Loạn Thế Khuynh Quốc

Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cừu Nhược Ngân thu lại ý cười, hỏi: “Tô sư thúc, người còn nhớ kẻ tên Đàm Tiếu không?”

Tô Khuynh Quốc lắc đầu.

Sở Tín thở dài: “Chính là kẻ tự xưng Đương gia ‘Kỳ môn’ mấy lần đến Huyền Thiên nhai, muốn cầu kiến Tô sư thúc người a.”

Thấy Tô Khuynh Quốc vẫn như cũ bày ra vẻ mặt ta không biết gì hết, Sở Tín một lần nữa xác nhận tiểu sư thúc tuấn mỹ như thiên kiêu của hắn quả thật ngoại trừ võ học cùng mỹ thực ra, còn lại không hề đem bất cứ chuyện dư thừa nào ghi vào trong đầu cả.

Hắn tiếp tục nhắc nhở: “Hôm mà quán mỳ ‘Lão Điền’ dưới chân núi khai trương, Tô sư thúc người cũng dẫn chúng ta xuống thử. Nhưng lúc đó quá đông khách, sư thúc đợi nửa ngày vẫn chưa đến lượt mình được ăn mỳ, sau đó không phải có một vị khách qua đường lạ mặt đem một bát đến mời người sao?

“A a!!!!! Ta nhớ ra rồi!”

Tô Khuynh Quốc bừng tỉnh đại ngộ, hai mắt phát sáng: “Phải, phải, nước chấm rưới lên trên sợi mỳ của lão Điền quả thật hương vị tuyệt hảo. Hương bào ngư cùng tương đậu biện (1) ngũ vị, nghe thôi đã khiến người nuốt nước bọt … A, đúng rồi, Tô Ki ── “

Hắn phất tay gọi người vẫn còn quỳ dưới đất: “Ngươi xuống núi mua hai bát về làm điểm tâm cho ta. Nhanh đi!”

Cừu Nhược Ngân nỗ lực đè nén cơ mặt đang co giật, nhìn theo Tô Ki vẻ mặt ai oán lao xuống núi mua mỳ, không dám cười ra tiếng.

“Người kia, Tô sư thúc…” Cơ mặt Sở Tín cũng đang kịch liệt co giật: “Sở Tín là muốn nói với sư thúc, người khách qua đường hôm đó chính là Đàm Tiếu. Lúc ấy hắn còn tự giới thiệu danh tính của mình với sư thúc!”

“Ngươi cũng biết, lúc ta bận ăn gì đó, nhất định sẽ không chú ý đến việc khác…” Tô Khuynh Quốc cuối cùng cũng lộ ra chút xấu hổ. (hắc hắc, em thật dễ thương=))))))

“Chúng ta còn nghĩ rằng, sư thúc người bởi vì không thích hắn, mới nói không nhận ra hắn, không chịu gặp mặt hắn. Thế nên sau đó mấy lần Đàm Tiểu cầu kiến, đều cho môn hạ đệ tử ngăn lại.” Cừu, Sở hai người nhìn nhau cười khổ.

“Ta căn bản không nhớ gì cả, sao phải ghét hắn?”

Tô Khuynh Quốc điềm nhiên vô sự nhún nhún vai, bất quá rốt cuộc đã đem tên Đàm Tiếu không may bị hắn nhiều lần vô tình cự tuyệt ngoài phủ cùng với người tặng mỳ liên hệ với nhau, thế nhưng ──

“Vậy, tại sao hắn lại ba lần bốn lượt muốn gặp ta? Lẽ nào muốn đòi tiền bát mỳ kia? Hừ, quỷ keo kiệt!”

Sở Tín cuối cùng không thể nhịn được nữa, bức xúc nói: “Tô sư thúc, người đừng cứ nghĩ đến bát mỳ kia nữa có được không? Tên Đàm Tiếu này xưa nay hành sự kỳ quái, đến tột cùng là người như thế nào, chúng ta cũng không rõ. Nhưng nếu thân là người đứng đầu ‘Kỳ môn’, người nghĩ hắn sẽ vì một bát mỳ mà dây dưa mãi sao?”

“Sở sư đệ, không được vô lễ trước mặt sư thúc!”

Cừu Nhược Ngân vội quát bảo hắn ngừng lại, nghiêm mặt nói với Tô Khuynh Quốc: “Nếu đối phương thực sự là vì đòi tiền mỳ, chúng ta đã sớm đuổi được hắn đi rồi. Chỉ là sáng sớm nay, đệ tử Thiên Âm đường cấp báo, Đàm Tiếu kia không rõ đã dùng kế sách gì, cư nhiên hướng tân hoàng đế vừa đăng cơ mượn hai vạn đại quân, nói muốn đánh Huyền Thiên Nhai. Hôm nay đang cầm binh phù đến Kiếm Môn Quan ở biên cảnh triệu tập binh mã.”

Sắc mặt Tô Khuynh Quốc trầm lại.

Huyền Thiên Phủ không phải một tòa thế ngoại cô thành.

Cho dù là đại hiệp tuyệt thế võ công, cũng phải như người thường phải ăn, phải mặc y phục. Những thứ này đều không thể tách rời ngân lượng.

Quy củ trong phủ, nghiêm cấm môn hạ đệ tử học theo lũ ô hợp chốn giang hồ giết người cướp của, cho nên đệ tử Huyền Thiên Phủ, đều tự lực cánh sinh, chen chân vào đủ loại nghề nghiệp, ngoại trừ gánh hát đổ phường, hầu như tỉnh châu nào cũng có sinh ý.

Thiên Âm đường chính là sản nghiệp của một trong những thuộc hạ của Cừu Nhược Ngân, chuyên mua bán tin tức.

Trên cơ bản, một tin tức nếu xuất phát từ miệng Cừu Như Ngân, tất không cần hoài nghi tính xác thực của nó.

Tô Khuynh Quốc có thể lý giải vì sao hai sư điệt trước giờ luôn lão luyện này cam nguyện mạo phạm lệnh cấm, cũng phải xông vào đây gặp hắn ── Đệ tử Huyền Thiên Phủ dù có thần thông quảng đại thế nào đi nữa, chung quy vẫn là thế cô sức yếu, vô pháp địch lại thiên quân vạn mã chinh chiến sa trường vốn được huấn luyện thuần thục.

Nếu thật sự cùng hai vạn đại quân binh đao tương kích, e rằng Huyền Thiên Phủ sẽ bị chôn vùi trong tro bụi, từ nay về sau biến mất trên giang hồ.

Mà Phủ Tông hắn, cho dù tử trận, cũng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ hủy hoại bá nghiệp Huyền Thiên Phủ trong nháy mắt.

Tô Khuynh Quốc không ngốc.

Bất quá hắn trời sinh ngại phiền. Hắn lười biếng, nhưng không có nghĩa hắn không biết.

Lúc còn là tiểu hài tử, hắn cho rằng, đã có một đám đồ tử đồ tôn nguyện ý ôm hắn đi ra đường, hắn hà tất phải đày đọa hai chân của mình?

Cũng vậy, có người hầu hạ hắn tắm rửa thay y phục, cớ sao phải làm?

Có thể nói, chính là tại trên dưới Huyền Thiên Phủ như chúng tinh phủng nguyệt che chở hắn, tập trung muôn vàn sủng ái vào một thân hắn, Tô Khuynh Quốc chỉ việc yên tâm thoải mái sống cuộc sống của một con sâu gạo, cơm đưa tận miệng, áo mặc tận tay, trở thành Phủ tông lười nhác nhất Huyền Thiên Phủ mấy trăm năm nay.

Đối với hắn mà nói, tự mặc y phục, tự chải đầu, chi bằng dành thời gian luyện công ăn uống.

Dù sao, y phục có thể nhờ người khác mặc cho hắn, tóc cũng có thể nhờ người khác chải cho hắn, còn võ công chỉ có thể dựa vào chính bản thân khổ luyện.

Đương nhiên, món nào ngon thì càng phải để tự mình ăn.

Loại thái độ cơ hồ đối với chuyện gì cũng không để tâm này, đích thực khiến Tô Khuynh Quốc lúc luyện võ tâm vô tạp niệm, mỗi ngày tiến triển ngàn dặm, nhưng bình thường cũng thích hồ nháo vui đùa.

Tô Khuynh Quốc luôn vô ưu vô lo, dù sao hắn chỉ cần mình sống khoái hoạt là được rồi. Người ngoài nhìn hắn thế nào, không liên quan đến hắn.

Nhưng lần này thì ──

Hắn hít thật sâu, trong sắc vàng chói sáng của dương quang, khẽ nhắm mắt, sau lưng là mặt trời đường bệ, biển mây ngút ngàn, càng nổi bật dung nhan tuấn dật phi phàm của hắn.

Tiếu dung nơi khóe miệng, nhưng mang một cỗ sát khí băng lãnh. Độ ấm xung quanh tựa hồ cũng theo đó mà đột nhiên hạ xuống.

“Muốn diệt Huyền Thiên Phủ, phải qua ải này của ta.”

“Sở Tín, ngươi lập tức triệu tập tất cả đệ tử trên núi, kể từ hôm nay phải tăng cường phòng thủ các tuyến sơn đạo lên núi. Ngoại trừ người trong phủ, không ai được đặt chân vào chu vi mười dặm Huyền Thiên Nhai.”

Tô Khuynh Quốc vẻ mặt điềm tĩnh, lúc phát hiệu thi lệnh, tự lộ ra uy nghiêm. Sở Tín rùng mình, khom người lĩnh mệnh.

“Cừu Nhược Ngân, ngươi phân phó đệ tử Thiên Âm đường thông tri xuống dưới, ta muốn đi Kiếm Môn Quan, báo những người chủ sự dọc đường bất cứ lúc nào cũng phải đợi lệnh, nghe ta sai phái.” Hai tay chắp sau lưng, Tô Khuynh Quốc thư thái đi về nơi sở ngụ.

“Còn nữa, trước ngọ phải chuẩn bị cho ta một cỗ xe ngựa nhanh nhất.”

Cừu Nhược Ngân và Sở Tín ngạc nhiên: “Tô sư thúc, người đi Kiếm Môn Quan làm gì?”

“Các ngươi chưa nghe qua dẹp giặc phải bắt tướng trước sao?”

Tô Khuynh Quốc quay đầu, cao ngạo giáo huấn hai đại nam nhân: “Đương nhiên là đi đánh phủ đầu tên quỷ keo kiệt Đàm Tiếu kia, đoạt lấy binh phù, xem hắn lấy gì đánh Huyền Thiên Nhai. Hừ! Dạy cho các ngươi cũng được, chiêu này gọi là phủ để trừu tân!” (2)

“Thế nhưng Tô sư thúc, người chưa từng xuất môn, chúng ta thật không yên tâm…”

Cừu Nhược Ngân cùng Sở Tín thật sự rất lo. Giang hồ xảo trá quỷ quyệt, từng bước đều hiểm ác. Tiểu sư thúc này không hiểu thế sự, lại thêm tuấn mỹ tuyệt luân, vạn nhất rơi vào tay bọn dâm tà đặc biệt mê đắm nam sắc thì…

“Sư thúc, chúng ta đi với người.”

“Không cần, có Tô Tuyền Tô Ki theo ta là được rồi, các ngươi ở lại phòng thủ cho Huyền Thiên Nhai.”

Sở Tín không phục: “Võ công hai người bọn họ sao có thể so sánh với Cừu sư huynh và ta được? Để bọn họ đi cùng sư thúc ta thật không yên tâm, lúc nguy cấp không thể giúp sư thúc.”

“Nga, luận võ công, đích thực các ngươi vượt xa họ. Bất quá ── “

Tô Khuynh Quốc dị thường thành thật nhíu đôi mày kiếm: “Chẳng lẽ các ngươi có thể làm điểm tâm ngon hơn Tô Tuyền? Có thể biết cách giúp ta tắm rửa chà lưng tốt hơn Tô Ki sao?”

Cừu, Sở hai người triệt để bị đánh bại.

———————
  1. Tương đậu biện: 
  2. Phủ để trừu tân: bớt lửa dưới nồi, một trong tam thập lục kế, ý nghĩa là giải quyết trên căn bản một vấn đề, không cho nó phát sinh phức tạp hơn (bớt lửa cho nước khỏi trào) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.