Lúc chúng ta đang
giằng co với lũ ác nhân bên ngoài Từ gia, Tần Dũng ỷ vào tốc độ của Tiểu Bạch, chạy ba ngày liền về Hứa Đô. Tuân thủ lời ta dặn không để Quách
gia liên lụy, hắn biết tình thế nghiêm trọng, không dám trì hoãn thời
gian lập tức chạy tới nhà Tuân Du, hắn đương nhiên hiểu rõ quan hệ giữa
ta và Tuân Du thân thiết hơn một chút, chuyện này do người Tuân gia nói
với Tuân Úc là tốt nhất. Tuân Du thấy Tần Dũng vội vã như vậy, kinh hãi
nghĩ ta đã xảy ra chuyện, vội kéo hắn vào mật thất. Nghe Tần Dũng kể
xong chuyện chúng ta thấy ở Dĩnh Xuyên rồi gặp nạn, Tuân Du đau đầu,
hiểu chuyện nghiêm trọng đến mức nào. Từ lúc Tần Dũng rời khỏi ta tới
nay đã ba ngày, ông ta lúc này nôn nóng muốn biết tình hình của ta, nghĩ thầm nếu Triệu Như chết ở Dương Cù hoặc bị thương ở đó, Tuân gia coi
như thảm rồi.
Ông ta cũng không để ý tìm người khác
thương lượng, càng không dám tìm người khác, vội đưa Tần Dũng tới gặp
Tuân Úc. Tuân Úc nghe xong Tuân Du nói, cả người choáng váng. Địa vị
Tuân gia trong triều dưới trướng Tào Tháo ông ta hiểu rõ, tranh giành
giữa những nhà hàn vi và hào môn ông ta hiểu càng rõ. Tuy rằng không
muốn bị liên lụy vào những tranh đấu đó, nhưng với địa vị của ông ta, có nhiều chuyện thân bất do kỷ. Chính vì vậy, ông ta không để ý, thậm chí
ngầm đồng ý cho Tuân Du cùng Quách Gia, Giả Hủ, còn cả ta phát triển
quan hệ bằng hữu, cũng xem như làm dịu quan hệ giữa Tuân gia với những
sĩ tộc hàn vi. Hơn nữa làm như vậy còn có một ưu điểm, sau này dù ông ta và Tuân Du ai thắng ai thua, lợi ích của Tuân gia vẫn được bảo toàn,
đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Tuân gia cho dù là anh em
ruột cũng có người theo phe Viên Thiệu, đôi khi, sĩ tộc bọn họ đem lợi
ích của gia tộc đặt lên hàng đầu.
Chuyện Tuân gia có địa vị đặc biệt ở Dĩnh Xuyên, Tuân Úc biết rõ, ông ta cũng biết thành viên
trong gia tộc có chút ỷ thế hiếp người. Có điều, thân tộc trải qua bao
triều đại, mối dây quan hệ đều là như vậy, cái gọi là một người làm quan cả họ được nhờ chính là đạo lý này. Có điều, Tào Tháo là người thế nào, Tuân Úc hiểu rõ hơn cả, hành động của họ không ảnh hưởng tới lợi ích
của ông ta, ông ta sẽ mắt nhắm mắt mở, cho nên, Tào Tháo một mặt không
quản những hành vi quá phận của Tuân gia ở Dĩnh Xuyên, một mặt trọng
thưởng cho các nhân sĩ hàn vi của Dĩnh Xuyên như Quách Gia, mơ hồ có ý
tứ đảm bảo an toàn cho họ. Huống hồ, Tào Tháo cũng không phải người xem
trọng nhà phú quý, không trọng dụng những đại gia tộc giàu có, diệt tộc
lại không ít, chẳng hạn chuyện Trương Mạc, lại cả Mãn Sủng ở Nhữ Nam
công khai giết không ít phú hộ, tất cả đám Tuân Úc đều nhìn trong mắt,
ghi trong lòng.
Lần này, ta gặp nạn ngay trên đất Dĩnh
Xuyên, hơn nữa dọc đường tra ra rất nhiều việc phạm pháp của đám nhà
giàu nơi đây, khiến Tuân Úc có ý nghĩ là tai họa ngập đầu. Ông ta dám
khẳng định, nếu tính mạng của ta ở Dương Cù có nguy hiểm, hào môn ở Dĩnh Xuyên chỉ sợ cũng sẽ bị xóa sổ, địa vị của ta trong lòng Tào Tháo ở
trên ông ta, nếu ta có chuyện không hay, nhất định Tào Tháo sẽ nổi trận
lôi đình, muốn trút căm phẫn, đứng mũi chịu sào chính là Tuân Úc ông ta, bởi vì vừa đúng lúc cho Tào Tháo một chỗ để dồn cơn giận. Nghĩ tới hậu
quả nghiêm trọng này, Tuân Úc đứng ngồi không yên, vốn định đứng dậy tới chỗ Tào Tháo xin phái người hỏa tốc chạy tới Dương Cù. Tần Dũng vội
ngăn ông ta lại: “Tiên sinh, công tử nói, chuyện Dĩnh Xuyên quá nghiêm
trọng, người khác đi chỉ sợ bất lợi cho ngài, ý công tử là chuyện này
xin ngài tự mình xử lý. Cậu ấy nói biết tiên sinh là người công chính
thanh liêm, bất kỳ chuyện gì cũng chấp pháp công bằng, không thiên vị
tình riêng. Ngài suy nghĩ cho kỹ! Còn nữa, tính mạng công tử chắc không
có gì nguy hiểm, ngài chỉ cần làm sao để Tào đại nhân phái người tới là
tốt rồi.” Phản ứng của Tuân Du nhanh hơn Tuân Úc, vội theo lời nói tiếp: “Thúc thúc, Tử Vân nói đúng. Xem ra, chỉ có thúc tự mình trở về một
lần. Thời điểm phải xuống tay, không thể mềm lòng. Chủ công rất tín
nhiệm thúc. Theo cháu thấy, thúc lập tức tới chỗ chủ công chủ động xin
đi làm việc này tốt hơn. Đương nhiên, đầu tiên phải xác nhận an toàn của Tử Vân đã.” Tuân Úc cũng hiểu ra, gật đầu mà đi.
Quả
nhiên, lúc Tuân Úc nói xong sự tình, Tào Tháo đầu tiên là hạ lệnh cho
Tào Hồng và Thái Sử Từ theo quân lệnh nhanh chóng tới Dương Cù, dùng hết sức trước tiên bảo vệ tính mạng của ta. Sau đó, ông ta nói với Tuân Úc: “Ta tin tưởng Văn Nhược ông. Tử Vân nói không sai, chuyện Dĩnh Xuyên
ông đi xử lý là tốt nhất, lập tức khởi hành đi. Đúng rồi, thân phận Tử
Vân không thể bại lộ, nên xử lý thế nào, mọi người cần để tâm mới được.” Nhìn ánh mắt ép người của Tào Tháo, mồ hôi trên lưng Tuân Úc ứa ra, vội vàng lĩnh mệnh trở về chuẩn bị lên đường. Tào Tháo nhìn bóng lưng của
ông ta, thì thào tự nói: “Tới lúc động thủ rồi. Tốt, Triệu Như, ngươi
đúng là phúc tinh của Tháo. Dương Cù, ngươi tới đó làm gì? Ngươi lại
muốn đem tới cho Tháo niềm vui nào nữa đây? Hừ, Tôn gia công tử, thật có tiếng tăm, ngươi có phải không muốn trở lại bên người Tháo?”
Ta cũng không biết Tào Tháo đang nhắc tới ta, ở đây đã gặp chuyện khó.
Chưa thấy Tần Dũng trở về (tất nhiên không thể mới mấy ngày đã về được), chúng ta lại gặp được quan binh. Quan binh huyện Dương Cù hành động
thật nhanh, ngày thứ ba đã tới thôn. Ta vốn cho rằng chuyện này coi như
tốt rồi, bởi như ta nghĩ, mặc kệ ác nô của Tuân gia ỷ thế hiếp người thế nào, quan phủ cũng không thể công khai che chở, bởi vậy, chỉ cần quan
binh tới, mọi chuyện đều có thể dàn xếp, dù sao cũng là bọn chúng động
thủ trước. Nhưng mà, ta thật quá ngây thơ, còn chưa có cơ hội lên tiếng
tố cáo, quan binh đã cho người bao vây Từ gia, kêu gọi Từ gia giao ra
hung thủ giết người, lập nghiêm quốc pháp, thật sự rõ ràng là làm việc
thiên tư trái pháp luật, khiến ta tức giận suýt ngất lịm. Từ Khang dùng
khẩu khí thương tiếc nói với ta: “Tử Vân, lúc này ngươi biết vì sao
chúng ta không thể tới Hứa Đô cáo trạng chưa. Ngươi thấy cả rồi đó, hừ.”
Ta mặt lạnh trèo lên tường bao, nhìn tên quan đầu lĩnh hỏi: “Đại nhân,
ngài không bắt đám người làm trái pháp luật, lại muốn bắt người bị hại,
quốc pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu? Ngài làm như vậy, không sợ bị xét nhà
diệt tộc sao?” Viên quan kia hiển nhiên không ngờ có người dám nói
chuyện với hắn như vậy, liền tức giận nói lớn: “Hừ, tiểu tử kia, ngươi
ra đây chịu trói, bản quan sẽ cho ngươi chết thoải mái, nếu không để ta
vào bắt ngươi, ngươi muốn chết cũng không được đâu.” Ta cũng biết không
thể nói gì với hắn nữa, lúc này chỉ có thể kéo dài thời gian, nếu không
trong Từ gia lúc này chỉ có chừng ba mươi người, không ngăn được bao
lâu, chưa nói còn có một lão phu nhân và một nữ tử bị trọng thương. Vốn
không định lợi dụng quan hệ, trước mắt lại không thể không dùng. Cân
nhắc lợi hại một hồi, ta cố ý ngạo nghễ nói: “Đại nhân, tôi nói thật với ngài vậy, tôi không phải người bình thường, Tuân Du Tuân Công Đạt là
bằng hữu chi giao của tôi. Người ở đây dám khiến tôi rụng một cọng tóc,
tính mạng các người đều khó bảo toàn là chuyện nhỏ, tru di tam tộc cũng
có thể. Tôi khuyên đại nhân nên nghĩ lại cho kỹ, vì chó dữ của Tuân gia, hay là bảo toàn tính mạng bản thân và gia đình, cái nào hơn.” Nói xong, ta không để ý biểu hiện kinh ngạc của hắn, tự mình trở vào trong nhà.
Từ mẫu nhìn ta, nhíu mày: “Như nhi (từ ngày đó ta phục lạy nhận mẫu thân,
đã mặt dày không đổi xưng hô, còn bảo Từ mẫu gọi ta như vậy), con thật
là bằng hữu chi giao với Tuân Công Đạt kia?” Ta lắc đầu, rồi lại gật
đầu: “Coi như vậy. Mẫu thân, Như nhi là thương nhân, cũng là đại phu.
Người biết Quách Gia, Quách Phụng Hiếu cũng người ở đây không?” Từ mẫu
gật đầu: “Có nghe nói. Hình như hắn cũng được Tào Tháo trọng dụng, có
điều, người nhà hắn không làm việc ác.” Ta cười nói: “Bọn họ tất nhiên
không làm việc ác, nếu có, con sớm đã ra tay giết bọn họ. Không dám giấu mẫu thân, Quách Phụng Hiếu kia là huynh trưởng kết nghĩa của Triệu Như
đã nhiều năm. Con người Tam ca tuy phóng đãng thiếu kiềm chế, nhưng
không đồng ý cho người trong nhà làm việc phạm pháp, đại ca Quách Lễ lại càng là người khiêm tốn, thủ lễ. Tam ca cùng Tuân Công Đạt quan hệ
không tồi, con cũng từ đó kết giao với Tuân Công Đạt.” Từ mẫu không nói
gì. Ta biết trong lòng bà nhất định là căm ghét người nhà Tuân gia làm
việc ác, tất nhiên cũng chán ghét Tuân gia, nhân tiện đối với Tào Tháo
cũng căm thù tận xương tủy, cho nên ta cũng không giải thích nhiều, đợi
Tuân Úc từ Hứa Đô tới, tự mình xử trí đám ác nô kia, giải quyết xong
chuyện Dĩnh Xuyên, Từ mẫu tự nhiên sẽ nghĩ khác.
Lại
nói, cách nói chuyện cùng khí thế cao ngạo của ta, lại biết bản lĩnh thủ hạ của ta và ảnh hưởng của Từ gia, viên quan kia quả thật không dám
vọng động, đúng vậy, tên tiểu bạch kiểm này không chừng đúng là bằng hữu của Tuân đại nhân, nếu không hắn làm sao dám mang tên húy của đại nhân
nói ra, hơn nữa khẩu khí lại thiếu tôn trọng, người này nếu có lai lịch
lớn như vậy, ta cũng không dám đắc tội. Nghĩ tới đây, hắn chỉ có thể
lệnh cho binh lính bao vây Từ gia chặt chẽ, bản thân chạy về hồi báo cho huyện lệnh Dương Cù. Huyện lệnh Dương Cù nghe hắn nói, cũng nghi ngờ
lai lịch của ta, suy nghĩ cả nửa ngày, một mặt cho người dẫn binh ở tại
chỗ chờ lệnh, một mặt cho người tới Tuân gia hỏi thăm lai lịch của ta,
thuận tiện xin chỉ thị hành động.
Kỳ thực, mấy anh em
ruột của Tuân Úc đều ra làm quan, người nhà ông ta cũng rời khỏi Dĩnh
Xuyên, hiện giờ người nhà Tuân gia ở đây chẳng qua là họ tộc. Bởi vậy,
bọn họ hành động mới không chút kiêng dè, càng ngày càng quá đáng. Mà
đám quan hệ họ hàng thân nhân tất nhiên theo đó càng tác oai tác quái,
mấy nhà giàu có cũng theo gương Tuân gia, khiến Dĩnh Xuyên trở nên như
hiện tại. Đám người Tuân Úc có nghe phong thanh, chỉ sợ không ngờ bọn họ quá đáng như vậy. Lúc này, huyện Dương Cù tới hỏi thăm người, bọn họ
đương nhiên không biết ta, ngay cả người trong nhà thúc điệt Tuân gia
còn chẳng biết ta nữa là. Bởi vậy, lúc huyện lệnh Dương Cù cho người tới hỏi thăm, bọn họ cười lạnh trả lời: Tuân gia không biết người to gan
lớn mật như vậy, bảo huyện Dương Cù đừng băn khoăn nữa, nên xử lý thế
nào cứ xử lý là được. Có điều, lúc này đã ba ngày nữa trôi qua.
Trở lại cửa nhà Từ gia, viên quan kia vênh váo tự đắc gọi: “Tiểu bạch kiểm
ra đây.” Ta nghe thấy một bụng tức giận, lại trèo lên tường nói: “Đại
nhân thật vô lễ.” Hắn cười lạnh: “Vô lễ? Ta đây là khách khí. Dám lừa
bản đại nhân, chỉ bằng ngươi cũng có quan hệ với đại nhân vật của Tuân
gia sao? Ta nhổ. Ngươi có ra đây không? Không ra ta sẽ đánh vào.” Ta
cũng cười lạnh: “Xem ra, các ngươi thật sự chưa thấy quan tài chưa đổ
lệ. Thiên đường có lối không đi, địa ngục không cửa lại cứ vào. Ta đã
nhắc nhở các ngươi, các ngươi vẫn khư khư cố chấp, thật là kêu trời mất
linh, kêu sai thời điểm, đừng trách ta không nói trước.” Viên quan kia
cũng từng vỗ nhiều mông ngựa, thấy ta cười lạnh cũng nghi ngờ. Ta căn cứ vào nguyên tắc phải kéo dài thời gian, khẩu khí chậm lại nói: “Quan hệ
giữa ta với Tuân Công Đạt, ngươi làm sao biết? Chẳng lẽ trong hai ngày
ngắn ngủi ngươi tới được Hứa Đô? Đại nhân, hỏi thăm ở đây có thể đúng
sao? Ngươi tự nghĩ cho mình đi!”
Viên quan kia nghĩ thật lâu, cũng hiểu rõ ta nói nhất định có đạo lý. Với lại, nếu ta và Tuân
Du thật sự là chi giao, chuyện này Tuân gia sẽ không bị ảnh hưởng, hắn
mới là người chịu tội thay. Có điều, lỡ ta với Tuân Du không có quan hệ
gì, hắn cũng không thể trả lời với Tuân gia. Lo nghĩ nửa ngày, liền hạ
quyết tâm: “Vị công tử này, lúc trước coi như ta vô lễ. Có điều, thủ hạ
của ngươi dù sao cũng đã giết gia chủ của họ, có khổ chủ tố cáo, chúng
ta là quan phủ, không thể ngồi yên không quản. Thế này đi, chỉ cần ngươi giao ra kẻ giết người, để ta mang về huyện nha, chuyện ở đây chúng ta
tạm hoãn lại lại được.” Xem ra hắn cũng không định gạt người, ta nói:
“Vậy thì, ta là chủ nhân của bọn họ, chuyện giết người này, để ta chịu.
Ta đi với ngươi, chỗ này ngươi thu binh lại, không làm khó nhau nữa, thế nào?” Viên quan kia gật đầu, mục đích đã đạt được.
Người trong Từ gia nghe ta nói thế đều không chấp nhận. Từ Khang cực lực
khuyên can, ta cười giải thích: “Khang huynh, cả mọi người nữa, cứ yên
tâm, ta đi nhiều nhất hai ba ngày thôi. Có thể tránh đổ máu là tốt nhất. Còn nữa, quản gia của ta sắp từ Hứa Đô về rồi, ta không dám khẳng định
hắn đưa ai về, nhưng mà ta bảo hắn đi tìm Quách Phụng Hiếu, có quan hệ
này, ta đoán người ở đây không dám làm gì ta đâu.” Lúc này Từ mẫu đi ra
nói: “Như nhi nói có lý, cứ làm vậy đi. Con đã có quan hệ với Quách gia, bọn họ tất nhiên không dám làm gì con. Khang nhi, các con để nó đi đi.” Ta thi lễ với bà: “Mẫu thân nói rất đúng, Triệu Như hiểu phải làm gì.
Khó khăn của dân chúng Dĩnh Xuyên, Tam ca không nhất định sẽ ra mặt, con chỉ muốn qua huynh ấy đem chuyện ở đây nói cho Tào công biết, ông ta
chắc chắn sẽ phái người tới. Như nhi xin mẫu thân cùng các vị hảo hán cố chờ đợi mấy ngày đừng sốt ruột, đợi người từ Hứa Đô tới, còn cần mọi
người đứng ra bênh vực lẽ phải, cho dân chúng nơi đây một cuộc sống bình an.”
Từ mẫu ép hỏi: “Như nhi, con có nắm chắc Tào Tháo
kia sẽ vì chuyện nhỏ này mà phái người tới không? Ông ta coi trọng Quách Gia như vậy sao? Tào Tháo thật sự có thể đem công đạo cho dân chúng
Dĩnh Xuyên sao? Đó là người rất trọng dụng sĩ tộc giàu có mà.” Ta gật
đầu: “Mẫu thân, người nghi ngờ như vậy, là vì chưa biết Tào công. Ông ta không phải loại bá chủ bỏ mặc sống chết của dân chúng, trong mắt Tào
công, lão bá tánh mới là người ủng hộ cho ông ấy. Hào môn ở Dĩnh Xuyên
có không ít nhân tài, nhưng những người xuất thân hàn vi ông ta dùng
cũng không ít đâu! Còn nữa, Tào công dùng người chỉ nhìn tài năng, không nhìn xuất thân. Cho nên, ông ta cho người tới, không phải vì coi trọng
Tam ca, mà vì quý trọng dân chúng. Triệu Như khẳng định, biết tình hình
nơi này, Tào công nhất định sẽ cho người tới xử lý hành vi của đám nhà
giàu có. Xin mẫu thân phát động bà con các nơi, đem hành vi phạm pháp
của đám ác bá kia đi cáo trạng. Dĩnh Xuyên không thể để bọn chúng chà
đạp được.” Từ mẫu cùng đám nghĩa sĩ giang hồ đều rơi vào trầm tư.
Huyện lệnh Dương Cù quả nhiên không dám làm khó ta, ta đi với bọn họ rồi, quả thật lui quân khỏi Từ gia. Có lời ta nói, đám người kia đành phải ở lại Từ gia theo dõi tình hình. Từ mẫu hỏi thăm hết mức đám người Lý Ký, bọn họ đều có sao nói vậy, nhưng lão nhân gia vẫn không đoán nổi ta là ai.
Ngồi trên nệm cỏ trong đại lao, côn trùng bò lổn nhổn ở góc tường, ta thấy
thật không thoải mái, tuy rằng bọn họ không làm gì ta, nhưng đây là lần
đầu ta đến nhà giam, thật ghê tởm, cũng may thân thể ta không như Vũ ca
ca, còn chịu đựng được, có điều cũng không thể ở lâu, nếu không khó mà
qua được! Đột nhiên nghĩ tới Điền Phong, nơi thế này mà ông ta ở tới hơn nửa năm, trên thân còn mang cùm xích, ông ta làm sao chịu được? Ta có
phải có chút quá đáng không? Xem ra, trở về Hứa Đô rồi, ta nên ngoan
ngoãn đi sửa sai, nảy sinh ra khúc mắc không phải ý định ban đầu của ta.
Ba ngày sau, lúc ngục tốt đưa ta ra ngoài, ta cũng chẳng còn tinh thần gì, ba ngày không ngủ đủ giấc, cả người khó chịu muốn chết. Bởi vậy, lúc ta uể oải bị trói đưa lên đại đường huyện nha, nhìn thấy Thái Sử Từ và Tào Hồng, ta chỉ hô một tiếng Tứ ca, rồi ngã phịch xuống đất. Thái Sử Từ và Tào Hồng giật cả mình, vội vàng chạy tới. Thái Sử Từ chạy tới đỡ ta,
Tào Hồng vọt tới trước mặt Huyện lệnh rống lên: “Các người làm gì Triệu
tiên sinh?” Có điều, Huyện lệnh đại nhân không có phản ứng gì, lúc ta
gọi Tứ ca, hắn đã trợn ngược mắt ngất đi. Thái Sử Từ vội cởi trói cho
ta, ta toét miệng cười: “Đệ không sao, chỉ là rất khổ, nhà tù không phải chỗ để ngủ, rất ghê tởm.” Bọn họ đều thở phào một hơi rồi cười. Tào
Hồng đá Huyện lệnh một cước: “Đạo đức gì không biết? Dọa chúng ta sợ
chết khiếp.” Ta cũng cười, quay đầu nhìn viên Tuần thú vẫn không nhúc
nhích ở một bên: “Vẫn là võ tướng có gan hơn. Đại nhân, ta không lừa
ngươi chứ?” Hắn căn bản không để ý tới ta, Tào Hồng bước qua đẩy một cái nói: “Tốt, lá gan lớn quá, chết rồi.” Ta há miệng: “Không thể nào, ta
đâu có muốn giết người. Quá đáng.”
Tào Hồng cười lớn:
“Thế mà quá đáng? Ngươi gặp phải đại họa, ta đoán Hứa Đô lòng người đều
bàng hoàng, không biết bao nhiêu người đứng ngồi không yên.” Ta lườm hắn một cái: “Ngươi cho rằng ta ngu như vậy sao? Chẳng qua là vì giữ mạng
thôi. Hứa Đô cũng không thật ầm ĩ lên chứ!” Thái Sử Từ thấy vẻ mặt khổ
sở của ta, nhịn cười nói: “Tử Liêm tướng quân gạt đệ thôi, chủ công hạ
lệnh, chuyện ngươi gặp nạn ở Dương Cù ngoại trừ chúng ta cùng hai người
Tuân Văn Nhược, những người khác đều không được biết.” Ta cảm động, đây
chính là Tào Tháo bảo vệ ta: “Ôi, Tử Liêm, hù chết người còn muốn nộp
mạng theo. Ngươi không sợ ta chỉnh ngươi sao?” Tào Hồng nói thầm bên tai ta: “Ngươi dám sao. Nhược điểm chết người của ngươi trong tay ta. Nếu
không muốn đắc tội người khác, tốt nhất nịnh ta đi.” Mắt ta trắng dã:
“Ta trở về sẽ tìm chủ công tố cáo hắn.” Hai người đều cười.
Lúc đã yên tĩnh lại, ta thở dài: “Không biết chủ công có phái Văn Nhược tới không, nếu ông ta tới, chuyện ở đây còn giải quyết tốt đẹp được, nếu
không, sẽ không thể vãn hồi. Tử Liêm, ngươi cùng Tứ ca nhanh tới thôn
trang đi, người ở đó đang chờ. Đám ác nô và bọn lính, các người tạm giam tại chỗ là được, đừng xử lý vội, đợi người của chủ công đến đã. Đúng
rồi, Tứ ca, đệ có thêm một tỷ tỷ, huynh có thêm một muội muội nhé.” Thái Sử Từ trừng mắt: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà tật xấu vẫn không đổi?”
Tật xấu? Vậy mà cũng nói được, thật bực mình, ta liền kể lại tường tận
chuyện đã xảy ra: “Cho nên, không phải đệ quá đáng, Từ gia này nhất định phải đưa tới Hứa Đô, người ta đã giơ đầu cho mình chụp lưới, đương
nhiên không thể tha. Với lại, Từ mẫu cũng vì cứu chúng ta mới bị cuốn và chuyện này, mà Lý tỷ tỷ cũng vì ta mà bị thương, nàng vì báo ân, là nữ
nhi nhiều năm thật không dễ dàng, có chúng ta che chở cho họ, cuộc sống
của họ cũng sẽ tốt hơn, không phải sao?” Thái Sử Từ cùng Tào Hồng đều
chép miệng, Tào Hồng lắc đầu: “Hai nữ nhân này đều lợi hại.”
Sau khi thuộc hạ của ta bị Huyện lệnh Dương Cù bắt được thả ra, ta bảo hắn
đưa Tào Hồng cùng Thái Sử Từ tới thôn trang, bản thân đi an ủi Huyện
lệnh đại nhân mới tỉnh lại rồi đi nghỉ, chờ người ở Hứa Đô tới. Cũng may Huyện lệnh không biết thân phận ta, ta cũng không đưa ngọc bội và giấy
tờ Tào Tháo cấp ra, nếu không cam đoan người kia không chạy trốn cũng sẽ tự sát. Ngày thứ ba, Tuân Úc cùng Tần Dũng đi gấp một ngày một đêm cuối cùng cũng tới Dương Cù, thấy lông tóc ta không hao tổn gì, ông ta buông được cục đá trong lòng, cẩn thận lo nghĩ vấn đề Dĩnh Xuyên.
Lại nói, Thái Sử Từ thúc ngựa chạy tới thôn trang, lại dọa thôn dân nơi
đây, đám quan binh này lợi hại hơn ở Dương Cù rất nhiều. Người trong Từ
gia cũng giật mình, lại không thấy ta đâu, vội chạy ra đóng cửa lớn, bày trận phòng thủ. Cũng may tên thuộc hạ đi theo chạy tới gọi cửa, mọi
người mới biết đã sợ bóng sợ gió một hồi. Thái Sử Từ bỏ binh khí mang
bên mình, vào nhà gặp mọi người, Tào Hồng đi tìm đám người ác ôn kia,
tất cả đều trói lại tạm giam. Thôn dân nhìn thấy, liền kêu cuối cùng ông trời cũng mở mắt, Tào Hồng đối với sự giúp đỡ của dân chúng lần đầu
tiên sâu sắc nhận thức, sau này trở về hồi báo lại với Tào Tháo, khiến
ông ta suy nghĩ rất lâu, nhờ vậy đề nghị thu phục lòng dân của ta về sau mới thuận lợi được thực hiện, có điều đó là chuyện sau này.
Thái Sử Từ nhẹ nhàng tiến vào Từ gia, lấy lễ huynh đệ gặp Từ Khang, khiến
hắn kinh ngạc một phen. Lúc Thái Sử Từ quỳ gối trước mặt Từ mẫu nói:
“Kiến uy tướng quân Đông Lai Thái Sử Từ bái kiến mẫu thân”, Từ mẫu lúc
nào cũng bình tĩnh cũng phải kinh ngạc cả nửa ngày cũng chưa lấy lại
tinh thần, mãi tới lúc Từ Khang nhắc nhở mới vội bảo Thái Sử Từ đứng
dậy. Đợi Thái Sử Từ giải thích rõ ràng quan hệ giữa chúng ta, Từ mẫu mới nói: “Tướng quân là anh thứ tư, Quách đại nhân là anh thứ ba, Triệu Như rốt cuộc là ai? Xin tướng quân giải thích rõ cho lão thân được biết.”
Thái Sử Từ cung kính đem chuyện của ta nói hết cùng Từ mẫu, đương nhiên
bí mật thân phận của ta hắn không nói ra, cuối cùng chốt lại: “Tử Vân ở
Hứa Đô đã có vợ, hiện nay nơi này hỗn loạn, Từ gia vì việc này mà đắc
tội với nhiều người, bất kể chuyện giải quyết thế nào, Từ gia lúc này
đều không an toàn. Cho nên, vì an toàn của mẫu thân và huynh đệ, Tử Vân
bảo con trước tiên sắp xếp cho cả nhà đi Hứa Đô. Đương nhiên, chúng con
không dám tự tiện, vẫn phải hỏi ý lão nhân gia người.” Tào Tháo phái Tứ
ca đến thật quá tốt, trong mấy huynh đệ, hắn là người luôn cung kính
nhất với các trưởng bối, ấn tượng của Từ mẫu với hắn thật sự tốt, đây
cũng là duyên phận.
Lúc này, Từ mẫu suy nghĩ một lát rồi nói: “Các ngươi nghĩ cũng không sai. Có điều, theo như ngươi nói, Như
nhi chỉ là một thương nhân, cho dù Tào công có sủng hạnh, nó cũng không
có quyền xử lý chính sự, ngươi là do Tào công phái tới, chuyện ở đây
giải quyết thế nào, ngươi có biện pháp chưa?” Thái Sử Từ lắc đầu: “Chủ
công đã phái người khác tới sau, con và Tào tướng quân chỉ tới đây xử lý đám ác nô vây đánh Từ gia thôi. Có điều, theo phân tích của Tử Vân,
người sắp tới rất có thể là Tuân Văn Nhược đại nhân, chắc hai ngày nữa
sẽ tới.” Từ Khang nghe xong nói: “Thái Sử huynh đài, nếu như vậy, chẳng
phải là người nhà bọn chúng sao, có thể giải quyết chuyện gì?” Thái Sử
Từ lắc đầu: “Chuyện này ta không biết. Có điều, Tử Vân nói, chỉ cần Tuân đại nhân tới đây, chuyện Dĩnh Xuyên mới có thể giải quyết được. Tuân
đại nhân nổi tiếng là người thanh liêm, trong triều nhiều năm nhưng
không làm việc thiên tư, ông ấy sẽ không thiên vị người nhà của mình
đâu. Huống chi, Tử Vân nhìn người không sai, con tin tưởng lời đệ ấy
nói.”
Từ mẫu nghe xong rất kinh ngạc: “Không ngờ tướng
quân tôn sùng Như nhi như vậy. Ta đối với nó càng hiếu kỳ hơn. Huynh
trưởng kết nghĩa đều là trọng thần của Tào công, nó lại là thương nhân!
Cách làm rất kỳ quái. Có điều, ta tạm thời không muốn đi, ngươi đã nói
vậy, ta cũng muốn xem người Tào công tới giải quyết chuyện ở đây thế
nào.” Chuyện này cũng trong dự liệu của ta, nếu không ta làm gì có cách
nào khiến Từ mẫu hiểu rõ Tào Tháo, hiểu triều đình ở Hứa Đô rất coi
trọng dân chúng? Phải biết thái độ của Từ mẫu sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới thái độ của Từ Thứ. Cho nên, Thái Sử Từ khom người lĩnh mệnh: “Xin theo lời mẫu thân. Nhưng mà con và Tử Vân cũng phải ở đây chờ, chuyện ở Dĩnh Xuyên giải quyết ổn thỏa, dân chúng lấy lại cuộc sống binh an rồi mới
yên tâm đi được.” Từ mẫu vô cùng hài lòng gật đầu.
Tới lúc ta cùng Tuân Úc trở lại thôn trang, Từ mẫu kéo ta ra nhìn thật kỹ: “Tốt lắm, không bị dày vò.” Ta làm nũng cười: “Mẫu thân, Triệu Như cũng có chút tiểu xảo mà. Có điều, viên võ quan kia bị Tứ ca bọn họ dọa chết rồi.” Từ mẫu cười rộ lên: “Nếu ngươi ở đây nói với hắn ngươi là đệ đệ của Kiến Uy tướng quân, hắn có bị hù chết không? Loại người này dùng tiểu xảo cũng không được đâu.” Ta cúi đầu nghe dạy bảo: “Vâng, mẫu thân dạy dỗ rất đúng. Có điều, con thật không ngờ hắn nhát gan như vậy, vốn chỉ muốn dạy cho hắn và Huyện lệnh kia một bài học thôi.” Từ mẫu không nói nữa, chỉ lo lắng hỏi ta: “Ngươi cảm thấy Tuân Úc kia thật có thể theo lẽ công bằng chấp pháp sao? Chuyện ở Dĩnh Xuyên thật có thể giải quyết?”
Ta không ngừng gật đầu: “Mẫu thân yên tâm. Chuyện ở Dĩnh Xuyên đã không còn là chuyện riêng của một châu một huyện, nó liên quan đến chuyện tranh đấu giữa phái hào môn và hàn vi dưới trướng của Tào công. Tử Vân nghĩ, nếu như chuyện con bị tập kích không thể xử lý thỏa đáng, tất sẽ khiến mâu thuẫn hai bên trở nên gay gắt hơn. Tử Vân vô lễ, không thể nói rõ mọi chuyện cho mẫu thân. Huynh trưởng của con cũng không phải xuất thân từ hào môn vọng tộc, đa số đều là nhà bình dân, Tam ca có thể coi là học sĩ hàn vi. Còn nữa, quan hệ giữa Tam ca và Giả Văn Hòa đại nhân rất tốt, Giả đại nhân cũng coi như là hàn vi, mà hai người họ đặc biệt được Tào công coi trọng. Mặc dù họ cố gắng né tránh tranh chấp giữa hai phe, nhưng mà địa vị của bọn họ đã đặt bọn họ vào trung tâm của phái hàn vi. Mà chú cháu Tuân đại nhân cũng là trọng thần của Tào công, tuy rằng bọn họ cũng cố tránh rơi vào cuộc tránh chấp kia, Tuân Công Đạt lại rất thân thiết với Tam ca, nhưng không thể tránh nhóm vọng tộc coi Tuân gia làm trung tâm. Hiện tại triều đình ở Hứa Đô mới trải qua chiến tranh, bên nào cũng cần nghỉ ngơi lấy lại sức. Dĩnh Xuyên là nơi Tuân gia có ảnh hưởng rất lớn, cũng là trung tâm tập trung những thế gia của đất Tào, để Tuân đại nhân tới xử lý chuyện ở đây, vừa có thể chặn được miệng lưỡi của những gia thần xuất thân hàn vi, đồng thời cho đám hào môn một con đường lui, để bọn họ thu liễm hành vi của mình lại. Tuân đại nhân thông minh hơn con gấp trăm lần, sao lại không hiểu ý Tào công? Hơn nữa ông ấy là người công chính, bởi vậy Tử Vân cho rằng ông ấy tới đây, chuyện Dĩnh Xuyên nhất định sẽ được giải quyết vô cùng tốt đẹp.”
Ánh mắt Từ mẫu nhìn ta vô cùng tán thưởng: “Chẳng trách thủ hạ của ngươi phục tùng ngươi như vậy, Tử Nghĩa cũng rất tôn sùng ngươi. Như nhi, ngươi vì sao không ra làm quan? Lấy việc ở Thọ Quang, ngươi hẳn là rất tài giỏi, nên ra sức vì dân chúng chứ! Thương nhân thật sự do ngươi tự chọn sao? Suy nghĩ của ngươi thật quá đặc biệt.” Nhìn ánh mắt như nhìn thấu mọi thứ của bà, ta chột dạ, suy nghĩ một hồi vẫn không thể nói thật: “Mẫu thân, thương nhân cũng không phải cái gì không nên làm! Tử Vân cho rằng, một quốc gia muốn giàu có không thể không có thương nhân. Không có thương nhân, hàng hóa không thể lưu thông; hàng hóa không lưu thông được, quốc gia sẽ không có căn cơ để phát triển, mọi người không thể qua lại trao đổi tiêu dùng, xã hội không thể tiến bộ. Cho nên, con cho rằng làm thương nhân với làm quan đều là giúp sức cho đất nước. Huống chi, mọi chuyện con làm ở Thọ Quang và núi Vô Chung, nếu không có tiền con buôn bán mà có được, căn bản không thể thực hiện, con chẳng qua là lấy của dân rồi dùng lại cho dân thôi. Con từng nói với Quách Lễ đại ca, Tam ca bọn họ quản quốc sự, con quản gia sự. Có chuyện đều sẽ có người tới làm. Trong thiên hạ người có thể làm quan tốt, tạo phúc cho dân chúng không nhiều, nhưng làm thương nhân tạo phúc cho dân chúng càng ít, cho nên Triệu Như lựa chọn làm người như vậy. Mẫu thân, người nói con nghĩ có đúng hay không?” Quan điểm của ta thật sự khiến Từ mẫu cảm thấy mới mẻ, bà xuất thân thư hương thế gia, hưởng thụ đều là đồ thứ phẩm, chỉ có đọc sách là thượng phẩm. Cách nghĩ này của ta, lần đầu tiên bà mới được nghe, cẩn thận ngẫm lại cũng rất có đạo lý: “Ừ, lời Như nhi cũng có chút đạo lý.” Cửa ải này qua thật dễ, ta có phải đã trở nên xấu xa không, trước sau lợi dụng hai vị mẫu thân, còn có Lý Ký, cũng may ta không có ý định hại người, nếu không Vũ ca ca tỉnh lại, bị ta làm tức chết lần nữa cũng nên, huynh ấy kết bái với các ca ca đều là thành ý thật lòng, còn ta tất cả đều vì lợi ích, ta lại còn có nhiều hơn huynh ấy hai vị tỷ tỷ.
Tuân Úc và ta đều không nắm được ý đồ thật sự của Tào Tháo, Tuân Úc cũng nghĩ như ta, có điều, ta có thể hoàn toàn không cần để ý, đúng kiểu một người bị hại, Tuân Úc xử án mới là không dễ dàng. Bị ý nghĩ bảo toàn cho gia tộc chi phối, ông ta chọn cách làm uốn cong thành thẳng. Bởi vậy, khi chúng ta tới sân phơi trong thôn, một trường máu huyết khiến chúng ta đều giật mình. Thái Sử Từ thấy chúng ta tới, vội bước tới bên cạnh Từ mẫu nói: “Mẫu thân, Tuân đại nhân hạ lệnh nghiêm trị mấy kẻ ác đồ, những viên quan có liên quan tới bọn chúng, bao gồm cả người nhà của ông ấy, chỉ cần chứng minh được bình thường từng làm chuyện sai trái, đều giết hết. Những kẻ bị áp giải bên cạnh đều là lũ tay chân, xem ra Tuân đại nhân không có ý định buông tha bọn chúng. Người vẫn nên về nhà đi! Nơi này quá…” Ta rùng mình: “Trời ơi, sớm biết như vậy, ta nên đề nghị để Công Đạt đến. Văn Nhược đây là thế nào vậy? Ông ấy làm quá mức rồi.”
Tào Hồng bước lại, cũng cung kính thi lễ với Từ mẫu. Ta giới thiệu một chút, Từ mẫu không tỏ thái độ gì không tốt với Tào Hồng, điều này khiến ta yên tâm, chứng minh lúc này Từ mẫu đã khác mấy ngày trước, thay đổi ấn tượng với Tào Tháo. Tào Hồng nhíu mày nói với ta: “Tử Vân, xem ra Văn Nhược đại nhân muốn học tập Bá Ninh. Giết người như vậy không tốt lắm! Ta hỏi thăm trong dân chúng một chút, nhà giàu có ỷ thế hiếp người rất nhiều, nếu cứ theo tiêu chuẩn xử lý của Văn Nhược ở đây, người chết sẽ vô cùng nhiều. Lúc này ta chỉ sợ đám hào môn kia nghe được chuyện ở đây, sẽ vì giữ mạng mà dấy quân làm loạn, tới lúc đó cục diện rất khó thu xếp.”
Nghe hắn nói, ta lập tức hỏi Từ mẫu: “Mẫu thân, đám hào môn ở Dĩnh Xuyên có nuôi nhiều binh sĩ không?” Từ mẫu gọi Từ Khang lại hỏi: “Khang nhi, trong đám bằng hữu của ca ca con có ai hiểu rõ tình hình quân binh của hào môn Dĩnh Xuyên không? Bảo bọn họ tới nói rõ tình hình với Tào tướng quân.” Từ Khang cười cười: “Chuyện này con biết. Tào tướng quân, việc thế gia ở Dĩnh Xuyên nuôi quân là việc đã có từ lâu. Đại đa số là để ứng phó nạn binh hỏa, một số ít để thể hiện thế lực của gia tộc, nuôi binh khá nhiều. Hai năm qua, đặc biệt sau loạn ở Trường An, nơi nơi đều có loạn quân đốt nhà cướp của, quận Dĩnh Xuyên có rất nhiều nơi bị loạn quân quét qua, Dương Cù cũng vậy, nên những nhà giàu có ở những nơi này nuôi quân càng nhiều. Đây cũng là một nguyên nhân quan gia không dám chọc đến bọn họ.” Ta cùng Tào Hồng nhìn nhau, đều nhận ra vẻ lo lắng trong mắt đối phương.
Nhận thấy đám gia đinh trước mắt cùng đám đã chạy trốn kia đều sẽ không thoát khỏi số chết, ta suy nghĩ một hồi, kéo Tào Hồng qua nói: “Tử Liêm, ngươi đem lợi hại phân tích cho Văn Nhược đại nhân nghe. Nhưng trước tiên phải tuyên bố với bên ngoài: đám người bị giết ở đây có mấy tội lớn: thứ nhất, lấy tiếng là kiểm tra người qua lại, thật ra là cướp bóc giết người; thứ hai, cấu kết với nhau tàn hại lương dân; thứ ba, phá hoại pháp lệnh của triều đình, đại nghịch bất đạo. Sau đó, ngươi hỏa tốc trở lại Hứa Đô, gặp Tào công, hỏi ông ta vấn đề xử lý đám tư binh của đám hào môn ở Dĩnh Xuyên nên làm thế nào. Tứ ca thì ở bên Tuân đại nhân, khuyên ông ấy trước khi Tào công quyết định, đừng làm như vậy nữa.” Hai người gật đầu, ta lại nhìn Từ mẫu nói: “Mẫu thân, người cảm thấy như vậy được không?” Từ mẫu gật đầu: “Ngươi nghĩ rất đúng. Có điều, đám người làm ác kia cũng không thể tha được. Nếu Tuân đại nhân không vì tình riêng, cũng có thể dùng thủ đoạn sấm sét, lập tức đem tất cả tạm giam, để không phát sinh biến cố.” Cái này ta cũng đồng ý, tài trí Từ mẫu quả nhiên không tầm thường.
Sau khi giết nhiều người như vậy, Tuân Úc cũng bớt giận, ông ta biết ta được Từ gia cứu giúp, đặc biệt qua nói vài lời tốt đẹp với Từ Khang. Từ mẫu đã trở về, tình huống đầy máu me này không hợp với bà. Thấy Tuân Úc, ta bất đắc dĩ cười cười, cũng trở về Từ gia. Thái Sử Từ và Tào Hồng đem suy nghĩ của ta nói cho Tuân Úc biết, Tuân Úc lắc đầu cười khổ: “Ý hai vị tướng quân ta hiểu. Những kẻ đó không thể lưu lại, các người cần phải rõ ràng, chuyện ở đây chỉ là cái cớ, không thể công cáo thiên hạ. Huyện lệnh kia ta đã bảo hắn tự sát. Chuyện các người nói cũng rất nghiêm trọng, có điều, ta ở đây, bọn họ không thể khởi binh gây phiến loạn.” Tuân Úc nghĩ thầm, lời Tào Tháo rất rõ ràng, ta chỉ có thể giết người diệt khẩu, cũng may đám người đó chết cũng chưa hết tội. Ông ta thở dài, tiếp tục nói với bọn Tào Hồng: “Thế này đi, phiền Tử Liêm tướng quân đi một chuyến về Hứa Đô, chuyện binh lính ở nơi này phiền Tử Nghĩa tướng quân lao khổ. Quận Dĩnh Xuyên không nhỏ, gia nô của Tuân gia ta làm việc ác cũng không ít, tướng quân đừng kiêng kỵ ta, ta đã thông báo các nơi, yêu cầu bọn họ lập tức báo cáo tình hình điền sản các nhà. Đồng thời cũng công báo, phàm người dân nào có oan tình, đều có thể đến Huyện nha Dương Cù tố cáo, lần này nhất định phải y theo pháp lệnh triều đình để chỉnh trị nơi này.” Thấy biểu hiện phẫn hận của ông ta, hai người thật sự khó nói tiếp, dù sao Tuân Úc cũng là người phụ trách, hơn nữa hào môn ở Dĩnh Xuyên đều là nhìn Tuân gia mà hành động, ông ta cũng đã nói rõ mục đích giết người là để bảo vệ ta, Thái Sử Từ và Tào Hồng cũng hiểu, những kẻ đó đúng là phải giết hết.
Nghe Thái Sử Từ nói lại lời của Tuân Úc, ta triệt để hiểu ra suy nghĩ của Tuân Úc, ông ta một mặt muốn chuyện ở Dương Cù tin tức thật lớn, coi như chuyển tin cho gia tộc nhà mình, ý định bảo vệ gia tộc vừa nhìn đã hiểu; mặt khác, lúc ông ta đi, Tào Tháo tuyệt đối đã dặn dò, không phải để bảo vệ bí mật của ta, lấy trí tuệ và con người ông ta, sao có thể dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy được? Có điều, cách làm của ông ta thực tế cũng hợp ý ta, thế lực Tuân gia có thể giảm bớt, nhưng thanh danh của Tuân gia không bị tổn hại, nghiệp lớn của Tào Tháo không thể thiếu sự ủng hộ của thế gia vọng tộc. Với lại ta cũng không muốn kết thù với Tuân gia, lúc này ta chỉ là môt người bị hại bình thường, Tuân đại nhân đã xử trí kẻ hại người, ta không thể tham dự thêm nữa. Cho nên, ta nói với Tứ ca và Từ mẫu: nơi này không còn chuyện của chúng ta, không nên can thiệp nữa. Chúng ta đợi tin tức của Tào Hồng rồi rời khỏi nơi này ngay. Mọi người đều nhất trí đồng ý.
Kiên nhẫn chờ đợi vài ngày, Tào Hồng trở về nhắn lại lời Tào Tháo: mọi chuyện để Văn Nhược làm chủ, tất cả các trang hộ không được nuôi quá một trăm gia đinh, giải tán vũ trang của tất cả các gia tộc, đưa số quân dư thừa sắp xếp tới Thanh châu, Duyện châu, Từ châu coi giữ, tăng cường lực phòng thủ ở đó. Tào Hồng điều lính phối hợp, ai không tuân lệnh kiên quyết tiêu diệt; đối với những kẻ mượn chế độ bảo giáp làm hại dân chúng, giết không tha; đối với dân chúng bị hại phải làm cho yên lòng. Chuyện này chúng ta đều hiểu dụng tâm của Tào Tháo, ông ta muốn lợi dụng cơ hội này nghiêm khắc đả kích đám thế gia vọng tộc mấy năm nay phát triển thế lực, hành động lớn lối. Cũng phải, những đại tộc giàu có ở địa phương nuôi dưỡng tư binh, một khi khởi sự sẽ gây uy hiếp tới triều đình, đến tướng quân như Thái Sử Từ, tư binh cũng không quá năm trăm người, triều đình tuyệt đối không thể để sức mạnh của các gia tộc quá lớn mạnh. Điểm này trước kia ta từng bí mật thảo luận với Tào Tháo, có điều lúc đó ta cho rằng đối với việc các gia tộc lớn nuôi dưỡng tư binh chỉ có thể chấn chỉnh sau khi thống nhất phương bắc, Tào Tháo lúc ấy không không nói ra có gì không ổn, chuyện đã hai năm rồi, Tào Tháo lại nhân cơ hội này bắt đầu đại chỉnh đốn, trong lúc ta vô ý, lại thúc đẩy chuyện tốt của ông ta.
Tào Hồng cũng chuyển lời Tào Tháo dặn dò riêng ta: nhanh chóng rời khỏi Dĩnh Xuyên, Từ gia không thưởng. Ta sao không hiểu, vội nói với Từ mẫu: “Mẫu thân, chúng ta không thể đợi tiếp ở đây. Nơi thị phi không nên ở lâu. Thừa dịp lực chú ý của mọi người đều tập trung vào hành động của Tuân đại nhân, chúng ta đi thôi. Nếu không, đợi có người kịp phản ứng, truy xét nguyên nhân chỉnh trị, con chẳng qua chỉ là một thương nhân qua đường, một người bị hại bình thường, nhưng Từ gia sẽ trở thành mục tiêu, đến lúc đó, chỉ sợ có người nhân cơ hội trả thù người cùng tỷ phu. Mẫu thân vẫn nên theo con đi Hứa Đô đi!” Từ mẫu đương nhiên hiểu ý ta, cũng biết ta nói thật, mắt thấy hành vi của Tuân Úc, lại hiểu rõ thái độ của Tào Tháo, hoài nghi và khinh bỉ nhiều năm với chính quyền ở Hứa Đô đã tan thành mây khói, cuối cùng đồng ý đi Hứa Đô với Tứ ca.
Ta tất nhiên không về Hứa Đô, trước sau đã qua hơn một tháng, ta vô cùng sốt ruột chuyện ở Kinh châu. Lấy lý do ta bị tập kích và Từ gia giúp ta bị liên lụy, ta khoa trương chuyện này có thể khiến Từ Thứ gặp nguy hiểm, nói chuyện này không thể giấu được, đã lộ ra, tiếng đồn rất nhanh sẽ lan tới Kinh châu và Giang Nam, Nguyên Trực huynh trưởng sẽ gặp nguy hiểm, thuận lợi lấy được thư tay của Từ mẫu, xuôi nam đi Kinh châu. Trên đường đi, nghĩ tới khuôn mặt mỉm cười, ánh mắt ngời sáng của Từ mẫu khi giao thư cho ta, bỗng cảm thấy chột dạ. Cẩn thận nghĩ lại, Từ mẫu không biết động cơ của ta, chắc cũng hiểu ý đồ ta muốn đưa Từ Thứ tới Hứa Đô, chỉ sợ, lão nhân gia người cũng có lòng này, không ai hiểu con bằng mẹ, lý tưởng của Từ Thứ là vì nước vì dân, Từ mẫu đương nhiên hiểu rõ.
Cũng may Tuân Úc hiểu được dụng ý của Tào Tháo, sau khi cân nhắc lợi hại, ông ta quyết định chấp hành chỉ thị của Tào Tháo. Trong lòng ông ta, lợi ích của gia tộc vượt trên lợi ích của chính mình, mà lợi ích của triều đình lại nằm trên lợi ích gia tộc, ông ấy chính xác là một trung thần! Bởi vậy, Tuân Úc theo lời Từ mẫu nói, chọn thủ đoạn sấm sét, trong vòng vài ngày đã diệt năm nhà ác bá ở Dương Cù, xử quyết mấy trăm người ỷ quan hệ với thế tộc ở Dĩnh Xuyên trong đó có Tuân gia lợi dụng bảo giáp làm lợi, giải tán tư binh hơn ba ngàn; tịch thu hơn trăm vạn mẫu đất phân phối lại đồng đều. Đồng thời bố cáo thiên hạ, không truy cứu những người bị hại trốn đi; dân chúng bị cướp đất được lấy lại đất đai cũ của mình, miễn một năm thuế má, lấy gia tài của các gia tộc bị tiêu diệt kia bù vào cho đủ, rồi trợ cấp cho dân chúng bị hại; nhà có người bị mất mạng, sang năm miễn trừ cưỡng bức lao động.
Hành động của Tuân Úc ở Dương Cù rất nhanh chóng thu được hiệu quả. Đám người hoành hành ngang ngược ở Dĩnh Xuyên đều kinh hoàng không chịu nổi quá một ngày, tùy lúc mà giải tán hoặc giao nộp tư binh, trả lại đất đai đã chiếm đoạt, lấy tiền trong nhà làm yên lòng dân chúng địa phương. Bọn họ hiểu chuyện, tất nhiên không có mấy người đi so đo với bọn họ, dù sao dân thường cũng rất dễ thỏa mãn. Cũng có một bộ phận kiên trì theo dõi tình hình, dưới sự tấn công của Tuân Úc, đã nhanh chóng khuất phục. Đương nhiên cũng có kẻ không biết điều, vừa hợp để Tào Tháo dùng thị uy, cho bọn chúng biết nơi chúng đang ở là thiên hạ của ai, phản kháng chỉ dẫn tới diệt tộc, dùng máu huyết để trấn áp.
Tuân gia không hổ là nơi xuất ra nhân tài, Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên bắt đầu hành động không bao lâu, tất cả Tuân gia đều phối hợp tự động thanh lý toàn bộ ác bá, nô tài có quan hệ với gia tộc mình, chủ động nộp lại bảy phần đất đai Tuân gia sở hữu. Dù sao cũng không cần nhiều đất đai như vậy, toàn bộ gia tộc Tuân gia cấp cho triều đình tới năm ngàn mộ binh, đương nhiên không bao gồm chú cháu Tuân Úc, gia đinh và hộ vệ của nhà họ là Tào Tháo đặc biệt cho phép. Sau này, Tào Tháo lại dùng danh nghĩa khen thưởng trả lại phần lớn đất đai cho nhà họ, hình tượng Tuân Úc theo lẽ công chấp pháp được lưu truyền rộng rãi trong dân gian, mà ta chẳng qua là một trong số đông người bị hại, không bị ai chú ý. Đương nhiên đây cũng là do Tuân Úc và Tào Tháo cố ý làm, Tào Tháo báo cáo với Hoàng đế chuyện chỉnh lý tư quân của ác bá (thật là giả dối), chỉ nói ác bá huyện Dương Cù bóc lột thương nhân qua đường cùng dân chúng địa phương, khiến dân gây biến, phải phái binh đi chỉnh đốn. ta hoàn toàn được gạt ra ngoài.
Một tháng sau, dân chúng Dĩnh Xuyên cuối cùng cũng được hưởng sự ưu đãi mà đáng ra họ phải được nhận từ một năm trước. Mấy tháng sau những nạn dân bị ép phải chạy trốn sau một thời gian xem xét tình hình cũng lục tục trở về nhà. Tào Tháo rất phối hợp tuyên bố lại miễn thêm một năm thuế má cho Dĩnh Xuyên, nói cách khác, ngoài lời hứa một năm miễn thuế của Tuân Úc, Dĩnh Xuyên được giảm thêm một năm nữa, chiêu bài này khiến Tào Tháo hoàn toàn lấy được lòng dân, ít nhiều vãn hồi được thanh danh ở nơi này. Những hộ giàu có ở Dĩnh Xuyên gặp tổn thất lớn cũng được Tào Tháo miễn thuế một năm để trấn an, đương nhiên, đối với những vọng tộc biết nghe lời, Tào Tháo trước tát họ một cái, sau đó lại cho họ ăn đường. Chỉ có đám nhà hàn vi không được ưu đãi gì, có điều người sáng suốt đều nhận ra khuynh hướng của Tào Tháo.
Tiếp theo, Tào Tháo bổ nhiệm Trịnh Hồn là một người có tên tuổi với các vọng tộc làm thái thú Dĩnh Xuyên. Danh tiếng công chính liêm minh của Trịnh Hồn không thua kém gì Tuân Úc, hơn nữa học rộng tài cao, biết đảm lược việc chính trị, chính là người thích hợp nhất để khống chế các sĩ tộc ở Dĩnh Xuyên. Càng hay hơn là, ông ta không có bất cứ quan hệ nào với cả danh môn và hàn vi ở Dĩnh Xuyên, lúc có tranh chấp xảy ra, hoàn toàn có thể theo lẽ công mà làm, ta không thể không bội phục đạo dùng người của Tào Tháo. Mà nhóm mưu sĩ thông minh của Dĩnh Xuyên, cũng từ đó nhìn ra manh mối, hiểu rõ một chút, hành vi kéo bè kết cánh cũng bị tiết chế lại, ai nấy đều rõ ràng, Tào Tháo tuyệt đối không cho phép dưới trướng của mình xuất hiện tình huống phân tranh như ở chỗ Viên Thiệu.
Giải quyết xong chuyện ở Dĩnh Xuyên, Tuân gia lui lại phía sau, coi như hoàn toàn nhận thua. Những kẻ ngang ngược ở các nơi khác Tào Tháo cũng không buông tha, lợi dụng cơ hội này, Tào Tháo hạ lệnh cho Mao Giới và Đổng Chiêu lấy hành động của Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên làm tiêu chuẩn, lại tham khảo thêm cách làm của Mãn Sủng ở Nhữ Nam, tiến hành chỉnh lý trên quy mô lớn. Đặc biệt những kẻ ép dân bỏ đất mà đi, tự tiện gia tăng thuế má, nuôi dưỡng tư binh, hoành hành ngang ngược, đều đem ra giết hết. Có điều, Tào Tháo rất thông minh đặt gia tộc của những chí sĩ uyên bác ra ngoài phạm vi càn quét, nhân tài không thể để hao hụt. Đối với những người trọng yếu trong triều hoặc dưới trướng của mình, Tào Tháo chọn phương pháp trước phạt sau thưởng, đám người kia chẳng những không dám có nửa câu oán hận, còn trở nên kính sợ Tào Tháo, dù sao, nâng lên cũng có thể hạ xuống, đây chính là lời cảnh cáo của Tào Tháo, cũng là sự khoan dung của ông ta.
Sau khi ta trở lại Hứa Đô, có nghi ngờ hành động của Tuân Úc, đồng thời nói với Tào Tháo việc này thực hiện sớm có thể khiến các hào môn vọng tộc không ở yên, ảnh hưởng tới tiến trình thống nhất phương bắc. Tào Tháo phủ nhận quan điểm của ta, cẩn thận giải thích cho ta biết ông ta đã chọn thời cơ chính xác thế nào, đồng thời chỉ rõ, những gia tộc ngang ngược kia mất đi lực lượng tư binh rồi, càng sẽ phải dựa vào triều đình, ông ta không còn lo lắng khi đang đánh dẹp phương bắc, phía sau lại có người cấu kết với Lưu Biểu, việc này thật ra chính là ổn định hậu phương. Sự ủng hộ của dân chúng đã nói lên điều đó, hai năm sau Duyện châu, Dự châu, Thanh châu, Dương châu, Từ châu tuy rằng vẫn bị bóng ma chiến tranh bao phủ, nhưng bọn họ trong suốt năm mươi năm vẫn được hưởng cuộc sống bình an. Từ Thứ lúc ấy cùng ta trở về Hứa Đô cũng nhiệt tình ủng hộ cách làm của Tào Tháo, tài trị quốc của hắn khiến Tào Tháo vô cùng ngưỡng mộ, ông ta cảm giác được cuối cùng cũng có người có thể thay thế Tuân Úc, mà tài năng quân sự của hắn đến Tuân Úc, Quách Gia cũng không bằng, tiến có thể công, lui cỏ thể thủ, Từ Thứ văn võ song toàn trở thành nhân tuyển hàng đầu để trấn giữ hậu phương khi Tào Tháo xuất chinh, uy hiếp nghiêm trọng địa vị của Tuân Úc, đây là điều Tào Tháo luôn luôn mong muốn.
Chỉnh đốn trong phạm vi lớn, khiến người bị hại yên lòng, nhưng năm 201 đó thu nhập từ thuế ít đi bốn phần. Tuy rằng tịch thu được không ít gia tài của kẻ phạm tội (diệt cả nhà, đương nhiên tài sản phải sung công), năm đó quốc khố vẫn bị giảm đi nhiều. Có điều, không ai dám oán hận, trả giá trong thời gian ngắn, lại thu hoạch lớn trong thời gian dài, đây là kết quả tất nhiên. Cũng bởi năm đó thu thuế giảm bớt, lương thực thiếu thốn, Tào Tháo nghe ý kiến của mọi người, sáu tháng cuối năm không vội vàng bắc thượng tấn công Viên gia, đó là chuyện sau này. Đương nhiên, người khởi xướng việc chỉnh đốn này (mặc dù không tự nguyện cũng không tự giác) – là ta gặp xui xẻo nhất. Mặc dù Tào Tháo đã chỉ đạo, Tuân Úc đã diệt khẩu, chuyện ta gây ra hầu như không ai biết nữa, nhưng mà Tào Tháo và Tuân Úc không buông tha cho ta. Ngay sau khi trở lại Hứa Đô, Tào Tháo cười âm hiểm, bảo ta đem một năm tiền thuế của dược điếm Đức Tường nộp lên, còn đề nghị rõ ràng từ nay về sau dược điếm phải nộp thuế như bình thường, đương nhiên lấy cớ là thực hiện đổi mới đồn điền bảo giáp cần phải dùng tới tiền, là cách làm lấy ngoài để bù trong. Lúc Tào Tháo nói chuyện đó, Tuân Úc ngồi bên cạnh ta, không nói câu nào, nhưng nhìn ánh mắt cố nén cười của ông ta, ta thấy có chút giống mắt hồ ly. Chuyện này khiến ta khóc không ra nước mắt, chiêu này của Tào Tháo làm kế hoạch xây dựng mạng lưới ở Lạc Dương tan thành bọt nước. Có điều, ta là một gian thương không dễ chọc. Đợi vài năm nữa, Tào Tháo bọn họ mới hiểu, bọn họ chỉ chiếm được món lợi nhỏ, mà tổn thất lớn.