Lộc Môn Ca

Chương 113



Ngay sau đó phụ nhân kia uốn gối hành lễ với Bình Dục và xoay người đi về phía sau bình phong, trong tay bà ta là một cái hộp nhỏ.

Lúc này Phó Lan Nha đã biết phụ nhân mà Bình Dục mời đến chính là thánh thủ phụ khoa, vì thế nàng vội vàng dùng áo che mặt, miễn cho phụ nhân kia nhìn thấy mặt mình. Nhưng phụ nhân kia đã quen với việc này, bà ta cực kỳ biết điều. Nghe thấy giọng Bình Dục là người kinh thành, chưởng quầy của khách điếm lại cực kỳ cung kính với hắn là bà ta biết lai lịch hắn không nhỏ. Bà ta làm gì dám tìm hiểu nhiều, mắt cũng nhìn thẳng mép giường, không dám ngẩng đầu xem mà chỉ nghiêm mặt nói: “Cô nương không cần xấu hổ, cô nương vừa mới phá thân, trăm triệu lần không thể khinh thường, để lão thân giúp cô nương nhìn một cái.”

Phó Lan Nha nghe thấy hai chữ “phá thân” thì xấu hổ đến thiếu chút nữa ngất đi, làm gì còn tâm trạng nói gì tiếp. Một lát sau nàng phát hiện chăn đệm phía cuối giường lõm xuống, chứng tỏ phụ nhân kia đã buông tráp, tự mình ngồi xuống.

Một lát sau bà ta thấp giọng khuyên nhủ: “Cô nương mau cởi váy để ta nhìn một chút.”

Bình Dục ở bên ngoài nghe thấy thế thì cũng xấu hổ đỏ bừng mặt, nhưng da mặt hắn rốt cuộc cũng dày nên chỉ đứng đó khoanh tay một lát rồi đi tới cạnh bàn ngồi xuống. Hắn thất thần gõ khẽ lên mặt bàn thì nghe thấy tiếng sột soạt cởi quần áo truyền đến từ bên trong. Cổ họng hắn nghẹn lại, vội rót một chén trà cho bản thân. Nhưng hắn mải nghe ngóng động tĩnh bên trong nên chén trà cứ đặt bên môi mãi không uống.

Qua hồi lâu phụ nhân kia mới thấp giọng dặn dò vài câu sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

“Đại nhân.” Phụ nhân kia đi tới trước mặt hắn, đặt tráp lên mặt đất rồi nhìn sườn mặt anh tuấn của Bình Dục và lại nhớ tới những gì vừa chứng kiến. Tuy bà ta không thấy mặt vị cô nương kia nhưng từ một thân da thịt có thể thấy nàng kia là trang tuyệt sắc. Còn chỗ kia thì không cần phải nói. Trước đây bà ta từng khám cho đám phụ nhân của gia đình huân quý ở Kim Lăng nhưng chưa từng thấy người nào đẹp như nàng, khó trách vị đại nhân này lại để bụng như thế.

Bà ta đặt một cái bình ngọc lên bàn, nhẹ nhàng nói: “Chỗ đó của vị cô nương kia có chút sưng đỏ trầy da, may mà chưa tổn hại đến căn bản, đại nhân cần thương tiếc chút. Thuốc mỡ này có thể tiêu sưng giảm đau, mỗi ngày bôi hai lần, nửa tháng không được hành phòng, nếu được thế thì không có gì đáng ngại.”

Nửa tháng không được hành phòng…… Tai Bình Dục nóng lên mà à một tiếng, ngực lại nảy lên một tia bất an. Hắn hỏi: “Không biết…… Có biện pháp nào có thể tránh thai mà không tổn hại tới thân thể không?”

Phụ nhân kia lại cười nói: “Phàm là muốn tránh thai thì tất nhiên thân thể sẽ chịu mệt. Vị cô nương này vốn thể hàn, không nên dùng những thứ lạnh lẽo. Nếu đại nhân thương tiếc nàng thì hẳn cũng không đành lòng để nàng dùng thuốc tránh thai.”

Bình Dục hơi nhíu mày đứng dậy đi qua đi lại hai bước. Hắn đương nhiên hận không thể vừa vào kinh đã cưới Phó Lan Nha vào cửa nhưng chỗ Vương Lệnh còn cần thời gian để trừ khử. Thân phận của nàng cũng cần xử lý tốt, không nên quá mức hấp tấp, càng không thể để lộ dấu vết miễn cho nàng bị mọi người chỉ trích.

Nếu trong lúc này Phó Lan Nha có thai thì làm sao giấu được đôi mắt của người khác?

“Nhưng đại nhân yên tâm.” Phụ nhân kia lại nói, “Mới vừa rồi lão thân có hỏi cô nương về quý thủy, nếu là đêm qua hành phòng thì có lẽ cô nương sẽ không có thai.”

Bình Dục nghe nói tới quý thủy thì ngây ra còn phụ nhân kia vẫn cười nói: “Quá hai ngày cô nương sẽ có quý thủy, vậy chuyện đêm qua hẳn là không ngại.”

Tuy bà ta không thể đảm bảo chắc chắn nhưng lấy kinh nghiệm nhiều năm của bản thân thì bà ta rất ít khi đoán sai. Bình Dục cũng không thể lý giải mối liên hệ giữa quý thủy và chuyện tránh thai nhưng nghe bà ta nói thế thì hắn cũng miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.

Phụ nhân thấy Bình Dục không nói gì thì tiếp lời: “Nếu không còn dặn dò gì thì lão thân xin cáo lui.”

Bình Dục chần chờ một lát mới để phụ nhân kia đi ra từ cửa ẩn.

Lúc này trong phòng lại khôi phục yên tĩnh. Hắn đi tới cạnh bàn, cầm bình thuốc trong tay nghĩ: bà ta là thánh thủ của thành Kim Lăng, nhiều năm thăm khám loại chuyện này nên tâm tư tinh tế hơn hắn tưởng nhiều. Có thể nói bà ta đã quan tâm đến mọi mặt.

Lúc này đương nhiên hắn không muốn Phó Lan Nha phải tự mình bôi thuốc nhưng phụ nhân kia đã dặn ngày bôi hai lần vậy sao hắn không nhân lúc nàng còn chưa hồi phủ mà bôi thuốc cho nàng, tránh cho hỏng việc.

Nghĩ thế nên hắn lập tức mặt dày đi ra sau bình phong. Phó Lan Nha mới vừa đi đến bên cạnh bình phong thì gặp hắn đi vào. Vì bất ngờ nên mặt nàng nóng lên, không kịp nhìn kỹ mà chỉ thấy mọi tủi thân và kinh hách đêm qua nảy lên, vành mắt cũng đỏ theo.

Nội tâm hưng phấn của Bình Dục bị dập tắt ngúm, hắn làm gì còn tâm tư nghĩ lung tung nữa. Hắn đành phải ôm nàng vào lòng, cúi đầu lau nước mắt cho nàng. Hắn không biết nàng đang sợ chuyện của Kim Như Khuê hay vì chuyện trong rừng mà thấy tủi thân nhưng hắn vô cùng đau lòng và áy náy, nhất thời không biết làm sao an ủi nàng.

Phó Lan Nha lặng lẽ khóc và phát hiện cánh tay vững chãi của Bình Dục đang ôm mình. Trái tim bất an của nàng vì thế mà kiên định thêm nhiều. Nàng ngẩng đầu lên, xuyên qua hàng mi đẫm lệ mà nhìn hắn. Nàng thấy hắn đang rũ mắt nhìn mình, đường cong trên mặt cực kỳ nhu hòa, làm gì còn chút khí thế sắc bén nào.

Lúc sau nàng lại cúi đầu mới phát hiện hắn đã về phủ thay quần áo dính máu của Kim Như Khuê. Hiện tại hắn mặc một cái áo choàng màu sáng, có lẽ hắn đã tắm gội nên trên cổ còn có mùi bồ kết. Nàng lại vùi đầu vào ngực hắn, tay nhẹ nắm chặt vạt áo hắn, buồn buồn hỏi: “Vừa nãy ngài bận cái gì thế?”

Bình Dục nghe tiếng đoán tâm tình, lòng hắn biết Phó Lan Nha đang trách hắn mãi lâu mới tới, để một mình nàng ở đây. Hắn cực kỳ hưởng thụ nói: “Kim Như Khuê đã thành phế nhân, Đặng An Nghi bị thương, hai mối họa lớn đã được trừ bỏ nên ta mới vừa về phủ bố trí lại canh phòng.”

“Kim Như Khuê chưa chết ư?” Phó Lan Nha trợn mắt hỏi, “Vậy —— khối Thản Nhi Châu cuối cùng đã tìm được chưa?”

Bình Dục ừ một tiếng, vỗ vỗ lưng nàng dỗ dành nói: “Nàng mới bị kinh sợ nên hai ngày này nàng không cần nhọc lòng nghĩ nhiều. Chờ nàng tốt hơn ta sẽ kể tỉ mỉ cho nàng nghe.”

Phó Lan Nha không nghĩ rằng Kim Như Khuê lại chưa chết, sợ hãi trong lòng nàng cũng vì thế giảm bớt một chút. Nàng trầm mặc một hồi mới hỏi: “Vậy khi nào chúng ta…… hồi phủ?”

Một ngày một đêm nàng chưa về nên lúc này có lẽ Lâm ma ma đang cực kỳ lo lắng.

Bình Dục đáp: “Chờ một vị đại phu khác đến thăm mạch cho nàng, kê đơn thuốc xong chúng ta lại về.” Hắn cúi đầu nhìn nàng hỏi: “Trên người còn đau không?”

Phó Lan Nha đỏ mặt ừ một tiếng. Bình Dục nhìn nàng không nói gì sau đó cúi đầu hôn lên mặt nàng, sau đó hắn ra vẻ bình tĩnh nói: “Vừa rồi phụ nhân kia có nói chỗ nàng bị thương hiện tại sưng đau, cần bôi thuốc mới được. Để ta nhìn một chút nhé?”

Lúc nói chuyện tim hắn đột nhiên nảy lên, hơi thở cũng nén lại, chờ nàng trả lời.

Phó Lan Nha thì kinh ngạc, mặt đỏ lựng tới tận cổ. Nàng không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu cự tuyệt nói: “Không tốt lắm ——”

Bình Dục cũng đỏ mặt nhưng vẫn nói: “Phụ nhân kia nói gì nàng cũng nghe rồi, một ngày phải bôi thuốc hai lần mới được. Bây giờ đã qua buổi trưa, kể cả đợi về phủ để Lâm ma ma bôi thuốc cho nàng thì cũng không kịp hai lần. Sự tình quan trọng, qua loa là không được.”

Phó Lan Nha nhất thời quên cả xấu hổ, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Bình Dục. Nàng không nghĩ tới tên này còn lôi cả “Sự tình quan trọng” ra. Sau đó nàng hồ nghi mà nghĩ: phụ nhân kia là thánh thủ nên nếu không làm theo dặn dò thì có phải sẽ để lại bệnh căn không? Mà so với để Lâm ma ma bôi thuốc cho mình thì nàng tình nguyện để Bình Dục làm hơn……

Bình Dục lại không cho nàng nghĩ nhiều, một tay hắn bế nàng lên đi về phía giường, mặt dày nói: “Lan Nhi ngoan, để ta nhìn một cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.