Tào Tháo nhìn ta rời khỏi quân doanh, trong lòng tuy rằng không đành lòng,
nhưng cũng không thể làm gì khác. Trở lại lều trại, Trương Liêu tiến đến hỏi thăm: “Minh công biết thân phận của hắn sao, có biết tên không?”
Tào Tháo nắm tay hắn: “Văn Viễn đừng vội, ta đã lệnh thuộc hạ chuẩn bị
tiệc rượu an ủi các ngươi, xong xuôi sẽ nói cho ngươi nghe, sau này sẽ
nói.” Trương Liêu cảm thấy quái lạ. Lưu Bị đứng ở bên cạnh, cách bọn Lữ
Bố một chút, nghe thấy câu hỏi của Trương Liêu, cũng ngóng câu trả lời,
nhưng Tào Tháo không nói, hắn cũng không làm gì được. Tào Tháo thấy việc ở Từ châu đã xong, ra lệnh giải quyết tốt hậu sự, lại lệnh Trần Đăng
quản lý Từ châu, đợi mọi chuyện xong xuôi, trời cũng đã tối, trong quân
trướng tiệc rượu đã bày xong, mọi người tự nhiên ăn uống. Đương nhiên,
trong bữa tiệc Lưu Bị cảm thấy rất xấu hổ, Lữ Bố cơ bản không nhìn Lưu
Bị lấy một lần, Trương Liêu lại nói chuyện với Quan Vũ cả nửa ngày.
Đợi lúc tiệc tan. Thấy Lưu Bị đã đi, Tào Tháo giữ Lữ Bố, Cao Thuận ở lại,
rồi tự mình kéo Trương Liêu cùng bọn Quách Gia trở về lều trại. Nhìn ánh mắt khó hiểu của ba người, Tào Tháo cười nói với Trương Liêu: “Đêm qua
Tử Nghĩa nói ngươi chưa biết hắn. Hôm nay là huynh đệ gặp gỡ.” Trương
Liêu a một tiếng. Bên kia Quách Gia cười hì hì tiến lên: “Quách Gia,
Quách Phụng Hiếu xin ra mắt Nhị ca.” Thái Sử Từ thở dài bước lên: “Tử
Nghĩa xin ra mắt Nhị ca.” Điển Vi cũng bước lên: “Văn Viễn, ta là đại
ca, ngươi phải bái kiến ta.” Thật không khách khí, Trương Liêu mang vẻ
mặt nghi hoặc nhìn Tào Tháo.
Hôm qua trên chiến
trường, Thái Sử Từ sợ Điển Vi lỗ mãng liền nói cho hắn biết, ngươi đi
bắt Lữ Bố, ta đi tìm Nhị ca. Rời khỏi Điển Vi, hắn bắt được một tên lính của Lữ Bố, bảo hắn đưa mình đi tìm Trương Liêu. Thật thuận lợi, ở cửa
nam gặp Trương Liêu đang tìm đường đi. Trương Liêu nhìn thấy một viên
tướng chạy tới, hắn không nói gì, vung tay đánh luôn. Thái Sử Từ đành
phải vừa chống đỡ vừa lui, thật vất vả mới tìm được cơ hội, vội vã giới
thiệu mình là lão tứ, là ca ca của Tử Vân. Trương Liêu kia vẫn mặc kệ mà đánh tới, Thái Sử Từ không có cách nào, chạy lui mấy chục bước, quay
đầu bắn một mũi tên, trực tiếp trúng vào mắt con ngựa của Trương Liêu
khiến nó giật mình ngã xuống, hất Trương Liêu xuống nước, xung quanh Tào quân ào lên, bắt hắn trói lại. Cho nên hôm qua ta mới thấy hắn trong bộ dạng kia.
Lúc này, Tào Tháo nhìn Trương Liêu
cười: “Các ngươi đều là huynh trưởng của Triệu Như. Hắn từng nói qua
chưa?” Trương Liêu hiểu rõ, nhìn bọn Điển Vi cười khổ: “Tử Vân cũng có
nói, hắn còn có mấy vị huynh trưởng kết nghĩa, không ngờ đều ở chỗ minh
công.” Tào Tháo cười to: “Như vậy, các ngươi chính là huynh đệ sum họp.” Quách Gia tiến lên thi lễ: “Việc hôm qua, Gia không thể chiếu cố huynh
trưởng, mong huynh trưởng bỏ quá cho.” Thái Sử Từ cũng nói: “Chuyện hôm
qua gấp gáp, Tử Nghĩa vô lễ.” Trương Liêu vội vàng đáp: “Phụng Hiếu, Tử
Nghĩa sao lại nói lời này, đều là vì minh chủ thôi. Huống hồ ta đã hiểu
rõ, tính mạng của ta hẳn là do các ngươi ở chỗ minh công cầu xin giúp,
còn phải đa tạ là khác.” Quách Gia cười khổ: “Gia đâu có năng lực này.
Ôi, nói thật nhé, Gia tuy là mưu sĩ của chủ công, việc cứu mạng người
này, không phải công lao của Gia, Tử Vân mới là người bắt đầu, không
phải có Tử Vân, tính mạng Lữ tướng quân khó bảo toàn.”
Nhìn vẻ khó hiểu của ba người, Tào Tháo cười khổ: “Vị hiệp sĩ che mặt này,
cũng là sư huynh của Tử Vân. Nhưng mà, cũng là một quái nhân, vừa không
muốn lộ mặt, cũng không muốn để lại tên, ôi.” Ông ta vẫn còn đau lòng.
Trương Liêu giờ mới hiểu, chẳng trách nói vì ta mà tới, thì ra là như
vậy! Lữ Bố trong lòng thấy thật may mắn, lúc trước kêu Trương Liêu cùng
Triệu Như kia kết huynh đệ thật chính xác, còn có thể cứu mạng. Cao
Thuận lại nghĩ chuyện khác: “Ai da, không thể để người này đi. Triệu Như từng nói sư huynh hắn là người am hiểu bài binh bố trận, ôi, bỏ lỡ mất
rồi.”
Tào Tháo nghe thấy cười lớn: “Thanh An
tướng quân yên tâm. Tử Vân từng nói, Thanh An tướng quân là cao thủ dùng binh, về sau Tháo còn muốn dựa vào tướng quân huấn luyện Hãm Trận
Doanh, việc bày binh bố trận sẽ có người truyền thụ cho tướng quân.” Cao Thuận miệng nới rộng, hắn không nghĩ tới Tào Tháo sẽ cho hắn tiếp tục
quản Hãm Trận Doanh. Tào Tháo trong bụng cũng cười thầm: Cao Thuận là
người trung thành, hắn giờ đã quy hàng thì sẽ không phản nữa, đem Hãm
Trận Doanh cho hắn phụ trách, một là trọng dụng nhân tài, hai là trên
thực tế không cho Lữ Bố binh quyền, ha ha, cũng không sợ Lữ Bố lại phản, hắn mà muốn phản, Trương Liêu và Cao Thuận sẽ không theo hắn nữa. Ông
ta trong lòng tính toán, nhưng Lữ Bố lúc này hoàn toàn không có ý phản,
hắn chỉ nghi ngờ thái độ của Tào Tháo đối với ta.
Cho nên Lữ Bố hỏi thẳng: “Triệu Như đúng là một người không tồi, khinh tiền tài yêu kẻ sĩ, sảng khoái chân thành, nhưng tôi thấy minh công với hắn
rất tôn sùng, như vậy là sao?” Tào Tháo cười, nhìn Thái Sử Từ. Thái Sử
Từ hiểu rõ, tới trước cửa trướng coi chừng. Tào Tháo mới nói: “Hôm nay,
Tháo nói thật với Phụng Tiên, Triệu Như kia vốn là mưu sĩ của Tháo, theo Tháo đã sáu năm, còn trước cả đám người Phụng Hiếu nữa. Các ngươi coi
hắn là bằng hữu, Tháo cũng không lừa các ngươi nữa.” Chuyện này khiến cả ba người há miệng có thể nhét vừa ba quả trứng chim.
Qua một hồi thật lâu, Lữ Bố mới cười khổ: “Thì ra, Bố bị hắn lập mưu, ôi,
vừa rồi Bố còn tự vui mừng, thấy trước kia kết bạn với Triệu Như đúng là một nước cờ hay. Khó trách hắn vài ngày trước đến khuyên Bố nên chọn
một minh chủ để góp sức, kiếp này mới thành được sự nghiệp, ha ha.” Cao
Thuận nhìn Trương Liêu: “Khó trách chúng ta nhiều lần khuyên hắn ở lại,
hắn luôn không chịu.” Sắc mặt Trương Liêu rất không tốt, có cảm giác bị
lợi dụng, hắn nhìn bọn Quách Gia hỏi: “Triệu Như kết bái cùng ta, là có
mục đích này sao?”
Quách Gia cười: “Tử Vân là
loại người tiểu nhân như vậy sao? Hắn vì huynh đệ bằng hữu, có thể bỏ
qua chuyện sống chết. Hắn kết nghĩa với huynh, chính là thật lòng đó.
Cho dù huynh không muốn cùng chúng ta ở cạnh nhau, huynh gặp nguy hiểm,
hắn cũng sẽ toàn lực cứu giúp, Tử Nghĩa chính là được hắn như vậy mà cứu tới đây. Lần này vì cứu huynh trưởng cùng tính mạng Lữ Ôn hầu và Cao
tướng quân, hắn đã đặc biệt tới Giang Nam tìm sư huynh tới, Nhị ca không thể hoài nghi con người của Tử Vân.” Trương Liêu ngẫm lại cũng đúng,
Triệu Như chưa từng làm hại tới mình, ngược lại, nhiều lần giúp đỡ, hắn
cười khổ, nhưng trong lòng không buông được, Quách Gia hiểu được, nghĩ
rằng cứ từ từ đem con người của ta nói cho hắn biết.
Tào Tháo nhìn bọn họ: “Tử Vân là người cơ trí, nhưng lá gan quá lớn. Phương pháp hắn dùng để giúp đỡ ta, từ xưa tới nay chưa từng thấy. Hắn ở bên
ngoài nhiều năm vất vả, vì ta mưu tính, lại luôn tìm kiếm nhân tài, bản
thân hắn cũng là người biết hâm mộ anh hùng hào kiệt, cùng người khác
quen biết, đều lấy chân thành đối đãi. Hôm nay, Tháo nói cho các ngươi
biết thân phận của hắn, các ngươi phải giữ kín miệng, đừng lộ nửa lời,
hắn chỉ là một người yếu nhược, không chịu được một nửa điểm thương tổn
đâu.” Lữ Bố cười khổ nghĩ thầm, Triệu Như có một sư huynh xuất quỷ nhập
thần như vậy, ai dám hại hắn? Đương nhiên, lời này không thể nói, hắn
chỉ cười: “Người như thế ai nỡ nhẫn tâm hại chứ, có điều, gặp hắn nhất
định phải khiển trách mới được.” Tào Tháo cười: “Phạt hắn đãi rượu Ôn
hầu đi.” Mọi người đều cười.
Lại nói, Tang Bá tự
Tuyên Cao, người Thái Sơn (sách viết: Cha Bá tên Giới, làm cai ngục
trong huyện, Thái thú muốn giết người theo ý riêng, Giới không nghe.
Thái thú giận giữ bắt Giới tới phủ nha, lúc ấy cả trăm người đưa tiễn.
Bá mười tám tuổi, đem hơn mười người khách đi theo đường nhỏ trong núi
muốn cứu cha, những người đi theo Giới không ai không cảm động, hai cha
con chạy trốn tới Đông Hải, từ đó Bá nổi danh là kẻ dũng mãnh) cùng Tôn
Quan, Ngô Đôn, Doãn Lễ tụ tập lại, Bá là chủ soái, đóng quân ở Khai
Dương. Tào Tháo tiến binh Từ châu, Tang Bá định mang binh giúp Lữ bố.
Lúc thành Hạ Bì bị phá, quân Lữ Bố có người đào thoát được, chạy tới chỗ Tang Bá, nói Lữ Bố gặp nguy. Tào quân kéo tới, Tang Bá tự nghĩ không
thể địch lại, liền bỏ thành chạy trốn. Tào Tháo sau khi có được đám
người Lữ Bố, liền treo thưởng bắt Tang Bá. Tang Bá thấy chuyện rất gấp
gáp, lại nghe Lữ Bố đã hàng, liền tự tới quân doanh. Tào Tháo thấy vậy
mừng lớn, bởi vì ta đã nói qua, đây là một tướng quân tài ba, một mình
đảm đương một cánh quân. Ông ta lập tức phong Bá là Lang tả tướng, cũng
sai Bá đi chiêu hàng Ngô Đôn, Doãn Lễ, Tôn Quan, Quan Huynh Khang vv.
Không mất nhiều ngày, ai nấy đều quy thuận. Tào Tháo phong Ngô Đôn làm
thái thú Lợi Thành, Doãn Lễ làm thái thú Đông Hoàn, Tôn Quan làm thái
thú Bắc Hải, Quan Huynh Khang làm thái thú Thành Dương, cũng tách một
phần hai châu Thanh, Từ ra, giao cho Tang Bá quản lý. Nhìn lại Tống
Hiến, biết hắn sợ bọn người Lữ Bố (đi đường cũng trốn tránh), dứt khoát
đem hắn làm thủ hạ Tang Bá, Tống Hiến đương nhiên hết sức đồng ý. Mọi
chuyện sắp xếp xong, Tào Tháo hồi sư về Hứa Đô.
Lúc Tào Tháo về tới Hứa Đô, ta đã sớm có chuẩn bị. Nói chơi, Trương Liêu
bọn họ trở về, có thể tha cho ta mới lạ, không thể hiện tốt còn biết làm sao? Cho nên, ta xuất tất cả vốn liếng, trước tiên ở trong thành tìm
một tòa nhà bốn mặt lớn (vì sao lại là bốn mặt? Xem hồi sau sẽ rõ) và
tòa nhà bốn mặt nhỏ một chút, rồi tự ra tay bố trí lại nhà cửa, hoa cỏ
cây cối, đình viện, dùng hết sức luôn.
Tuân Úc
thấy ta làm thay việc của ông ta, ban đầu rất cảm động, sau này biết
dụng ý của ta, tà ác cười nói: “Triệu Như, ngươi quá xa xỉ, ta sẽ không
đưa ngươi tiền, tự mình xuất tiền đi.” Ta giật nảy mình, thế này sẽ tốn
bao nhiều tiền chứ? Ta khóc. Có điều ta chính là gian thương, cho nên
cười với ông ta: “Văn Nhược à, không bằng ta đi xin ý chỉ của chủ công
được không? Ở đây cho ông bố trí cũng được. Có điều, bọn họ thích cái
gì, ta mới hiểu rõ, ông hiểu không? Đặc biệt là Lữ Bố, nếu hắn không hài lòng, cho rằng ta lạnh nhạt với hắn, xảy ra chuyện gì ta cũng mặc kệ
nhé.”
Tuân Úc tức giận: “Hừ, xem ra, Lữ Bố dù hài lòng cũng sẽ bị ngươi xúi bẩy thành không, xem như ta sợ ngươi rồi. Có
điều, người ngoài nói ngươi mượn chuyện này kiếm bộn tiền đó. Khổng Văn
Cử kia luôn mắng ngươi là tiểu nhân, coi chừng ngày nào đó Mao Giới lại
bắt ngươi đi đánh một trận.” Ta cười to: “Ta không sợ, trên người có
ngọc bội của chủ công ban, bọn họ không dám đụng tới ta đâu. Nhưng mà
mắng càng lợi hại, đối với việc ta làm càng có lợi, ta càng cao hứng.
Đặc biệt loại hữu danh vô thực như Khổng Dung, càng nhiều người tin hắn, ta càng an toàn.” Tuân Úc thở dài: “Nói không lại ngươi.”
Ta nhìn Tuân Úc cũng thở dài: “Tiên sinh vẫn hoài nghi lòng trung thành
của Lữ tướng quân phải không? Các ông có rất nhiều người đều nghĩ vậy
đúng không?” Tuân Úc gật đầu: “Thanh danh trong quá khứ của hắn thật sự
quá…” Ta lắc đầu: “Đó là vì các ông thật sự không biết hắn. Con người Ôn hầu thật sự không thể tính là tiểu nhân lật lọng, nhiều nhất chẳng qua
là người không có chủ kiến. Người giống Ôn hầu, nếu gặp được một minh
chủ hắn đặc biệt ngưỡng mộ, sẽ là một chiến sĩ dũng mãnh vô địch, là một vị tướng quân chinh chiến trên sa trường. Mà chủ công chính là minh chủ như vậy. Cho nên, Lữ Bố tuyệt đối sẽ không phản nữa. Còn chưa nói, tài
nghệ của hắn giờ đã không còn là đệ nhất, có người có thể khắc chế hắn,
các ông còn sợ cái gì? Dũng sĩ thảo nguyên bội phục nhất chính là người
mạnh hơn mình. Con sói đầu đàn gặp phải một thợ săn có thể khuất phục
nó, sẽ trở thành một con chó săn trung thành, các ngươi cứ chờ xem!”
Tuân Úc cười: “Ngươi nói cũng có đạo lý. Dù sao, chúng ta cũng sẽ không cho
hắn một mình mang binh, không có binh quyền, hắn không có khả năng gây
sóng gió.” Ta cười cười: “Săn thú vẫn phải dùng chó săn, chim ưng thuộc
về bầu trời vẫn nên để nó vỗ cánh bay cao, khả năng săn mồi như vậy, một đại tướng vô địch như vậy sao có thể bỏ qua? Tiên sinh chưa biết làm
thế nào để huấn luyện chim ưng, ta thì biết. Chinh phục bằng vũ lực là
bước đầu tiên, quan trọng là thu phục được nhân tâm. Chúng ta lúc này có thể làm là cho con chim ưng ấy cảm giác được thành ý của chúng ta, đó
là thượng sách tâm lý chiến.” Tuân Úc lắc đầu, không nói gì nữa.
Lúc Tào Tháo trở lại Hứa Đô, ta còn đang bận việc. Tào Tháo tất nhiên trước mặt hoàng đế khen ngợi công lao một phen, dẫn Lữ Bố tới gặp Hoàng đế,
cũng thượng tấu xin phong thưởng. Hoàng đế vừa thấy Lữ Bố, vô cùng cao
hứng, cho rằng mình có thể tìm được người tâm phúc, có thể giúp đỡ chính mình, hắn từ lúc bị bọn người Đổng Thừa xúi bậy, bắt đầu đề phòng Tào
Tháo, cũng chuẩn bị giết người. Lữ Bố đến, càng khiến hắn hưng phấn khác thường, bởi vì, Đổng Trác chính là do Lữ Bố giết. Hoàng đế lập tức
phong Lữ Bố là Phiêu Kỵ tướng quân, địa vị chỉ nhỏ hơn Tào Tháo một
chút. Tào Tháo trong lòng rùng mình, cúi đầu trầm tư một lúc lâu. Cũng
may người đi theo về nói, Lữ Bố không có biểu tình kích động gì, lại
nói, chức vụ như thế cũng được, không lính, tướng quân này cũng chỉ là
trang trí. Tào Tháo cũng không ngồi không, lập tức phong Cao Thuận,
Trương Liêu, Thành Liên làm Việt Kỵ giáo úy cùng Pháp Lỗ giáo úy, Điển
Trường giáo úy, trực tiếp sung vào quân dưới trướng mình, mỗi người lại
cấp một đình hầu, hì hì, bắt đầu chơi đấu trí rồi đây.