Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 74: Thu phục nhân tâm (2)



Ta hừ hừ, trở lại bên cạnh Trương Liêu kéo tay hắn hỏi thăm: “Nhị ca ơi, huynh có khỏe không? Giờ đang lạnh, rơi vào nước không thoải mái phải không? Chắc không bị phong hàn chứ? Trên người có chỗ nào đau nhức không?” Trương Liêu vẫn không rõ ý tứ của ta, hắn dùng tay lau hết nước mắt trên mặt ta, lắc đầu cười: “Không sao hết, tối hôm đó, Tử Nghĩa đã mang thuốc tới, ta không bệnh, không có việc gì cả.” Quách Gia sắc mặt đã thay đổi, nhanh chóng nói: “Được rồi, không nói chuyện đó nữa, dù sao huynh đệ chúng ta cũng đã đoàn tụ, uống rượu nào, uống rượu nào.” Ta không chịu tha cho hắn: “Nhị ca à, đệ cũng không đi Từ châu, nhưng nghe nói đào sông vây thành là ý tưởng của đại mưu sĩ nào đó, tên gọi đẹp đẽ là: tan rã lòng quân.”

Tới đây, mọi người đều cười, Cao Thuận lắc đầu: “Triệu Như, ta phục ngươi rồi.” Vẻ mặt Quách Gia đau khổ, không nói gì nữa. Trương Liêu cười xong, ngẩng đầu ngẫm lại: “Chuyện này hai người đều phải chịu phạt. Các ngươi hai kẻ tính kế chúng ta, hì, thế này đi, tiền tu sửa, trang trí phủ đệ, ta và Thanh An sẽ không chi, chúng ta không có tiền, coi như là trừng phạt hai ngươi đi. Còn nữa, ngựa của ta và Thanh An cũng đã mất, tìm hai con ngựa tốt tới đây.”

Ta cười to trong bụng (tiền này cũng không phải ta chi), trên mặt giả khổ: “Tam ca, huynh chi một nửa được không? Nể mặt huynh là ca ca, chuyện ngựa không cần huynh lo.” Quách Gia nhìn phòng xá trang hoàng tinh tươm: “Trời ạ, thế này mất bao nhiêu tiền đây? Ngươi là thương nhân, còn không chi tiền cho các ca ca dùng sao? Ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Ta nhún vai: “Đệ so với huynh còn tốn kém hơn, sáu con chiến mã thượng đẳng tốn bao nhiêu tiền đây? Còn chưa nói đệ tìm nhà cửa bố trí mọi thứ hao tổn bao nhiêu tâm tư? Huynh chấp nhận đi.” Quách Gia không nói gì nữa.

Thái Sử Từ ở bên cạnh tính toán rồi nói: “Không đúng, nhiều nhất năm người, sao lại tính sáu ngựa? Xích Thố của Ôn hầu chính là bảo mã.” Quách Gia lập tức nhảy dựng lên: “Đúng rồi, thiếu chút bị ngươi lừa.” Ta lườm hắn một cái, sau đó nói với Thái Sử Từ: “Tứ ca, huynh nhất định thấy vui vẻ, đệ ở Kinh châu lại tìm được một ca ca nữa nhỏ hơn huynh.” Mọi người đều thở dài.

Trương Liêu lắc đầu: “Là ai bị ngươi lừa? Thủ hạ của ai vậy?” Ta thất thanh kêu: “Nhị ca, đệ không có lừa huynh mà! Sao còn nói như vậy chứ! Nếu nói lừa gạt người nào để thuận tiện việc ở Từ Châu, không bằng ta lừa Thanh An tướng quân còn hơn!” Cao Thuận nhanh chóng lắc đầu: “Không liên can tới ta.” Ta cười ha ha: “Ngũ ca tên Cam Ninh, tự Hưng Bá, sẽ rất nhanh tới đây. Huynh ấy võ nghệ bất phàm, lợi hại nhất là thứ gì trong tay huynh ấy cũng có thể trở thành binh khí; Hơn nữa, công phu trên nước lại càng bất phàm. Có điều, tình tình hơi táo bạo, đệ nghĩ tốt nhất cho Ngũ ca trước tiên làm thủ hạ của Nhị ca, huynh mài dũa cho huynh ấy một chút.”

Quách Gia cười: “Nhất định là lại khoét vách nhà Lưu Biểu rồi, ngươi coi như là lão luyện.” Ta lườm hắn một cái: “Ngũ ca võ nghệ cao siêu, tính cách nóng nẩy, cho huynh ấy đến giám sát hành vi bất lương của người nào đó không gì tốt hơn, ha ha!” Lần này Quách Gia mắt trắng dã. Trương Liêu thở dài: “Tử Vân, đệ nói ta giống ca ca của đệ, ta thấy không giống ai cả, chẳng lẽ là lão ngũ?” Hắn vừa nói, tâm trạng ta lập tức trở nên tồi tệ.

Gia nhân trong hiệu thuốc mang thư tới, có loạn binh tìm tới thôn trang của ta, cũng may ta đã an bài từ trước, không xảy ra chuyện gì, bọn chúng không phải là đối thủ của đám binh sĩ ta sắp xếp tại đó. Đội hộ vệ cho thương đội tìm tới Vân ca ca, đại ca thật ra muốn tới Thọ Quang tìm ta, nhưng nghe được tin ta không sao liền không đi nữa, nói rằng bất kể huynh ấy ở nơi nào, ta cũng có thể tới tìm, nhưng ta không nhất định ở Thọ Quang (đúng vậy), huynh ấy còn có chuyện nên không đi tìm ta. Trong lòng ta vô cùng bất đắc dĩ: “Đệ nói thật đó. Nhị ca thật sự rất giống ca ca ruột của Tử Vân, đáng tiếc, huynh ấy tính tình cũng cố chấp vô cùng, đệ không khuyên được huynh ấy. Thôi bỏ đi, đệ cũng không biết xử lý ra sao, không muốn nói chuyện này nữa.” Quách Gia bọn họ là lần đầu tiên nghe ta nói còn có một ca ca, đều sửng sốt.

Quách Gia lập tức hỏi: “Tử Vân, ca ca này là sao? Chưa từng nghe ngươi nói tới. Vị sư huynh kia có phải là ca ca của ngươi không? Quả nhiên là một quái nhân.” Ta cười khổ lắc đầu: “Đừng nhắc tới hắn. Chuyện này ta không muốn nói, các ca ca đừng ép ta. Tới lúc thích hợp ta sẽ nói. Có điều, các huynh yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để ca ca và chúng ta trở thành địch, ta sẽ dùng hết vốn liếng đưa huynh ấy tới đây.” Trương Liêu lập tức hỏi: “Võ nghệ hắn thế nào? Là thủ hạ của ai? Hay là…?” Ta lắc đầu: “Không phải thủ hạ của ai, các huynh yên tâm, cũng không phải một chư hầu. Tài năng của huynh ấy trên chiến trường không được trọng dụng. Còn nữa, võ nghệ cũng không kém gì sư huynh ta.” Thấy ta không muốn nói gì nữa, bọn họ cũng không hỏi tiếp.

Uống thêm rượu một lát nữa, Cao Thuận không biết uống, cho nên muốn cáo từ, nói rằng muốn đi gặp các huynh đệ. Ta vội vàng đứng lên: “Lần này thương vong thế nào? Có muốn đệ đi cùng không?” Cao Thuận cười nói: “Không tổn thương gì, lần này Tào công đột ngột công thành, chúng ta chống cự rất ít.” Ta gật đầu. Cao Thuận đột nhiên nói: “Thật muốn giữ sư huynh ngươi lại, nhờ hắn chỉ bảo cho ta.” Ta cười: “Không cần đâu, chủ công chính là một người rất rành bài binh bố trận. Thanh An huynh, huynh cùng Nhị ca phải mau chóng thích ứng nơi đây mới được, Lữ tướng quân về sau không có khả năng một mình mang binh, chủ công các huynh hiện tại là Tào công.” Hai người đều sửng sốt.

Trương Liêu liền hỏi: “Chẳng lẽ, Tào công vẫn hoài nghi chủ công… Không, Lữ tướng quân?” Ta cười: “Con người và võ nghệ của Lữ tướng quân các huynh cũng rõ, muốn nói không nghi ngờ là không có khả năng. Đương nhiên, chúng ta đều tin tưởng lần này Lữ tướng quân thật lòng quy thuận, nhưng mà, không phải ai cũng nghĩ vậy, đặc biệt là mấy kẻ cổ hủ gàn bướng. Để tránh đàm tiếu, trong thời gian ngắn chúng ta không thể để Lữ tướng quân mang binh một mình, kỳ thực đối với Lữ tướng quân mà nói, chuyện này cũng tốt.” Mọi người gật đầu, đều hiểu rõ, bọn họ cũng có sự chuẩn bị trong lòng.

Đêm đó, ta trong lòng nặng trĩu trở về nhà. Lúc này ngoại trừ Vân ca ca, mọi người đều ở cùng một chỗ, Vũ ca ca, huynh có hài lòng không? Như nhi nhất định sẽ thực hiện giấc mộng của huynh, hãy tin muội, muội nhất định sẽ đưa Vân ca ca đến, nhất định.

Hôm nay ta uống nhiều quá, Tào Tháo cũng vậy. Đột nhiên gặp Trương Dương, ông ta cao hứng đến quên hết cả, uống rượu rất nhiều, nói chuyện với bọn Lữ Bố rất vui vẻ, đem chuyện từ ám sát Đổng Trác ở Lạc Dương đến cuộc chiến Duyện châu, phân tích tình thế, dự định tương lai nói hết một lượt. Ông ta không hề biết, ông ta khó có một lần dãi bày tâm ý, lại khiến Lữ Bố triệt để khâm phục. “Lợi danh lấy được thân” ta làm được (đương nhiên là ta giúp Tào Tháo làm được), mà “chân thành lấy được tâm”, Tào Tháo cũng làm được.

Ta sớm nói qua, Lữ Bố không có tâm cơ, ngươi tốt với hắn một phần, hắn cho rằng ngươi tốt với hắn năm phần. Tiễn chân Tào Tháo cùng Trương Dương đã uống tới đi đường cũng không vững, hắn ở trong trạch viện đi dạo vài vòng, cuối cùng nằm trong lều du mục rơi lệ. Nghiêm thị tới bên cạnh hắn thở dài: “Cùng tướng quân nhiều năm, hôm nay mới thấy trong lòng yên ổn.” Lữ Bố nắm tay nàng, nhiềm năm vợ chồng, Lữ Bố là người đa tình, ham nữ sắc, đối với Nghiêm thị lại rất tôn trọng: “Đúng vậy, Tào công thật tình với ta. Ôi, bọn họ nói không sai, ta không phải người có thể tranh bá thiên hạ, đi theo một minh chủ đối với ta mà nói là một kết cục tốt.” Nghiêm thị vâng một tiếng, hai người lẳng lặng ôm nhau, không nói gì.

Ngày hôm sau, buổi chiều ta mới tới trình diện Tào Tháo, mà ông ta lúc gặp ta vẫn còn đang nhức đầu. Nhìn thấy ta, Tào Tháo cười khổ lắc đầu: “Hôm qua uống nhiều rượu quá!” Ta cười: “Tử Vân cũng vậy, uống tới hôn mê luôn. Có điều, chủ công bình thường vẫn luôn điều độ, hay là thuốc Tử Vân chế không có tác dụng. Còn nữa, trời lạnh, không phải nói muốn ngài luôn phải quấn khăn trên đầu sao!” Tào Tháo sờ đầu: “Sẽ rất khó coi.” Ta mắt trắng dã: “Chủ công ơi, mạng quan trọng hơn hay mặt mũi quan trọng hơn? Nói nhiều lần rồi, bệnh nhức đầu của ngài tuyệt đối không thể ra gió, không thể chịu lạnh, không thể uống nhiều rượu, ăn nhiều thịt, không thể…” Tào Tháo lập tức nói: “Tốt lắm, tốt lắm, lần sau không được viện dẫn lý lẽ này nữa, ta về sau nhất định sẽ chú ý.” Ta thở dài.

Tào Tháo cười ha ha: “Ta hiểu ý tốt của Tử Vân, yên tâm đi, thuốc ngươi chế, ta vẫn dùng mỗi ngày, bình thường cũng không uống quá nhiều rượu, đặc biệt rượu nặng. Hôm qua là ngẫu nhiên thôi.” Ta buồn cười: “Vậy thì tốt, chủ công cũng biết, Tử Vân là đại phu mà. Ngài chỉ cần nghe lời Tử Vân, bệnh đau đầu sẽ từ từ ổn định.” Tào Tháo cũng không phải Quách Gia, ta không thể ép buộc ông ấy.

Tào Tháo nhìn ta cười: “Nơi ở của Lữ Bố ngươi cũng dụng tâm lắm, ta thấy hắn rất hài lòng.” Nhưng mà trong lòng hơi đau. Ta gật đầu: “Chủ công, Lữ Bố là người không có dã tâm, ngài đối tốt với hắn một chút, hắn sẽ nhớ trong lòng, ngài đối với hắn không tốt, hắn quên cũng mau, sẽ không mang thù. Thắng bại với hắn mà nói không quan trọng, chủ yếu là sống được thống khoái, hắn sẽ vui vẻ, đây là thói quen hình thành từ nhỏ. Người trên thảo nguyên tính tình đều hào sảng, hắn hắn chẳng qua thấy nhiều âm mưu quỷ kế, xung đột lợi ích, hơi có chút thay đổi. Tử Vân nghĩ, chúng ta đã cho hắn cuộc sống hào hoa, thỏa mãn hư vinh trong lòng hắn, lại tỏ ra hiểu hắn, Lữ Bố nhất định sẽ cảm động. Ngày mai, Tử Vân đi nói chuyện với hắn, cam đoan hắn sẽ quy thuận. Chủ công, ngày mai chúng ta cùng nhau đi, ngài phải chú ý nhất định tỏ ra tôn trọng hắn. Lữ Bố là loại người tuyệt đối ưa mềm không ưa cứng.” Ta cố tình không đề cập tới chuyện tiêu tiền.

Tào Tháo gật đầu : “Nhất định phải khiến hắn quy thuận mới được. Tử Vân, ta cảm thấy lần này hoàng đế phong thưởng cho Lữ Bố hơi quá, hình như có gì đó kỳ lạ.” Đương nhiên không hợp lý, hoàng đế còn muốn giết ông kìa, có điều, bây giờ vẫn chưa làm ra chuyện viết chiếu thư bằng máu! Ta nghĩ một chút rồi nói: “Là không thích hợp. Thế này đi, trước tiên triệt để thu phục Lữ Bố (ta cùng Tào Tháo không nghĩ rằng Lữ Bố đã bị thu phục rồi), sau đó thần đi tìm Khổng Văn Cừ, tới gặp Hoàng đế.” Tào Tháo gật đầu.

Ta cười nói với Tào Tháo: “Chủ công yên tâm, dù Hoàng đế muốn mượn sức Lữ Bố cũng vô ích. Thứ nhất, ngài sẽ không nhận Lữ Bố làm con nuôi, cũng không dùng hắn làm thị vệ bên ngoài. Hừ, Đinh Nguyên và Đổng Trác thật đần độn, mãnh tướng lại dùng như nô bộc. Thứ hai, Lữ Bố ở hoàng thành không có binh quyền, hoàng đế muốn dùng hắn cũng chịu. Quân Lữ Bố dẫn theo đều ở bên ngoài, cũng không giúp được hắn.” Tào Tháo ừ một tiếng: “Không sai, thật ra không cần sợ hắn.”

Ta cười ồ lên: “Thì ra chủ công vẫn sợ Lữ Bố! Để Tử Vân giải thích cho chủ công nghe, ngày mai ngài sẽ trở thành tri kỷ của Lữ Bố. Lữ Bố cũng không phải là tiểu nhân, ngài cứ chờ hắn vì ngài dốc sức đi, đó là một thượng tướng vô địch đó.”

Sau nửa canh giờ, Tào Tháo vừa lòng vươn vai: “Tử Vân, đôi khi, ta cảm thấy ngươi mới là đối thủ của ta, may mắn ngươi là người của ta, nếu không ta phải nghĩ mọi biện pháp giết ngươi.” Ta tim đập dồn dập, vẻ mặt khổ sở: “Chủ công, ngài nói đùa phải không? Tim thần có vấn đề, nếu bị ngài hù chết, ngài làm sao viết văn tế cho thần đây?” Tào Tháo cười to: “Lá gan của ngươi lớn hơn trời, ta có thể hù chết ngươi sao? Ôi, thật không muốn để ngươi rời khỏi ta.”

“Đúng vậy, thần ở bên cạnh ngài, muốn giết càng dễ dàng.” Ta thì thầm nói nhỏ, lỗ tai Tào Tháo không to như Lưu Bị, nhưng thính lực rất tốt, ông ta khoác vai ta nói: “Tử Vân, ngươi yên tâm, Tháo nói rồi, quyết không phụ ngươi, ta không phải là hôn quân, ngươi chính là Đông Phương Sóc của ta.” Ta cũng ngẩng đầu nhìn ông ta: “Cái này ít đem ra đùa thôi, người ta chịu không nổi.” Tào Tháo cười: “Được, về sau không đùa nữa.”

Ta trong bụng thở dài, vội đem chuyện Cam Ninh nói cho Tào Tháo biết: “Ngũ ca này của thần cũng là một chiến tướng, đặc điểm lớn nhất là gan lớn, làm quân tiên phong đột kích rất tốt. Có điều, hắn tuy rằng quan tâm binh lính, nhưng tính khí nóng nảy, không thích hợp cầm quân, không thể độc lập tác chiến. Chủ công, thần nghĩ ngài có thể sắp xếp hắn ở chỗ Tứ ca hoặc Nhị ca, hoặc Cao Thuận tướng quân, Tào Nhân tướng quân, để rèn luyện thêm.” Ta không nói công phu thủy chiến của Cam Ninh, dù sao hiện tại cũng không có thủy quân, về sau, làm Tào Tháo kinh hỉ một phen cũng tốt.

Tào Tháo nghe được cười: “Chẳng trách ngươi mua nhà ở cạnh nhà Tử Nghĩa, thì ra là chuẩn bị cho hắn. Được, cứ theo lời ngươi đi, để hắn dưới trướng Văn Viễn là được, nếu tính khí hắn nóng nảy, huynh đệ các ngươi ở chung rất tốt.” Ha ha, ta muốn chính là kết quả này. Xem ra, Tào Tháo quả nhiên vẫn rất tin tưởng ta. Lại cùng Tào Tháo thương lượng cụ thể chuyện ngày mai xong, ta cáo từ. Tào Tháo tự phái người báo cho Lữ Bố, ngày mai ta tại phủ của hắn mở tiệc, Lữ Bố cũng cao hứng, dù sao cũng là uống rượu cùng mọi người, sẽ rất náo nhiệt.

Lúc ta trở lại hiệu thuốc, gia nhân nói Điển Vi bảo ta tới gặp, ta có chút khó hiểu. Chờ tới nơi, ôi, thật là náo nhiệt, mọi người đều ở đó, đặc biệt càng hay đó là Cam Ninh cũng đã tới. Tên gia hỏa này, đuổi tới Hạ Bì, chiến sự đã xong, đành phải tới Hứa Đô, lại không biết làm sao tìm được ta, nghĩ một hồi trực tiếp đi tìm các vị huynh trưởng, coi như thăm dò trước, bèn hỏi đường tới phủ của Điển Vi. Ngày hôm qua, Điển Vi bọn họ mới nghe nói tới Cam Ninh, hôm nay đã thấy tìm tới cửa, Điển Vi đương nhiên rất cao hứng, tính tình hắn vốn thẳng thắn, lập tức cho gia nhân đi mời Trương Liêu, Thái Sử Từ, Quách Gia cùng ta tìm tới, Cam Ninh cũng không có tâm địa gì (trong đám ca ca chỉ có Quách Gia nhiều ý tứ), rất nhanh hòa hợp với bọn họ, lúc ta đến, chính là đang nói chuyện vui vẻ!

Ta kéo Cam Ninh nói chuyện Tào Tháo đã an bài, sau đó dẫn hắn tới phủ đệ, mọi người tất nhiên lại chúc mừng một phen, ta thuận tiện báo với Quách Gia, Trương Liêu bọn họ ngày mai cùng tới phủ Lữ Bố, ta mượn nhà hắn mời khách. Đương nhiên, còn muốn để Cam Ninh gặp Tào Tháo nữa! Lúc mọi người về hết, ta mới đem quyết định của mình nói cho Cam Ninh biết: “Ngũ ca, chủ công hiện giờ tinh thần đều nằm ở việc thống nhất phương bắc, tạm thời chưa quan tâm Giang Nam, cho nên không phát triển thủy quân. Huynh lúc này nếu đi làm thủy quân, một chút công lao cũng không có. Dù sao, võ công trên đất bằng của huynh cũng không tồi, trước tiên đi theo Nhị ca lập chút công lao, trong quân có chút uy tín, đến lúc đó, chủ công trực tiếp lệnh cho huynh làm đại tướng thủy quân, người khác cũng không nói được gì, huynh cảm thấy thế nào?” Cam Ninh còn nói gì nữa, hắn biết ta luôn muốn tốt cho hắn nên không ngừng gật đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.