Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 137: Trấn an tinh thần



Gác lại chuyện Bàng Thống một mình ở lại nhà than than thở thở, ngày hôm sau hắn được một phen nhức đầu, cuối cùng hiểu rõ rượu bồ đào chính là rượu, không phải nước trái cây, ta lại đùa giỡn hắn một phen. Nếu không phải còn có tới mười vò rượu ngon đang chờ hắn một mình hưởng thụ, hắn tuyệt đối không để ta đi (hắn muốn chuốc cho ta say một trận cho hả giận). Nhắn Tần Dũng trở về Vô Ưu sơn trang đợi ta, ta cùng Tuân Úc, Từ Thứ cùng nhau lên đường tới Thọ Quang.

Ta khẳng định cưỡi ngựa sẽ chạy nhanh hơn ba người ngồi trong xe ngựa thoải mái, không, đúng ra là nhanh hơn một ngàn ba trăm người cùng lên đường. Tào Tháo cũng thật là, sợ Viên quân tập kích hai trợ thủ đắc lực của mình, có Ngũ ca cùng ba trăm gia binh bảo hộ còn chưa đủ, lại lấy thêm một ngàn quân Hổ báo kỵ đi theo, rất chậm rãi, thật sự có tư thế Ngũ ca áo gấm vinh quy.

Nhưng mà Tuân Úc thân thể yếu, vài năm qua luôn vất vả, mấy tháng trước lại giằng co ở Dĩnh Xuyên một phen, tâm trạng không thoải mái, cho nên lần này nói là đi làm việc, thực tế là Tào Tháo cho ông ta có cơ hội nghỉ ngơi, coi như tới Thọ Quang du ngoạn. Tuy rằng xe ngựa ngồi cũng thoải mái, nhưng mà cước trình vô cùng chậm, ta không muốn cùng bọn họ đi dạo thế này! Với lại, chúng ta nhất định phải tách ra, nếu không bên cạnh ta đeo theo ba trọng thần của Tào Tháo, truyền ra ngoài thành cái gì? Còn chưa nói, ta muốn lợi dụng lúc này tranh thủ tới căn cứ thủy quân bí mật.

Quản Hợi mặc dù đã rời đi, nhưng hắn để lại vài người vừa trung thành vừa có bản lĩnh không tồi, hơn nữa Từ Thịnh có năng lực quản lý, đã xây dựng một thôn trang trên đảo đâu ra đấy. Gần hai năm ta chưa trở về, nhìn mọi thứ trước mắt quả thật là cuộc sống thanh bình, vô cùng thư thái. Nếu ngày nào đó, ta bí mật đưa Tào Tháo tới đây nhìn mọi thứ, đảm bảo ông ta há miệng cả ngày cũng không ngậm lại được, nghĩ tới đây, ta cảm thấy thật vui vẻ.

Từ Thịnh cùng đứng bên cạnh ta, nhìn nụ cười của ta, vừa vui mừng vừa cảm thấy khó hiểu: “Tử Vân, lần này ngài tới hình như rất vui vẻ. Tôi nhận được tin tức bên ngoài nói chủ công đại thắng Viên quân ở Quan Độ, khiến Viên Thiệu lâm bệnh, là thật sao?”

Ta đương nhiên vui vẻ, vén một lọn tóc rối bám trên gò má, cười hì hì trả lời: “Từ huynh nhận tin tức không sai, quân ta đại thắng ở Quan Độ, vừa đánh tan Viên quân, Viên Thiệu mang gần tám trăm kỵ binh bỏ chạy về Lê Dương. Một trận chiến này, chủ yếu phá hủy ý chí chiến đấu của Viên quân, dù sao Tứ trụ Hà Bắc đều xong rồi, hai chết hai hàng, Viên Thiệu không còn cơ hội tranh bá ở Trung nguyên nữa.”

Từ Thịnh rất cao hứng: “Vậy ngài thấy lúc nào đại nhân sẽ tấn công Giang Nam?” Hắn có chút dễ kích động, đúng vậy, ta để hắn ở đây đã gần bốn năm rồi.

Thấy ánh mắt mong chờ của hắn, ta cười: “Từ huynh sao lại dễ bị kích động thế? Có điều, các ngươi phải nhẫn nại thêm vài năm nữa. Viên Thiệu sau trận chiến Quan Độ tuy rằng nguyên khí đại thương, nhưng mà bốn châu của hắn vẫn chưa tổn thất, vẫn còn lực phản công. Trước mắt, Viên quân đang ở Lê Dương hợp quân, mưu toan một lần nữa gây chiến, lấy lại thể diện, tấn công Hứa đô. Cho nên, chủ công đang chuẩn bị quân lực, qua năm sẽ phát binh bắc thượng.”

Từ Thịnh suy nghĩ: “Nói vậy, lần này chủ công muốn chủ động tấn công? Có nắm chắc không? Chúng ta có cần theo thủy lộ tấn công Thanh châu không?” Hắn đúng là đang muốn trổ tài.

Ta cười cười: “Lần này chắc chắn là chủ động tấn công. Chủ công tuyệt đối nắm chắc sẽ hạ được Lê Dương, nhưng muốn lấy Nghiệp thành, còn phải hai ba năm nữa, đương nhiên, trong hai năm chắc chắn sẽ lấy được toàn bộ Thanh châu, việc này sẽ do Tang Bá tướng quân phụ trách. Có điều, Từ huynh vẫn phải đợi thêm, đừng sốt ruột, đội quân này của ngươi vô cùng bí mật, đặc biệt chuẩn bị cho việc xuôi nam Trường Giang, tuyệt đối không thể để lộ sớm. Một năm qua ta hầu như đều ở Giang Đông và Kinh châu, lần này ta tới đây, chủ yếu đem tới đồ hình chiến thuyền và bố cục thủy quân Giang Đông, ta chưa biết phương thức tác chiến của thủy quân Giang Đông, đợi biết rồi sẽ phái người đưa tới.”

Từ Thịnh a một tiếng, vội nhận lấy bọc đồ trong tay ta. Ta cười nói: “Văn Hướng huynh cứ từ từ nghiên cứu, không cần vội vàng. Thủy quân Giang Đông đúng là rất lợi hại, Hoàng Tổ ở Kinh châu cũng là một tay thủy chiến già đời, vậy mà mấy năm qua hai lần chiến hai lần đều bại, vẫn có thể bảo vệ được Giang Hạ đã là may, cũng vì Giang Đông chưa muốn hoàn toàn trở mặt với Lưu Biểu, chưa muốn lấy Giang Hạ. Chu Công Cẩn người này không thể khinh thường! Từ huynh, đối thủ của ngươi vô cùng mạnh mẽ, cho nên đội quân này của ngươi trước khi ra trận tuyệt đối không thể để lộ thực lực.”

Từ Thịnh thở dài: “Tôi hiểu rồi, xin ngài chuyển lời tới chủ công, Từ Thịnh biết phải làm gì.”

Ta thật sự rất tán thưởng hắn, đây là nhân tài khó có được: “Chủ công đương nhiên hiểu Văn Hướng huynh, bằng không cũng không giao đội quân bí mật cùng bao nhiêu tâm huyết này vào tay ngươi. Lần này ta đến, ngoài việc mang tư liệu kia tới, cũng mang theo nhâm mệnh của chủ công cho ngươi và Nhật Khuê huynh, ngươi nhìn đi. Chủ công có nói, các ngươi ở đây nhiều năm vất vả, đây chẳng qua là hình thức, thật không đáng gì so với các ngươi thiên tân vạn khổ.” Ta đây chính là giúp Tào Tháo làm người tốt.

Nhìn chiếu thư có dấu ngọc tỷ tấn phong Trấn Giang tướng quân, Kiến đình hầu, Hoàng Giang tướng quân, Nghiệp đình hầu, Từ Thịnh run tay nói: “Thần… Chúng thần đã lập công lao gì đâu, vinh dự này……”

Thấy ánh mắt kích động của hắn, trong bụng ta liên tục nói xin lỗi, đem một người như ngươi cô lập ở nơi này hơn mười năm, thật sự là bất đắc dĩ, vì nghiệp lớn sau này, ta không thể không làm. Còn bảy năm nữa, nếu là ta chắc sẽ điên mất.

Trong lòng tràn ngập cảm giác áy náy, lại phải lên tiếng an ủi người đáng thương trước mặt: “Văn Hướng huynh, các ngươi không phải chưa lập công, mà là chuẩn bị lập đại công. Chủ công vô cùng áy náy với các ngươi, thống nhất phía bắc Hoàng Hà còn cần nhiều năm nữa, sau khi diệt được Viên Thiệu, còn phải lấy Lương châu, nếu không không thể yên tâm nam tiến. Huấn luyện đội thủy quân bí mật này là chủ ý của ta, mà một ngày chủ công còn chưa công khai tấn công phía nam, các ngươi vẫn còn phải chịu khổ ở đây, ôi, ta thật sự xin lỗi, ngươi cùng Phan huynh chớ trách ta.” Người phải xin lỗi các ngươi là ta, đừng trách Tào Tháo.

Từ Thịnh không có một chút biểu hiện không hài lòng nào, chỉ cười nhìn ta nói: “Kỳ thực chúng tôi ở đây không tệ, đã làm người, có thể đạt được khát vọng của mình, chờ đợi có là gì? Tôi cũng tự hiểu, biết cái gì hợp với mình, cái gì không hợp. Tào đại nhân và ngài cho chúng tôi một cơ hội, tôi cảm kích còn không được, sao có thể trách ngài? Cơ hội kiến công lập nghiệp chỉ cần nắm chắc một lần, vậy là đủ rồi.”

Ta thật không biết nên nói thế nào mới phải: “Cảm ơn ngươi, Từ huynh, có lời này của ngươi ta cũng yên tâm rồi. Lần này ta đi rồi, có thể vài năm nữa mới trở lại. Ta sẽ tới Viên phủ ở Nghiệp thành, chuẩn bị trước vài chuyện để chủ công sau này lấy Nghiệp thành, sau đó có thể còn phải đi Lương châu. Cho nên ở nơi này toàn bộ dựa vào ngươi và Phan huynh, chủ công ban chức tước cho hai người chính là vì chuyện này.”

Từ Thịnh kinh ngạc: “Ngài muốn đi Viên phủ ở Nghiệp thành? Lỡ để bọn chúng biết, ngài, ngài đây là đi chịu chết sao?” Ta cười: “Ngươi biết việc của ta chính là tiếp cận với các chư hầu, làm một gian tế, ta đi đến đó không có nguy hiểm gì hết. Cho nên chủ công mới đem việc thành lập đội thủy quân bí mật cùng mã trường giao lại cho ta, ta lợi dụng thân phận thương nhân của mình có thể tiếp cận thủy quân Giang Đông, Kinh châu, lấy được tin tức của bọn họ. Đa tạ ngươi lo lắng.”

Từ Thịnh lắc đầu: “Gian tế như ngài từ xưa tới nay chưa nghe nói tới, nhưng mà ngài cứ như vậy rất nguy hiểm, lỡ lộ ra… So với ngài, chúng tôi ở đây có gì mà thiệt thòi chứ? Chính là hưởng thụ. Tôi vẫn một câu kia, ngài yên tâm, ở đây có tôi phụ trách, sẽ không xảy ra vấn đề gì. Ngài cũng phải để tâm một chút, đừng để xảy ra sự cố.”

Ta gật đầu: “Ta hiểu. Đúng rồi, những chuyện này trong lòng ngươi biết là được, tạm thời đừng nói với Phan huynh. Còn nữa, chủ công nói rõ rồi, chuyện Thọ Quang không ai được hỏi tới hay can dự vào. Cho nên các ngươi chỉ cần giữ bí mật nơi này, dùng hết khả năng chế tạo chiến thuyền, mở rộng quy mô thôi! Chuyện tiền nong không có vấn đề gì chứ?”

“Tiền bạc đều đầy đủ, mở rộng quy mô gấp đôi cũng vẫn đủ. Năm nay bọn họ không ngừng chuyển tiền tới. Chúng tôi ở đây không ra ngoài, lương bổng cũng chẳng có chỗ chi tiêu, còn lại rất nhiều. Nhưng mà thủy vực chật hẹp, một năm tới tôi phải tạo thêm chiến thuyền nhỏ để huấn luyện, lại thêm bảy chiến thuyền lớn, đã không đủ chỗ nữa.”

Nhìn biển lớn trước mắt, ta cười nói: “Hiện giờ và trước kia không giống nhau, phạm vi trăm dặm quanh Thọ Quang sẽ không ai đến nữa, các ngươi đại khái có thể phát triển ở đó, hòn đảo này bốn phía nhiều bãi vịnh, chỉ cần quy hoạch xây dựng lại, đậu trăm chiến thuyền cũng không thành vấn đề, sẽ không ai chú ý đâu. Đương nhiên, có một số việc phải nhẫn tâm, không phải người mình mà chạy vào, lập tức giết không tha. Ta cũng không muốn giết người, nhưng mà…”

Từ Thịnh gật đầu: “Tôi hiểu rồi, chuyện này tôi sẽ không nương tay, người nào tới coi như xui xẻo. Về vấn đề nhân lực, nếu vẫn phải giữ bí mật thêm vài năm, tôi nghĩ hai năm tới phải cho người đáng tin cậy đi ra ngoài lặng lẽ tuyển thêm quân, dù sao người ở Thọ Quang đại đa số không có năng lực chiến đấu, tôi ở đây không chiêu mộ được nhiều người. ”

Ta lắc đầu: “Không được, lúc này tuyệt đối không được. Về nguồn mộ lính, ngươi yên tâm, đợi các ngươi xuất chiến, ta sẽ cho quân, nhiều quá thì khó, chứ mười vạn không thành vấn đề. Ngươi dùng hai vạn quân tinh nhuệ ở đây mang theo mười vạn tân binh tuyệt đối không thành vấn đề.”

Từ Thịnh kỳ quái nhìn ta: “Ở nơi khác ngài còn có căn cứ thủy quân sao?” Ta vui vẻ: “Đúng là có. Có điều đám lính này không phải do ta bỏ tiền huấn luyện, là người khác chuẩn bị giúp chúng ta, tới lúc đó chỉ cần lấy ra dùng là được.”

Nhìn ánh mắt khó hiểu của Từ Thịnh, ta cười cười giải thích: “Thủy binh Kinh châu tuy rằng không phải mạnh, nhưng mà có huấn luyện, đợi chúng ta lấy được Kinh châu, tất nhiên cũng có được đội quân đó, đến lúc ấy tinh binh để lại cho tướng lĩnh của ta bên kia, lính thường sẽ cho các ngươi, với cách huấn luyện ở đây, không đầy ba tháng, lính thường sẽ trở thành tinh binh. Lưu Biểu đúng là người tốt, toàn tâm toàn ý phục vụ chúng ta, lại không lấy tiền công nữa.”

Từ Thịnh a một tiếng: “Ngài có thể chắc chắn chiếm được đội quân đó sao? Lấy Kinh châu cũng không cần chúng tôi góp sức?” Trong lời hắn nói có cảm giác mất mát. Ta hiểu rõ tâm tư bọn họ, thân là võ tướng đều muốn ra trận để thể hiện năng lực của mình, dùng sức mạnh của bản thân để dành lấy công trạng, chính là tâm nguyện của người mang chí lớn.

“Ta hiểu các ngươi, Từ huynh, cuộc chiến ở Kinh châu nhất định sẽ diễn ra trước cuộc chiến với Giang Đông. Dù sao vị trí địa lý của Kinh châu cũng quá trọng yếu, nhân lực của Lưu Biểu kém hơn Giang Đông một chút. Nhưng mà theo hiểu biết của ta với Lưu Biểu, ông ta vẫn có chút năng lực và sức quyến rũ, muốn hạ được Kinh châu cũng có chút phức tạp. Có điều, thứ cho Tử Vân vô lễ, trừ phi có thể dễ dàng chiếm lấy Kinh châu, ta sẽ không đề nghị chủ công khai chiến. Nếu thật như vậy, ta cũng chỉ biết xin lỗi các ngươi.”

Từ Thịnh cười lớn: “Tử Vân, ngài đúng là không uổng danh Tiểu thần y, tấm lòng thương dân lại mạnh mẽ như vậy. Nhưng mà, chuyện mở mang bờ cõi không phải là buôn bán khắp nơi, làm gian tế, mà là chiến tranh thực thụ. Lưu Biểu cai quản Kinh châu đã nhiều năm, người này dù không có bao nhiêu bản lĩnh, cũng sẽ không đem cơ nghiệp chắp tay dâng cho người. Ngài muốn dễ dàng lấy được Kinh châu, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi.”

Vậy sao? Ta cười cười, không muốn tranh luận với hắn, nhìn biển cả mênh mông vô bờ trước mặt, ta chậm rãi nói: “Từ huynh nói rất đúng, mở rộng lãnh thổ, thống nhất thiên hạ, đúng là phải dùng tới chiến tranh. Con người ta có chút mềm lòng, luôn không muốn thấy nhiều người phải đổ máu, hơn nữa, ta luôn cố gắng giảm thấp nhất tổn thất của chúng ta, có thể tránh được chiến tranh, ta sẽ cố gắng tránh. Chuyện phương bắc một khi giải quyết xong, ta sẽ xuôi nam tới Kinh châu, ở đó bắt tay vào làm một số việc. Cho nên, lỡ như đánh mất cơ hội giúp các ngươi kiến công lập nghiệp, xin các ngươi đừng oán hận ta.”

Từ Thịnh đứng bên cạnh ta, mắt nhìn về phía trước, nghe ta nói xong liền thở dài: “Đúng vậy, tôi không phủ nhận, võ tướng như chúng tôi không giống văn nhân các ngài. Tôi từng đọc qua Tôn Tử binh pháp, cũng biết không đánh mà thắng chính là phương pháp tốt nhất. Nhưng mà, nếu thật hai bên khai chiến, sao có chuyện tốt như vậy được? Thế đạo ngày nay, thực lực mới quyết định thắng bại, ngài không đánh người ta, người ta sẽ lấy mạng ngài. Cái gì là đạo lý, làm sao giảng được đạo lý? Đạo lý chính là vũ lực, đánh thắng người ta mới có tư cách giảng đạo lý.”

Đúng vậy, hắn nói rất đúng: “Ngươi nói đúng, đó là đạo lý cá lớn nuốt cá bé. Nhưng mà, có thể đổ ít máu bao nhiêu hay bấy nhiêu. Các ngươi dùng vũ lực bảo vệ quốc gia, khai mở lãnh thổ, chúng ta bày mưu tính kế, tận lực cách ngàn dặm định thắng bại. Có văn có võ, dùng mưu dụng binh, kết hợp nhu với cương, mới là đạo lý dành chiến thắng thực sự. Ngươi yên tâm đi, muốn lấy được Giang Đông chắc chắn phải đánh bằng thủy quân; tấn công Ích châu cũng phải dùng tới thủy quân, thiên hạ thống nhất không thể thiếu thủy quân của ngươi đâu.”

Từ Thịnh cười cười: “Tôi không phải lo không có đất dụng võ, nếu không chủ công cùng ngài phí tâm huyết xây dựng căn cứ thủy quân bí mật này làm gì? Lấy mưu lược của các ngài, sao có thể làm việc nhàm chán như vậy. Ngài yên tâm, đây là tôi có chút cảm khái thôi, trăm ngàn lần không phải muốn tranh công với ngài. Kỳ thật ngài nói rất đúng, có thể đổ máu càng ít càng tốt, tôi không phải loại người thích chém giết, không thể vì để mình lập công mà bất kể người khác. Tôi chỉ cảm thấy ngài có chút ngây thơ mà thôi.”

Vậy sao? Năm tháng qua đi, ta cảm giác bản thân mình từ chỗ ngây thơ đã trở nên thâm trầm hơn rất nhiều, cuộc sống cả ngày lừa dối người khác khiến ta thật mệt mỏi, vậy mà Từ Thịnh vẫn nói ta còn ngây thơ sao? Thật quá buồn cười: “Có lẽ vậy, chủ công cũng thường nói ta có cao mà không lớn. Được rồi, đừng nói chuyện này nữa, tóm lại nơi này giao lại cho Từ huynh, ta đã dặn dò Tần Dũng, lỡ ta có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn sẽ phụ trách liên hệ ngươi với chủ công, mọi chuyện sau đó sẽ do chủ công định đoạt. Ngươi đừng lo cho ta, ta cũng đã chuẩn bị trước hết rồi. Nói thật nhé, lúc này ta ở bên ngoài vô cùng nổi tiếng, gần như nơi nào cũng coi ta là bảo bối, ta chính là lợi dụng ảnh hưởng đó, mới tìm hiểu được sông ngòi Kinh châu và Giang Đông lớn nhỏ, sau này ta sẽ vẽ một tấm đồ hình đưa tới cho ngươi.”

Từ Thịnh thở dài: “Hai quân đối địch, nắm được tiên cơ có nhiều cơ hội thắng hơn. Có tin mật báo của ngài, chúng ta mới tính toán định liệu trước được, nếu không rất khó. Tới lúc nghiệp lớn hoàn thành, Triệu Như ngài chính là dành được một nửa công lao!”

Ta khoanh tay nhìn trời, lặng lẽ nghĩ thầm: công lao? Công lao ấy dùng làm gì? Nếu là nam tử, công lao ấy có lẽ mang tới một đời vinh hoa phú quý, có lẽ lại là họa sát thân. Cũng may ta là nữ nhân, lập công lao lớn mấy đi nữa, chẳng qua lưu lại một truyền thuyết đẹp đẽ cho hậu thế thôi. Có lẽ, Vũ ca ca cố ý lựa chọn một nữ nhân để nhập vào, tao ngộ kiếp trước của huynh ấy, có lẽ là thống khổ vạn phần, chắc chắn huynh ấy không muốn người kế tục của huynh ấy lại trải qua những chuyện ấy.

Tạm gác lại sự cảm khái, ta quay người rời khỏi đảo: “Cứ vậy nhé, ta đi đây, sau này có bất cứ nhu cầu gì, ta sẽ bảo bọn họ cố gắng đáp ứng. Ta đã dặn bọn họ, tất cả thu nhập ở Thọ Quang đều chuyển tới cho các ngươi tiêu dùng.”

Từ Thịnh lập tức ngăn ta: “Sao lại phải đi vậy? Sắp tới năm mới rồi, ngài ở lại cùng mọi người qua năm hãy đi. Lần nào ngài tới cũng vội vàng như vậy.”

Ta nhẹ giọng thở dài: “Không được, cảm ơn đã giữ ta. Nhưng mà thời gian sát quá rồi, qua năm chủ công sẽ tấn công Lê Dương, ta nhất định phải tới Ký châu làm một việc trước đó. Viên Thiệu mà bại, ta sẽ phải tới Nghiệp thành nữa. Đại chiến lần này không giống ở Quan Độ, Viên quân từ lần đó từ trong tâm khảm luôn lo sợ chúng ta, hai quân đối đầu, bọn họ sẽ nhanh chóng bại trận. Hơn nữa, chủ công lần này tốc chiến tốc thắng, cho nên trận chiến ở Lê Dương chắc không tới vài ngày.”

Từ Thịnh thất vọng nói: “Nếu đã vậy tôi cũng không dám giữ ngài nữa. Có điều, lúc hai quân đối đầu, ngài ngàn vạn phải cẩn thận mới được.” Ta cảm kích nhìn hắn rồi lập tức rời đi.

Trở lại thành Thọ Quang, ngăn không để lão chưởng quầy trình ra mấy năm sổ sách, giao phó một số việc cho lão (không thể để Tuân Úc biết thương đội và bí mật của ta) rồi, ta tìm tới quyền huyện lệnh Lý Tháp. Nhìn ông ta mặt mũi hồng hào, ta không nhịn được muốn cười. Bản thân ông ta cũng rất ngượng nghịu nhìn ta: “Công tử đã về rồi. Tôi vẫn làm việc theo dặn dò của ngài, một năm qua, Thọ Quang có thêm ba vạn người, đều đã sắp xếp thỏa đáng. Thuế thu vào đều theo yêu cầu của ngài giao cho thương đội. Lần này ngài về có dặn dò gì không?”

Ta cười cười: “Ngươi nhanh chóng chuẩn bị hành quán đi, có ba đại nhân vật sắp tới. Thị Trung Tuân Văn Nhược đại nhân cùng Tư Không tế tửu Từ Thứ đại nhân, cũng là Tứ ca của ta, bọn họ tới thăm Thọ Quang, sẽ hỏi ngươi chuyện nông canh, thu nhập từ thuế, xây dựng chế độ các thứ, ngươi cứ theo thực tế mà nói. Còn một vị nữa, là Thọ Quang đình hầu triều đình mới phong, cũng là Ngũ ca của ta, chính là Thái Sử tướng quân ngươi biết rồi đấy, lần này huynh ấy xem như áo gấm vinh quy, ngươi phái người sắp xếp một hầu phủ, sau này coi như là nhà của ta khi trở về đây đi!”

Lý Tháp hàm răng có chút va lập cập: “Chuyện này… chuyện này… Công tử, chức huyện lệnh của tôi là tạm thời thôi, ngài không ở đây tiếp bọn họ sao?” Ta bật cười: “Ngươi chính là lão binh đi theo Tào đại nhân mà, mấy chuyện này không làm nổi sao? Việc ta làm ngươi cũng không phải không biết, ta rất muốn công khai cùng bọn họ ở một chỗ, nhưng mà bí mật làm sao giữ được nếu nhiều người biết? Ngươi cũng đừng sợ hãi như vậy, cứ để thuộc hạ của ta làm nha dịch của ngươi, bảo bọn họ dẫn Tuân đại nhân đi thăm thú các nơi là được. Bọn họ đến học hỏi thôi, không phải tới gây phiền toái, yên tâm đi!”

Lý Tháp lập tức vỗ bụng: “Tôi hiểu rồi. Công tử tuyệt đối không thể ra mặt, an toàn của ngài rất quan trọng. Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý tốt, cam đoan để các vị đại nhân hài lòng.” Ta cười lớn.

Sau khi nhóm Tuân Úc đến, ta lặng lẽ đến hành quán giới thiệu đơn giản với họ một chút về chế độ đồn điền và bảo giáp ở Thọ Quang, bảo họ ở lại từ từ khảo sát, sau đó vội vã chạy thâu đêm về phương bắc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.