Loạn Thế Thịnh Sủng

Chương 52: Sống sót sau tai nạn



Giống như một đôi người yêu cáu kỉnh, hai người gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, dần dần ý thức được lời trách cứ mang theo quan tâm, ánh mắt của bọn họ từng chút một nhu hòa đi.

Mới vừa rồi Diệp Hòa dùng hết sức trong người giúp hắn làm động tác kìm ngực ép ra nước trong bụng, lúc này hắn đã tỉnh nàng cũng đã mệt mỏi cả người không còn chút sức, ngay tại chỗ gục trên lồng ngực hắn chậm rãi thở lấy hơi. Cái tên vương gia này nhìn gầy yếu vậy mà cơ ngực rộng rãi rắn chắc, đáng tiếc phiếm lạnh không được hoàn mỹ.

Nghĩ đến tình trạng không mấy lạc quan của hai người bọn họ, Diệp Hòa trong lòng âm thầm rầu rỉ, hiện tại đêm khuya sương mù dày đặc, nơi này lại vắng vẻ khó tìm, không biết đến khi nào cấm quân mới tìm được bọn họ? Thác nước nghiêng lao xuống tiếng nước chảy đổ xuống ào ào, mặc dù bây giờ bọn họ còn khí lực lớn tiếng kêu cứu nhưng sợ rằng dưới sức ép của tiếng nước nơi này cùng khe núi thẳm cấm quân cũng không nghe thấy.

“Chúng ta bây giờ nên làm gì bây giờ?” Diệp Hòa hữu khí vô lực, giọng yếu ớt như muỗi kêu hỏi.

Chờ giây lát không nghe được hồi âm, Diệp Hòa nghi ngờ giương mắt nhìn sang lại thấy mặt của hắn gần như trong suốt, hai mắt nhắm chặt lung lay như sắp ngất đến nơi. Nghĩ đến trong hoàn cảnh đêm khuya trời giá hắn mà ngủ mê mang sẽ nguy hiểm tánh mạng, Diệp Hòa trong lòng bối rối, cắn răng hít một hơi, vung lên quả đấm đánh thẳng lên khuôn mặt trắng noãn như ngọc.

Theo một tiếng thấp giọng hô khó nghe thấy, Kỳ Mạch bị cơn đau đánh thức chậm rãi hé mắt, Diệp Hòa vung lên quả đấm cũng mềm nhũn trợt xuống, giọng vẫn yếu ớt nhưng mang theo tức giận: “Mở to hai mắt cho ta, ta không cho ngươi chết ở chỗ này! Ta còn có thể chống đỡ tiếp, ngươi là một đại nam nhân chẳng lẽ ngay cả ta cũng không bằng?”

Kỳ Mạch cau mày, gương mặt bị đánh sưng đỏ, vẻ chật vật không chịu nổi nhưng lấy tư thái ngạo nghễ cao cao tại thượng, không cam lòng yếu thế lạnh lùng liếc nàng, hơi thở không yên nhưng nói từng câu từng chữ đều rõ ràng: “Trước mắt tự lo cho nàng đi, nàng chết ta còn chưa chết á.”

“Ta mới không lo lắng ngươi!” Thấy hắn nói như vậy Diệp Hòa hơi an tâm, ngoài miệng lại lỡ miệng phủ nhận: “Câu cửa miệng nói người tốt sống không lâu, tai họa ngàn năm.Theo cách nói đó, đúng là ta chết ngươi cũng sẽ không chết.”

“Khụ khụ...... miệng lưỡi sắc bén.” Kỳ Mạch thống khổ ho khan hai tiếng, máu theo khóe miệng chảy ra. Tuy đôi môi nhuốm máu nhưng vẫn mang theo nét cười, tròng mắt đen nhánh lóe lên tia sáng, cố hết sức nói: “Nếu đã không lo lắng sống chết của ta...... Vì sao còn trở lại tìm ta?”

Diệp Hòa nhìn hắn ho ra máu tươi trong bụng căng thẳng đang muốn mở miệng, song đối mặt câu hỏi chất vấn của hắn nhất thời nghẹn họng trân trối. Đúng vậy, tại sao phải kéo thân thể mỏi mệt suy yếu, mạo hiểm tánh mạng đi tìm hắn, hơn nữa cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy hối hận? Khi nào thì bắt đầu rồi, cái tên cửu vương gia nguy hiểm hỉ nộ vô thường này đã nhảy vào lòng nàng, trong lúc mơ hồ khiến nàng để ý đến thế?

Thấy nàng trầm mặc không nói, trong mắt Kỳ Mạch lóe lên ánh sáng lãnh đạm lẳng lặng nhìn nàng, hơi thở mỏng manh thở dài một hơi: “Hòa Nhi, lúc nào nàng mới chịu thản nhiên đối mặt tâm ý của mình đây?”

Cảm nhận được nhiệt độ cùng máu trên người hắn lưu thất, ánh mắt Diệp Hòa có chút chua xót, đầu óc nóng lên, không suy tư liền bật thốt hét ầm lên: “Ngươi cái tên khốn này, xem bộ dạng hiện tại của ngươi đi, có thể sống sót hay không đã là vấn đề! Ta nào còn tâm tư suy nghĩ cái khác?”

Kỳ Mạch chấn động, cả người lạnh như băng đôi môi tái mét nhưng ánh mắt lại trở nên cực nóng nhìn nàng, từng chữ từng câu hỏi: “Nếu như...... ta có thể sống thì thế nào?”

Mặt Diệp Hòa chôn sâu vào lồng ngực hắn,có thể cảm nhận được trái tim đập bang bang. Đối mặt câu hỏi ép sát không tha, gò má nàng nóng lên, cắn chặc môi dưới một hồi lâu vẫn không biết trả lời thế nào.

Một trận kịch liệt ho khan, nam nhân sắc mặt tái nhợt thống khổ nhăn lại lông mày, bọt máu văng khắp nơi.Diệp Hòa trong bụng cả kinh, tay chân luống cuống giúp hắn lau đi, nhưng mới vừa lau liền có búng máu tươi khác nôn ra, khiến nàng lau thế nào cũng không sạch nổi, mắt thấy trong đôi mắt đen nhánh một mảnh tro tàn.Diệp Hòa kinh hồn táng đảm, giọng khàn khàn run rẩy: “Được! Chỉ cần ngươi có thể sống. Đến khi đối mặt...... ta,ta sẽ không tránh nửa được chưa.”

Dưới cái lạnh của thời tiết đôi môi của Kỳ Mạch run lẩy bẩy, nghe được lời của nàng ánh mắt trở nên nhu hòa, từ lồng ngực lại dâng lên một luồng máu tươi tràn ra khóe miệng, toàn thân cao thấp đều gào thét đau đớn cùng mỏi mệt dùng chút sức còn sót lại buộc chặc hai cánh tay hoàn quanh eo nàng.

Thấy vẻ mặt khổ sở đau đớn như sắp chống đỡ hết nổi mất đi ý thức, Diệp Hòa liền vội hỏi vấn đề khiến hắn chú ý: “Vương gia, ngươi có biết chim nhạn vì sao bay đến phương Nam để trú Đông không vậy?”

Trọng thương lại chịu cái rét khắc nghiệt Kỳ Mạch vô lực đau đớn không chịu nổi, chỉ cảm thấy bóng tối giống như thủy triều mãnh liệt từ bốn phương tám hướng cuộn trào ập đến, giãy giụa đấu tranh giữa giữa sự sống cùng cái chết, mạnh giữ vững một tia lý trí, cố hết sức trả lời: “Nam Phương...... Ấm áp......”

“Không đúng. Là bởi vì nó bay quá mệt mỏi.”

“......”

“Động vật gì ngươi đánh chết nó sau đó ngươi lại chảy máu?”

“Con nhím......”

“Không đúng.Là con muỗi.”

“......”

“Vậy loại vải gì dùng kéo cắt bỏ mà không đứt?”

“Bắc gia mân cương...... Thiết tàm ti trù [tơ tằm ý]......”

“Sai rồi. Là thác nước.”

“......”

Diệp Hòa hỏi hết vấn đề này lại đặt vấn đề khác cố gắng tập trung sự chú ý của hắn không cho hắn mất đi ý thức. Thời gian tí tách trôi qua không biết bao lâu, cực độ rét lạnh cùng mỏi mệt giọng hai người dần dần yếu ớt, bọn họ không nhúc nhích nằm trên bãi cát, thân mật như người yêu ôm chặt nhau cho đến bóng đêm rút đi, trên bầu trời xuất hiện le lói tia sáng.

“Tìm được rồi, tìm được rồi! Bọn họ ở đây......” Một tên binh lính vui mừng quát tháo, cấm vệ sôi trào chạy đến.

Ánh mắt cố hết sức mở ra một khe hẹp nhìn những bóng người từ xa đến gần, Diệp Hòa an tâm để mặc bản thân ngủ thiếp đi.

……………….

Trong không gian yên tĩnh,ánh trăng xuyên thấu qua hai ngón tay rời đi, cô gái trên giường sắc mặt trắng bệch đôi môi tái nhợt, rõ ràng hai mắt nhắm nghiền bất tỉnh nhân sự nhưng mi tâm nhẹ nhàng nhíu lại không biết lo lắng cái gì, cô gái dung nhan thanh lệ như tuyết tiều tụy không chút huyết sắc nhưng đôi môi khẽ nhếch để lộ quật cường cùng bền bỉ làm cho người ta động dung.

Một đôi bàn tay to thon dài trong suốt thuần khiết chậm rãi đưa về phía gương mặt cô gái như mang theo vô hạn yêu thương cùng đau lòng bỗng nhiên dừng lại, bồi hồi do dự hồi lâu cuối cùng nhẹ nhàng rơi vào bên cạnh gò má, ngón tay gầy gò ôn nhu vỗ nhẹ lên khuôn mặt. Không biết qua bao lâu, mí mắt cô gái khẽ nhúc nhích, lông mi run rẩy,trong cơn mê mang vùng vẫy đấu tranh Diệp Hòa rốt cục mỏi mệt lấy lại ý chí khiến bản thân mở mắt, hoảng hốt nhìn màn lụa trên đầu, trong lúc nhất thời không biết bản thân đang ở nơi nào, song nhìn trên người đắp chăn bông quen thuộc, Diệp Hòa rất nhanh nhận ra nàng đang ở trong phòng Hạ Phủ.

Ý thức được bên cạnh có người, Diệp Hòa lúc cảnh giác nghiêng đầu nhìn lại, một giây sau liền giật mình.

Ngồi đầu giường là một nam tử thân mặc trường sam mộc mạc đơn giản, vải vóc không phải dạng đắt tiền nhưng có một loại khí chất thanh cao chậm rãi khuếch tán, trong con ngươi một mảnh ôn hòa, vẻ mặt bình thản yên lặng, khuôn mặt hết sức bình thường không hiển quý, thậm chí tiều tụy gầy gò, tóc mai lốm đốm trắng nhưng đôi mắt lại trong suốt lạ thường như biển sâu mênh mông mà thâm thúy bao dung vạn vật, rồi lại mang theo tang thương nói không nên lời.

“Tỉnh?” Nam tử khẽ mỉm cười, ánh mắt lẳng lặng nhìn nàng.

Diệp Hòa chống giường hẹp muốn ngồi dậy, kinh ngạc hô: “Bát gia?”

“Nghe Hạ thượng thư nói nàng ngủ mê man một ngày một đêm, ta không yên lòng cả đêm tới đây xem một chút.” Bát gia đưa tay đem nàng đở dậy, quan tâm đem gối mềm đặt phía sau lưng nàng,nhẹ giọng nói.

“Một ngày một đêm” Diệp Hòa vừa nghe lời này cơ hồ nhảy dựng lên, nhịn xuống bủn rủn cả người đau đớn nghiêng lên một phen túm lấy ống tay áo bát gia mất đi tĩnh táo gấp giọng hỏi: “Vậy khiêm Vương thế nào? Cấm quân có cứu hắn lên chưa? Hiện tại có bình yên vô sự?”

Ánh mắt bát gia vốn trầm tĩnh giờ lại lóe lên nét cười, ngưng mắt nhìn Diệp Hòa trầm ngâm một hồi mới nhẹ nhàng đè lại bả vai muốn động chậm rãi nói: “Nàng trước đừng nóng vội. Lúc cấm quân tìm được các ngươi, hắn mặc dù đã hoàn toàn không có ý thức cũng may còn một ý chí tồn tại.Chỉ là vết thương ngay bụng quá nặng, trải qua thái y cả đêm chữa trị, hôm nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”

Hời hợt trả lời vài câu, Diệp Hòa nghe được trong lòng run sợ, lá phổi bị hao tổn bụng trọng thương, trắng đêm thụ hàn, những điều này đều do nàng liên lụy...... Nếu không phải vì nàng bụng hắn sẽ không trúng kiếm, sẽ không rơi xuống vách đá, càng không phải bị nhốt cả đêm dưới vách núi...... Nghĩ đến đây, Diệp Hòa trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đủ loại tâm tình ùn ùn kéo đến, áy náy, hối hận, xin lỗi, cảm động......

Trong mũi bỗng nhiên truyền đến mùi thơm thoang thoảng của cơm, Diệp Hòa từ đủ loại tâm tình phục hồi tinh thần, đã nhìn thấy một chén cháo loãng mùi hương mê người.

Còn chưa kịp phản ứng, bát gia đã bưng bát cháo sứ, múc một muỗng đưa đến bên môi nàng, nói: “Đói bụng không? Cháo này được dùng than trong phòng ninh rất lâu. Trên người nàng thương thế không nhẹ, ngủ mê man một ngày một đêm ắt hẳn đói rồi.”

Đối mặt y ôn hòa thể thiếp đút từng muỗng, trong bụng Diệp Hòa cảm thấy ấm áp. Nếu đổi lại lúc trước bát gia cả đêm nhìn nàng, động tác thân mật quan tâm nàng, nàng chắc chắn mừng rỡ không dứt nhưng hiện tại trong lòng nàng chỉ lo lắng vết thương của Kỳ Mạch, chậm chạp không cách nào há mồm ăn cháo, cuối cùng xa cách nhận lấy chén cháo trong tay y bối rối nói: “Ta...... ta tự mình ăn.”

Nhìn động tác của nàng,trong mắt bát gia lóe lên tia khác thường rất nhanh chuyển sang thoải mái. Cầm qua quải trượng đặt bên cạnh, chậm chạp đứng dậy nhẹ giọng nói: “Ta phải đi rồi, trời đã sắp sáng ta ở lại e rằng không hay.Nàng ăn xong nghỉ ngơi một chút dưỡng tốt vết thương, rãnh rỗi ta sẽ trở lại thăm ngươi.”

Diệp Hòa gật đầu nhưng bát gia đi đến cửa đột nhiên dừng lại, do dự chỉ chốc lát giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên.

“Hòa Nhi.” Y không quay người lại chẳng qua thấp giọng nói: “Nàng là cô gái kiên cường nhất tốt đẹp nhất mà ta từng gặp, nàng vốn là người tính tình không câu chấp như làn gió không chịu trói buộc.Nếu không phải ta nàng sẽ không bị kéo trong vẫn đục tranh chấp hoàng cung, ngày ngày cẩn thận lo lắng đề phòng, nhiều lần rơi vào hiểm cảnh, tất cả đều do Kỳ Tử Phỉ ta vô năng, không cách nào mang cho nàng cuộc sống tươi đẹp yên bình.”

“Là ta tự mình chọn không trách được ngươi.” Diệp Hòa lắc đầu thấp giọng nói. Trong bụng có chút nghi ngờ, bát gia vì sao bỗng nhiên nói đến vấn đề này?

“Mấy ngày nay khổ nàng rồi.” Bát gia chống quải trượng không nhúc nhích đứng ở cạnh cửa, giọng nói thật tình mang theo chờ đợi như đang nói với nàng lại như tự mình lẩm bẩm: “Đợi thêm mười ngày,ta sẽ không cần sống trong đề phòng thế này......”

Diệp Hòa nghe vậy ngơ ngẩn vẫn chưa hỏi thăm nói thế là có ý gì, bát gia đã cất bước rời khỏi gian phòng.

Đợi thêm mười ngày nửa, không cần sống trong đề phòng thế này? Diệp Hòa yên lặng nhớ tới lời y vừa lẩm bẩm ngưng thần ngẫm nghĩ hồi lâu mới chợt hoảng hốt, mười ngày sau...... không phải là ngày thành thân của bát gia cùng trưởng công chúa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.