Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 157: Tranh giành cấu xé



Việc gây dựng lại làng chài tiêu phí không ít thời gian của ta. Lần này rút ra bài học, ta không dám khinh suất nữa, tự mình kiểm tra, từ mình huấn luyện ý thức phòng bị cho dân chúng, định ra một loạt các phương pháp bảo vệ gia viên, đốc thúc bọn họ kiến tạo hệ thống phòng vệ thật tốt. Đợi mọi thứ đều làm xong, thời gian đã qua hơn hai tháng. Mắt thấy mùa đông sắp đến, ta mới trở lại thành Thọ Quang.

Trở lại Thọ Quang nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Tần Dũng, tâm ta lập tức trầm xuống. Đi theo ta nhiều năm, vẻ mặt ấy của hắn lần đầu ta mới thấy. Không đợi ta hỏi thăm, Tần Dũng đưa ra một phong thư: “Công tử, ngài từ từ đọc, chuyện này quá bất ngờ, người chết không thể sống lại, cậu đừng quá thương tâm.”

Nghe thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ của Tần Dũng, ta run tay nhận lá thư: “Là ai? Huynh trưởng của ta? Hay là từ Giang Đông? Hay là…”

Tần Dũng lắc đầu: “Là Thư tiên sinh. Thư tiên sinh xin cậu thay ông ấy lưu lại hậu nhân, nói để bọn họ làm thôn phu cũng được!”

Tay ta run rẩy, vẫn cố gắng đọc hết thư. Thư từ trên tay lặng lẽ rơi xuống, ta ôm mặt khóc: “Hoàng Lâm… Sao có thể, sao lại như vậy? Ta lại sai rồi sao?”

Tần Dũng thở dài một tiếng: “Cái chết của Hoàng Lâm hoàn toàn là ngoài ý muốn. Nhưng hắn không làm gì sai, chết rất có ý nghĩa, ngài hãy vì hắn mà kiêu ngạo. Công tử yên tâm, tôi đã dặn thuộc hạ trong thương đội âm thầm chăm sóc đám người Trình Đông.”

Trong lòng ta thật đau rất đau: “Hắn là một thanh niên tốt. Đúng, hắn không làm gì sai, không hề. Nhưng mà, ta vẫn rất đau lòng, hắn còn trẻ như vậy, lại là một thủ hạ không tồi, ta thậm chí đã bảo Tam ca coi hắn là tâm phúc. Không ngờ, không ngờ hắn lại chết như vậy. Còn cả Thư tiên sinh nữa, ta… Là ta hại ông ấy. Nếu như không phải do ý định của ta, nếu không thả ông ấy trở về, ông ấy làm sao phải chết. Tần Dũng, là ta, là ta hại chết ông ấy.”

Tần Dũng than thở khuyên ta: “Công tử, đây không phải lỗi của ngài. Tiểu Chu nói, lúc Thư tiên sinh rời khỏi Tào công, đã biết mình trở về chỉ có một con đường chết. Cái gọi là đồng ý điều kiện của Tào công, chẳng qua là kế thoát thân. Lòng trung của Thư tiên sinh không thể nào thay đổi. Cho dù Tào công không thả ông ấy, ông ấy cũng sẽ chết để giữ trọn tiếng trung.”

Nghĩ tới vẻ mặt đắc ý của Hoàng Lâm khi nói với ta đã có được tiến triển, nói hắn học được từ ta biết bao điều tốt; nghĩ tới Thư Thụ một thân tài hoa, một thân ngạo nghễ. Bọn họ một người vì trung, một người vì nghĩa, cứ vậy mà đi. Khiến cho ta phẫn hận chính là, bọn họ đều chết trong tay kẻ tiểu nhân, ta hận chết bọn chúng.

Nửa ngày sau, ta cuối cùng cũng bình tĩnh lại, một lần nữa đọc thư của Tiểu Chu. Trong thư ngoại trừ nói chuyện Thư Thụ và Hoàng Lâm giết người tự sát, còn bẩm báo tình hình trước mắt của Nghiệp thành. Viên Thiệu bệnh rất nặng, đã nhiều lần phái người tới tìm ta; Viên Đàm không thể về Thanh châu, bởi địa bàn Thanh châu bao gồm cả Nam Bì đều đã thuộc về Tào Tháo; trước hành vi xâm lấn của Tào quân ở Ký châu, Viên gia tập trung binh lực chủ yếu quanh Nghiệp thành, tạo thế phòng thủ. Đọc kỹ rồi, ta không kìm nén được, dặn dò Tần Dũng tới Hàm Đan, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành mong muốn của Thư Thụ, còn ta phải tới Nghiệp thành, đã tới lúc tính sổ rồi.

Đối với Thư Thụ, trong lòng ta vô cùng kính trọng, ông ta là một trí giả, một trung thần, không nên chết như vậy. Bất kể ông ấy là kẻ địch của chúng ta hay không, trí giả cần phải đối địch trên chiến trường, cho dù chết cũng phải chết minh bạch, thà rằng ông ấy chết trong tay ta, cũng không muốn ông ấy bị miệng tiểu nhân hại chết. Quách Đồ, Phùng Kỷ, bất kể các ngươi có đồng ý hay không, lần này ta nhất định bắt các ngươi đi theo Viên Thiệu, làm nô tài trung thành với Viên gia, Viên Thiệu tin tưởng các ngươi như vậy, hẳn không cự tuyệt đem các ngươi đi cùng xuống địa ngục! Đương nhiên, đối với Viên đại công tử đã giúp đỡ Thư Thụ chết, ta vốn không định để ngươi còn sống trở về Thanh châu, lúc này càng muốn ngươi chết thật khổ sở.

Ta mang theo sự phẫn hận bước chân tới Nghiệp thành, cái chết của Thư Thụ và Hoàng Lâm khiến ta có chút mong muốn bóp chết kẻ nào đó. Đám tiểu nhị trong dược điếm thấy vẻ mặt âm trầm của ta, đều lo lắng quỳ xuống xin được trị tội, không cứu được Thư Thụ, không hòan thành nhiệm vụ ta giao phó, bọn họ đều rất bất an.

Ta phất tay cho bọn họ đứng dậy: “Các ngươi làm gì cũng vậy thôi, đến ta cũng không ngờ Viên Thiệu nhẫn tâm như vậy, Thư Thụ theo hắn nhiều năm, vì hắn dồn hết tâm lực, hắn lại để ông ấy chết như vậy. Thư tiên sinh nguyện lấy cái chết tỏ rõ ý chí, nhưng ta sẽ không buông tha đám hỗn đản đó, Thư tiên sinh hồn có linh thiêng cũng sẽ đồng ý cho ta vì ông ấy mà báo thù. Các ngươi nghe cho kỹ, Viên Thiệu chết rồi, bất kể các ngươi dùng cách gì, ta phải nhanh chóng nghe được tin Viên đại công tử ở lại Nghiệp thành vì muốn cướp địa vị kế nghiệp của Tam công tử. Còn nữa, bày mưu tính kế cho Đại công tử chính là Quách Đồ Quách đại nhân, mà âm thầm ủng hộ Đại công tử chính là Tân Bình Tân đại nhân, các ngươi biết nên làm thế nào chưa?”

Tiểu Chu nhìn sát ý trên mặt ta, không khống chế được run người, theo ta nhiều năm, đây là lần đầu thấy ta như vậy. Hắn cung kính trả lời: “Vâng, tiểu nhân hiểu. Có điều, xin công tử chỉ thị, tin đồn này nên khống chế trong phạm vi và mức độ thế nào?”

Ta hừ lạnh một tiếng: “Phạm vi càng lớn càng tốt, mức độ thì vừa phải thôi, chỉ cần khiến quan lại lớn nhỏ tại Nghiệp thành đều biết, không nên quá mức. Đối với đám người có quan hệ thân cận với Quách Đồ phải tránh đi, tránh né phải tương đối rõ ràng, làm hết sức khiến đám người đó rời xa Quách Đồ và Phùng Kỷ. Còn nữa, rải tin Thư đại nhân chết là do bị ám hại, bởi Thư đại nhân đề nghị Viên Thiệu sớm định người kế nghiệp, những lời này phải xuất hiện ở nơi Viên Thượng thường xuyên lui tới. Các ngươi nên làm cho đúng mực, khiến bất luận ai cũng có thể nghe được việc này nhưng lại không hiểu được rõ ràng, rõ chứ? Đúng rồi, chuyện chúng ta tấn công Thanh châu, cũng nên để lộ chút ít, không nên nói nhiều, nhưng nhất định phải tạo ra cảm giác nguy cơ, nhưng không để tới mức Viên Đàm trở về. Ta muốn thằng ngốc Viên Thượng nghĩ ở đây có chuyện không bình thường.”

Tiểu Chu lĩnh mệnh, mang mọi người rút ra ngoài. Ra khỏi phòng ta, hắn thở phào thật lớn: “Các huynh đệ, lần này công tử thật sự tức giận rồi, chúng ta theo công tử nhiều năm như vậy, ta lần đầu mới thấy công tử tức giận như vậy. Các ngươi lui xuống làm cho tốt nhiệm vụ được giao lần này! Cha mẹ ơi, công tử phát uy thật làm ta sợ muốn chết.” Trời lạnh như vậy mà hắn toát ra một thân mồ hôi, cảm giác của đám tiểu nhị kia cũng không khác hắn là mấy.

Ta không ngờ bọn họ nghĩ như vậy, chỉ lặng lẽ nằm trên giường suy nghĩ từng bước phương án hành động tiếp theo. Ta không định tới Viên phủ ngay lập tức, vì Viên Thiệu còn chưa chết hẳn, ta không muốn gặp lại hắn, càng không muốn giúp hắn kéo dài tính mạng thêm vài ngày. Ta nghĩ làm sao để kéo dài thời gian không cho Viên Đàm chết quá sớm. Nghiệp thành chi loạn nhất định phải lùi tới lúc Tào Tháo lấy được gần hết các thành trì xung quanh Nghiệp thành. Nếu không, sau khi xác định được người làm chủ Nghiệp thành, theo bản lĩnh của đám người Thẩm Phối, trong thời gian ngắn vẫn có thể tập trung sức lực kháng cự lại. Mà một trường chiến tranh này, ta muốn thay đổi lịch sử, khiến nó chấm dứt sớm hơn một chút.

Ta không muốn tới Viên phủ, nhưng người khác không nghĩ vậy. Có lẽ việc ta làm ở Nghiệp thành trước kia quá lớn, thanh danh quá nổi bật, hơn nữa lúc này Viên Thiệu đang muốn giữ mạng, cho nên sau khi ta bước qua cổng lớn Nghiệp thành không lâu, tin tức ta trở lại đã truyền tới Viên phủ. Đang lúc ta thả lỏng chuyện trong lòng nghỉ ngơi một chút, Thẩm Phối dẫn người tự mình tới “bái kiến “.

Tiếng la hét ầm ĩ bên ngoài khiến ta bừng tỉnh, nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, ta có chút ù ù cạc cạc. Thẩm Phối không túc trực bên cạnh Viên Thiệu đang bệnh nặng, lại mang theo mười mấy người cầm dây thừng, xiềng xích đứng trước cửa phòng ta. Xem bộ dáng bọn họ, cũng không giống đã biết thân phận của ta mà tới bắt.

Nhìn khuôn mặt vô cảm của Thẩm Phối, ta nhíu mày: “Thẩm đại nhân, ngài tìm tôi, chỉ cần sai người nói một tiếng là được, cần gì ra thanh thế lớn như vậy. Chẳng lẽ Triệu Như đã mạo phạm ngài, khiến ngài phải đích thân tới bắt?”

Thẩm Phối không biết xấu hổ, lập tức khôi phục lại thái độ như lúc thường: “Triệu Như, chủ công đối xử với ngươi không tệ, lúc này ngài đang gặp nguy, mong ngươi nhanh tới chăm sóc. Ta chẳng qua có chút nóng nảy, xin lượng thứ cử chỉ vô lễ của ta.”

Ta cơ hồ muốn mở miệng mắng người, nhưng vẫn cố nén lại: “Thì ra Thẩm đại nhân là mời tôi đi làm đại phu. Viên đại nhân đối với tiểu nhân đương nhiên là không tồi, truyền tôi tới khám bệnh cho ngài ấy cũng là chuyện bình thường. Có nhiều vị đại nhân từng truyền Triệu Như tới khám bệnh, nhưng cầm xiềng xích tới đón tiểu nhân, bình sinh lần đầu tiên mới được gặp.”

Thẩm Phối cắn răng nhẫn nhịn lời lạnh nhạt của ta: “Ta phái người tới, nhưng thuộc hạ của ngươi nói ngươi không muốn đi. Nhưng sự tình khẩn cấp, ta chỉ biết làm thế này. Có chỗ đắc tội, Phối sẽ xin chủ công trách phạt.”

Ồ? Ta nhìn Tiểu Chu, nghĩ một hồi, thôi bỏ đi, bọn họ cũng là đối tốt với ta, nhìn Thẩm Phối, ta bày ra khuôn mặt vô cùng vội vàng: “Đại nhân, Viên đại nhân bệnh rất nặng sao? Đám hạ nhân đó thật đáng chết lại dám tự quyết định. Đại nhân, chúng ta nhanh tới phủ Viên đại nhân đi, vừa rồi là tôi hiểu lầm đại nhân, xin ngài đừng phiền lòng, sau khi trở về, tôi nhất định trừng phạt mấy tên đáng chết đó.”

Tiểu Chu hiểu ý ta, hắn cố ý ở bên cạnh lầm bầm: “Công tử vừa mới tới, còn chưa được nghỉ ngơi, bọn họ đã tới quấy rầy. Chúng tôi chẳng qua là bảo bọn họ muộn một chút hãy tới. Công tử thân thể cũng yếu, làm sao chịu được mệt nhọc như vậy? Đại nhân các người cũng phải thông cảm cho cậu ấy chứ!”

“Ngươi nói thầm cái gì? Còn không đem hộp thuốc của ta tới đây. Thật đáng chết, Viên đại nhân bị bệnh, đương nhiên phải nhanh chóng, các ngươi chẳng lẽ không biết có bệnh không thể kéo dài?” Ta cố ý mắng lớn tiếng.

Thẩm Phối cũng biết hôm nay ta vừa tới, nghe xong lời Tiểu Chu nói cũng có chút áy náy, lại nghe ta nói xong, hắn cười khổ một tiếng: “Xin lỗi, không phải ta gấp đâu, bệnh của chủ công thật sự là nguy ngập.”

Ta nhận lấy túi thuốc rồi trả lời: “Đại nhân, những lời này không cần nói, chữa bệnh như cứu hỏa, chúng ta đi nhanh đi.”

Ngồi trong xe ngựa của Thẩm Phối, ta nhắm mắt dưỡng thần, nghĩ xem làm sao đối phó với khảo nghiệm trước mắt. Căn cứ theo biểu hiện của Thẩm Phối, ta biết Viên Thiệu đã sắp xong rồi. Nhưng mà, ta không kéo dài mạng sống cho hắn, lấy đãi ngộ đối với ta trước đây, bọn Thẩm Phối chắc chắn sẽ hoài nghi ta; nếu ta kéo dài mạng sống Viên Thiệu thêm vài ngày, hắn có thể nào sẽ lưu lại di mệnh gì đó, phá hủy kế hoạch của ta không? Nghĩ tới đây, ta không thể không hận bản thân dễ bị kích động, lại tới sớm vài ngày.

Thẩm Phối cũng không nói gì, thế cục Nghiệp thành đang phức tạp như vậy, cục diện trong Viên gia vô cùng hỗn loạn, hắn cũng bận tới sứt đầu mẻ trán. Trong tình huống thế này, Quách Đồ về phe Viên Đàm, cũng gia tăng hoạt động, tạo thanh thế cho Viên Đàm. Tính mạng chủ công cũng không còn lâu nữa. Trận chiến tranh giành quyền thế cũng tới hồi gay cấn, đối với mỗi người đều là một sự khảo nghiệm, bao gồm cả Thẩm Phối hắn trong đó. Cho nên, hôm nay khi nghe được tin Triệu Như đã vào thành, cảm thấy vô cùng kích động. Triệu Như này mặc dù là một kẻ tiểu nhân, nhưng y thuật đúng là rất giỏi. Hắn vội vàng sai người tới mời, nhưng Triệu Như lại không nhận lệnh. Trong lòng nóng như lửa đốt, hắn không để tâm chuyện gì khác, trực tiếp đem binh tới vấn tội, cho dù ép buộc cũng phải trói Triệu Như đem tới trước giường của chủ công.

Xe ngựa nhanh chóng tới Viên phủ, Thẩm Phối thở dài một tiếng, bảo hắn nói xin lỗi với một tên tiểu nhân thật khó chấp nhận, nhưng mà vì Viên Thiệu, trước mắt hắn không thể đắc tội người này: “Triệu Như, bệnh của chủ công xin nhờ ngươi để ý, hôm nay ta có chút nóng nảy, ngươi…”

Đối với Thẩm Phối, ta rất không có cảm tình, hắn cũng là một trung thần, nhưng lại không biết nhìn người, thờ sai chủ công. Ta cũng từng nghĩ làm thế nào giữ lại tính mạng cho hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui đều không được, hắn chính là loại ngu trung điển hình, giữ tính mạng hắn lại, hắn sẽ không ngừng gây chuyện, ta không thể vì một chút luyến tiếc mà để lại tai họa.

Lúc này, nghe hắn nói xong, ta chỉ cười, trả lời đúng mực: “Đại nhân không cần như vậy, Triệu Như là người biết tốt xấu, hiểu rõ bản thân nên làm gì, không nên làm gì.” Thẩm Phối kinh ngạc đánh giá ta một phen nhưng không nói gì nữa.

Vào tới tẩm phòng của Viên Thiệu, thấy có không ít người, không chỉ có mấy bà vợ, đến Quách Đồ, Phùng Kỷ cũng ở đó, nhưng Viên Đàm và Tân Bình không có mặt. Phùng Kỷ nhìn nhìn Thẩm Phối, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Viên Thiệu không nói lời nào, còn Quách Đồ nhìn ta nhíu mày. Viên Thượng thấy ta tiến vào, vội bước tới kéo vạt áo ta: “Mau lên, Triệu Như, mau khám cho cha ta, người nôn ra rất nhiều máu!”

Giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Viên Thiệu nằm trên giường, sắc mặt vàng như nến, môi tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, đã mê man. Ta nhẹ nhàng đẩy tay Viên Thượng ra, cũng không chào hỏi mọi người, trực tiếp bắt mạch cho Viên Thiệu. Tên gia hỏa này đúng là bệnh rất nặng, sắp chết rồi. Vốn dĩ hắn đã có bệnh, lại bị việc mất Lê Dương kích động mà thành thế này. Bệnh trạng của hắn so với lịch sử mà ta biết đến sớm hơn một năm. Ta vừa bắt mạch, vừa suy tính tình hình trước mắt. Xem mạch tượng, muốn kéo dài mạng sống của Viên Thiệu thêm mấy tháng cũng không thành vấn đề, nhưng mà, tuy nói thầy thuốc phải có lương tâm, ta cũng không thể phát thiện tâm đến mức đó, không hạ độc cho hắn đã là tốt rồi.

Ta vừa không nhanh không chậm bắt mạch, vừa quan sát biểu hiện của mọi người, đủ các loại lo lắng, không từ bỏ, còn có không bình tĩnh, thật sự rất vui mắt. Trong lúc này, Viên Thượng và Thẩm Phối vẫn rất khẩn trương nhìn ta, xem ra bọn họ thật sự lo lắng cho Viên Thiệu; mà Lưu thị lại nhìn chằm chằm vào Viên Thượng, xem ra bà ta đối với Viên Thượng cũng lo lắng không kém; Quách Đồ thì rất không bình tĩnh nhìn chăm chú xuống đất, không biết hắn đang nghĩ cái gì; còn Phùng Kỷ hai mắt vô thần, nhìn qua chỉ thấy hắn đang thất thần; mấy bà vợ nhỏ còn lại của Viên Thiệu ở bên cạnh lau nước mắt, nhìn dáng vẻ cũng biết nếu Viên Thiệu chết, các nàng cũng chẳng có những ngày tháng an nhàn.

Buông tay Viên Thiệu xuống, ta cố ý thể hiện bộ dáng quan tâm, sắp lại chăn cho hắn, xoay người ngăn Viên Thượng đặt câu hỏi, ra hiệu mời mọi người đi ra ngoài. Viên Thượng nhìn Lưu thị, vội cùng Thẩm Phối đi theo ta. Quách Đồ cùng Phùng Kỷ nhìn nhau rồi cũng đi ra.

Ra tới gian ngoài, ta nói với Viên Thượng: “Sự tình khẩn cấp, tôi cũng không nói mấy lời khách sáo. Đại nhân bệnh rất nặng rồi, lại nộ khí công tâm, dẫn đến bệnh càng nặng thêm, thậm chí máu không chảy thông nữa. Ôi, nói thật nhé, bệnh của đại nhân nguy kịch rồi, mà Triệu Như cũng không có cách nào nữa. Xin công tử cùng các vị đại nhân phải chuẩn bị trước.”

Nghe ta nói xong, Viên Thượng dùng ánh mắt bất lực nhìn Thẩm Phối. Trên mặt Quách Đồ lại hiện lên một tia sáng, ta nhìn có vẻ như hắn đang mừng thầm; Phùng Kỷ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Quách Đồ, nhưng không nói gì. Thẩm Phối nghĩ một chút, cắn răng hỏi ta: “Nếu ngươi tận lực cố gắng, có thể giữ tới lúc nào?”

Ta đưa tay ra hiệu: “Một tháng qua được thì có thể giữ trăm ngày; qua được trăm ngày có thể giữ được một năm, nhiều hơn nữa là không thể. Kỳ thực, muốn giữ một trăm ngày tôi đã không chắc chắn rồi.” Ta còn chưa quyết định sẽ cho tên khốn này sống thêm bao lâu, cho nên phải nói hàm hồ như vậy.

Tất cả mọi người không nói gì, ta cố ý thở dài một tiếng: “Tôi sẽ kê đơn trước, mau chóng để đại nhân không nôn ra máu nữa. Điều trị sau này, chỉ có thể tận lực mà nghe theo thiên mệnh. Các ngài đừng trách tôi nói thẳng, đại nhân không phải người bình thường, ở trước mặt ngài ấy, Triệu Như đương nhiên sẽ không nói điều gì, nhưng phải nói rõ cho các ngài chuẩn bị trước. Cứ vậy đi, tôi trở về lấy thuốc.” Nói cáo từ rồi, ta bỏ lại mọi người còn đang ngẩn ngơ, lập tức trở về.

Thấy ta về rồi, Quách Đồ cũng rời khỏi Viên phủ đi tìm Viên Đàm. Lúc này Viên Đàm đang ở nhà uống rượu giải sầu, hắn dĩ nhiên muốn giành quyền, nhưng mà binh quyền ở Nghiệp thành toàn bộ trong tay Thẩm Phối, quân của hắn qua cuộc chiến Thương Đình đã tổn hại nghiêm trọng, Thanh châu lại đã thành đất của Tào Tháo, muốn trở về cũng không về được. Hắn hiện tại, chính là không biết phải làm gì.

Quách Đồ vội vã tới chỗ Viên Đàm, thấy bộ dạng say khướt của hắn thì nổi cơn giận dữ: “Đại công tử, ngài sao vẫn còn uống như thế? Còn uống nữa đến mạng cũng chẳng còn đâu.”

Viên Đàm nhìn thấy hắn, hừ lạnh nói: “Không uống nữa, không uống rượu ta còn biết làm gì? Ngươi nói xem ta còn có thể làm gì? Lúc trước, là các ngươi bảo ta rời khỏi Thanh châu, nói cái gì mà theo phụ thân đánh thắng Tào Tháo là có thể lập công lớn, có thể nắm giữ thêm binh quyền và đất đai. Nhưng giờ thì sao? Không chỉ không thắng, đến Thanh châu cũng mất rồi, thua rồi thua mãi, cùng lớn bé tranh giành, cũng không có thực lực, ngươi nói ta có thể làm gì?”

Quách Đồ nhìn hắn hạ giọng nói: “Ngài thua, nhưng Tam công tử cũng không thắng. Tôi vừa từ chỗ đại nhân về đây, Triệu Như đã tới rồi, đã kéo dài được tính mạng cho đại nhân.”

Viên Đàm tỉnh táo lại một chút: “Triệu Như? Là tên thương nhân đó? Hắn nói thế nào? Bệnh phụ thân sao rồi?”

Quách Đồ lắc đầu thở dài: “Tôi chính là vì chuyện này mà đi tìm công tử. Triệu Như nói thẳng, bệnh chủ công đã nguy kịch rồi, chỉ sợ không chống đỡ được lâu nữa. Công tử cũng biết, Triệu Như kia mặc dù là một tên tiểu nhân, nhưng y thuật rất cao, gần như không ai bằng, nếu hắn đã nói như vậy, e là…”

Viên Đàm ngây ngẩn cả người, một lát sau mới chộp lấy vạt áo Quách Đồ hỏi: “Thế là sao? Đám đại phu kia không phải nói phụ thân không sao sao, Triệu Như sao lại…”

Quách Đồ cười lạnh: “Đám đại phu kia cứ nói chủ công không sao, không sao, nhưng chẳng kê nổi thang thuốc nào hữu hiệu, chủ công vẫn liên tục nôn ra máu. Mấy ngày nay, số lần hôm mê ngày càng tăng, thời gian ngày càng kéo dài, tôi đã sớm thấy không ổn. Triệu Như rất thông minh, biết lời gì nên nói, lời gì không nên nói.”

Viên Đàm không nói gì. Quách Đồ thấy vẻ mặt thất thần của hắn, vội vàng nói tiếp: “Đại công tử, ngài hiện tại phải nghĩ cho kỹ lỡ chủ công ra đi, ngài nên làm gì mới được. Triệu Như nói hắn không chắc có thể giữ được chủ công thêm trăm ngày không. Ngài mà không tính toán trước, một khi chủ công đi rồi, Tam công tử sợ rằng không thể dung hạ ngài đâu.”

Viên Đàm giật mình một cái, nhìn vẻ mặt âm trầm của Quách Đồ, dần dần bình tĩnh trở lại: “Quách đại nhân, mạng của chúng ta buộc chung một chỗ. Phụ thân nếu có chuyện không hay, đám người Phùng Kỷ kia cũng không bỏ qua cho ông đâu. Thẩm Phối vì chuyện của Thư Thụ, cũng rất hận ông, đến lúc đó ta mà chết, ông cũng chẳng sống được.”

Quách Đồ dậm chân: “Đại công tử, giờ này ngài còn nói câu đó, tôi đương nhiên hiểu rõ. Công tử, kế sách hiện giờ là, chúng ta phải lấy được binh quyền bên ngoài thành trước đã. Cũng may Tân Bì hiện đang suất lĩnh một đạo binh mã bên ngoài thành, nếu chủ công quả thực cho Tam công tử kế nghiệp, ngài phải hết sức thuyết phục chủ công cho ngài rời khỏi thành, suất lĩnh một đạo binh mã. Chỉ cần có binh mã trong tay là có thể tiến lui rồi. Đương nhiên, nếu chủ công không tỏ thái độ rõ ràng, ngài vẫn phải cố gắng tranh thủ, có binh quyền trong tay, võ nghệ của công tử lại cao siêu như vậy, hiện tại chính là cần chủ công như ngài bảo vệ Ký châu, ngăn Tào Tháo bắc tiến, ngài vẫn có phần thắng cao hơn.”

Viên Đàm vừa nghe vừa liên tiếp gật đầu: “Như vậy rất đúng. Làm phiền tiên sinh cùng Tân đại nhân lo chuyện binh quyền, tôi mỗi ngày sẽ canh giữ bên cạnh phụ thân, nghĩ cách không để người để lại di ngôn. Bên ngoài các ông phụ trách, bên trong để tôi.”

Lại nói, Phùng Kỷ nhìn Quách Đồ đi rồi, cũng kéo Viên Thượng về phòng: “Tam công tử, lời Triệu Như nói ngài nghe rõ chưa? Trước mắt, bệnh tình chủ công không ổn, đến Triệu Như còn nói như vậy, ngài phải chuẩn bị trước mới được.”

Viên Thượng uể oải nhìn hắn: “Chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì? Đến y thuật của Triệu Như còn chẳng có cách nào, ta có thể làm gì? Chẳng lẽ ông bảo ta chuẩn bị mấy thứ kia?”

“Những thứ kia đương nhiên phải chuẩn bị, những chuyện khác càng phải chuẩn bị cho thỏa đáng mới được.” Một giọng nói bất ngờ vang lên sau lưng hai người. Quay đầu nhìn lại, thì ra là Thẩm Phối.

Phùng Kỷ nhíu mày hỏi: “Thẩm đại nhân có ý gì?”

Thẩm Phối lạnh lùng nói: “Quan hệ giữa ngươi và Quách Đồ ta mặc kệ, cũng không muốn quản. Nhưng tâm ý của chủ công ta và ngươi đều hiểu, đại công tử dù sao cũng đã cho người ngoài làm con thừa tự, chủ công không coi trọng hắn, Tam công tử là người đứng đầu Nghiệp thành, đây là chuyện không thể thay đổi. Thần sắc Quách Đồ vừa rồi ta cũng thấy rất rõ.”

Phùng Kỷ thở phào một hơi: “Tôi không định công kích Quách Đồ đâu, nhưng mà tâm tư và hành vi của ông ta và Tân Bì đừng hòng giấu được tôi. Tôi cũng ủng hộ quyết định của chủ công, cho nên mới nhắc nhở Tam công tử chú ý đám người mờ ám kia.”

Viên Thượng cũng nghe ra: “Bọn họ mờ ám? Phụ thân còn sống, bọn họ đã muốn phản hay sao?”

Thẩm Phối lạnh nhạt nói: “Vì phòng bị Tào Tháo bắc thượng, bên ngoài Nghiệp thành chúng ta đã sắp xếp hai vạn quân, còn cả lực lượng phòng thủ quanh thành, chúng ta nhất định phải nắm chặt binh quyền. Nhưng mà, hai vạn binh mã ngoài thành lúc này lại do Tân Bì chỉ huy, đối với chúng ta uy hiếp rất lớn. Quách Đồ vội vàng bỏ về, nhất định là đi tìm Đại công tử nói những chuyện này, cho nên, trước tiên chúng ta phải phòng bị mới được.”

Viên Thượng nghe vậy liên tục gật đầu: “Hai vị tiên sinh nói rất đúng. Thế này đi, bệnh của phụ thân vẫn cần Triệu Như ra sức, chẳng phải hắn nói qua được trăm ngày có thể kéo dài một năm sao, ta sẽ đốc thúc hắn. Việc phòng thủ trong thành vẫn do Thẩm đại nhân quản lý, sau này phiền ngài tiếp tục dụng tâm. Về binh mã ngoài thành, Phùng tiên sinh, đợi phụ thân khá lên, ta sẽ xin người cấp cho tiên sinh một đạo mệnh, cho ông đi tiếp quản binh mã ngoài thành, cho dù không thể hoàn toàn lấy được đội quân đó, ít nhất cũng phải tham gia vào trong quân, không để lão đại lấy được binh quyền, các ông xem sắp xếp như vậy được không?”

Phùng Kỷ liên tục gật đầu: “Rất tốt, Kỷ nhất định không phụ lòng công tử, tuyệt đối không để binh quyền ngoài thành rơi vào tay Tân Bì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.