Đào Lộc Nhân mím chặt môi, cảm giác ngượng ngùng và xấu hổ như một cơn sóng dữ ào ạt tràn ngập, má nàng ửng đỏ từ cổ lên tận mang tai, cả người như thể vừa bị luộc chín.
Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng chắc chắn sẽ không hỏi câu hỏi đó.
Đào Lộc Nhân hối hận vô cùng, xen lẫn chút tự trách bản thân, nàng ngước mắt nhìn vào đôi mắt hơi nheo của người phụ nữ kia, chậm rãi nói: "Chị thấy hết rồi à?"
"Chụp lén lộ liễu như vậy, muốn không bị phát hiện cũng khó," Thương Án nhét khẩu trang vào túi áo blouse trắng, cười nói: "Muốn chụp tiếp không? Lần này có thể chụp công khai rồi."
Đào Lộc Nhân cố gắng bỏ qua cảm giác xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, lấy điện thoại ra, bật chế độ máy ảnh, nhìn vào người phụ nữ trong ống kính: "Chị ơi, chị tạo dáng chút đi?"
"Tùy em thôi," Thương Án nói: "Dù sao cũng là chụp cho em xem mà."
Đào Lộc Nhân cong môi lên, trước tiên chụp một bức hình cận cảnh cô, sau đó đi lên vài bậc cầu thang, kéo xa ống kính: "Chị làm dấu V đi."
Thương Án làm dấu V.
Đào Lộc Nhân thấy lạ là một kiểu pose hình sến sẩm thế mà khi Thương Án làm thì lại đẹp đến lạ thường. Dù ở tư thế nào, Thương Án cũng tỏa ra một vẻ đẹp đặc biệt, chói mắt sáng rỡ.
Đào Lộc Nhân chụp một tấm rồi tiến lại gần Thương Án, bật chế độ selfie.
Thương Án nhìn cô gái nhỏ trong ảnh, gương mặt xinh đẹp sắc sảo, đuôi mắt hơi cong lên, đôi môi mím chặt, có chút lạnh lùng.
Thương Án hạ tay đang làm hình chữ V, đưa tay chạm nhẹ vào khóe môi Đào Lộc Nhân rồi nhẹ nhàng nâng lên: "Cười một chút."
Đào Lộc Nhân "cười".
Thương Án vẫn giữ nguyên tay, khóe miệng khẽ cong lên, Đào Lộc Nhân chụp lại khoảnh khắc này, Thương Án cười: "Đi thôi."
Vừa đi về phía phòng in, Đào Lộc Nhân vừa cúi đầu ngắm bức ảnh mới chụp, zoom cận vào gương mặt hoàn hảo của Thương Án, không kìm được mà thốt lên: "Bạn gái mình đẹp quá!"
Thương Án đẩy cửa phòng in, đưa tài liệu cho thầy giáo đang ngồi trong. Có vẻ như Thương Án thường xuyên đến đây nên thầy giáo không hỏi gì mà trực tiếp lấy tài liệu và bắt đầu in.
Trong lúc thầy giáo đang mải mê với máy photocopy, Thương Án tinh nghịch chọc chọc tay của Đào Lộc Nhân: "Bạn gái chị cũng xinh lắm đấy."
"Thế theo chị, bạn gái ai xinh hơn?" Đào Lộc Nhân cố tỏ ra nghiêm túc.
"Dĩ nhiên là bạn gái chị rồi," Thương Án trả lời một cách tự tin: "Gu thẩm mỹ của chị đệ nhất thiên hạ."
Hai cô nàng làm những trò nghịch ngợm nhỏ nhẻ, giọng nói thì khe khẽ như đang thì thầm. Nhưng mà cả phòng photocopy lúc đó chỉ có mỗi hai đứa, thầy giáo vừa cầm tập tài liệu mới in xong thì quay đầu lại, vẻ mặt hơi bất ngờ: "Các em có thể nhỏ tiếng lại được không? Thầy chưa bị điếc đâu, nghe hết đấy."
Thương Án và Đào Lộc Nhân vội vàng rút tay lại, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Thầy giáo đã làm việc ở trường đại học đủ lâu rồi, chuyện tình cảm giữa các bạn nữ cũng chẳng có gì lạ. Thầy ấy đẩy nhẹ chiếc kính lên, nhìn thẳng vào Đào Lộc Nhân, hỏi một cách nghiêm túc: "Vậy là bạn này là bạn gái của em à?"
Thương Án gật đầu cười.
"Trời ơi, đẹp gái quá đi!" Thầy giáo vừa nói vừa nhìn sang Thương Án: "Em cũng đẹp không kém, hai đứa đều đẹp hết cả. Mà sao em có bạn gái rồi mà không chịu nói với thầy một tiếng nào?"
"En ấy không thường đến đây ạ." Thương Án cười nhẹ: "Giờ thầy biết rồi ạ."
Thầy giáo gật gù: "Không độc thân là tốt rồi." Ông cười tươi rói: "Nói thật, thầy thấy bạn bè cùng lớp của em ai cũng có đôi có cặp, ba ngày hai buổi lại đến đây, chỉ có mình em là suốt ngày một mình một bóng, thầy lo lắm."
Thương Án cười khẩy một tiếng: "Không cần lo đâu ạ."
Đào Lộc Nhân từ đầu đến cuối không nói gì, nghe vậy nàng chớp chớp mắt, nắm lấy tay Thương Án một cách rõ ràng: "Chị ấy không đơn độc đâu ạ."
"Chị ấy có em rồi."
Ra khỏi trường, Thương Án thắt dây an toàn, nghiêng đầu hỏi: "Đi ăn tối ở đâu nào?"
Đào Lộc Nhân nhẹ nhàng đáp: "Chị muốn ăn gì ạ?"
"Gì cũng được."
Đào Lộc Nhân suy nghĩ một chút: "Vậy mình đi ăn đồ Nhật nhé, nhà hàng ở đường Phúc Vĩnh ngon lắm."
Đào Lộc Nhân vốn dĩ rất hào hứng khi vừa nhận được lương. Nhưng không hiểu sao, sau khi nghe những gì thầy giáo ở phòng in kể, tâm tình chợt cảm thấy buồn bã.
Dù chỉ nói vài câu ngắn ngủi, thầy giáo đã hình dung nên một bức tranh khá đầy đủ về cuộc sống một mình của Thương Án: ăn một mình, làm thí nghiệm một mình, và cả những ngày tháng cô đơn trên giảng đường.
Người khác đều có bạn.
Chỉ có Thương Án, lẻ bóng một mình.
Thầy giáo kể rằng trước giờ cứ nghĩ Thương Án chưa từng yêu ai, ai ngờ cô đã có bạn gái từ lâu rồi. Nhưng thật không may, bạn gái cô lại khá vô tâm. Suốt những năm đại học, chỉ tập trung vào việc học, rồi sau khi ra trường thì xách vali sang nước ngoài luôn. Thương Án hầu như phải một mình bay qua bay lại để gặp người yêu.
Đào Lộc Nhân chợt nhớ lại năm đầu tiên nàng du học.
Ngoài những giờ học tập, giao lưu với thầy cô và bạn bè, điều nàng mong chờ nhất mỗi tháng là đầu tháng, Thương Án sẽ đến thăm.
Nhưng nàng chỉ đơn thuần mong đợi vậy thôi, chưa bao giờ nghĩ rằng Thương Án có thể bận rộn với những việc riêng, hoặc bỏ lỡ những cơ hội quý giá khác chỉ để gặp mình.
Càng nghĩ, Đào Lộc Nhân càng cảm thấy đau nhói, như có bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim nàng, xé nát từng chút một, nỗi đau cứ thế lan rộng.
Rõ ràng nàng là người yêu Thương Án trước, vậy mà cuối cùng, người luôn hy sinh lại là cô.
Đào Lộc Nhân nhìn ra khung cửa sổ, nơi cảnh vật ngoài kia đang trôi qua, nàng mím chặt môi, cảm giác nghẹn ngào và đau khổ bao trùm lên tất cả.
Suốt quãng đường, nàng hầu như không nói gì, cho đến khi đồ ăn được dọn ra, nàng vẫn im lặng, không còn vẻ tươi tắn như lúc trước. Thương Án nhìn nàng một cái: "Em làm sao vậy?"
Đào Lộc Nhân không trả lời.
"Có phải em không khỏe?" Thương Án hỏi lại.
Đào Lộc Nhân lắc đầu một cái.
Thương Án nhẫn nại hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Đào Lộc Nhân vốn dĩ không muốn nói, tự mình giải quyết là được rồi. Nhưng có lẽ Thương Án mang theo một loại ma lực gì đó, nàng không nhịn được, nghẹn ngào rất nhẹ.
Thương Án sững sờ: "Sao thế?"
"Em đối xử với chị không tốt, yêu chị cũng không tốt", Đào Lộc Nhân lau mắt: "Em luôn nói thích chị, nhưng chẳng làm được gì cả. Em đúng là một con hồ ly tinh, một con hồ ly tinh chính hiệu."
Thương Án rất ít khi thấy nàng khóc, gần như chưa từng. Cô đặt đũa xuống, vòng qua bàn ngồi cạnh cô gái nhỏ, cười khẽ: "Đừng tự hạ thấp mình như vậy."
Cô vuốt ve khóe mắt đỏ hoe của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói: "Sao lại nói là đối xử với chị không tốt, chị thấy rất tốt mà, mỗi lần lãnh lương còn rủ chị đi ăn ngon."
"Cái đó... cái đó không tính là gì", Đào Lộc Nhân bắt đầu khóc nức nở, nàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, vừa khóc vừa lục lọi trong chiếc túi nhỏ của mình, lấy ra một chiếc thẻ, nhét vào tay Thương Án: "Cho chị."
Thương Án: "Cái gì đây?"
"Thẻ lương, mật khẩu là... là sinh nhật của chị", Đào Lộc Nhân cố gắng kìm nén nước mắt, giọng nói vẫn còn nghẹn ngào: "Em muốn bù đắp cho chị, cho chị tất cả những gì mình có."
Thấy Thương Án không nhận,, Đào Lộc Nhân cảm thấy cô có thể ngại ngùng, nói: "Chị cứ cầm đi, dù sao sau này kết hôn rồi, hai ta cũng là một gia đình mà."
Lí do này nghe có vẻ hợp lí, thuyết phục được Thương Án, cô khẽ cong môi: "Vậy thì chị nhận nhé."
Đào Lộc Nhân khóe mắt hồng hồng nhìn cô, chui vào lòng cô, ôm lấy eo cô rồi nức nở khóc.
Thương Án: "..."
Cô cũng chẳng hiểu sao mọi chuyện lại rẽ sang hướng này. Ban đầu chỉ định đi ăn một bữa thật thịnh soạn, cuối cùng lại tự dưng rơi vào trạng thái u sầu.
Ăn qua loa xong bữa, tâm trạng của Đào Lộc Nhân vẫn không khá hơn. Nàng lảm nhảm suốt cả đoạn đường về, tự trách mình là một người bạn gái tệ thế nào, và hứa sẽ đối xử tốt với Thương Án hơn nữa, bù đắp cho những thiếu sót trước đây.
Tối hôm đó, Đào Lộc Nhân ôm gối đến phòng của Thương Án. Lần này, nàng không viện cớ lạc đường nữa mà nói thẳng: "Mấy năm yêu nhau mà để chị ngủ một mình, giờ em về rồi thì phải ngủ chung với chị, coi như bù lại."
Thương Án: "..."
Hóa ra, bù đắp mà nàng nói là thế này.
Đào Lộc Nhân nói rất nghiêm túc: "Em không thể để chị ngủ một mình được."
Thương Án mỉm cười: "Được."
Đào Lộc Nhân nhìn cô, bổ sung: "Không chỉ tối nay đâu, mà là tất cả những đêm sau nữa."
Thương Án gật đầu: "Được."
"Vậy là từ giờ mình sẽ ngủ chung phòng rồi đúng không?" Đào Lộc Nhân nằm xuống giường cười lớn. Mới khóc xong nên mắt nàng vẫn còn ướt, đầu mũi hơi đỏ.
Thương Án hôn lên má nàng: "Không khóc nữa à?"
Đào Lộc Nhân ngạc nhiên, nói bằng giọng trách móc: "Sao chị muốn em khóc nữa vậy? Em khóc xấu lắm..."
"Xinh mà," Thương Án hôn lên môi nàng: "Nhất là lúc khóc..."
Lúc đầu, Đào Lộc Nhân cứ ngỡ chị gái mình có sở thích kỳ lạ là thích nhìn người khác khóc. Phải đến khi những nụ hôn dần chuyển thành những cái chạm thân mật hơn, rồi nàng bị ép vào những tư thế khác nhau, những tiếng nấc nghẹn mới bật ra khỏi cổ họng.
Ngay giây tiếp theo, nàng nghe thấy tiếng cười khoái trá của Thương Án.
"..."
Đào Lộc Nhân bắt đầu nghi ngờ rằng tất cả chỉ là một trò đùa.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Thương Án đã không còn ở đó, nàng vội vàng kiểm tra cơ thể, may mắn là vẫn còn mặc chiếc áo phông đen.
Sau khi tắm rửa xong, nàng mở điện thoại và vào một nhóm chat có tên "Ai cạo đầu trước thì thua". Mọi người trong nhóm đang náo nức ăn mừng vì hôm nay được nghỉ.
Nàng dừng lại một chút, nhìn vào lịch.
Chủ nhật, ngày nghỉ.
Ngoài ra, còn có rất nhiều tin nhắn khác từ bạn bè. Bàng Tây chia sẻ bài viết về sức khỏe, giới thiệu một vài tài khoản uy tín về cấy tóc, Nghiêm Gia hỏi về cảm nhận khi mặc đồ lót gợi cảm như nào, Mạnh Dao hỏi khi nào nàng rảnh để qua chơi.
Đào Lộc Nhân trả lời hết tin nhắn, cảm thấy mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.
Quay trở lại phòng khách, trên bàn ăn có sẵn bánh sinh tố và cháo. Có lẽ Thương Án vừa mới đi không lâu, cháo vẫn còn nóng. Ăn xong, Đào Lộc Nhân quyết định ngủ thêm một giấc.
Hôm nay không phải ngày làm việc, tỉnh giấc, Đào Lộc Nhân quyết định sẽ đến trường cũ thăm bạn gái.
Thầy giáo ở phòng in bảo Thương Án thường hay một mình một bóng, trông có vẻ cô đơn. Với tư cách bạn gái, Đào Lộc Nhân cảm thấy mình cần dành nhiều thời gian cho Thương Án hơn, không muốn để cô cảm thấy cô đơn.
Đồng thời, nàng cũng muốn mọi người biết rằng Thương tiến sĩ đã có chủ rồi, để tránh những hiểu lầm không đáng có.
Đào Lộc Nhân trang điểm thật xinh trước gương. Khuôn mặt vốn đã thanh tú nay càng thêm rạng rỡ, đôi mắt khẽ nheo lại càng thêm phần quyến rũ, nàng chụp một tấm hình tự sướng rồi gửi cho Thương Án kèm theo tin nhắn:
T: Hôm nay em rảnh.
T: Sẽ qua đó tìm chị.
S: Xinh quá.
S: Được, đợi em.
T: { mèo con hôn má.jpg }
Tuy có tham gia vài dự án nghiên cứu hợp tác với các công ty khác, phần lớn thời gian, Thương Án vẫn gắn bó với trường học. Cuộc sống của cô, theo đúng như cách cô tự nhận xét, khá đơn điệu: làm thí nghiệm, đọc tài liệu, viết luận văn.
Đào Lộc Nhân đi thẳng đến phòng thí nghiệm dưới lầu.
Nàng nhắn tin, không lâu sau, Thương Án từ bên trong bước ra, tay cầm chiếc cặp laptop: "Đi thư viện không?"
"Được thôi." Thực ra, Đào Lộc Nhân đến đây chủ yếu để bầu bạn với cô, đi đâu cũng được.
Thương Án vừa nói vừa lấy điện thoại ra đặt chỗ tại thư viện, đồng thời ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt dừng lại.
Đào Lộc Nhân hoài nghi trên mặt mình có gì đó bất thường: "Sao thế?"
Thương Án tháo chiếc mũ đang đội trên đầu, đặt lên đầu Đào Lộc Nhân, điều chỉnh vành mũ thấp xuống: "Trông xinh đấy, che nắng nữa."
Góc môi Đào Lộc Nhân khẽ nhếch: "Ừm."
Thương Án cười khì, lại cúi đầu xuống, phát hiện chỗ ngồi tại thư viện đã kín hết. Cô suy nghĩ một lát rồi đề nghị: "Thư viện hết chỗ rồi, chị tìm phòng học trống nhé."
"Được."
Gần thi cuối kỳ rồi, tìm phòng học trống quả là nan giải. Mỗi phòng đều có vài người đang cắm đầu ôn bài, hai cô gái đành chọn đại một phòng có khoảng bốn năm người đang học rất chăm chỉ.
Hai người chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, rồi ngồi xuống.
Thương Án mở laptop ra, bên cạnh là mấy cuốn sách chuyên ngành dày cộp, chắc là đang làm luận văn. Còn Đào Lộc Nhân, vì không có gì làm, lại không muốn làm phiền người khác, đành cắm tai nghe vào điện thoại, thỉnh thoảng lại liếc sang chỗ Thương Án.
Một lúc sau, ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ ngày càng rực rỡ, khiến người ta cảm thấy hơi buồn ngủ.
Đào Lộc Nhân gác điện thoại xuống, ngáp một cái dài.
"Ừm", Đào Lộc Nhân kéo rèm cửa lại, lười nhác tựa đầu lên bàn: "Em ngủ chút."
Thương Án vội lấy chiếc áo khoác nhỏ của mình đắp lên nàng, rồi vỗ nhẹ lên đầu cô gái nhỏ, giọng dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Ngủ đi."
Tuy đã ngủ lại một giấc, nhưng Đào Lộc Nhân vẫn không thực sự buồn ngủ. Nàng được bao bọc trong hơi ấm của Thương Án, ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên chiếc áo khoác, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi tỉnh dậy, nàng bị tiếng nói chuyện lơ mơ đánh thức.
Đào Lộc Nhân nhíu mày, đưa tay kéo chiếc áo khoác xuống một chút, lộ ra đôi mắt đẹp vẫn còn vẻ ngái ngủ, nhìn về phía cô gái đang đứng cạnh Thương Án, tay cầm điện thoại.
Cô gái không hề hay biết sự tồn tại của nàng, vẫn đang nói chuyện với Thương Án: "Học tỷ, em cũng học sinh học, có nhiều chỗ thầy giảng em chưa hiểu lắm, có thể hỏi chị riêng được không ạ?"
Thương Án nhìn cô gái xa lạ, bật cười: "Sao em không hỏi thầy đi?"
"Thầy ấy bận quá mà," Cô gái thấy lý do này nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn, đành thẳng thắn bày tỏ: "Thật ra em muốn xin số điện thoại của chị, chị đẹp quá."
"..."
Thấy Thương Án không nói gì, cô gái mạnh dạn tiếp tục: "Chị đừng vội từ chối em, em cảm nhận được, chị thích con gái."
"Thế em có cảm nhận được là chị đã có bạn gái không?" Thương Án vừa nói vừa nghiêng đầu sang bên cạnh, ánh mắt chạm vào đôi mắt lạnh lùng, không chút cảm xúc của cô gái nhỏ, cô khựng lại một chút rồi cười: "Tỉnh rồi à?"
"Không sao," Thương Án kéo áo khoác lên, vuốt nhẹ mái tóc rối bời của cô gái nhỏ sang một bên: "Ngủ tiếp đi."