Lúc ta đi vào, phòng
trong đã đầy người. Tào Tháo chỉ một chỗ bên cạnh mình nói: “Tử Vân,
ngồi đây.” Nói rồi đem lò sưởi trong tay đưa cho ta. Ta nhún vai, không
chút khách khí nhận lấy, ngồi thẳng xuống đất, hai ngày nay không thoải
mái, không muốn ngồi quỳ gối như người khác. Quách Gia bọn họ đã quen
nhìn ta vô câu vô thúc nhận sủng ái như vậy, chỉ có Từ Thứ há mồm hết
nhìn ta lại nhìn Tào Tháo, có vẻ giật mình, hắn mới lần đầu tham gia họp thế này. Tuân Du bên cạnh hắn cười hì hì nói: “Nguyên Trực công chớ có
giật mình, người kia đúng là phải ăn đòn. Chủ công lúc nào cũng cho hắn
chỗ dựa, ôi…” Ta cười: “Có người ăn dấm à, không nói trước ta mua đến
cho.” Tuân Úc trừng mắt nhìn Tuân Du, lão gia hỏa này lập tức giả bộ
thành thật, chúng ta đều bật cười.
Tào Tháo ho nhẹ một
tiếng, mọi người đều thu lại tâm trạng đùa giỡn nhìn ông ta. Tào Tháo dĩ nhiên rất hài lòng thái độ này, quét mặt nhìn mọi người một vòng, sau
đó nói: “Tử Vân nói hắn sắp đi Nghiệp thành, có một số việc trước khi đi cần sắp xếp một chút, hôm nay tập trung các ngươi lại, chính là muốn
hỏi ý kiến mọi người.” Quách Gia sửng sốt: “Tử Vân, hôm trước có nói vậy đâu! Muốn đi Nghiệp thành sao? Làm gì vậy? Nguy hiểm lắm.”
Ta chưa kịp nói gì, Tuân Du đã mở miệng: “Không được, lúc này ngươi không
thể đi. Phụng Hiếu nói rất đúng, hiện giờ ngươi nổi tiếng rồi, Viên
Thiệu nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, quá nguy hiểm.” Từ Thứ dĩ nhiên
chưa biết việc trước kia của ta, khó hiểu nhìn đám người Quách Gia:
“Không thể nào, Tử Vân từng nói hắn ở chỗ Viên Thiệu rất tốt mà, sao lại nguy hiểm được?”
Ta nhìn Từ Thứ cười: “Trí nhớ Tứ ca
thật tốt, những lời đệ nói ở chỗ Thủy Kính tiên sinh huynh đều nhớ rõ.
Có điều, Tam ca bọn họ đã để ý thấy rồi. Trước mắt Viên Thiệu muốn thoát khỏi bóng ma bại trận ở Quan Độ, cho nên mới liều lĩnh triệu tập binh
lực tập trung ở Lê Dương, chuẩn bị nam tiến qua Hoàng Hà. Lúc này ta đi
gặp hắn, khẳng định không thể, không bị hắn giam lại trong quân mới là
lạ.”
Tào Tháo cũng không hiểu : “Nếu biết nguy hiểm, sao ngươi còn muốn đi? Việc đón Thư Thụ tới đây sắp xếp người khác đi được
rồi. Với lại lúc trước ta đã nói với Thư Thụ rồi, nếu hắn lần nữa bị ta
bắt sẽ hàng ta.” Ta cười nói: “Chủ công, Tam ca, mọi người chẳng nghe rõ ràng gì cả, thần đi Nghiệp thành, không phải đi gặp Viên Thiệu, càng
không ngu ngốc mà ngang nhiên tới Lê Dương gặp hắn. Viên Thiệu muốn bắt
giữ thần, là vì bệnh của hắn thôi. Thần tuy không biết dùng y thuật giết người, cũng không cứu hắn. Còn nữa, thời gian thần tới Nghiệp thành là
sau khi Viên Thiệu chết kìa, có phải lúc này đâu. Về chuyện Thư tiên
sinh, thần đã sớm dặn dò thuộc hạ ở hiệu thuốc hành động tùy theo tình
hình, chiến tranh xảy ra sẽ bắt trói ông ta lại mang đi luôn.”
Quách Gia hiểu ra: “Thì ra ngươi muốn đi thổi gió châm lửa thêm dầu, hừ, khôn lỏi. Có điều, Thẩm Phối cùng Quách Đồ không phải dễ chọc, ngươi phải
cẩn thận.” Ta gật đầu: “Đệ biết, chính vì hai người này không đơn giản,
tranh chấp mới càng quyết liệt, đệ mới kiếm được chuyện tốt. Nếu không,
muốn lấy được Ký châu cùng Thanh châu, không thể không mất nhiều thời
gian và thương vong. Người chết nhiều không tốt.” Huynh đệ chúng ta nói
chuyện, đa số người trong phòng nghe mà chẳng hiểu gì.
Tào Tháo nhịn không được hỏi: “Hai người các ngươi đang nói gì vậy? Tử Vân, ngươi tới Nghiệp thành cuối cùng là để làm gì?” Ta cười: “Thần đi
Nghiệp thành thực hiện trách nhiệm của một gian thương, lật mồm lên
xuống một chút, làm mấy chuyện châm ngòi ly gián gì đó, tóm lại không
phải chuyện tốt.” Nhìn Tào Tháo vẫn còn chưa hiểu, Tuân Úc lắc đầu nói:
“Chủ công, Tử Vân đúng là muốn qua đó làm tiểu nhân, hắn muốn tìm cách
ly gián tình cảm của huynh đệ Viên gia, tiện cho chúng ta dụng binh.” Ta cười lớn: “Văn Nhược, quan hệ của huynh đệ Viên gia có cái gọi là tình
cảm sao? Bọn họ chỉ có cừu hận. Viên Thượng từng nói với tôi, một ngày
nào đó hắn sẽ cho đại ca biết mặt. Tôi đi lần này, chẳng qua lửa đổ thêm dầu mà thôi.”
Tào Tháo hiểu ra, những người khác cũng
hiểu ra. Từ Thứ hít một ngụm khí lạnh rồi nói: “Ngươi đúng là độc ác,
xúi giục anh em ruột thịt nhà người ta đấu nhau. Tử Vân, việc này có
chút âm độc.” Ta cười ảm đạm: “Ruồi bọ không chui vào khe dán, đệ âm độc gì chứ? Huynh đệ bọn họ nếu có nửa tấm chân tình như huynh đệ chúng ta, đệ cũng chẳng có cơ hội xuống tay. Hừ, Viên Thiệu mà chết, vở kịch anh
em trong nhà cãi nhau nhất định sẽ diễn ra, đệ chẳng qua một nửa là khán giả, một nửa là phối diễn thôi. Thật sự giúp đỡ không phải đám mưu sĩ
Viên Thiệu luôn nể trọng kia sao? Đúng rồi, Văn Nhược, Điền Phong tiên
sinh thế nào?”
Tuân Úc trừng mắt lườm ta, khiến ta chột
dạ, thấy ta cười xấu hổ, ông ta mới chậm chạp mở miệng: “Hắn bị ngươi
mắng thê thảm, ý chí tinh thần đều sa sút, cả ngày ngẩn người trong
phòng.” Ta hít một ngụm khí lạnh hỏi: “Không thể nào, tôi đâu có nói gì
thêm nữa, tại sao lại thế? Ông ta vẫn chưa chịu buông sao?” Tào Tháo
cười nói: “Ông ta không đồng ý quy thuận, cũng không nói không. Xem ra
ngươi nói rất đúng, Viên Thiệu chưa chết, ông ta cũng chưa từ bỏ.”
Ta liếc nhìn Tuân Úc cười: “Văn Nhược, đừng nhìn tôi, những gì tôi nói mọi người đều biết, kỳ thật có gì quá đáng đâu. Theo tôi thấy, Điền Phong
đối với Viên Thiệu đã chết tâm rồi, ông ta chẳng qua không thể mất mặt
nhận thanh danh phản bội chủ cũ thôi, chỉ cần Viên Thiệu chết, ông ta
cũng có thể thở phào. Chủ công đối tốt với ông ta, Văn Nhược chắc hẳn
vài ba ngày lại tới hỏi thăm, người có tâm địa sắt đá cũng phải mềm
lòng.” Một lúc vỗ mông cả hai con ngựa, đương nhiên trọng điểm nằm trên
người Tuân Úc.
Đáng tiếc, cách làm này của ta không qua
được người thành thật: “Điền Phong lúc này có cảm giác cái gì cũng không phải, đến một tiểu thương nhân cũng không bằng, hơn nữa tiểu thương
nhân này còn là một tiểu nhân trước mặt Viên Thiệu. Ngươi bảo một người
tâm cao khí ngạo như hắn phải nghĩ sao? Ta lại không thể nói hết thân
phận của ngươi ra, nói chúng ta không thể so được với ngươi. Ta thấy,
tháo chuông phải do người buộc chuông, muốn hắn tỉnh táo lại phải có
ngươi ra mặt mới được.” Tuân Úc vẻ mặt oán hận nói với ta.
Ta thu hồi vẻ đùa cợt: “Hiện giờ không được. Văn Nhược ông nói rất đúng,
muốn thuyết phục ông ta, chân thân của tôi có thể có tác dụng, ông ta
chết trên tay tôi cũng hiểu tại sao. Có điều, tôi không đi được, không
phải sợ ông ta biết ta là ai, mà hiện giờ ông ta còn ôm tư tưởng không
thể phản bội chủ công, đợi Viên Thiệu chết rồi, tôi tới nhận lỗi với ông ta là được. Với lại, nếu ông ta không thật lòng quy hàng, tôi nói thế
nào cũng vô ích. Hơn nữa, sau khi Viên Thiệu bại lần này, chúng ta đưa
Thư tiên sinh về đây, Điền Phong không còn gì lo ngại nữa.” Tào Tháo gật đầu: “Không sai, dù sao người đã ở đây, ta cũng không vội. An toàn của
Tử Vân là lớn nhất, cho dù ông ta không nói ra, lỡ ra có chuyện cũng
không tốt.”
Chấm dứt vấn đề Điền Phong, ta chuyển hướng
sang Từ Thứ: “Tứ ca, đề xuất hủy bỏ chế độ bảo giáp của huynh với chủ
công, đệ không phản đối, trong đám người chúng ta, huynh là người tiếp
xúc thực tế nhiều nhất, tất nhiên phương pháp nghĩ ra cũng gần với thực
tiễn nhất. Có điều, đệ hy vọng huynh cùng Văn Nhược đến Thọ Quang một
lần, ở đó đệ thí điểm chế độ bảo giáp rất hiệu quả, các người đến nhìn
xem, xem đối với việc cải cách chế độ xã hội có giúp ích gì được không.” Từ Thứ nhìn ta hấp khí: “Ngươi, ngươi làm thí điểm ở Thọ Quang? Không
phải ở đó nhận nuôi dân lưu lạc sao?”
Ta cười lắc đầu:
“Nhận nuôi dân lưu lạc? Tứ ca, huynh thật sự tin đệ bỏ tiền nuôi dưỡng
mấy chục vạn người sao? Đệ làm gì có tiền vốn lớn như vậy. Dân lưu lạc
an trí ở Thọ Quang là do đệ, có điều, bọn họ tự nuôi bản thân, nộp thuế
cho nha môn của đệ, có điều, khác với ở đây là đệ chỉ lấy của họ ba
phần.” Từ Thứ cười khổ: “Xem ra, ta vẫn chưa hiểu rõ hết về ngươi.” Ta
cười, điều các ngươi có thể hiểu rõ chẳng qua là do ta muốn các ngươi
biết thôi, ta nhìn Quách Gia nói: “Tam ca, đệ rất bận, huynh không có
việc gì thì giúp Tứ ca, huynh ấy chưa quen với nơi này.” Quách Gia gật
đầu.
Tuân Úc nhíu mày: “Đồn điền chế và bảo giáp chế
đúng là đã tới lúc sửa đổi, vấn đề là thu nhập thừ thuế trên phạm vi lớn trong năm nay đã giảm, bởi vì phải giảm thuế các nơi, lương thực thu
vào không nhiều. Dự trữ từ hay năm trước đã tiêu hao rất nhiều trong
trận chiến Quan Độ, tuy rằng có thu được rất nhiều tiền của Viên Thiệu,
nhưng dùng cho hàng binh còn thừa cũng không nhiều. Hơn nữa, sang xuân
sẽ tiếp tục động binh với Viên Thiệu, ta lo cải cách sẽ không có đủ tiền để dùng.”
Ông ta là người quản lý nội chính, tất nhiên
biết rõ. Hơn nữa, ta hiểu ý ông ta, lần này chỉnh đốn hào môn, để yên
lòng nhân sĩ các nơi đã khiến thu nhập giảm đáng kể. Nhưng mà, vấn đề
không đến nỗi nghiêm trọng như thế chứ. Còn nữa, trước khi ông ta nói
những lời này lại nhìn ta, ánh mắt nói thế nào cũng có chút…
Ta linh cảm thật đúng, Tào Tháo nói liền ngay: “Đúng vậy, thu thuế giảm đi đúng là khó khăn. Nhưng mà trong ngắn hạn không phải không thể có được
nhiều tiền, các ngươi nghĩ lại đi, có biện pháp nào nhanh chóng gom được một lượng tiền đủ để thực hiện công việc không!” Ông ta vừa nói vừa
nhìn ta cười, ta liền nổi da gà, hai người kia rõ ràng muốn chơi ta. Ta
làm bộ như không biết gì: “Chủ công, thần đã nói rồi, lần cải cách chế
độ này thần không tham dự. Tứ ca rất có tài trong lĩnh vực này, ngài cứ
để mặc huynh ấy cùng Văn Nhược làm là được.”
Tào Tháo dĩ nhiên sớm đã đoán được ta có phản ứng này liền cười nói: “Không cần
ngươi nghĩ kế, Nguyên Trực cũng không kiếm được tiền. Tử Vân, ngươi đừng dùng mánh lới nữa, Tháo nhớ rõ hiệu thuốc của ngươi chưa từng nộp thuế, bây giờ là lúc khó khăn, có phải ngươi cũng nên ra chút lực?” Ta khóc:
“Không thể nào, một hiệu thuốc nho nhỏ nộp thuế cũng không đủ đâu.” Tào
Tháo cười: “Đương nhiên không phải một mình ngươi. Ta nghĩ ra một cách,
triều đình sẽ phát ra kêu gọi quyên góp phục vụ chiến tranh, để các
thương nhân, nhà giàu có ở Hứa Đô đóng góp ít tài vật, ngươi dẫn đầu ra
mặt được chứ? Nhưng vậy cũng có cái cớ để ta chiều chuộng ngươi nữa!
Ngươi cũng ít bị mắng đi?”
Ta đảo mắt nhìn chú cháu Tuân gia, đều giả bộ đứng đắn, liền bĩu môi: “Tùy chủ công định đoạt.” Không cam lòng tình nguyện, nhưng mà cũng nên giúp người nhà Tuân gia giảm
chút nộ khí, lần này gia tộc bọn họ tổn thất không nhỏ, ta cũng biết Tào Tháo lần này dụng tâm lương khổ, sợ ta kết thù với đám danh môn thế gia bọn họ mà thôi! Nghĩ tới đây, ta bĩu môi với Tuân Úc: “Thật tham lam.”
Tuân Úc liếc ngang ta một cái, không nói lời nào. Tào Tháo cười: “Không
liên quan tới Văn Nhược, là chủ ý của ta. Với lại ở đây chỉ có ngươi
tham tiền thôi, thành thật cho ta.” Ta không nói gì nữa, đáng ghét!
Tào Tháo thấy ta chấp thuận rồi, mới đem chuyện ta quyết định tới Hắc sơn
tìm Trương Yến nói ra. Mọi người đều trầm mặc không nói lời nào, không
khí nhất thời trở nên quái dị. Ta biết, Từ Thứ sẽ không có ý kiến gì, dù sao hắn không hiểu rõ chuyện, nhưng Quách Gia và Tuân Úc đều không nói
một lời khiến ta không hiểu lắm, đành phải nói trước: “Kỳ thực rất đơn
giản thôi. Hai năm qua, Trương Yến theo lời tôi dặn gây rối phía sau
Viên Thiệu và tích lũy quân nhu, đại quân tác chiến cần rất nhiều thứ.
Năm ngoái, tôi bảo Quản Hợi tới đó, đã nói qua kế hoạch với hắn, tôi
nghĩ Trương Yến hẳn đã chuẩn bị sẵn sàng. Lúc này, hắn cũng có thể công
khai dưới cờ hiệu của chúng ta.”
Tào Tháo nghe ta nói
xong mới nhìn bốn phía: “Tử Vân đã sắp xếp xong xuôi mọi chuyện, hôm đó
lúc hắn nói với ta chuyện này, ta không muốn đồng ý, nhưng mà cũng muốn
nghe ý kiến các ngươi, việc này có nên không?” Quách Gia không trầm mặc
nữa, ngẩng đầu nhìn ta rồi nói với Tào Tháo: “Thần không nghĩ rằng
chuyện này khả thi. Thứ nhất, năng lực chiến đấu của quân Trương Yến
chúng ta chưa rõ, bản thân Trương Yến chắc chắn không ổn, lúc trước bị
Lữ Ôn hầu chỉ mang hơn trăm quân đánh cho không còn sức chống đỡ, có thể thấy rõ điều này; thứ hai, thật sự tới lúc đánh nhau, không phải nói
được là làm được, Tử Vân chưa từng dẫn quân đánh trận, trước kia cũng
chỉ nghĩ kế. Cao Can ở Tịnh châu đã nhiều năm, dù binh mỏng cũng là
người cầm binh, Tử Vân không có kinh nghiệm, Trương Yến lại không có
năng lực tác chiến, thắng bại khó nắm.”
Tuân Úc tiếp lời nói luôn: “Không sai, thần đồng ý với phân tích của Phụng Hiếu, việc
này rất không ổn. Chủ công lo lắng không sai đâu, Tử Vân, thân phận của
ngươi không thể bại lộ, ẩn thân trong quân Trương Yến, chỉ có thể âm
thầm nghĩ kế, không thể chỉ huy chính diện, cho dù ngươi lợi hại cũng
chỉ phát huy được một nửa. Chung thái phó bọn họ sẽ không nghe lời
Trương Yến, chủ công cũng không thể lệnh cho Trường An nghe lời Trương
Yến chỉ huy, quân lệnh không thống nhất, ngươi làm sao đối phó với kẻ
địch? Chuyện Diêm Nhu hiện nay lại chỉ do ngươi nói một phía, hắn quy
thuận hay không còn chưa biết. Việc này đúng là quá mạo hiểm.”
Từ Thứ đến giờ cũng hiểu một chút, nhìn ta hỏi: “Tử Vân, trong kế hoạch
của ngươi, cuối cùng ngươi và quân Trương Yến là chủ lực chiến đấu, hay
quân của Diêm Nhu ra mặt, ngươi phối hợp?” Ta cười cười: “Để Diêm Nhu
trực tiếp xuất binh tấn công Tịnh châu là không có khả năng. Tuy rằng đệ chắc chắn Diêm Nhu sẽ quy thuận, nhưng cũng biết bảo hắn tấn công Viên
gia là không thể, dù sao Viên Thiệu đối đãi với hắn không tệ. Ta chỉ
nghĩ hắn có thể công khai quy thuận chúng ta, những thế lực phía bắc
Tịnh châu sẽ không giúp đỡ Cao Can nữa, phòng ngừa Cao Can bắc thượng
mượn binh hoặc thoái lui.”
Từ Thứ a một tiếng: “Nói vậy, việc này của ngươi xấu nhiều hơn tốt. Ngươi không thể công khai lộ
diện, Trương Yến vốn là đầu lĩnh Hoàng Cân quân, không có năng lực gì,
tục ngữ nói rất đúng, binh hùng mạnh một người, tướng hùng mạnh muôn
người, không có tư cách để khống chế đại cục, loại trận này đánh thế
nào? Thua là không thể nghi ngờ.”
Ta nghe mà đau cả đầu, toàn lời phản đối. Ta cũng biết rõ bọn họ nói đều có đạo lý, nhưng mà,
Viên Thiệu mà chết, Viên gia nội loạn, ai cũng vội vàng tranh dành quyền lợi, tự giết lẫn nhau, bọn họ không thể chăm sóc cho muội phu Cao Can
này, thời cơ quá tốt, không lợi dụng thật đáng tiếc. Xoa thái dương
mình, ta nói: “Chuyện này đệ cũng biết. Vấn đề là bại trận Viên Thiệu bỏ mình là chắc chắn, hắn mà chết, vở kịch anh em Viên gia tranh giành sẽ
lên sân khấu, ai cũng vô cùng bận rộn. Nhưng chủ công dù muốn xua binh
lập tức bắc tiến vẫn không có khả năng, bởi vì anh em Viên gia tất sẽ
tạm thời liên hợp lại chống lại quân ta. Trong tình huống này, chủ công
chỉ có thể lui binh, toàn bộ hỏa lực tập trung ở phụ cận Lê Dương, tìm
cơ hội bắc thượng tới Nghiệp thành, căn bản không có thời gian cùng sức
lực bận tâm tới Tịnh châu của Cao Can. Nếu Cao Can cũng dẫn quân tới
Nghiệp thành, khuyên giải Viên gia huynh đệ, lại cùng ngăn cản quân ta,
chúng ta muốn diệt được Viên gia sẽ tốn rất nhiều công sức. Cho nên,
thần muốn chính là có thể nhân thời cơ Viên gia huynh đệ đại chiến,
trước tiên thu thập Cao Can, chiếm lấy Tịnh châu, rút ngắn thời gian
nhất thống phương bắc, vô cùng có lợi.”
Tào Tháo nhìn
chằm chằm lên thư án trước mặt không nói lời nào, mọi người cũng không
nói gì, bởi lời của ta rất có đạo lý, cơ hội như vậy khó có được, không
nắm lấy nhất định sẽ hối hận. Ta nghĩ trong lòng bọn họ cũng bị ta
thuyết phục, nhưng mà vẫn không thể nắm chắc. Quả nhiên, Tào Tháo ngẩng
đầu nhìn ta: “Tử Vân, dựa vào Trương Yến đánh Cao Can, ngươi nắm chắc
bao nhiêu phần?” Ta suy tính một hồi rồi nói: “Không lớn lắm. Thần xin
ăn ngay nói thật, thứ nhất, nhược điểm bên ta rất rõ ràng, đúng như Tam
ca nói, thần không có thực quyền trong tay, đối với biến hóa trên chiến
trường không thuận lợi. Thứ hai, thần chưa từng mang binh xuất trận,
đúng là không có kinh nghiệm. Năng lực cá nhân của Trương Yến và Quản
Hợi cũng không mạnh. Có điều, thần cũng có ưu điểm. Thứ nhất, ta ở trong tối, địch ngoài sáng, thần hiểu rõ hắn, hắn không biết thần. Thứ hai,
Cao Can cũng một mình tác chiến, không có ngoại viện, áp lực tâm lý lớn
hơn so với ta, tất nhiên không có lòng tin.”
Ta nói hết
lời, Tuân Úc lập tức phản bác: “Nhược điểm rõ như vậy, ưu thế lại không
rõ ràng. Ít nhất hiện giờ thực lực của Cao Can cao hơn Trương Yến. Hắn
không có ngoại viện, ngươi càng không có, chủ công bên này không thể
phái binh bắc thượng xuyên qua đất của Viên gia giúp ngươi, binh lính
đang thủ ở Trường An đã miễn cưỡng rồi, làm sao tấn công nổi, lại không
có khả năng Diêm Nhu xuất binh, tính thế nào ngươi cũng không có kế ổn
thỏa.” Mọi người đều gật đầu, ta lần này đích thực không trông cậy được
vào ai.
Thở dài nửa ngày, cuối cùng ta cũng nói: “Thôi
vậy, tôi tạm thời không đi nữa, đợi có tin tức của Diêm Nhu rồi nói
tiếp.” Mọi người thở phào, muốn để ta chịu thua đúng là khó khăn. Lúc
này Giả Hủ vẫn không nói gì đột nhiên mở miệng: “Minh công, hay là để
thần đi.” Ta sững sờ không phản ứng kíp, ngẩn người nhìn ông ta.
Tào Tháo cũng ngạc nhiên: “Văn Hòa muốn đi?” Giả Hủ gật đầu: “Tử Vân nói có lý, thời cơ này bỏ lỡ rất đáng tiếc. Thần đi tốt hơn so với Tử Vân.” Ta lập tức phản đối: “Không được, ông đi không bằng tôi đi. Trương Yến sẽ
không nghe ông chỉ huy.” Ta nói đây là thật, tuy rằng ta tin tưởng ông
ta mưu kế lợi hại, nhưng mà ông ta tóc đã bạc nửa đầu, lại không có võ
nghệ, đi nguy hiểm hơn so với ta nhiều.
Giả Hủ không
chút cảm xúc tiếp tục nói với Tào Tháo: “Văn Hòa trên danh nghĩa cũng là Ký châu mục, có thể công khai lấy chức danh yêu cầu Trường An phối hợp, Trương Yến cũng sẽ nghe lệnh thần. Thần so với Tử Vân lại nhiều kinh
nghiệm chinh chiến hơn, xử lý những biến hóa trên chiến trường cũng
thuần thục hơn. Thần đi, chí ít nắm được sáu, bảy phần chiến thắng.”