Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 139: Hai quân giằng co



Cùng Điền Trù thương lượng kế hoạch xử lý người Ô Hoàn được vài ngày, Tần Dũng cuối cùng cũng về tới sơn trang. Mấy ngày nay hắn cũng thật khổ cực, chạy từ Thọ Quang đi Tân Dã rồi tới Lạc Dương, sau đó lại về Thọ Quang, rồi chạy tới đây, không có hắn ta không biết sẽ mệt tới mức nào.

Hàn huyên với mọi người vài câu chuyện, Tần Dũng vội báo lại cho ta chuyện phát sinh mấy ngày qua: “Công tử, người tôi đã sắp xếp đúng chỗ, cũng dặn dò cẩn thận. Mọi người đối với bọn họ vô cùng hài lòng và yên tâm, hoàn toàn không hoài nghi chút nào. Khi thời cơ đến, bọn họ sẽ nghe lời cậu làm tốt mọi chuyện. Tôi về Lạc Dương, Tam gia gửi lời nhắn với ngài, Tào đại nhân tháng hai xuất binh tới Quyên thành, qua năm mới sẽ tới Bạch Mã, chuẩn bị sang sông. Từ Hoảng tướng quân đã tiến vào Hà Nội, nhất định sẽ lấy được Hổ Lao quan. Thất gia dặn tôi tiện thể nhắn công tử, chỗ rượu cậu giấu ngài ấy đã uống hết, vẫn chưa đã ghiền, muốn cậu chuyển thêm tới. Ngài ấy còn nói, lúc quân ta đánh Hổ Lao quan, tốt nhất cậu cho Trương Yến đánh lấy Hồ quan, tạo thế hô ứng. Còn nói, lợi ở chỗ nào, cậu tất nhiên sẽ hiểu. Tôi về Thọ Quang, Tứ gia, Ngũ gia đã về Hứa Đô, bọn họ không dặn dò gì, chỉ quan tâm đến cậu, bảo cậu cẩn thận một chút. Đúng rồi, sau khi tôi về Thọ Quang, nghe nói Nhị gia đã mang theo Xương Hi về Hứa Đô, lần này bình định Đông Hải, Nhị gia nhất định sẽ thăng quan. Tháng tư có thể đưa gỗ tới hải đảo, việc bên đó sẽ không hỏng được, cậu cứ yên tâm.”

Tần Dũng làm việc, ta đương nhiên yên tâm, nghe hắn nói xong, trong lòng ta tính toán rất nhanh, áy náy nói: “Tần huynh, thật ngại quá, ngươi mau đi nghỉ ngơi đi, gặp các ca ca nữa, ta không tới mã trường nữa, không có thời gian. Ngươi ở đây nghỉ ngơi hai ngày, chúng ta lập tức khởi hành tới chỗ Trương Yến, cuộc chiến Hồ quan sắp phải bắt đầu rồi. Còn có rất nhiều việc phải sắp xếp cho thỏa đáng.”

Tần Dũng cười cười: “Tôi không sao, chuyện của công tử gấp hơn. Tôi nghỉ ngơi một ngày là được, sẽ tới gặp ca ca.” Ta gật đầu để hắn đi. Chỗ Công Tôn Hồng, ta sớm đã ghé qua, cũng xem hắn cải chế giáp trụ của kỵ binh, rồi phái người đưa tới chỗ Tào Tháo. Có thể nói, trọng giáp của kỵ binh có sức mạnh phi thường, nhưng giáp trụ nặng nề đối với việc tác chiến mà nói vô cùng bất tiện, không linh hoạt, một khi lâm vào thế trận khó khăn, khả năng thương vong rất lớn. Cho nên, ta đã sớm bàn với Công Tôn Hồng xem có thể cải tiến chút nào không, học tập tộc người du mục, dùng da trâu bò hoặc dây mây đan thành giáp trụ, như vậy vừa có thể ngăn vũ khí gây thương tích, lại có thể giảm trọng lượng, tăng tính linh hoạt.

Công Tôn Hồng quả nhiên không phụ kỳ vọng, dùng da trâu bò tinh tuyển làm lót, bên ngoài là giáp mây, ngựa toàn bộ dùng giáp mây để che chắn, thật sự nhẹ hơn áo giáp rất nhiều, hơn nữa năng lực phòng ngự không hề giảm. Trang bị trên người giảm bớt, có thể mang thêm vật phẩm. Công Tôn Hồng lại chế ra liên hoàn nỏ bắn ba mũi tên một lúc, vừa hay có thể dùng cho Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanh, khiến mục tiêu biến Hổ Báo kỵ và Hãm trận doanh trở thành những đội quân đa năng trở thành sự thực, năng lực tác chiến lại tăng thêm một bậc. Có được những trang bị này, Tào Tháo trong lòng không nở hoa mới là lạ.

Hai ngày sau, ta mang theo Tần Dũng và hai mươi người hắn tuyển ra, cấp tốc chạy tới Hắc sơn. Sau này ta phải tham chiến rất nhiều, Tần Dũng kiên quyết nói bên cạnh ta phải có người bảo vệ, ta đành phải đồng ý. Dọc đường đi không dám trì hoãn, tới chỗ Trương Yến chỉ mất hơn mười ngày.

Trương Yến thấy ta tới vô cùng mừng rỡ, vội đưa ta vào doanh nói: “Tiên sinh đến rồi, rất tốt. Theo yêu cầu của ngài, Quản tướng quân mang theo Hoàng Thắng thuộc hạ của tôi cùng hơn mười người đã đầu phục Cao Can. Trước mắt chưa có tin gì tốt, có điều lão Quản nghe nói đã gia nhập đội phủ vệ của Cao Can, công phu của hắn không tồi.”

Ta cũng cười, mọi sự đều theo kế hoạch thực hiện, đương nhiên không tồi. Đem thư nhậm mệnh của Tào Tháo đưa cho Trương Yến, ta nói: “Người kia ở Thành đô vô cùng tốt, ngươi yên tâm đi. Đây là Tào đại nhân ban cho ngươi, từ bây giờ, ngươi có thể phất cờ Tào quân, những binh sĩ này lập tức có thể trổ hết tài năng rồi.”

Trương Yến vừa cười vừa tiếp nhận thư nhậm mệnh nói: “Đa tạ tiên sinh, tiên sinh đã an bài, tôi tất nhiên yên tâm” rồi mở ra đọc, hắn có chút giật mình ngẩng đầu nhìn ta: “Bình bắc tướng quân? Tào đại nhân coi trọng tôi như vậy sao? Tiên sinh, thế này…”

Ta mỉm cười: “Vì sao không coi trọng ngươi, mấy năm nay, ngươi gây không ít phiền toái cho Viên Thiệu, Tào đại nhân đều ghi trong lòng, có công tất thưởng, chính là nguyên tắc dùng người của chủ công. Với lại, Tào Viên đại chiến đã tới thời điểm mấu chốt, lúc ta từ Hứa Đô đi, Tào đại nhân đang tập kết nhân mã, chuẩn bị sang phía bắc Hoàng hà, tấn công thẳng vào Lê Dương, Từ Hoảng cũng dẫn hai vạn Tào quân tiến tới Hổ Lao quan. Tào đại nhân bảo ta nói với tướng quân, hy vọng ngươi có thể xuất binh đánh Hồ quan, cùng Từ Hoảng hỗ trợ lẫn nhau, tạo nên áp lực với Viên quân.”

Trương Yến lập tức lên tinh thần: “Được, mụ nội nó, lão tử đã sớm muốn đá đít Viên Thiệu rồi. Tiên sinh, ngài nói đi, trận này đánh thế nào?”

Ta cười cổ quái: “Ngươi là Bình bắc đại tướng quân, Hắc Sơn quân là của ngươi, đánh thế nào sao lại hỏi ta?”

Trương Yến buồn cười nhìn ta: “Tiên sinh, ngài nói đùa chắc, tôi mà có bản lĩnh này, sớm đã khiến Viên Thiệu… Có thể bị hắn khi dễ tới mức này sao? Với lại, tiên sinh tuy rằng không muốn để lộ nội tình, trong lòng tôi cũng hiểu rõ. Ngài nếu đã tới chỗ tôi, sẽ không phải vứt lại chiếu mệnh hữu danh vô thực này rồi bỏ đi chứ? Trận này đánh thế nào, đương nhiên tôi nghe ngài.”

Ai nói Trương Yến là con nhà võ chứ, thông minh nhanh nhẹn thế kia mà, ta cười lớn: “Tướng quân đúng là lợi hại, không sai, từ lúc này ta sẽ ở lại quân doanh của ngươi, cho đến lúc ta thấy đủ mới rời đi, có điều, ta không thể lộ diện trước mọi người. Về phần trận này đánh thế nào, rất đơn giản, nghe ta nói đây…”

Hồ quan, là con đường sơn mạch của Thái Hành Sơn, tả giáp quận Thượng Đảng, hữu tiếp giáp quận Ngụy và Nghiễm Bình, là cửa ải hiểm yếu đi vào Ký châu, Tịnh châu. Mấy năm qua, bởi quân Hắc Sơn của Trương Yến liên tục hoạt động, nên phòng thủ ở Hồ quan vẫn rất nghiêm cẩn, thế cho nên, hôm nay những thương khách muốn qua ải đều đang xếp thành hàng dài chờ kiểm tra.

“Ngươi, nói ngươi đó, đầu lĩnh phải không? Sao mang nhiều đồ vậy, đi đâu?” Thương khách bị điểm mặt vội bước lên phía trước, cười bịnh nọt: “Các huynh đệ thật khổ cực, có ít đồ này xin cầm lấy, là thành ý, để các ngài giải lao. Đồ của tôi chỉ là hoa quả khô, từ Thượng Đảng tới Hàm Đan, ngài xem đi. Vừa qua năm mới, đây là chuyến hàng đầu tiên, lúc loạn lạc làm ăn thật khó khăn.” Hắn thao thao bất tuyệt, tay không nhàn rỗi đem mấy bao đậu phộng và táo đưa cho lính trạm kiểm tra, đồng thời chỉ huy bọn thuộc hạ dỡ vài hũ rượu để sang một bên.

Mấy tên lính chọc chọc vào bao tải trên xe, xác thực đúng là hoa quả khô, liền vẫy vẫy tay, bước qua một bên thả bọn họ đi: “Được rồi, được rồi, đi nhanh lên. Thời buổi này có thể thoải mái được sao? Ngươi coi như biết điều, thấy thương đội này của ngươi không nhỏ, mười mấy cái xe, tới ba mươi người, trước kia sao chưa gặp các ngươi nhỉ?”

Thương khách kia cười giải thích: “Trước đây tôi đều ở Lương châu, hai năm qua sống ở đó khó khăn quá, nghe nói Nghiệp thành làm ăn được, bèn tới xem một chút, qua tháng sẽ từ Hàm Đan trở về, còn phải đi qua đây, các tiểu huynh đệ cần gì cứ nói, chỉ cần tôi làm được, nhất định giúp các ngài.”

Đám lính trạm đều cười: “Nói ngươi biết điều, miệng của ngươi cũng ngọt lắm. Chúng ta quanh năm canh giữ ở nơi hoang vu hẻo lánh này, con mẹ nó có nhu cầu gì cũng không được. Ngươi muốn tặng, lần sau trở lại mang theo chút rượu thịt là được. Thật là, mấy tháng không thấy rượu, không ăn thịt, chỉ có thể vào rừng săn thú nhỏ, con mẹ nó thật không phải cuộc sống của con người.”

Thương khách nghe bọn họ nói vậy, cúi đầu suy nghĩ rồi tiến gần nhỏ giọng hỏi đầu lĩnh đám lính: “Nghe này tiểu huynh đệ, tôi nghe nói cuộc sống bên kia sông tốt hơn bên này nhiều, các ngài biết không?”

Nghe hắn hỏi, tên lính kia thở dài: “Nói là nói vậy, nhưng mà những ngày tháng này có chỗ nào có thể sống an nhàn sao? Ở đâu chẳng như nhau.” Tên lính đứng bên cạnh liền góp lời: “Đội trưởng, huynh đừng không tin như thế, cuộc sống bên kia đúng là tốt hơn đấy. Đệ có một vị biểu ca bị Tào Tháo bắt làm tù binh ở Quan Độ. Tháng trước huynh ấy cho người bí mật đưa thư về nhà, nói huynh ấy ở bên kia rất tốt, có đất trồng trọt, có lương ăn, muốn người nhà cùng qua đó, nói là cứ một người qua, cấp hai mẫu ruộng, thu hoạch chia ra bốn sáu, bốn phần nộp quan phủ, sáu phần giữ lại, đi đầu quân, quân lương nhiều gấp đôi chúng ta ở đây, người nhà còn được ưu đãi. Còn nói sinh con sẽ được ban thưởng, cuộc sống rất thoải mái!”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, binh lính năm ngoái bị Viên đại nhân bỏ lại ở Quan Độ, bọn họ toàn bộ đều được cấp đất đai, sống rất an nhàn.” Bên cạnh lập tức có người tiếp lời. Trong nhất thời, bình sĩ đồn trú và các thương khách qua lại đều bắt đầu bàn luận. Một hồi thật lâu sau, tiểu đội trưởng mới dừng lại nói: “Được rồi, nên làm gì thì cứ làm đi, các ngươi nói gì cũng vô dụng, ở đây cách xa bên kia, cho dù tốt mấy các ngươi cũng không được hưởng.”

Tên lính tốt tiếp lời kia tới gần thương khách đang chuẩn bị xuất phát, kéo hắn nhỏ giọng nói: “Lúc nào ngươi sang bên kia sông, có thể giúp chúng ta nhìn xem biểu ca ta nói có thật hay không không? Huynh ấy đang ở Trung Mậu.” Thương khách cười: “Được, tiểu huynh đệ yên tâm đi, tôi cũng đang định làm vậy.” Đợi mặt trời lặn xuống, Hồ quan lại yên tĩnh trở lại.

Cùng lúc ấy, Tào Tháo đích thân dẫn theo ba vạn đại quân đang tạm đóng ở Bạch Mã, vừa nhận được tin Viên Thiệu đóng quân ở ngoại vi thành Lê Dương, bày trận sẵn sàng tiếp đón ba vạn đại quân của ông ta. Trong quân trướng, Tào Tháo, Quách Gia, Trình Dục, Tuân Du, Bàng Thống đang vây quanh bản đồ quân sự nghiên cứu kế hoạch tác chiến tiếp theo.

Nhìn một hồi, Tào Tháo quay sang hỏi Tuân Du: “Công Đạt, quân của Diệu Tài đi tới đâu rồi?”

Tuân Du chỉ vào Diên Tân nói: “Theo tin tức thám báo hôm qua, hai vạn nhân mã của Hạ Hầu tướng quân đã vượt qua Hoàng Hà, đổ bộ tới bờ bên kia của Diên Tân, quân Viên Thiệu ở bờ bên kia không nhiều, hơn nữa không có ý chí chiến đấu, vừa gặp phải quân ta đã bại, chạy cả về Lê Dương rồi. Theo mệnh lệnh của chủ công, Hạ Hầu tướng quân sau khi chiếm được mười thành liền hạ trại, không hành động tiếp.”

Quách Gia tiếp lời: “Quân của Công Minh tướng quân đã tiếp cận Hổ Lao quan, Văn Viễn đang trên đường tới đó hợp quân.”

Trình Dục cũng nói: “Cao Thuận và Hàn Hạo hai vị tướng quân cũng đã qua sông, đang hướng tới Bộc Dương, đợi Từ tướng quân chiếm được Hổ Lao quan, Hạ Hầu tướng quân có thể xuất binh tới Mục Dã, cùng nhân mã của chúng ta ở đây đủ để hình thành thế vây công với Lê Dương.”

Tào Tháo nhìn Bàng Thống hỏi: “Sĩ Nguyên, ngươi xem lúc nào chúng ta xuất binh tấn công thì hợp lý?”

Bàng Thống nhìn bản đồ, liên tục nhíu mày, nghe Tào Tháo hỏi mới ngẩng đầu nói: “Vẫn phải từ từ. Chỗ Trương Yến chưa có tin tức, không lấy được Hồ quan, không thể ngăn Viên quân chạy tới Tịnh châu, kế hoạch tận diệt Viên quân không thực hiện được, chiếm Lê Dương sẽ mất thời gian hơn. Còn nữa, Tử Vân nói rồi, sẽ cố gắng giữ Viên Đàm ở Nghiệp thành, chúng ta không thể ép Thanh châu quá chặt. Hiện tại vẫn phải đợi, đợi Từ tướng quân chiếm được Hổ Lao quan, rồi có tin tức của Tử Vân hãy tính. Nếu Viên Thiệu không hành động, chúng ta cứ cách sông cùng hắn kéo dài thời gian thêm mấy ngày cũng được.”

Tào Tháo nhìn quanh bốn phía, thấy tất cả đều tán thành, ông ta cũng gật đầu: “Không sai, chúng ta cứ chờ thêm cũng được. Bản Sơ nếu muốn đánh, chúng ta sẽ theo hắn. Truyền quân lệnh của ta, lệnh cho Trương Liêu, Từ Hoảng mau chóng chiếm Hổ Lao quan, phái thám báo vùng phụ cận quân Trương Yến bắt liên lạc, tận lực phối hợp với hành động của Tử Vân. Phía Cao Thuận, đại quân đóng ở bên ngoài Bộc Dương, không có lệnh của ta không được hành động. Truyền lệnh cho Tang Bá cứ từ từ mà đi, không cần vội vã qua sông tránh Viên Đàm trở về.” Bên dưới lĩnh mệnh, tức tốc truyền lệnh đi các nơi.

Phía bờ bắc Hoàng Hà, bên ngoài thành Lê Dương là đại doanh của Viên quân. Viên Thiệu mấy ngày nay thật vội, thua trận ở Quan Độ rồi, rất nhiều thành trì hai bên bờ Hoàng Hà quay sang hàng Tào, hắn mất hai tháng mới trấn áp được đám người đó, nhưng hắn cũng hiểu đây chỉ là tạm thời, chỉ cần hắn bại thêm một lần nữa, những thành trì kia vẫn sẽ nổi loạn. Trong loạn thế, thực lực mới có thể lên tiếng. Cho nên, hiện tại hắn rất muốn cùng chủ lực Tào quân giao chiến, đánh thắng một trận.

Lần này Viên Thiệu gần như đã dốc hết vốn liếng, tập hợp năm vạn nhân mã từ Thanh châu, thêm hai vạn quân vẫn ở Lê Dương, các nơi khác lại điều động thêm được ba vạn nhân mã, cộng thêm ba vạn nhân mã của Cao Can, cộng lại cũng tới mười ba vạn quân. Tuy rằng Cao Can chưa tới, trong tay hắn lúc này cũng có gần mười vạn quân. Mà theo tin tức của hắn, Tào Tháo ở bên kia sông chỉ có ba, bốn vạn quân, cho dù Cao Thuận từ Bộc Dương đem theo hai vạn quân tới đó, cũng chỉ tới sáu vạn, quân số đông gần gấp đôi, khiến Viên Thiệu trong lòng tràn ngập khát vọng chiến thắng.

Nhưng mà, vừa mới hôm qua, Thư Thụ lại góp ý muốn đại quân lui về thành Lê Dương, củng cố phòng ngự, không nên cùng Tào Tháo quyết một trận tử chiến. Hứa Du cũng đồng ý với đề nghị của Thư Thụ, khiến Viên Thiệu mười phần tức giận. Quách Đồ lại đứng giữa chế nhạo Hứa Du tham lam không biết thỏa mãn, người nhà của Hứa Du ở Nghiệp thành bị Thẩm Phối điều tra ra tội pham ô dùng tiền công làm việc riêng, thật sự là không thể tha. Những chuyện này khiến hắn tâm phiền ý loạn, cơn giận dữ toàn bộ trút sang người Thư Thụ, liền lệnh giam lỏng Thư Thụ trong thành Lê Dương. Ngươi muốn về Lê Dương phòng thủ thì về đi, khỏi phải nhìn đỡ ngứa mắt.

Lúc này, Quách Đồ cùng Phùng Kỷ tới gặp Viên Thiệu, không đợi hắn hỏi, Quách Đồ đã nói: “Chủ công, Hứa Du hôm qua về trướng doanh liền chửi Thẩm Phối ầm lên, nói chúng thần đâm dao sau lưng ông ta. Còn nói, Điền Phong chính là vì thế mà chết. Còn nói Quan Độ bại trận, chủ công trách móc Điền Phong, nếu Lê Dương bại trận, ông ta chính là người chịu tội thay…”

Viên Thiệu lập tức biến sắc. Hắn đã nhận được tin báo, Điền Phong được cứu đi Hứa Đô, toàn gia đều đang ở chỗ Tào Tháo. Tin tức này một khi lộ ra, đủ khiến người ta khiếp sợ, cho nên Viên Thiệu ra nghiêm lệnh không được để lộ, bên ngoài vẫn tuyên bố Điền Phong đã chết. Lúc này Hứa Du dám nói như vậy, thực tế chính là chỉ gà mắng chó, bất mãn Viên Thiệu hắn không nói, lại dám nguyền rủa Lê Dương sẽ bại trận… Hắn vô cùng tức giận muốn phế bỏ Hứa Du, có điều, nghĩ tới tình hình trước mắt, vẫn phải đem lời nói đã sắp ra mồm nuốt trở lại, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Quách Đồ thoáng nhìn Phùng Kỷ, do dự một chút rồi nói: “Chủ công, Thư Thụ không thể cho về Lê Dương, phải bỏ tù ở Nghiệp thành, tránh…” Hắn không nói tiếp, Viên Thiệu cũng đã hiểu.

Bước vài bước trong trướng, hắn cau mày, nghĩ đến lời của Thẩm Phối. Lúc tiễn Viên Thiệu rời khỏi Nghiệp thành, Thẩm Phối nói với hắn: “Thư đại nhân tuy rằng bị Tào Tháo bắt làm tù binh, nhưng lúc ấy là tình hình cấp bách, lòng trung thành của ông ấy với chủ công, Phối cũng không bằng, xin chủ công đừng băn khoăn trong lòng, nhất định phải trọng dụng.”

Nghĩ đến đây, hắn thở dài: “Tắc Chú theo ta nhiều năm, luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối không có lòng phản loạn, ta cho hắn về Lê Dương, chẳng qua không muốn nghe hắn nói lời thừa thôi, các ngươi đừng nghĩ nhiều.” Quách Đồ thối lui một bước không nói nữa.

Phùng Kỷ lại tiến lên một bước nói: “Chủ công, có một chuyện mong ngài điều tra cho rõ.” Viên Thiệu nhìn hắn sửng sốt, Phùng Kỷ mặt không đổi sắc nói tiếp: “Trước khi chúng ta rời khỏi Nghiệp thành, Thư Thụ đem toàn bộ gia sản phân ra, theo tôi biết, ông ta đem chia toàn bộ cho người nhà và thân quyến ở Nghiệp thành, còn nói nếu có chuyện gì phát sinh, bảo họ tự tìm cách, chớ lưu lại Nghiệp thành. Còn nữa, con trai Thư Thụ vì chuyện Trương Yến gây rối ở Hàm Đan bị chủ công khiển trách đã vô cùng bất mãn. Thần cũng tin tưởng Thư Thụ trung thành với chủ công, nhưng mà tình hình trước mắt không thể không đề phòng.”

Viên Thiệu nghe bọn họ nói khiến cơn buồn bực lại nổi lên, trong lòng bốc hỏa: “Đủ rồi, các ngươi náo đủ chưa? Lúc này là lúc nào rồi còn có tâm tư nói này nói nọ. Hôm qua thám báo đưa tin, Cao Thuận đã dẫn Hãm Trận doanh qua sông tới ngoài thành Bộc Dương, còn nói ba vạn quân Tào án binh bất động ở bên kia sông, các ngươi nói xem, Tào Tháo muốn làm gì?”

Hai người thấy Viên Thiệu nổi giận, đều đờ đẫn không nói gì. Một lát sau, mắt thấy Viên Thiệu đã bình tĩnh một chút, Phùng Kỷ mới nói: “Theo lời thám báo, ở Hà Nội phát hiện có bộ binh của Hạ Hầu tấn công thành trì của ta, có vẻ muốn chiếm Mục Dã. Thần nghĩ, Tào quân có thể chọn cách bao vây chúng ta, có khả năng Tào Tháo dẫn đại quân đồn trú bên kia sông không hành động gì, hơn nữa Cao Thuận trú đóng ngoài thành Bộc Dương cũng không công thành, chuyện này nhất định có ẩn ý.”

Quách Đồ khẽ hừ một tiếng, bước lên nói: “Thần lại thấy không có gì kỳ quái. Phải biết cho dù cả ba đạo nhân mã của Tào Tháo công vào cũng chỉ có tám vạn, mà chúng ta có tới mười một vạn. Hơn nữa, kỵ binh của chúng ta mạnh hơn Tào Tháo rất nhiều, hắn muốn vây chúng ta, chẳng phải là kẻ ngốc nói mê sao? Theo thần thấy, quân ở Hà Nội kia là để ngăn Cao Can tới đây hợp quân, còn Cao Thuận muốn kiềm chế không để chúng ta tấn công Tào Tháo, muốn đánh Bộc Dương để phân tán quân ta. Chúng ta không hành động, bọn chúng cũng không hành động. Tào Tháo án binh bất động, chính là không dám cùng chúng ta đối mặt giao tranh, hắn muốn giống như ở Quan Độ từ từ tìm cơ hội, nhưng lần này sẽ không có.”

Viên Thiệu thở dài không nói, trận chiến Quan Độ, hắn lúc này nghĩ lại hối hận cũng không kịp. Lúc ấy tuy rằng quân lương bị đốt, nhưng duy trì đại quân thêm vài ngày cũng không thành vấn đề, bản thân sao lại hốt ha hốt hoảng bỏ chạy như thế? Nếu không, so sánh quân số hai bên, vẫn còn có phần thắng mà!

Nghĩ một lát, Viên Thiệu hạ quyết tâm: “Nếu đại quân Tào Tháo không hành động, chúng ta cũng tạm thời không qua sông. Truyền lệnh cho ta, lệnh cho thành Bộc Dương, Mục Dã thủ vững thành trì, không để Tào quân có cơ hội bao vây chúng ta. Hỏa tốc phái người tới gặp Cao Can, bảo hắn nhanh chóng tới đây hợp binh để tấn công Tào Tháo.” Hai người nhìn nhau một cái, xoay người ra ngoài truyền lệnh.

Chiến trường chính Lê Dương hai bên đều giữ thế im lặng, nhưng đã bí mật hành động. Theo mưu kế của Viên Thiệu, quân ở Triều Ca và Hàm Đan bắt đầu di chuyển tới Mục Dã, tăng cường lực phòng thủ nơi này, đảm bảo giữ quân Hạ Hầu Uyên ở ngoài thành Mục Dã; ở Bộc Dương cũng bày trận đợi sẵn Cao Thuận, hai bên rút kiếm giương cung, bắt đầu thế giằng co.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.