Đặng An Nghi và đám hộ vệ dù võ nghệ cao cường nhưng khi quả lưu hỏa đạn rơi xuống chân thì bọn họ vẫn phải chật vật trốn tránh lùi lại.
Lửa nương theo gió đêm hóa thành hỏa long đủ đốt cháy tất cả. Nó uốn lượn trên người bọn họ, bó chặt mỗi người của Vĩnh An Hầu phủ. Quần áo bị đốt cháy bốc mùi khét lẹt chui vào mũi mọi người. Ai cũng kinh hoảng nghĩ với tốc độ này thì chỉ lát nữa sẽ có cả mùi thịt cháy nổi lên cũng không chừng.
Đến nước này thì chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác ra, nếu không sẽ bị lửa đốt cháy ngay. Vào thời khắc sống còn này thì mọi chuyện khác cũng chẳng còn quan trọng nữa. Đặng An Nghi thấy lửa đã lan tới eo mình thì không nói hai lời đã dùng nội lực xé phăng áo ngoài. Ngay sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi áo trong và áo lót rồi nhanh chóng nhảy vào dòng suối bên cạnh.
Đám hộ vệ khác thấy thế thì cũng làm theo, sôi nổi xé áo ngoài rồi cùng nhau nhảy vào dòng suối bên cạnh, nương theo nước lạnh mà dập lửa nóng bỏng. Chỉ trong nháy mắt, đám hộ vệ vốn ngăn nắp nay cả người chỉ còn lại mỗi quần lót. Đặc biệt là Đặng An Nghi, trong quá khứ hắn luôn xuất hiện trước mặt mọi người với bộ dạng phong lưu nhẹ nhàng, cao quý không thể coi thường. Hắn chưa từng chật vật như thế này nhưng vì mạng sống hắn cũng chẳng thể suy nghĩ quá nhiều.
Bình Dục vừa so chiêu với Kim Như Khuê vừa không quên quét qua người Đặng An Nghi. Chờ thấy rõ những vết sẹo chằng chịt ngang dọc trên lưng tên kia thì ánh mắt hắn ngưng lại. Hắn tưởng mình hoa mắt nên vội cong khuỷu tay đẩy một chưởng Kim Như Khuê đánh tới sau đó lập tức quay lại nhìn Đặng An Nghi.
Không sai, trên lưng Đặng An Nghi tràn đầy những vết sẹp do năm tháng lưu lại, trùng điệp và dữ tợn khiến người ta sợ hãi. Những vết sẹo kia phải trên 10 năm rồi, số lượng còn vượt xa hắn tưởng tượng. Cho dù Bình Dục từng ở Tuyên Phủ nhưng vết thương trên người cũng không bằng một nửa số này. Vì thế hắn ngạc nhiên vô cùng, vì theo hắn biết thì đến nay Đặng An Nghi mới chỉ tùy quân lên chiến trường một lần, nhưng mới được hai tháng hắn đã trở về. Có lẽ hắn còn chưa từng chân chính ra trận thì làm sao lại nhiều vết thương thế kia được.
Liên tưởng đến mọi điều cổ quái trên người Đặng An Nghi, trong đầu Bình Dục đột nhiên như có tia chớp bổ xuống, trong khoảnh khắc mọi thứ như sáng bừng lên.
Chẳng lẽ ——
Lý Du và Tần Dũng cũng chú ý tới chỗ quái dị này, nhớ đến chiêu thức quen thuộc mà Đặng An Nghi dùng để đối phó với Kim Như Khuê lúc trước thì sắc mặt bọn họ trầm đi vài phần. Trong lúc nhất thời mọi người vừa đánh nhau vừa dồn ánh mắt về phía Đặng An Nghi.
Nhưng Đặng An Nghi hiển nhiên không thèm để ý tới những việc này. Sau khi dập lửa hắn làm như không thấy gì mà theo dòng nước bước lên bờ, tùy ý để đám hộ vệ nhặt áo khoác rách tung tóe lên khoác cho hắn, che đậy vết sẹo trên lưng. Sau đó Đặng An Nghi lập tức rời khỏi khu rừng, ống quần ướt dầm dề nhỏ nước xuống đất.
Kim Như Khuê vốn có bản tính hung ác, đã giận chó đánh mèo với Đặng An Nghi thì sao chịu để tên kia toàn thân mà lui. Không đợi hắn đi xa Kim Như Khuê đã đánh một chưởng về phía chưởng môn của Phích Lịch phái và đánh bay ông ta ra. Hắn muốn phá vây đi tìm Đặng An Nghi. Lúc này Bình Dục vốn ở bên cạnh Dư trưởng môn nên có thể thừa cơ cản tên kia lại nhưng hắn lại mượn cơ hội nghiêng người tránh đi và thuận lợi trợ giúp Kim Như Khuê phá vây.
Đặng An Nghi mới vừa đi được hai bước đã nghe sát khí từ phía sau dồn tới. Trong lòng hắn biết hộ vệ bên người không thể ngăn được ma đầu kia nên không thể không xoay người ứng chiến. Võ công của haii người vốn dĩ hơi có khác biệt nhưng Kim Như Khuê đang bị thương, Đặng An Nghi lại có hộ vệ đỡ cho một vài nên cũng miễn cưỡng đánh ngang tay.
Tần Dũng thấy rõ tính toán của Bình Dục, chỉ thấy hắn không cần tốn sức đã dẫn lửa lên người Đặng An Nghi thì nàng ta kẽ nhếch khóe môi, nhịn không được mà khâm phục nhìn hắn vài lần. Trong lúc nàng ta đang chú ý từng động tác của Bình Dục thì Phó Lan Nha lại lẳng lặng đánh giá nàng. Thấy tình hình này thì chút nghi hoặc trong đáy lòng nàng lập tức trồi lên như măng mọc sau mưa, mọi thứ đều rõ ràng.
Kỳ thật Phó Lan Nha tuy thông min nhưng ở mặt tình cảm nàng rất trì độn. Nếu là lúc trước nàng sẽ không để ý tới những chi tiết này. Nhưng hiện tại lòng nàng đặt trên người Bình Dục, do đó nàng có được sự mẫn cảm của thiếu nữ mới biết tình yêu. Một vài chi tiết trước kia nàng không chú ý, hoặc có chú ý thì cũng không nghĩ nhiều nay lại cực kỳ rõ ràng.
Tần Dũng xưa nay nhạy bén nên lập tức nhận ra ánh mắt chăm chú của nàng. Lúc nàng ta quay đầu vừa lúc thấy ánh mắt suy tư của Phó Lan Nha. Trong phút chốc nàng ta có cảm giác khủng hoảng khi bí mật trong lòng bị người ta phát hiện.
May mà nhiều năm rèn luyện cũng coi như có tác dụng, sau khi đối diện với Phó Lan Nha một lát Tần Dũng nhanh chóng trấn định lại. Nàng ta đang định mở miệng thì Phó Lan Nha đã giành nói trước: “Tần đương gia, ta dốt đặc về võ công, còn phải nhờ Tần đương gia giải thích giúp vì sao Kim giáo chủ của Chiêu Nguyệt Giáo lại khó đối phó như thế?”
Tần Dũng nhìn Phó Lan Nha, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nhỏ nào trên mặt nàng. Chỉ thấy ánh mắt nàng lộ ra hoang mang, giọng điệu lại nghiêm túc, giống như thật sự đang suy nghĩ về Kim Như Khuê.
Điều này khiến Tần Dũng hoặc nhiều hoặc ít bình thường trở lại. Nàng ta cười cười rồi chọn lựa từ ngữ và đỏ mặt nói: “Nói thế nào nhỉ? Thân thể Kim Như Khuê vốn khác người, là nam nhưng cũng là nữ, mà công phu độc môn của Chiêu Nguyệt Giáo là Tồi Tâm Chưởng tuy âm nhu lại có thể bẻ gãy cường ngạnh. Đây là môn công phu danh chấn thiên hạ. Nếu người thường luyện tập Tồi Tâm Chưởng thì cùng lắm là luyện được tới tầng thứ 9 đã là cao lắm. Giáo chủ Chiêu Nguyệt Giáo xưa nay rất ít người có thể luyện đến tầng thứ 10.
Nhưng Kim Như Khuê có ưu thế trời sinh, hai mươi tuổi đã luyện được đến tầng cuối cùng của Tồi Tâm Chưởng. Hơn nữa ngộ tính của hắn cực cao, thông hiểu đạo lý vì thế sau khi kế thừa ngôi vị giáo chủ hắn còn luyện không ít công phu bên ngoài. Thế nên hắn mới có thể tung hoành trên giang hồ mấy chục năm mà không ai địch được.”
“Thì ra là thế.” Phó Lan Nha tỉnh ngộ gật gật đầu.
Lý Du liếc Đặng An Nghi rồi hỏi Tần Dũng: “Tần đương gia, Tần Môn thông hiểu giang hồ trong thiên hạ nên theo ngươi thì công phu của Đặng công tử có cái gì cổ quái không?”
Tần Dũng luôn cẩn thận vì thế không nóng lòng đáp lại mà chỉ nhìn chằm chằm Đặng An Nghi. Qua một hồi nàng ta thấy trong lúc đỡ Tồi Tâm Chưởng đang bổ về phía xương sườn mình thì tên kia xoay cánh tay trái giống như linh xà uốn éo vòng ra sau đập lên vai Kim Như Khuê, đột nhiên đẩy tên kia ra. Tuy đây là hành động bất đắc dĩ nhưng con người dưới bản năng luôn dùng chiêu thức mà bản thân quen thuộc nhất để ngăn địch.
Tần Dũng mím môi thật chặt, thần sắc cực kỳ ngưng trọng rồi mới nhàn nhạt nói: “Một chiêu vừa rồi của Đặng công tử gọi là…… Ngự xà phân cốt thủ, nếu ta nhớ không lầm thì đây đúng là chiêu thức lừng danh của Hữu hộ pháp của Trấn Ma Giáo. Hữu hộ pháp thích rắn, mọi công phu bí thuật của hắn đều có liên quan tới rắn.”
Nàng ta vừa nói xong thì không khí lập tức ngưng lại, không chỉ Lý Du mà ngay cả Phó Lan Nha đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.
Lúc này Văn Nhất Minh dẫn theo đám đệ tử chạy tới. Ông ta vất vả lắm mới dập được lửa, vừa thấy Kim Như Khuê thì thù mới hận cũ nảy hết lên.
Tối nay Vạn Mai Sơn Trang bị lửa lớn thiêu đến hoàn toàn thay đổi. Mà cái này đều là do kẻ kia ban tặng, vì vậy ông ta hét to một tiếng, lập tức dẫn mọi người bao quanh Kim Như Khuê.
Bình Dục muốn mượn tay Kim Như Khuê để đối phó với Đặng An Nghi nhưng không thành, một khối Thản Nhi Châu cuối cùng vẫn không có manh mối. Thế là hắn đành phải châm thêm một mồi lửa, vừa đánh vừa nói với Đặng An Nghi: “Tử Hằng, Kim giáo chủ nói trên người của ngươi có hai khối Thản Nhi Châu nên mới chịu liên hợp với hắn lập mưu trà trộn vào phủ của ta bắt người. Hôm nay ngươi lại cùng hắn trước sau tới võ lâm đại hội vì muốn thu thập đầy đủ các mảnh Thản Nhi Châu. Đáng tiếc, Kim giáo chủ hận ngươi vào lúc mấu chốt chỉ lo thừa nước đục thả câu khiến Chiêu Nguyệt Giáo của hắn tử thương hơn nửa. Hiện tại hắn hận ngươi tận xương, sao có thể bỏ qua không tìm ngươi tính sổ chứ?”
Lời này vừa nói ra thì không chỉ có Văn Nhất Minh sửng sốt mà ngay cả Vương Thế Chiêu đang giả vờ bị thương nghỉ ngơi cũng nhanh chóng nhìn về phía Đặng An Nghi.
Tên kia lại thong dong trả lời: “Tắc Dập nói lời này sai rồi, sở dĩ ta tới võ lâm đại hội là vì năm trước ta từng bái Lưu bang chủ của Đông Giao Bang làm sư phụ. Ta mới học được một bộ Linh Xà Quyền, nghe nói võ lâm cao thủ đều tụ hội ở đây nên ta mới đặc biệt tới mở mang tầm mắt.”
Hắn trả lời cực kỳ có lý, thậm chí còn biến Ngự xà phân cốt thủ thành Linh Xà Quyền. Nhưng hoài nghi đã được gieo xuống thì há có thể dễ dàng rút đi. Vương Thế Chiêu mắt lạnh nhìn Đặng An Nghi một hồi sau đó cũng mất kiên nhẫn mà tham gia cuộc chiến.
Lục Tử Khiêm mắt lạnh nhìn Đặng An Nghi, trong lòng cười chê mà nghĩ chẳng trách kẻ này trăm phương nghìn kế tiếp cận hắn. Hóa ra tên này muốn lòng vòng tìm hiểu khối Thản Nhi Châu trên người hắn.
Phó Lan Nha thấy trận đánh đã tới chỗ mấu chốt, đến cả Tần Dũng cũng tiến lên viện trợ nên tuy mệt mỏi cực kỳ nhưng nàng vẫn cố chống đỡ nhìn Bình Dục.
Lục Tử Khiêm thấy thế thì miệng đắng nghét, đột nhiên nói: “Vì gom đủ Thản Nhi Châu mà các ngươi đều giương cờ, nói trắng ra thì tất cả chỉ vì tư dục của bản thân. Nếu ta có Thản Nhi Châu thì sẽ trực tiếp vứt nó dưới vực để không ai tìm ra được. Như thế cũng đỡ cho mọi người vì một khối sắt vụn mà quấy đến thiên hạ không yên, đặc biệt là ——”
Hắn nhìn Phó Lan Nha, “Đặc biệt khi thuốc dẫn của Thản Nhi Châu lại là một nữ tử nhu nhược thế này, các ngươi đúng là phát rồ rồi.”
Một lời này của hắn lập tức biến việc Bình Dục thu thập Thản Nhi Châu thành tranh quyền đoạt lợi. Lý Du kinh ngạc nhìn Lục Tử Khiêm rồi nhướng mày cười nói: “Lục công tử, huynh nói như thể mình thật sự có Thản Nhi Châu ấy. Hơn nữa huynh đọc đủ thứ thi thư thì cũng nên biết nếu bảo bối này nằm trong tay người tốt thì không sao nhưng nếu rơi vào tay kẻ xấu thì khó đảm bảo sẽ không khiến thiên hạ đại loạn. Để tránh cho Thản Nhi Châu bị người xấu lợi dụng thì giành trước một bước mà thu giữ nó thì có gì không được?”
Lục Tử Khiêm hơi hơi mỉm cười, cố ý vô tình nhìn về phía Phó Lan Nha mà nói tiếp: “Người tốt hay người xấu khó mà phân định, chẳng qua chỉ do người ta tự nói thế thôi.”
Mắt Phó Lan Nha nhìn thẳng, trong lòng lại nhớ tới vẻ mặt bình tĩnh của Lục Tử Khiêm lúc Bình Dục đưa khối Thản Nhi Châu ra trước điện. Bây giờ nghe thêm những lời hắn nói thì nàng không khỏi nghĩ thầm chẳng lẽ Lục Tử Khiêm đã từng gặp Thản Nhi Châu ư? Nhưng một thế gia công tử như hắn chưa từng qua lại với người trong giang hồ thì thấy Thản Nhi Châu ở đâu?
Nàng nỗ lực suy tư một phen sau đó thật sự mơ hồ nhớ ra một chuyện.
Kim Như Khuê lúc này không thể nói nhưng tâm tính tự phụ cuồng vọng không hề chuyển biến. Hắn biết rõ nếu đấu tiếp thì chỉ có nước bị diệt vong nhưng vẫn không chịu thua mà bỏ chạy. Đấu đến sau nửa đêm thì đám hộ pháp của hắn đã chết và bị thương gần hết. Chỉ còn lại hai ba kẻ võ nghệ xuất chúng đang đau khổ chống đỡ. Đám giáo đồ cũng đã tổn hại hơn nửa.
Đúng lúc này Tần Yến Thù lại bổ một chưởng vào phía sau lưng hắn, đúng là cực kỳ nguy cấp. Bỗng hắn nhìn ra chỗ Phó Lan Nha và thấy nàng đang được đám Cẩm Y Vệ vây quanh ở phía xa. Hắn lại nhớ tới Bình Dục lúc trước không màng ngọn lửa mà chui vào điện cứu nàng ra. Vừa rồi tên kia lại mang theo Phó Lan Nha vào trong rừng giải độc, điều này chứng tỏ Bình Dục cực kỳ trân trọng nữ tử này.
Hắn nghĩ trước mắt Thản Nhi Châu khó mà tập hợp đủ được, vậy sao không hủy diệt nữ tử như đóa hoa này. Nếu như thế thì Bình Dục sẽ phải nếm cảm giác đứt gan đứt ruột. Từ nhỏ hắn đã trải qua cuộc sống khác với người thường nên luôn thích hủy hoại thứ người khác âu yếm. Trong lòng vừa động hắn đã lập tức đẩy Tần Dũng ra. Dù biết rõ Hồng Chấn Đình đang đánh về phía này nhưng hắn vẫn không quan tâm mà cứ thế chịu bị đánh. Một chưởng này khiến tâm mạch của hắn đại chấn, nhưng bản thân hắn không thèm để ý mà lướt qua mọi người chạy tới chỗ Phó Lan Nha.
Lý Du thấy thế thì lập tức rút kiếm trừng mắt mắng: “Kim Như Khuê, ngươi muốn chết!“
Kim Như Khuê lại không thèm tránh kiếm của Lý Du mà dùng một tay nắm lấy lưỡi kiếm sắc bén, một tay khác đánh về phía ngực Lý Du. Bộ dạng của hắn cực kỳ điên cuồng, chứng tỏ không đạt được mục đích hắn sẽ không bỏ qua. Cả người hắn lúc này đã không có nội công bảo hộ nên kiếm kia lập tức cắt qua tay hắn, máu đỏ tươi trào ra, nhỏ xuống dưới. Lý Du làm sao dám đỡ Tồi Tâm Chưởng mà vội nghiêng người trốn, chân lại quét qua đá về phía đầu gối của Kim Như Khuê. Đám Lý Mân cũng lập tức vung đao đến cản tên ma đầu kia.
Cả người Kim Như Khuê chấn động, nội lực tản ra đánh bạt đám người Lý Mân. Phó Lan Nha thấy thế thì sợ tới mức mặt trắng bệch, tay đỡ bàn vội lùi ra sau.
Lúc này Lục Tử Khiêm bỗng nhiên lao qua, che trước mặt Kim Như Khuê quát to: “Kim Như Khuê, uổng ngươi tự coi là kiêu hùng, ngươi làm khó một nữ tử nhu nhược thì tính là cái gì?!”
Lý Du so vài chiêu với Kim Như Khuê khiến tên ma đầu kia không rảnh tay. Hắn đơn giản nâng chân lên đá về phía Lục Tử Khiêm, ai ngờ chân hắn còn chưa chạm tới người Lục Tử Khiêm thì đã cảm giác được cái gì đó cực kỳ cứng rắn, sức lực trên chân cũng vì thế mà tan đi hơn phân nửa.
Lý Du ở một bên xem cẩn thận thì cũng ngẩn ra theo. Chỉ trong một khắc đó phía sau Kim Như Khuê có một thứ nặng nề xé gió lao tới, phụt một tiếng cắm vào sống lưng hắn.
Tim Bình Dục suýt thì nổ ngực mà ra, sắc mặt hắn trắng bệch như tờ giấy, cả người như sao băng phóng tới. Lúc tới gần Kim Như Khuê hắn nắm lấy chuôi đao hung hăng đâm sâu hơn.
Kim Như Khuê đứng thẳng tắp ở đó, đôi mắt không cam lòng mà nhìn Phó Lan Nha. Hắn vẫn muốn đi về phía trước nhưng lại cảm thấy lưỡi đao kia xoắn vài cái. Tim hắn co rụt lại, sau đó có tiếng nổ nào đó, máu theo đó chảy ra như suối, nhỏ róc rách xuống mũi đao.
Lúc trước vì luyện công nên hắn từng dùng cách tàn nhẫn này mà thương tổn vô số người vô tội. Không ngờ tới một ngày kia chính hắn cũng sẽ sống sờ sờ mà chịu nỗi đau xẻo tim.
Khuôn mặt Phó Lan Nha thì cực kỳ kinh sợ mà nhìn tình cảnh trước mặt. Tim nàng đập kịch liệt, đột nhiên có thứ gì đó nóng bỏng tanh nồng phun khắp mặt nàng. Nàng chỉ cảm thấy kinh hãi dồn nén mấy ngày liền đã lên đến đỉnh điểm không thể thừa nhận nổi nên vội rưng rưng hô một tiếng theo đó cả người mềm nhũn ngã xuống.