Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 15



“Vút ─── ” Lại một mũi tên từ trong tay hoàng y nhân bắn ra, nhanh như chớp cắm vào cổ họng con chồn hôi.

Tô Khuynh Quốc sớm nhìn ra đám người Trần Lục Hợp thân thủ bất phàm, lúc này thấy họ thi triển tài bắn cung, trong lòng càng chấn động. Những hoàng y thị tòng này, tu vi của mỗi người e rằng không dưới ba bốn mươi năm, không biết Hạ Lan Thính Tuyết từ đâu thu nạp được những kỳ nhân dị sĩ tài ba này làm môn hạ.

Chỉ trong chốc lát, đám người Trần Lục Hợp đều có thu hoạch, sau yên ngựa đều treo vài con mồi.

Hạ Lan Thính Tuyết chỉ lo nói chuyện với Tô Khuynh Quốc, ngược lại không thu được gì. Thấy sắc trời dần tối, hắn mới từ trong bao đựng tên bên mình rút ra một cây tiễn lông chim màu trắng, tìm kiếm con mồi, vừa vặn nghe thấy phía trên có tiếng chim ưng kêu, một con hải đông thanh hình dáng hung mãnh bay qua đỉnh đầu mọi người.

“Tiểu Tô, ngươi ta cùng bắn hạ nó, được không?” Hạ Lan Thính Tuyết một lòng muốn làm Tô Khuynh Quốc vui, mỉm cười nắm lấy tay Tô Khuynh Quốc giương cánh cung bạc, cài tên lên dây, mũi tên như sao băng, bắn thẳng vào đầu hải đông thanh.

Mắt thấy mũi tên sắp cắm vào đầu con mãnh ưng, đám người Trần Lục Hợp trầm trồ khen ngợi. Bỗng nhiên từ phía đối diện phóng ra một mũi tụ tiễn (loại tên bắn từ cái nỏ nhỏ đeo bên tay), “đinh” một tiếng chạm trán đuôi tên bằng lông chim trắng, khiến mũi tên lệch mục tiêu, rơi xuống bụi cỏ.

“Ai?” Nửa đường bị người bắn rơi tên, Hạ Lan Thính Tuyết rất tức giận, xoay về hướng phát ra tụ tiễn quát: “Kẻ nào dám giả thần lộng quỷ, làm hỏng hứng thú của bổn Hầu gia?”

Trong rừng có người thấp giọng hừ một tiếng, tiếng vó ngựa thong thả vang lên, một người cưỡi ngựa đến trước mặt bọn họ. Đó là một nam tử trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, diện mạo cường tráng, trên vai khoác một thanh bảo kiếm không vỏ toàn thân màu đen.

Hải đông thanh lượn vài vòng trong không trung, mới bay xuống dưới, thu cánh đáp trên chuôi kiếm của nam tử, hướng phía mọi người khẽ kêu lên.

“Hầu gia thì đã sao? Nếu Thanh Nhi của chủ nhân thật sự bị các ngươi đả thương, các ngươi sẽ phải lấy mạng để đền lại!” Nam tử vuốt ve hải đông thanh, cười lạnh, lúc ánh mắt đảo qua Tô Khuynh Quốc, lại có phần sửng sốt.

Hạ Lan Thính Tuyết sao có thể chấp nhận kẻ khác cười nhạo trước mặt mình, hàng mày tuấn mỹ nhíu chặt, đang định nổi sung, trong rừng lại vang lên tiếng vó ngựa, vài kỵ nhân xuất hiện sau lưng nam tử. Nam tử kia vội vàng kìm cương hướng một bên, nhường ra một con đường.

Xem ra đối phương cũng không ít người… Hạ Lan Thính Tuyết vừa bắt đầu tính toán, định thần nhìn lại người ở ngay chính giữa bên kia, toàn thân chấn động.

Một thân bạch y, kiểu dáng đơn giản tới đâu cũng không che giấu được khí thế cường hãn lăng lệ toát ra khắp người nam nhân. Mái tóc đen nhánh buộc gọn sau đầu. Nam nhân ngoắc gọi hải đông thanh, làn môi mỏng tự tiếu phi tiếu, lại như đang cười nhạo.

“Hạ Lan, mấy năm không gặp, ngay cả sủng vật của trẫm cũng không nhận ra sao?”

“Bái kiến hoàng thượng!” Hạ Lan Thính Tuyết rốt cuộc cũng hoàn hồn từ trong cơn chấn động, xoay người xuống ngựa, dẫn theo hoàng y nhân phía sau hành đại lễ quân thần.

Chỉ có Tô Khuynh Quốc vẫn còn ngồi trên ngựa, có vẻ cực kỳ ngạc nhiên. Cho tới bây giờ trong quan niệm của hắn chỉ có trời đất bao la ta lớn nhất, căn bản không có khái niệm quỳ xuống trước mặt hoàng đế. Trái lại còn tinh tế đánh giá bạch y nhân kia một hồi, cuối cùng đúc ra kết luận ── Hoàng đế này, bộ dạng cũng không tồi, không như đám lão đầu râu tóc bạc phơ trong kịch.

Trong khi hắn ung dung đánh giá đối phương, Mộ Dung Cửu Châu cũng nhìn kỹ tên gia hỏa to gan lớn mật gặp hoàng đế dám không quỳ này.

Lúc đối diện với cặp mắt trong suốt hiếu kỳ kia của Tô Khuynh Quốc, âm hàn trong nhãn tình Mộ Dung Cửu Châu bỗng chốc biến mất, ngẫu nhiên trỗi dậy một tia lơ đãng, rồi lại nhanh chóng bị sát khí lạnh lẽo thay vào. Chuyển biến kia, chỉ lướt qua trong nháy mắt, không ai lưu ý.

“Hắn là ai?” Hắn nhìn Hạ Lan Thính Tuyết vẫn còn đang quỳ trước mặt, mỉm cười nhưng không mang theo tiếu ý, hỏi: “Người của Hạ Lan phủ, từ lúc nào trở nên không có quy củ như vậy?”

Hạ Lan Thính Tuyết trên lưng mơ hồ nổi lên một tầng hàn khí. Tuy Hạ Lan thị cùng Kim Thịnh hoàng triều nhiều đời là thông gia, nhưng từ tai mắt hắn sắp đặt trong kinh thành, sớm biết Mộ Dung Cửu Châu hành sự tàn nhẫn, không khỏi thay Tô Khuynh Quốc toát mồ hôi lạnh, hối hận mình ban nãy đã quên mất ôm Tô Khuynh Quốc xuống ngựa cùng hành lễ. Miễn cưỡng nói: “Tiểu Tô chỉ là một hài tử, không hiểu lễ nghi, xin hoàng thượng thứ tội. Thần trở về nhất định hảo hảo dạy bảo hắn.”

“Tiểu Hầu gia rất quan tâm hắn a!” Mộ Dung Cửu Châu vẫn mang biểu tình tự tiếu phi tiếu, lần thứ hai liếc mắt nhìn Tô Khuynh Quốc, phóng ngựa hướng phía bìa rừng.

Cửa ải này cũng coi như thuận lợi vượt qua, Hạ Lan Thính Tuyết thở phào nhẹ nhõm, vội lên ngựa đi theo phía sau đoàn người của Mộ Dung Cửu Châu.

“Ngươi đang sợ?” Tô Khuynh Quốc vẫn ngồi trong lòng Hạ Lan Thính Tuyết, cách một lớp lông cừu dày cũng cảm thấy được hai tay Hạ Lan Thính Tuyết đang khẽ run.

Hạ Lan Thính Tuyết thở dài, hạ giọng nói: “Phải, ta sợ ngươi không cẩn thận mà đánh mất cái mạng nhỏ của mình.” Trở về hắn nhất định hảo hảo dạy Tô Khuynh Quốc chút quy củ mới được.

Hừ, người có thể lấy mạng hắn, chỉ sợ còn chưa ra đời! Tô Khuynh Quốc tuyệt nhiên không biết mình vừa rồi đã dạo một vòng ngay sinh tử quan, chỉ cười hì hì nhìn Hạ Lan Thính Tuyết, lại thấy Hạ Lan Thính Tuyết đỏ mặt.

“Tiểu Tô, ngươi nhìn cái gì?”

“Ta muốn nói với ngươi, trò ban nãy vui lắm.” Tô Khuynh Quốc nhân lúc Hạ Lan Thính Tuyết ngốc lăng ra, lại lướt qua môi hắn, hôn một cái, đắc ý khúc khích cười.

Thế là xong, Hạ Lan Thính Tuyết cảm thấy phần lý trí mà mình khó khăn lắm mới kéo lại đã bị đánh vỡ tan tành ── nếu thật phải dạy Tiểu Tô đống lễ giáo quy củ rách nát kia, e rằng người mộc mạc thiên chân ở trước mặt này cũng sẽ vĩnh viễn biến mất.

Hai người chỉ lo đùa giỡn, không phát giác từ đầu đến cuối, Mộ Dung Cửu Châu hữu ý vô ý liếc mắt lại, mục quang sắc bén không hề rời khỏi hai người.

————————–

Dài dòng tí, càng xem càng không hiểu a, tại sao chị Thương lại để em nó hun bạn Tuyết chứ, bạn Tuyết ăn lời quá đi, nụ hun đầu của em, không thích a, điều này thật khiến cho mình mất cảm tình với em nó >___________<

Cửu Châu xuất hiện rồi, oh la la ~~~~~

p/s: Mọi người, chúng ta tái xuất rồi đây. ~(≧▽≦)/~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.