Hắn ôm một bụng tức giận về nhà, bảo Tô Tuyền mau chuẩn bị cơm tối. Đến bên giường ngồi xuống, lay lay đôi vai Mộ Dung Cửu Châu.
“Gì nữa đây?” Mộ Dung Cửu Châu kỳ thực vẫn chưa ngủ, bực mình xoay người.
Vốn có vô số lời muốn nói, nhưng đối diện vẻ mặt lạnh lùng của nam nhân, Tô Khuynh Quốc không khỏi nghẹn lại, nửa ngày mới phụng phịu một câu: “Mộ Dung, ngươi đừng ghét ta nữa có được không?”
Mộ Dung Cửu Châu trừng mắt nhìn hắn, trực giác cảm thấy tên ngốc này lại bắt đầu lảm nhảm. Định không trả lời, nhưng nghĩ lại, cứu binh sắp tới, chi bằng qua loa có lệ với tên ngốc kia, để Tô Khuynh Quốc thả lỏng cảnh giác, không mỗi giờ mỗi khắc đều giám sát hắn, bèn khẽ gật đầu.
“Thật sao?” Tô Khuynh Quốc tròn mắt, nhìn Mộ Dung Cửu Châu gật đầu lần nữa, lập tức vui như trẩy hội, phiền muộn gì cũng bay sạch, hưng phấn nói: “Mộ Dung, đợi thương thế ngươi khỏi hẳn, chúng ta sẽ xuống núi, a, không đúng, còn phải nhờ Phương Ca Nhai giải Trung hồn cổ cho ngươi nữa.”
Mộ Dung Cửu Châu rùng mình, nếu Tô Khuynh Quốc không nhắc, chính hắn cũng quên mất trong cơ thể vẫn còn mầm mống đại hoạ này.
Hôm đó tuy hắn kịp thời dùng thuốc giải mà Đàm Tiếu để lại, nhưng Trung Hồn cổ này vốn dùng để khống chế kẻ chống đối, thuốc giải chỉ có thể tạm thời khắc chế độc tính.
Nếu muốn giải tận gốc, chỉ có một cách là mau chóng tìm được Đàm Tiếu.
“Mộ Dung, ngươi vẫn còn giận ta bức ngươi ăn viên dược kia sao?” Nhìn sắc mặt âm tình bất định của nam nhân, Tô Khuynh Quốc chột dạ hỏi.
Có tức chết cũng không giải được độc! Mộ Dung Cửu Châu cố kiềm nén cơn kích động muốn mắng ầm lên, hừ một tiếng hỏi: “Phải rồi, ban nãy ngươi nói cái gì xuống núi?”
Nếu như hắn không nghe lầm, tên ngốc này cư nhiên chịu thả hắn đi? Bất quá hai chữ “chúng ta”, thật khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Nếu vẫn như trước không thể thoát khỏi Tô Khuynh Quốc, xuống núi có khác gì với bị giam lỏng ở đây?
Hiếm khi Mộ Dung Cửu Châu chịu chủ động nói chuyện với hắn, Tô Khuynh Quốc cười tủm tỉm: “Bọn họ không thích ngươi ở lại Huyền Thiên nhai, muốn ngươi đi, nên ta theo ngươi xuống núi là được rồi.”
Mộ Dung Cửu Châu mục quang chợt lóe: “Đi theo trẫm? Chẳng lẽ sau này ngươi không định quay về Huyền Thiên nhai?”
“…Vậy cũng đành chịu a…” Tô Khuynh Quốc nỗ lực tỏ ra phóng khoáng trước mặt nam nhân, nhưng dù sao Huyền Thiên nhai cũng là nơi hắn sống từ nhỏ đến lớn, nghĩ đến sau này vĩnh viễn không thể trở về, không khỏi hoài niệm, cúi đầu nắm tay Mộ Dung Cửu Châu, vẽ loạn vài vòng trong lòng bàn tay hắn.
Lòng bàn tay bị nghịch đến phát nhột, Mộ Dung Cửu Châu dở khóc dở cười, định rút khỏi tay Tô Khuynh Quốc, nhưng thứ nhất vì bị trọng thương vô lực, thứ hai, nhìn hành động trẻ con như vậy của Tô Khuynh Quốc, muốn mắng hắn cũng không biết mắng thế nào.
Suy tư vòng vo một hồi, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, khuôn mặt Tô Khuynh Quốc đã áp sát phía trên hắn.
“Mộ Dung… Ta thích ngươi.”
Mộ Dung Cửu Châu cứng đờ.
Không nghe thấy lời đáp, Tô Khuynh Quốc thấp giọng lặp lại một lần nữa.
Mộ Dung Cửu Châu trầm mặc hồi lâu, mới lạnh lùng cười nhạo: “Trẫm có gì khiến ngươi thích?”
“Chuyện này… ta cũng không biết nói sao nữa.” Tô Khuynh Quốc xấu hổ gãi đầu, nói: “Ta chỉ là muốn ở bên ngươi, giống như thích ăn điểm tâm Tô Tuyền làm, cũng không hiểu sao lại thích ăn như vậy, nhưng ta cảm thấy ăn rất ngon a!”
Hắn hoàn toàn không để ý tới sắc mặt càng lúc càng khó coi của nam nhân, vẫn say sưa nói tiếp: “Ta muốn hôn ngươi, còn muốn… làm chuyện đó với ngươi, ân ân… A, Mộ Dung, ngươi khó chịu chỗ nào? Tay ngươi sao lại run lên như vậy?”
Chút tình tự mơ hồ trỗi lên trong lòng Mộ Dung Cửu Châu triệt để không cánh mà bay, hắn nên sớm đoán ra, tên ngốc này, ngoại trừ chuyện bẩn thỉu đó, thì còn có thể thích gì khác?
Sự tình bất kham hôm ấy khó khăn lắm hắn mới buộc bản thân chôn vùi vào góc khuất trong ký ức, lúc này, lại đột nhiên ùa về, Mộ Dung Cửu Châu chán ghét nhắm mắt lại.
Tô Khuynh Quốc cho rằng Mộ Dung Cửu Châu mệt mỏi, cũng không nói nữa. Lúc này Tô Tuyền mang cơm nước đến, Tô Khuynh Quốc tâm tình đang tốt, ăn đến mặt mày rạng rỡ. Ăn xong chuẩn bị ra Bích Hàn tuyền tắm rửa, sực nhớ Mộ Dung Cửu Châu đến Huyền Thiên nhai hai ngày rồi vẫn chưa tắm, liền sai Tô Tuyền cùng Tô Ki mang vật dụng tắm rửa vào trong phòng.
Chuyện tốt giúp Mộ Dung Cửu Châu tắm rửa lau người đương nhiên không thể để kẻ khác làm, hắn xua Tô Tuyền Tô Ki ra ngoài, sắn tay áo đích thân ra trận.
Mộ Dung Cửu Châu đã định chủ ý phải hòa hợp với tên gia hỏa này, đành đè nén cảm giác chán ghét để mặc Tô Khuynh Quốc sắp xếp.
Tô Khuynh Quốc lần đầu tiên trong đời hầu người khác tắm rửa, lại phải kiêng kỵ thương thế của Mộ Dung Cửu Châu, tay chân không khỏi luống cuống. Màn tắm rửa này chấm dứt, còn mệt nhọc hơn cả luyện công. Nước cũng văng tung toé đầy phòng, giống như vừa trải qua một trận thuỷ chiến.
Bất quá nhìn làn da Mộ Dung Cửu Châu vì được hắn kỳ cọ mà ửng hồng, Tô Khuynh Quốc đắc ý ôm nam nhân ra khỏi mộc dũng. Lau mình lau tóc, tuỳ tiện mặc một bộ y phục vào, đặt xuống giường, thừa lúc Mộ Dung Cửu Châu không chú ý hôn trộm lên môi đối phương.
Mộ Dung Cửu Châu sắc mặt phát lạnh, Tô Khuynh Quốc đã bay ra khỏi phòng, cười hì hì kéo Tô Tuyền đi Bích Hàn tuyền tắm rửa.
Về phần thu dọn bãi chiến trường bừa bộn này, đương nhiên là vứt lại cho Tô Ki.
Đợi hắn tắm rửa xong trở về, Mộ Dung Cửu Châu đã ngủ. Tô Khuynh Quốc rón rén lại gần, cởi hài, lách người lên giường. Phát hiện nam nhân không bị đánh thức, thế là hắn dứt khoát dùng cả tay lẫn chân, quấn chặt Mộ Dung Cửu Châu, vô cùng thỏa mãn cọ cọ đầu vào hõm vai nam nhân, tìm đến tư thế thoải mái nhất.
Nhịn! Phải nhịn!
Mộ Dung Cửu Châu một lần nữa nhắc nhớ chính mình trước khi trốn thoát không nên đả thảo kinh xà, cắn răng, nỗ lực tưởng tượng kẻ đang bám chặt hắn như một con bạch tuộc này là tấm chăn bông.
Có điều, tấm chăn này thực sự rất ấm áp… thật sự khiến người có thể an giấc, hắn mơ màng nghĩ.
Phương Ca Nhai hôm sau lại khoan thai đi đến, bắt mạch cho Mộ Dung Cửu Châu, thấy thương thế đã ổn định, vô cùng vui mừng. Lại kê thêm vài thang thuốc bổ khí hoạt huyết, để lại thêm hai lọ dược trị ngoại thương, dặn dò những gì cần tránh khi dùng thuốc, mới nói: “Cổ độc có thể giải, nhưng phải cần vài vị dược dẫn thập phần quý hiếm, ở mấy hiệu dược tầm thường sẽ không mua được. Khuynh Quốc, hôm nay ta sẽ xuống núi tìm dược dẫn.”
“Là dược dẫn gì? Ta nhờ đệ tử Thiên Âm đường đi tìm, ách ── ” Đột nhiên nhớ tới tối qua vừa hung hăng dứt khoát nói lời từ giã với đám người Cừu Nhược Ngân, Tô Khuynh Quốc đành ngượng ngùng im miệng.
Muốn hắn xuống nước đi cầu sự giúp đỡ của sư điệt sao? Quá mất mặt.
“Ta biết dược dẫn ở đâu, không cần kinh động mọi người.” Phương Ca Nhai mỉm cười đứng dậy: “Nếu chuyến này thuận lợi, trong vòng nửa tháng, ta sẽ trở về.”
“Vậy đa tạ trước.” Tô Khuynh Quốc tiễn Phương Ca Nhai ra cửa, trong ngực như trút bỏ được một tảng đá lớn.
Phương Ca Nhai lúc nào cũng tươi cười vui vẻ này, từ khi Tô Khuynh Quốc vào Huyền Thiên phủ, đã là bạn vong niên của lão Phủ tông, nhìn Tô Khuynh Quốc từ hồi còn là oa nhi cho đến khi trưởng thành. Mà trong ký ức của Tô Khuynh Quốc, dung nhan nam nhân này hai mươi năm qua dường như không hề thay đổi.
Giữ nhan sắc thường xuân, nếu không phải nhờ y thuật xuất thần nhập quỷ, thì chính là dựa vào công lực cao thâm vượt thiên nhân tạo hoá. Dù là gì, thì cũng đủ để những người biết tuổi tác thật sự của Phương Ca Nhai, không dám xem thường nam tử thanh tú ôn hoà này.
Điều khiến Tô Khuynh Quốc cao hứng nhất chính là, chỉ cần chuyện Phương Ca Nhai nhận lời, trước giờ chưa từng thất hứa.
Độc trong người Mộ Dung Cửu Châu, nhất định có thể giải.
Uống viên Định tâm hoàn này, mấy ngày liên tiếp hắn ngoại trừ luyện công với tắm rửa, thì đều ở trong phòng giúp Mộ Dung Cửu Châu dưỡng thương.
Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín cũng đến vài lần, muốn khuyên Tô Khuynh Quốc từ bỏ ý định xuống núi. Thế nhưng tiểu tổ tông này đã quyết tâm làm gì, chín trâu hai hổ cũng không lay chuyển được. Mặc cho hai người nói đến rách cả môi, Tô Khuynh Quốc vẫn không nhượng bộ. Cừu Sở hai người thất vọng tràn trề, chỉ đành lắc đầu nhìn nhau.
Có dược của Phương Ca Nhai, lại thêm Tô Khuynh Quốc truyền chân khí đả thông kinh mạch, thương thế của Mộ Dung Cửu Châu nhanh chóng khởi sắc.
“Ách ── ” Một búng máu bầm lớn phun vào trong chậu đồng, Mộ Dung Cửu Châu hổn hển một hồi, khí tức từ từ bình ổn, dưới ánh nến lung linh, đôi má cũng khôi phục lại vẻ hồng nhuận bình thường.
“Máu bầm nôn ra hết là ổn rồi.” Tô Khuynh Quốc vui vẻ thu hồi bàn tay đặt trên đan điền của nam nhân, nhảy xuống giường, đưa một chung nước cho Mộ Dung Cửu Châu súc miệng.
Trong màn đêm, mơ hồ có tiếng chim ưng kêu, lanh lảnh cấp thiết.
Mộ Dung Cửu Châu thử vận công, không chút trở ngại, đáy lòng không nhịn được trỗi lên một tia cuồng hỉ.
Tất cả đều tiến triển thuận lợi theo phương hướng mà hắn vạch định. Thương thế khỏi hẳn khiến hành động đêm nay của hắn càng thêm phần nắm chắc.
Bất quá… Nhìn tư thế vắt khăn mặt vụng về hết chỗ nói của Tô Khuynh Quốc, không giải quyết tên ngốc này trước, hắn vô pháp thoát được.
“Mộ Dung?” Tô Khuynh Quốc cầm khăn đi qua, bị ánh mắt sắc bén của nam nhân dán chặt, không khỏi lấy làm lạ: “Ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
Mộ Dung Cửu Châu không nói gì, nhận khăn chậm rãi lau mặt xong, tiện tay vứt đi. Nhìn chằm chằm Tô Khuynh Quốc nửa ngày, cuối cùng lười biếng thấp giọng cười nói: “Không phải ngươi rất muốn làm chuyện kia với trẫm sao?”
Tô Khuynh Quốc trợn mắt há mồm, chớp chớp mắt liên hồi mới xác nhận mình không nghe lầm, bèn đưa tay sờ sờ trán Mộ Dung Cửu Châu, lại sờ trán mình: “Ngươi không có phát sốt a!”
Mộ Dung Cửu Châu đen mặt lại, âm thầm nghiến răng, tiếng cười càng trầm thấp: “Thế nào? Lúc trước dám làm, còn bây giờ không có lá gan đó sao?”
Có ngốc cũng nghe ra thanh âm khiêu khích tràn đầy mê hoặc chết người của nam nhân, Tô Khuynh Quốc lập tức nhào tới, ôm Mộ Dung Cửu Châu ngã xuống giường.