Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 180: Lại thêm âm mưu



Chiến thuyền Giang Đông thiết kế không tệ, ở thời đại này hẳn là rất tân tiến rồi, đương nhiên so với chiến thuyền của ta vẫn còn một chút thiếu sót. Chủng loại chiến thuyền của bọn họ cũng nhiều, ngoại trừ loại chủ chiến có thể chở cả trăm người, còn không ít thuyền loại nhỏ như Mông xung, Khinh phàm. Đứng trên thuyền chỉ huy của Chu Du, cảm giác thuyền cao ba tầng vẫn rất linh hoạt, còn linh hoạt hơn cả chiến thuyền của ta. Được, xem xét cẩn thận rồi báo lại cho Từ Thịnh, bảo bọn họ căn cứ theo đặc điểm của chiến thuyền Giang Đông, thiết kế ra chiến thuyền tương tự, đây là biết người biết ta!

Len lén dựa vào một bên mạn thuyền, ta giấu mình trong một góc nhàn nhã thưởng thức phong thái chỉ huy tác chiến của Chu Du, hoàn toàn không để ý chiến thuyền song phương đánh sôi sục ngất trời. Chu Du không ngừng chỉ huy tiểu binh bên cạnh múa cờ, chắc không ngờ ta ở đằng sau hắn lén lút học hỏi cách chỉ huy của hắn. Sáng nay, nghe tiếng trống trận xuất quân của Chu Du, ta liền rời khỏi doanh trướng, không ngoài dự liệu, Chu Du quả nhiên để lại một thân vệ đưa ta tới chỗ Tôn Sách. Thân binh kia cũng không nghĩ ta đột nhiên đánh hắn ngất xỉu. Quân phục mặc trên người hơi to một chút, lắc lư rất thú vị! Công việc chuẩn bị xuất quân vừa khẩn trương vừa bận bịu, Chu Du hoàn toàn không phát giác ta đã lên thuyền chỉ huy của hắn, cơ hội quan sát tốt như vậy, ta sẽ không bỏ qua.

Trận chiến trên mặt sông vô cùng kịch liệt, hoàn toàn khác với lục chiến, công thành chiến ta từng thấy. Trận đấu bắt đầu khi chiến thuyền hai bên trút tên xuống thuyền đối phương, đều cố gắng áp đảo thế công của đối phương. Sau một thời gian bắn tên rất lâu, một bộ phận chiến thuyền bắt đầu chạm trán, binh lính song phương vật lộn trên sông. Giáp trụ nặng nền trên đất bằng chẳng những không có tác dụng dưới nước, thậm chí còn hạn chế hành động, không thể linh hoạt tiến lui, coi như mất một nửa tính mạng. Cho nên binh lính quần chiến dưới nước đều dùng giáp trụ nhẹ nhàng, nếu gặp đối thủ có sức mạnh hơn coi như không có. Hai bên chém giết từng đôi, không phải như trên đất bằng hỗn chiến không ngừng, thuỷ quân tác chiến, nếu đánh không thắng hoặc bị thương, bọn họ sẽ lao xuống nước, sau đó bơi tới thuyền tiếp ứng gần nhất băng bó một chút, lại lên thuyền tìm đối thủ khác. Mục đích chém giết không phải giết nhiều, mà là chiếm lấy chiến thuyền của đối phương, mất đi chiến thuyền, cũng là mất đi sinh mệnh, bởi vậy, một bên muốn cướp, một bên tử thủ, bên nào cũng máu huyết đầy mặt.

Thủy quân Giang Đông cước bộ vô cùng linh hoạt, cho dù là chém giết ở trên thuyền, cũng không ảnh hưởng tới bước chân của bọn họ, nghĩ tới Từ Thịnh, chắc cũng không khác gì lắm. So với bọn họ, quân Hoàng Tổ cũng không tệ, nhưng tổng thể vẫn yếu hơn một chút, số lượng quân sĩ năng lực tương đối mạnh rõ ràng lép vế hơn. Cục diện tay đôi, dần dần biến thành hai đánh một, ba đánh một, quân Hoàng Tổ trải qua hai canh giờ tranh đấu kịch liệt, bắt đầu lui lại phía sau, thủy quân Giang Hạ hướng quân doanh lùi bước. Mà quân Giang Đông bắt đầu truy kích. Phóng mắt nhìn lại, cục diễn hỗn chiến không lâu trước đó đã biến mất, mặt sông cũng có vẻ rộng hơn. Lọt vào mắt ngoại trừ chiến thuyền cờ quạt rách nát, chính là những cỗ thi thể nặng trĩu, trôi qua mép thuyền, thỉnh thoảng xen lẫn có màu đỏ tươi của máu, khiến nước chua trong dạ dày ta lại ợ lên.

Lúc một xác chết trôi qua thân tàu, trên mặt kẻ đó bị chặt một đao, nước sông rửa trôi hết máu, chỉ còn lại thịt trắng dã, ánh mắt hắn vẫn mở to, như hướng ông trời kể lại nỗi bi ai của mình. Nhìn thân thể đó chậm rãi trôi qua, ta nhịn không được, tì lên mép thuyền nôn ra.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Chu Du nghe được âm thanh dị thường phía sau, chán ghét nhìn lại: “Ngươi là tân binh à? Đang làm gì đó?”

Ta hổn hển thở hai hơi, mới vô lực trả lời: “Thật xin lỗi, mặc dù đã nhìn thấy cảnh đánh nhau tàn khốc, nhưng mắt nhìn thấy nhiều thi thể trôi qua trôi lại như vậy, ta vẫn không nhịn được.” Đương nhiên, ánh mắt ta ít nhiều có chút giả bộ.

Nghe thấy tiếng ta, Chu Du không tin nổi mở to hai mắt nhìn, ngay sau đó vọt tới trước mặt, tóm lấy vai ta quay mặt về hướng hắn. Thấy rõ thật sự là ta, hắn giận dữ: “Đồ khốn ngươi, sao lại lên đây? Không muốn sống nữa rồi! “

Ta vỗ ngực ho khan: “Bỏ ra, chóng mặt.”

Chu Du phẫn nộ buông tay: “Không phải đã đưa ngươi tới chỗ Bá Phù sao? Sao lại chạy tới đây? Đây là chiến trường, không phải chỗ ngươi chơi đùa.”

Ta ngửa mặt bày ra một nụ cười sáng rỡ: “Ta muốn nhìn xem huynh đánh trận thế nào. Đã thấy Bá Phù đánh trận rồi, nhưng chưa từng thấy huynh.” Thấy Chu Du đen mặt, ta lập tức bổ sung: “Ta cũng là lo lắng cho huynh, sợ huynh bị thương, ta ở đây có gì phải sợ.”

Chu Du hầm hừ nhìn tình huống trên sông, một tay tóm ta kéo vào trong khoang thuyền: “Ngươi vào đợi trong đó cho ta, không có lệnh ta không cho ra ngoài.”

Ta thất tha thất thểu đi theo hắn, miệng còn bao biện: “Chẳng phải không có việc gì rồi! Các huynh thật lợi hại, đánh Hoàng Tổ chạy luôn.”

“Không có việc gì, đợi lúc có việc, không ai quan tâm nổi ngươi đâu. Ta thật muốn ném ngươi xuống nước.”

Ta le lưỡi, ngoan ngoãn không nói gì thêm. Ném ta vào khoang thuyền rồi, Chu Du lại cảnh cáo liếc nhìn ta một cái, mới vội ra ngoài chỉ huy tiếp. Ta làm sao có thể ở lại, một lát sau lại lặng lẽ chạy ra ngoài, trốn ở mép thuyền tiếp tục quan sát chiến đấu. Tốc độ thu quân của Hoàng Tổ tương đối nhanh, mà lúc tọa thuyền của Hàn Đương, Hoàng Cái từ sau đuổi tới, trên mặt sông đã không còn sự kịch liệt ồn ào lúc ấy, lại nhiều thêm một phần ngưng trọng.

Chu Du dáng người cao ngất như cũ, thỉnh thoảng ngẩng đầu nghe lính gác từ đài quan sát tầng ba báo cáo, rồi ra lệnh cho phía sau. Tiểu binh bên cạnh hắn nghe hắn chỉ huy, không ngừng đổi lá cờ trong tay. Hai bên thuyền chỉ huy thường xuyên có các chiến thuyền nhỏ qua lại, lính trên thuyền hướng Chu Du xin chỉ thị hoặc hồi báo tình huống các đại tướng của Giang Đông. Chu Du dù bận rộn, thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía sau, ta không thoát kịp, có lẽ vì trên sông đã bình lặng trở lại, hắn dù hung hăng trừng mắt nhìn ta, nhưng không bảo ta trở lại khoang thuyền. Nếu hắn không đuổi nữa, ta cũng mặt dày, cười hì hì đi tới bên cạnh hắn.

Làm bộ như rất tò mò đưa tay sờ đám cờ lệnh đủ màu sắc, ta cố ý bỏ qua ánh mắt ác liệt của Chu Du. Đông đụng tây chạm vài lần, thấy ánh mắt Chu Du dần dần trở nên mất kiên nhẫn, liền biết điều đứng bên cạnh Chu Du không lộn xộn nữa. Lúc này, Hoàng Cái trên thuyền nhỏ đang chờ Chu Du ra quyết định, thu binh hay là tấn công quân doanh của Hoàng Tổ. Chu Du không lo lắng nhiều, bảo bọn họ cứ tấn công, đánh tiếp rồi nói.

Nhìn thuyền nhỏ bơi qua bơi lại, ta nhìn mặt sông lè lưỡi: “Chưa nhìn thấy thủy chiến bao giờ, hôm nay được mở mắt rồi. Nhưng mà trong lòng có chút không thoải mái, ôi.”

Chu Du bất mãn liếc mắt nhìn ta: “Không thoải mái? Không ai cho ngươi tới, không thoải mái là tự chuốc lấy thôi.”

Ta quay đầu không đành lòng nhìn lại thi thể trên mặt sông, lắc đầu thống khổ: “Xem ra, làm thủy quân còn khó hơn lục quân, đến nơi táng thân khi chết cũng không có. Đánh giặc, đánh giặc, ôi.”

Chu Du cũng trầm mặc: “Đánh trận không thể không chết người. Thật ra cũng không thảm như ngươi nghĩ đâu, phía sau còn có thuyền phụ trách vớt xác, đại đa số vẫn có thể chôn xuống đất.”

Nhìn thấy một con thuyền lớn chứa đầy người cùng các thuyền nhỏ theo bên cạnh cấp tốc tới lui, ta tò mò hỏi: “Thuyền kia đầy như vậy, chính là chở thi thể sao?”

Chu Du nhìn thoáng rồi trả lời: “Đó là thuyền chuyển thương binh. Những người có thể giữ lại tính mạng đều ở trên thuyền.”

Có thể giữ lại tính mạng? Nói cách khác, bọn họ đều bị vết thương nhẹ, sắc mặt ta lại trở nên khó coi: “Công Cẩn, vậy những người bị trọng thương, chẳng lẽ các người…”

Chu Du lắc đầu: “Đây là trên nước, không phải đất bằng. Thật sự bị trọng thương căn bản không thể đợi được thuyền tiếp ứng. Bị trọng thương trên sông không khác gì đã chết. Chúng ta không độc ác như vậy, chỉ cần có thể kiên trì đợi được thuyền tới tiếp ứng, đều sẽ đưa trở về.”

Ta chỉ biết thở dài không nói gì, mắt nhìn thương binh nằm gục trên thuyền, vẫn có chút không đành lòng. Thầm cười khổ, nhìn thấy bọn họ, ta giống như thấy được sau này, máu huyết rơi đầy khi hai quân nam bắc giao chiến. Tâm địa từ bi còn không phải cũng gây nên giết chóc như nhau sao, trường hợp này không phải ta lần đầu nhìn thấy, cũng không phải là lần cuối.

Chu Du thấy ta trầm mặc không nói, còn tưởng ta thật sự không đành lòng, hắn chế nhạo ta: “Chính ngươi trốn lên đây, nếu ở lại hậu phương, còn có thể cứu chữa cho thương binh.”

Ta lườm hắn một cái, không nói lời nào. Lúc này không ngừng có thuyền tiếp ứng đi qua đi lại qua thuyền chỉ huy. Mấy con thuyền đi qua rồi, ta đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh băng từ sau lưng bắn lại. Theo bản năng quay lại nhìn, ở phía sau chúng ta, mấy người vốn đang ngồi trên chiến thuyền tiếp ứng vừa đi qua kia chợt đứng lên, cung trong tay đã lên dây, mục tiêu chính là chúng ta, đúng ra là hướng tới Chu Du.

Trong nháy mắt này, ta cơ hồ vô thức ôm lấy thắt lưng Chu Du xoay người đem hắn bảo hộ bên trong, ngã xuống mặt thuyền, trong miệng hô lớn: “Coi chừng.” Cung tên gào thét bay tới, xé gió sạt qua vai, “phốc” một tiếng khi đâm vào cơ thể, âm thanh thống khổ rên rỉ vang lên.

Chu Du bị động tác bất ngờ của của ta làm giật nảy mình, theo bản năng xoay người một cái, sau đó nghe tiếng tên bay xẹt qua, cũng hiểu ra có người ám sát hắn. Sau khi ngã xuống, Chu Du động thân một cái, lật ngược người bảo vệ ta phía dưới. Nằm trên sàn thuyền, ta ngước mắt nhìn, tiểu binh vừa rồi còn đang múa cờ lệnh, trên người bị đâm hai mũi tên, ngã xuống phía trước ta không xa, thân thể cuộn tròn, cử động mấy cái rồi bất động, bên cạnh hắn còn có hai mũi tên lạc. Vừa thấy cái chết thảm thiết của hắn, ta lại cảm thấy trên đùi mình có chút không ổn, nâng mắt nhìn xuống, một mũi tên cong vẹo cắm trên cạnh ngoài bắp chân ta, cảm giác ướt át rất rõ ràng, máu đã thấm ra ngoài. Sao ta lại xui xẻo vậy, rõ ràng cùng nhau ngã xuống, nhưng vì sao mũi tên đáng chết này lại rơi xuống cái chân nhỏ của ta? Ông trời đây là giúp ta hay hại ta? Chu Du theo ánh mắt ta cũng nhìn xuống, sắc mặt lập tức không tốt.

Thân binh hộ vệ của Chu Du cũng kịp phản ứng, nhao nhao vọt tới, binh lính ở tầng dưới cũng mang vũ khí trong tay hướng chiến thuyền kia phóng đi. Người trên thuyền đã chết mất mấy tên, còn lại bao gồm cả người chèo thuyền đều xoay người nhảy vào trong nước, đúng là có dự mưu từ trước.

Chu Du đứng lên, không chỉ huy tróc nã thích khách, lập tức ngồi xuống cạnh ta, khẩn trương nhìn ta: “Đừng cử động, ta lập tức truyền quân y tới.”

Ta chỉ biết cười khổ cười: “Ngốc, ta chính là đại phu, huynh đỡ ta một chút là được. Yên tâm, mũi tên này chắc không phải trực tiếp bắn tới, chỉ vừa đúng rơi xuống chân ta, đâm không sâu lắm, lấy ra là hết chuyện.”

Nghe ta nói vậy, Chu Du từ từ đỡ ta ngồi lên. Ta cũng không thể chú ý nhiều quá, ôi, trên người có ma phí tán của Hoa Đà cho, nhưng không có thời gian để dùng, thuốc này tác dụng rất chậm. Ta lấy cây chủy thủ nhỏ trong ngực ra, xé ống quần, cắn răng nhịn đau chậm rãi rạch hai bên mũi tên, may mà tên cắm không sâu lắm, bằng không muốn rút ra sẽ không nhẹ nhàng. Chu Du rút mũi tên ra rồi, lấy ra thuốc trị thương ta cho bọn họ, cẩn thận rửa sạch vết thương, đắp thuốc lên rồi băng bó lại, tự mình đưa ta vào trong khoang thuyền. Tuy rằng miệng vết thương không sâu, nhưng vẫn rất đau, ta chỉ có thể thành thật nằm nghỉ thôi.

Chiến sự tiếp theo ta không xem được, đến chiều, Giang Đông tấn công doanh trại Hoàng Tổ hai lần đều không thành công, cũng thu binh về. Tin tức Chu Du gặp chuyện nhanh chóng truyền khắp quân doanh, mọi người đều chửi bới Hoàng Tổ hèn hạ, Chu Du cũng trầm mặt, ngồi trong doanh trướng yên lặng nhìn ta. Lỗ Túc, Hoàng Cái, Hàn Đương cũng tới thăm người quang vinh bị thương là ta, đương nhiên không quên ở trước mặt ta ân cần hỏi thăm Hoàng Tổ cùng tổ tiên nhà hắn. Thương thế của ta cũng không có gì, so với mấy lần trước nhẹ hơn rất nhiều. Nhưng tướng sĩ Giang Đông vẫn rất cảm kích ta, bởi bọn họ thấy chính là ta đã cứu Chu Du. Coi như vậy đi, trong lòng ta có chút đắc ý.

Đợi trong doanh trướng đã thanh tĩnh trở lại, Chu Du mới quan tâm hỏi ta: “Đau không? Nếu đau thì kêu lên, đừng nghĩ tới mặt mũi.”

Ta cười: “Xem huynh kìa, huynh biết rõ vết thương này đâu có nặng như lời đồn, so với mấy vết thương trước là quá nhẹ. Ta cũng thật xui xẻo, mũi tên kia rơi xuống sao lại cắm trên đùi ta được.”

Chu Du nhẹ nhàng lau chút mồ hôi trên trán ta: “Ta thì sao? May mà về được đến nhà.”

Ta cầm hắn tay: “Công Cẩn, giữa chúng ta đừng nói những lời này được không? Huynh biết không, lúc ấy huynh đưa lưng về phía bọn chúng, còn ta vừa đúng lúc nhìn thấy, nếu vị trí của chúng ta thay đổi một chút, chính là huynh cứu ta.”

Chu Du ừ một tiếng: “Cho nên ta không nói cảm ơn. Có Tử Vân làm huynh đệ, Du kiếp này sống không uổng.”

Mặt ta nóng lên, không nói nổi một lời. Hai người trầm mặc một lúc lâu, Chu Du mới nói ra nghi ngờ trong lòng: “Tử Vân, ngươi có thấy kỳ quái không? Loại thủ đoạn này dường như…”

Ta cũng đang nghĩ như vậy: “Không sai, ta cũng đang nghi ngờ. Hoàng Tổ cùng thủ hạ dưới tay hắn không thể nghĩ ra phương pháp này, với lại bọn họ có làm cũng rất phiền phức. Nếu có thể bắt được kẻ ám sát, ép hỏi được khẩu cung thì tốt.”

Chu Du gật đầu: “Cũng bắt sống được một tên, đáng tiếc hắn cắn lưỡi tự vẫn rồi, đám người đó rõ ràng đều là tử sĩ. Ta nghĩ nếu do Hoàng Tổ phái tới, không thể hành động muộn như vậy. Hôm nay Hoàng Tổ tổn thất quá lớn, ít nhất mất một nửa chiến thuyền.”

Ta cũng gật đầu: “Cả quá trình ta đều thấy rõ, nếu do Hoàng Tổ cử người, phải nhân lúc hai quân giằng co ám sát huynh, như vậy mới có thể gây ra hỗn loạn, giết các người trở tay không kịp.”

Chu Du nhíu chặt mày: “Lần này ám sát, rõ ràng là nhắm tới ta, nếu như là Hoàng Tổ, cũng sẽ không câu nệ một mình ta. Nghĩ đi nghĩ lại, ta cảm thấy…” Hắn dừng lại không nói nữa.

Ta đã hiểu rõ: “Công Cẩn, ý huynh nói, hắn, hắn lại bắt đầu động thủ?”

Chu Du thở dài một tiếng: “Ta cũng không muốn nghĩ vậy, nhưng mà… Chắc hắn biết ta biết chuyện gì đó.”

“Huynh nghĩ đúng, có khả năng này, cũng phù hợp với hành vi của thích khách. Bất luận là giết người diệt khẩu hay là chặt đứt cánh tay của Bá Phù, đối với việc hắn nắm giữ Giang Đông đều có lợi. Công Cẩn, huynh sau này nhất định phải để ý cẩn thận.”

Chu Du lo lắng cũng không phải chính mình: “Tử Vân, ngươi nói đi, ngoại trừ nhắm tới ta, liệu có hành động nào với Bá Phù không? Phải biết qua vài năm nữa, Thiệu nhi trưởng thành rồi, hắn sẽ không còn cơ hội nữa. Chỉ có loại bỏ hai chúng ta, hắn mới có thể thật sự nắm giữ Giang Đông.”

Ta rùng mình: “Rất có khả năng. Công Cẩn, chúng ta nói cho Bá Phù biết đi, bằng không huynh ấy vẫn chẳng biết gì, sẽ không có đề phòng. Lỡ…”

Chu Du lắc đầu: “Không có chứng cớ, chính là vu khống. Với lại, hai chúng ta chỉ là hoài nghi, lỡ là nhân sĩ Kinh châu gây nên thì sao? Hoàng Tổ không làm, không có nghĩa người khác không làm. Còn nữa, hắn phải biết lúc này mà giết ta, sẽ khiến hành động lần này có hậu quả gì, hắn không nên ngồi nhìn Giang Đông chịu tổn hại nhiều như vậy, thời cơ có vẻ không đúng lúc.”

Đúng vậy, đây chính là vấn đề lớn: “Cũng có khả năng này, lần này thích khách không dùng độc. Công Cẩn, các huynh đang lâm chiến không thể ly khai. Ta tới chỗ Bá Phù dưỡng thương đây! Bất kể ai đã hạ thủ, ta vẫn có khả năng giúp đỡ một chút.”

“Tử Vân, ngươi bị thương rồi đó! Với lại, nếu quả thật hắn gây ra, ngươi lại một lần phá hoại chuyện tốt của hắn, ta chỉ sợ hắn không bỏ qua cho ngươi. Ngươi không giống chúng ta, không có võ nghệ phòng thân.”

Ta cười cười, chỉ vào Nguyệt nhi trên bàn nói: “Huynh đừng xem thường ta, mấy năm nay ta cũng đã học không ít võ nghệ, kiếm thuật không tồi đâu, là truyền nhân của Mặc Tử kiếm pháp đó!”

Chu Du cũng cười: “Là Mặc Tử kiếm phổ Cao Thanh An tìm cho ngươi hả? Đừng nói là thật hay giả, cho dù là thật cũng không thể dùng trên chiến trường. Hai bên đánh giặc, hai người đánh nhau, ai quản ngươi có phải truyền nhân của Mặc Tử hay không, cũng sẽ không nghiên cứu chiêu thức, chẳng qua chém lung tung mà thôi. Nếu bị người ta dùng thủ đoạn tập kích, càng không thể dùng.”

“Đạo lý này ta hiểu. Ta cũng không trông cậy gì. Lúc trước học cũng chỉ nghĩ không phụ hảo ý của Cao Thanh An. Công Cẩn, ta ở bên cạnh Bá Phù cũng có ưu thế của ta. Ngươi xem, loại hành vi ám sát này, hoàn toàn là bất ngờ, đối thủ dùng thủ đoạn, lựa chọn thời cơ, chúng ta đều khó mà đề phòng trước. Bản lĩnh đối phó với tình huống bộc phát này của ta mạnh hơn các huynh, đây là kinh nghiệm tích lũy sau nhiều năm vào nam ra bắc của ta, giống như lần này, ta chính là có dự cảm trước. Còn nữa, các huynh đều phải để tâm tới chiến sự, không thể một lúc nghĩ hai việc, ta là người nhàn rỗi, ở cạnh Bá Phù có thể tập trung tinh lực chú ý việc này. Có sự tỉnh táo của ta, võ nghệ của Bá Phù, chắc chắn phòng bị được bất kỳ sự tập kích nào. Đợi chiến sự kết thúc, chúng ta sẽ từ từ nghiên cứu xem rốt cuộc là ai làm.”

Ta từ tốn nói một phen quả nhiên khiến Chu Du động tâm, hắn nhìn ta nghĩ một hồi mới nói: “Ngươi nói cũng có lý. Nhưng mà, ngươi thật sự sẽ không vì chuyện này mà bị hại chứ? Tử Vân, đừng giấu ta.”

“Bị hại? Công Cẩn, nếu là sợ kẻ chủ mưu sau lưng kia hại ta, hiện đã muộn rồi. Với lại, ta cũng không quan tâm có phá thêm một lần mộng đẹp của hắn hay không.” Ta là muốn xem Tôn Quyền còn muốn làm gì nữa.

Chu Du thở dài: “Nếu hắn muốn hại ngươi, chúng ta cũng chỉ có thể tăng cường đề phòng. Nhưng mà, ngươi ở chỗ Tào Tháo và Lưu Biểu, ta vẫn không yên lòng.”

Bản thân ta không lo, ngươi lo cũng vô dụng: “Công Cẩn, ta biết các huynh quan tâm ta, đừng nói danh hiệu Cửu châu thương nhân kia không liên quan gì tới các huynh. Cho nên, giữa chúng ta đừng nói lời thừa vô ích. Ta cho huynh biết, ta tuyệt đối không vì quan hệ với các huynh mà gặp nguy hiểm. Nói thật nhé, trước khi tới đây, ta đã triển khai mọi hoạt động ở Tương Dương. Dựa vào Bàng Sĩ Nguyên và thế lực của Bàng gia hắn, ta giờ đây đã cùng tứ đại gia tộc ở Kinh châu chia sẻ lợi ích. Ngại quá, ta mượn việc các huynh đối xử tốt với ta, hứa với bọn họ, cho dù Giang Đông chiếm được Kinh châu, cũng sẽ không gây tổn hại cho lợi ích của bọn họ, cho nên, người ở Kinh châu cũng không phạm tới ta. Về phần chỗ Tào công, ta nhận nhiều ca ca như vậy, há lại toi công vô ích? Còn chưa nói, Tào công nóng lòng trấn an nhân tâm ở Tứ châu, thế nào cũng không tổn hại tới một đại thiện nhân như ta. Thêm vào đó, ta chính là đại phu chuyên trị bệnh nhức đầu cho ông ấy.”

Chu Du vừa nghe vừa cười: “Đúng là ngươi, tất cả đều nằm trong kế hoạch của ngươi. Nói thật, ta cũng nghi ngờ mình bị ngươi tính kế.”

Trong lòng ta căng thẳng, nhưng không dám để lộ nửa điểm ra ngoài: “Huynh hoài nghi thật sao? Nói thật, lúc ấy trong quân doanh ngoài Hình trấn, ta thật sự đánh cược tính mạng này, coi các huynh là kẻ địch mà đối đãi. Sau đó ta cược thắng, bắt đầu nghĩ làm thế nào để lợi dụng Bá Phù. Dù sao có đại nhân vật làm chỗ dựa, sau này ta ở Giang Đông mới có thể phát triển thuận lợi.”

Chu Du cũng cười lớn: “Ta cùng Bá Phù đều biết rõ ngươi ngay từ đầu tới lôi kéo làm quen nhất định có ý đồ riêng. Ta phái thật nhiều người đi tìm hiểu về ngươi, tin tức nhận được đều không có cảm giác ngươi có tâm làm hại chúng ta. Mà cùng ngươi ở một chỗ, lại có chút thu hoạch ngoài ý muốn. Ta cùng Bá Phù đã thương lượng một lần, quyết định bất kể ngươi chơi thế nào, chẳng qua cũng để việc kiếm tiền ở Giang Đông dễ dàng hơn một chút. Nếu có một ngày ngươi chơi chán, nói không chừng sẽ ở lại. Bá Phù lúc ấy vô cùng coi trọng ngươi.”

Ta cũng cười không ngừng, những chuyện này mọi người sớm đã hiểu rõ trong lòng, hiện tại nói ra, không chỉ không xấu hổ, ngược lại khiến chúng ta đều cảm thấy thẳng thắn với nhau hơn: “Ta đương nhiên biết các huynh nghĩ gì. Ta lúc này rất may mắn bản thân thật sự trở thành bằng hữu với các huynh, là tình bằng hữu hơn cả bình thường.” Nói ra như vậy, nhưng ta có thể cảm thấy trong ngực mình có chút đau đớn.

Chu Du thấy ta hơi nhíu mày liền không nói nữa: “Được rồi, không còn sớm nữa, nghỉ đi. Nếu không ngày mai sắc mặt không tốt, Bá Phù sẽ tức giận.”

“Nói cũng đúng, chuyện hôm nay huynh không phái người, cũng có người đi nói cho Bá Phù. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai ta phải đi gặp huynh ấy, miễn cho huynh ấy tức giận mà đánh ta.”

Chu Du cũng cười đứng dậy rời đi. Lúc hắn vừa đi tới cửa lều, ta đột nhiên hỏi: “Công Cẩn, vào lúc nào huynh cảm thấy chúng ta có thể trở thành bằng hữu?”

Chu Du quay đầu lại nhìn ta cười: “Lúc ngươi can đảm lần thứ hai qua sông gặp Bá Phù. Thời điểm ta nghe Bá Phù khen ngợi ngươi lớn mật đã nghĩ, một kẻ như vậy, nếu không thể cùng hắn trở thành bằng hữu, sẽ coi hắn là kẻ địch.”

Ta le lưởi: “Trời ạ, hôm nay mới biết ông trời đối đã với ta thật tốt.” Chu Du cười cười mà đi. Ta lại chui đầu vào giường, lặng lẽ lau một hồi nước mắt.

Rạng sáng ngày hôm sau, ta vừa chuẩn bị xong, còn chưa kịp xuất phát, đã thấy Tôn Sách như gió lốc lao vào lều, động tác làm ta giật cả mình. Ta còn đang sững sờ, hắn đã vọt tới trước mặt ta: “Bị thương ở đâu? Có nặng không? Để ta xem.”

Ta vội vàng ngăn hắn tìm vết thương trên đùi mình: “Đừng, không có việc gì, vết thương rất nhỏ, chỉ do ngoài ý muốn thôi.”

Tôn Sách sao chịu tin, thật sự buộc ta mở chỗ băng bó vết thương nhìn kỹ cả nửa ngày mới yên tâm: “Đồ hỗn trướng, bọn chúng ngoài làm mấy thứ ám toán không giống người này, còn biết làm gì nữa? Tử Vân, ta nhất định phải hạ được Giang Hạ, không giết được Hoàng Tổ thề không làm người. Ngươi cứ chờ xem.”

Trong lòng ta lại một trận cảm động, nhưng vẫn vội khuyên bảo: “Bá Phù, đừng kích động như vậy. Biết huynh nhiều năm rồi, tật xấu hay xúc động vẫn không thay đổi. Bá Phù, phải lý trí một chút, dù sao cũng là người mang trách nhiệm, đừng vì loại việc này mà ảnh hưởng tới tâm trí, làm rối loạn trận tuyến. Dựa vào ám sát Công Cẩn khiến huynh bốc lửa giận, không chừng là mục đích của bọn chúng.” Bất luận chân tướng là gì, nỗi oan này cũng phải để Hoàng Tổ gánh thôi.

Nghe ta nói vậy, Tôn Sách dường như tỉnh táo lại một chút: “Ngươi nói đúng, đám người đó nắm được nhược điểm của ta, ngươi và Công Cẩn nếu có một người bị… gặp chuyện không thể vãn hồi, ta nhất định không khống chế được mình. Tử Vân, ngươi cũng thật kém, đẩy người ta ngã để tránh tên mà cũng bị thương được.”

Ta trợn trắng mắt: “Ta làm sao biết nó sẽ rơi xuống đâu, các ngươi cho rằng ta muốn bị thương lắm à? Mặc dù là vết thương nhỏ, ta cũng đau mà. Sớm biết thế sẽ đem giáp của thân binh kia mặc vào rồi. Đúng là xui xẻo.”

Tôn Sách yên lặng nhìn ta, đột nhiên rất thật lòng nói một tiếng: “Cảm ơn ngươi, thật đấy. Nếu không có ngươi, Công Cẩn lần này…”

Ta không tự nhiên: “Bá Phù, huynh, Công Cẩn, ta, ba người chúng ta không phải đã nói, giữa chúng ta không cần nói cảm ơn sao?”

Tôn Sách cúi đầu cười khổ, thì thào dường như tự nói: “Ba chúng ta? Ôi…”

Giọng hắn rất nhỏ, ta nghe không rõ liền hỏi: “Huynh nói ba chúng ta cái gì?”

Tôn Sách ngẩng đầu hào sảng cười: “Ta là nói, ba chúng ta đúng là không cần nói cám ơn.”

Ta vừa cười vừa oán hắn: “Vậy là được rồi. Huynh cũng thật là, chạy tới đây làm gì? Ta đang chuẩn bị đi gặp huynh đây. Cứ gặp chuyện là xúc động.”

Tôn Sách có chút không tự nhiên: “Đêm qua nhận được tin, ta đã muốn tới đây, nhưng Lữ Phạm ngăn ta lại. Lại nói, người của Lỗ Tử Kính phái tới cũng cam đoan thương thế của ngươi không nặng, sáng sớm hôm nay tới mới chạy tới…”

Ta khẽ vươn tay: “Đúng là không nặng, nhưng chân hơi động là đau, huynh đỡ ta đi, đừng ở đây làm hỏng việc.”

Tôn Sách thấy ta đưa tay qua, sửng sốt một chút mới quyết định, không cầm tay ta, mà bàn tay to duỗi ra, bế ngang hông ta. Động tác này khiến ta giật nảy mình: “Gì chứ? Bá Phù, đừng, ta chỉ cần ra ngoài, lên ngựa là ổn rồi.”

Tôn Sách cười cười ôm lấy ta: “Nếu đau chân, không nên đi lại. Cùng ta cưỡi một con ngựa đi, sao hả?”

Trên mặt ta có chút nóng ran, vội giãy giụa: “Đừng như vậy, Bá Phù, ta không yếu ớt thế đâu, đừng có dọa người thế. Van huynh đấy, thả ta xuống đi.”

Nghe ngữ khí cầu xin của ta, Tôn Sách thở dài: “Ngươi đó, lúc nào rồi còn tự tôn tỏ ra mạnh mẽ? Nói đi là đi, một câu báo trước cũng không nói, thật là quá đáng. Nếu không phải vì vết thương nhỏ này, nhất định ta phải cho người đánh ngươi mấy roi rồi.”

Ta le lưỡi nở nụ cười: “Thì ra chạy tới xem vết thương của ta là giả, muốn trả thù ta mới là thực. Bá Phù, tha cho ta đi, ta cực kỳ tức giận mới bỏ đi. Ai, ai biết về Hứa Đô cũng không chịu được. Bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa, mau buông ta xuống, ta cho huynh biết một tin tức tốt.”

Tôn Sách ở trước cửa ra cuối cùng vẫn thả ta xuống, tránh cho ta xấu mặt trước mọi người. Chậm rãi nâng ta lên ngựa, Tôn Sách cũng ngạc nhiên: “Tiểu Bạch của ngươi đâu? Lần trước cũng không thấy.”

Hắn vừa hỏi vậy, ta nhớ ra thanh kiếm đã mang theo: “Ai da, may mà không quên.” Liền phân phó tiểu binh đem Phong nhi trong doanh trướng lấy ra đưa cho Tôn Sách: “Này, cho huynh đó. Công Cẩn cũng có một thanh. Tần Dũng cưỡi Tiểu Bạch đi rồi, trong sơn trang có nhiều việc nên vẫn chưa về.”

Tôn Sách tiếp nhận Phong nhi, rút kiếm ra khỏi vỏ khua một chút: “Không tồi. Ngươi cũng thật có lòng, ngựa cùng vũ khí đều là hai phần.”

“Đương nhiên rồi, huynh và Công Cẩn đều giống nhau, ta sẽ không bên dày bên mỏng.”

Tôn Sách hình như thở dài một hơi, yên lặng đeo kiếm ngang hông rồi lên ngựa của mình. Ta thấy hắn có chút buồn rầu, biết hắn đang bất an vì vụ ám sát lần này, liền cười khuyên giải an ủi: “Cười một cái đi Bá Phù, đừng có mặt tối sầm thế! Huynh yên tâm, trải qua lần này, người bên cạnh Công Cẩn đều sẽ cẩn thận bảo vệ huynh ấy, cho dù có người muốn lặp lại hành động này cũng không có cơ hội. Không chỉ Công Cẩn, bao gồm cả huynh và các tướng lãnh, đều phải cẩn thận một chút. Còn nữa, lần trước ta ở chỗ của huynh, thấy đám hộ vệ kia chẳng ra gì, ta một lần nữa sẽ quy hoạch lại cho huynh, chờ có thời gian, chúng ta từ từ nói.”

Tôn Sách gật đầu: “Được, không nghĩ nhiều nữa. À, hộ vệ của ta không được? Ngươi định quy hoạch lại thế nào?”

Thấy thân binh bên cạnh Tôn Sách bĩu môi không vui, ta cười giải thích: “Không phải bản lĩnh không được, mà là phương pháp phòng vệ chẳng ra gì. Quá lơi lỏng, quá tùy tiện. Như vậy sẽ tạo cơ hội cho bọn đạo chích lẻn vào phủ, đối với huynh cùng người nhà đều không an toàn. Ta đã thiết kế vài phương án, chúng ta trở về sẽ nói tỉ mỉ.”

Tôn Sách cười lớn: “Được, ta nghe lời ngươi. Tử Vân, nếu ngươi có thể…. Thôi, về trước đã.”

Thấy chúng ta vừa nói vừa cười đi ra, Chu Du cũng tiến lại: “Bá Phù, chúng ta hôm nay bắt đầu tấn công thủy doanh của Hoàng Tổ, tôi không tiễn mọi người được. Quân nhu ở hậu phương phải chuyển tới sớm hơn.”

Tôn Sách gật đầu: “Yên tâm, ai dám trì hoãn, ta sẽ lấy mạng hắn. Công Cẩn, ta mang Tử Vân đi, ngươi phải chú ý chính mình. Ta để lại mười thân binh ở lại cho ngươi.”

Chu Du nhìn ta gật đầu: “Tử Vân, đừng có tùy hứng nữa, trên chiến trường rất phức tạp, ngươi phải chú ý nhiều. Bá Phù, người ở đây đủ rồi, có bài học lần này, bọn họ đều biết phải làm gì, ta sẽ không cho chúng có bất cứ cơ hội nào nữa. Nhưng mà huynh nhất định phải chú ý xung quanh mình đó.”

Ta cười, thoáng nhìn Tôn Sách đang thở dài: “Công Cẩn, bỏ đi, người nào đó tính tình vốn vậy rồi. Huynh yên tâm đi, có ta ở đây.”

Tôn Sách bật cười, đột nhiên hỏi ta: “Vừa rồi ngươi nói có tin tức muốn nói cho ta sao?”

Ta cười vui vẻ: “Giờ mới hỏi ta! Nói cho các huynh nghe, ta có con rồi.”

Ồ? Hai người đều ngây người ở đó. Ta cười không ngừng: “Là một tiểu tử rất lớn, còn lớn hơn cả Thiệu nhi. Nhi tử của ta là ca ca.” Sau này ta muốn mang Tào Xung tới Giang Đông, vẫn nên chào hỏi trước.

Tôn Sách cùng Chu Du không cao hứng như ta nghĩ, Tôn Sách không nói được một lời, Chu Du lại lắc đầu cười khổ. Ta không vui: “Sao thế, ta có nhi tử các huynh không chúc mừng ta thì thôi, sao lại bày ra bộ dáng không vui vậy.”

Tôn Sách quay đầu không để ý tới ta, Chu Du bĩu môi: “Đắc ý cái gì, cũng không phải ngươi sinh ra.”

“Ấy, làm sao huynh biết không phải ta sinh ra?”

Chu Du làm bộ đang nhìn kẻ ngốc: “Còn lớn hơn cả Thiệu nhi, là tự ngươi nói. Kiếm một hài tử về nuôi có gì tốt? Có thời gian rảnh rỗi, không bằng tự sinh một đứa đi.”

Ta… Không nói gì. Tôn Sách lúc này mới cười liếc mắt nhìn ta một cái: “Đi thôi.” Ta chỉ biết cụp mắt theo hắn. Đi một đoạn đường, Tôn Sách thấy ta vẫn rầu rĩ không vui, cười lớn nói: “Công Cẩn đùa ngươi thôi, đừng có phụng phịu nữa. Đợi chuyện bận rộn ở đây xong rồi, ngươi đem hài tử tới đây chơi đi.”

“Bực mình, cho dù là con đẻ hay con nuôi, đều là con ta. Các huynh sinh được con liền đắc ý, sau này ta sẽ sinh mười tám đứa, cho các huynh thèm chết.” Ta bật ra lời nói ác độc.

Tôn Sách cười đến nằm rạp trên lưng ngựa: “Được, được, được, đợi ngươi sinh được mười tám đứa, chúng ta đều mê mẩn, thèm thuồng là được!” Người chung quanh đều cười to một trận, cười đến mặt ta đỏ bừng.

Đại quân Tôn Sách lúc này vẫn trú đóng ở Giang Bắc, cách đại doanh nửa ngày lộ trình, có thể thấy Tôn Sách nói sáng sớm mới đi là giả bộ. Tuy rằng trong lòng ngọt ngào, ta vẫn hung hắng lườm người nào đó nói dối một cái, nếu quả thật có người lợi dụng nhược điểm này của hắn, nửa đường mai phục, hậu quả không dám nghĩ tới! Tôn Sách cười to thúc ngựa chạy trước ta. Đợi lúc chúng ta tới quân doanh, Lữ Phạm, Chu Nhiên, Lăng Thao, Chu Hoàn, Khám Trạch đều ở cửa doanh đợi chúng ta. Mọi người đều đã quen mặt, tất nhiên tiếp đón nhiều hơn. Lần này mấy người đó đều khác, mỗi người trên mặt đều mang nụ cười chân thành, khách khí nói chuyện, nói khiến lòng ta vừa ấm áp vừa ê ẩm. Tôn Sách cũng mặc kệ ta phản đối, bảo người dọn một chỗ trong doanh trướng của hắn cho ta ở, còn mạnh mẽ ra lệnh trước khi miệng vết thương của ta khép lại, không được phép xuống giường. Ôi… không còn tự do nữa.

Kỳ thực Tôn Sách ở doanh trướng cũng không nhàn rỗi, người ra vào rất nhiều, bọn họ đang đợi, đợi thủy quân lấy được thắng lợi tuyệt đối, sẽ tấn công vào trụ sở của Giang Hạ – Ngạc thành. Ta nằm trên giường, nghe bọn họ mất thời gian thảo luận, vô cùng nhàm chán. Thủ hạ của Tôn Sách và Tào Tháo khác nhau ở chỗ này, chủ soái thì nôn nóng muốn tấn công, mưu sĩ toàn bộ đều trầm ổn cẩn thận, vậy mà chẳng nghĩ ra được kỳ mưu nào là sao? Nếu là ta, sớm đã xuất một đội kỵ binh tập kích Ngạc thành. Phải, tập kích bất ngờ là một ý hay, đối mặt với tường thành kiên cố của Ngạc thành, phòng thủ dễ, tấn công khó, dùng phương pháp tập kích là tốt nhất, ta phải suy nghĩ cẩn thận, không chừng sau này có thể sử dụng.

Thời gian nhàm chán trôi qua vài ngày, thương thế của ta sớm đã không sao, vô cùng rảnh rỗi, đành phải mỗi ngày làm đại phu trong quân doanh, đây là chuyên trách của ta, cũng là phương thức kiếm được tin tình báo từ tiền tuyến tốt nhất. Trận chiến trên mặt sông ở Giang Hạ vẫn diễn ra kịch liệt, Hoàng Tổ quyết định tử thủ không ra, chủ yếu co đầu rút cổ trong thủy doanh, không xuất quân. Chu Du ban đêm tập kích, ban ngày tấn công, chửi bới cùng đủ thủ đoạn đều dùng tới. Theo số người bị thương hằng ngày đưa tới cũng có thể thấy, cuộc chiến ở tiền phương quyết liệt cỡ nào. Hai ngày này, Tôn Sách ở đây đem một lượng lớn cọc gỗ nhọn chuyển tới cho Chu Du, dĩ nhiên, cọc gỗ sắc nhọn to như vậy đều là công cụ tấn công cửa trại. Tôn Sách cả ngày trong doanh giơ chân múa tay, hắn muốn lên tuyến đầu, nhưng mọi người đều phản đối, hắn cũng chỉ có thể hết sức đè nén tính tình, đợi tin tức của Chu Du. Đừng nói Tôn Sách, đến ta, làm tổ ở đây cũng chán ngấy rồi, thật muốn tới chỗ Chu Du cẩn thận quan sát hai bên công phòng, là tư liệu trực quan đó.

Lòng như lửa đốt lại đợi qua mấy ngày, tiền phương truyền tới tin tức ngày càng tốt, Hoàng Tổ đã sắp thủ không được nữa, Chu Du công kích ngày càng mãnh liệt. Cuối cùng, có tin truyền tới, Đổng Tập dẫn binh đại phá thủy doanh của Kinh châu, chém chết hai đại tướng của Hoàng Tổ, Hoàng Tổ phải bỏ lại thủy doanh, lui bước lên bờ. Nhận được tin, Tôn Sách cuối cùng không nhịn nổi nữa, không ngớt truyền lệnh muốn lập tức khởi hành đi Ngạc thành.

Nhận được tin Hoàng Tổ lui bước, ta có chút nghi ngờ, Thủy quân Kinh châu không phải chỉ có mấy vạn nhân mã ở chỗ Hoàng Tổ, theo ta biết, Thái gia cũng nắm giữ rất nhiều thủy quân, nhân số không thể ít hơn Hoàng Tổ, bọn họ vì sao không tới giúp Giang Hạ? Chẳng lẽ Hoàng Tổ cùng Lưu Biểu thân như huynh đệ là giả? Hay Lưu Biểu quyết định bỏ Giang Hạ? hay là Thái Mạo muốn mượn tay Giang Đông loại bỏ Hoàng Tổ để độc chiếm binh quyền ở Kinh châu? Bất luận kết luận nào, Hoàng Tổ rời khỏi mặt sông, chính là nguy hiểm chí mạng với Giang Hạ.

Ba vạn đại quân Giang Đông dưới mệnh lệnh của Tôn Sách, nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, đại quân qua sông tiến tới Ngạc thành. Ta không ngăn cản Tôn Sách, cũng không có lý do để ngăn cản, nếu Lưu Biểu muốn vứt bỏ Giang Hạ, ta cũng chỉ biết xem tình hình phát triển thế nào rồi tính. Khiến ta nóng lòng chính là, Hồng Anh và Hứa Quần không biết đã hành động hay chưa? Trình Phổ canh giữ chặt chẽ tại Hội Kê, ta cũng lo Hứa Quần không phải đối thủ của Trình Phổ. Nếu bọn họ thắng, Tôn Sách cho dù lấy được Ngạc thành cũng phải lui quân.

Tốc độ tiến quân vô cùng mau chóng, ba ngày sau chúng ta đã tới cách Ngạc thành không tới hai mươi dặm đường, ngày mai có thể quyết chiến với Ngạc thành rồi, ta cũng có thể kiểm tra binh sĩ Giang Đông những năm gần đây năng lực công thành tiến bộ tới đâu.

Hoàng hôn hôm đó, đại quân sớm đã dựng hàng rào lập trại nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt cho ngày hôm sau. Tối đó, Tôn Sách còn đang cùng chúng tướng sĩ thương thảo kế hoạch công thành ngày mai, ta cuộn tròn bên cạnh buồn ngủ nghe những ý tưởng không chút sáng tạo của bọn họ. Đột nhiên ngoài trướng một trận ồn ào nổi lên, không đợi Tôn Sách trách mắng, thân binh của hắn chạy vào, vẻ mặt hoảng sợ: “Chủ công, Lỗ tướng quân phái người báo lại, thủy quân đã xảy ra chuyện.”

Vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên của ta là: vì sao là Lỗ Túc, không phải Chu Du.

Mở to mắt nhìn lên, Tôn Sách cùng Lữ Phạm trao đổi một ánh mắt, Tôn Sách lớn tiếng gọi người vào tiếp kiến. Tiểu binh của Lỗ Túc nhanh chóng chạy vào, hơi thở gấp gáp mang theo tiếng khóc nức nở hô to: “Tướng quân, Chu đô đốc trên đường truy kích Hoàng Tổ bị thương nặng, quân ta đại bại.”

Đầu ta oanh động, cả người tê cứng, giương mắt mờ mịt nhìn Tôn Sách, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, thân thể lay động sụp xuống. Lữ Phạm bên cạnh tóm lấy vai tiểu binh kia rống lên: “Nói cho rõ ràng, đô đốc bị thương thế nào? Quân ta lúc này thế nào?”

Tiểu binh kia thương tâm khóc rống lên: “Hoàng Tổ vét bỏ thủy quân chạy trốn lên bờ bắc, Chu đô đốc tự dẫn quân truy kích, ai ngờ trên đường truy kích, quân ta gặp viện quân Kinh châu, hai bên hỗn chiến, Chu đô đốc bất hạnh bị tên bắn vào trán, trọng thương hôn mê bất tỉnh. Chủ soái gặp nạn, lòng quân đại loạn, bị Hoàng Tổ lãnh binh nhân cơ hội phản công. Quân ta dưới sự dẫn dắt của Lỗ tướng quân, mới thu thập được trận tuyến, lui về đại doanh thủy quân. Trước mắt, quân Kinh châu sắp ập tới, Chu đô đốc vẫn hôn mê bất tỉnh, Hoàng tướng quân, Đổng tướng quân đều bị thương, quân ta trước mắt chỉ có thể giữ vững doanh trại. Lỗ tướng quân cho tiểu nhân dùng khoái mã bẩm báo tướng quân, chúng ta nên làm thế nào?”

Tôn Sách hai tay nắm thành quả đấm, mắt cũng hồng lên: “Công Cẩn, Công Cẩn. Giang Hạ, Hoàng Tổ.” Một quyền đập xuống chiếc bàn trước mặt, khiến nó đổ sụp xuống.

Lữ Phạm cùng Lăng Thao, Chu Nhiên nóng ruột nhìn Tôn Sách, đợi hắn ra quyết định. Trong đầu ta đột nhiên hiện ra mũi tên nhọn kia, xong rồi, bọn chúng đã xuống tay với Chu Du. Mơ mơ màng màng, ta đứng lên đi ra ngoài, lại bị Khám Trạch bắt lại: “Triệu công tử, ngài muốn làm gì?”

Ta giãy giụa: “Mau thả ta ra, để ta đi cứu Công Cẩn. Ngươi không nghe thấy sao, Công Cẩn bị thương, hắn bị thương.”

Tôn Sách lúc này lớn tiếng hạ lệnh: “Truyền lệnh đại quân nhanh chóng khởi hành, cứu viện Công Cẩn.”

Đám người Lữ Phạm nhảy dựng lên định đi chỉnh đốn binh mã, Khám Trạch vội bước lên ngăn cản: “Ngô hầu, không thể.”

Ta đẩy Khám Trạch ra: “Để ta đi, ta muốn cứu Công Cẩn.” Một tay bắt lấy tiểu binh báo tin kia: “Đi, dẫn đường.” Rồi không để hắn làm chủ, dắt hắn chạy ra ngoài.

Khám Trạch tránh mình để ta ra, nhưng ngăn Lữ Phạm lại: “Ngô hầu, tin tức thật giả còn chưa rõ. Tiếp theo, thủy quân ta năng lực công phòng đều mạnh hơn quân Kinh châu mấy lần, Lỗ Tử Kính là người ổn trọng, có tài trí, đặc biệt giỏi phòng thủ, có ông ấy chủ trì đại cục, quân ta kiên trì mấy ngày tuyệt không thành vấn đề. Trạch cho rằng, trước mắt quân ta sắp đánh tới Ngạc thành, quay về cũng mất hai ngày, so với trở về cứu viện, không bằng giữ nguyên kế hoạch tấn công Giang Hạ, ép Hoàng Tổ trở về phòng thủ, sẽ có thêm thời gian. Đây là kế vây Ngụy cứu Triệu.”

Tôn Sách sau khi nổi giận, cũng tỉnh táo lại. Chu Nhiên cũng đồng ý lời của Khán Trạch, khuyên Tôn Sách hạ quyết tâm tấn công Ngạc thành. Thấy Tôn Sách còn chút do dự, biết hắn lo lắng thương thế của Chu Du, Khám Trạch cắn răng một cái nói: “Chủ công, Triệu Như đã đi rồi, hắn ra roi thúc ngựa, nhất định có thể mau chóng đuổi tới. Y thuật của hắn cao siêu, có hắn, Chu Đô Đốc hắn không nguy tới tính mạng. Chủ công trở về cũng không có tác dụng, khiến lòng quân dao động mà thôi. Xin chủ công nghĩ lại.”

Tôn Sách sắc mặt biến hóa vài lần, vội vàng hạ lệnh vài thân vệ hỏa tốc đuổi theo bảo vệ ta tới chỗ Chu Du, xem tình huống rõ ràng rồi hồi báo. Phân phó xong xuôi, Tôn Sách mới trút ra cơn giận, vẻ mặt âm trầm mệnh lệnh toàn quân chuẩn bị khởi hành, muốn xuyên đêm đuổi tới Ngạc thành, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất chiếm thành.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.