Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 86: Thủ đoạn sấm sét



Thời gian trôi rất nhanh, biệt viện tường cao thi công cũng rất nhanh, xem ra Tuân Úc cũng đem mọi sự tức giận trút lên đám người Đổng Thừa. Đây đúng là biệt viện tường cao, không chỉ có tường cao khác thường, hơn nữa bốn phía tường thành còn thi công thêm các lũy canh, trong đặt binh lính, mọi người thấy vậy đều kỳ lạ, đi hỏi thợ xây, được trả lời là để cho hoàng cung được an toàn. Sau khi biệt viện hoàn thành được ba ngày, ta cùng với Giả Hủ, Quách Gia, Tuân Du cùng ngồi trong Đức Dụ tửu lâu nói chuyện phiếm ngắm phong cảnh. Quang cảnh bên ngoài chính là như vậy.

Mới đêm qua, Tào Tháo lấy cớ xây xong biệt viện để thiết yến, mời hoàng đế cùng chúng quan bên cạnh tới dự, bọn người Đổng Thừa đương nhiên cũng tới. Trong tiệc rượu, oanh ca yến hót, Hồng Tụ sinh thơm; hoàng đế miễn cưỡng cười vui, Tào Tháo luôn tự nhiên chuyện trò vui vẻ; đa số người không biết gì, đều vui cười nói chuyện; một số ít người có nghi ngờ nhưng không hiểu rõ ràng, mắt thấy Tào Tháo như vậy càng không thể nói gì.

Tiệc rượu qua quá nửa, mọi người đột nhiên thấy một đội binh khôi giáp chỉnh tề từ ngoài tiến vào, ai nấy còn đang giật mình, Tào Hồng đã giơ kiếm, không để ý tới hoàng đế, bước tới trước mặt Tào Tháo: “Đại nhân, chúng thần phụng mệnh lục soát, đã tìm được đồ, đặc biệt tới báo cáo.” Nói xong đem vạt áo chiếu thư giấu trong nhà Đổng Thừa cùng tuyên ngôn thảo nghịch có ký tên đưa cho Tào Tháo.

Tào Tháo chậm rãi nâng chung rượu uống một ngụm, rồi mới nhận thứ Tào Hồng dâng lên, nhìn xuống cười lạnh lùng, đứng dậy nói với mọi người: “Tháo từ những năm Trung Bình, được phong làm quan, dốc sức vì nhà Hán, tận tâm tận lực không chút nào lạnh nhạt. Những năm Sơ Bình, Tháo vì nước giết giặc, đáng tiếc không thành công, trốn khỏi triều đình, tán gia vì nước khởi binh, đông đánh tây đuổi, nửa đời rong ruổi chiến mã, tự nghĩ có công với nước, không có tội với dân.” Một cỗ sát khí mạnh mẽ nhắm xuống đám người bên dưới, mọi người cũng biết tiệc đêm nay không tốt, nghe xong lời Tào Tháo, nhìn binh lính xung quanh đằng đằng sát khí, đều không dám tiếp lời.

Tào Tháo xoay người đối mặt hỏi Hoàng đế: “Tháo xin hỏi bệ hạ, thần là phản nghịch sao? Là giặc nhà Hán sao?” Lưu Hiệp lúc này đang lạnh người, tai nghe ông ta hỏi, trong lòng run rẩy không thôi, vội vã nói: “Khanh tất nhiên là trung thần vì nước.” Tào Tháo cười lạnh: “Sợ hoàng thượng nghĩ một đằng nói một nẻo thôi. Thần có một vật, xin Hoàng thượng tự mình xem đi.” Nói xong đem vạt áo chiếu thư kia ném tới trước mặt Hoàng đế. Lưu Hiệp vừa thấy, bị dọa phát run, răng đánh lập cập, làm sao còn nói nổi lời nào.

Tào Tháo đảo mắt nhìn bốn phía, gọi Lưu Cơ: “Kính Dư, ngươi là đại phu gián nghị, thay chúng ta đọc cái này đi.” Dứt lời, lệnh Tào Hồng đem bài văn Thảo nghịch của Đồng Thừa đưa cho Lưu Cơ. Lưu Cơ nghi ngờ nhận lấy, mới nhìn đã bị dọa: “Tư Không đại nhân, lời lẽ độc ác thế này, sao có thể viết ra? Hãy hủy đi thôi.” Tào Tháo ngửa đầu cười to: “Kính Dư, thứ văn này cũng là do người viết ra đó!” Ông ta nhìn thẳng Đổng Thừa, lạnh lùng nói: “Ta nói đúng không vậy, Xa kỵ đại nhân? Đổng Quốc cữu?”

Đổng Thừa từ lúc Tào Hồng tiến vào đã biết không ổn, lúc này nhìn tấm khăn lụa Lưu Cơ cầm, sắc mặt tái nhợt, cả người vô lực, không thể nói nên lời. Tào Tháo hừ lạnh, xoay người nhìn Vương Tử Phục: “Tướng quân cảm thấy văn này viết hay không?” Vương Tử Phục tới lúc này chẳng lẽ còn chưa hiểu, không nhấc người lên nổi, thì thào tự nói: “Thua rồi. Chúng ta thế yếu, trời muốn diệt vậy.”

Tào Tháo không nói lời thừa với họ nữa, ánh mắt đảo qua Chung Ấp, Ngô Thạc, gầm lên: “Bắt cho ta.” Trước mắt bao người, Tào Hồng lệnh binh sĩ đem Đổng Thừa, Vương Tử Phục, Chung Ấp, Ngô Thạc trói ở một bên, bốn người đều nghĩ sẽ chết, mặt xám như tro, không nói được gì. Trong phòng, ai nấy đều bị vẻ mặt lãnh khốc của Tào Tháo dọa phát sợ. Tào Tháo xoay người nói với Lưu Hiệp: “Bọn chúng có ý đồ mưu phản, vu khống trọng thần, muốn đẩy Tháo vào tử địa, Hoàng thượng có biết không?” Lưu Hiệp sao dám nói là biết, nhìn chiếu thư trước mặt nói dối: “Trẫm thật sự không biết.” Tào Tháo cười lạnh: “Hoàng đế không biết, nhưng Đổng quý phi kia sợ là biết đó. Ác phụ như vậy làm sao có thể giữ lại bên cạnh Hoàng đế?” Liền lệnh Tào Hồng đưa Đổng quý phi từ trong cùng bắt vào biệt viện. Hoàng đế run rẩy nói: “Đổng phi đã mang thai bốn tháng, mong Tư Không thương tình.”

Tào Tháo trong lòng rất muốn giết bọn họ, nhưng nghĩ tới phân tích của ta, cố gắng nhịn lại: “Bệ hạ, Đổng phi kia là phi tần trong cung, Tháo sao có thể giết? Nhưng ả là người ngoan độc, xúi giục không biết bao nhiêu người hãm hại trọng thần trong triều, không thể ở bên cạnh bệ hạ, đem cầm tù trong lãnh cung ở biệt viện. Đám người Đổng Thừa, rõ ràng đã sai, phạm thượng làm loạn, là quốc họa, Tháo hận không thể lóc da xẻ thịt bọn chúng. Nhưng, nhớ công chúng từng cứu giá, Tháo tạm tha tính mạng bọn chúng. Nhưng làm việc ác nhất định phải bị phạt, nếu không quốc pháp ở đâu? Thiên lý bất dung.” Hoàng đế cùng Đổng Thừa vừa nghe được toàn mạng, đã vui sướng ngây ngất, câu tiếp theo không nghe thấy nữa.

Tào Tháo lập tức tới bên cạnh mấy người bị trói, lạnh lùng nói: “Các ngươi đã dám làm ra chuyện ác thế này, chắc chắn bình thường có học hành mà không được giáo hóa, ta khiến các ngươi đọc thêm sách vậy. Truyền lệnh của ta, đem đám người liên can cùng toàn gia thất dời vào biệt viện, cho bọn chúng ở trong biệt viện đọc sách, phụng theo quân lệnh, không được ra ngoài.”

Tào Hồng vâng một tiếng, đem mấy người kéo khỏi tiệc rượu, ném vào các phòng trong biệt viện, phái binh trông coi. Tào Tháo nhìn đám người bị lôi đi, nói với Lưu Hiệp: “Bệ hạ tuổi còn niên thiếu, bị chúng nhân xúi giục. Thần đã vì bệ hạ mời Thánh sư, dạy dỗ cho người, xin hồi cung tự tính toán.” Ngụ ý là đem hắn giam trong cung. Bản thân Hoàng đế bị quyết định của Tào Tháo dọa tới mặt không còn chút máu, chỉ biết phát run, Tào Hồng bước tới mời hoàng đế hồi cung. Lưu Hiệp vì sự lỗ mãng của mình trả giá lớn, lại một lần nữa chịu cảnh giam cầm.

Tào Tháo xuống lệnh lần nữa, sai Tào Hồng đem 1000 binh lính phong bế cửa cung, bất kỳ ai xuất nhập đều phải kiểm tra. Mọi người trên yến tiệc trợn mắt há mồm, phương pháp giam cầm người kiểu này, trước giờ chưa từng thấy, hơn nữa, Tào Tháo ngang nhiên tuyên bố đem hoàng đế cầm tù trong cung, quả thật là… Tào Tháo cũng không để ý tới phản ứng của họ, vứt lại đám triều thần đang ngơ ngác, phẩy tay áo bỏ đi. Đêm hôm ấy, không biết có bao nhiêu người bị Tào Tháo dọa thành tật. Tới hôm nay, toàn bộ gia quyến đám người Đổng Thừa đều bị binh sĩ áp giải, đuổi vào trong biệt viện.

Ta cùng Giả Hủ đứng ở cửa số đối diện hoàng cung chỗ người nhà Đổng Thừa bị dồn vào biệt viện đang kêu cha gọi mẹ. Trong lòng ta lúc này đã cứng rắn, nhìn tình cảnh bên kia cũng không có chút không đành lòng nào. Có lẽ, nội tâm ta còn cảm thấy vừa lòng, dù sao ta cũng đã cứu được hai trăm tính mạng này. Giả Hủ đột nhiên nói: “Tử Vân, hôm đó ngươi nói bọn Đổng Thừa đáng chết, sắc mặt rất đáng sợ.” Ta quay đầu nhìn ông ta: “Thật sao? Ta đâu có gì đâu!”

Giả Hủ lắc đầu: “Vẻ mặt của ngươi chính là hận không ăn thịt được Đổng Thừa. Không ngờ ngươi bình thường tùy ý như vậy, làm chính sự lại vô cùng lãnh khốc, mười phần sát khí.” Quách Gia cười: “Tử Vân, ngươi lúc nào lại có hứng thú ăn thịt người? Lãnh khốc? Sát khí? Ha ha, Văn Hòa huynh so sánh rất đúng. Nhưng mà, cũng chỉ lúc nào gặp chuyện quan trọng, hắn mới có sát khí thôi. Huynh không biết bình thường hắn nghịch ngợm, khoe khoang là chính.” Tuân Du lắc đầu: “Các người phải tới hỏi Bá Ninh, sự can đảm của Tử Vân mới thật sự lợi hại, đập một kiếm vào đầu chủ công, ông ta lúc ấy đã sợ tới hôn mê. Thúc thúc và ta lúc nhận được thư của Bá Ninh, đều bị dọa một thân ra mồ hôi lạnh.”

Nhìn bộ dáng giễu cợt của ba người, ta nghiến răng nói: “Hừ, lúc nào ta cũng phải để các ngươi nếm thử mùi vị bị ta đánh ngất xỉu mới hả giận. Chuyện ta đánh ngất chủ công, các ngươi cứ nói đi, ngày nào đó ta bị chủ công giết, các người sẽ thấy thư thái.” Ba người đều cười. Quách Gia hừ hừ: “Chủ công làm sao giết ngươi được? Chỉ được cái nói bậy.”

Ta không để ý tới hắn, xoay người hỏi Tuân Du: “Công Đạt, Văn Nhược tiên sinh bên đó thế nào? Hôm nay không thấy đến.” Tuân Du cười khổ: “Một tháng người gầy mất một vòng. Người ngoài đối với thúc thúc đã có lời phê bình, tình cảnh hôm nay làm sao thúc thúc tới được?” Ta thở dài rồi ngồi xuống: “Chỉ mong ông ấy đừng làm gì ngốc nghếch! Chủ công rất tin tưởng ông ấy, nhưng mà, thái độ ông ấy như vậy sẽ khiến chủ công thương tâm.” Tuân Du chỉ uống rượu không nói.

Giả Hủ cũng ngồi xuống nói: “Tử Vân, xem quan hệ bốn người chúng ta, ta không giấu diếm làm gì. Các ngươi cũng không cần hiểu nhiều, ta chỉ nhắc nhở Tử Vân thôi. Ta cảm giác ngươi với chủ công thân cận quá. Phải biết rằng, người ta chỉ cần làm hết bổn phận là được, ngươi biết quá nhiều, tham dự cũng nhiều, sợ không phải chuyện tốt.” Ông ta nói cũng có lý. Đúng vậy, những người biết nhiều bí mật của chủ tử đều không có kết cục tốt. Có điều: “Ý Văn Hòa huynh ta cũng biết. Nhưng mà, quan hệ của ta với chủ công như vậy đã nhiều năm, khó mà thay đổi. Cứ thuận theo tình hình thôi. Chủ công từng nói, ta là Đông Phương Sóc của ông ấy, ông ấy sẽ không giết ta.” Giả Hủ thở dài một tiếng, không nói gì.

Ta cười: “Ta cũng biết Văn Hòa huynh muốn tốt cho ta. Kỳ thực, ông còn chưa hiểu rõ chủ công lắm. Ta thật sự được ông ấy sủng ái, bởi vì ta tận lực bán mạng vì chủ công. Bảy năm, quan hệ giữa ta và chủ công cũng có lúc tranh chấp, mâu thuẫn, nhưng không bao giờ không tin tưởng. Chủ công là người luôn nhớ tình bạn cũ, không phải loại bá chủ thích giết người lung tung. Nhiều năm qua, mọi chuyện của chủ công ta đều hiểu rõ, nhưng mọi chuyện của ta chủ công cũng rất rõ ràng. Cho nên ta đã lựa chọn con đường này, chỉ có thể tiếp tục, không thể đổi hướng.” Giả Hủ gật đầu: “Ta hiểu.”

Quách Gia cười: “Chủ công cần gì lo về hắn? Tính cách của hắn chủ công đều hiểu rõ.” Lời hắn nói ta hiểu. Đúng vậy, tuy rằng ta tin chắc Tào Tháo không hoài nghi ta, nhưng mà, ca ca của ta toàn bộ ở đây, gia quyến cũng ở đây, phong thưởng hậu hĩ như vậy, ta làm được chuyện gì mới lạ! Như tính cách Tào Tháo, chỉ sợ đây cũng là một nguyên nhân ông ta yên tâm về ta.

Nhìn ba người bọn họ, ta nói: “Chủ công sắp xuất binh đi Từ châu, đợi ông ấy về, ta cũng phải tới Giang Đông. Đại chiến với Viên Thiệu e là ta không tham gia được, dĩ nhiên ta sẽ mau chóng từ chỗ Tôn Sách trở về. Ở bên này nhờ các ông để tâm. Tóm lại, trận này thắng được phương bắc chính là của chúng ta.” Ba người bọn họ đều gật đầu. Quách Gia lo lắng nhìn ta: “Tử Vân, Nhị ca đã tới đây, lý do ngươi không ra làm quan không còn nữa. Chủ công yêu ngươi như vậy, cũng không phải bí mật gì, ở chỗ Tôn Sách nhất định phải để ý.” Giả Hủ bọn họ cũng đều có lo lắng trong mắt.

Ta cười: “Tam ca, các huynh yên tâm. Ta có cách nói rồi. Chủ công tuy rằng yêu ta, nhưng người ngoài vẫn nói ta là tiểu nhân nịnh bợ chủ công. Quan hệ giữa ta và chủ công trong mắt bọn họ chẳng qua là quan hệ giữa vua với nịnh thần thôi. Lại nói, ta ở chỗ Viên Thiệu cũng được sủng vô cùng, toàn là thủ đoạn làm ăn của ta. Chuyện buôn bán của ta ở Giang Nam rất tấp nập, còn không phải nhờ bọn họ chiếu cố sao? Mọi người nói đúng không?”

Giả Hủ gật đầu: “Đúng là đạo lý này, dù sao ngươi không phải chỉ quan hệ tốt với một chư hầu.” Quách Gia ngẫm lại: “Cũng đúng, nói qua nói lại, lần này chủ công khiến Tôn Sách hài lòng, chúng ta coi như là đồng minh, hắn biết thân phận của ngươi cũng không làm gì!” Tôn Sách cùng Chu Du biết thân phận của ta, không giết mới lạ. Nhưng mà, ta đi để cứu tính mạng Tôn Sách, tùy tiện tiến cử cho hắn một hai nhân tài, hì hì, mọi người vẫn là bằng hữu.

Tào Tháo lần này dùng thủ đoạn sấm sét, nhanh chóng giải quyết tai họa ngầm bên trong, đem cả nhóm Đổng Thừa ném vào biệt viện như nhà giam trong hoàng cung, khiến Hoa Hạ chấn kinh. Chư hầu khắp nơi phản ứng không giống nhau, đại đa số đều là vui sướng khi người gặp họa. Viên Thiệu lấy tâm tình xem kịch vui; Lưu Biểu coi như không liên quan tới mình, treo biểu tình cao cao tại thượng; bọn người Tôn Sách cầm chiếu thư phong hắn làm Đại Tư Mã cùng lễ vật cho nhị Kiều, nhất thời dở khóc dở cười, Tào Tháo rõ ràng muốn kết thân cùng hắn. Về vấn đề của hoàng đế, bỏ đi, Tào Tháo gặp phải phiền toái đó cũng không tồi với mình, đi tấn công Hoàng Tổ là được.

Kỳ thực, hai tháng trước, Tôn Sách vừa đem Lưu Huân là một kẻ thuộc phái thân Tào đánh từ Lư Giang chạy trối chết một đường về chỗ Tào Tháo. Lúc nhận được tin Lưu Huân để lại Lư Giang mấy trăm chiến thuyền cùng quân nhu, Tôn Sách quyết định tấn công Hoàng Tổ, một là báo thù cho cha, hai là muốn phá hủy lực lượng phòng thủ ở Giang Hạ, để sau này dễ dàng chiếm được Kinh Châu. Bởi vậy, sau khi phá được Lưu Huân, Tôn Sách, Chu Du tự dẫn theo đại quân, theo đường sông mà tiến, đánh một trận đại chiến với Hoàng Tổ trên sông, trảm địch giết tướng, giành được thắng lợi (Lúc đó Lưu Biểu sai con là Hổ, người Nam Dương là Hàn Hi đem năm nghìn quân dùng trường mâu, tới làm tiên phong cho Hoàng Tổ. Sách tiến đánh, phá được, biểu của Sách trong Ngô lục viết: “Thần đánh Hoàng Tổ, ngày tám tháng mười hai đến được trại của Tổ ở huyện Sa Tiện. Lưu Biểu đem quân giúp Tổ, cũng tới bắt thần. Rạng sáng ngày mười một thần đem theo Giang Hạ thái thú Kiến Uy Trung lang tướng Chu Du, Quế Dương thái thú Chinh lỗ Trung lang tướng Lữ Phạm, Linh Lăng Thái thú Đãng Khấu Trung lang tướng Trình Phổ, Phụng Nghiệp giáo úy Tôn Quyền, Tiên Đăng giáo úy Hàn Đương, Vũ Phong giáo úy Hoàng Cái đồng thời tiến đánh. Thân cưỡi ngựa vào trận, tay vội vã đánh trống cổ vũ. Quân sĩ phấn khích, mạnh gấp trăm lần, lòng rõ ý nhanh, hy sinh quên mình. Vượt qua hào thành, nhanh chóng như bay. Lửa phóng theo gió, lính đánh trong khói, cung nỏ cùng phát, tên dội như mưa, giờ thìn hôm đó, quân Tổ tan nát. Phong ba đều ngưng, lửa khói đều tan, giặc cướp không còn, chỉ có Tổ trốn mất. Bắt được vợ con hắn nam nữ bảy người, giết Hổ, Hàn Hi, chém hơn hai vạn đầu người, hơn một vạn chết đuối, lấy được hơn sáu ngàn chiến thuyền, tài vật chất cao như núi. Tuy không bắt được Biểu, Tổ vốn giảo hoạt, là tâm phúc chó săn của Biểu, Biểu là người thích phô trương, với Tổ rất tức giận, gia binh của Tổ đã bị quét sạch, đám tàn quân đơn lẻ của Biểu cũng thành quỷ cả rồi. Đều do uy phong của thánh triều mà đạt được, thần đánh kẻ có tội, đã cố gắng hết mình.”)

Mà Lưu Bị ở Từ Châu, còn đang tìm cách phát triển thế lực, tin tức hoàng đế cùng thân tín bị Tào Tháo ép đi đọc sách, đối với hắn là chuyện tốt có thể giúp hắn đả kích Tào Tháo, hắn chẳng những ôm chặt chiếu thư Hoàng đế muốn trừ khử Tào Tháo, còn tìm được cớ chửi bới Tào Tháo, không lợi dụng mới lạ. Vì thế, một bên hắn ở Từ Châu xây dựng căn cứ, một bên rải tin Tào Tháo là gian thần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.