Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 42: Lữ Bố mời khách



Ra khỏi Lữ phủ, ta thở phào một cái, quay đầu nhìn Trương Liêu, rất tự nhiên hỏi hắn: “Nhị ca, phủ đệ của huynh ở đâu vậy? Đệ muốn sắp xếp hàng hóa xong rồi sẽ tới.”

Trương Liêu ngớ người: “Ngươi kêu ta là gì? Nhị ca? Triệu Như, ngươi đúng là vì thấy ta giống ca ca ngươi mới muốn bái ta làm huynh đệ sao?”

Ta ra vẻ ngây ngô nhìn hắn: “Đương nhiên rồi. Huynh cùng với ca ca ruột của đệ rất giống nhau mà! Đệ cũng không nói đệ chỉ có một ca ca. Ngoài ca ca huynh ra, Như còn có ba vị ca ca kết bái nữa. Tuổi của huynh xếp thứ hai, tất nhiên là Nhị ca của ta rồi!”

Trương Liêu dở khóc dở cười : “Ôi, lần đầu nghe thấy chuyện kiểu này. Bọn họ là ai ta còn chẳng biết mà! Có kiểu anh em kết nghĩa như vậy sao?”

Ta cười ồ: “Có chứ, huynh đây chứ ai? Chỉ cần đệ quen biết họ, sớm muộn các huynh cũng biết nhau cả.” Trương Liêu chỉ biết thở dài.

Trương Liêu trên đường đi theo ta, thấy ta tiếp nhận hàng hóa, lại thấy ta chỉ huy người làm tới nghỉ ở khách điếm, nghe ta ra lệnh, Trương Liêu cũng bắt đầu thấy hứng thú. Đến lúc ta sắp xếp xong xuôi mọi việc, trời cũng vừa tối.

Ta nhìn Trương Liêu nói: “Nhị ca, đệ mệt rồi, chúng ta về nghỉ ngơi đi! Ngày mai còn phải tới chỗ Lữ tướng quân.” Trương Liêu a một tiếng: “Ngươi không nghỉ ở khách điếm sao?”

Ta nhìn hắn: “Nhị ca, nhà huynh chắc không chỉ có một phòng, không có chỗ cho đệ ngủ sao? Huynh cũng là một tướng quân mà!” Trương Liêu nở nụ cười: “Ngươi thật không biết khách khí.”

Ta nhìn hắn cười: “Huynh là ca ca, chẳng lẽ để đệ ngủ ở bên ngoài sao?” Trương Liêu ha ha cười to: “Ta lúc này có chút thích đệ đệ ngươi rồi đó. Ngươi thật lợi hại, tuổi còn nhỏ vậy mà buôn bán rất lão luyện.”

Ta nhìn hắn: “Đệ đúng là biết khá nhiều chuyện! Nhưng mà các người vì cái gì đều cảm thấy ta nhỏ tuổi biết nhiều là kỳ quái, tuổi của ta cùng bản lĩnh liên quan gì tới nhau? Phải biết rằng, rất nhiều người tuổi nhỏ nhưng tài cao.” Chính huynh lúc xuất sơn cũng đâu có lớn đâu!

Trương Liêu cười : “Vậy sao? Ta lại chưa từng thấy qua, ngươi là người đầu tiên. Vừa rồi Trần Cung nói ngươi lợi hại, ta còn không tin, đi theo ngươi một chuyến, mới biết Trần Cung nói không ngoa!”

Ta nhún vai: “Có khả năng hay không, là việc của đệ, lợi hại hay không lợi hại là chuyện người khác nói, đệ không quản được nhiều như vậy! Được rồi, Nhị ca, đệ mệt quá, chúng ta về đi.” Trương Liêu cười, đưa ta về nhà.

Nơi ở của Trương Liêu quả nhiên rất lớn, nhìn dáng vẻ chắc là nhà phú hào trước kia. Ta ở trong đó có cảm giác rất quen thuộc, tựa như là cảm giác của Vũ ca ca, ta không khỏi thở dài. Trương Liêu quay lại nhìn ta: “Ngươi làm sao vậy? Vừa rồi hình như có tâm sự nặng nề.”

Ta nhìn hắn cười: “Đệ cảm thấy chỗ ở của ca ca thiếu một chút gì đó. Để ngày mai đệ tự mình phái người sửa chữa lại một chút. Người như các huynh, đều không biết thu dọn gì cả.” Trương Liêu đỏ mặt.

Nhìn thấy Trương Liêu đỏ mặt, ta lại thấy buồn cười. Đúng vậy, khí chất huynh ấy giống Vân ca ca, nhưng tuổi còn trẻ, không có sự trưởng thành của Vân ca ca, còn có phần hơi thô ráp, rất thú vị. Đáng tiếc, ta không có khả năng dẫn huynh ấy đi. Ôi, thời gian hai năm thật dài. Đêm ấy, trong lúc ngủ mơ ta thấy được một thiếu niên tuấn mỹ, tay trái kéo Vân ca ca, tay phải kéo theo Trương Liêu, cười thật vui vẻ.

Mộng đẹp dễ tỉnh, lúc ta tiếc rẻ rời giường, trời đã sáng rồi. Cũng may bên mình ta luôn mang theo đồ để rửa mặt chải đầu, nếu không, những thứ của Trương Liêu ta cái gì cũng không muốn dùng. Nhìn căn phòng hỗn độn, ta thở dài, mệnh lệnh cho thân binh của Trương Liêu đi mua mấy vật phẩm thường ngày hay dùng tới, dọn dẹp lại mọi thứ trong phòng, mất thời gian nửa ngày. Nhìn sân viện đã có vẻ là sân viện, ta mới cười đi đón Trương Liêu tới phủ Lữ Bố dự tiệc.

Trong lúc ta bận rộn, Trương Liêu tới cũng không khách khí, đùa giỡn với Nguyệt nhi trong phòng khách. Thấy ta ngừng làm, hắn cười: “Nhận đệ đệ như ngươi thật lợi. Có ngươi, ta được hưởng thụ nhiều.”

Ta nhìn hắn, nói đùa: “Đệ đệ không thể mãi lo nghĩ hộ ca ca đâu, vậy là ngược đời! Ca ca vẫn nên cưới chị dâu thôi. Lần sau đệ tới, tốt nhất thấy có người quản lý nơi này, tránh cho đệ khỏi lo lắng.” Mặt Trương Liêu lại đỏ lên, ta cười nghiêng ngả.

Trương Liêu bất đắc dĩ lắc đầu, trả Nguyệt nhi lại cho ta: “Kiếm này của ngươi sao? Thật kỳ lạ, chưa từng thấy qua. Ngươi biết dùng sao?” Ta lắc đầu: “Không có. Nhưng mà, hàng năm đi lại trên đường, có thứ này quàng trên người, dù sao cũng có thể dọa người khác! Kẻ xấu bình thường, nhìn thấy đệ có vũ khí sẽ tránh đi.”

Trương Liêu cười: “Ta thấy ngươi yếu ớt như vậy, cũng không giống như biết dùng mấy thứ này. Nhưng mà, ngươi cần phải có một chút khả năng phòng thân. Thế này đi, ngươi ở lại đây một thời gian, ta dạy cho ngươi một ít kiếm thuật, sao hả?”

Ta cười thầm, có điều vẫn rất cảm động, hắn thật tốt với ta: “Chuyện này đệ nghĩ vất vả lắm. Ca, có bọn người làm rồi, họ có thể bảo vệ ta.”

Trương Liêu lắc đầu: “Ngươi đó, chính mình biết vẫn hơn. Ngươi ở bên ngoài đi lại, hiện giờ là lúc loạn lạc, cứ như vậy không được đâu.”

Ta vẫn cười: “Lúc này cứ vậy đi, về sau có thời gian hãy nói. Được rồi, không nói chuyện này nữa, đến giờ hẹn với Lữ tướng quân rồi, chúng ta nên đi nhanh thôi.” Nói rồi lôi Trương Liêu còn đang lắc đầu đi ra ngoài.

Trên đường, nhìn người qua lại, ta hỏi: “Nhị ca, Trần Cung kia ở đây với các người làm gì vậy?”

Trương Liêu a một tiếng: “Ông ta hả, chủ công cho ông ta làm chủ bộ. Các ngươi quen biết nhau, ngươi nói ông ta là người thế nào?”

Ta quay đầu lại nhìn Trương Liêu: “Hắn hả, hì, đệ nghe nói hắn phản Tào Tháo, chạy tới đây với các người, phải không?” Trương Liêu gật đầu.

Ta thở dài: “Người như vậy, thật khó nói rõ. Đệ với hắn kết giao không sâu, có điều, đệ cảm thấy người như vậy không thể tin được. Đệ ở Quyên thành nghe nói Tào Tháo đối xử với hắn rất tốt, đến mức làm thông gia với nhau. Vậy mà hắn tạo phản, đệ cũng không biết phải nói sao.” Trương Liêu trầm tư không nói. Hừ, Trần Cung, chớ trách ta thọc ngoáy, vì ngươi không đúng trước thôi.

Đến phủ Lữ Bố, ồ, hôm nay người không ít, xem ra, thủ hạ có thanh danh của Lữ Bố đều đến. Ta tự bước tới chào: “Lữ Tướng quân.”

Lữ Bố khoát tay: “Hì, ngươi tự tìm chỗ ngồi đi.” Ta cười cười, tự tới chỗ khách mời ngồi xuống. Hôm nay tiệc rượu chẳng ra gì, đồ ăn không nhiều lắm!

Lữ Bố thấy mọi người cũng đã đến đông đủ, liền cười nâng chén: “Hôm nay ta thiết tiệc, mời Triệu Như, Triệu công tử. Cũng vì cậu ta cùng với Văn Viễn kết bái huynh đệ mà chúc mừng một phen.”

Ta nhanh nhẹn đứng dậy cảm tạ: “Đa tạ Tướng quân, Như không dám nhận. Ngày hôm qua tiểu nhân thật vô lễ, ngày khác nhất định mời lại tướng quân.” Trương Liêu cũng đứng lên cảm tạ.

Lữ Bố nghe được thấy dễ chịu, cười ha ha, uống hết rượu trong tay. Thật ra hắn uống rất sảng khoái, nhưng ta biết hôm nay tuyệt đối không đơn giản chỉ là tiệc rượu. Lữ Bố cũng không phải võ phu đơn giản, nếu không sao lại có nhiều người tình nguyện đi theo hắn chứ. Vũ ca ca cũng nói qua người này rất có bản lĩnh. Ta làm bộ như không hiểu gì, chỉ có thận trọng cười theo, uống ít, nhìn nhiều.

Quả nhiên, rượu vào tương đối, Lữ Bố nhìn ta mở miệng: “Triệu Như, ta nghe Trần Cung nói, ngươi buôn bán rất thành công, phải không?” Ta giương mắt nhìn Trần Cung, tên gia hỏa này giả làm người vô can, không thèm nhìn tới ta.

Trong lòng ta đã hiểu rõ: “Lữ Tướng quân, Triệu Như buôn bán không tệ lắm. Có điều, trong loạn thế buôn bán cũng không tốt. Huống hồ, hiện tại giao tranh ác liệt, buôn thuốc trị thương cũng không để kiếm tiền. Ôi, mạng người mới đáng giá!”

Lữ Bố cười: “Không biết ngươi có bán lương thực không?”

Ta cười hì hì: “Cũng có nghĩ tới, nhưng việc buôn bán này không tốt lắm. Hai năm qua thiên tai nhân họa, lương thực khó tìm! Năm ngoái, ta từ chỗ Hung Nô ở quan ngoại kiếm được một ít hoa quả khô, nhưng không nhiều lắm.” Lữ Bố thoáng nhìn Trần Cung, không nói gì.

Trần Cung nhìn ta, mở miệng: “Triệu Như, ngươi năm ngoái đều bán hoa quả khô cho Tào Tháo đúng không?”

Ta gật đầu (không cần phủ nhận): “Đúng vậy! Tào đại nhân nói thế nào cũng đã giúp ta. Cho nên, ta đem đám hàng hóa kia bán lại cho ông ta.”

Trần Cung nhìn ta chằm chằm: “Vậy không biết năm nay ngươi còn buôn bán cái đó không?”

Ta cười: “Đương nhiên vẫn làm. Hì, lợi nhuận rất khả quan. Ta là một thương nhân mà.”

Trần Cung áp sát: “Vẫn là cho Tào Tháo?”

Ta cũng nhìn hắn: “Cái này cũng không nhất định. Năm ngoái, ta cũng định bán cho Công Tôn đại nhân, nhưng ông ta thấy chướng mắt. Năm nay hàng hóa chưa về, vẫn chưa quyết định.” Trần Cung thở phào một cái, không nói nữa. Ngươi không nói, ta cũng không nói, xem ai dai hơn ai.

Trương Liêu nhìn Trần Cung, lại nhìn Lữ Bố, nghĩ một hồi, đỏ mặt mở miệng: “Chuyện này, Như đệ, hàng hóa năm nay của đệ lúc nào về vậy? Có thể chuyển tới đây không?”

Ta nhìn Lữ Bố, tên khốn kiếp này nhìn Trương Liêu cười, biểu tình “ngươi thật biết điều”, Trần Cung cũng ra dạng đó, ta chợt tỉnh ngộ. Lữ Bố này thật không đơn giản, chẳng thể trách vì sao hôm qua hăng say làm mối cho ta và Trương Liêu nhận huynh đệ, hì, tính toán không sai. Ta cũng chuẩn bị lấy lòng các người, nhân tình này dễ làm.

“Ca ca nói là được. Năm nay, ta sẽ tìm vài thứ có thể đem tới đây. Vốn đệ đệ nên tặng ca ca chút quà gặp mặt, năm nay mấy xe hoa quả khô coi như tặng ca ca.” Ta cũng không thèm đáp trả Trần Cung, tình nghĩa huynh đệ với người ngoài không quan hệ, công khai giúp Trương Liêu, thì sao nào?

Thấy ta trả lời sảng khoái như vậy, Trương Liêu thở hắt ra một hơi. Lữ Bố cũng cười vui vẻ.

Trần Cung cười to: “Thế nào? Ôn hầu, tôi nói rồi, Triệu Như rất biết làm ăn, cũng là người sảng khoái.”

Lữ Bố cũng cười lớn: “Không sai. Triệu Như, tính cách của ngươi rất hợp khẩu vị của ta, đến đây uống rượu đi.”

Ta cũng cười nâng chén uống một hơi cạn sạch. Chuyện làm tất cả mọi người đều vui vẻ, tất nhiên người trong yến tiệc đều thấy cao hứng. Tuy rằng ăn không ra gì, cũng coi như là tận hứng. Ta nhìn thấy bộ dáng thỏa mãn của bọn người Trương Liêu, ngấm ngầm thở dài.

Khó khăn lắm mới chờ được tiệc rượu chấm dứt. Ta cáo từ Lữ Bố, kéo Trương Liêu đi ra: “Ca ca, ta ăn không no, đi, đệ đệ mời huynh.”

Trương Liêu cười khổ, khẽ nói: “Ngươi đó, nơi này nhiều người, nói chuyện không đúng mực gì cả.”

Ta sửng sốt một chút, mới chú ý có mấy người theo chúng ta ra ngoài. Trong đó, chỉ có Cao Thuận đã thấy ngày hôm qua, còn lại đều không nhận ra, ta không khỏi đỏ mặt. Trái lại bọn người Cao Thuận nhìn ta rất hứng thú, đều không nói gì. Ta hừ nửa ngày, mới nghĩ ra điều cần nói: “Vậy, các vị tướng quân nếu như không chê, đi cùng đi.”

Mấy người đó nghe ta nói đều nở nụ cười, trong đó vài người vội nói mình có chuyện rồi bỏ đi. Trương Liêu một phát giữ chặt lấy Cao Thuận: “Thanh An (không tìm được tên chữ của Cao Thuận, ta tự lấy, ý tứ chính là thái bình yên ổn), đi cùng đi, ta biết huynh cũng không có việc gì.” Cao Thuận cười cười, không nói lời nào, đi theo chúng ta. Xem ra, Trương Liêu với hắn quan hệ rất tốt.

Ở đây ta không quen thuộc lắm, đành theo sự dẫn dắt của Trương Liêu, tới một tửu quán. Sau khi ngồi xuống, ta gọi chút rượu, Trương Liêu ngăn lại: “Được rồi, không cần gọi rượu. Cao tướng quân không uống.”

Ta cảm thấy kỳ quái, lại có tướng quân không uống rượu sao? Có điều, mọi người còn chưa quen, lời nói không lịch sự vẫn là không nên nói. Nhưng mà, Vũ ca ca cũng rất tôn sùng Cao Thuận, nói hắn là một cao thủ dùng binh hiếm có, hơn nữa đặc biệt trung thành với Lữ Bố. Nhân tài như vậy, ta nhất định phải giữ lại.

Chờ thức ăn lên, ta không khách khí, vừa ăn vừa nói: “A, Nhị ca, các huynh đúng là khổ cực. Lữ tướng quân là nhân vật lớn như vậy, trên bàn tiệc thức ăn lại thật sơ sài, các huynh đều chịu đựng được. Ta thì không, không ăn nó không chịu nổi.”

Trương Liêu nghe được thấy buồn cười: “Như đệ, ngươi là thương nhân, làm sao biết chúng ta khổ cực. Có cơm ăn là được rồi. Muốn sung túc như ngươi, trừ phi cũng đi làm thương nhân.” Cao Thuận vẫn không nói chuyện, lúc này cũng cười.

Ta giả vờ nhăn mặt: “Ca ca, huynh cho rằng thương nhân tốt lắm sao? Có bao nhiêu người thua thiệt táng gia bại sản, mạng cũng chẳng còn. Nói thật nhé, thương nhân đều sợ loạn thế, thời đại rối loạn, ai biết hôm nay ra ngoài, ngày mai có thể trở về hay không? Ăn bữa nay lo bữa mai cả đó!” Hai người đều thở dài.

Một lúc lâu sau, Cao Thuận mới nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy, đã bôn ba, cũng thật giỏi!”

Ta cười: “Không có cách nào, người đều phải ăn cơm mà.” Hai người gật đầu, chúng ta không nói nữa, yên lặng ăn xong bữa cơm.

Trở lại phủ của Trương Liêu, thuộc hạ của ta đã chờ sẵn, thấy chúng ta trở về, Ngụy Thiên tiến lên nói: “Công tử, theo phân phó của cậu, hàng hóa đã chia ra. Sáng mai, dược liệu đã có thể đem bán, còn thuốc trị thương đã phân riêng, để đâu bây giờ?”

Ta nhìn Trương Liêu: “Ca ca, trong quân các huynh có nơi nào cần thuốc trị thương không?”

Trương Liêu a một tiếng, lại nghĩ một lúc, sau đó nhìn Cao Thuận: “Chỗ huynh cần phải không?” Cao Thuận gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Ta hiểu được, liền cười: “Cao tướng quân yên tâm, ta không lấy tiền. Như vậy đi, huynh cần bao nhiêu? Hay là ta tới chỗ huynh xem thử? Ta là một đại phu rất giỏi đấy.” Cao Thuận cười, vẫn không nói lời nào, liền gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.