Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 25: Cái chết của Tào Tung



Ta ở chỗ Triệu Vân hai ngày rồi nam hạ. Đã định sẽ đi Bắc Hải, nhưng trên đường lại nghe được tin tức phụ thân Tào Tháo cùng huynh đệ bị tai nạn chết ở Lang Nha. Ta vô cùng sửng sốt, đúng rồi, bây giờ là mùa thu tháng chín, ta đến thăm người rồi giằng co ở U châu, đã quên mất chuyện này (Thế ngữ viết: Tung ở tại huyện Hoa ở Thái sơn. Thái tổ* lệnh thái thú Thái Sơn là Ứng Thiệu hộ tống gia đình tới Duyện châu, lính của Thiệu chưa tới, Đào Khiêm bí mật ra lệnh mấy ngàn kỵ binh giả dạng tới bắt. Tung nghĩ rằng đó là quân của Thiệu đón, không hề phòng bị. Lính của Khiêm tới, giết em của Thái tổ là Đức ở cửa. Tung sợ hãi, chạy ra sau định đục tường hậu viện trốn, đẩy người thiếp ra trước, nhưng thiếp quá béo, không chui lọt; Tung trốn vào nhà xí, cùng thiếp đều bị hại, cả nhà cùng chết. Ứng Thiệu sợ hãi, bỏ quan chạy sang Viên Thiệu. Sau Thái tổ lấy được Ký châu, lúc đó Thiệu đã chết. Vi Diệu chép trong Ngô thư: Thái tổ đón Tung, đồ đạc hơn trăm xe. Đào Khiêm sai đô úy Trương Khải đem hai trăm kỵ binh hộ tống, Đến huyện Hoa, Phỉ ở Thái Sơn, Khải giết Tung). Xem ra, tuy rằng ta đã nhắc nhở Tào Tháo, vẫn không thể ngăn cản được chuyện này phát sinh.

Nghĩ tới việc Tào Tháo sẽ lập tức xuất binh đánh Từ Châu, ta thật sốt ruột, mang theo bọn Trương Khải vội vàng về Quyên thành. Lúc ta chạy tới nơi, Tào Tháo đã chuẩn bị xuất phát. Đến phủ của Tuân Úc, vừa nhìn thấy ông ta, ta vội la lên: “Sao lại thế này, vì sao các ông không ngăn cản chủ công xuất binh?”

Tuân Úc a một tiếng, kỳ quái hỏi: “Tại sao phải ngăn cản? Tử Vân, ngươi chẳng lẽ không biết nguyên do?” “Ta biết, nghe nói thôi. Có điều, hiện tại đánh Từ Châu, không phải thời cơ tốt. Ta nói rồi mà, không cần thiết phải mở rộng lúc này!”

“Tử Vân, không phải chúng ta muốn đánh hắn, mà là Đào Khiêm đã muốn đánh chúng ta trước.” Ta sửng sốt, sao lại thế này? “Sao, có chuyện như thế? Lúc nào vậy?”

“Từ mùa hè. Mạch thành ở Từ châu, có kẻ tên Khuyết Tuyên tự xưng là thiên tử, bỗng nhiên khởi binh tấn công, Hoa huyện, Đường huyện quận Thái Sơn, Phí thành… tất cả năm thành của chúng ta. Đào Khiên cùng hắn đồng lòng, lấy cớ đánh liên minh Công Tôn Toản, công khai cùng chúng ta khai chiến. Chủ công phái tướng quân Tào Nhân đánh chúng chạy trối chết, cũng lấy được thành Khai Dương. Đào Khiêm xem tình thế không thể đánh được, liền lặng lẽ giết Khuyết Tuyên, chiếm lấy binh mã của hắn, rút về Từ Châu. Vốn dĩ, chủ công cũng nghĩ vậy là ổn thỏa, hắn rút lui coi như xong, ai biết được sự tình lại thành ra như vậy. Chủ công có muốn nhịn cũng không thể nhịn được nữa.”

Ta cau mày: “Chuyện này đúng là do Đào Khiêm phái người làm sao? Hắn cố ý làm sao, làm sao chắc chắn được nội tình? Lỡ là do thủ hạ làm xằng bậy, thấy hơi tiền nổi máu tham thì sao?”

“Nhất định là cố ý.”

Nhìn thấy vẻ mặt khẳng định của Tuân Úc, ta nghi ngờ: “Đào Khiêm không phải là loại người dễ xúc động. Lại nói, phụ thân của chủ công gia tài nhiều đến mấy, cũng không thể khiến bá chủ một phương đỏ mắt thèm thuồng. Sao tới mức phải làm như vậy?” Vũ ca ca từng nói cho ta biết, về cái chết của Tào Tung, lập trường của Đào Khiêm luôn không rõ ràng, có thể nói, nhân sĩ các phương người một kiểu mạnh ai nấy nói, vẫn không có kết luận. Mà Đào Khiêm một mực khẳng định ông ta có lòng hảo tâm, phái người đưa tiễn, là bộ hạ gian trá tham lam, gây ra đại họa.

Tuân Úc cười lạnh: “Tử Vân, ngươi xem người luôn rất chuẩn, cũng bị Đào Khiêm lừa. Ngươi ngẫm lại xem, Lang nha cách Từ châu có xa lắm không? Chủ công cùng hắn ta mới ngưng chiến, hắn làm sao có lòng tốt phái người đến hộ tống thân nhân chủ công được? Cứ xem như hắn muốn dùng việc này lấy lòng chủ công, Thái Sơn và Hoa huyện kia đều là đất của Duyện châu, chủ công phái người nghênh đón phụ thân, đương nhiên sẽ phái người bên cạnh mình, Đào Khiêm làm sao lại nhận được tin tức còn nhanh hơn người của chúng ta được? Lại còn phái người chạy tới trước cả người của chúng ta, đón được phụ thân của chủ công? Ngươi ngẫm lại xem, có việc trùng hợp như vậy sao? Còn chưa nói, nếu như đúng là cướp tài vật, cần gì phải giết toàn bộ người? “

Ta ngây ngẩn cả người, đúng vậy, cho tới nay, ta đều dựa vào trí nhớ của Vũ ca ca làm căn cứ để phán đoán người khác, còn chính mình chưa thật sự nghĩ tới việc phân tích những thông tin cùng con người. Xem ra, ta về sau phải để tâm nhiều hơn một chút mới được. Căn cứ vào phân tích của Tuân Úc, ta cơ hồ cũng có thể lập tức nhận ra việc giết Tào Tung lần này, chính là do Đào Khiêm âm thầm sai khiến. Nếu như vậy, Tào Tháo xuất binh là có danh nghĩa.

Ta lại suy nghĩ một chút: “Tiên sinh, chủ công dẫn theo ai bên cạnh? Chí Tài huynh đi sao?” “Không, Chí Tài thân thể yếu, đúng lúc đang bệnh, chủ công không đành lòng mang hắn đi. Là Mãn Sủng.”

Ta gật đầu: “Chủ công tính tình cương nghị, bình thường thấy không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện thoải mái, nhưng khi gặp đại sự, đôi lúc táo bạo dị thường. Chuyện lần này không phải nhỏ, tôi lo lắng người sẽ làm ra chuyện vượt quá giới hạn, cho nên, tiên sinh ở lại đây gánh vác, tôi phải ra tiền tuyến. Đúng rồi, phiền tiên sinh viết một bản triều nghị, trong đó, giải thích với chư hầu thiên hạ nguyên do chúng ta xuất binh.”

Tuân Úc nghĩ ngợi rồi gật đầu. Ta không trì hoãn nữa, lập tức đánh ngựa xuống nam Từ châu. Dọc đường đi, ta ra roi thúc ngựa, lòng nóng như lửa đốt. Đối với chuyện chinh phạt Từ châu này, Tào Tháo mặc dù là vì báo thù, nhưng Vũ ca ca có nói, trong trận này, Tào Tháo giết chóc rất nhiều, căn bản không phải dùng tâm trạng đánh giặc, là trả thù thuần túy, giết mấy vạn người, đến nỗi chặn mất cả dòng Tứ thủy.

Ta than trời, đây thật sự là một trường giết chóc, đối với Tào Tháo sau này có ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Lại thêm màn trình diễn của Đào Khiêm, trước mắt người đời, Tào Tháo trở thành tên đồ tể giết người không chớp mắt. Còn có kẻ tên La Quán Trung, nghiễm nhiên nói bậy bạ, Tào Tháo không chỉ giết người, đến người chết cũng không tha, tai tiếng vô cùng. Hiện tại, nếu ta đã tới sẽ hết sức ngăn cản, không để cho chuyện như vậy phát sinh. Dù sao Vũ ca ca cũng nói lòng dân lớn hơn trời.

Ta đuổi tới coi như đúng lúc. Đại quân bên ta đang ở Bành Thành cùng quân Từ châu kịch chiến, Đào Khiêm cũng ở đó chặn đánh. Lúc ta tới nơi, đã là ngày thứ tám công thành. Trên dưới tường thành thây chất ngổn ngang, thê thảm không nỡ nhìn. Ta cũng không chú ý được nhiều chuyện như vậy, trực tiếp đi tìm Hứa Chử, hắn hiện tại là đội trưởng đội cận vệ của Tào Tháo. Hứa Chủ thấy ta cũng giật cả mình, nhưng hắn cũng hiểu rõ, ta nhất định có chuyện trọng yếu, vội vàng dẫn ta tới gặp Tào Tháo.

Tào Tháo ngồi ở trong doanh trướng, cúi đầu, xem công văn trước mặt, mặt đen dọa chết người. Tào Hồng và Mãn Sủng đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng không tốt.

Thấy ta đi vào, Mãn Sủng không quen biết, nhưng Tào Hồng lại nhanh chóng bước tới: “Tử Vân, sao ngươi lại tới đây? Nơi này rất nguy hiểm.” Ta cười, lập tức tiến lên gặp Tào Tháo. Tào Hồng ở đó giải thích thân phận của ta cho Mãn Sủng.

Tào Tháo nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu thấy ta đi tới, hắn cũng không ngờ tới: “Tử Vân, ngươi đã tới?” Thanh âm khàn khàn, có thể thấy được tinh thần hắn bết bát tới mức nào.

“Vâng, tôi tới rồi. Chủ công, ngài hãy nén bi thương!”

Tào Tháo thở dài: “Tử Vân đã nhắc nhở Tháo, đề phòng người thân bên cạnh có huyết quang tai ương, không ngờ, lại ứng trên người nhà.”

Ta cũng thở dài, thầm nghĩ, lúc trước, ta có phải nên nói rõ hay không? Hiện tại hối hận cũng đã muộn: “Chủ công, sự tình đã vậy, ngài nhất định phải tỉnh táo lại, rất nhiều chuyện phải an bài thỏa đáng.”

“Tỉnh táo? Bảo ta làm thế nào để tỉnh táo? Người một nhà đấy, là phụ thân, huynh đệ chết cả, bị giết đó, ai còn có thể tỉnh táo?”

Ta thở dài: “Đúng vậy, Tử Vân cũng biết, ai gặp chuyện như vậy cũng không thể tỉnh táo. Nhưng mà, ngài không giống những người đó, ngài là một thống soái, là châu mục một phương, trong tay nắm giữ mấy chục, thậm chí trên trăm vạn tính mạng, nếu ngài không tỉnh táo lại, khó tránh sẽ có sai lầm, chuyện này đối với chiến cục thật bất lợi! Tử Vân đã thấy tình hình trên chiến trường, nơi này đâu có phải là chiến trường, là tàn sát lẫn nhau mới đúng, thương vong quá nhiều.”

Tào Tháo nhìn ta, thần sắc trong ánh mắt đã không còn sự thưởng thức và sủng ái ngày trước, mà là lạnh lùng: “Đương nhiên đây không phải là chiến tranh bình thường, đây là một cuộc chiến để báo thù, là mối thù của phụ mẫu thân nhân, là huyết thù không đội chung trời!!”

Nhìn Tào Tháo, ta hiểu được, hiện tại căn bản không thể thuyết phục được, ông ta đã trở nên mê muội, trừ bỏ thù hận, cái gì cũng không có. Lúc này, ta nói gì đi nữa ông ta cũng nghe không vào. Nhưng mà, ta vẫn muốn nói. Thở dài, ta tiến lên một bước: “Chủ công, thù nhất định phải báo, nhưng không phải theo cách này, như thế này, chúng ta tổn thất cũng rất lớn đó!”

Tào Hồng tiến lại: “Tử Vân, đây cũng là chuyện cực chẳng đã. Quân của Đào Khiêm ở ngoài thành đánh không nổi chúng ta, liền rút vào tử thủ trong thành. Bọn chúng chống cự rất kịch liệt, chúng ta chỉ có thể không ngừng tiến công mới có thể phá thành.”

Ta hỏi hắn: “Tại sao lại chống cự kịch liệt như vậy? Là bởi vì, binh lính cùng tướng thủ thành còn rất trung thành với Đào Khiêm, đúng không?”

Thanh âm lạnh như băng của Tào Tháo lại vang lên: “Trung thành phải không? Truyền lệnh ta, sau khi phá thành, giết hết tất cả binh lính và những kẻ thủ thành, một tên cũng không tha.” Người trong trướng nhìn nhau, Tào Hồng xoay người định đi ra.

Nghe thấy Tào Tháo mệnh lệnh tàn sát hàng loạt dân trong thành, ta ngây ngốc một lát, lập tức phản ứng lại, một tay giữ lấy Tào Hồng: “Tướng quân, từ từ đã.” Tào Hồng sững người.

Ta nhào tới trước mặt Tào Tháo: “Chủ công, ngài đây không phải đánh giặc, cũng không phải báo thù, ngài là đang giận cá chém thớt. Hành vi tàn sát hàng loạt dân trong thành sẽ mang đến cái gì? Mang đến chống cự càng thêm mạnh mẽ. Tổn thất của chúng ta sẽ càng lớn hơn.”

Tào Tháo nhìn ta, thanh âm âm trầm: “Chống cự? Ai chống cự, ta sẽ giết người đó.”

“Ngài có thể giết bao nhiêu? Một vạn? Mười vạn? Trăm vạn? Ngài sẽ giết được hết người trong Bành Thành, Từ châu sao? Giết hết người Từ châu, giết hết người Trung nguyên, thậm chí giết hết người trong thiên hạ sao? Ngài giết hết tất cả người sao?” Ta gần như rống lên.

Ta ngăn cản, làm cho Tào Tháo giận dữ: “Thử xem xem, xem ta giết có hết bọn chúng được không? Triệu Như, đừng nói nữa.” Thấy ta định nói, hắn liền ngăn ta lại.

“Ta cứ nói. Chủ công, ngài thực là vô lý. Người đáng chết là Đào Khiêm, nhưng những dân chúng và binh lính đó đều không biết. Bọn họ chống cự xuất phát từ bản năng muốn sống. Ngài không thể làm như vậy. Như xin ngài tỉnh táo lại.”

Tào Tháo rút kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt đỏ quạch nhìn ta: “Ngươi nói nữa, ta giết ngươi trước.” Không chỉ có ta, người trong trướng toàn bộ ngây dại.

Tào Tháo nhìn Mãn Sủng: “Đi, truyền quân lệnh của ta.” Mãn Sủng thở dài, bước ra bên ngoài.

Chú thích:

* Thái tổ: tức Tào Tháo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.