Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 1 - Chương 43: Hãm Trận doanh



Ta cũng không nói nhiều, cùng Trương Liêu đi thẳng tới doanh trại thành bắc của Cao Thuận. Quân doanh không lớn lắm, người trong doanh cũng không nhiều, khoảng chừng hai ngàn. Trong quân doanh ngăn nắp trật tự, binh lính thấy chúng ta đến, chỉ hành lễ rồi vội vàng đi ngay.

Ta nhìn thấy rất hiếu kỳ: “Cao tướng quân, kỷ luật quân đội nơi này thật tốt, sao chỗ các thuộc cấp khác của Lữ tướng quân lại kém vậy?”

Trương Liêu cười: “Hãm Trận doanh của Thanh An chính là quân đội mạnh nhất của chúng ta, huynh ấy rất có phương pháp quản lý.”

A, đây chính là Hãm Trận doanh của Lữ Bố? Ta nghe Hi Chí Tài nói, nếu như không có sự tồn tại của Hãm Trận doanh, Lữ Bố khó mà an toàn thoát khỏi Viên Thiệu hay Tào Tháo.

Ta há hốc miệng: “Oa, đây chính là Hãm Trận doanh của Lữ tướng quân sao. Sớm đã nghe sự lợi hại của nó, hôm nay đệ thật mở mắt.” Cao Thuận thật sự không thích nói chuyện, hắn vẫn chỉ cười im lặng. Ta cũng không khách khí, đúng là cơ hội tốt cho việc làm gián điệp.

Đi dạo trong quân doanh một vòng, ta phát hiện không có nhiều người lắm, xem ra mấy năm nay chiến đấu khiến họ bị tổn thất rất lớn. Không chỉ là tổn thất người, ta thấy ngựa cũng mất nhiều. Rất nhiều ngựa đã già, cái này ảnh hướng lớn tới uy lực của Hãm Trận doanh. Xem xong ta nói: “Người quá ít. Đúng rồi, Cao tướng quân, Hãm Trận doanh này có trận pháp gì không?”

Cao Thuận sửng sốt: “Trận pháp? Không nhiều lắm. Viên (tròn), trùy (mũi nhọn), phương (vuông), liệt (dàn hàng) mà thôi.”

Ta thở dài: “Đáng tiếc. Đội quân thế này, nếu biết một ít kỳ môn sẽ lợi hại hơn.”

Trương Liêu cùng Cao Thuận nhìn nhau, Trương Liêu hỏi ta: “Như đệ, đệ có thể bài binh bố trận sao?”

Ta a một tiếng, đúng, ta đúng là biết, có điều hiện tại ta không thể dạy các huynh, liền cười: “Đệ không biết, chẳng qua đệ có một vị sư huynh, huynh ấy biết. Ta từng nghe huynh ấy nói qua, cái gì mà Cửu cung bát quái, cái gì mà Trường xà trận, cái gì Bắc đẩu địa sát linh tinh.” Hai người lập tức có hứng thú.

Cao Thuận lần đầu tiên chủ động nói chuyện: “Triệu Như, sư huynh của ngươi ở đâu vậy?”

Ta nhìn hắn cười: “Không biết. Huynh ấy chỉ thích đi du lãng, rất ít khi ở một chỗ, ta cũng nhiều năm không có tin tức rồi. Gần đây nghe nói huynh ấy ở Liêu Đông, hiện tại có quỷ mới biết đang ở đâu.” Hai người thở dài không nói.

Ta nhìn họ cười: “Sư huynh đệ khác người thường, không thích xuất đầu lộ diện, chỉ thích âm thầm liên hệ với một số người huynh ấy cho là cao thủ. Võ nghệ huynh ấy rất cao. Ta nghĩ, đợi tới lúc huynh ấy cảm thấy cần đánh một trận với Lữ tướng quân, không cần chúng ta tìm huynh ấy cũng tìm tới. Đến lúc đó, có thể lưu lại huynh ấy hay không, phải xem bản lĩnh của Lữ tướng quân.” Cho các ngươi ý tưởng này, từ từ chờ xem. Lữ Bố, ta sớm muộn gì cũng đấu với ngươi. Chỉ mong Vũ ca ca nói đúng, ta có thể thắng hắn.

Cao Thuận không có gì, nhưng Trương Liêu lại nghi ngờ: “Như đệ, sư huynh của ngươi lợi hại vậy sao? Đấu với Lữ tướng quân một trận? Đệ khuyên hắn không nên tới tốt hơn! Đúng rồi, sư huynh của đệ võ nghệ cao vậy, sao đệ không biết võ?”

Ta ha ha cười: “Võ nghệ sư huynh cũng không phải học cùng sư phụ. Huynh ấy học sư phụ ta y thuật. Huynh ấy nói, luyện võ không biết y thuật, võ nghệ không có tiến cảnh. Bởi vì, chỉ có học y thuật, mới hiểu rõ kết cấu cơ thể, mới có thể luyện võ nghệ thật giỏi. Ta không rõ lắm, cũng không muốn hiểu rõ chuyện đó.” Nói dối thật quá mệt, hai người nghe xong không thể nói gì hơn.

Tán gẫu hết chuyện, ta cũng đã xem hết Hãm Trận doanh, tới lúc tới xem thương binh rồi. Quả nhiên, nếu Hãm Trận doanh là đội quân mạnh nhất của Lữ Bố, việc xông pha chiến đấu cũng nhiều hơn một chút, đặc biệt là lúc nguy cấp, do đó thương binh cũng nhiều. Lúc này, ta ở trong thương doanh, nhìn thấy những người đó, cũng phải nhíu mày. Lữ Bố ở chỗ này cái gì cũng thiếu, đại đa số vết thương nhẹ không điều trị, rất nhiều người miệng vết thương đã thối rữa, chỉ dùng một ít thổ dược đắp lên. Ôi, tuy rằng chúng ta lúc này là địch nhân, nhưng sau này sẽ là người một nhà, thấy cảnh này, ta thật đau lòng.

Không khách khí với họ nữa, ta nhanh chóng cho thuộc hạ đem dược liệu thượng đẳng tới, lại lệnh bọn họ ở trong thành mua chút rượu mạnh đem về, tự mình động thủ làm phẫu thuật. Bận rộn liên tục ở đó tới bốn ngày, mới khiến thương thế của đám binh sĩ đang chuyển biến xấu điều trị xong. Nhưng những người này vẫn khó tránh khỏi tàn tật.

Nhìn đám binh lính bị thương đó, ta không ngừng thở dài, nói với Cao Thuận: “Cao tướng quân, thật sự xin lỗi, ta đã cố hết sức rồi.”

Cao Thuận cảm kích nhìn ta: “Nếu như không có ngươi, tính mạng của họ cũng chẳng còn, Thuận nên cảm tạ ngươi mới đúng.”

Trương Liêu ở bên cạnh nói cho ta biết, nếu như không phải Cao Thuận không đành lòng vứt bỏ số thương binh đó, nhiều người trong số họ đã bị bỏ lại chiến trường, dù sao trong quân đội, những người bị bệnh chính là gánh nặng.

Cao Thuận nghe xong lời Trương Liêu nói chỉ cười: “Ta không đành lòng, bọn họ đều là huynh đệ.” Nghe xong lời đó, cảm tình của ta với Cao Thuận càng sâu sắc, hắn thật sự là tướng quân ưu tú. Người như vậy tuyệt đối không thể bị thương tổn. mặc kệ về sau ta có thể thu phục Lữ Bố hay không, ta cũng sẽ tận lực cứu Cao Thuận.

Cho nên, lúc này ta không khách khí, trực tiếp nói với Cao Thuận: “Cao tướng quân, nếu như huynh tin tưởng Triệu Như, cứ để ta sắp xếp cuộc sống cho bọn họ, được không?”

Cao Thuận nhìn ta: “Ta muốn biết sắp xếp của ngươi.”

Ta thản nhiên nói: “Đơn giản thôi, ở quận Đông Lai tại Bắc Hải có một thị trấn nhỏ gọi là Thọ Quang, ta có một cửa hàng tên Đức Dụ, bọn họ có thể tới đó. Ta cam đoan bọn họ sẽ có cơm ăn, nếu như họ đồng ý, còn có thể nhận một mảnh đất ở Thọ Quang, làm một dân chúng bình thường.”

Nhìn bộ dáng tự tin của ta, hai người đó đều giật mình. Trương Liêu nhìn ta: “Tử Vân, đệ nắm chắc sao?”

Ta cười, Trương Liêu lần đầu gọi tên chữ của ta, điều đó chứng tỏ huynh ấy đã thật sự coi ta là huynh đệ: “Đương nhiên nắm chắc. Ca ca chưa biết, đệ ở Thọ Quang làm huyện lệnh hơn một năm, bố trí cho một số người không thành vấn đề.”

Trương Liêu cùng Cao Thuận nhìn thoáng qua nhau, sau đó nhìn ta, trăm miệng một lời thốt lên: “Thì ra ngươi chính là tiểu thần y kia!” Oa, không thể nào, ta ít xuất hiện như vậy mà vẫn nổi danh. Lúc này, ta chỉ biết gật đầu.

Trương Liêu lại thêm hứng thú: “Ngươi nhỏ như vậy, lại yếu đuối, làm sao khuất phục được Quản Hợi vậy? Nghe nói, hắn rất nghe lời ngươi!”

Ta cười kể hết chuyện quen biết với Quản Hợi cùng việc an trí bọn họ ở Thọ Quang cho hai người nghe. Đương nhiên, chuyện Điển Vi cùng Thái Sử Từ ta không nói.

Trương Liêu nghe xong thở dài: “Tử Vân, ngươi đúng là một đại phu có lòng nhân đức. Quả nhiên lòng tốt sẽ có kết quả tốt.”

Cao Thuận lại nói một câu: “Ngươi chỉ làm thương nhân, thật đáng tiếc.” Ta chỉ cười cười, không nói gì.

Ta ở trong Hãm Trận doanh mấy ngày, Cao Thuận đã bẩm báo Lữ Bố, Lữ Bố đương nhiên không nói gì, ngược lại, hắn còn rất đắc ý, cảm thấy làm mối cho ta cùng Trương Liêu kết bái huynh đệ thật sự là một nước cờ hay. Hắn căn bản không nghĩ tới, kỳ thực, mọi chuyện đều là kế sách của ta, họ càng không phòng bị ta, cơ hội của ta càng nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.