Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 4: Bị lỡ ở Lạc Dương



Ngày hôm sau, ta nói Quách Gia với: “Ca ca, chúng ta cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Viên Thiệu đích xác là đồ ngu đần, cũng không có nghĩa thủ hạ lão ta đều ngu cả, trong đám mưu sĩ của lão vẫn có nhân vật lợi hại, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi!*” Quách Gia gật đầu nói phải, chúng ta vội vàng thu thập hành trang, rời khỏi Nghiệp thành.

Sau khi rời thành, ta nói với Quách Gia: “Ca ca, thân thể huynh không tốt, hay là về nhà trước đi. Đệ muốn đi Toan Tảo nhìn một chút, xem có nhân vật anh hùng nào đáng để huynh đệ ta góp sức hay không.”

Quách Gia lắc đầu: “Nơi đó nguy hiểm, đệ tuổi còn nhỏ, đừng nên mạo hiểm thì hơn.”

Ta cười: “Ca ca, làm gì có bánh từ trên trời rơi xuống, vận mệnh của mình nhất định phải tự mình nắm lấy. Dù sao tự mình đạt được vẫn hơn nhận lấy từ người khác. Về phần đệ đệ, hì, đệ vẫn có biện pháp tự bảo vệ bản thân, huynh yên tâm đi, đệ sẽ không đi đánh nhau đâu. Nếu như ở đó không có người thích hợp, đệ đệ sẽ về quê tìm huynh, thế nào?” Chủ ý của ta là muốn đi gặp Tào Tháo.

Quách Gia ngẫm nghĩ: “Thôi vậy, dù sao huynh cũng nói không lại đệ. Toan Tảo là căn cứ phạt Đổng, cũng sẽ không xảy ra chiến sự, đệ đi cũng tốt. Vi huynh sẽ ở quê nhà chờ đệ là được. Nhớ kỹ, nhất định phải tùy cơ ứng biến, không được mạo hiểm. Trong thời loạn lạc, không phải lúc nào cũng giảng được đạo lý.”

Ta gật đầu lĩnh hội: “Đa tạ ca ca dặn dò, yên tâm đi.”

Sau khi chia tay Quách Gia, ta đi thẳng đến Lạc Dương. Tính thời gian, tên hỗn đản Đổng Trác này cũng sắp rời khỏi Lạc Dương đi Trường An, hắn đối với Lạc Dương tận cùng phá hoại. Lúc ta đuổi tới Lạc Dương, lửa đã rực trời, thật đáng tiếc cho cố đô ngàn năm này (hả? Sao lại là ngàn năm?). Ai, xem ra muốn xây dựng lại Lạc Dương cũng mất rất nhiều thời gian. Đáng tiếc khúc Hán cung thu nguyệt ** kia, ta thực sự rất muốn xem diện mạo Vị Ương cung, Trường Sinh điện. Thôi vậy, sau này có cơ hội ta đến đây xây lại là được.

Trong thành mọi người chen nhau chạy nạn, cũng không thiếu loạn binh thừa nước đục thả câu. Ta rất bực mình, nhiều lần bất chấp đuổi giết bằng được lũ gia hỏa táng tận lương tâm đó. Nhưng ta chỉ có mỗi một mình. Giết xong mười mấy người, nhìn chung quanh mọi người chỉ lo chạy trối chết, chẳng có mống nào nhảy ra giúp ta, ta không khỏi xót xa cảm thán trong loạn thế đạo đức tiêu vong. Lúc này, dân chúng phía Bắc chợt bỏ chạy tán loạn, miệng la hét đã có binh mã xông vào Lạc Dương.

Ta cũng giật mình chấn động, vội vàng chạy vào trong thành. Vừa mới ẩn thân tại chỗ rẽ ngoặt, đã thấy một đội lính xông vào Lạc Dương, chạy về phía ta. Không đợi ta kịp nhìn rõ ràng, người tới đã vọt qua sát bên cạnh, tướng quân trên ngựa vô cùng gấp gáp, vừa chạy vừa không ngừng mệnh lệnh quân sĩ mau chóng cứu hỏa, cứu người, hiển nhiên bọn họ không phải là binh mã của Đổng Trác. Ta lục lại trí nhớ, vào thời điểm hỏa thiêu thành Lạc Dương, liên quân thảo Đổng cơ bản không đến đây, tới Lạc Dương chỉ có hai đội nhân mã: Tào Tháo và Tôn Kiên. Vậy người này là ai nhỉ?

Lúc này, ta chỉ nghe được thanh âm giận dữ của tướng quân trên ngựa truyền đến: “Ngươi, mang hai trăm người ở lại đây cứu hoả. Những người còn lại cùng ta truy kích Đổng tặc, mau.” A?! Vậy người này hẳn là Tào Tháo, nhưng mà, ngươi không thể đuổi theo được, muốn thất bại sao?

Ta bất chấp tất cả, rời chỗ ẩn thân chạy ra: “Tướng quân, không thể đuổi theo, ngài không phải đối thủ của Đổng Trác, một người đi quá nguy hiểm.”

Tào Tháo căn bản không nghe thấy tiếng hô của ta, đã chạy xa tít rồi. Ta mặc kệ ánh mắt kinh ngạc xung quanh, vội vã đuổi theo sau đại quân. Đáng tiếc, ta chỉ có hai chân, làm sao đuổi kịp bốn chân chứ. Đuổi theo tới lúc ra khỏi thành Lạc Dương, ta đã thở hồng hộc dừng lại, bỏ đi, ngươi muốn thua thì thua đi, tục ngữ nói đúng, ngã một keo, neo một nấc***.

Đứng bên ngoài thành nghĩ nửa ngày, dù sao thời gian cũng còn sớm, sau khi Tào Tháo nếm mùi thất bại, sẽ đi Dương Châu chiêu binh mãi mã. Chiến tranh rất khổ cực, lúc chuẩn bị càng khổ hơn, ta cũng không muốn đi cùng. Lại nghĩ trở vào trong thành, ai, cũng không có ý nghĩa nữa, Tôn Kiên hẳn đã tới rồi, chuyện hắn nhặt được ngọc tỉ, ta có nên quản không? Ngẫm lại thôi bỏ đi, với hắn mà nói, chuyện này là cơ mật, ta chỉ là một kẻ không quen không biết, nói ra không bị hắn giết người diệt khẩu mới là lạ. Võ nghệ cùng tính khí nóng nảy của Tôn Kiên, ta đừng nên chọc vào vẫn hơn. Cứ nên đi tìm Quách Gia, về Dĩnh Xuyên quê hắn nghỉ ngơi một chút cũng tốt, chờ sang năm lại tìm Tào Tháo vậy. Ta thở dài, dọc đường tích lũy tiền tài rồi về nhà thôi.

Đến nhà Quách Gia, ta tự nhiên nhận được tiếp đãi long trọng. Sau khi tới nơi, ta cuối cùng hiểu rõ vì sao Quách Gia lại hào hứng với chuyện kết nghĩa cùng ta như vậy. Ở nhà hắn nhỏ nhất, sức khỏe lại không tốt, cho nên người trong nhà đều coi hắn là đối tượng để che chở. Tên gia hỏa này tài hoa đầy mình, đương nhiên không cam lòng để người khác che chở. Hắn cho rằng nam tử hán đại trượng phu ắt phải chăm sóc thân nhân, gánh vác trách nhiệm. Nhưng người nhà đó đều không cam lòng để hắn lao tâm, ngay cả chuyện hắn thích đọc sách, cũng sợ hắn mệt mỏi. Hiện tại, hắn cũng trở thành ca ca rồi, rốt cục cũng có người nhỏ hơn cho hắn thỏa cơn nghiện chăm lo cho người khác. Cho nên, phụ mẫu huynh trưởng trông nom hắn thế nào, hắn liền đối với ta thế ấy, làm ta dở khóc dở cười.

Vừa lúc, ta muốn dạy hắn luyện tập Thái Cực quyền, chung quy là kẹt luôn tại chỗ hắn. Chẳng qua, có thể hưởng thụ niềm vui gia đình thật không tồi, ở chỗ này, bọn họ đều coi ta là trẻ con, bằng mọi cách chiếu cố. Ta y thuật lại không tệ, mắt nhìn sức khỏe Quách Gia dần khởi sắc, người nhà hắn đối với ta càng tốt hơn, làm cho ta vui quên nước Thục **** (khi trong đầu bật ra bốn chữ này, ta không hiểu ý tứ thế nào. Muốn hỏi Vũ ca ca, nhưng gọi thế nào hắn cũng không trả lời. Xem ra hắn đã thực sự nghỉ ngơi rồi.)

Ta cũng đem những chuyện mắt thấy tai nghe ở Lạc Dương kể cho Quách Gia, nói với hắn: “Vị tướng quân này không tồi, ngay lúc ấy còn có thể quan tâm dân chúng, cứu dân cứu hỏa, đáng tiếc đệ đuổi theo không kịp. Thôi vậy, để sau này nghe ngóng rõ hơn rồi nói tiếp.”

Quách Gia cũng thở dài: “Có lòng nhân, cũng có năng lực. Bất quá, theo như đệ nói, binh mã không nhiều, còn muốn truy kích Đổng Trác, cũng không phải kẻ sáng suốt. Quên đi, minh chủ đâu phải dễ gặp, chờ thêm chút nữa vậy.”

Thời gian nhoáng cái đã trôi qua bốn tháng, tới tháng ba năm công nguyên 191. Hôm nay, ta nói với Quách Gia: “Huynh trưởng, chúng ta cứ ở nhà như vậy cũng không gặp được minh chủ. Thế này đi, Tử Vân vẫn nên ra ngoài tìm thì hơn. Đương nhiên, huynh ở nhà gặp được chúa công cũng cho đệ biết, thế nào? ”

Quách Gia gật đầu: “Cũng đúng. Dù sao sức khỏe đệ tốt, đi lại thêm một chút cũng được.”

Ta trợn trắng mắt: “Ca, đã mấy tháng qua, sức khỏe của huynh cũng rất tốt mà! Huynh không sợ đệ đi ra ngoài sẽ gặp phải nguy hiểm sao.”

Quách Gia cười ầm: “Đệ tính tình cổ quái như vậy, gặp phải nguy hiểm gì được? Người khác gặp đệ mới nguy hiểm. Người ta nói huynh là quỷ tài, huynh thấy đệ chính là quái tài.”

Ta cũng vui vẻ: “Ca, chúng ta vừa vặn một đôi quỷ quái. Đúng rồi, đệ muốn đi tìm hào kiệt trong thiên hạ, kiếm thêm mấy vị ca ca. Hừ, nhất định tuổi phải lớn hơn huynh, bằng không đệ không cam lòng.”

Quách Gia đập bốp ta một phát: “Không được có loại suy nghĩ này. Tìm huynh trưởng cũng được, nhưng không được tìm người lớn hơn ta biết không?” Ta nghiêm túc, ra vẻ thành thật: “Nghe rồi. Bất quá, đừng đánh vào đầu người ta, sẽ ngu đi mất.”

Quách Gia thở dài: “Ngươi nghe lời mới lạ.”

Ta cười ha hả: “Người hiểu đệ chỉ có huynh trưởng. Ngày mai đệ sẽ đi.” Quách Gia gật đầu đồng ý, tự nhiên không thể thiếu một phen chuẩn bị. Rút kinh nghiệm, ta mua một con ngựa, có chân đi thay vẫn là thoải mái hơn chút xíu.

Sau khi rời khỏi Dĩnh Xuyên, ta đi một mạch lên phía Bắc. Căn cứ trí nhớ của ta (tức kinh nghiệm của Vũ ca ca), hiện tại Tào Tháo hẳn đang bắt đầu thu phục giặc Hoàng Cân ở Hắc Sơn, bước đầu tiên trên con đường thống trị. Trải qua sự kiện thảo Đổng thất bại, rút kinh nghiệm xương máu, hắn không chỉ bắt đầu chiêu binh mãi mã, còn chiêu hiền nạp sĩ. Bất quá lúc này Tào Tháo thế lực còn nhỏ, nhân tài đến nương tựa hắn chưa nhiều lắm. Lúc này không biết Tuân Úc đã đến chỗ Tào Tháo chưa? Còn có Trình Dục nữa, hắn cũng là đại mưu sĩ của Tào Tháo. Mặc kệ bọn họ tới hay chưa, dù sao ta cũng muốn đi. Chỉ bằng trí nhớ Vũ ca ca cấp cho, hì, nhất định Tào Tháo sẽ trọng dụng ta. Chờ khi ta ở chỗ Tào Tháo đã vững chân, phải đi tìm Vân ca ca, để huynh muội chúng ta cùng nhau giúp Tào Tháo nhất thống thiên hạ, thực hiện giấc mộng của Vũ ca ca.

Tới bờ bắc sông Hoàng Hà, ta cảm giác tựa hồ sắp đến địa giới của Tào Tháo. Hôm nay vào tới thành, hỏi thăm một chút mới biết ta đi nhầm hướng, nơi này là thành Dã Vương. Đúng rồi, nơi này là địa bàn của Trương Dương. Ta nghĩ một lát, Trương Dương người này không tồi, trong trí nhớ của Vũ ca ca, huynh ấy chưa từng tiếp xúc với ông ta, nhưng đối với ông ta rất tôn sùng. Nói hình như ông ta là người rất coi trọng nghĩa khí, hơn nữa phi thường nhân từ, bộ hạ của ông ta làm phản, sau khi ông ta bắt được những kẻ phản loạn, không những không giết, mà ngược lại còn khóc thương, chúa công như vậy thực chưa từng thấy. Ông ta cũng coi như là hạng người hiệp nghĩa, hơn nữa, còn rất thích Lữ Bố, bọn họ là đồng hương, sau ông ta lại vì cứu Lữ Bố mà bị Dương Xú (chính là tên bộ hạ kia) giết. Người như vậy ta muốn làm quen một chút, xem xem có thể kết giao hay không, nếu có thì giúp ông ta cũng tốt. Chỉ là, làm sao để liên hệ với ông ta đây? Mặc kệ, cứ trực tiếp xin gặp là được.

Chỉnh đốn bản thân xong, ta mang lễ vật tới phủ đệ của Trương Dương. Trương Dương quả nhiên là người tốt, không cần hỏi rõ ràng liền kêu ta vào gặp. Nhìn thấy ta, ông ta hỏi: “Ngươi là người phương nào, muốn gặp ta có chuyện gì?”

Ta cười cười “Tại hạ là một thương nhân, nghe đại danh tướng quân đã lâu, đặc biệt tới bái phỏng.”

Trương Dương a một tiếng: “Ngươi không cần phải khách khí, ở đây làm ăn, không cần kiêng kỵ gì hết.” Ta sửng sốt, ông ta xem ta là kẻ nịnh bợ rồi.

Ta cười: “Đa tạ Tướng quân, bất quá tại hạ không có ý này. Tôi thật sự mong muốn kết giao với tướng quân, xem ở nơi này có thể hỗ trợ chuyện gì không? ”

Trương Dương cao hứng (được nịnh bợ ai chả thích): “Dương tạ ơn tiên sinh xem trọng. Đáng tiếc không có thời gian cùng tiên sinh nói chuyện nhiều, ta có chuyện phải làm.”

“Tướng quân có chuyện gì vội vàng như vậy?”

Trương Dương thở dài: “Hoàng đế bị tên hỗn đản Đổng Trác cưỡng ép đến Trường An, Dương muốn đi cần vương.” Ta hiểu được. Ông thật đúng là người trung thành.

Ta liền khuyên nhủ: “Tướng quân, hoàng đế sợ là sẽ không đi cùng tướng quân được. Bệ hạ có đám người Đổng Trác chăm sóc, những kẻ đó không muốn tướng quân tới đâu. Theo tại hạ thấy, đi hay không cũng vậy.”

Trương Dương nhìn ta: “Là thần tử, phải cống hiến cho chúa thượng, những chuyện khác hà tất cầu làm chi? Ta đương nhiên phải đi, thủ hạ Lũ Phụng Tiên của Đổng Trác là đồng hương cũng là bạn tốt của ta, ta đi sẽ không gặp nguy hiểm gì.”

Ta cười cười: “Chủ ý của Tướng quân cũng không sai, nhưng hiện nay thế lực của Đổng Trác ở Trường An còn rất lớn, liên quân thảo Đổng đã tan rã, tướng quân đi cho dù không nguy hiểm tính mạng, nhưng cũng là dê vào miệng cọp, thật sự không sáng suốt. Còn nữa, tại hạ biết xem thiên tượng, mệnh Đổng Trác đã định không được chết tử tế, hơn nữa ngày chết cũng rất gần, bất quá chỉ một năm nữa, tôi khuyên tướng quân nhẫn nại một chút, xem xu thế thiên hạ ra sao rồi hãy nói, được không?”

Trương Dương há hốc miệng: “Mạng của Đổng Trác thật sắp hết sao? Ây da, nếu y chết, hoàng đế có trở về không?”

Ta gật đầu: “Ta khẳng định. Hoàng đế đâu có thích Trường An, kể cả quần thần bên cạnh cũng muốn đưa ngài trở về. Cho nên tôi khuyên tướng quân chờ một chút. Hiện tại việc đầu tiên Tướng quân nên làm không phải là cần vương cứu giá, mà là tích lũy của cải, tiền bạc lương thực. Tướng quân chuẩn bị nhiều lương thảo một chút, Đổng Trác vừa chết tất có loạn tặc bốn phía nổi lên, bọn giặc gan lớn, tất khiến long giá hoảng sợ. Chờ long giá hốt hoảng đi về phía Đông, e lương thảo không đủ, ngài lại chuẩn bị sẵn sàng, có thể bảo toàn thể diện cho hoàng đế.”

Trương Dương mừng rỡ: “Không nhìn ra tiên sinh là bậc trí giả, Dương cầu tiên sinh ở lại bên cạnh, lúc nào cũng có thể thỉnh giáo, được không?”

Ta cười: “Nếu như tướng quân nhớ kỹ việc hôm nay, sớm muộn gì tại hạ và ngài cũng có thể cộng sự. Bất quá hiện tại thời cơ chưa tới, tôi còn có chuyện khác muốn làm, sau này chúng ta nhất định còn gặp lại.”

Trương Dương thở dài: “Xem ra, chỗ ta không hợp tâm ý tiên sinh, ta cũng không dám miễn cưỡng.”

Ta lắc đầu cười nói: “Tướng quân không cần như thế, nhớ kỹ việc hôm nay, cuối cùng sẽ có lúc tương kiến. Tướng quân là người ngay thẳng, trung nghĩa, Triệu Như bội phục.”

Trương Dương gật đầu: “Dương đã nhớ kỹ hôm nay. Tiên sinh tên gọi Triệu Như.”

Ta cười nhẹ, cáo từ. Đáng tiếc, Lữ Bố không ở đây, chuyện hắn đến đây chắc là tận sang năm. Tất nhiên cũng không tìm được Trương Liêu, đối với Nhị ca mà Vũ ca ca đặc biệt kính trọng này, ta thực sự rất hiếu kỳ. Ài, sau này hẵng nói.



Chú thích:

* “không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất” là câu thành ngữ xuất xứ từ giới bài bạc, đại ý là không sợ đối phương có bài tốt (con bài nhất vạn), mà chỉ sợ điều không may xảy ra, cho dù xác suất hên xui là rất nhỏ (1/10.000). Mang ý nghĩa khuyên răn không sợ khó khăn, chỉ sợ sơ suất.

** Hán cung thu nguyệt, một trong Trung Hoa thập đại danh khúc. Nội dung chủ yếu biểu đạt nỗi ai oán sầu bi của người cung nữ cổ đại phải sống trong quạnh quẽ lạnh lùng.

*** nghĩa là vấp ngã một lần thì khôn lên một chút.

**** Hán Thục sau khi bị diệt vong, hậu chủ Lưu Thiện bị giam lỏng trong kinh thành Lạc Dương của nước Ngụy. Một hôm, Tư Mã Chiêu mới hỏi ông ta có nhớ Tây Thục không. Lưu Thiện trả lời rằng “lúc này đang vui, không còn nhớ gì về Tây Thục nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.