Để lôi kéo truy binh, ta không chỉ lưu lại ký hiệu ven đường, còn dẫn mọi người chậm rãi đi,
đương nhiên, đem theo người bị thương sao có thể đi nhanh? Ở ven đường
còn vứt lại đồ dùng và dấu vết ngủ lại, đương nhiên là lúc ẩn lúc hiện,
như vậy mới chân thật. Hai ngày sau vào tới Lịch Dương, chúng ta trở lại cảnh ngày nghỉ đêm đi, không dùng ký hiệu lưu lại nữa, đến đây không
cần thủ đoạn này, bởi chúng ta phát hiện ở giao lộ có binh lính kiểm
tra, điều này chứng tỏ ở phía trước có kẻ chặn đường, phía sau lại có
truy binh. Từ ngày hôm đó, chúng ta bỏ đường lớn, chỉ đi đường rừng
hoang vu, những người này ta không muốn để lại ở Lịch Dương.
Hai ngày qua cuộc sống không dễ chịu lắm, cách Lịch Dương càng xa, nguy
hiểm càng lớn, lại không dám chạy tới bên bờ sông. Kế dụ địch của ta quả thật đã thành công, đại bộ phận nhân mã điều tra Tôn Sách đều nhận được tin Tôn Sách chạy về phía nam, đã chuẩn bị rà soát đường qua sông ở
Lịch Dương. Cho nên quân ở khu vực này trong vòng hai trăm dặm toàn bộ
được huy động tới, thôn trang, thành trấn, bờ sông kiểm tra ngày càng
gay gắt, hành động của chúng ta ngày càng phải rút lại. Ta thấy thật may vì bản thân không tiếp tục để lại ký hiệu, nếu không rất khó chạy.
Lại qua hai ngày tiếp, chúng ta đoán rằng Chu Du bọn họ hẳn đã qua sông,
không chừng đã tới Đan Đồ, nhiệm vụ dụ địch xem như hoàn thành, cho nên
ba mươi mạng người lập tức phân tán, tự tìm cách chạy trốn. Mọi người đi cùng nhau rất khó chạy, nhưng tách ra, cho dù có người bị bắt, số còn
lại vẫn có thể trốn, ta đương nhiên cũng đi một mình, bằng không làm sao mà trốn được?
Đêm nay, sau khi mọi người chia tay, ta
tìm một chỗ để nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau quang minh chính đại
hướng ra đường lớn, đi tới thành Lịch Dương. Vẻ ngoài yếu đuối cùng khẩu âm phương bắc trở thành bùa hộ mệnh của ta, không ai hoài nghi, nhưng
mà đi qua từng chốt kiểm tra, đều bị hỏi có từng gặp qua một đám người
nói khẩu âm đất Ngô hay không, bởi vì ta đi từ phía nam lên phía bắc. Ta đương nhiên nói từng nhìn thấy ở nơi nào. Gạt người chính là sở trường
của ta. Ở Lệ Dương nghỉ ngơi ba ngày, ta mới trở về Hứa Đô.
Hành động của đám người Chu Du cũng không chậm, đúng như ta nghĩ, ba ngày
sau bọn họ bơi qua sông, một ngày sau đã tới Đan Đồ, lúc này đã là ngày
thứ tư sau Bát Kiều Huyết Nhật. Bọn họ đương nhiên đã biết về buổi chiều thê thảm kia, đoàn người cố nén nỗi thống khổ thất bại về Đan Đồ. Đám
người Trình Phổ nhìn thấy Tôn Sách, Chu Du bình an trở về, cũng cất được tảng đá lớn trong lòng, những chuyện khác chưa nói vội, trước tiên để
Tôn Sách dưỡng thương thật tốt đã. Đợi lúc Tôn Sách khỏe lại đã là tháng chín, trận chiến Quan Độ đã cơ bản hạ màn.
Cuối tháng 7
năm 200, Tào Tháo đang ở Quan Độ phong cho Cao Thuận làm Bình Khấu tướng quân, Thành Đức hầu; Hàn Hạo làm Tả tướng quân, tước Bình Đình hầu, gọi về Hứa Đô; Tôn Quan phong làm Thiên An tướng quân, tước Hoành đình hầu, ở lại Quảng Lăng; Tống Hiến phong làm Bình Lỗ tướng quân, đóng ở Hồng
Trạch; Hà Quỳ làm Thọ Bình Đình hầu, vẫn làm Thái thú Thọ Xuân; Trần
Đăng làm Nghiễm Bình Đình hầu, làm Thái thú Quảng Lăng. Hà Quỳ được
phong thưởng hậu hĩnh, vạn lần xấu hổ dâng thư cho Tào Tháo, nói bản
thân bất lực, ngay trên địa bàn của mình mà không bắt được Tôn Sách bị
thương, để hắn trốn về Giang Đông. Tào Tháo nhận được tấu chương cười
nói: “Sư tử con có thể trở về, chính là hợp ý ta.” (ông ta rất nhớ lời
ta, muốn giao thiệp với hào kiệt, không muốn giao thiệp với kẻ giảo
hoạt)
Theo ta biết Tôn Sách sau khi bị trọng thương, Tào
Tháo đã thể hiện mặt hài hước của bản thân, một lần nữa lệnh cho Lưu
Diệp mang thuốc men cùng thư tự tay viết tới thăm Tôn Sách. Trong thư
ngoài việc quan tâm an ủi với tư cách trưởng bối, còn thay Trần Đăng
giải thích, nói Trần Đăng chọc Bá Phù tức giận mới đông chinh, nên phải
chịu khổ, là ông ta giao phó không rõ ràng. Vừa về tới Khúc A, Tôn Sách
mới khỏe lại nhìn vẻ mặt quan tâm của Lưu Diệp, thấy thư tín tràn ngập
sự quan tâm của Tào Tháo, lại thấy một lô thuốc bổ, chỉ biết dở khóc dở
cười, cực kỳ bất đắc dĩ. Giang Đông đã mất đi cơ hội mượn gió bẻ măng,
trong nội bộ lúc Tôn Sách mất tích rồi dưỡng thương lại phát sinh nội
loạn, bởi vậy Tôn Sách vừa khỏe lại phải vội vàng đi trấn áp bên trong,
nhất thời không có thời gian nghĩ tới chuyện báo thù hay không.
Cuối tháng bảy trời thật sự nóng chết người! Trở lại Hứa Đô vài ngày, ta vẫn trốn trong nhà không ra khỏi cửa. Trâu tỷ lúc này chính là đương gia,
hết thảy chi phí hàng ngày đều do nàng lo liệu. Thuộc hạ ở dược điếm
theo dặn dò của ta đúng hạn mang tiền tới, không thiếu nàng chút nào.
Nhưng mà ta quanh năm suốt tháng không ở nhà được quá hai ngày (thường
là ở lại dược điếm), nàng cùng hai thị nữ không dám đi đâu, không khỏi
có chút nhàm chán, lần này thấy ta ngoan ngoãn ở nhà, nàng rất vui vẻ,
tự mình chăm lo chuyện ăn uống của ta, ra dáng một tỉ tỉ thật sự. Có
người chiếu cố, cuộc sống thật thư thái!
Kỳ thực ta cũng
không có cách nào khác, trời nóng như vậy, ra ngoài hoạt động phải mặc
tới mấy tầng trang phục, bên trong… Còn không nóng chết ta sao! Lại nói, ta muốn dưỡng thương mà! Cho nên, ta nơi nào cũng không đi, trốn trong
phòng quạt mát. Dù sao thời cơ quyết chiến ở Quan Độ vẫn chưa tới, nghỉ
ngơi vài ngày cũng tốt! Chiến đấu ở tiền tuyến không cần ta quan tâm,
đương nhiên, nếu như ta đi, sẽ nhắc nhở Tào Tháo nhiều chuyện, dùng khả
năng tiên đoán nói cho ông ta biết cần phải làm gì, tình huống gì có thể xuất hiện, lại đem phát minh xe bắn đá của Lưu Diệp nói ra vân vân cũng không phải không được. Chỉ là, nếu như vậy người bên cạnh Tào Tháo đều
trở thành đồ trưng bày, chủ công cuối cùng là ta hay Tào Tháo đây? Ta
cũng không phải ngu ngốc! Phải cho người khác cơ hội thể hiện chứ. Nếu
không, Tào Tháo mà muốn giết ta, chưa cần nói một loạt chuyện ở Giang
Đông lần này, trong vòng ba tháng cứu Tôn Sách hai lần, Tào Tháo nghĩ
thế nào ta không dám đoán. Vẫn nên ngoan ngoãn một chút, nên làm gì thì
làm cái đó, ít khoe khoang tốt hơn!
Cơ thể vô cùng mệt
nhọc, tâm đề phòng cũng giảm bớt, lập tức xảy ra chuyện, ta cũng không
ngoại lệ. Vốn trong nhà ta đặc biệt làm một phòng riêng chỉ mình ta sử
dụng, lúc ta về nhà sẽ không cho ai bước vào, ngay cả Tần Dũng cũng vậy. Nhưng mà, Trâu tỷ không coi mệnh lệnh của ta ra gì, cũng không trách
được nàng, nàng không biết ta có điểm đặc thù. Cho nên, hôm nay lúc ta
quên khóa cửa, nàng đã vào được. Ta còn đang nằm mộng Chu công, Trâu tỷ
bưng một mâm dưa hấu từ ngoài bước vào gọi: “Tiểu Như, dậy đi!”
Nhiều năm tập luyện thói quen cảnh giác khiến ta xoay người ngồi dậy, thiếu
chút nữa ra tay, lúc thấy rõ là nàng mới nhẹ thở phào: “Tỷ tỷ, làm gì
vậy? Không nói gì đã vào đây, làm đệ sợ muốn chết.” Trâu tỷ đứng ở đó,
ánh măt sững sờ ngẩn người nhìn ta, khay đồ ăn trong tay rơi xuống đất
dập nát cả. Ta nhìn thần sắc của nàng, xem đống vụn trên mặt đất, nhìn
lại bản thân, đầu lập tức oanh động, trời nóng, ta… Chỉ mặc một bộ áo
trong. Trâu tỷ cuối cùng cũng có phản ứng, nàng chỉ vào ta: “Ngươi…
ngươi…” Ta vội chạy vội đóng cửa phòng, thở hổn hển mấy hơi mới đỡ Trâu
tỷ ngồi xuống giường: “Xin lỗi, ta không cố ý lừa tỷ. Tỉ tỉ tốt, bình
tĩnh lại nghe ta nói.” Trâu tỷ che miệng: “Trời ơi, ngươi làm sao lại là nữ?”
Ta cười khổ: “Tỉ tỉ, ta vốn là nữ.” Thấy ánh mắt
Trâu tỷ kinh hãi, ta chỉ biết nói ra hết mọi việc: “Tỉ tỉ, đây là bí mật của ta, căn bản không ai biết đến, cho nên muội mới không cho ai vào
phòng! Tỷ… Ôi.” Ánh mắt Trâu tỷ rõ ràng có vẻ kinh sợ: “Tiểu Như, ta sẽ
không nói ra, tuyệt đối không nói nói ra, ngươi đừng làm vậy!” Cái gì?
Ta vội an ủi nàng: “Ta sao có thể giết tỷ? Tỷ là Tỉ tỉ của ta mà! Ta tin tỷ sẽ không bán đứng ta. Có điều, tỷ không thể lộ ra chuyện này với bất cứ ai, lúc này không phải là chuyện của riêng ta nữa, còn liên quan đến tỷ, đến các ca ca. Lỡ như vì chuyện này chọc giận Tào công, chúng ta
coi như xong.” Vẫn cần phải đe dọa.
Trâu tỷ mạnh mẽ gật
đầu: “Ta biết, muội yên tâm. Trời ơi, muội thật giỏi, chỉ là một nữ hài
tử thôi!” Ta cười cười, tính bướng bỉnh lại nổi lên: “Tỉ tỉ, có muốn
nhìn diện mạo thật của Tiểu Như không?” Trâu tỷ a một tiếng: “Diện mạo
thật? Chẳng lẽ…?” Ta cười thần bí: “Tỉ tỉ, trên mặt ta bôi phấn.” Trâu
tỷ lúc này từ hoảng loạn đã bình tĩnh lại (tính mạng không còn bị đe
dọa, chuyện liền trở nên thú vị, đây chính là lòng người), nàng trên
dưới nhìn ta, lại cẩn thận quan sát khuôn mặt: “Nhìn không ra! Ta vẫn
cho rằng sắc mặt muội vốn không khỏe, thì ra là vậy, muội nếu là nữ,
nhất định phải dùng phấn thêm chút huyết sắc mới được!” Ta cười hì hì:
“Tỉ tỉ đó, các người đánh phấn đẹp hơn, ta không thể, muốn giả làm nam
nhân rất phiền phức.” Trâu tỷ cười: “Muội sao lại muốn giả làm nam nhân? Chúng ta là nữ tử, ở nhà vẫn tốt hơn, ta không làm được đâu.” Ta cười:
“Đừng nói tỷ, ta nghĩ chưa có nữ nhân nào làm thế này. Có điều, ta thích làm, không muốn ở nhà.” Trâu tỷ thở dài: “Muội thật không tầm thường.
Không chỉ làm việc như vậy, còn dám làm mưu sĩ của Tào tướng quân, còn
kết bái với nam nhân, nói ra, người ta sẽ bảo muội là yêu nhân.” Ta
cười: “Cho nên không thể để người khác biết! Tỉ tỉ, tính mạng chúng ta
đều nằm trên miệng tỷ đó.” Trâu tỷ không ngừng gật đầu.
Dưới ánh mắt tò mò chăm chú của Trâu tỷ, ta tẩy hóa trang trên mặt (phấn và
đồ tẩy trang đều do ta đặc chế), đem khuôn mặt thanh tú mỹ lệ hé mở ra.
Bản thân ta nhiều năm mặt luôn phủ phấn, đã quên mất hình dạng vốn có,
thấy khuôn mặt trong gương đồng lại có chút xa lạ. Trâu tỷ cũng ngẩn
ngơ: “Thật đẹp. Tiểu Như, muội thật đẹp. Chẳng trách bôi phấn rồi vẫn
khiến người ta có cảm giác nhu mỹ.” Lại có người dùng từ nhu mỹ. Giọng
nói của Tôn Sách còn ở bên tai: “Tử Vân, ngươi đúng là một mỹ nam tử,
nhưng quá mức yếu ớt.” Nếu hắn nhìn thấy khuôn mặt này của ta sẽ nói
sao? Tào Tháo luôn nói ta văn nhược, nếu ông ta thấy khuôn mặt này, biểu hiện sẽ thế nào? Mấy ca ca không biết có điên không, đặc biệt là Quách
Gia, hắn có khuynh hướng đại nam nhân, thật muốn xem biểu cảm của bọn
họ!!!
Trâu tỷ đã yên lòng, đột nhiên nói: “Tiểu Như, ta
đổi trang phục nữ nhi cho muội được không?” Ta cũng thấy hứng thú, đúng
vậy, nhiều năm rồi chưa mặc trang phục nữ nhân: “Được lắm, Tỉ tỉ, Như
nhi nhiều năm rồi chưa mặc nữ trang. Về sau ở nhà tỷ gọi ta là Như nhi
đi, vốn người nhà đều gọi như vậy.” Trâu tỷ gật đầu: “Được, Như nhi, Như nhi, thật dễ nghe.” Ta cười ngọt ngào. Đúng vậy, Như nhi, chỉ có phụ
thân và ca ca gọi ta như vậy. Ca ca, Vân ca ca, huynh lúc này ở đâu?
Đang làm gì? Nghĩ tới Vân ca ca, ta lại thở dài, thật không có cách nào.
Thấy Trâu tỷ cực kỳ hào hứng chạy tới mở tủ quần áo trong phòng, ta mới nghĩ ra, ta căn bản không có y phục nữ nhi, thôi vậy: “Bỏ đi, tỷ đừng tìm
nữa, ở đây không có nữ trang, từ năm mười tuổi ta đã mặc nam trang rồi.” Trâu tỷ nhìn ta cười: “Như nhi, ngày mai ta sẽ kiếm cho muội một bộ nữ y thật đẹp, muội mặc vào rồi trang điểm nhất định là một đại mỹ nhân.” Ta cười: “Thật sao? Tỉ tỉ cũng là một mỹ nhân mà, chẳng lẽ ta so với tỷ
còn đẹp hơn được sao?” Trâu tỷ cười khổ: “Ta đã là hoa tàn hôm trước,
già rồi.” Lòng ta căng thẳng: “Tỉ tỉ, tỷ vẫn nên để ý tìm một nhà khá
giả đi.” Trâu tỷ lắc đầu: “Thôi, ta không muốn, với lại, ta cũng không
thể…” Ta hiểu rõ, Tào Tháo này thật không tốt đẹp gì, ông ta lại… Quên
không được Trâu tỷ rồi. Ta cũng chỉ biết thở dài không nói.
Thân phận nữ nhi của ta bại lộ trước mặt Trâu tỷ, đối với ta lại là chuyện
tốt, ít ra hiện giờ ta vô cùng thư thái, bởi vì tỉ tỉ giúp ta rịt thuốc! Nhiều lần bị thương, lần này nhiều vết thương nhất, hình dạng rất khó
coi, bản thân ta không có cách nào xử lý, giờ thì tốt rồi, có tỉ tỉ giúp đỡ. Thấy ta nhắm mắt hưởng thụ, Trâu tỷ thở dài: “Muội đó, nữ nhi mà
phải chịu nhiều vết thương như vậy, chắc khó chịu lắm? Mấy chuyện của
nam nhân, chúng ta lo lắng làm gì. Như nhi, chừng nào muội mới buông
tay?” Ta quay đầu nhìn nàng: “Tỉ tỉ, chưa nói lúc này ta không thể rút
lui, về sau càng không thể. Tỷ muội chúng ta giống nhau, không thể rời
khỏi Tào công.” Trâu tỷ nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy! Lúc này ta thật hối
hận, lúc trước không có tâm tư như vậy thì tốt biết bao, cũng sẽ không
xảy ra nhiều chuyện như vậy, lúc này lại thành tiến thoái lưỡng nan. Tuy nói Tào công coi trọng ta như trước, nhưng mà, ta ngay cả dũng khi tới
trước cửa nhà Trương quân hầu cũng không có.”
Ta nhíu
mày: “Tỷ tỷ, tỷ cứ như vậy không cự tuyệt. Tào công không đưa tỷ vào
phủ, lại muốn vụng trộm, muốn gì đây?” Trâu tỷ than thở: “Ta đâu có sao, chỉ một hai lần, nhưng sợ liên lụy muội. Người khác không biết quan hệ
của chúng ta, cũng không biết muội là nữ nhi, đều nghĩ ta là nội nhân
của muội, ta sợ…” Ta nghe xong liền nói: “Thật sao? Người ngoài nói như
vậy? Tỉ tỉ, chuyện này tốt, tỷ là nội nhân của ta, tức là vợ ta, càng dễ dàng cho ta mà! Nhưng mà tỷ phải chịu cực khổ rồi.” Trâu tỷ lắc đầu
cười: “Chuyện như vậy vào miệng muội, sao lại thành chuyện tốt thế?” Ta
cười vui vẻ.
Ở nhà nghỉ ngơi nửa tháng, gia nhân báo lại, Quách Gia từ Quan Độ trở về. Ta trù trừ một lát, vẫn quyết định đi gặp
hắn. Lúc Quách Gia nhìn thấy ta, đánh giá cả nửa ngày mới nói: “Tử Vân,
sao lại gầy đi nhiều vậy?” Ta thở dài, đem chuyện ở Giang Đông kể lại
một lần: “Tam ca, đệ không dám đi gặp chủ công, huynh nói xem đệ làm như vậy, chủ công có tức giận hay không?” Quách Gia cười: “Quảng Lăng đại
thắng, chủ công vui vẻ còn không kịp, tức giận cái gì? Chuyện ngươi cứu
Tôn Sách, chủ công cũng biết. Nếu như không phải tin tức ngươi tới đúng
lúc, lại kéo dài được nửa tháng, phòng thủ ở Quảng Lăng cũng không chuẩn bị kịp, đây là ngươi có công.” Ta cười khổ: “Nhưng mà ta không nhẫn
tâm, lại cứu Bá Phù lần nữa.”
Lúc ta kể lại chuyện cứu
Tôn Sách xong, Quách Gia ngẩn người: “Chủ công còn chưa biết chuyện này. Tử Vân, đệ…” Ta cười khổ: “Ta cũng không biết nói sao, dù sao huynh nói ta để kệ Bá Phù chết, ta không làm được. Nhưng mà, ta đang nghĩ có nên
nói cho chủ công hay không, không nói, sợ về sau chủ công biết ta giấu
ông ấy sẽ tức giận, quan hệ giữa ta với chủ công sẽ mất đi sự tín nhiệm; nếu nói ra lỡ chủ công tức giận, ta lập tức gặp xui xẻo, làm thế nào?”
Quách Gia suy tính: “Không thể che giấu, nhất định phải nói, hơn nữa
phải nói trước những người khác, nếu không đệ sẽ gặp xui xẻo thật. Vấn
đề lúc này là, đệ phải nghĩ cho kỹ nguyên nhân vì sao làm vậy, nếu không vẫn sẽ gặp xui xẻo.” Trong miệng ta đầy nước đắng.
Một
lúc lâu sau, ta lắc đầu: “Thôi đi, không nghĩ nữa, nếu phải nói thì cứ
nói. Nguyên cớ cứ từ từ nghĩ! Đúng rồi, tiền tuyến thế nào? Thân thể
huynh lại bệnh sao?” Quách Gia cười: “Ta khỏe hơn nhiều, không xấu hổ
như trước nữa, thuốc của đệ luôn mang theo người, chủ công cùng Nhị ca
quản ta rất chặt, ngay cả Giả Văn Hòa cũng đi theo ồn ào, ta cùng Công
Đạt tới rượu cũng không thể cạn hứng, đều là chủ ý hư hỏng của đệ.” Ta
cười không ngừng: “Có người quản huynh là tốt rồi!” Quách Gia âm hiểm
cười: “Ta uống không được rượu, Công Đạt cũng không được uống, ta cũng
không cho chủ công uống, mọi người đừng mong được uống.” Ta muốn ngã:
“Tam ca, huynh thật thâm độc. Đại ca có bị huynh cấm rượu chưa? Đây là
tâm lý chuẩn mực của tiểu nhân.” Quách Gia cười lớn: “Đại ca không cần
ta quản, từ lúc xảy ra chuyện ở Uyển thành, đại ca lúc chinh chiến chưa
từng uống rượu.” Ta cũng vui vẻ: “Đại ca so với huynh trí nhớ tốt hơn.”
Quách Gia mắt trợn trừng.
Cười đã rồi, ta hỏi tiếp: “Tình hình tiền tuyến thế nào? Huynh về đây làm gì?” Quách Gia nhíu mày:
“Bình thường, không tốt, không xấu.” Ý là sao? Ta nghi ngờ nhìn hắn.
Quách Gia nói: “Như thế này, chúng ta không tổn thất gì, Viên Thiệu cũng không được lợi gì. Một bên công, một bên thủ, cứ thế chờ đợi.” Ta đứng
dậy đi vài bước: “Hai quân giằng co? Viên Thiệu không dùng chiến thuật
dùng đại quân áp sát sao?” Quách Gia gật đầu: “Không có, hắn căn bản
không điều quân tiến tới, cứ trú đóng một chỗ, không hề nhúc nhích. Lại
mệnh lệnh cho binh lính bắn tên, đào hào, những phương pháp đó có ích gì đâu, đều bị chúng ta chặn đứng. Có điều, chúng ta cũng đánh thử một
lần, kết quả đánh nhanh bại cũng nhanh, Ngũ đệ còn bị thương. Sau đó
chúng ta không xuất quân nữa.”
Ta a một tiếng, vội hỏi:
“Bị thương thế nào? Có vấn đề gì không?” Quách Gia lắc đầu: “Vết thương
nhỏ thôi. Tên gia hỏa này xung phong cũng không cần liều mạng như vậy,
bị mũi tên cắm vào đùi. Đã khỏe lại rồi.” Ta thở phào: “May quá. Thật
là, muốn lập công còn liều mạng như vậy, sợ không có công lao chắc, cho
hắn làm đại tướng quân, hắn lại thích làm lính tốt, thật hết cách.”
Quách Gia cười lớn: “Tính tình Hưng Bá như vậy, ta và đệ có thể thay đổi hắn sao? Đệ không phải cũng vậy sao? Nếu Tôn Sách không phải là bá chủ
Giang Đông, đệ không kéo về đây làm lão lục mới lạ!” Ta xấu hổ cười:
“Vẫn là tam ca hiểu rõ đệ. Ôi, Bá Phù.”
Quách Gia thở dài : “Tử Vân à, đệ nên nghĩ cho sau này. Chúng ta cùng Tôn Sách sớm muộn
cũng phải đối địch, nếu đệ không buông tay được, trong lòng luẩn quẩn,
thì đừng đi Giang Đông nữa, đệ quá coi trọng tình nghĩa huynh đệ.” Ta
cúi đầu cười khổ: “Ta không buông tay được, nếu quả thật có thể buông,
ta cũng không cứu Bá Phù. Tam ca, ta không muốn nghĩ chuyện sau này, dù
sao thời gian chủ công xuôi nam còn lâu lắm, thật sự tới ngày đó, ta
cũng sẽ về bên cạnh chủ công, dù bọn Bá Phù hận ta cũng được.” Quách Gia lắc đầu không nói.