau đích….
“ Duệ nhi ngoan, nương nhất định tìm được đệ đệ đích….” Hân nhi chúng ta chia ra tìm, ngươi bên này, ta cùng Duệ nhi bên này…đi thôi!!...Khuynh Thiên chỉ tay nhìn hân nhi đạo
“ Ân, tiểu thư đi nhanh….” Hân nhi vội vã chạy theo hướng tay trái còn Khuynh Thiên theo hướng ngược lại…..
Lúc này trên đường, đáng yêu đích bé nhãn thần có chút sưng đỏ, ngơ ngác nhìn người qua lại mà ko biết làm sao
“ Ô…ô…, mẫu thân, ca ca…Hân tỷ tỷ…Thần nhi sợ” Thần Hi nức nở thật đáng thương nha!
Người đi đường kinh ngạc khi nhìn thấy một đáng yêu nam hài giữa đường, quần áo sang quý chắn chắn là tiểu thiếu gia…nhưng mà hài tử có đôi huyết sắc yêu đồng khiến cho dân chút có chút kinh dị, ko dám lại gần….
“ Thúc thúc….thúc có biết của ta nương ko?...” Thần Hi đáng yêu tay nhỏ bé nắm vạc áo của một trung niên nam nhân nhẫn thần ướt át hỏi
“ Đi…đi…..yêu nghiệt….” trung niên nam nhân nhãn thần chán ghét nhìn Thần Hi xua đuổi
“ Ngô!....” Thần Hi gấp đến độ mặt nhăn thành đoàn,…ô..ô…làm sao đây, nếu nương thân tìm ko thấy chắc chắn sẽ rất gấp đích. Nhưng mà ko ai giúp đỡ nó, nó biết làm như thế nào đây, cũng vì nó có màu mắt khác người thường sao chứ, chẳng phải nương thân bảo nó rất đẹp sao, vì sao các tỷ tỷ, thúc thúc lại như vậy xua đuổi nó kia chứ…Thần Hi bé nhỏ đầu óc loạn thành đoàn, càng thêm ủy khuất
“ Ca ca….ngươi có thể giúp ta tìm ta đích mẫu thân ni?...” Thần Hi thấy một hắc y nam nhân, có chút lo lắng hỏi…
Hắc y nam nhân kinh ngạc nhìn hài tử trước mặt, huyết sắc yêu đồng sao chứ, thật lạ đâu.
“ Ngươi muốn ta tìm ngươi nương?...” hắc y nam nhân ngạc nhiên hỏi, đây là lần đầu tiên có người dám nhờ hắn nha….dù chỉ là hài tử nhưng xưa nay hắn vốn lạnh lùng ít ai dám lại gần, hài tử này ko bị hắn dọa sao
“ Ân…ca ca, ngươi có thể giúp ta sao?...” Thần Hi nhãn thần khát vọng hỏi, đôi con ngươi có chút ửng đỏ….
“ Mẫu thân ngươi ở đâu?..”..hắc y nhân có chút thú vị hỏi..
“ Mẫu thân…..ta ko biết…” .Thần Hi nhíu mày lắc đầu, hắn chỉ biết nhà của hắn rất đẹp rất rộng nha…
“ Ko biết, này nhóc! Chẳng lẽ ngươi bị mẫu thân bỏ rơi, nàng ghét bỏ ngươi ánh mắt…..” hắc y nhân nhếch miệng nói…là a! nhân rất ích kỉ, vì bản thân cho dù là cốt nhục cũng có thể từ bỏ ni, đứa nhỏ này có kì lạ ánh mắt nói ko chừng khiến cho cha mẹ hắn chán ghét
“ Ko phải!...ngươi nói bậy, nương thân nói ta ánh mắt là đẹp nhất đích, ô…ô…ngươi người xấu! ngươi nói bậy..!!!...ô..ô…” Thần Hi tay nhỏ bé đấm đánh loạn xạ hắc y nhân, nhãn thần thêm ướt át nhưng quật cường ko cho nước mắt tràn ra, mẫu thân nói nam tử hán đại trượng phu ko thể rơi lệ đích, dù nó ko phải đại trượng phu nhưng nó là nam hài tử đích, ko thể khóc…..
Hắc y nhân kinh ngạc nhìn hài tử tay nhỏ bé quơ quơ đánh mình, sức lực hài tử thì có bao nhiêu ko đủ gãi ngứa cho hắn nữa ấy chứ, nhưng mà có chút quật cường đích bé khiến cho hắn có chút mềm lòng. Đang định an ủi nó chút thì một thanh âm ôn nhu có chút kinh hỉ vang lên khiến hắn sững lại