Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 95: Nỗ lực



Thấy bộ dáng xấu hổ của Tôn Sách, trong lòng ta thở dài, liền đứng dậy nói: “Ta biết, thanh danh Triệu Như không tốt, vốn là một thương nhân, không được người ta coi trọng. Bỏ đi, trong lòng ta cũng không trách gì Bá Phù huynh, huynh coi như ta chưa nói gì đi. Hôm nay, chuyện huynh muốn biết ta đã nói hết, xin cáo từ. Huynh cùng Tử Bố tiên sinh cứ từ từ nói chuyện, ta không làm mất thời gian của các ngài nữa.” Tôn Sách a một tiếng, đứng dậy tiễn: “Tử Vân, tâm ý của ngươi Sách đều đã hiểu.” Ta lắc đầu: “Huynh không hiểu đâu, Bá Phù, huynh biết tình cảnh của ta đấy. Kỳ thật ta rất muốn giúp huynh, có rất nhiều điều muốn nói cho huynh nghe. Nhưng mà, giúp nhiều quá lại không biết làm sao đối mặt với các huynh trưởng, bản thân ta không sợ Tào Tháo, chủ yếu là các ca ca thôi.”

Tôn Sách gật đầu: “Ta biết. Ngươi yên tâm, mặc kệ người khác nói thế nào, ta hiểu rõ ngươi.” Ngươi không hiểu ta rồi. Ôi, ta có phải làm quá mức rồi không? Ta nhìn Tôn Sách, có chút áy náy nói: “Tạm thời ta không về phương bắc, sẽ ở đây hai tháng, việc buôn bán ở đây cần ta xử lý. Nếu như huynh có việc gì cứ bảo người tới gọi ta.” Tôn Sách gật đầu, ta liền cáo từ.

Nhìn bóng ta rời đi, Trương Chiêu nhẹ nói: “Triệu Như là một nhân tài, Ngô hầu phải nghĩ cách lưu hắn lại.” Tôn Sách lắc đầu: “Hiện giờ cũng tốt. Triệu Như mặc dù là thương nhân, kỳ thực rất nặng tình nghĩa, cưỡng bức hắn ở lại là hại chết hắn, ta không muốn.” Trương Chiêu gật đầu: “Nhưng mà, mong rằng sau này hắn không bị người khác sử dụng.” “Sau này hãy nói. Tiên sinh, chúng ta nên triệu tập mọi người thương lượng một chút về hành động sau này. Có giới thiệu và phân tích của Triệu Như, chúng ta cũng nên nghe thêm suy nghĩ của người khác.” Trương Chiêu gật đầu: “Không sai, phải mau chóng quyết định hành động tiếp theo. Ngô hầu nên triệu tập Trình tướng quân trở về, có cần gọi cả Công Cẩn về không?” Tôn Sách lắc đầu: “Tạm thời không cần. Phải đề phòng Hoàng Tổ tấn công, xem tình tình thế nào hãy nói.” Trương Chiêu gật đầu đi.

Trở lại hiệu thuốc Đức Tường, trong lòng ta cũng cuồn cuộn không ngừng. Ta cũng biết nếu như Tôn Sách gặp nạn mà ta đi cứu, quan hệ giữa chúng ta sẽ lập tức thay đổi, tình bằng hữu giữa ta và hắn sẽ thật sự bền chặt. Nhưng nghĩ tới việc Tôn Sách có thể bị ám sát mà chết, ta cũng không mong chuyện đó sẽ xảy ra. Đương nhiên, nếu như Tôn Sách có thể nghe lời ta phân tích, không dẫn quân bắc thượng tấn công Quảng Lăng, chuyện này có thể tránh, thà rằng mất đi cơ hội lần này, ta cũng không muốn Tôn Sách gặp nguy hiểm.

Đang lúc các suy nghĩ lần lượt này sinh trong đầu, ta bỗng giật nảy mình. Đúng vậy, qua một thời gian dài, ta vẫn cố áp chế tình cảm của mình đối với Tôn Sách và Chu Du, là loại tình cảm bằng hữu chân chính, bởi vì ta không muốn sau này sẽ lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà, hôm nay ta lại… Ôi, đến đâu hay tới đó vậy, ta lắc đầu thật mạnh, không suy nghĩ nữa.

Nhiều ngày trôi qua, mọi người chúng ta đều không nhàn rỗi. Dược điếm Nhân Thiên đã giành mất một nửa mối làm ăn của dược điếm Đức Tường, người làm ở đó chủ yếu từ Thọ Quang tới, ngay cả người làm ở Đức Tường cũng không nhận ra. Ta cũng ra nghiêm lệnh, hai bên tuyệt đối không được bắt quan hệ. Việc buôn bán của trà hành vô cùng tốt, có điều, bọn họ cùng ta không có bất cứ quan hệ nào, mọi chuyện đều do Tần Lợi sắp xếp. Buôn bán của Đức Dụ tửu lâu cũng rất tốt, nghe nói, Tôn Sách rất thích mời khách ở đây, đúng vậy, rượu Bách Hoa Mật và rượu Cao Lương đều được ưa thích. Ta coi như kiếm lời lớn!

Mấy ngày nay, Trình Phổ đã được Tôn Sách triệu hồi, Gia Cát Cẩn cũng vào phủ Tôn Sách, không biết bọn họ nói chuyện gì, tóm lại, lúc Tôn Sách cho người tới gọi ta, ta cảm giác mọi chuyện đã định. Lúc đến phủ Tôn Sách, ta giật cả mình, trời ạ, sao lại nhiều người vậy? Thấy ánh mắt khó hiểu của ta, Tôn Sách cười, kéo ta vào đại sảnh, giới thiệu với ta mấy người: Bộ Liễn, Gia Cát Cẩn, Chu Thái (nhìn rất quen mặt), Chu Trị, Lữ Phạm, hơn nữa ta đã biết Trương Chiêu, Trình Phổ, Hàn Đương, má ơi, tất cả tâm phúc của Tôn Sách. Phải rồi, còn có cả Tôn Quyền ở kia cười híp mắt nhìn ta. Ta sao dám lạnh nhạt, đành phải hành lễ với mọi người.

Tôn Sách cười to: “Tử Vân cũng không cần khách khí như thế. Hôm nay tìm ngươi đến thật sự là muốn nghe ý kiến của ngươi.” Ta nhìn Tôn Sách cười khổ: “Huynh muốn nghe ý kiến gì của ta? Làm ta giật cả mình, còn tưởng huynh muốn ép ta lưu lại đây.” Tôn Sách cười khẽ: “Sách đã nói rồi, ta đã đồng ý thua cược thì không miễn cưỡng ngươi. Có điều, hôm đó ngươi nói còn có lời muốn nói với ta, hôm nay ta chính là muốn nghe những lời ấy.”

Nhìn ánh mắt Tôn Sách, mặt ta hơi đỏ lên: “Chuyện này chỉ sợ nói ra các ngài sẽ hiểu lầm. Hơn nữa, ta là một thương nhân, lại…” Tôn Sách lập tức ngắt lời: “Ta không nghi ngờ ngươi. Ở đây tất cả mọi người cũng sẽ không. Ngươi đã từng nói chúng ta là bằng hữu.” Ta nhìn ánh mắt của mọi người, đa số vẫn mang vẻ mặt khinh thường, chẳng qua nể mặt Tôn Sách, cố gắng giả bộ tin tưởng ta. Nhìn ánh mắt khát vọng của Tôn Sách, ánh mắt Trương Chiêu, ánh mắt đề phòng của Trình Phổ, ta chỉ biết lấy khẩu khí bất đắc dĩ mà nói chuyện: “Bá Phù huynh, huynh hỏi, ta đáp, thế nào?” Tôn Sách gật đầu.

Không đợi hắn lên tiếng, Trình Phổ đột nhiên nói: “Triệu Như, chúng ta biết huynh trưởng của ngươi đều ở chỗ Tào Tháo. Hôm nay mặc kệ ngươi nói gì, nghe thấy gì, trước khi chúng ta ra được quyết định, ngươi không thể rời khỏi đây trở về.” Ta nhíu mày: “Nếu lão tướng quân thấy Triệu Như như vậy, ta chỉ cần không nói không nghe là được. Thế này đi, ta lập tức rời khỏi đây, được chưa?” Tôn Sách liếc mắt nhìn Trình Phổ một cái, sau đó nói: “Tử Vân, ngươi cũng không có chuyện gì, ở lại đây chơi đùa đâu có sao! Ngươi phải rõ ràng, ta không nghi ngờ ngươi, nhưng cũng khó nói Tào Tháo sẽ không nghi ngờ ngươi, các huynh trưởng sẽ không ép hỏi ngươi. Dù sao ngươi cũng phải ở lại đây đợi vài ngày. Đúng không?” Rõ ràng muốn giam giữ ta, còn nói dễ nghe! Có điều, giữ ta bên cạnh ngươi cũng được, thật sự đến ngày đó ta còn có cách hành động.

Nghĩ tới đó, ta cố ý cau mày, sau đó nói với Tôn Sách: “Được rồi, ai bảo ta tự chạy tới nói hươu nói vượn. Có điều, ta cũng sẽ không ở nhà giam, để ta ở bên cạnh huynh mới được.” Tôn Sách cười lớn: “Ngươi mới là nói bậy. Ai bảo bắt ngươi vào nhà giam? Đúng là nói nhảm. Được, ngươi ở bên cạnh ta cũng tốt!” Ta gật đầu: “Tốt lắm. Lúc này có gì muốn hỏi các ngài cứ hỏi đi, chỉ cần ta biết sẽ nói. Chuyện các ngài nói không liên quan tới ta, ta sẽ không nghe.” Tôn Sách nhìn mọi người: “Tử Vân từ Trung Nguyên đến, rất quen thuộc với Tào Tháo và Viên Thiệu, các ngươi có gì muốn hỏi thì nói ra đi!” Mọi người đều không nói lời nào.

Qua một lúc lâu sau, Trương Chiêu mở miệng: “Triệu Như, phân tích của ngươi đối với hai nhà Viên, Tào, chúng ta cũng biết. Có điều, hôm đó ngươi nói còn rất nhiều điều muốn nói với Bá Phù, nhưng mà không nói được. Hôm nay, chúng ta muốn nghe ngươi nói, có gì nói được cứ nói, thế nào?” Hôm đó ta nói vậy mà bọn họ lại tưởng thật, thế này… Nghĩ một hồi ta nói: “Nếu Tử Bố tiên sinh nói như vậy, Triệu Như có suy nghĩ mà giấu thật không phải bằng hữu. Được, ta có việc sẽ nói thẳng. Bá Phù huynh, Triệu Như tuy chỉ là người làm ăn, nhưng ta biết tâm tư các ngài. Đại chiến Viên Tào đã vào lúc nóng bỏng, hai nhà bọn họ đánh nhau kịch liệt, các ngài muốn nhân cơ hội thò chân vào. Một chân này, không phải hướng tây, mà là hướng đông bắc đúng không?” Tôn Sách cùng bọn Trương Chiêu nhìn nhau, trong mắt rõ ràng có điểm kinh sợ.

Ta không thèm nhìn phản ứng của bọn họ, chỉ lo nói tiếp: “Hướng tây, Lưu Biểu trấn giữ Kinh châu nhiều năm, Giang Hạ là căn cứ phát triển thủy quân của ông ta, Hoàng Tổ vừa là tâm phúc, vừa là tri giao của ông ta, các ngươi muốn lấy cũng không dễ dàng. Hướng đông bắc, Tào Tháo đã phái đại quân đóng ở Quảng Lăng – Thọ Xuân, phía đó cũng không thể lấy. Cho nên, chủ ý mượn gió bẻ măng của các ngài chẳng ra gì. Nếu để ta chọn, chỉ có thể giáo huấn Hoàng Tổ một chút, chắc sẽ có thu hoạch.”

Tôn Sách nhíu mày: “Ý của ngươi là bọn ta mặc kệ mọi chuyện, chờ kết quả đại chiến Viên Tào?” Ta gật đầu. Quả nhiên, lời ta nói trước kia ứng nghiệm, Lữ Phạm cười khẽ một tiếng: “Triệu Như, nghe nói mấy ca ca của ngươi đều làm tướng chỗ Tào Tháo, Tào Tháo đối đãi với ngươi không tồi phải không?” Ta gật đầu: “Không sai, ta không hề giấu chuyện này.” Lữ Phạm thản nhiên nói: “Nói như vậy, trong lòng ngươi hẳn nghiêng về phía Tào Tháo nhiều hơn. Đúng không?” Ta cười lạnh: “Lữ tướng quân, Triệu Như vừa rồi đã nói, quan điểm của ta nói ra, các ngươi sẽ hiểu lầm, thế nào? Thôi đi, ta không nói tốt hơn.”

Trương Chiêu hung hăng trừng mắt nhìn Lữ Phạm, sau đó nói với ta: “Triệu Như, cần gì nói những lời này? Ngươi biết Tử Hành không có ý này mà. Nhưng ngươi nói chuyện Tào Tháo đưa quân vào trấn giữ Quảng Lăng là thật sao?” Ta thở dài, không nhìn Lữ Phạm, gật đầu với Trương Chiêu: “Không sai. Lúc tôi xuôi nam từ Từ châu đã đụng phải đại quân của Tang Bá tướng quân từ Thanh châu chuyển tới. Cụ thể bao nhiêu người tôi không biết, nhưng không phải là ít.” Trương Chiêu trầm ngâm không nói gì.

Lúc này, Trình Phổ mới hỏi: “Triệu Tử Vân, theo lời ngươi nói, chúng ta nên án binh bất động. Nhưng mà, hai hổ ở phương bắc đánh nhau, tất có một bị thương. Chúng ta nghe nói hoàn cảnh hoàng đế lúc này không tốt lắm, nếu chúng ta đón ngài đến Giang Đông, ngươi cảm thấy thế nào?” Ta cười lớn: “Thật sao? Các ngài thật sự có ý nghĩ này? Người cao hứng nhất chắc chắn là Tào công rồi, ông ta lúc này hắn đang muốn có ai đó đem hoàng đế đi giùm. Ta thấy, nếu các ngài muốn đón hoàng đế về nam, không cần phát binh, càng không cần đánh nhau, chỉ cần cử sứ giả đi là được. Có điều, chỗ Tào công không có vấn đề, nhưng hoàng đế có muốn đến chỗ các ngài không, ta không dám cam đoan.” Mọi người nghe được đều ngẩn ngơ, Tôn Sách lập tức hỏi: “Tử Vân, sao ngươi biết Tào Tháo tự nguyện thả hoàng đế đi? Hoàng đế chẳng lẽ không muốn rời Tào Tháo sao?”

Ta cười: “Tào Tháo vì sự việc vạt áo viết chiếu thư của Hoàng đế, bệnh nhức đầu bộc phát, ta có tới khám cho ông ta vài lần, đương nhiên biết. Ông ta lúc này đã rất hối hận chuyện đưa Hoàng đế tới Hứa đô rồi! Ông ta không trừng phạt vị hoàng đế này được, cũng không giết được, vừa không muốn làm cứng, lại không muốn cả ngày sống trong ngờ vực vô căn cứ không biết làm thế nào. Có thể đem hoàng đế rời khỏi ông ta, tức là giảm bớt cho ông ta một gánh nặng đặc biệt, không cao hứng mới lạ. Nhưng mà vị Hoàng đế này rất có tâm tư, người không cam lòng tịch mịch, muốn trở thành như Hán Vũ đại đế. Cả ngày chỉ có một suy nghĩ nếu như ta có một đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh thì tốt rồi. Các ngươi ở đây, cách xa Trung nguyên, người lại không ngốc, biết các ngươi cũng sẽ không nghe lời, ở đây với Hứa đô có khác gì nhau đâu? Hoàng đế không tin tưởng ngươi, ngươi tiếp nhận cũng không có tác dụng.”

Tôn Sách nhìn ta: “Ngươi biết suy nghĩ của Tào Tháo, ta không thấy lạ, nhưng mà sao tới suy nghĩ của Hoàng đế ngươi cũng biết?” Ta lại nhún vai: “Ta đương nhiên biết. Chỗ Hoàng đế ta cũng đã tới vài lần, người gọi ta hỏi chuyện xưa, ta còn tặng cho Hoàng đế không ít đồ. Ý nghĩ muốn có một đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, chính miệng Hoàng đế nói cho ta, lúc ấy, Khổng Văn Cử, Khổng đại nhân cũng có mặt!” Tôn Sách cười: “Ngươi cũng thật chịu khó, đến Hoàng đế cũng có thể đặt quan hệ.” Ta… không nói gì.

Bên này nói xong, bên kia Gia Cát Cẩn tiến lại, ông ta là người tốt bụng, chân thành. Lúc này, ông ta cười nói với ta: “Triệu tiên sinh, nghe cậu nói nhiều như vậy, Cẩn muốn thỉnh giáo tiên sinh, chúng ta nếu không xuất binh, vậy làm thế nào lợi dụng cơ hội này?” Ông ta cũng không muốn xuất binh. Ta nhìn ông ta, đây là nhân tài do ta tiến cử, bèn cười nói: “Tiên sinh, ngài có nghe qua câu này chưa: trừ ngoại trước phải an nội?” A? Nghe xong lời ta nói, mọi người đều mạc danh kỳ diệu. Ta cười: “Bá Phù anh dũng, vài năm ngắn ngủi đã lấy được Giang Đông. Có điều, theo ta thấy, Giang Đông mặc dù trên danh nghĩa đã là của các ngài, nhưng mà cũng chưa ổn định đúng không? Mấy sĩ tộc địa phương thật sự chịu quy phục huynh sao?” Bọn họ nghe ta hỏi đều không nói gì.

Ta xoay người nhìn Tôn Sách: “Bá Phù, ta không ở Khúc A, rất nhiều chuyện không hiểu rõ, nhưng mà ta nghe không ít lời đồn đại, huynh giết rất nhiều người không nên giết!” Tôn Sách nhìn ta: “Giết người? Bọn họ không nên giết sao?” Ta gật đầu: “Đương nhiên, chẳng hạn Cao Đại.” Tôn Sách a một tiếng, tiếp theo hừ lạnh: “Ban đầu ta cũng vì giết người này mà bất an, hôm nay lại thấy may mà đã giết.” Ta bất mãn nhìn hắn: “Bởi vì ta bất bình thay hắn sao? Bá Phù, Cao Đại có gì không đúng? Hắn chẳng qua có phần cổ hủ. chưa từng làm chuyện hại người. Huynh cũng vì thích hắn nhiều chỗ, cũng đã hứa không giết hắn, chẳng lẽ không phải quá đáng? Phải biết huynh làm như vậy, chính là tạo uy nghiêm cho huynh, nhưng lại làm những phần tử trí thức rời xa huynh. Mà trong số họ có rất nhiều người có tài học! Huynh đây là đem nhân tài đẩy cho người khác. Theo ta biết, có nhiều người vì sợ trở thành Cao Đại thứ hai, đều chạy tới Kinh châu.” Tôn Sách không nói gì, người bên cạnh hắn cũng không dám nhận xét gì về mặt này.

Ta không để ý Tôn Sách nữa, tiếp tục nói với Gia Cát Cẩn: “Tiên sinh ở chốn thôn dã nhiều ngày, cũng là người phương nam, chắc cũng hiểu tình cảnh Ngô hầu lúc này. Các ngài đã lấy được Hội Kê, Ngô quận, Đan Dương, Dự Chương, Lư Lăng năm quận cùng một phần Lư Giang ở Giang Bắc, nhưng những nơi đó đều là thành trì, mà ở những vùng đất bên ngoài và vùng núi, đa số lão bách tính vẫn do các gia tộc quyền thế khống chế, bọn họ không nhận điều động của các ngài, đúng không? Mà các hào kiệt, sĩ phu phương bắc vì trốn tránh thảm họa chiến tranh mà chạy tới Giang Nam cũng đều đang xem chừng tình thế, lấy an nguy của bản thân mà quyết định hướng đi. Những người đó cùng những phiên thần có quan hệ không vững chắc với Ngô hầu, một khi các ngài ở nơi này gió thổi cỏ lay, sẽ tạo thành khủng hoảng bên trong, thậm chí làm phản, khiến cục diện hỗn loạn. Bên trong không yên ổn, làm sao có thể dụng binh?” Gia Cát Cẩn liên tiếp gật đầu: “Tiên sinh phân tích có đạo lý.” Những người khác xì xào bàn tán, hiển nhiên đang suy nghĩ lời nói của ta.

Ta nói với Tôn Sách còn đang trầm mặc: “Bá Phù, ta biết huynh có chí lớn, thích thảo phạt tứ phương, nhưng mà tranh thiên hạ không phải chuyện một sớm một chiều, trước tiên ổn định những thành quả đã có, sau đó phát triển, chẳng phải càng tốt hơn? Giống như ta làm ăn vậy, buôn bán một mặt hàng còn không tốt, tiền không tích lũy được, làm sao buôn bán những mặt hàng khác? Đạo lý không khác nhau! Tử Vân hy vọng huynh lo liệu cho tốt. Những lời khác, ta không có gì để nói nữa, tự các ngài thấy mà làm.” Nói xong, ta ngồi một chỗ uống trà.

Thấy ta lui xuống, Tôn Sách nhìn mọi người một lượt, bọn họ quả thật bắt đầu bàn luận. Tôn Quyền vẫn giữ yên lặng, lúc này mới lại chỗ ta nói: “Triệu tiên sinh, Quyền muốn thỉnh giáo tiên sinh một chuyện, được không?” Ta cố hết sức áp chế phản cảm trong lòng, ra vẻ thoải mái cười nói: “Công tử có chuyện xin mời nói.” Tôn Quyền nói: “Lời tiên sinh nói vừa rồi rất có đạo lý. Nếu muốn ổn định thành quả hiện tại, tiên sinh có thượng sách gì dạy ta?” Ngươi nghĩ rõ là hay, có điều ta sẽ không nói, các ngươi phát triển tốt, trận đánh tương lai giữa chúng ta sẽ càng khó khăn. Ta nhìn hắn cười: “Xin lỗi, công tử. Triệu Như tuy rằng có thể phân tích vài chuyện, nhưng không hiểu lắm chuyện triều chính. Kế sách an bang định quốc ta không biết, cũng không muốn động não, dù sao sức lực có hạn, ta muốn dành để tìm cách kiếm tiền. Chẳng qua những lời này, ta vì tình cảm của Bá Phù huynh dành cho mình mới nói ra. Về vấn đề của công tử, Tử Bố tiên sinh và Tử Du tiên sinh đều là dân trong nghề.” Ta không nói, Tôn Quyền cũng đành chịu, tự đi nghe bọn Tôn Sách thảo luận hướng đi tiếp theo. Ta không kiên nhẫn nghe bọn họ tranh luận rốt cuộc có xuất binh hay không hoặc xuất binh đi đâu, đứng dậy bỏ ra ngoài sân, nhìn bầu trời ngẩn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.