Giả Hủ vừa ra mặt,
mọi người đều không nói gì, rất khó nói, rõ ràng ông ta đi chỉ sợ không
bằng ta đi, nhưng mà không tìm ra lý do phản bác, không phải tìm không
ra, mà không nỡ vạch trần vết sẹo đã phủ bụi của ông ta, người ở Trường
An hận ông ta bao nhiêu chứ, có thể nghe lời mới lạ. Tào Tháo cũng trầm
ngâm, lời Giả Hủ khiến ông ta cũng có chút động tâm. Có điều, ông ta
cũng hiểu rõ tình cảnh của Giả Hủ chẳng khá hơn ta, Ký châu mục kia
chẳng qua là một danh hiệu, lúc này làm gì có ai đem ra nói chuyện. Tào
Tháo chính là đang nghĩ nên phái người nào đi, từ trong ánh mắt loạn
chuyển như chớp của ông ta, ta biết ông ta đang nghĩ gì. Có điều, ta
thật không biết khuyên giải thế nào, lúc này ta mà phản đối, chưa nói
chẳng khác tự tát vào mặt mình, kế hoạch này cũng có thể bị hủy bỏ hoàn
toàn.
Một lát sau, Tào Tháo nhìn Tuân Úc: “Văn Nhược, Bá Ninh có thể đi không? Ông ta nghĩ tới Mãn Sủng rồi. Tuân Úc trả lời:
“Có chút khó khăn. Nhữ Nam dưới bay Bá Ninh cũng đã ổn định, có điều ở
đó là quê nhà của Viên gia, Viên Thiệu bị diệt, người ở đó sẽ rục rịch
không ít. Giờ lại thay người e rằng không ổn.” Ta cũng vội vã nói: “Bá
Ninh tạm thời không thể trở về, ông ta ở Nhữ Nam còn gánh vác trọng
trách xem chừng Lưu Bị phản công, ở đó cần người văn võ song toàn như Bá Ninh.”
Quách Gia từ lúc Giả Hủ mở miệng liền nhắm mắt
lại, lúc này mới mở ra: “Nếu quả thật muốn nhân cơ hội lấy Tịnh châu,
thần nghĩ chủ công có thể phái một viên đại tướng xuất binh tới Trường
An, cùng Trương Yến hình thành thế phối hợp. Quân nhiều không thể, phái
tinh binh đi thôi. Hai viên đại tướng mang theo một vạn tinh binh, rất
có khả năng tới được Trường An.” Nhãn tình Tào Tháo sáng lên: “Phụng
Hiếu nói không sai, phương pháp này có thể thử. Tử Vân, hay là ngươi đi
theo đi, tướng mang binh này sẽ nghe lời ngươi chỉ huy, Trương Yến cũng
nghe lời ngươi, phối hợp sẽ tốt hơn.”
Ta cúi đầu tự hỏi: tại Hứa Đô lúc này có viên đại tướng nào có thể đảm đương đây, Tào Tháo có thể sẽ phái Ngũ ca hoặc Cao Thuận, cả Tào Hồng, Hạ Hầu đều có thể.
Vấn đề là sau khi tới Trường An, trận này phải đánh thế nào? Là đánh bên này, hay bên Trương Yến? Hai bên làm sao có thể nhất trí hành động, làm sao ngăn cản Cao Can liên kết với những thế lực khác, còn có thế lực ở
Lương châu nữa. Đúng rồi, ta sao có thể bỏ sót Lương châu chứ, mặc dù
trong trận Quan Độ, Chung Diêu không thuyết phục được Mã Đằng, nhưng mà
giờ đã khác, ai nấy đều hiểu, chúng ta lấy được Tịnh châu rồi, nhất định sẽ nhúng chàm Lương châu, Mã Đằng không phải đồ ngốc, Hàn Toại lại là
kẻ giảo hoạt, bọn họ nếu thò chân vào, ta sẽ ở vào thế bị động. Xem ra,
mấu chốt có thể lấy Tịnh châu hay không vẫn nằm trên người Diêm Nhu.
Nghĩ tới đây, ta ngẩng đầu nhìn mọi người, kiên định nói: “Không được,
phương pháp này tạm thời không dùng được, chúng ta quên mất một yếu tố
bất lợi – Lương châu. Bởi vậy, trước khi Diêm Nhu chưa đồng ý đầu nhập
chúng ta và xuất binh, chúng ta không thể động tới Tịnh châu. Với lại
ngàn dặm xuất quân là tối kỵ của binh gia.” Ta nhắc tới Lương châu, mọi
người đều hiểu ra, Tào Tháo lập tức gật đầu: “Không sai, thế lực Lương
châu không phải ngươi có thể đối phó, chúng ta chưa hạ được Viên gia,
đúng là không thể động tới Tịnh châu, chuyện này bỏ đi.” Thảo luận cả
nửa ngày, cuối cùng phải bỏ, trong lòng ta thật khó chịu, đây chính là
kế hoạch ta ấp ủ rất lâu, kết quả quên mất một nhân tố, toàn bộ đều phải bỏ. Ôi, ta vẫn còn quá non nớt.
Trong lúc chúng ta thảo luận bắc thượng Tịnh châu, Tuân Du và Từ Thứ nói thầm với nhau cả nửa
ngày. Nói thật lòng, ta rất khâm phục Tuân Du, tên khốn này cũng đã bốn
mươi, nhưng hành động lúc nào cũng như một tiểu hài tử không có tâm cơ,
gặp người ta lúc nào cũng ba phần cười, còn cười vô cùng thành khẩn,
người không biết hắn, chưa tới ba ngày sẽ thích hắn, đây này, lại có một kẻ mắc mưu hắn rồi. Đợi chúng ta hoàn toàn gạt bỏ kế hoạch lấy Tịnh
châu, hai người này nhìn ta cười, khiến ta cảm thấy khắp người không
thoải mái, người ta nhìn mình cười dĩ nhiên không có chuyện hay, đặc
biệt hai kẻ giỏi về tâm kế lại đang nhìn ngươi cười âm hiểm.
Quả nhiên, Tuân Du cao thâm từ từ nói: “Cao Can nhất định phải đánh sao?
Tạm thời không đi đánh cũng đúng, nhưng mà người nào đó hẳn vẫn có biện
pháp đùa giỡn hắn trong lòng bàn tay chứ.” Mọi người đều biết hắn ám chỉ cái gì, đều nhìn sang ta. Ta nhíu mày: “Công Đạt, ông có ý gì, đừng có
ra vẻ âm dương quái khí như vậy.” Tuân Du cười cười nhìn Từ Thứ.
Từ Thứ trước tiên hướng Tào Tháo gật đầu rồi mới nói: “Sở trường của Tử
Vân chính là gạt người mà. Ta muốn ngươi nghĩ cách tới bên cạnh Cao Can, giống như ngươi ở bên cạnh Tôn Sách vậy. Tùy lúc có thể đứng giữa bày
trò.” Ta trắng mắt, đáng khinh, ta toàn gạt người sao? Oán hận trừng mắt nhìn Tuân Du một cái rồi ta mới nói: “Đây là hai việc khác nhau. Ngoại
trừ không nói rõ thân phận, ta không gạt Bá Phù cái gì. Cao Can cũng
không thể so với Bá Phù, Tịnh châu cũng không phải Giang Đông, không cần ta trà trộn bày trò. Việc nên làm hẳn là mau chóng chiếm Tịnh châu,
thậm chí Lương châu, thống nhất bắc cương, sau đó mới xuôi nam. Cho nên, không thể mất thời gan ở chỗ Cao Can và Tịnh châu.”
Từ
Thứ cười: “Ta đâu có bảo ngươi tự đi! Tử Vân, ngươi thông minh như thế,
phải biết cách lợi dụng Trương Yến chứ. Vừa rồi Công Đạt giải thích cho
ta chuyện Trương Yến, hắn bây giờ còn chưa công khai quy thuận, ngoại
trừ chúng ta đâu có ai biết.” A, cao thủ chính là cao thủ, sao ta lại
không nghĩ tới chuyện này nhỉ? Ta nhìn mọi người trong phòng, ánh mắt ai nấy đều sáng lên. Tào Tháo cũng nghĩ lại: Từ Thứ là người thành thật
sao? Hắn có thể đùa chết người đó. Nhìn ta, ông ta hướng Từ Thứ gật đầu
một cái, cười gian giảo, ta cũng nở nụ cười, lại khiến đám Từ Thứ không
hiểu gì.
Ta duỗi cái lưng đã mỏi nhừ nói: “Tứ ca không
hổ là đồ đệ của bậc đại hiền, rất lợi hại, xem ra trò gạt người này đệ
không hơn được huynh. Trương Yến tới nương nhờ Cao Can là tuyệt đối
không thể, người kia tính tình thẳng thắn, không hợp với hoạt động nằm
vùng, với lại, hắn cùng Viên gia đối đầu sống chết, Cao Can sao có thể
tin tưởng hắn. Có điều, thủ hạ của hắn có thể tìm ra vài kẻ chân ngoài
dài hơn chân trong, ham vinh hoa phú quý để làm việc. Quản Hợi cũng có
thể làm được, hắn nghe lời đệ, chỗ Cao Can lại không ai biết hắn, hắn
tới đó không khó trở thành tướng quân, rất có thể trở thành cận vệ của
Cao Can. Đến lúc đó, sống chết của Cao Can chỉ dựa vào một câu nói của
chủ công. Tứ ca, huynh rất lợi hại, đây đúng là mưu kế giết người không
thấy máu.”
Từ Thứ không nói được gì, tỏ ra buồn bực.
Tuân Du che miệng cười, ta đắc ý vểnh đầu, hừ muốn hại ta, không có cửa
đâu. Quách Gia cũng giơ tay trừng mắt với ta. Tào Tháo lại càng buồn
cười: “Tử Vân, ngươi sớm muộn gì cũng gặp vạ miệng, tuyệt không chịu
thua người ta. Được rồi, hai bên cùng nhau tiến hành, Văn Nhược, ngươi
lập tức chuẩn bị cho người lên phía bắc liên hệ với Diêm Nhu, sau đó
cùng Tử Vân, Nguyên Trực tới Thọ Quang. Tử Vân, Trương Yến bên kia ngươi có thể sắp xếp, nhưng Diêm Nhu không động, ngươi cũng không được làm
gì. Chuyện khác đợi đánh bại Bản Sơ nói tiếp.” Chúng ta cùng nhau gật
đầu.
Rời khỏi Tào phủ, ta theo Tam ca về nhà hắn, Quách
Gia liếc mắt ra hiệu, Tuân Du lôi theo Từ Thứ theo sau Giả Hủ cùng tới,
bọn họ chắc chắn có lời muốn nói với ta. Sau khi tất cả đều đã an tọa,
Quách Gia mới nói: “Tử Vân, ngươi đừng đi mạo hiểm được không? Mang binh đánh giặc chẳng thú vị gì đâu, ngươi đừng nháo.” Ở chỗ Tào Tháo, ta chỉ biết Quách Gia phản đối nguyên nhân chủ yếu không muốn ta mạo hiểm, hắn giấu được Tuân Úc, không thể gạt được ta, nhưng mà hắn nói rất có đạo
lý, ta cũng không thể nói gì được.
Lúc này, ta ngồi tựa
trên thư án cười nói: “Ta đâu có muốn đi chịu nguy hiểm, lúc trước đúng
là quên mất yếu tố Lương châu, có chút sơ suất. Cũng may Tứ ca mọi người nhắc nhở rất đúng. Kỳ thực, năng lực mang binh của ta cũng có, chẳng
qua không có cơ hội thể hiện thôi.” Quách Gia lắc đầu: “Chủ công sủng
ngươi, tin ngươi, có điều ngươi phải biết vị trí của mình, lúc này không phải thời điềm thể hiện, với lại, chủ công hiện giờ không thiếu người
để dùng, không cần ngươi lo hết mọi chuyện. Nếu sư huynh kia thật sự có
thể giúp ngươi, không bằng thuyết phục hắn tới quy phục chủ công, ngươi
đừng nghĩ có thể một mình mang binh xuất chinh.”
Ta đùa
giỡn chung trà trong tay nói: “Ta hiểu chứ. Ta cũng không muốn ra chiến
trường nhìn cảnh đầu rơi máu chảy, mọi người đều biết, ta không phải kẻ
tâm địa ác độc. Nhưng mà, Trương Yến chỉ tin tưởng mình ta, Quản Hợi
cũng chỉ có ta có thể khống chế, cho nên ta đề xuất phương án này cũng
là bất đắc dĩ. Nói tới đây, Văn Hòa, hôm nay ông không nên đề xuất việc
đi thay tôi, tội gì vì tôi tự mình lâm vào hiểm cảnh? Người khôn giữ
mình chính là tín điều của ông kia mà.”
Giả Hủ cười:
“Ngươi từng nói rồi, có một số việc nhất định phải làm, có thể làm được. Ta cũng chỉ có thể nói vậy, ngươi cũng không thể bảo ta nói với chủ
công: Tử Vân đi không thích hợp, quá nguy hiểm, thần không muốn thấy hắn mạo hiểm. Mà trong số người ở đây ai cũng không thích hợp, ngài cũng
không thể chọn người nào khác, phương pháp này đáng tiếc không dùng
được.” Ta cười lắc đầu : “Văn Hòa tiên sinh, tôi thật phục ông, nếu ông
không nói tôi sẽ rất cảm kích, lúc này không cần ông nói chuyện tình
cảm.” Giả Hả cười lớn: “Muốn ngươi nợ tình cảm? Thôi đi, không bị ngươi
bán đã tốt lắm rồi.” Ta cười: “Tôi cũng không dám. Nói thật nhé, ở chỗ
chủ công, nghe xong lời ông nói, tôi cảm động vô cùng.” Mọi người đều nở nụ cười.
Nhìn qua Từ Thứ, ta hỏi: “Tứ ca giận đệ sao?”
Từ Thứ bất đắc dĩ trả lời: “Sau này nói chuyện trước mặt ngươi phải cẩn
thận mới được, đúng là không chịu chút thiệt thòi nào, điểm này ngươi và Sĩ Nguyên giống hệt nhau, không chịu nói thua ai.” Hắn nhắc tới Bàng
Thống, ta lập tức nói tiếp: “Tứ ca, xem tình hình, nếu không có gì bất
ngờ, con chim nhỏ này sắp tới đây rồi, hắn trước tiên sẽ tới chỗ huynh,
huynh đừng để lộ ra nhé! Không thế để hắn thoát được.”
Từ Thứ cười: “Con chim nhỏ? Sĩ Nguyên nghe được thế nào cũng nhảy dựng
lên. Có điều, cạm bẫy ngươi bày ra rất chuẩn, làm sao ngươi biết nhược
điểm của Sĩ Nguyên? Ngươi mới gặp hắn có một lần, ở cạnh nhau một ngày
thôi mà.” Ta cười: “Bộ dáng kia của hắn, ngang hông lại treo một cái hồ
lô, rõ ràng nói mình thích uống rượu. Huynh từng thấy có ai ăn mặc lôi
thôi như vậy đến tự tiến cử mình chưa? Nói thật, lúc đệ nhìn thấy hắn đã cảm thấy tò mò, đệ đích thực muốn giúp hắn vào phủ Tôn Quyền. Nhưng mà, lời hắn nói sau này khiến đệ chú ý, ở Tương Dương tìm được huynh rồi,
lại nghe có một người đặc biệt như vậy, liền biết thân phận của hắn.
Ngọa Long, Phượng Sồ, được một người lấy được thiên hạ, đây chính là lão sư của huynh nói, nếu vậy đệ đương nhiên không thể tha cho hắn.”
Từ Thứ lắc đầu than thở: “Lão sư nói chúng ta đều kém ngươi, ta hiện giờ
tâm phục khẩu phục. Sĩ Nguyên và Khổng Minh tài trên ta mấy bậc, ngươi
có thể kéo bọn họ tới đây rất tốt.” Ta lắc đầu: “Tứ ca, huynh phải hiểu
bọn họ hơn đệ chứ. Bàng huynh có thể đến, Gia Cát Lượng kia, đừng nghĩ
nữa.” Từ Thứ ngẫm lại, gật đầu, hắn cũng hiểu con người Gia Cát Lượng.
Tuân Du kỳ quái nhìn huynh đệ chúng ta, ta cười nói với hắn: “Việc Ngọa
Long, Phượng Sồ này, các người bảo Tứ ca kể cho mà nghe, quan hệ giữa
bọn họ cũng như đồng môn vậy, là long, phượng, hổ đó, có đủ cả thiên,
địa, thủy Tư Mã tiên sinh thật lợi hại.” Từ Thứ chán nản lắc đầu: “Sao
chuyện gì đến miệng ngươi đều kỳ quặc thế? Ta từ lúc nào thành hổ?” Ta
cười lớn: “Từ chỗ này, ba huynh đệ mà, một người trong nước, một người
trên trời, đương nhiên một người phải trên mặt đất rồi.” Hắn chỉ biết
cười khổ: “Đúng là hết cách với ngươi.”
Thấy trời đã
muộn, ta cười bảo Từ Thứ: “Tứ ca, giúp ta tới chỗ Thanh An tướng quân
được không?” Quách Gia lập tức nói: “Đừng đi, Nguyên Trực, đệ đừng để
hắn lợi dụng. Người kia muốn đem đệ ra làm lá chắn đó.” Từ Thứ vẫn không hiểu Quách Gia có ý gì, Giả Hủ phủi áo đúng lên: “Ta về đây, huynh đệ
các ngươi từ từ thu thập hắn. Công Đạt, chúng ta đi thôi.” Ta kêu lớn:
“Văn Hòa, Công Đạt, các người thật không nghĩa khí! Thấy chết không
cứu!” Hai người cười lớn, thật sự bỏ đi.
Quách Gia tiến
lại nhìn ta: “Ta đã cho người đi mời đại ca, Hưng Bá bọn họ đến, chúng
ta cùng qua chỗ Thanh An tướng quân.” Ta nhìn khắp nơi: “Tam ca, huynh
xem, hôm nay ở chỗ chủ công nói nhiều việc như vậy, đệ mệt muốn chết,
hôm nay tạm hoãn nhé, ngày mai đệ sẽ tự tới chỗ Thanh An tướng quân, đệ
có thể về trước không?” Quách Gia lại ngồi xuống, bộ dạng uể oải nói:
“Có gan thì cứ đi, ta không cản.” Ta không dám đi, vẻ mặt khổ sở ngồi
tại chỗ, lần này thảm rồi, xem ra mấy huynh trưởng đã sớm tính toán, ta
phải làm gì đây?
Phủ đệ Cao Thuận ở ngay cạnh nhà Nhị
ca, cách không xa nhà Tam ca, lúc trước ta sắp xếp như vậy, là muốn mọi
người tiện qua lại, hôm nay hối hận rồi, đường sao ngắn như vậy, ta làm
sao qua được ải này đây. Chưa vào tới cửa, ta đã bám chặt sau lưng Tứ ca Từ Thứ, mấy ca ca khác ta không trốn được. Có điều, hôm nay ta biểu
hiện không tốt, Từ Thứ vẻ mặt chế giiễu không nói, ra tới cửa còn nói
một câu: mẫu thân bảo ngươi có thời gian tới thăm một chuyến, cùng tỉ tỉ ngươi ăn bữa cơm. Trời ơi, ta có thể không đi không?
Cao Thuận nhìn thấy biểu hiện của ta, chỉ cười đón chúng ta vào nhà. Rượu
và đồ ăn đã dọn sẵn, ta mới nhìn đã biết đây là bữa tiệc đã dự định
trước, liền ngoan ngoãn ngồi ở dưới cùng, không dám liếc nhìn Cao Thuận
lấy một cái, trong lòng âm thầm thấy may mắn, Nhị ca Trương Liêu chưa
về, nếu không… Không lâu sau, đại ca lên tiếng trước: “Thanh An tướng
quân, chúng ta đưa Tử Vân tới đây rồi, muốn đánh muốn phạt tùy huynh.”
Đây là trực tiếp đem ta đặt lên thớt, ta co rụt cổ, nhìn chăm chú con cá trước mặt, trong lòng kêu cha gọi mẹ.
Cao Thuận cười
cười, nhìn ta nghiêm túc đến ngây người ngồi trước mặt, nói với Điển Vi: “Không xảy ra chuyện gì là tốt rồi, ta không trách hắn. Tử Vân, ngươi
phải chào hỏi trước chứ, may mà ta phản ứng không chậm lắm.” Trong bụng
ta nói thầm, ngươi phản ứng nhanh vậy, còn khiến ta trúng mấy mũi tên,
nếu phản ứng chậm, ta coi như xong rồi. Bên ngoài lại chẳng dám nói gì,
còn phải cảm ơn người ta: “Ngại quá, tôi cũng không ngờ Thanh An tướng
quân lợi hại như vậy, đến mưu kế đó cũng phải dùng tới. Lúc âm thanh dội vào trong doanh, tôi mới nghĩ ra mưu kế của mọi người, căn bản không có thời gian báo cho huynh biết! Với lại, thực tế lúc ấy tôi bị Bá Phù
giam lỏng bên cạnh, không thể liên hệ với huynh.” Đánh lạc hướng chính
là sở trường của ta.
Quách Gia dĩ nhiên không hài lòng
cách nói của ta, trừng mắt: “Lúc đánh nhau ngươi bị giam lỏng, thế lúc
không đánh nhau thì sao? Ngươi sao không báo tin mình đang ở trong quân
của Tôn Sách? Còn nữa, cách làm của ngươi…” Ta thở dài, vội nói tiếp:
“Lúc ấy, đệ làm sao biết được phương án tác chiến của Giang Đông? Càng
không biết bọn họ muốn đánh Thọ Xuân. Còn nữa, từ lúc Bá Phù chuẩn bị
xuất quân đệ đã bị giam lỏng rồi, có cơ hội đưa tin tức cho Thanh An
tướng quân sao? Đệ còn nghĩ Giang Đông thấy Quảng Lăng phòng thủ tốt sẽ
rút về cơ!”
Cao Thuận ngăn Quách Gia tiếp tục mắng ta,
xoay người nói với ta: “Trên chiến trường sự tình thiên biến vạn hóa,
chúng ta cũng không biết Giang Đông thật sự xâm phạm Thọ Xuân, chẳng qua chuẩn bị trước một chút, trận này thắng cũng là may mắn. Với lại đây
cũng là công lao của ngươi, minh công nói, là do ngươi ở Giang Đông ngăn cản Tôn Sách nửa tháng, mới giúp chúng ta chuẩn bị toàn vẹn, ngươi còn
đưa tới cho chúng ta hai vạn quân sĩ. Đám quân này không tệ, ta còn phải cám ơn ngươi là khác.”
Mặt ta nóng lên: “Đây đâu gọi là công lao. Mưu kế của các người quá xuất sắc, lúc ấy tôi cũng nghĩ các
người sẽ không tử thủ ở Thọ Xuân, nhưng không thể ngờ các người lại dùng kế sách dụ địch lợi hại như vậy, Bá Phù thua khổ sở mà không nói được.
Thanh danh Thanh An tướng quân ở Giang Đông thật vang dội, uy phong tám
mặt của Hãm Trận Doanh trở thành nỗi sợ hãi trong lòng quân Giang Đông,
đối với việc chúng ta tấn công sau này rất có lợi. Nhưng mà, giết hơi
nặng tay, mấy ngàn người đều đã… Ôi.”
Cao Thuận trầm mặc một hồi: “Trong tình huống đó ta cũng chẳng có cách nào. Vài ngày tìm
kiếm không có kết quả, ta biết ngươi đã mang Tôn Sách đi. Vì chưa hiểu ý định của ngươi và minh công, chúng ta chỉ có thể tiêu diệt sinh lực của Giang Đông, buông tha cho đại tướng, như vậy mới có thể tìm được đường
sống.” Hắn làm không sai chút nào, ta cũng không còn lời nào để nói.
Lục ca Cam Ninh chẳng quan tâm mấy chuyện này, hắn nghĩ tới mục đích hôm
nay, liền uống một ngụm rượu rồi nói: “Đánh giặc không thể không chết
người, không giết người thì đánh giặc làm gì? Ngươi còn chưa giải thích
cho Thanh An tướng quân, ở nhà nói thế nào?” Ta cười khổ đứng dậy, bưng
một chung rượu kính cẩn nói: “Tử Vân một là muốn cảm ơn Thanh An huynh
hạ thủ lưu tình, hai là xin lỗi chỗ không phải, hôm nay mượn hoa hiến
phật mời huynh một chén.” Không thoát được, thái độ nên cung kính một
chút.
Cao Thuận cười: “Ta cũng đâu có thủ hạ lưu tình,
lúc ấy trời còn tối đen, chỉ cảm thấy con ngựa trông quen mắt, đến lúc
nhớ ra đó có thể là ngựa của ngươi, ta mới bảo bọn chúng đừng đuổi theo, nếu không bọn chúng làm sao bỏ qua cho ngươi được. Thứ ngươi vung ra
kia đúng là thiếu đạo đức, khiến binh sĩ của ta đau mắt suốt mấy ngày.”
Ta xấu hổ cười: “Biết làm sao được, tôi cũng chỉ có thể làm vậy. Thứ tôi vung ra đó là vôi, chỉ khiến người ta bị sặc, rơi vào mắt chỉ cần không động tới nước sẽ không sao. Với lại số lượng không lớn, chỉ khiến bọn
họ đau mắt một chút thôi. Thanh An huynh xin tha thứ.”
Cao Thuận cười lớn: “Trên chiến trường gặp phải chuyện kiểu đó cũng là lần
đầu tiên. Ngươi không biết võ nghệ, dùng cách này bảo mệnh cũng tốt.
Nghe Phụng Hiếu nói, ngươi còn bị thương, cũng may không xảy ra chuyện
gì. Có điều, Tử Vân, ngươi thường xuyên ở bên ngoài, phải học ít công
phu bảo mệnh, ở đây tìm được một bộ kiếm pháp cho ngươi, nghe nói là
kiếm thuật Mặc gia, ngươi học một chút đi.” Ta cảm động vô cùng, ý nghĩ
duy nhất là sau này ta sẽ xử lý ra sao?
Cao Thuận đã nói như vậy, các huynh trưởng của ta cũng chỉ uống rượu dùng cơm, không nói gì nữa. Trong lòng ta cảm kích Cao Thuận cả ngàn lần, lần này qua cửa
quá thuận lợi. Đúng rồi, người ta quan tâm ta như vậy, cho cả một bộ
kiếm pháp, ta hồi đáp thế nào đây? Ta đã cho Nhị ca một bộ đao pháp, Cao Thuận dùng thương, ta có nên đưa hắn thương pháp không? Nghĩ lại chắc
không cần, Tứ ca vừa rồi chắc chưa trao đổi gì với hắn. Nhìn sang bên
phải, phương pháp hay như vậy, sao lại không làm? Không làm cũng phí,
đằng nào chẳng vậy.
Ta nhìn Cao Thuận, mỉm cười: “Hãm
Trận Doanh của Thanh An tướng quân càng lúc càng lợi hại, năng lực tác
chiến cao hơn không ít, không biết Tứ ca và đại ca có đem phương pháp
huấn luyện tinh binh nói cho huynh chưa?” Cao Thuận gật đầu. Ta thoáng
nhìn qua Từ Thứ: “Thanh An huynh, Tứ ca của ta mới đến, huynh chắc còn
chưa biết. Huynh ấy lợi hại nhất chính là binh pháp, trận pháp. Chủ công cố tình để Tứ ca tới huấn luyện cho Hãm Trận Doanh, huynh và huynh ấy
nên nghiên cứu thêm một chút, coi như ta trả huynh một cái ân tình.”
Từ Thứ nhìn ta hừ hừ: ngươi trả nhân tình lại dùng ta sao? Ta cười: huynh
là huynh trưởng, đệ thiếu người ta, huynh đi trả có gì là sai? Từ Thứ
buồn bực: ngươi còn xem ta là huynh trưởng à. Ta vui vẻ: giờ mới biết,
quá muộn rồi. Quách Gia cười lớn, nhìn Từ Thứ nhướng mày: hiểu rõ vì sao ta nói Tử Vân muốn dùng ngươi làm lá chắn chưa! Từ Thứ lắc đầu thở dài: rõ rồi, hôm nay ta không nên tới. Ta cúi đầu vừa uống rượu vừa cười,
hối hận cũng đã muộn.
Không để ý huynh đệ chúng ta mắt
qua mày lại, Cao Thuận nói: “Nguyên Trực tiên sinh, Thuận sau này sẽ
thỉnh giáo ngài.” Khiến Hãm Trận Doanh có thể dùng được trận pháp, chính là nguyện vọng của Cao Thuận, lúc này không tóm chặt Từ Thứ mới là lạ.
Từ Thứ vội đứng lên nói: “Không dám, Thứ có thể làm gì sẽ làm, được
tướng quân giao đại lễ như vậy, sau này ta và ngài sẽ chung lưng đấu
cật.” Ta đảo mắt, bưng một chung rượu kính Tứ ca: “Thanh An tướng quân
không uống rượu, đệ thay huynh ấy kính huynh một ly, ca ca tốt, uống hết nhé.” Từ Thứ thở dài, nâng chén cạn sạch, ta cười không ngừng, đã hoàn
toàn thu phục rồi, về phần các huynh trưởng, người một nhà nói gì cũng
dễ, dù sao còn có hai mẫu thân nữa.