Không thể nói Ngô quân chuẩn bị không đầy đủ, quyết sách của Chu Du không thể nói là không lợi hại, nhưng người mạnh còn có người mạnh hơn, Cao Thuận cùng Hàn Hạo phối hợp không phải là hoàn hảo, nhưng tuyệt đối rất lợi
hại, Tào Tháo cho Hàn Hạo hỗ trợ Trần Đăng thủ thành, nhưng sau khi cùng Trần Đăng phân tích tình huống, hắn quyết định đi Thọ Xuân. Vì phòng
thủ ở Quảng Lăng gần như không còn kẽ hở, Trần Đăng chỉ cần không rời
thành, Ngô quân không thể làm gì được. Ngược lại, vị trí địa lý của Thọ
Xuân trọng yếu hơn Quảng Lăng, quân đội của Cao Thuận lại không bằng
Quảng Lăng, thêm một đại tướng, nắm chắc thêm một phần, cho nên Trần
Đăng nói với Hàn Hạo, chỗ này lính nhiều thành kiên cố, chắc chắn Tôn
Sách không thể làm gì được, ngươi vẫn nên đến chỗ Cao Thuận đi, Tôn Sách không đánh được ta, chắc chắn sẽ đánh Thọ Xuân. Hàn Hạo nghe thấy có
lý, bèn tới Thọ Xuân.
Trần Đăng quả nhiên lợi hại, Chu Du nghĩ ra, ông ta cũng nghĩ ra. Có điều Trần Đăng đúng là một đại nhân
vật, ông ta trà trộn làm thủ hạ của Đào Khiêm, Lưu Bị, Lữ Bố nhiều năm,
chưa từng thật sự quy phục ai, bao gồm cả Tào Tháo. Nhưng mà dù lợi hại, ông ta vẫn chưa thể tự mình chi phối thành một thế lực, mà lúc này
Quảng Lăng chính là địa bàn của ông ta, một khi thời cơ chín muồi, ai
nói ông ta không thể đánh lấy thiên hạ về tay? Tâm tư ấy của Trần Đăng,
Chu Du thật ra hiểu rất rõ. Ta biết sau khi tin tức Ngô quân xuất binh
báo đến, Trần Đăng đã muốn để Thọ Xuân thay thế Quảng Lăng nhận lấy khảo nghiệm của Ngô quân, mặc dù ông ta biết năng lực của Cao Thuận tuyệt
đối có thể tử thủ ở Thọ Xuân, vẫn nói với Hàn Hạo: nếu trong vòng vài
ngày Ngô quân không đánh được Quảng Lăng, nhất định sẽ phát binh tấn
công Thọ Xuân. Ông ta để Hàn Hạo đi giúp Cao Thuận, bên ngoài là quan
tâm an nguy của Thọ Xuân, trên thực tế đem tướng lãnh tâm phúc của Tào
Tháo đi cho khuất mắt, ông ta không muốn có người ở bên cạnh giám sát
mình, tuy rằng biết Tào Tháo không có ý này. Đối với Tôn Quan, ông ta
không lo lắng, một là Tôn Quan không phải tâm phúc của Tào Tháo, hai là
hai người coi như là đồng sự đã lâu.
Trần Đăng có mưu kế, nhưng lại xem thường một người – Thái thú Thọ Xuân Hà Quỳ. Không chỉ
Trần Đăng, có lẽ mọi người đều xem thường Hà Quỳ, bao gồm cả ta. Mọi
người đều cho rằng Tào Tháo bổ nhiệm Hà Quỳ là thái thú Thọ Xuân vì uy
vọng của hắn ở Dương châu không tồi, rất được lòng dân. Kỳ thực không có mấy người hiểu rõ Hà Quỳ, nhưng Tào Tháo lại rõ. Hà Quỳ mưu trí chẳng
hề kém Trần Đăng, nếu không Tào Tháo sao có thể an tâm cho hắn canh giữ
vị trí yết hầu Thọ Xuân này? Ít tâm tư kia của Trần Đăng, Chu Du và ta
đều nhìn ra được, nói chi là Tào Tháo.
Hà Quỳ nghe Hàn
Hạo mang phân tích của Trần Đăng chuyện Ngô quân có thể bỏ qua Quảng
Lăng, tấn công Thọ Xuân xong, liền nói với bọn Cao Thuận, bị động phòng
thủ không bằng quyết chiến một trận. Hắn phân tích: Tôn Sách không lấy
được Quảng Lăng, hoàn toàn có thể tới nơi này; nhưng mục đích chủ yếu
hẳn vẫn là Quảng Lăng, có điều trong tình huống Quảng Lăng không xuất
binh, mới thật sự tấn công Thọ Xuân, cho nên tiền quân tới hẳn không
nhiều, cũng không đến thẳng Thọ Xuân, nhất định trước tiên đánh Hu Dị,
chúng ta hoàn toàn có thể đánh bại địch. Ngô quân khẳng định có viện
quân theo sau, sau khi diệt được đám quân tấn công Hu Dị, thừa dịp Ngô
quân đại bại còn đang kinh hồn chưa ổn định, đánh hạ luôn cả viện quân
phía sau.
Cao Thuận và Hà Hạo vô cùng đồng ý với phân
tích của Hà Quỳ, cho nên ba người cùng một chỗ, sắp xếp một cái bẫy lấy
công làm thủ: trước tiên rút quân coi giữ ở Hu Dị, lấy một ngàn năm trăm binh sĩ tinh tuyển từ Hãm Doanh Trận đi thủ thành, lấy quân yếu thêm
thành yếu dụ Tôn Sách tấn công, sau đó, Cao Thuận tự mình dẫn kỵ binh
Hãm Trận Doanh tấn công vào quân Tôn Sách lúc này đã công thành mệt mỏi. Lúc Ngô quân thua trận lui về hợp quân với tiếp viện phía sau, đem binh sĩ của mình trà trộn vào đám bại quân, thừa dịp đối phương không chú ý, phóng hỏa quấy nhiễu lòng quân, lúc đó Hàn Hạo sẽ đem quân mai phục sẵn ở vùng phụ cận tấn công bất ngờ, diệt luôn đội tiếp viện, đạt được mục
đích tiêu diệt sinh lực Ngô quân. Ngô quân quả nhiên mắc mưu hắn. Nhưng
mà tiến vào cái bẫy này lại chính là Tôn Sách, bọn họ cũng không ngờ
đến. Bởi vậy, lúc Hà Quỳ thấy Tôn Sách tự mình lãnh binh đến Hu Dị, hắn
cực kỳ khẩn trương và hưng phấn.
Hôm nay nhìn thấy Tôn
Sách đứng cách cửa thành không xa, Hà Quỳ lập tức bảo Tống Hiến: “Tướng
quân, phát tin hôm nay Tôn Sách tham chiến.” Tống Hiến gật đầu đi. Người này tận mắt thấy kết cục của Hầu Thành, Ngụy Tục, tự biết mình là đại
tướng phản nghịch, Tào Tháo không coi trọng hắn lắm, địa vị của mình kém rất xa so với Cao Thuận, Trương Liêu, cho nên hắn sống rất nghiêm cẩn,
cho tới tận lúc Tang Bá cho hắn mang binh tới đây. Tống Hiến rất cảm
kích Tang Bá cho hắn cơ hội này, cho nên đã quyết tâm liều chết. Lúc Hà
Quỳ đem kế hoạch dụ địch ở Hu Dị nói ra, hắn chủ động xin với Cao Thuận, Hà Quỳ mang binh đóng ở Hu Dị. Cao Thuận sao không hiểu ý nghĩ của hắn, cũng không muốn thấy đồng liêu ngày trước trở thành như hôm nay, nên đề nghị cho hắn đi. Có điều, Hà Quỳ nói mình cũng phải đi, có vậy dân
chúng Hu Dị mới đồng lòng thủ thành, mới có thể giữ Ngô quân ở chân
thành ba ngày, thắng lợi sẽ càng chắc chắn. Bất đắc dĩ, Cao Thuận cũng
chỉ biết đồng ý để Hà Quỳ cùng Tống Hiến trấn thủ Hu Dị.
Tôn Sách ở dưới thành cũng lo lắng vạn phần. Hắn không ngờ một thành Hu Dị
nho nhỏ, lính không nhiều lắm, thành không lớn lắm, lại khó hạ như vậy,
xem ra Hà Quỳ thật có bản lĩnh, nếu có mấy nhân tài như vậy thì tốt biết mấy. Bởi vậy, hắn hạ lệnh sau khi phá thành phải bắt sống được Hà Quỳ.
Có Tôn Sách đốc chiến, Ngô quân hôm nay càng liều mạng so với mấy ngày
trước, từng đợt từng đợt xông lên không có dấu hiệu đình chỉ. Hà Quỳ
cùng Tống Hiến cũng cắn chặt răng, nhất định phải chống đỡ hết hôm nay,
chỉ cần qua được hôm nay, thắng lợi ở ngay trước mắt. Thấy Ngô quân
không sợ chết không ngừng bắc thang, đối mặt với tên bay đầy trời, sắc
mặt Hà Quỳ không đổi, mà Tống Hiến đứng cạnh hắn cũng không nhúc nhích,
lỡ như có chuyện một viên đại tướng nào như Trần Thức lên được tường
thành như hôm qua, hắn nhất định phải bảo vệ tính mạng Hà Quỳ.
Dân chúng trong thành thấy Thái thú đại nhân bọn họ kính trọng không hề
tránh né nguy cơ tử vong, đứng thẳng tắp trên tường thành, nhiệt huyết
lại càng sôi trào. Người tự nguyện tham gia thủ thành ngày càng nhiều,
rất nhiều người phụ thân ngã xuống, nhi tử xông lên; ca ca bị thương
chết, đệ đệ lên thay; người già giúp băng bó vết thương cho người thủ
thành, nấu cơm; phụ nữ cùng trẻ nhỏ không ngừng nấu nước sôi hắt xuống
bờ thành, đem ra tất cả mọi thứ có thể trở thành vũ khí, thậm chí cả dao nấu ăn cũng ném xuống, ném ngã một kẻ địch tính một lần, mọi người đồng lòng chặn đứng từng đợt tấn công của Ngô quân.
Sau nửa
ngày chiến đấu, quân dân Hu Dị ra sức phản kháng khiến Tôn Sách cũng
phải kinh ngạc. Chinh chiến ở Giang Đông nhiều năm, cũng chưa từng gặp
tình huống như lần này. Nhìn đủ thứ vũ khí ném xuống tường thành, thậm
chí có những thứ không phải vũ khí, hắn thì thào tự nói: “Hà Quỳ này
thật lợi hại, khiến dân chúng nơi đây bán mạng như vậy.” Ba ngày công
thành, khiến hơn hai ngàn binh sĩ Ngô quân tử nạn, hơn ba ngàn bị vũ
khí, nước sôi đánh trọng thương, vô số thương binh chịu đựng thống khổ.
Ta thấy trong lều đầy ngập thương binh, trong lòng không tự giác bỗng co rút, vẫn chưa thể quen với cảnh máu me thế này. Đứng bên ngoài trướng,
ta nhìn trận kịch chiến thê thảm trên tường thành, bi ai thầm nghĩ: làm
như vậy có thể kết thúc được chiến tranh, khiến thiên hạ thái bình trở
lại sao? Vì sao, vì cái gì có nhiều người muốn tranh thiên hạ như vậy?
Nam nhân thật sự chỉ có chinh phục được kẻ khác để thể hiện sự vĩ đại
của mình mới cam tâm sao? Vũ ca ca nói đúng, ngai vị bá vương chính là
dùng tầng tầng xương trắng xếp thành! Mà ta cũng sẽ trở thành hung thủ
tạo ra những bộ xương ấy! Lấy chém giết để chấm dứt chém giết sao?
Lại một canh giờ nữa trôi qua, đã sắp tới hoàng hôn, Tôn Sách cuối cùng hạ
lệnh thu binh, nhìn tướng sĩ mệt mỏi, vết máu loang lổ tường thành, ta
bất đắc dĩ lùi về, tìm binh sĩ trị thương, tuy rằng chúng ta là kẻ địch, nhưng mà bảo ta mặc kệ bọn họ, làm không được. Sắc mặt Tôn Sách vô cùng không tốt, hôm nay công thành Hàn Đương cùng Lăng Thao cũng bị thương,
tuy rằng thương thế không nặng nhưng khiến hắn thấy phiền lòng; thiên
tướng dưới quyền Trần Thức cũng chết mất ba người, trong đó có hai chết
trong tay Tống Hiến.
Tình hình bên Hu Dị cũng sắp không
chịu nổi, quá nửa số binh lính trong thành đã chết, còn lại chủ yếu bị
thương. Thanh niên trai tráng trong thành toàn bộ được huy động, chết
cũng không ít. Sau khi Ngô quân thu binh, Hà Quỳ cùng Tống Hiến cũng thở dài. Hà Quỳ nhìn Ngô quân ngoài thành nói với Tống Hiến: “Tướng quân
mau nghỉ ngơi, ngày mai đại chiến tướng quân còn phải mang binh, giải
quyết hậu quả nơi này đã có ta, ông yên tâm.” Tống Hiến gật đầu: “Đại
nhân, ta nghỉ ngơi luôn ở đây, lỡ như Ngô quân công thành cả đêm, ta
cũng mau có mặt.” Hà Quỳ gật đầu: “Cũng được. Có điều ta thấy đêm nay
Tôn Sách sẽ không tới, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút.”
Một đêm này, ta tuy rằng khuya mới ngủ, nhưng rất không đành lòng, luôn có
cảm giác không ổn, lại không biết vấn đề ở đâu? Tôn Sách cũng hết sức
mệt mỏi, hắn hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại tiếp tục
công kích, hắn không nghĩ một Hu Dị nho nhỏ có thể chống cự đến vài
ngày. Trời còn chưa sáng, lúc bị tiếng kêu gào đánh thức, cuối cùng ta
cũng hiểu cảm giác bất an trong lòng là gì: Cao Thuận quả nhiên không
phải ngồi không, hắn lựa chọn lúc đại quân của Tôn Sách mệt mỏi nghỉ
ngơi liền phát động tập kích. Điểm này ta thật sự không nghĩ tới.
Nghe thanh âm hò hét bên ngoài, lòng ta thắt lại, hoàn toàn hiểu rõ kế sách
của bọn Cao Thuận. Thành Hu Dị là con mồi, dân chúng và binh lính trong
thành vốn đã được chuẩn bị để hy sinh, bọn họ dùng máu tươi của mình để
lấy được cơ hội, lấy được thời gian. Lúc này, tình thế Ngô quân vô cùng
xấu, chưa nói bọn họ trải qua ba ngày kịch chiến, thể lực và tinh lực
đều đã tiêu hao, huống chi, bản thân bọn họ vốn không phải đối thủ của
Hãm Trận Doanh, công thành quyết liệt ba ngày, nhân số bọn họ cũng không còn chiếm ưu thế, nếu như lời ta nói không sai, quân tập kích lúc này
hẳn là toàn bộ đội kỵ binh của Hãm Trận Doanh, nhân số không dưới bốn
ngàn, còn bộ binh đâu? Ở đây ngoại trừ Cao Thuận và Tống Hiến, còn có
một đại tướng khác, xem ra quân tiếp viện của Ngô quân phía sau cũng
không giữ được, đúng vậy, tấn công mới là cách phòng thủ tốt nhất.
Trong lòng tuy rằng bội phục đám người Cao Thuận, động tác của ta cũng không
chậm, mẹ ơi, ta không thể chết bởi Hãm Trận Doanh chứ, bị người một nhà
giết phải tính là gì? Ta rời khỏi lều trại, lên ngựa bỏ chạy. Sau khi
rời khỏi quân doanh, nghe tiếng hò hét phía sau, ta giật mình một cái:
Không thấy Tôn Sách đâu cả! Với con người Tôn Sách, lúc này không thể
không cho người chiếu cố ta, sao từ đầu tới cuối chẳng thấy ai? Chỉ có
một khả năng, Tôn Sách không ở trong quân doanh, hắn chạy đi đâu? Không
phải trong tình huống không rõ ràng lại chạy đi nghênh địch chứ? Trời ạ, nếu vậy… Nghĩ đến đây, ta quay ngựa chạy vội trở lại.
Quân doanh đã hoàn toàn hỗn loạn, sắc trời vẫn đen kịt, dưới ánh lửa quân
doanh loạn như mớ đay rối, không có ai tổ chức phòng thủ, thật sự là thí mạng! Có điều, ta chỉ lo lắng cho Tôn Sách, những người khác không quản được! Ta gấp gáp chạy xung quanh, gặp được Hàn Đương đang hăng say gào
thét: “Không được chạy.” Ta vội la lên: “Bá Phù đâu? Phải nhanh tập hợp
lại quân lực phá vây lui về phía sau.” Hàn Đương còn vội hơn ta: “Ta
cũng đang tìm chủ công.” Trời ạ, lúc này tên hỗn đản kia lại thật sự
chạy sang bên kia sao? Ta vô cùng vội vã, khó khăn lắm mới tìm được một
binh sĩ nói hắn thấy hình như Tôn Sách dẫn theo ba ngàn người lao ra
khỏi quân doanh. Ta đau đầu, trời ơi, Tôn Sách này thật muốn tức chết
người.
Ta không dám khinh suất, vội nhảy lên lưng Tiểu
Bạch, hướng quân Cao Thuận chạy tới. Đương nhiên, ta chưa ngu đến mức
xông vào đối đầu với Hãm Trận Doanh, liền quanh co chạy sang bên hông.
Có điều, nhìn Ngô quân thế như chẻ tre vọt vào quân doanh kỵ binh, ta
cảm giác khắp người lạnh lẽo, Tôn Sách, lúc này ngươi còn muốn làm anh
hùng, thật là tìm chết. Xa xa nghe thấy có tiếng đánh nhau, ta vội vàng
chạy tới. Có điều cũng không thể gặp Cao Thuận ở đây, làm thế nào? Ta
cắn chặt răng, dùng khăn quấn quanh mặt, thúc ngựa tới trước, ta không
thể để Tôn Sách chết ở đây.
Quả nhiên, tên Tôn Sách đáng
chết này đang ở trong Hãm Trận Doanh. Nghe tiếng kêu báo địch tập kích,
Tôn Sách trước tiên chợt tỉnh táo lại, hắn nghĩ bao nhiêu cũng không
nghĩ đến Cao Thuận đem toàn bộ quân ở Thọ Xuân cùng Hãm Trận Doanh xuất
động đánh tới, hắn còn tưởng chỉ là viện binh của Cao Thuận, nên mệnh
lệnh triệu tập hơn ngàn người theo hắn chạy tới tấn công. Lúc hắn bị vây trong Hãm Trận Doanh mới cảm nhận được mình quá sơ suất, năng lực tấn
công của đội kỵ binh này hắn không thể hình dung được, đợi hắn hiểu rõ
Hãm Trận Doanh không phải danh hão thì đã muộn. Binh lính đi theo hắn
rất nhanh đã chết gần nửa. Tôn Sách đành liều mạng phá vây, cũng tìm
kiếm khắp nơi chủ tướng của đội quân này, chỉ có giết người dẫn đầu mới
có thể chuyển bại thành thắng.
Hắn tìm Cao Thuận, Cao
Thuận cũng tìm hắn, ta lại tìm cả hai người bọn họ. Lính của Cao Thuận
nhìn thấy Tôn Sách liền xông tới, Tôn Sách ra sức giết lui được mấy
người, thoát khỏi vòng vây. Cao Thuận ở phía sau đã nhìn thấy liền vọt
lên. Tôn Sách thấy một viên đại tướng xông tới, không cần hỏi cũng biết
là chủ tướng địch quân, hắn cao giọng hỏi: “Kẻ đến hãy báo danh!” Cao
Thuận hừ lạnh một tiếng: “Cao Thuận.” Trong mắt Tôn Sách có chút tức
giận: “Quả nhiên lợi hại, Sách muốn thỉnh giáo võ nghệ tướng quân.” Cao
Thuận không nói gì, chỉ thúc ngựa tiến lên, hai người đánh nhau ở một
chỗ. Phải nói, Tôn Sách mặc dù võ nghệ cao hơn Cao Thuận một chút, nhưng mà hôm nay chính là dĩ dật đãi lao, cả người đang mỏi mệt, tiếng kêu
thảm thiết trong doanh lại ảnh hưởng ít nhiều đến tinh thần của Tôn
Sách, cho nên mười mấy lần ra chiêu vẫn không làm gì được Cao Thuận. Tôn Sách không dám hiếu chiến, quay ngựa chạy về, thu thập binh sĩ mới là
việc khẩn cấp trước mắt. Nhưng mà Cao Thuận sao có thể bỏ qua cho hắn,
liền chỉ huy Hãm Trận Doanh đuổi theo không bỏ, ngựa của Tôn Sách thật
sự không cản nổi Cao Thuận, nói đùa, ngựa của Cao Thuận chính là ta tìm, chỉ không bằng Tiểu Bạch của ta thôi. Tôn Sách rất nhanh lại lâm vào
trùng vây, binh sĩ đi theo hắn gần như đã hy sinh toàn bộ.
Lúc ta đuổi tới, tình cảnh Tôn Sách đã thập phần nguy hiểm, đã nói rồi, võ
nghệ dù tốt cũng không đánh lại được nhiều người, dù sao người như Vũ ca ca là nghìn năm có một! Lúc mọi người vây công, Tôn Sách tuy rằng giết
được mấy, người, nhưng cũng thụ thương mấy chỗ. Ta cắn răng chạy vào
vòng vây, lập tức có mấy người tới đón, ta không để ý bọn họ, tay giơ
lên, người vọt tới, ở phía sau truyền tới từng trận mắng nhiếc thống
khổ. Ngay thời điểm ta sắp vọt tới bên cạnh Tôn Sách, hơn mười mũi tên
dài đã vượt trước ta bắn về phía Tôn Sách. Tôn Sách dùng sức ngăn cản
tấn công xung quanh, nhìn thấy tên bay tới, dùng hết một thân sức mạnh
cũng không thể đỡ được toàn bộ, ta trơ mắt nhìn ba mũi tên bắn vào thân
thể hắn, nháy mắt trong lòng đau đớn hô ra tiếng: “Bá Phù…”
Tôn Sách nghe tiếng kêu của ta quay đầu lại cười khổ một cái, thân thể trên ngựa lảo đảo ngã xuống. Ta phất tay đem vôi phấn trong túi da toàn bộ
hất ra xung quanh (lúc này đã hiểu đám người kia vì sao kêu thống khổ
chưa, nếu không thể lộ diện, ta đành dùng thủ đoạn hạ lưu, đây cũng là
vào thời điểm ta giúp Tôn Sách đối phó thích khách nghĩ ra, chuẩn bị
mang theo không ít, Tôn Sách còn cười nhạo ta, lúc này lại dùng để cứu
mạng), thừa dịp người xung quanh không đề phòng mà dụi mắt, ta đã chạy
tới trước mặt Tôn Sách, lúc ôm cổ hắn chợt dưới bụng đau quặn, không kịp nhìn kỹ, thuận tay nhảy lên ngựa, lập tức phóng ra bên ngoài.
Cao Thuận gầm lên giận dữ, không cho bắn tên nữa. Một đống bụi trắng ào ào
bất tới, hắn phản ứng cũng nhanh, vội lùi lại nên không bị ảnh hưởng tới mắt, chỉ bị sặc, nghe thấy tiếng hô của ta, ánh mắt Cao Thuận lúc ấy
đang vừa ho khan vừa lấy tay che mắt chợt sửng sốt. Lúc hắn bình tĩnh
lại nhìn kỹ, ta đã mang theo Tôn Sách chạy rất xa, Tiểu Bạch của ta càng ngày càng lợi hại. Trời cũng chưa sáng rõ, Cao Thuận không nhìn rõ ta,
nhưng lại có cảm giác là lạ, có điều, hắn cũng không để chuyện này trong lòng, Tôn Sách đã bị thương nặng, hắn lệnh cho một bộ phận binh lính
tiếp tục đuổi theo, những người khác cùng hắn công kích đại doanh Ngô
quân lúc này đã hoàn toàn náo loạn.
Ngô quân mất tin tức
Tôn Sách, nhưng dưới sự nỗ lực của Hàn Đương và Lăng Thao, cuối cùng
cũng tập hợp được hai ngàn quân, lui về hướng Quảng Lăng. Đương nhiên,
Lăng Thao ở lại, dẫn theo hơn trăm người cởi bỏ quân trang giấu đi, đợi
Tào quân đi qua mới yêu cầu tất cả không tiếc điều gì tìm cho ra Tôn
Sách. Cao Thuận không trực tiếp truy kích, mà cùng Tống Hiến từ trong
thành đi ra xử lý toàn bộ số quân Ngô còn sót lại, bắt được ba ngàn tù
binh, trong đó có cả Trần Thức đã trọng thương. Một trận ở Hu Dị, Ngô
quân đại bại, Tôn Sách mất tích, cuối cùng chấm dứt! Cao Thuận một mặt
cho người giải quyết nốt hậu quả, một mặt tìm hiểu sống chết của Tôn
Sách.
Hàn Đương mang theo tàn binh bại tướng, lòng đầy
đau xót chạy về hướng Quảng Lăng, nửa đường tập hợp được tàn quân hơn
bốn ngàn. Hàn Đương tinh thần hỗn loạn căn bản không nhận ra trong đám
lính này có rất nhiều gương mặt lạ. Đợi lúc Lữ Phạm gặp được Hàn Đương
liền giật nảy mình, lại nghe tin chủ công sống chết không rõ, giống như
bị sét đánh, toàn thân choáng váng. Tướng sĩ Ngô quân lâm vào cảnh thần
trí hỗn loạn không ngờ nguy hiểm sẽ lại lập tức ập tới.
Tới lúc trời tối, quân doanh Lữ Phạm chợt bốc lửa lớn, Hàn Hạo thấy lửa
cháy, dẫn theo tám ngàn quân Tào tấn công quân Ngô, trực tiếp xông thẳng vào trong doanh, Ngô quân căn bản không hề đề phòng, trong lúc còn mông lung đã phơi thây nơi hoang dã, dưới ngọn lửa mặt đất thấm hồng máu
thịt thật vô cùng bắt mắt, vô cùng kinh hãi. Trong cơn hỗn loạn, Hàn
Đương cùng Lữ Phạm căn bản không thể tổ chức phản kích, đã bị phân tán,
toàn quân tan rã. Kỳ thực vấn đề chủ yếu ở chỗ Tôn Sách sống chết chưa
rõ, Ngô quân mất đi người lãnh đạo, còn sức đâu mà chống cự. Hỗn chiến
đến bình minh, Ngô quân tổn thất nghiêm trọng, Hàn Đương cùng Lữ Phạm
chỉ thu thập được hơn hai ngàn bại binh tiếp tục chạy về Quảng Lăng.
Hàn Hạo cũng không truy kích, dù sao đại quân Ngô ở ngay ngoài thành Quảng
Lăng, binh mã của hắn không đủ để đánh với mấy vạn Ngô quân, liền tự thu binh về hội quân với Cao Thuận. Cao Thuận cùng Hàn Hạo thẩm vấn tù binh xong, biết Tôn Sách sau khi bị Cao Thuận tập kích ở Hu Dị đã mất tung
tích, bọn họ cũng rúng động, Cao Thuận lập tức nghĩ tới người cứu Tôn
Sách đi lúc ấy, hắn lập tức cho người hồi báo cho Hà Quỳ, Hà Quỳ cũng
giật mình, lập tức hạ lệnh giăng lưới bên ngoài thành Hu Dị tìm người,
bất kể sống chết, nhất định phải tìm được Tôn Sách hoặc tin tức của hắn. Cao Thuận và Hàn Hạo cũng dẫn theo một vạn năm ngàn quân phát binh tới
Quảng Lăng.