Lộc Minh Hướng Án - Bách Lạp Lộ

Chương 68



Thích chân chị à?

Đào Lộc Nhân khi say khác hẳn lúc bình thường. Mới đây còn là chiếc máy lạnh siêu cường, mặt không cảm xúc, chuyên ghi thù vặt, vậy mà vừa chạm chút rượu nếp, nàng đã lập tức biến thành một cô nàng ngọt ngào, mềm mại, đến cả hơi thở cũng phảng phất mùi mật.

Nghiêm Gia chậc lưỡi.

Quả nhiên, phụ nữ ai cũng có hai mặt.

Nhưng điều mà Nghiêm Gia không ngờ tới là, Đào Lộc Nhân, khi say rượu, lại thích kể những bí mật về đời sống tình dục cho người khác nghe. Cuộc gọi vẫn còn đang kết nối, Nghiêm Gia khẽ ho, cố nhịn cười: "Này, chị Thương Án cũng nghe thấy rồi đấy, là cậu ấy chủ động nói ra mà, em đâu có cố ý muốn biết, có chuyện gì đâu mà liên quan đến em ——"

Đào Lộc Nhân nghiêng đầu, nhìn vào màn hình gọi điện trên điện thoại, nhíu mày: "Mình đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, thứ cậu có được là bản sao thôi."

Nghiêm Gia cười đến nỗi ngả người ra sau, còn cố ý đáp lại: "Đúng rồi, đúng rồi, là bản sao."

"Vậy cậu còn chưa cúp máy à," Đào Lộc Nhân chậm rãi ngồi xuống: "Nói chuyện với bản sao làm gì?"

Đầu dây bên kia vẫn im lặng, sau khi Đào Lộc Nhân nói xong câu đó, có một tiếng cười rất nhẹ, nghe có vẻ lạnh lẽo, Nghiêm Gia cuối cùng cũng báo địa chỉ, cúp máy, quay lại nói với Đào Lộc Nhân: "Lộc à, địa vị trong gia đình của cậu thế nào?"

"Địa vị à," Đào Lộc Nhân suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Mình không có địa vị."

Nghiêm Gia không biết nên cười nhạo hay thương hại nữa, cuối cùng chỉ gật đầu. Cô nàng mở ứng dụng mua sắm trực tuyến, tìm kiếm loại vòng hoa nào phù hợp để tặng, có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ cần đến.

Thương Án dừng lại trước cửa sổ xe, gõ nhẹ. Thân hình mệt mỏi của Đào Lộc Nhân dần tỉnh táo, nàng nhìn thẳng vào người phụ nữ bên kia ô kính.

Nghiêm Gia hạ kính xe.

Đào Lộc Nhân nhìn chằm chằm vào người phụ nữ vài giây, rồi thốt lên ngạc nhiên: "Đây là cái bóng hay là bản thể vậy?"

Thương Án sắp bật cười vì tức giận, cô hỏi lại: "Em nghĩ thế nào?"

Đào Lộc Nhân vẫn còn vẻ ngơ ngác, Thương Án kéo cửa xe ra, khom người xuống, như muốn cảm nhận hơi thở của nàng. Đào Lộc Nhân chắc chắn rằng đây chính là người mình muốn gặp, nàng đưa tay ra: "Ôm em một cái."

Thương Án cứng người lại.

Đột nhiên mọi tức giận đều tan biến.

Cô ôm chặt lấy eo cô gái nhỏ, nhấc nàng lên khỏi chiếc xe rồi đóng sầm cửa lại. Quay sang "người tài xế" vẫn đang giả vờ tập trung lái xe, cô mỉm cười: "Vậy chị đưa em ấy về trước."

Nghiêm Gia cười sáng rỡ: "Chú ý an toàn."

Ánh đèn thành phố dần nhạt nhòa, nhường chỗ cho màn đêm bao trùm, vệt nắng cuối cùng của ngày tàn vẫn còn vương vấn trên bầu trời.

Chiếc xe của Nghiêm Gia vụt đi, để lại hai bóng người đứng yên lặng dưới ánh đèn đường, Thương Án vẫn nắm chặt lấy tay cô gái nhỏ, nhíu mày khi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: "Em uống bao nhiêu rồi?"

Đào Lộc Nhân đưa mấy ngón tay lên đếm, vẻ mặt lơ mơ: "Một chai... à không, hai chai."

"Không phải," Nàng nhăn mặt, có vẻ bối rối: "Rốt cuộc là bao nhiêu?"

Thương Án: "..."

Thương Án im lặng, buông tay nàng ra, thay vào đó là nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo chúng đi về phía trước. Ánh mắt cô lạnh lùng: "Lần sau mà uống nhiều nữa, chị đánh em."

Đào Lộc Nhân lững thững đi theo sau, miệng lẩm bẩm: "Đánh người là không tốt đâu."

Thương Án không thèm đáp lại.

"Với lại em làm sai chuyện gì mà chị đánh em?" Đào Lộc Nhân nói đầy lí lẽ: "Em chỉ uống có một chai rượu thôi mà, nếu chị đánh em thì em sẽ không chơi với chị nữa. Sau này em sẽ tìm một người bạn gái khác không đánh mình."

Thương Án nhìn nàng một cách lạnh lùng: "Được, vậy thì đừng chơi với chị nữa."

Đào Lộc Nhân nhìn thẳng vào mắt cô vài giây, bĩu môi: "Sao chị lại dữ như vậy?"

"Vậy thì em sẽ không uống nữa, sẽ không uống nữa được chưa?" Đào Lộc Nhân nắm chặt tay cô, vẻ mặt ủy khuất nói: "Chị đừng bỏ em mà."

"..."

Thương Án thở dài, giơ tay gọi một chiếc taxi, cùng nhau ngồi vào ghế sau. Thương Án nhìn cô gái nhỏ có khuôn mặt ửng hồng vì say rượu, véo nhẹ má nàng: "Ủy khuất cái gì, chị có nói gì đâu."

"Chị nói rồi," Đào Lộc Nhân nói: "Chị nói không chơi với em nữa."

"..." Thương Án hôn nhẹ lên môi nàng: "Về nhà ngủ đi, tỉnh rượu rồi tính."

Có lẽ bị dọa sợ thật, con đường về nhà trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Đào Lộc Nhân như một cái xác không hồn, nằm dài ra sofa, tay lục lọi trong túi quần một lúc lâu, cuối cùng rút ra một chiếc túi nilon đen nhăn nhúm.

"Em không ói đâu nhé!" Nàng nhìn cô với ánh mắt cầu xin sự khen ngợi.

Thương Án gật đầu qua loa, kéo mở tủ lạnh, lấy ra một hũ mật ong nhỏ rồi pha với nước ấm, đưa cốc nước cho người đang say khướt.

"Ngọt hơn rượu nhiều." Đào Lộc Nhân uống một ngụm rồi nhấp nháp môi.

Góc môi Thương Án khẽ cong lên: "Vậy sau này uống ít rượu thôi."

Đào Lộc Nhân gật đầu.

Uống xong cốc nước mật ong, Đào Lộc Nhân nằm dài ra sofa định ngủ, Thương Án kéo nàng dậy: "Đi tắm."

Đào Lộc Nhân lập tức tỏ vẻ không hài lòng, nhưng cũng không dám cãi lại, chỉ ậm ừ: "Biết rồi."

Thương Án nhướn mày, cười một tiếng.

Trong khi bạn gái đang tắm, Thương Án thư thả ngồi trên sofa, rót cho mình một ly nước. Tay lướt trên màn hình điện thoại, trả lời những tin nhắn mới. Bất chợt, một tiếng động lớn vang lên từ phía nhà tắm, Thương Án cau mày, vội buông chiếc điện thoại xuống.

Thương Án gõ nhẹ vào cánh cửa: "A Nhân, sao thế?"

"Vỡ rồi." Giọng nói của Đào Lộc Nhân vọng ra, nhỏ đến mức chỉ đủ để nghe thấy.

Thương Án kiên nhẫn hỏi lại: "Vỡ cái gì vậy? Có bị thương không?"

"Chảy máu." Đào Lộc Nhân vẫn đáp lại bằng giọng nói nhỏ nhẹ.

Thương Án đắn đo một lát, cuối cùng vẫn quyết định vào xem. Cô xoay nắm cửa, bước vào bên trong, cảnh tượng trước mắt khiến cô giật mình. Căn phòng ngập tràn một màu đỏ tươi, nhưng không phải là máu người. Hóa ra, một chiếc chai sữa tắm đã bị đổ, phần nắp bị vỡ toạc ra, chất lỏng màu đỏ sẫm tràn ra sàn nhà, nhuộm đỏ cả một vùng gạch men trắng.

Mà Đào Lộc Nhân thì...

Thương Án liếc mắt nhìn qua, cô gái nhỏ đứng dưới vòi sen, không mảnh vải che thân, mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cái bình vỡ. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, cũng không hề tỏ ra ngượng ngùng, chỉ tay xuống sàn nhà nói: "Thật sự là chảy máu rồi."

"..."

Thương Án cảm thấy đêm nay mình như đang sống trong một giấc mơ kỳ ảo. Cô dọn dẹp phòng tắm, cố gắng kìm nén những xáo động trong lòng, rất nghiêm túc tắm rửa cho bạn gái. Cuối cùng, sau khi thu dọn sơ qua, cô mới chìm vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng hôm sau, Đào Lộc Nhân thức dậy theo thói quen. Nàng nằm trong vòng tay của Thương Án, theo bản năng đưa mắt nhìn xuống cơ thể mình, phát hiện mình đang mặc đồ ngủ.

Thương Án vẫn chưa tỉnh, nàng không muốn làm phiền, nhẹ nhàng đứng dậy. Vừa mới cử động, đã bị người phụ nữ ôm chặt trở lại: "Chị đã xin nghỉ cho em rồi, ngủ thêm một chút nữa đi."

Đào Lộc Nhân có chút mơ hồ, còn chưa kịp phản ứng, tại sao phải xin nghỉ.

Nàng chớp mắt, ừ một tiếng rồi nằm trở lại

Ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của người phụ nữ kia.

Hai người nhìn nhau, Đào Lộc Nhân từ tốn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Thương Án vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy ẩn ý, chờ nàng chủ động thú nhận, kết quả cô gái nhỏ lại vô cùng tự nhiên đối diện với cô, chẳng hề tỏ ra có gì bất ổn.

Thương Án gợi ý: "Hôm qua."

"Hôm qua à?" Đào Lộc Nhân suy nghĩ một lúc, vẫn với phản ứng như cũ: "Hôm qua làm sao?"

Thương Án: "..."

Đào Lộc Nhân có thói quen mất trí nhớ sau khi uống rượu, những gì xảy ra khi say xỉn đều bị nàng lãng quên. Thương Án đây là lần đầu tiên phát hiện ra đặc điểm này của bạn gái, im lặng vài giây rồi quyết định không so đo nữa: "Không có gì đâu."

Tuy nói vậy, nhưng biểu cảm của cô rõ ràng là có chuyện gì đó xảy ra.

Đào Lộc Nhân biết mình có tật xấu này, nàng cảm thấy hơi lo lắng: "Thật sự không sao chứ?"

Thương Án có vẻ vẫn còn ngái ngủ, không trả lời, ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng rồi ngủ tiếp. Cảm nhận hơi ấm bao quanh, Đào Lộc Nhân dần dần cũng chìm vào giấc ngủ, không còn để ý đến chuyện đó nữa.

Hai tiếng sau, Thương Án thức giấc đi rửa mặt, Đào Lộc Nhân ôm chăn thêm hai phút rồi mới dậy. Vào đến phòng tắm, ánh mắt nàng dừng lại trên đôi chân của người kia trong hai giây.

Thương Án mặc bộ đồ ngủ dài tay và quần short ngắn cũn cỡn, vừa đủ che đi phần gốc đùi, để lộ ra đôi chân thon dài, trắng nõn như tạc tượng, đẹp đến mê hồn.

Đào Lộc Nhân không tự chủ được mà nhìn lâu hơn một chút.

Thương Án đang đánh răng, nhìn thấy cô gái nhỏ trong gương đang chăm chú nhìn vào đôi chân của mình. Khoảng vài chục giây trôi qua, ánh mắt ấy vẫn không hề rời đi.

Thương Án trong miệng toàn bọt trắng, rồi bỗng bật cười: "Thích chân chị à?"

Đào Lộc Nhân giật mình, não bộ chưa kịp phản ứng đã vội vàng phủ nhận: "Không có, không thể nào, sao lại thích được."

"Vậy ai là người thừa dịp lúc chị ngủ, lén lấy thước đo, biết rõ trên đầu gối trái chị, cách ba phẩy năm centimet có một nốt ruồi?" Thương Án hỏi.

Đào Lộc Nhân cứng đờ, lặng lẽ cúi đầu, suy nghĩ xem ai đã tiết lộ chuyện này. Đột ngột, nàng nhớ lại câu hỏi của Thương Án vào buổi sáng.

Một cảm giác tuyệt vọng bao trùm lấy Đào Lộc Nhân, nàng cuối cùng cũng hiểu rõ ý nghĩa của câu "tự làm tự chịu".

Nhưng Đào Lộc Nhân vẫn phải cứng miệng: "Em không biết."

"Thật không biết?" Thương Án nhướn mày.

Đào Lộc Nhân căng thẳng nuốt nước miếng, bắt đầu tự đánh răng: "Để em nghĩ đã..."

"Được thôi," Thương Án đã vệ sinh cá nhân xong nhưng không rời đi, cô ung dung tựa vào khung cửa: "Chị sẽ ở đây chờ em nhớ ra."

Cả quá trình đánh răng, Đào Lộc Nhân khó chịu vô cùng.

Tuyệt vọng nhận ra những ý nghĩ biến thái mà nàng đã giấu kín bấy lâu nay lại bị phơi bày ra ánh sáng, và người gây ra tất cả lại chính là bản thân mình. Đào Lộc Nhân nhắm mắt lại, trong khoảnh khắc này, hình ảnh đêm đó, nàng lén lút dùng thước đo đạc đôi chân của Thương Án vẫn hiện rõ trong đầu.

Sức hấp dẫn của một người có thể đến từ nhiều yếu tố, tính cách, cách đối nhân xử thế, và những thứ bề nổi nhất, trực quan nhất chính là ngoại hình. Thế nhưng, chỉ riêng yếu tố này thôi, Thương Án đã sở hữu hai tuyệt phẩm.

Một là gương mặt, hai là đôi chân.

Cũng giống như gương mặt không hề thay đổi theo thời gian, đôi chân của cô vẫn giữ nguyên vẻ đẹp thuần khiết, đến nỗi bất cứ ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ. So với những chiêu trò khoe sắc khác, đôi chân ấy mới thực sự hút hồn và quyến rũ.

Đào Lộc Nhân lần đầu chú ý đến điều này là tại đại hội thể thao năm lớp 10 của Thương Án. Ban đầu, nàng chỉ đơn thuần thấy đẹp mắt nên mới nhìn chăm chú. Nhưng rồi khi cả hai trở thành một cặp, những đêm nằm cạnh nhau đã khơi dậy trong nàng những suy nghĩ kỳ lạ, thậm chí có phần biến thái.

Và rồi một đêm nọ, Đào Lộc Nhân đã lén lút đo đạc một nốt ruồi trên cơ thể cô bằng thước dây.

Nhưng cũng chỉ dám làm mỗi việc đó, chứ không dám làm gì khác.

Đào Lộc Nhân không dám nhìn thẳng vào mắt Thương Án, nghi ngờ mình đã trở thành một hình tượng ác ma biến thái trong mắt cô. Nàng lề mề rửa mặt, suy nghĩ xem lát nữa phải đối phó thế nào, Thương Án bất ngờ có động thái.

Cô lấy khăn trên giá, lau những giọt nước trên mặt Đào Lộc Nhân, hỏi: "Nghĩ xong chưa?"

"À..." Đào Lộc Nhân vẫn muốn vùng vẫy thêm chút nữa.

"Ba phẩy năm centimet, chính xác đến từng milimet đấy," Thương Án nhướn mày: "Nói đi, còn đo chị chỗ nào nữa?"

"Không có đâu," Đào Lộc Nhân trưng ra vẻ mặt "chị có tin em không" ấy: "Thật sự là không có nữa rồi."

"Ừm." Thương Án lau mặt cho nàng xong, vứt khăn vào chỗ cũ, đi rửa tay rồi vào phòng khách, Đào Lộc Nhân theo sau cô một cách bản năng: "Thật sự là không có nữa rồi."

Thương Án nheo mắt lại, trước khi Đào Lộc Nhân kịp phản ứng, ôm nàng đặt lên tay vịn mềm mại của sofa.

Đào Lộc Nhân sững sờ, ngẩng đầu lên, môi vô tình chạm vào cằm cô.

"Giờ tỉnh táo rồi," Thương Án cười khẩy: "Chúng ta tính sổ nhé."

Đào Lộc Nhân cảm nhận được bầu không khí căng thẳng: "Tính... tính sổ gì cơ?"

"Lúc chị ngủ, em lén đo chị, nghĩ lại vẫn thấy hơi rùng mình," Thương Án trầm ngâm: "Hay là từ giờ em đừng có lạc đường nữa, không biết đâu một ngày nào đó, chị sẽ bị em đo hết toàn thân mất."

Thương Án chợt nhớ ra điều gì đó: "À đúng rồi, cái miệng em cũng thật là, cứ thích nói lung tung. Lúc say rượu lại càng thích kể lể."

Đào Lộc Nhân ngượng ngùng nhìn cô: "Từ giờ em không uống rượu nữa."

Thương Án cúi đầu nhìn nàng: "Thật không?"

"Thật mà," Đào Lộc Nhân ôm lấy cổ cô, hôn nhẹ lên cằm cô để nịnh nọt: "Không uống nữa, cũng không lén đo nữa."

Thương Án hơi cúi đầu, cắn nhẹ vành tai nàng, ngón tay khẽ nâng tà áo, lướt qua làn da trắng muốt, rồi từ từ vuốt ve theo đường cong mềm mại của lưng.

"Quên nói, hôm qua chị phục vụ em tắm."

Cơ thể Đào Lộc Nhân run lên, những ngón tay gầy guộc siết chặt lấy chiếc ghế sofa, giây lát sau, mọi lời nói đều bị nuốt gọn vào trong, chỉ còn lại tiếng nỉ non bên tai:

"Đến lượt em báo đáp rồi."

...

Thương Án đã chủ động xin nghỉ giúp Đào Lộc Nhân, cả hai đều rảnh rỗi ngày hôm nay. Họ thả mình vào khoảnh khắc riêng tư, những nụ hôn trao nhau từ phòng khách, rồi đến phòng ngủ, cuối cùng là căn phòng tắm đầy hơi nước.

Đào Lộc Nhân ngâm mình trong bồn tắm, tận hưởng cảm giác thư thái, trong khi đó, Thương Án trở về phòng ngủ để nghe điện thoại.

Khi Thương Án quay lại, Đào Lộc Nhân nhắm mắt hỏi: "Ai thế?"

Thương Án nói: "Mẹ chị."

Đào Lộc Nhân hờ hững ừ một tiếng, hơi lười biếng đáp: "Bà nói gì thế?"

"Bà nói lát nữa sẽ qua đây."

Đào Lộc Nhân phản ứng chậm hai giây, rồi bất chợt mở to mắt, bộ dạng uể oải biến mất sạch. Nàng chống tay vùng vẫy muốn trèo ra khỏi bồn tắm, nhưng Thương Án đã đẩy nàng về lại: "Chiều tối bà mới đến, không cần gấp đâu, cứ ngâm đi."

"Ò..." Đào Lộc Nhân thở phào, nhìn Thương Án chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không gian bỗng chốc tĩnh lặng.

Đào Lộc Nhân hắng giọng, nói: "Cái đó..."

Thương Án nhướn mày: "Hửm?"

"Em... em đang không mặc gì." Đào Lộc Nhân nhỏ giọng: "Chị có thể...ra ngoài một lát được không? Không cần phải trông em suốt đâu."

Mặc dù vừa rồi cả hai đã rất nồng nhiệt, nhưng lúc cảm xúc dâng trào và lúc tỉnh táo khác nhau hoàn toàn, Đào Lộc Nhân vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, nàng bám nhẹ mép bồn tắm: "Em hơi xấu hổ."

"Xấu hổ?" Thương Án không hề nhúc nhích, ngược lại còn dựa vào bồn rửa mặt, khóe môi khẽ cong lên.

Đào Lộc Nhân bỗng cảm thấy có điềm chẳng lành.

Quả nhiên, ánh mắt của người phụ nữ kia lướt qua nàng một cách không chút kiêng dè, rồi chậm rãi nói: "Vài phút trước, lúc em nắm tay chị, hình như em không nói thế thì phải."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.