Trong sân sát khí
dâng lên, ánh mắt Lữ Bố nhìn ta đã bắt đầu xuất hiện chiến ý, hắn hét
lớn một tiếng vọt tới. Ta cười, chỉ cần nhìn động tác khởi động của hắn, đã biết hắn hoàn toàn không từ bỏ, áp lực trong lòng quá lớn, tâm trạng này không thua mới lạ. Ta sẽ không khách khí với hắn, vỗ vào Tiểu Bạch
tiến lên nghênh chiến. Tốc độ của Tiểu Bạch không thua kém Xích Thố,
chúng ta giao thủ ở giữa sân.
Sau vài tiếng binh khí va chạm, hai ngựa tách ra, chúng ta lại một lần nữa xáp lại, trao
đổi bốn chiêu. Sức mạnh Lữ Bố quả nhiên lớn hơn so với Vân ca ca, ta một chút cũng không dám giành hơn, binh khí chạm nhau, khí huyết lập tức
nhộn nhạo, may mà có kinh nghiệm tập luyện cùng Vân ca ca, nếu không, ta đã phải chịu thiệt thòi lớn rồi. Bên Lữ Bố cũng giật nảy mình, sau khi
ta đỡ Phương Thiên họa kích của hắn, hai thương đâm thẳng vào mặt trong
cánh tay hắn, tốc độ cực nhanh chưa từng thấy, hắn hiểu rõ lần này thật
sự gặp được đối thủ.
Ta tranh thủ thời gian quay
ngựa, bình ổn lại hô hấp, sau đó nhìn Lữ Bố cười lạnh: “Ôn hầu, ngươi
vẫn không thể từ bỏ. Trận chiến như vậy, ta không tận hứng, thật sự đáng tiếc.” Tâm lý chiến thôi, hì hì. Lữ Bố cắn chặt răng, không nói lời
nào, ánh mắt sắc bén nhìn ta chằm chằm, ta không hề ngại, cũng chăm chú
nhìn hắn. Hai người đồng thời phát lực, nhắm vào đối phương. Lần này, ta không do dự ra tay trước, liên tiếp đâm bốn thương vào tay và vai hắn.
Lữ Bố ra sức ngăn đỡ, còn đánh trả ta một chiêu. Sức mạnh của ta không
lớn, nhưng tốc độ không phải hắn có thể ngăn cản, lúc này hai ngựa lần
lượt đổi bên, cũng chỉ là thăm dò lẫn nhau. Lúc hai người lại đối mặt,
Lữ Bố gật đầu: “Ngươi đúng là rất lợi hại, có điều, ta đã buông tay rồi, phóng ngựa đi!” Hắn hét lớn một tiếng, vọt lên.
Ôi, đây là đánh trận, không phải thi ca vũ, không cần phải rống lên như
vậy. Ta nghĩ trong lòng, trên tay không ngừng đón đỡ công kích của hắn.
Vòng ngựa trở về, ta đâm thẳng bốn thương, Lữ Bố cũng mau chóng chống
đỡ. Quay ngựa lần nữa, ta không khách khí ra thương trước, liên tục xuất ra sáu chiêu. Lần này, Lữ Bố chống đỡ rất chật vật, hắn không ngờ tốc
độ của ta nhanh như vậy, trong lúc nhất thời không biết tránh thế nào.
Hai ngựa tách ra, mũi thương ta đã có máu từ vết thương trên vai hắn. Lữ Bố nhìn vết thương trên vai, lại nhìn ta, trong mắt lộ ra một tia bi
ai.
Ta vừa nhìn hắn vừa nói: “Ôn hầu còn muốn
đánh sao?” Lữ Bố nghe vậy, ngẩng đầu nhìn ta, lại quay đầu nhìn bọn Tào
Tháo, Trương Liêu, cắn răng gật đầu. Ta cũng biết hắn không cam lòng,
vậy thì đánh tiếp cũng được, dù sao ta đã hoàn toàn nắm chắc. Hai con
ngựa lại một lần nữa xáp vào, Lữ Bố dùng toàn lực tiến công. Không hổ là Chiến thần, qua lại mấy chiêu, đã biết khuyết điểm của mình bị đối
phương nhìn thấy. Vì không cho ta tấn công vào tay, hắn ra tay đoạt lấy
tiên cơ, không cho ta cơ hội. Trong lúc nhất thời, ta không có cách nào
khác, đành gặp chiêu phá chiêu, bắt đầu đối chiến.
Lữ Bố càng không ngừng xoay ngựa tấn công, ta chỉ chầm chậm chống đỡ. Hắn
tấn công liều mạng như vậy, ta đành chịu khổ. Phương pháp của hắn không
tồi, ta đúng là mạnh hơn về tốc độ, hắn toàn lực đánh tới, ta tiếp không được, không dám cùng hắn chạm vũ khí, nếu không, chắc chắn sẽ bị nội
thương, đành phải áp dụng phương pháp tránh né trước. Lúc Lữ Bố mãnh
liệt đánh tới, ta dứt khoát không tranh tấn công nữa, chỉ nhìn đúng nơi
họa kích của hắn ít chịu lực nhất, dùng thương bắt hắn tấn công. Có
điều, khí lực của ta tuy rằng kém hắn không xa, lại có nội công phụ
giúp, sức chịu đựng của ta vượt hơn hắn, mà hắn tấn công gấp gáp như
vậy, sức mạnh rất nhanh cạn kiệt, ta cùng ngươi kéo dài, xem ngươi có
thể tấn công tới khi nào? Cứ như vậy đã qua mấy chục chiêu, trong mắt
đám người của Tào Tháo, ta đã rơi vào thế hạ phong, chỉ có thể chống đỡ, không thể đánh trả, nhiều lần chỉ biết dựa vào sự linh hoạt của thân
thể để thoát thân, vô cùng bị động. Tào Tháo bắt đầu hối hận, Thái Sử Từ đã muốn lên ngựa, nắm cung trong tay.
Lữ Bố ở
trong sân biết rõ trong lòng, thoạt nhìn ta chỉ có thể chống đỡ, không
thể đánh trả, nhưng trên thực tế, hắn tấn công nhanh cũng không chiếm
được nhiều lợi thế, ta chống đỡ vô cùng có trật tự, không có chút dấu
hiệu nào sẽ thua. Mặc dù biết bản thân mình công kích như vậy, sức mạnh
sẽ bị hao mòn tới cạn kiệt, nhưng mà, Lữ Bố tuyệt đối không để cho ta ra tay tấn công trước, lúc ta ra sáu thương kia, đã khiến hắn có cảm giác
nguy hiểm và sợ hãi, cho nên, hắn chỉ có thể tiếp tục như vậy, hy vọng
tới lúc ta không thể ngăn cản được nữa. Lại hơn ba mươi chiêu qua đi,
các đại tướng trong sân đều nhìn ra được một ít chân tướng, Thái Sử Từ
cũng buông cung xuống. Đám người Tào Tháo nhìn hoa cả mắt, đại khái cũng là lần đầu tiên có người duy trì lâu như vậy dưới sự tấn công của Lữ
Bố.
Lại hơn ba mươi chiêu nữa qua đi, ta hối hận
tự tìm khổ, sức mạnh của Lữ Bố tuy rằng bắt đầu giảm dần, nhưng huyết
khí của ta cũng vì binh khí giao nhau mà chấn động không thôi, đành phải kéo dài thời gian phi ngựa, lưu chuyển nội tức, hồi phục lại một chút,
hình như đã bị nội thương. Thầm nghĩ trong lòng: hơn một trăm chiêu rồi, Lữ Bố có thể liên tục công kích tới mức này đã vượt qua sự tưởng tượng
của ta, xem ra, Vân ca ca không chắc chắn có thể thắng hắn. Cũng may,
chúng ta đơn đấu, nếu trên chiến trường hai quân đụng độ, ta không chắc
có thể nhanh chóng thắng hắn, thậm chí thắng bại khó nói.
Cũng may, Lữ Bố ra tay dần chậm lại, chứng tỏ thể lực hắn đã suy sụt, ta
cũng không cần gắng gượng chống đỡ, bắt đầu có cơ hội ra tay. Lần này
sau khi hai ngựa giao nhau, ta cho Tiểu Bạch chạy thêm hai mươi bước,
sau đó dừng lại, vững vàng chuẩn bị phản công. Lại một lần nữa hai ngựa
giao nhau, ta không cho Lữ Bố cơ hội nữa, cuối cùng có thể nhanh chóng
vung thương, lại là sáu chiêu đánh ra liên tục, dồn Lữ Bố luống cuống
tay chân, miễn cưỡng chống đỡ. Ta vòng ngựa lại, không cho hắn kịp thở,
lần nữa xuất thủ, lần này ta dùng toàn bộ sức mạnh cùng tốc độ, đâm tám
thương vào bên dưới cánh tay Lữ Bố cùng bờ vai. Lữ Bố cuối cùng không
chống đỡ nổi nữa, hai ngựa tách ra, hai vai cùng mặt trong tay phải ít
nhất bị thương hai ba chỗ, hơn nữa một vết thương lúc trước, hắn đã chịu ba vết thương, chung quanh vết thương trên vai, máu đã thấm ra ngoài
giáp trụ, khiến Tào Tháo bọn họ đều thấy được. Đám người Tào Tháo mừng
rỡ, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đều hiểu rõ Lữ Bố sẽ thua.
Ta nhìn Lữ Bố, thở dài: “Ôn hầu, ngươi tội gì cố chống đỡ như vậy, nhận
thua đi!” Ánh mắt Lữ Bố đỏ lên, không trả lời ta, lần nữa nhìn bọn
Trương Liêu rồi thúc ngựa vọt lên, sáp lại tấn công tiếp. Ta thở dài, đỡ bốn chiêu tấn công của hắn, sức hắn hiện tại không thể uy hiếp ta được
nữa. Lữ Bố cố gắng thở sâu một hơi, lại tấn công thêm mấy hiệp, có điều, hắn đã là cung bắn hết tên, không căng được mấy hiệp nữa. Lại một lần
nữa vòng ngựa trở về, ta vọt tới, lại là tám thương. Lần này, nơi Lữ Bố
trúng thương là cổ tay và bờ vai, ta đâm trúng hắn ít nhất ba thương,
tuy rằng đều không nặng (không thể khiến hắn trở nên tàn phế), nhưng hai vai hắn đều đã bị thương, cổ tay phải cũng trúng một thương của ta, hai tay đã không vận sức được nữa.
Lần này Lữ Bố
không thể kiên trì được nữa, có muốn kiên trì cũng không nổi, tay trái
buông thõng Phương Thiên họa kích, nhìn miệng vết thương trên cổ tay
phải cười khổ: “Tráng sĩ võ nghệ cao siêu, Bố thua rồi.” Ta gật đầu: “Ôn hầu nếu đã nhận thua, vì sao còn không xuống ngựa đầu hàng?” Lữ Bố nhìn bọn Trương Liêu, cười khổ một cái, ném Phương Thiên họa kích, xuống
ngựa chịu trói. Ta âm thầm thở phào, trời ơi, nếu Lữ Bố lại điên cuồng
tấn công thêm một trăm chiêu, ta cũng chịu không nổi nữa. Ôi, ta nên học tốt Thái Cực thần công của Vũ ca ca mới được.
Đợi Lữ Bố bị đưa tới trước mặt Tào Tháo, hắn nhìn bọn Trương Liêu cười khổ
nói: “Bố đã tận lực, nhưng thật sự tài nghệ không bằng người ta.” Tâm ý
của hắn đã hoàn toàn nguội lạnh, xoay người thở dài nói với Tào Tháo:
“Tôi đã tận lực, mong minh công chỉ giết một mình Bố, buông tha cho họ!” Tào Tháo trong lòng cười ngất, dĩ nhiên đáp ứng Lữ Bố, ánh mắt lại nhìn đến ta.
Ta nhìn Lữ Bố, lạnh nhạt nói: “Ta hôm
qua đã nói sẽ không giết Ôn hầu, ngươi không cần nói gì nữa.” Trương
Liêu cùng Cao Thuận nhìn nhau đều cười. Trương Liêu nhân tiện nói:
“Tướng quân xin bảo trọng, chúng ta vì tướng quân mà chết cũng không
tiếc.” Cao Thuận cũng không nói gì, chỉ gật đầu. Hai người đứng thẳng
lưng, chờ Tào Tháo hạ lệnh chém đầu. Ta nghe thấy buồn cười quá, hai
ngươi quá đáng mà, trở lại Hứa Đô nhất định cho các ngươi biết tay.
Điển Vi, Quách Gia, Thái Sử Từ đang muốn bước lên nói chuyện, Tào Tháo đã đi tới trước mặt ta, mở miệng nói: “Tráng sĩ, có thể vì lòng trung thành
của bọn họ mà tạm tha tính mạng được không? Tháo xin đa tạ!” Trương Liêu cùng Cao Thuận, còn cả Lữ Bố đều run lên, không nghĩ Tào Tháo lại vì họ mở miệng cầu xin. Mục đích của ta đã đạt được, ngày hôm qua ta đề xuất
điều kiện này, chính là tạo điều kiện cho Tào Tháo thể hiện, bởi vì ta
biết, Tào Tháo nhất định sẽ luyến tiếc những người tài năng như vậy. Mà
phải để Tào Tháo thể hiện như vậy, mới triệt để thu phục được nhân tài
như Cao Thuận. Ban đầu định để Tào Tháo cầu xin hai lần, rồi ta mới nói
nể mặt Tào công, ta không lấy tính mạng họ nữa. Tuy rằng về sau có thể
bị các ca ca trách phạt, nhưng mà trước mắt đành phải làm vậy! Có điều,
mưu kế của ta có người muốn giúp đỡ, hì, không sợ về sau bị đánh.
Nhìn bọn họ, ta cười ha ha (cười đến chói tai): “Chuyện đánh cược đợi lát
nữa hãy nói, ta có chuyện quan trọng cần xử lý trước.” Tào Tháo nghe
tiếng cười của ta rùng mình một cái, lập tức hỏi: “Chuyện gì?” Ta quay
ra hướng bên ngoài sân ra hiệu, cho hai tiểu binh hôm qua đem người dẫn
tới. Chỉ chốc lát sau, kẻ kia bị đem ra, ta nhìn hắn nói: “Tào công, cơm canh đêm qua là do ngài an bài sao?” Tào Tháo không hiểu lắm hỏi lại:
“Đúng vậy, không được sao?” “Hừ, rất được, ngài hỏi tên này đi, có phải
rất được không?” Tên binh sĩ kia sợ tới mức không ngừng lạy: “Không phải tiểu nhân tình nguyện, là hai vị đại nhân Hầu Thành, Ngụy Tục sau khi
hạ độc trong thức ăn, ép tiểu nhân đưa tới, xin đại nhân tha mạng!”
Mọi người hoàn toàn choáng váng. Tào Tháo tuy rằng nghe không hiểu hết,
cũng nắm được vấn đề. Ta cười lạnh: “Hạ độc trong thức ăn của Lữ tướng
quân, là muốn hại hắn, hay là muốn hại ta?” Tào Tháo tức giận, nhảy dựng lên: “Người đâu, đem hai tên kia tới đây.” Từ lúc Lữ Bố xuất hiện, Hầu
Thành, Ngụy Tục đều sợ hãi, hôm qua nghe thấy ta muốn giữ lại tính mạng
Lữ Bố, hai gã nóng nảy, sợ Lữ Bố về sau tính sổ, thương lượng nửa ngày,
quyết định ra tay trước, độc chết Lữ Bố, làm vậy nếu có người biết, cũng tính trên đầu Tào Tháo. Ngày hôm qua, hai người đợi nửa ngày không thấy tiểu binh đưa cơm trở về, cũng không thấy Tào doanh có phản ứng gì, còn nghĩ việc Lữ Bố chết không ai phát hiện, còn tiểu binh bị dọa đã trốn
mất, trong lòng còn thấy may mắn. Lúc này, nhìn thấy tiểu binh kia bị
dẫn đến, đã sớm bị dọa tới tê liệt, quân sĩ phía dưới đưa thẳng chúng
ra.
Tào Tháo chỉ vào hai người mắng to: “Bọn
ngươi làm ra việc này, muốn để Tháo bất tín với thiên hạ sao? Một khi
các ngươi thành công, người khác không biết hai người các ngươi cả gan
làm loạn, chỉ nghĩ Tháo bất nhân bất nghĩa, lẽ nào lại như thế!” Lữ Bố
nhìn bọn chúng cũng thở dài: “Các ngươi hiến thành đổi chủ, tất nhiên là vì mình tìm đường sống. Ta chẳng oán trách gì, sao nhất định phải dồn
ta vào tử địa? Ta đối với các ngươi không tệ, sao lại làm thế?” Trương
Liêu cũng chửi ầm lên, Cao Thuận nhìn thấy hai người đó, trong mắt sinh
ra sát khí, nhìn bộ dáng nếu không bị trói, hẳn hai người họ đã muốn ăn
thịt những kẻ kia rồi. Tống Hiến kia ở phía dưới, sắc mặt cũng tái nhợt.
Không để ý Hầu Thành, Ngụy Tục giải thích rồi cầu xin, ta nói với Tào Tháo:
“Hai người này trước đổi chủ theo địch, đã là bất trung, dĩ nhiên vì
tính mạng bản thân và gia đình, đi cầu cạnh minh chủ, còn giải thích
được; nhưng mà, mạng sống đã an toàn, phú quý đã được, lại không vì chủ
cũ cần xin, muốn hại tính mạng chủ cũ, thật là bất nghĩa. Thật sự thiên
địa không thể dung, bọn tiểu nhân bất nghĩa thế này giữ lại làm gì?” Tào Tháo gật đầu: “Đúng là phải giết.” Ta đến trước mặt Lữ Bố nói: “Hai
người này có phải thủ hạ của tướng quân không?” Lữ Bố hận nói: “Từng là
như vậy. Nhưng…” Ta cười: “Nếu là vậy thì có thể rồi. Tào công, tôi lấy
tính mạng hai kẻ này, ngài đồng ý chăng?” Vốn không muốn giết người, là
các ngươi tự tìm đến! Tào Tháo sửng sốt rồi hiểu ra, ông ta cười lớn:
“Đương nhiên có thể, người đâu, đem hai người trói lại, chém.”
Lữ Bố bọn họ cũng hiểu rõ ràng, bọn Quách Gia thở phào một hơi, lui ở một
bên (sau này, ta mới hiểu rõ, Điển Vi cùng Thái Sử Từ đã bàn nhau một
khi ta thắng, muốn giết Trương Liêu, bọn họ sẽ hai đánh một, hoặc sẽ nói thẳng muốn cứu tính mạng Trương Liêu). Lữ Bố liền tiến lên cảm tạ: “Đa
ta tráng sĩ tha mạng, Bố kiếp này nguyện báo đáp ân tình.” Ta mười phần
ngạo khí chỉ vào Trương Liêu cùng Cao Thuận nói: “Ta có nói qua muốn lấy tính mạng hai người đó sao? Là các ngươi tự nghĩ vậy.” Trương Liêu cùng Cao Thuận dở khóc dở cười. Ta cười thầm trong bụng, trên miệng vẫn lạnh lùng: “Có điều, ta cũng bội phục lòng trung thành của các ngươi, hừ,
trong hoạn nạn mới thấy rõ chân tình. Lữ ôn hầu, ta nhận ủy thác của
người khác, cứu tính mệnh của ngươi, cũng muốn ngươi từ nay về sau dốc
sức vì Tào công, không thể thay đổi, ngươi có bằng lòng hay không?” Lữ
Bố thở dài một tiếng: “Ta cũng có ý đó, nhưng minh công không muốn tiếp
nhận.” Tình cảnh ngày hôm qua hắn không quên được. Nghe hắn nói, không
chỉ ta mà tất cả mọi người đều nhìn Tào Tháo.
Tào Tháo nghe vậy cũng cười to, trong lòng cực kỳ đắc ý, ngày hôm qua không dám đồng ý, là sợ không ai có thể chế phục Lữ Bố. Lúc này đã có, đương
nhiên ông ta không sợ nữa: “Ha ha, ha ha, Tháo kỳ thực cũng hiểu Ôn hầu. Vốn là muốn vậy, chỉ là hôm qua…” Ông ta nhìn một lượt mấy người bên
cạnh, nói tiếp: “Hôm nay, có lời của tráng sĩ, Tháo sao có thể hại Ôn
hầu nữa? Đã vậy, về sau thiệt thòi Phụng Tiên về dưới trướng của ta.”
Vừa nghe Tào Tháo nói xong, Lữ Bố thở phào, xoay người quỳ trước Tào
Tháo: “Minh công, Bố từ nay về sau xin theo lời minh công sai bảo, không có ý nghĩ nào khác.” Hắn lại nhìn Trương Liêu, Cao Thuận: “Ta đã thật
lòng đầu hàng, hai người các ngươi có muốn cùng Bố thờ chung một chủ
không?” Trương Liêu, Cao Thuận nhìn một cái, rồi cũng quỳ trước Tào
Tháo: “Thần xin hàng.” Tào Tháo vô cùng cao hứng, vội vàng chạy tới, tự
mình cởi trói cho ba người: “Có được ba vị tướng quân, Tháo trong lòng
mừng rỡ, quyết không phụ các ngươi.”
Thấy ai nấy
đều vui vẻ, ta cũng chuẩn bị chuồn đi, hôm nay thật mệt mỏi, phải dưỡng
sức hai ngày, Lữ Bố này thật sự lợi hại. Nhìn bọn họ như vậy, ta trở lại lên ngựa định đi, Tào Tháo đã bước nhanh tới giữ lấy dây cương: “Tráng
sĩ tội gì đi mau vậy. Ở lại đây mấy ngày để Tháo cảm tạ.” Ta lắc đầu
nói: “Tôi lưu lạc chân trời, không bị hạn chế đã quen, không quen mấy
nghi thức xã giao đó, ngày sau còn có lúc gặp lại, ngài không cần giữ.”
Tào Tháo nghĩ lại, không dám giữ nữa, nuối tiếc buông tay. Ta tới trước
mặt Trương Liêu gọi: “Văn Viễn tướng quân.” Trương Liêu nhìn ta: “Tráng
sĩ xin để lại tên?” Ta lắc đầu: “Thân phận của ta, Tào công đã biết. Lần này tới đây tất cả đều vì ngài, mong ngài tự thu xếp ổn thỏa.” Trương
Liêu ngẩn người. Quách Gia vội tiến tới: “Huynh có gì muốn nói với Gia
không?” Ta lắc đầu, thúc ngựa bỏ chạy, giỡn chắc, Quách Gia là quỷ tinh
ranh, ta không thể để hắn nhìn ra sơ hở.