Thời gian thoắt cái đã tới tháng năm, Tôn Sách không muốn ở lại Khúc A điều
dưỡng nữa. Ta cũng không thể nói gì thêm, thương thế của hắn sớm đã
lành, đành trơ mắt nhìn Tôn Sách hạ lệnh cho Tôn Quyền, Trương Chiêu giữ Khúc A, xử lý sự vụ thường ngày, bản thân dẫn chúng tướng một lần nữa
tới Đan Đồ. Đại quân sớm đã chuẩn bị kỹ càng, Tôn Sách phong Trình Phổ
làm Đại đô đốc, Chu Du làm Phó đô đốc, Lăng Thao làm tiên phong, bản
thân là chủ soái, dẫn theo Lữ Phạm, Chu Thái (hắn chính là vị tướng năm
đó ta cứu chữa, muốn tạ ơn ta), Chu Trị, Trần Thức xuất phát về phía
Quảng Lăng.
Lại nói, Quảng Lăng sớm đã biết Giang Đông
sắp tấn công, Trần Đăng một mặt phái người hỏa tốc báo cho Tào Tháo (Tào Tháo đã sớm biết), một mặt lệnh cho quân dân tận dụng thời gian, gia cố tường thành, đào sông bảo vệ thành rộng hơn một chút. Tôn Quan cũng
chuẩn bị tinh thần tử chiến, hắn rất hiểu bản thân, nói rõ với Trần Đăng mình không phải đối thủ của Tôn Sách, muốn ra ngoài thành giết địch
hoàn toàn không thể. Trần Đăng cũng thấu hiểu, cho nên hai người đều
chuẩn bị tinh thần tử thủ trong thành.
Tào Tháo sau khi
nhận được tin Tôn Sách xuất binh, thương lượng với mọi người nửa ngày,
cuối cùng quyết định cho Tang Bá đem theo hai viên tướng dẫn năm ngàn
quân tới Thọ Xuân, nghe theo sắp xếp của Cao Thuận, đồng thời cho Hàn
Hạo tới Quảng Lăng giúp Trần Đăng giữ thành. Tôn Sách gặp chuyện, hưu
binh gần một tháng, Quảng Lăng cũng có đủ thời gian chuẩn bị phòng thủ,
cho nên lúc Tôn Sách dẫn bốn vạn đại quân tới nơi, cả thành Quảng Lăng
có thể dùng bốn chữ phòng thủ kiên cố để hình dung.
Ta
đương nhiên theo bên cạnh Tôn Sách, lúc chúng ta tới ngoài thành Quảng
Lăng, Ngô quân đã vây kín thành. Lúc này, ta đang đứng sau mông ngựa Tôn Sách mà thở dài. Tôn Sách nhíu mày nhìn tường thành hỏi Chu Du: “Công
Cẩn, thấy thế nào?” Chu Du lắc đầu: “Xem ra, Trần Đăng đã chuẩn bị đầy
đủ, tấn công rất khó.” Tôn Sách quay lại hỏi Trình Phổ: “Binh mã trong
thành thế nào, rốt cuộc có bao nhiêu người?” Trình Phổ trả lời: “Theo
trinh thám báo lại, binh mã trong thành có khoảng hai vạn người.” A? Mọi người đều sửng sốt, kể cả Tôn Sách. Tôn Sách nhìn ta: “Xem ra ngươi nói đúng, Tào Tháo quả nhiên phái đại quân đóng ở Quảng Lăng.” Ta nhún vai: “Vốn là vậy, ta không lừa các người.”
Chu Du suy nghĩ
trong chốc lát: “Như vậy xem ra nếu Trần Đăng tử thủ không ra, chúng ta
muốn hạ được Quảng Lăng rất khó. Trình đô đốc, tướng thủ thành Thọ Xuân
là ai? Binh mã thế nào?” Trình Phổ chưa kịp nói, ta đã nói leo vào: “Ta
biết. Tướng giữ thành là Cao Thuận, Cao Thanh An. Hắn vốn là thủ hạ của
Lữ Bố, rất giỏi, cũng là bạn tốt của Nhị ca ta.” Tôn Sách khẽ trừng mắt
dọa ta, ta lập tức thối lui. Trình Phổ nói tiếp: “Cao Thuận này đúng là
có năng lực, hắn là thống lĩnh Hãm Trận Doanh của Lữ Bố. Lúc này Thọ
Xuân chắc có khoảng một vạn lính. Cao Thuận còn bố trí ở Hu Dị và Thành
Đức mấy ngàn quân nữa.” Chu Du thở dài: “Xem ra, đánh Thọ Xuân cũng
không phải kế hay, có điều có thể thử.”
Tôn Sách, Trình
Phổ còn chưa rõ ý nghĩ của Chu Du, ta đã rùng mình một cái, hay cho kế
hoạch dẫn rắn khỏi hang, chỉ mong Trần Đăng cùng Tôn Quan không mắc mưu
hắn. Chỉ cần bọn họ không xuất binh, Tôn Sách cũng không có cách nào.
Theo hiểu biết của ta về Trần Đăng, ông ta hẳn sẽ không xuất binh. Nhưng mà, Ngô quân có thể biến giả thành thật đánh Thọ Xuân, Cao Thuận có thể bảo vệ Thọ Xuân không? Binh mã của hắn ở đó không nhiều (ta không biết
quân ở Thọ Quang có tới tám ngàn đã tới Thọ Xuân). Đại địch trước mặt,
tối kỵ chia rẽ, đặc biệt tướng cầm quân không phải người có danh vọng.
Ngô quân một khi tấn công Hu Dị cùng Thành Đức, Cao Thuận sẽ làm gì? Có
điều, nếu đánh thật, binh lực Ngô quân vẫn còn thiếu, bọn họ vẫn phải
phòng bị Trần Đăng xuất binh.
Quả nhiên, sau khi Chu Du
giải thích ý nghĩ của mình, Trình Phổ nói: “Nếu đánh như vậy, binh lực
chúng ta không đủ đâu!” Tôn Sách ngẫm nghĩ: “Vậy cứ tập trung tấn công
một chỗ.” Trình Phổ lắc đầu: “Thọ Xuân cũng không dễ hạ, nơi đó đã chuẩn bị rất đầy đủ.” Chu Du cười: “Không, không phải đánh Thọ Xuân, mà là Hu Dị. Đại quân chúng ta đến gần, trực tiếp hướng Quảng Lăng, Quảng Lăng
nếu đã chuẩn bị cẩn thận như thế, tướng thủ thành Thọ Xuân kia nếu không nhận được tin báo nguy của Quảng Lăng, sẽ không giúp đỡ mà vẫn bảo vệ
chặt Thọ Xuân, chúng ta chỉ cần phái một đội kỵ binh, bất ngờ xuất hiện ở Hu Dị, chắc chắn có thể trong thời gian ngắn hạ thành. Đến lúc đó,
tướng thủ thành Thọ Xuân cho dù muốn xuất binh cứu viện, vẫn phải đóng
thành phòng thủ nghiêm ngặt, mục đích chúng ta công kích Thọ Xuân đã đạt được, lúc đó chỉ cần có người tới Quảng Lăng cầu cứu, tất Trần Đăng sẽ
chia quân cứu viện.”
Tôn Sách suy tính rồi hỏi: “Nếu như
Trần Đăng không mắc mưu thì sao?” Chu Du kiên quyết nói: “Vậy cứ đánh
Thọ Xuân thật đi. Phòng thủ ở đó không bằng ở đây. Nhìn Tào Tháo bố trí
tăng quân, hẳn là muốn để Thọ Xuân và Quảng Lăng hình thành thế bảo vệ
lẫn nhau. Có điều, Trần Đăng không nhất định muốn trung thành với Tào
Tháo, nếu hắn quả thật không xuất binh, đại quân chúng ta mượn việc hạ
được Thọ Xuân, áp sát Tiếu quận, Tào Tháo nếu không đưa quân tới cứu, sẽ ép Trần Đăng xuất binh, chúng ta đều có thể lấy được Quảng Lăng; nếu
hắn không xuất binh, chúng ta tấn công Tiếu quận, tiếp cận Hứa Đô.”
Tôn Sách và Trình Phổ nhìn nhau đều gật đầu. Tôn Sách nói: “Nếu vậy, một
đội kỳ binh sẽ do ta suất lĩnh, Lăng Thao, Hàn Đương đi theo ta, lão
tướng quân cùng Công Cẩn dẫn quân mai phục ở Quảng Lăng.” Hắn nói xong,
Trình Phổ và Chu Du đều phản đối kịch liệt. Mọi người đều hiểu rõ, kỳ
binh chỉ có thể xuất hiện ở những thời điểm đặc biệt mới có thể giành
thắng lợi, một khi thực lực bại lộ, sẽ trở thành nguy binh, đến lúc đó
sẽ vô cùng nguy hiểm, tất nhiên không thể để Tôn Sách đi. Tôn Sách cười
lớn: “Các người coi thường Sách sao? Ta lúc trước khởi sự chỉ có ngàn
người, quét ngang Giang Đông, có nguy hiểm không? Không cần nói nữa, ý
ta đã định.” Ta ở bên cạnh hừ lạnh: “Huynh đừng coi thường Cao Thanh An, hắn có điểm liều mạng giống huynh.” Ta chính là nhắc nhở ngươi đó. Tôn
Sách hung hăng trừng mắt lườm ta, ta nhún vai, đứng sang bên cạnh. Chu
Du nói: “Thế này vậy, Bá Phù, ngài mang một vạn binh, chúng ta từ Khúc A điều thêm hai vạn tới. Nếu như ngài lấy được Hu Dị, sau hai ngày mà
Trần Đăng không xuất binh, chúng tôi sẽ lưu lại một phần binh mã kiềm
chế Trần Đăng, rồi cùng ngài hợp quân, tấn công Thọ Xuân.” Trình Phổ
không có ý khác, Tôn Sách gật đầu đồng ý.
Ngô quân ở lại
Quảng Lăng đợi tiếp ba ngày, trong ba ngày này, cũng thử thăm dò công
thành hai lần, kết quả rất tệ. Hiệu quả bảo vệ của sông đào quanh thành
rất tốt, đến nỗi Ngô quân lâm vào tình trạng chẳng biết phải làm gì.
Trần Đăng đúng là có tâm, đào sông vừa rộng vừa sâu (để đối phó với kỹ
năng bơi lặn vô cùng tốt của Ngô quân), dưới tường thành không gian để
binh sĩ dàn quân cũng không nhiều, tên trên tường thành bắn xuống thật
sự rất tiện. Bởi vì người dưới thành chen chúc một chỗ, tên bắn xuống ắt sẽ trúng!! Mấy người Tôn Sách nhìn thấy tình hình này, dứt khoát theo
kế hoạch hành động, không tăng cường công thành nữa, đợi Trần Đăng mắc
mưu.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi chuyện, Tôn Sách mang theo
một vạn hai ngàn người (Chu Du buộc hắn đem thêm hai ngàn) ra đi, tất
nhiên ta cũng đi cùng. Ta đã nói sẽ theo bên cạnh hắn không rời, tránh
cho… Tôn Sách thấy ta rầu rĩ không vui đi theo, hắn cười: “Sao thế?
Ngươi không muốn đánh trận, hay là lo lắng cho ai?” Ta ngẩng đầu: “Biết
rõ còn cố hỏi.” Tôn Sách cười lớn: “Muốn để ngươi ở lại, chính là ngươi
không muốn.” Ta hừ giọng: “Huynh có chuyện bất ngờ, ta sẽ lo lắng; Cao
Thanh An tướng quân có chuyện gì, ta cũng lo lắng. So với bản thân sống
lo lắng hãi hùng, không bằng đi theo huynh, chết cũng tốt!” Tôn Sách
trừng mắt: “Ta đã nói rồi, sẽ cố gắng không làm hại Cao Thuận.” Ta
nhướng mày: “Được sao? Ta còn không muốn bị mấy người giam lỏng, đừng
nói người đó. Cao Thanh An không phải người có thể sống nhẫn nhục tạm
bợ. Nếu thật không giữ được Thọ Xuân, nhất định sẽ tuẫn tiết thủ thành.” Tôn Sách có chút giận: “Ngươi nếu không buông tay được, không thể sống
sót trong loạn thế này. Tử Vân, ngươi chỉ có thể lựa chọn một bên.” Ta
quay đầu không thèm nhìn hắn, tuy rằng hắn nói rất đúng.
Đại quân không hề bị cản trở một đường tới thẳng Hu Dị, vô cùng thuận lợi,
thuận lợi đến mức khiến ta cảm thấy vô cùng bất an. Nếu Cao Thuận đã
chia binh ở đây, thì hẳn là đã có chuẩn bị để đối phó với Ngô quân mới
phải, không thể nào hoàn toàn không biết gì. Cứ cho Tôn Sách hành động
quá nhanh (chúng ta chỉ mất có hơn ba ngày), Cao Thuận cũng không thể
không có phản ứng gì, rất khác thường. Ta hiểu rõ Cao Thuận, nhưng Tôn
Sách không biết, tuy rằng thanh danh Hãm Trận Doanh rất lớn, nhưng Tôn
Sách là loại người không tận mắt thấy sẽ không tin (có điểm giống thuyết vô thần). Hắn cùng đám người Hàn Đương tuy cũng thấy quá thuận lợi,
nhưng lại cho rằng Cao Thuận không có nhiều nhân mã, chỉ có thể trông
coi Thọ Xuân không xuất binh. Cho nên lúc tới cách Hu Dị năm dặm, Tôn
Sách hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi một ngày, ngày mai sẽ công thành, phải
hạ được ngay Hu Dị. Tuy rằng cảm thấy không thích hợp, nhưng không thấy
gì khác thường xung quanh, một đêm này cũng luôn đề phòng Cao Thuận tập
kích, nếu như là ta, rất có thể sẽ dùng phương thức bất ngờ này. Có
điều, một đêm bình an vô sự trôi qua.
Lúc Ngô quân xuất
hiện trước của thành Hu Dị, chúng ta mới cảm giác được rõ ràng trong
thành Hu Dị vừa xôn xao vừa hỗn loạn. Rất nhanh chóng, cung thủ đã xuất
hiện trên tường thành, sẵn sàng đối phó với đại quân dưới chân thành. Có điều, ta nhìn thế nào cũng cảm thấy người không nhiều, cùng lắm là một
ngàn, từng đó người có thể thủ được Hu Dị sao? Chẳng lẽ Cao Thuận thật
sự bỏ rơi Hu Dị? Đám Tôn Sách rõ ràng cũng nhận ra quân trong thành
không nhiều, bởi vậy lập tức tổ chức tấn công. Đại quân như thủy triều
đánh vào Hu Dị. Nháy mắt trên thành mũi tên phát như mưa trút xuống đại
quân bên dưới. Toàn bộ chúng ta đều giật nảy mình, không ngờ cung thủ ít mà khí thế như vậy, binh sĩ trong đợt thử này đều chết thảm. Ngô quân
lui về sau, trên tường thành tiếng hoan hô vang dội.
Tôn
Sách sắc mặt khó coi nói: “Không ngờ Hu Dị lại có cung tiễn có năng lực
tấn công mạnh như vậy.” Ta nghĩ một chút liền hiểu rõ: “Bá Phù, Hãm Trận Doanh không thể coi thường.” Trên thực tế, ta biết, với quan hệ giữa
Cao Thuận và chúng ta, Tứ ca nhất định đặc biệt dạy kỹ thuật bắn cung
cho binh sĩ của Cao Thuận. Lúc này Hãm Trận Doanh, ngoại trừ thế trận
công kích trên mặt đất, lại thêm khả năng tấn công bằng cung tiễn, chênh lệch với Hổ Báo Doanh hầu như không còn. Xem năng lực thủ thành này, Hu Dị giữ được vài ngày không khó. Nhưng mà, Cao Thuận rốt cuộc định lúc
nào sẽ phản kích? Hay vẫn chỉ thủ không công?
Tôn Sách
nghe ta nói xong, hừ lạnh: “Được, xem xem nó có khả năng gì. Hàn Đương,
lệnh xuất quân tấn công, thuẫn bài bảo vệ phía trước, cung thủ theo phía sau.” Hàn Đương nhận lệnh, xoay người dẫn quân xông lên. Lần này, cung
tên trên tường thành quả nhiên bị áp chế, dù sao người cũng ít! Nhưng
mà, quân giữ thành quả nhiên rất giỏi, gỗ đá ào ào ném xuống, chiến cục
công phòng thê thảm giữa hai bên bắt đầu. Ngô quân ỷ vào ưu thế số đông
không ngừng thay nhau tấn công điên cuồng, mong lấy thời gian khiến địch quân mỏi mệt, tìm cơ hội đột phá; quân thủ thành dựa vào công sự trên
tường thành một lần lại một lần ngăn trở Ngô quân trèo vào thành. Thời
gian nửa ngày trôi qua, trên tường thành đã thành một mảng đỏ thẫm, màu
đất cũng nhuộm sắc đỏ.
Ta và Tôn Sách cuối cùng cũng nhận ra, binh lính thủ thành tuy không nhiều, nhưng mà người tham gia thủ
thành lại đủ đông. Bởi vì, tuy cung thủ chỉ có hơn ngàn người, nhưng
người ném đá ném gỗ rất nhiều. Trong lòng ta nhìn cảnh ấy tuy không
đành, nhưng lại bị khí thế liều chết của hai bên làm cảm động, không thể nhúc nhích đứng yên sau lưng Tôn Sách. Nhìn trong thành đồng lòng như
vậy, ta thầm bội phục năng lực của Cao Thuận. Nhưng mà, ta đã nghĩ sai,
năng lực này là của thái thú Hà Quỳ tay trói gà không chặt, hắn quán
triệt hoàn toàn tinh túy của đồn điền chế, khiến lão bách tính dưới
quyền Viên Thuật sống đau khổ nhiều năm cảm nhận được mùi vị của cuộc
sống hạnh phúc, vì bảo vệ sự bình an của mình, bọn họ đã quyết liều
mạng, lúc Ngô quân chưa tới, dân chúng ngoài thành toàn bộ đã lui vào
trong, gần bốn ngàn lão bách tính tự giác gia nhập đội ngũ thủ thành,
cuối cùng khiến Tôn Sách chịu khổ.
Công thành cả nửa
ngày, cho dù hung hãn như Hàn Đương, Trần Thức, cũng không thể bước một
bước lên tường thành, Tôn Sách bất đắc dĩ hạ lệnh thu binh. Buổi tối, ta khoanh tay nhìn chân trời phía xa, hỏi Tôn Sách: “Bá Phù, ở trong lòng
huynh, quyền lực và sinh mệnh con người thứ nào trọng yếu hơn?” Tôn Sách nhìn trời nói: “Ngày mai thời tiết sẽ tốt. Tử Vân, là nam nhi, đương
nhiên phải làm gì đó trong loạn thế. Sinh mệnh? Không có phân tranh,
sinh mệnh dù còn cũng có ý nghĩa sao?” Ta chầm chậm nói: “Quyền lực dành được từ sinh mệnh của kẻ khác rồi sẽ tiêu vong. Ta quen biết một người, đây là lời huynh ấy nói, huynh ấy coi sinh mệnh cao hơn hết thảy. Huynh ấy nói, trong cuộc sống vạn vật đều có quyền sinh tồn, không thể dùng
bất cứ lý do gì để gây thương tổn cho người khác. Ta trước sau vẫn không hiểu hết lời huynh ấy nói, Bá Phù, huynh có hiểu không?” Tôn Sách trầm
mặc: “Người đáng chết trên đời rất nhiều, không thương tổn đến bất cứ
ai? Ngươi không hại hắn, hắn sẽ hại ngươi. Nói như lời người đó, không
thể tồn tại được trong loạn thế.” Đúng vậy, Vũ ca ca không hề né tránh
cái chết theo vận mệnh của mình, huynh ấy chưa từng hại người khác, cuối cùng lại… Ta không hại người, người cũng vẫn hại ta, cho nên chỉ có thể lấy giết đối với giết, đây chính là quy tắc sinh tồn trong loạn thế.
Ngày hôm sau, Tôn Sách không hạ lệnh công thành ngay lập tức, mà mang theo
mọi người tới dưới thành Hu Dị, lệnh quân sĩ hô lớn muốn gặp tướng thủ
thành. Chốc lát sau, một người tay cầm quạt lông xuất hiện trên tường
thành: “Tôn tướng quân muốn gặp tại hạ, có gì muốn nói?” Ta nhìn kỹ, một văn nhân? Tôn Sách cũng ngẩn người: “Ngươi là tướng thủ thành này?”
Người trên cao cười lớn: “Không sai, tại hạ Hà Quỳ, là thái thú Thọ
Xuân. Tôn tướng quân hùng cứ Giang Đông, sao lại đến Thọ Xuân của ta? Ta khuyên tướng quân vẫn nên trở về đi! Lỡ như quân binh có chuyện gì,
chẳng phải sẽ tổn thương hòa khí hai nhà?” Ta hít một hơi, trời ạ, Hà
Quỳ này còn gan lớn hơn ta, đường đường thái thú một quận, chỉ là một
văn nhân, mang theo hơn ngàn binh sĩ lại dám ở chỗ này phân cao thấp với Tôn Sách, nếu hắn không có chỗ dựa, sao dám mạo hiểm như thế? Xem ra
dân chúng nơi này rất phục hắn! Cũng phải, Hà Quỳ vốn là một vị quan
không tồi, tại đất Dương châu vẫn có chút uy vọng, Tào Tháo thật giỏi.
Tôn Sách nghe Hà Quỳ nói xong, ngây người một chút. Bọn họ không thể nghĩ
tới một thái thú Thọ Xuân lại mặc kệ Thọ Xuân, tự mình thủ ở thành này,
tuy rằng Hu Dị là đất trọng yếu, nhưng cũng không đến mức đó chứ! Ngẩng
đầu nhìn Hà Quỳ trên tường thành, Tôn Sách dùng giọng điệu kính nể (hắn
thật ra luôn kính nể những kẻ lớn gan, giống ta chẳng hạn) nói: “Thái
thú khiến Sách bội phục. Có điều, đại quân của ta đã đến, quân tiếp viện cũng có vạn người, đại nhân chỉ với đám người kia có thể giữ nơi này
sao? Nếu như đại nhân tình nguyện rời thành đầu hàng, Sách cam đoan
không làm hại đại nhân cùng dân cư trong thành, thế nào? Nếu không, ngọc đá cùng tan, chẳng phải đáng tiếc?” Hà Quỳ cười lớn: “Giang Đông Tiểu
bá vương, nhân vật lợi hại như vậy Hà mỗ bội phục. Có điều, trung thần
không thờ hai chủ, tướng quân phạm thành trì của ta, ta chỉ biết lấy
chết mà báo, nếu tướng quân nguyện ý lui binh, ta cũng sẽ không so đo
với tướng quân, thế nào?” Tôn Sách lắc đầu, lui về phía sau lệnh bắt đầu công thành, lại một ngày máu chảy đầu rơi.
Hôm nay, thế
công của Ngô quân càng mạnh, thang, cung tên toàn bộ đều đem ra dùng.
Bản lĩnh trèo tường thành của Trần Thức quả nhiên lợi hại, cuối cùng
cũng leo được lên thành, phía sau hắn gần mười người cũng lục tục lên
theo. Tôn Sách thấy Trần Thức đã lên được tường thành, thở phào nhẹ
nhõm, theo suy nghĩ của bọn họ, việc phá thành đã có hy vọng. Có điều
bọn họ vui mừng quá sớm. Không lâu sau, trận chiến kịch liệt trên đó đã
bắt đầu. Chúng ta ở xa nhìn không rõ lắm, nhưng cũng nhìn ra Trần Thức
không phải đối thủ của người trên tường thành. Sau khi được binh lính
chật vật bảo hộ, Trần Thức vô cùng chật vật lui xuống chân thành, đợi
lúc hắn bị dìu đến bên cạnh chúng ta, thấy vết thương trên người hắn đã
gần chục chỗ, thương thế rất nặng, xem ra, nếu không phải thân thủ rất
nhanh nhẹn hẳn đã chết. Ta đương nhiên thực hiện nhiệm vụ của mình.
Tôn Sách nhìn Trần Thức nhíu mày: “Trong thành có đại tướng lợi hại sao?”
Trần Thức cười khổ: “Người đó là Tống Hiến.” Ta a một tiếng: “Tống
Hiến?” Tôn Sách lập tức nhìn ta. Ta vội giải thích: “Huynh biết hắn chứ, hắn vốn cũng là một trong tám viên đại tướng của Lữ Ôn hầu, Trần tướng
quân đúng là không phải đối thủ của hắn. Nhưng mà, ta nghe nói hắn đang ở chỗ Tang Bá tướng quân, sao lại ở đây, hay là tin tình báo của các
người không đúng, đại quân Tang Bá đóng ở đây? Cũng không đúng lắm!”
Tang Bá đương nhiên không tới đây, Tống Hiến chắc là phụng mệnh tới trợ
giúp. Có điều, ta muốn nói như vậy để bọn họ lui binh. Tôn Sách, Hàn
Đương nhìn nhau, đều không nói gì. Ta thở dài: “Bá Phù, thu binh đi,
đừng đánh nữa. Huynh ở Giang Đông phát triển thật tốt, tội gì đến Trung
Nguyên tranh vũng nước đục này?” Tôn Sách sầm mặt: “Ngày mai ta tự mình
đốc quân công thành.” Ta thở dài không nói.
Không nói
chuyện bọn ta ở Hu Dị công thành nữa, ở thành Quảng Lăng, Tôn Sách dẫn
quân đi rồi, không tới vài ngày, hai vạn quân tiếp viện của Ngô quân
cũng đến. Trình Phổ hỏi ý kiến Chu Du và các tướng lãnh, rồi hạ lệnh
quyết liệt công thành, cho Trần Đăng một ảo giác, khiến ông ta cảm nhận
được quyết tâm đánh hạ Quảng Lăng của Ngô quân. Tình trạng công thành ở
đây cũng thê thảm một dạng giống ở Hu Dị, nhưng mà Ngô quân dù sao cũng
có chút chỉ huy, hai bên thương vong không lớn, cho dù vậy, sông đào
dưới chân thành vẫn nhuộm màu đỏ. Trình Phổ một mặt cho Chu Du chỉ huy
Ngô quân ở ngoài thành bắt đầu đắp đất, làm cầu nổi, chuẩn bị tư thế tấn công; mặt khác cho Lữ Phạm dẫn một vạn năm ngàn binh lặng lẽ lên đường
từ Quảng Lăng đi Thọ Xuân, nếu Trần Đăng ra khỏi thành, trở thành quân
mai phục, nếu không xuất binh, trực tiếp đi về phía bắc hợp quân với Tôn Sách.