Thuyết phục được Sử Nhã, mọi thứ đều dễ
làm, cùng ngày, ta để hai tỉ đệ họ sum họp, cũng nhận luôn cả ba tùy
tùng kia. Bọn họ tuy rằng cảm thấy có chuyện, nhưng rất thông minh không tới hỏi thăm. Ta không biết Sử Nhã nói gì với bọn họ, tóm lại, bọn họ
đều đã đồng ý tạm thời ở đây làm gia nhân của ta.
Sắp xếp xong xuôi cho bọn họ, ta bảo Tần Dũng gọi Phong Nguyên tới, để hắn đưa Sử Cừu tới chỗ Tào
Tháo, nói ta đưa hài tử tới đó, nhờ Đỗ phu nhân thay ta chăm sóc vài
ngày. Tào Tháo tuy cảm thấy kỳ quái, biết ta làm như vậy tất có nguyên
nhân, cũng không nói gì, liền đưa hài tử tới chỗ Đỗ phu nhân. Về chuyện
Sử Cừu thể hiện thế nào, ta nghĩ Sử Nhã đã dặn dò rõ ràng.
Vài ngày sau, tin tức toàn
gia Mã Đằng sắp tới Nghiệp thành truyền tới, ta phái người thông báo
nhóm Quách Gia tới gặp Tào Tháo, bản thân ta cũng tới trước: “Chủ công,
Mã Đằng sắp đến, chuyện của Mã gia quân, ngài nghĩ thế nào?”
Tào Tháo nhìn ta cười: “Ngươi cũng bận rộn nhỉ, lại vứt cho ta vấn đề khó khăn như vậy.”
Ta biết ông ta nói chính là
việc đêm đó ta phái Tần Dũng đi làm “chuyện tốt”, động tĩnh lớn như vậy, không thể gạt Tào Tháo được. Nghe ông ta nói vậy, ta cũng cười nói:
“Không có cách nào khác, lúc ấy chỉ có thể làm như vậy. Để thành thủ gây sức ép hai ngày, dù sao ngài không tìm hiểu, sẽ không ai tra ra.”
Tào Tháo lắc đầu: “Ngươi đó, ít gây phiền toái đi. Mao Giới vẫn đang điều tra đó!”
Ta vui vẻ: “Mao đại nhân
trung thành với cương vị công tác, ngài đừng quản. Nhân cơ hội này chỉnh đốn lại việc trị an trong Nghiệp thành cũng tốt.”
Rất nhanh, Quách Gia, Bàng
Thống, Tuân Du, Giả Hủ đều đến. Vừa thấy ta, bọn họ đều cười. Tuân Du
thở dài: “Hôm nay vốn có người mời ta uống rượu, lại bị ngươi làm hỏng.”
Ta ra vẻ khinh bỉ: “Công Đạt, ông muốn ta mời uống rượu thì cứ nói, dùng cớ này thật xấu xa.” Mọi người cười lớn.
Tào Tháo cười xong mới nói:
“Gọi các ngươi đến, là muốn nói chuyện Mã gia quân. Tử Vân vẫn kiên trì
muốn lôi kéo Mã Siêu hoặc tiêu diệt. Các ngươi nghĩ sao?”
Quách Gia tiếp lời: “Tử Vân
lần trước nói có lý, nhưng ta không nghĩ ra biện pháp nào. Mã Đằng rời
khỏi Lương châu chắc đã có sắp đặt, mà Mã Siêu cũng không phải người để
mặc cho người khác định đoạt.”
Tào Tháo thở dài: “Nói rất
đúng. Muốn giải quyết được Lương châu, chỉ giải quyết một Mã gia quân
cũng không đủ. Muốn giải quyết trong ngắn hạn cũng không thực tế, vẫn
phải xuất binh. Nhưng mà, không biết chỗ Kinh châu…”
Ta nói: “Kinh châu trong hai
năm tới không phải vấn đề lớn. Mà hai năm này đủ cho chúng ta giải quyết Lương châu. Chủ công, không giải quyết Lương châu, chúng ta căn bản
không thể tập trung toàn bộ tâm trí sang phía nam.”
Bàng Thống lắc đầu: “Tử Vân,
ngươi hiểu rất đúng, nhưng mà, đây không phải chuyện nói giải quyết là
giải quyết được. Viên Thiệu chết rồi, nhưng muốn ổn định bốn châu cũng
chiếm không ít thời gian của chúng ta. Thế lực ở Lương châu đông đúc,
thành phần phức tạp, lại tiếp giáp Hán Trung, Hung Nô, Tây Vực, muốn
triệt để khống chế sẽ mất rất nhiều thời gian. Mà nếu chúng ta sa lầy
chỗ này, vậy Kinh châu sẽ…”
Ta chắc chắn nói: “Thất ca
nói có lý, nhưng mà, nếu như chúng ta có thể trong thời gian ngắn chiếm
được Lương châu thì sao? Về phần hoàn toàn khống chế được tình hình, chỉ cần các thế lực rải rác khuất phục chúng ta, sẽ không khó khống chế
nữa. Mà hai thế lực lớn là Hàn Toại, Mã Siêu, tiêu diệt được bọn họ, các thế lực như Hầu Tuyển, Thành Nghi, Trương Hoàng, Dương Thu sẽ không tạo được sóng gió. Chủ công dùng phương pháp thích hợp mua chuộc bọn họ,
phân hóa bọn họ, Lương châu sẽ không cần lo lắng nữa!”
“Tiêu diệt Hàn Toại và Mã
Siêu? Hai người này không dễ tiêu diệt. ngươi cho bọn họ ngồi không
sao?” Tuân Du than thở một câu.
Ta đã liệu trước: “Cũng không thể thấy khó thì không làm.”
Bàng Thống dùng tay đụng đụng ta: “Thấy ngươi như vậy là biết có kế rồi, nói nhanh lên.”
Quách Gia hừ lạnh một tiếng: “Hắn thì có kế gì? Chẳng qua định tự mình chạy tới Lương châu thôi.”
“Ha ha, hiểu rõ ta vẫn là Tam ca.” Vỗ mông ngựa đổi lấy một cái lườm.
Tào Tháo lắc đầu: “Mã Siêu không thể so với Viên Thiệu, khó mà thủ lợi từ bên trong.”
Ta mỉm cười: “Mã Siêu cùng
Viên Thiệu không giống nhau, nhưng hắn cũng có khuyết điểm, quan hệ Hàn, Mã hai nhà hoàn toàn có thể lợi dụng. Các người cũng biết, Hàn Toại
giết vợ Mã Đằng, đây là gia cừu. Mã Đằng chịu tới Nghiệp thành, nguyên
nhân chủ yếu là Hàn Toại liên hợp với các thế lực ở Lương châu gạt bỏ
hắn, khiến hắn cảm thấy tính mạng gặp nguy cơ, nếu không, ai muốn từ bỏ
quân đội trong tay tới nương nhờ người khác? Ta muốn lợi dụng điểm này,
khiến Mã, Hàn đấu nhau một trận lớn, sẽ có cơ hội tranh thủ. Bất luận là giết Mã Siêu hay giết Hàn Toại, đối với chúng ta đều có lợi.”
Giả Hủ nghi ngờ hỏi: “Ngươi định xuống tay thế nào?”
Ta đạm đạm nói: “Bây giờ vẫn
chưa có kế hoạch đầy đủ, nhưng có một cơ hội có thể lợi dụng. Chủ công,
hài tử thần giao cho ngài có khỏe không?”
Tào Tháo gật đầu: “Một hài tử rất thông minh, Đỗ thị rất thích nó.” Ông ta dừng một chút liền tỉnh
ngộ: “Hài tử này cùng việc ngươi đi Lương châu có quan hệ gì?”
Ta cười: “Chủ công lợi hại
thật. Không sai, tỉ tỉ của hài tử này đang ở nhà thần. Thần đã hứa với
nàng, cùng nàng đi Lương châu, báo thù cho cha mẹ tộc nhân.”
“Báo thù? Tìm Mã Siêu báo thù?”
“Không phải Mã Siêu, là Hàn
Toại. Chủ công, tỉ đệ bọn họ cũng không phải là Khương dân bình thường,
mà là đầu lĩnh của Chung Vu thị, đại tộc gần nhất với tộc Tiên Linh
trong Khương tộc.”
Tào Tháo há to miệng: “Đầu lĩnh Chung Vu? Một nữ tử và một đứa trẻ?” Những người khác nghe xong cũng ngẩn người.
Ta gật đầu nói: “Đúng vậy.
Năm năm trước nội bộ Khương tộc đánh nhau, chắc các người cũng từng nghe nói? Lúc ấy, Hàn Toại cấu kết với đầu lĩnh trong tộc là Tống Kiến, ý đồ khống chế cả Tây Bình, Võ Lăng. Lúc ấy người Khương Chung Vu sống ở Tây Bình đối với chuyện Hàn Toại sát hại đầu lĩnh Nguyệt tộc Bắc Cung Bá
Ngọc có quan hệ rất thân thiết với họ, vô cùng bất bình, không chịu đi
theo Hàn Toại. Hàn Toại và Tống Kiến liên hợp xuất binh, tàn sát tộc
Chung Vu. Đầu lĩnh bị hại, hơn nửa tộc phân tán chạy vào Hán Trung, con
gái ông ta dưới sự che chở của nô bộc trung thành, đã trốn vào nội cảnh. Vận khí của ta quá tốt, có được bọn họ.”
Nhãn cầu Tào Tháo đảo vài vòng: “Chuyện lớn báo thù, ngươi làm sao đáp ứng với cô nương kia được?”
Ta nhìn Tào Tháo nở nụ cười: “Nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chủ yếu là chủ công phải phối hợp với thần.”
“Phối hợp thế nào, nói nghe một chút.” Lỗ tai mọi người đều dỏng lên.
Ta cười: “Chủ công, ngài rất thích trẻ con phải không? Có muốn nhận thêm hai đứa nữa không?”
Tào Tháo cũng không ngu ngốc: “Ý của ngươi là ta nhận bọn chúng làm nghĩa tử?”
Ta gật đầu khẳng định: “Có
mấy chỗ tốt như sau: Thứ nhất, tiểu hài tử có phụ mẫu yêu thương, nhận
được giáo dục đầy đủ, có ảnh hưởng thế nào tới tâm lý của Khương dân,
thậm chí là các dân tộc thiểu số khác, đặc biệt là hài tử của thủ lĩnh
các tộc được ngài mới tới, không cần ta nói nữa; Thứ hai, nếu là con của ngài, khẳng định ngài sẽ sắp xếp cuộc sống cho bọn họ. Ngài sẽ ban ơn
dày cho những nhi tử ưu tú, phải không? Không chỉ có hắn, tộc nhân của
hắn cũng phải sắp xếp, mà ngàn dặm đất đai từ Lũng Tây đến Hà Nội hai
bên bờ Hoàng Hà, cần gấp mấy chục vạn nông dân tới khai hoang, thu nhập
hàng năm không ít; Thứ ba, dân Khương, Nguyệt Hồ, Đê, Hồi tộc ở Lương
châu nhận được tin tức này sẽ nghĩ thế nào? Còn cả Tiên Ti, Hung Nô cùng dân du mục còn đang hoang mang xem chừng ở Tịnh châu cùng U châu sẽ
nghĩ thế nào? Nhất là những người được nhận đất an cư lại được hưởng ưu
đãi hơn so với dân bản địa; Thứ tư, những tộc người đó quanh năm sống
lang thang, hình thành năng lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, một đội quân
có năng lực tác chiến mạnh mẽ như vậy, một mặt có thể tạo ra nhân tố bất an nhất định, nhưng nhiều hơn chính là thắng lợi. Bộ binh của chúng ta
vẫn còn hơi kém, mã binh nhân số cũng có thể tăng thêm một chi lấy quân
Lương châu làm chủ chốt tạo nên một mã đội dị tộc, người lĩnh quân chúng ta không thiếu. Thứ năm, ” ta dừng một chút, cười giảo hoạt: “Đây là
điểm trọng yếu nhất, Khương nữ này vô cùng xinh đẹp, làm nữ nhi của
ngài, tất nhiên sẽ kiếm cho ngài một đứa con rể rất tài giỏi. Nàng lại
vô cùng thông minh, biết nên làm gì, có thể vì đệ đệ tìm kiếm một cuộc
sống hạnh phúc.”
Nhiều lợi thế khiến ánh mắt
Tào Tháo tỏa sáng, Quách Gia nhìn Tào Tháo gật đầu khẳng định: “Là một ý kiến hay.” Hắn xoay người hỏi ta: “Ngươi có thể hoàn toàn khống chế
Khương nữ kia?”
Ta gật đầu: “Không sai. Hơn
nữa ta đã hỏi qua ý nàng, thấy nàng cũng biết Mã Siêu, Cẩm Mã Siêu ở
Lương châu chính là trượng phu lý tưởng trong lòng rất nhiều nữ hài tử.
Một nam nhân có bản lĩnh như vậy, sẽ không thiệt thòi cho nàng. Huống
chi, mãu thân của Mã Siêu chính là một Khương nữ.”
Quách Gia lắc đầu: “Ta không
hỏi ý nghĩ của Khương nữ, ta muốn ngươi khẳng định với chúng ta, ngươi
có thể hoàn toàn khống chế nàng, khiến nàng làm theo suy nghĩ của
ngươi.”
“Các người yên tâm, chỉ cần đệ đệ ở phủ của chủ công sống tốt, nàng tuyệt đối sẽ không có ý định riêng.”
Tào Tháo vỗ bàn: “Cứ làm vậy
đi. Tử Vân, đưa người tới đây, ta bảo Biện thị chuẩn bị một chút, để Đỗ
thị nhận nuôi đôi nam nữ tử này. Nam hài cho đi theo Tử Kiến, làm môn
sinh của Thôi Diễm. Tử Vân, chuyện đi Lương châu đợi Mã Đằng tới hãy
nói, ngươi cứ chuẩn bị đầy đủ đi. Còn nữa, ta muốn ngươi nhớ, bất kể có
thể đưa Mã gia quân nhập quan hay không, ngươi không thể tổn thất chuyện gì, không cần biết hành động lần này thành công hay không.”
Ta lập tức cười cười: “Chủ
công yên tâm, chuyện không nắm chắc thần sẽ không làm. Còn nữa, thần cần thân binh Phong Nguyên của ngài cùng chúng thần đi Lương châu.”
Tào Tháo nghi ngờ nhìn ta: “Ngươi sợ Khương nữ không nghe lời?”
Ta lắc đầu cười: “Chủ công,
ngài nghĩ đi đâu vậy? Khương nữ nếu là nghĩa nữ của ngài, nàng xuất môn
ngàn dặm, ngài không phái cận vệ bảo hộ nàng an toàn, nghe có được
không? Phong Nguyên là người duy nhất biết thân phận của thần bên cạnh
ngài, võ nghệ cũng cao siêu, để hắn đi theo chúng thần thực hiện kế
hoạch này, không còn gì tốt hơn.”
Ta bĩu môi: “Thần thì sao? Không tính là người à?”
Mọi người cười lớn. Chuyện Lương châu cứ vậy đã quyết định.
Tháng này thật nhiều ngày
hoàng đạo, vừa mới có hỉ sự Đỗ phu nhân nhận con nuôi, lại nghênh đón
gia đình Mã Đằng chuyển nhà hưởng những ngày an nhàn. Con đường chỗ ta ở vô cùng náo nhiệt, ta lại trốn trong nhà, tỉ mỉ tính toán mọi chi tiết
kế hoạch đi Lương châu, huấn luyện Sử Nhã học vũ đạo. Hành động lần này
muốn cam đoan không có sơ hở, phải tính toán cẩn thận, bất kỳ sơ suất
nào cũng gây ra tổn thất lớn. Phong Nguyên mấy ngày nay cũng ngâm mình
trong nhà ta, mặt mày ủ ê tập luyện. Ta giả dạng hắn thành một lão nhân, muốn hắn đi theo lão bộc của Sử Nhã học các hành động, khiến hắn mệt
mỏi vô cùng.
Chúng ta ở nhà bận việc, Tào
Tháo cũng bận rộn, vội vàng tiếp đãi Mã Đằng. Còn đặc biệt tổ chức thiết đại tiệc vì hắn, đem hết các nhân vật đầu não cốt cán gọi tới. Lần này
từ giờ Tỵ đã bắt đầu chuẩn bị đại yến khiến nhiều người kinh động, nhiều năm chinh chiến, dù Tào Tháo thích ca vũ, cũng rất ít khi làm đại tiệc, kể cả năm đó lấy được Nghiệp thành. Lần này coi như cho Mã Đằng mặt
mũi, không chỉ thủ hạ của Tào Tháo tất cả đều tới, đến các gia tộc quyền thế, phú thương trong ngoài Nghiệp thành cũng được mời, ước chừng hơn
hai trăm người. Sự vụ lớn như vậy, không thiếu được ta, tuy rằng không
có tư cách, nhưng cũng may có mấy tên tuổi hiển hách như huynh trưởng,
chỗ ngồi cũng không đến mức ở ngoài chính sảnh. Tào Tháo quét mắt một
vòng, thấy vị trí của ta, hiểu ý cười, có chút vừa lòng.
Trên sàn diễn ca hay múa đẹp, trường khánh kêu vang, đàn sáo từng khúc, đồng đỉnh leng keng, chính là cảnh ca múa thái bình hoan nhạc. Nhìn hai lão hồ ly vỗ mông ngựa qua
lại, ta muốn cười, đặc biệt nghĩ tới Mã Đằng bị được phong hầu, gọi hắn
một tiếng Mã hầu chắc là rất vui, Mã hầu, gọi lên thật dễ nghe. Ta đang
cười trộm không ngừng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn ta
chằm chằm, ánh nhìn này khiến ta vô cùng khó chịu, không nén được giương mắt lên nhìn. Ta ngẩng đầu, ánh mắt đó không còn nữa, lát sau lại xuất
hiện, khiến ta có chút giận dữ, dứt khoát nhìn kỹ xung quanh. Bên trái
là Tôn Càn, thấy ta nhìn hắn, liền nâng chén cười; bên phải là Tư Mã Ý,
cũng là một tên mặt ngựa, mặt không chút thay đổi chỉ lo dùng bữa. Chính giữa sảnh, ca vũ không ngừng, ánh mắt kia sẽ không chiếu thẳng vào ta
được, ta cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, vẫn không tìm thấy nơi phát ra
ánh mắt, đành phải thôi.
Rượu uống vẫn chưa tới, trên
sàn diễn ngày càng náo nhiệt, tạp kỹ bắt đầu, nâng sào, xiếc đi dây, uốn dẻo, còn có xiếc rắn, người xem hoa cả mắt trầm trồ khen ngợi không
dứt. Sau một hồi náo nhiệt, một người tuổi trung niên mặc áo cà sa,
khoác đạo bào chậm rãi bước lên, lúc đi qua chỗ ta, hắn như lơ đãng
thoáng nhìn, khiến ta cảm nhận tương tự giống ánh mắt kia, ta không
tránh được lưu ý tới hắn. Màn biểu diễn của hắn chính là ảo thuật, ta
biết, Tào Tháo rất thích xem ảo thuật, cũng rất chú ý những người làm
trò này, ông ta cũng giống Tôn Sách, xem ảo thuật là một loại thủ đoạn
tà thuật, xướng loạn, nên rất chú ý tới tính uy hiếp của loại người này. Tôn Càn thấy ta chú ý, liền vươn đầu nhỏ giọng nói: “Người này tên Tả
Từ, là một thuật sĩ Đại tướng quân rất coi trọng.”
Tả Từ? Tên này ta rất quen,
vì ảo thuật của hắn vô cùng cao minh, gần như không ai biết xảo thuật
bên trong. Ta đem ánh mắt nhìn vào tay Tả Từ, muốn nhìn rõ xem hắn làm
thế nào biến ra mấy thứ kia. Tả Từ cười đạm mạc, nhẹ nhàng bắt lấy thứ
gì đó trong không trung, chậm rãi mở tay vuốt trên mặt đất, một nhánh
chồi bỗng hiện ra ở đó, chậm rãi lớn lên, dần dần mọc ra ba bốn phiến lá màu xanh nhạt, khiến hai mắt ta nhìn đăm đăm. Tào Tháo cười lớn, chốc
lát liền có người ồn ào nói muốn xem hoa nở. Tả Từ cười vài tiếng, tay
phải phất trên cành không vài cái, trên đỉnh cao nhất thật sự nở ra một
nụ hoa. Nụ hoa chậm rãi lớn lên, lộ ra nụ hồng, rất nhanh, từng cánh hoa nở bừng ra bốn hướng, một đóa hoa kiều diễm mỹ lệ hiện ra. Trong đại
sảnh rộ lên tiếng kêu kỳ lạ, không ít người trầm trồ khen ngợi. Tả Từ
cười cười, tay trái phất một cái, trong nháy mắt, hoa lá cành đều không
thấy đâu, tựa như chưa từng tồn tại.
Tào Tháo cười nói lớn: “Đây chỉ là vật chết, hiện ra cũng dễ, ngươi biến ra vật sống xem.”
Tả Từ cúi người nói một câu
tuân mệnh, chưa thấy hắn làm gì, trước người đã xuất hiện một bồn sứ
nhỏ, nước trong chậu trong suốt. Tả Từ tay phải lại trong không trung
bắt vài cái, hất về hướng chậu sứ, hai con cá nhỏ vui vẻ liền xuất hiện
trong nước, quấy bọt nước văng khắp nơi. Đang lúc mọi người tặc lưỡi kêu kỳ lạ, Tả Từ vung tay áo, bồn sứ cùng cá nhỏ lại biến mất không thấy
đâu. Ta thận trọng, thấy tay áo trái của hắn có chút nước đọng, không
tránh được hé miệng cười. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của ta, Tả Từ nhìn thoáng qua ta, trong mắt hình như có một tia trêu đùa xuất hiện, ta
không khỏi sửng sốt.
Tào Tháo và Mã Đằng nói vài câu, ngẩng đầu nhìn Tả Từ: “Tả Từ diễn rất hay, người đâu thưởng rượu.”
Người hầu bưng một chung rượu bạch ngọc, tới bên cạnh Tả Từ, Tả Từ cười: “Đại nhân thưởng rượu, tiểu
nhân từ chối thật bất kính, thay mặt xin kính dâng lên thiên địa thần
minh.” Lời nói vừa dứt, chỉ thấy tay hắn chợt động, chung rượu bạch ngọc tách làm hai nửa, rượu một nửa rơi ra, một nửa bị hắn giữ trên không
trung. Nói cũng kỳ quái, rõ ràng thấy hắn nâng cốc vung lên không trung, lại thấy một bóng trắng lướt qua, một con chim màu trắng bay ra ngoài,
khiến người ta trợn mắt há mồm.
Nhưng mà, hắn đem chung rượu
Tào Tháo ban cắt thành hai nửa, nếu không phải vô tình, tức là có thái
độ không tôn trọng đối với Tào Tháo, ta nhướng mày. Tào Tháo dĩ nhiên
cũng không thoải mái, sắc mặt có chút không vui. Tả Từ liếc mắt nhìn Tào Tháo một cái, cười nhạt, hai nửa chén bạch ngọc rõ ràng đã vỡ lại hợp
thành một. Đưa chung rượu lại cho người hầu, hắn khom người nói: “Đa
tạ.”
Hành động lần này của Tả Từ
rõ ràng khiến Tào Tháo tức giận, ông ta nén một lúc, ngẩng mặt nhìn Tả
Từ cười nói: “Nếu ngươi đã kính lễ thần minh như vậy, vì sao không tự
mình tới chỗ thần tiên mời rượu?” Sát ý thật rõ ràng.
Ta nhìn Tả Từ thầm nghĩ, ngươi nói
hai câu cung kính sẽ không có việc gì nữa. Ai ngờ, Tả Từ nghĩ một hồi,
khom người nói: “Đại nhân có lệnh, Tả Từ sẽ tuân mệnh làm việc.” Nói
xong, không thấy hắn làm gì, đột nhiên sương khói nhiều màu sắc bay ra
bao quanh hắn, che đi ánh mắt của mọi người. Lúc sương khói tan đi, Tả
Từ đã không thấy đâu, quả nhiên là vạn phần thần kỳ. Mọi người ngạc
nhiên một lúc, phía trên không trong đại sảnh truyền đến tiếng cười lớn, rõ ràng là tiếng của Tả Từ: “Đa tạ Tào Đại tướng quân khoản đãi một năm qua, Tả Từ cáo từ.”
Sắc mặt Tào Tháo thay đổi đột ngột, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Chử, Hứa Chử lập tức đứng dậy đi ra
ngoài. Ta không tránh được thở dài, Tả Từ này, ngươi tội gì phải vẽ rắn
thêm chân một câu, chính là tự tìm họa sát thân. Việc này cũng khiến ta
lĩnh giáo được tính cách hỷ nộ bất thường của Tào Tháo, muốn giết người
là hạ lệnh, quả thực là…, có chút quá đáng. Ta vốn định đứng dậy đi “nhà xí”, nhưng ánh mắt cảnh cáo của Quách Gia truyền tới, hàm ý bên trong
ta hiểu rõ, cũng chỉ đành ngồi im bất động.
Thời gian trôi qua thật lâu,
lúc Hứa Chử vội vàng trở về, thần tình đen kịt, đi tới bên cạnh Tào Tháo cúi đầu, giống như hài tử phạm sai lầm vậy. Tào Tháo hung hăng trừng
mắt nhìn hắn một cái rồi quay đầu đi chỗ khác, không để ý tới hắn nữa.
Ta nuốt cười, kéo một thị nhân phía sau, dặn dò hắn hai câu. Rất nhanh,
Hứa Chử đi đường bên hướng ra ngoài, ta cũng đứng dậy đi ra.
Đi tới chỗ không có người, ta cười nói: “Hứa đại tướng quân thất thủ rồi? Không tìm được người hay không bắt được?”
Hứa Chử hầm hừ nói: “Đúng là
tà môn. Ta đi ra ngoài đã không thấy bóng hắn đâu, lệnh quân sĩ lùng bắt mọi nơi, quân sĩ trở lại báo có người thấy Tả Từ đi tới bắc môn, ta vội dẫn nhân mã đuổi theo. Tới bắc môn, binh sĩ thủ vệ nói có người mặc
trang phục đạo sĩ đi ra cửa, vừa đi qua xong, ta tất nhiên vội vàng đuổi theo.”
Ta cười nói: “Hắn đi bộ, ngươi cưỡi ngựa, tất nhiên có thể đuổi kịp hắn.”
“Tà chính là ở chỗ này.” Hứa
Chử gãi đầu nói: “Mắt ta thấy hắn ở phía trước, ta đuổi theo thật lâu
một hồi. Lúc ta định xông lên chém hắn một đao, một đám dê lại chạy tới, tên gia hỏa này đảo mắt đã không thấy tăm hơi, ta nhìn thấy hắn xông
vào giữa bầy dê. Vậy là, ta lệnh quân sĩ vây đàn dê lại, tìm bên trong
mà không thấy ai. Ta liền hỏi người ở đó, các ngươi có nhìn thấy có
người xông vào bầy dê không? Trong đó một người nói là có người xông
vào, rồi đột nhiên biến thành dê. Ta nghe xong, hay lắm, ngươi dám biến
thành dê, vậy ta giết hết đàn dê, xem ngươi có hiện hình hay không.”
Ta ngã ra cười: “Kết quả, ngươi trở thành hung thủ giết dê, vẫn không tìm được người hoặc thi thể, đúng không?”
Hứa Chử chán nản gật đầu:
“Không sai, giết cả trăm con dê, đến cái bóng cũng không thấy đâu. Ta
thấy kỳ lạ, người chạy đâu rồi? Tìm cả nửa ngày vẫn không ra, còn bị mục đồng chăn dê dây dưa nửa ngày, muốn ta đền dê cho hắn. Không còn cách
nào, ta đành quay về.”
Ta cười lớn: “Trọng Khang,
ngươi mắc mưu hắn rồi. Người lăn một cái biến thành dê, loại lời này
ngươi cũng tin được sao? Cho ngươi biết, ngươi trúng thủ thuật che mắt
của Tả Từ rồi, cái kẻ nói Tả Từ biến thành dê chính là Tả Từ đó.”
Nhìn ánh mắt khó hiểu của Hứa Chử, ta cười giải thích cho hắn: “Ta dám đánh cuộc, bầy dê đột nhiên
xuất hiện cũng là do hắn sắp xếp, mục đích là khiến truy binh bị lẫn
lộn. Lúc sự chú ý của ngươi bị hấp dẫn vào bầy dê, hắn từ trong lúc bầy
dê chạy qua thay đổi đạo bào, sau đó trà trộn vào đám người ở đó. Đợi
ngươi đặt câu hỏi, hắn liền trả lời, khiến ngươi nghĩ lầm Tả Từ biến
thành dê. Cho nên, lúc ngươi giết dê, hắn từ từ chạy trốn, ngươi còn có
thể bắt được hắn sao? Nếu ngươi không tin, trở về tìm thử mục đồng kia
xem, ta đảm bảo ngươi không tìm thấy. Ngươi cũng động não nghĩ lại xem,
ngoài Nghiệp thành lấy đâu ra mấy trăm con dê như vậy, cho dù là đưa vào trong thành, cũng không thể có một bầy dê nghênh ngang vội vã đi vào
chứ?”
Hứa Chử chán nản dậm chân: “Đúng rồi, sao ta không nghĩ ra nhỉ? Đáng lẽ nên bắt mục đồng kia lại để thẩm vấn.”
Ta cười lớn, vỗ vỗ vai hắn:
“Coi như xong đi, làm người phải có lòng khoan dung. Loại người như Tả
Từ, chẳng qua là dựa vào xảo thuật kiếm cơm ăn, sống chết không có uy
hiếp gì tới chủ công. Đi thôi, đừng động tới hắn nữa, về uống rượu.” Kéo Hứa Chử đang tức phùng mang trợn mắt quay về chỗ.
Hứa Chử vẫn thấy không cam
lòng, tới bên cạnh Tào Tháo thì thầm mấy câu, Tào Tháo liếc mắt nhìn ta, không nói gì, Hứa Chử xoay người đi ra ngoài. Trong bụng ta cười thầm,
người đã đi mất dạng rồi, tìm chỗ nào nữa, tự tìm khổ thôi. Ta cũng
không nói hắn, dù sao cũng là đi làm khổ mình, đi cũng được, không liên
quan đến ta.
Đợi tiệc tan, ta về tới nhà
đã là lúc lên đèn. Cố gượng thân thể mệt mỏi trở lại phòng ngủ, vừa đóng cửa, đèn trong phòng chợt sáng. Ta kinh hãi: “Ai?”
“Triệu công tử thật lợi hại,
xảo thuật của tại hạ quả nhiên không thể gạt được ánh mắt của ngài.” Tả
Từ mỉm cười, thản nhiên tự đắc ngồi cạnh bàn, trong tay chính là chung
trà ta yêu thích.
Thấy rõ là hắn, tuy ta không
hiểu là thế nào, cũng bình tĩnh trở lại, cười cười ngồi xuống đối diện:
“Đạo trưởng lá gan không nhỏ, Đại tướng quân Hứa Trọng Khang đang ở
ngoài thành tìm tiên sinh đó.”
Tả Từ lắc đầu cười khổ: “Thủ
hạ của Tào đại nhân quả nhiên nhiều người tài, ta vốn tưởng ra ngoài
thành là có thể chạy thoát, ai ngờ không thành công.”
Ta âm thầm bật cười, nghĩ
thầm, xảo thuật của ngươi là do ta vạch trần. Cười thì cười, ta cũng
không định lấy tính mạng hắn: “Cho nên, đạo trưởng mới ẩn nấp trong nhà
ta. Triệu Như bội phục.”
Tả Từ cười không ngừng: “Nếu
nói nơi ẩn thân ở Nghiệp thành, chỗ của ngài là lựa chọn đầu tiên. Nơi
an toàn thoải mái như vậy, ta không đến, chẳng phải vô cùng ngu xuẩn?”
Ta cười: “Đạo trưởng thật là
lợi hại. Ngươi cũng biết cạnh nhà ta chính là phủ đệ của Tào đạo nhân,
chỉ cần ta hô to một tiếng, ngươi thảm rồi. Đạo trưởng chẳng lẽ không
nghĩ ra?”
Tả Từ cười cổ quái: “Ngài sẽ kêu sao? Đương nhiên sẽ không, nếu không ta tới tìm ngài làm gì?”
Ta cười lớn: “Đạo trưởng nói
đúng, ta đúng là sẽ không kêu. Ngươi yên tâm, ngươi đã tìm tới cửa, ta
nhất định sẽ đưa ngươi an toàn rời khỏi Nghiệp thành.”
Tả Từ mỉm cười trả lời: “Sư huynh nói không sai, ngươi đúng là một cô nương có thiện tâm.”
Ta lần này thật sự là ngu
người, ngây ra một lúc, bật đứng lên: “Đạo trưởng, ngươi, làm sao ngươi
biết? Sư huynh của ngươi là ai?” Nói tới câu cuối, sát cơ đã ngập tràn.
Tả Từ lắc đầu, khẽ khẽ vẫy tay: “Ngồi xuống, nhẹ nhàng thôi, ta không định hại ngươi.”
Nghe ra sự ân cần trong giọng nói của hắn, ta chậm rãi ngồi xuống, nắm tay cũng chầm chậm buông ra:
“Đạo trưởng, ngươi vẫn chưa trả lời ta.”
Tả Từ lấy trong tay áo ra một chiếc túi đặt lên bàn: “Triệu cô nương, cô có ơn với sư huynh, tối nay
ta tới gặp, là vì sư huynh nhắc nhở.” Nhìn ánh mắt hồ nghi của ta, hắn
cười cười nói tiếp: “Sư huynh là Vu Cát. Cô hiểu ra chưa?”
Vu Cát? Ta nghĩ một hồi, à,
là giả thần tiên ở Giang Đông, thiếu chút bị Tôn Sách giết: “Ta nhớ ra
rồi, thì ra là Vu thần tiên.”
Tả Từ cười nói: “Sư huynh cảm kích ơn cứu mệnh của cô, không cách nào hồi báo, đã dùng thời gian ba
năm thu thập vật phẩm cần thiết, chế ra thứ này cho cô. Cô phải tin
chúng ta, chỉ cần liên tục dùng nó, đối với cô trăm lợi vô hại.”
Ta không có đưa tay cầm túi
vải, mà nhìn Tả Từ cười: “Xem ra, sư huynh đệ các người hiểu rất rõ về
ta. Kỳ thực việc năm đó ta đã sớm quên rồi, đạo trưởng không cần lo lắng như thế.”
Tả Từ mỉm cười: “Triệu cô
nương, ta không dối gạt cô, chuyện của cô chúng ta nắm rõ trong lòng bàn tay. Cũng vì thế, chúng ta mới có thể giúp cô. Cho nên, cô không cần đề phòng chúng ta.”
Ta gật gật đầu: “Ta tin
ngươi, các ngươi nếu muốn gây bất lợi cho ta, ngoại trừ ở nơi này, chỉ
cần bất cứ chỗ nào để lộ ra một chút tin tức, tính mạng ta khó giữ rồi.
Nhưng mà, đạo trưởng hôm nay cố ý chọc tức Tào đại nhân là vì sao vậy?
Chẳng lẽ là vì đến chỗ ta?”
Tả Từ lắc đầu: “Thực không
dám giấu, lúc trước ta chịu phụng mệnh tới đây, là vì muốn hiểu rõ người cô muốn phục vụ là người thế nào. Một năm vậy là đủ rồi. Cô nương, nước cờ này của cô đi quá hiểm, chính là đặt cược.”
Ta chậm rãi nói: “Tiền đặt
cược đã đổ vào toàn bộ, quân cờ cũng đã hạ, không thể bứt ra. Ta hiểu ý
đạo trưởng, cảm ơn ngài.”
Tả Từ thở dài một tiếng:
“Thật sự là đáng tiếc. Chỉ sợ cả đời cô trả giá nhưng không nhận được
hồi báo nên có.” Hắn chỉ vào cái túi nói tiếp: “Thứ này rất có lợi cho
cô, đừng cô phụ tâm ý của sư huynh ba năm qua.”
Ta gật đầu, cầm túi mở ra xem, bên trong có chừng trên trăm viên thuốc: “Đây là…”
Tả Từ nói: “Là thuốc cường
kiện thân thể. Thuốc này dược tính lớn, bắt đầu dùng sẽ cảm thấy không
khỏe lắm, kiên trì hơn một tháng sẽ không còn chuyện gì nữa. Ở đây có
một trăm viên, mỗi ba ngày dùng một viên, không thể gián đoạn.”
Ta không nói nhiều, lấy ra
một viên xem xét, có mùi thơm nhạt, không rõ hương vị gì, bỏ vào trong
miệng cũng không có mùi lạ. Nuốt viên thuốc xuống bụng, ta cười với Tả
Từ: “Tâm huyết ba năm của Vu thần tiên, ta sẽ không lãng phí dù một hạt. Ngài yên tâm, ta sẽ ăn hết.”
Tả Từ vỗ tay cười nói: “Quả
nhiên sảng khoái. Ở đây có một cây trâm gỗ, nếu cô có chuyện cần chúng
ta giúp đỡ, tới chỗ cây du mọc trước đạo quán ngoài thành Lạc Dương.
Triệu cô nương, chúng ta biết dụng ý của cô, cũng thay trăm họ tạ ơn cô, nhưng cô nên lo lắng cho chính mình.”
Ta gật gật đầu: “Lời đạo
trưởng dặn Triệu Như xin nhớ. Đúng rồi, người ở ngoài thành giúp ngài có thể cho Triệu Như gặp hay không?”
“Ngoài thành? Cô nói ai?”
Ta cười đứng dậy thi lễ: “Xin lỗi đạo trưởng. Ta cho rằng các người đã rời khỏi Nghiệp thành, mới lắm mồm với Hứa Trọng Khang. Xem ra, ngài căn bản sẽ không rời khỏi Nghiệp
thành, bầy dê và người ngoài thành đều do sắp đặt trước, đúng không?”
Tả Từ nở nụ cười: “Thì ra là
cô. Cũng may ta không rời khỏi thành. Cô yên tâm, đồng bọn của ta còn
chưa tới mức bị bọn họ phát hiện tung tích. Ta lại muốn hỏi cô, cô muốn
gặp đồng bọn của ta là có ý gì?”
Ta nói: “Nếu đạo trưởng đã rõ chuyện của ta như lòng bàn tay, ta muốn mời đạo trưởng giúp đỡ. Ngài
đừng từ chối, võ nghệ của ngài và đồng bọn ta rất rõ, mà ta đang cần
người ở mặt này, cho nên, muốn mời các người ra mặt.”
Tả Từ nghi ngờ nhìn ta: “Sở trường của chúng ta chủ yếu là kỹ xảo tốc độ, làm thích khách còn được, chuyện khác…”
Ta gật đầu nói: “Ta muốn chính là khả năng này. Đạo trưởng, nghĩa tử của ta không có người bảo hộ.”
Tả Từ tỉnh ngộ: “Thì ra, cô muốn chúng ta giúp huấn luyện đội cận vệ!”
“Cũng không phải,” ta lắc
đầu: “Có thể nói là đội cận vệ, nhưng đặc biệt hơn một chút, là canh gác ở nơi bí mật, một đội ám vệ. Ta ở nhiều nơi có xây dựng cô nhi viện,
nhận nuôi mấy ngàn hài tử. Ta muốn tuyển ra một ít nam nữ đồng tử có
tiền đồ để bồi dưỡng, để các người bồi dưỡng thành người tinh thông kỹ
nghệ, chủ yếu là thuật phòng thân và do thám.”
Tả Từ không ngừng hít khí lạnh: “Ngươi thật lợi hại, ta quả thực là tự đưa tới cửa cho ngươi lợi dụng.”
Ta nhún nhún vai: “Nếu các
người đã hiểu rõ ta, sẽ biết bản tính thương nhân của ta, có thể lợi
dụng tuyệt đối không tha. Chẳng lẽ đạo trưởng không hy vọng thiên hạ này mau chóng thái bình?”
Tả Từ bĩu môi: “Coi như huynh đệ chúng ta xui xẻo, gặp phải loại người gian ngoan như ngươi. Ôi,
không biết bao nhiêu người bị ngươi mê hoặc lợi dụng rồi. Ta xem sau này ngươi làm sao kết thúc được.”
Ta cười: “Chuyện sau này còn
rất xa xôi, nghĩ làm gì nhiều? Dù sao chuyện ta làm không trái nguyên
tắc và lương tâm. Nếu thật không có phương pháp nào khác, chẳng qua là
khôi phục lại thân phận bỏ trốn thôi. Trốn không thoát, chẳng qua là một tính mạng. Đúng rồi, con chim trắng kia dùng để liên hệ giữa ngài và
đồng bọn phải không? Giúp ta huấn luyện một ít, dùng để truyền tin không tệ.”
Tả Từ thở dài thật sâu: “Khẩu vị của ngươi cũng thật ghê gớm.” Hắn đảo mắt cười: “Chỉ sợ là ngươi
trốn không thoát đâu. Về chuyện tính mạng, trước mắt ta không nhìn ra
dấu hiệu ngươi chết không tử tế, nhưng vận đào hoa lại đầy mặt, khó nói
tương lai!”
Ta đỏ mặt, chặn lời hắn lại: “Phi, già không nên nết. Ta còn một vấn đề muốn hỏi.”
Tả Từ vui vẻ: “Nói đi!”
Ta thật rất tò mò: “Ta hiểu rõ cách ngài biến hóa ra hoa và cá, nhưng chung rượu bạch ngọc kia là thế nào?”
Tả Từ cười lớn, đứng dậy từ
trong tay lấy ra hai nửa vật thể màu trắng: “Đây mới là cái bị phá.
Chung rượu bạch ngọc thật kia ta bồi thường không nổi. Thời gian không
còn sớm, ta đi đây. Ngươi cũng không cần quản ta, Tiểu Điền và Lam Diệp
ngày mai sẽ có mặt ở cô nhi viện ngoại ô Nghiệp thành. Tiểu Điền là
người giả dạng thành ta ra khỏi thành, Lam Diệp là tiểu mục đồng. Ngươi
nói không sai, Tiểu Điền am hiểu thuật hóa trang và ẩn núp, Lam Diệp am
hiểu thuật giả dạng. Ta trở về sẽ dặn bọn họ nghe lời ngươi.”
Ta lòng tham không đáy, đứng dậy hỏi: “Còn có người tinh thông phương diện khác không?”
Tả Từ cười khổ lắc đầu:
“Chúng ta không có tâm tư như ngươi, biết nhiều quá làm gì? Có hai người bọn họ đủ rồi.” Vừa nói xong người đã tới cửa, lắc mình đi ra ngoài.
Ta vội vàng đuổi theo: “Thuốc này là gì vậy, ta cảm thấy bụng có cảm giác đau đớn, rất khó chịu.”
Tả Từ quay đầu lại cười thần
bí: “Sư huynh nói, lúc bắt đầu dùng chính là như vậy, một canh giờ sau
bệnh sẽ hết. Ngươi nếu không tin thì đừng ăn.” Nói xong quay người lại,
đã không thấy tăm hơi.
Ta trở lại phòng, cầm vật thể màu trắng kia, vốn làm từ củ cải, không tránh được bật cười, cũng bội
phục tay hắn mau lẹ. Nhìn kỹ lại túi thuốc, nghĩ một hồi cất vào trong
người. Ta tin tưởng bọn họ không gạt ta, một canh giờ thôi, thứ này có
hữu dụng hay không, ta cũng mặc kệ, ăn rồi nói.