Lộc Môn Ca

Chương 123



Lúc Phó Lan Nha bị Lâm ma ma đánh thức thì sắc trời bên ngoài vẫn còn màu xám.

Sau khi tỉnh dậy nàng ngồi bên giường, thấy chăn đệm trải trước giường chỉnh tề, hoàn toàn không có dấu vết bị động tới thì trong lòng biết đêm qua Bình Dục không về thế là lòng nàng sinh ra vài phần đau xót.

Lúc rửa mặt chải đầu, Lý Mân ở ngoài cửa thúc giục vài lần, biểu hiện có vẻ cấp bách. Chủ tớ hai người cũng không dám chậm trễ, lập tức để lương khô tiểu nhị đưa tới vào trong tay nải rồi vội vàng đi xuống lầu.

Đến bắc địa thời tiết không thể ấm áp như phía nam, gió thu thổi lên người thấm vào xương cực kỳ lạnh lẽo. Lâm ma ma sợ Phó Lan Nha cảm lạnh nên ngoài sửa soạn váy áo thật dày cho nàng bà cũng lấy tấm áo lông chồn mà Bình Dục mua cho khoác lên người nàng. Cái áo này không hợp với thân phận hiện tại của Phó Lan Nha nhưng vì bên ngoài dùng màu trà, sắc trời lại âm u nên khi mặc lên người cũng không quá gây chú ý.

Đình viện của trạm dịch rất rộng, đủ chứa được hơn trăm người. Đám người Tần Môn và nhân sĩ giang hồ đang đứng nghiêm nghị trong viện, không ai nói chuyện mà chỉ im lặng chờ sắp xếp.

Phía trước là chiến hỏa chạm vào là nổ ngay, lần này bọn họ không phải tới nơi danh lam thắng cảnh mà là đến chiến trường đối đầu với đám kỵ binh Mông Cổ. Nghĩ đến cảnh có thể tự tay chặt bỏ đầu đám người Thát Đát nhiều năm xâm lược lãnh thổ là máu trong người bọn họ cứ thế sôi sục lên, ngực cũng căng tràn một cỗ kích động hào hùng.

Thấy chủ tớ Phó Lan Nha đi ra đứng cùng mọi người, Tần Dũng mỉm cười với nàng rồi gật đầu chào. Phó Lan Nha cũng mỉm cười đáp lễ.

Tần Yến Thù vốn đang nghị sự với đám Bạch trưởng lão nghe thấy động tĩnh thì khoanh tay quay đầu lại. Hắn thoáng nhìn thấy Phó Lan Nha chỉ hơi gật gật đầu với mình sau đó thướt tha đi qua bên cạnh, mỗi động tác đều nhàn nhã đoan trang không nói nên lời. Tuy nàng khoác tấm áo màu xám, trên đầu cũng không hề có trang sức gì nhưng vẫn rực rỡ như viên minh châu sáng lóa, khiến người ta không thể rời mắt.

Hắn hồn nhiên quên mất phải che giấu, ánh mắt không nhịn được đuổi theo nàng. Sau khi nàng đi qua rồi hắn vẫn nhìn chằm chằm tấm áo khoác kia một hồi, trong lòng khả nghi vô cùng. Hắn nhớ rõ từng cẩn thận đánh giá bọc hành lý tùy thân của chủ tớ nàng, trong ấn tượng thì bọn họ chỉ có một tay nải, cực kỳ đơn giản, làm gì còn chỗ cho cái áo choàng lớn như thế này. Sau khi suy nghĩ một buổi hắn mới quay đầu thấy Bình Dục đang đi từ trên lầu xuống, trong lòng lập tức tỉnh ngộ vài phần.

Lấy tình hình của Phó Lan Nha hiện giờ thì trừ khi Bình Dục chấp thuận chứ chẳng ai có thể thần không biết quỷ không hay đặt mua xiêm y cho nàng. Màu sắc của chiếc áo kia mộc mạc, nhưng có thể chống lạnh, lại không gây chú ý. Cái này có thể thấy Bình Dục đã phải phí một phen tâm tư mới âm thầm chăm sóc cho Phó Lan Nha được.

Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy ngũ vị tạp trần. Nói tới thật lòng với nàng thì hắn tự cảm thấy mình không thua Bình Dục, nhưng ai bảo tên kia chiếm được tiện nghi, dù hắn có muốn lấy lòng nàng cũng chẳng có cơ hội. Mà điều khiến hắn càng thêm ảm đạm là từ đủ loại dấu hiệu này thì chứng tỏ Phó Lan Nha sớm đã khuynh tâm với Bình Dục, trong mắt thậm chí chưa bao giờ có bóng dáng hắn.

Cho dù có ngày hắn thổ lộ tâm tư với nàng thì chỉ sợ cũng chỉ mang tới phiền não chứ không phải vui mừng cho nàng. Chuyện tới nước này hắn chỉ ngóng trông Bình Dục đối xử với nàng chân thành, có thể vượt qua muôn vàn khó khăn mà đón nàng vào cửa. Như vậy dù hắn không dễ chịu nhưng cũng thua tâm phục khẩu phục. Nếu Bình Dục dám có chủ ý khác —— trong mắt hắn hiện lên một tia lệ khí —— cho dù hắn mất hết Tần Môn thì cũng muốn cướp nàng về, tuyệt đối không để nàng chịu tổn thương.

Sau khi tự mình ngẫm nghĩ một hồi, trong lòng hắn vẫn như có tảng đá đè nặng, rầu rĩ không thoải mái. Không biết lúc ở Khúc Đà hắn đưa ra quyết định tham gia trấn áp Trấn Ma Giáo là đúng hay sai. Ở trong mắt hắn, Phó Lan Nha là hoàn hảo, nếu chưa gặp nàng thì hắn sẽ không sinh ra si niệm như thế này. Dọc đường này hắn nếm đủ cảm giác khổ sở cầu mà không được, sau này chỉ sợ khó mà gặp được nữ tử huệ chất lan tâm bực này.

Thứ duy nhất tạm an ủi hắn là trời xui đất khiến thế nào hắn lại được Phó Lan Nha tặng Xích Vân Đan, hiện giờ nội lực của hắn giống như biển rộng sông dài, rất hùng hậu, lại có Thương Lan kiếm pháp của Tần Môn làm nền nên về sau trên giang hồ hắn gần như sẽ không có địch thủ, cuối cùng cũng coi như được may mắn.

Phó Lan Nha cũng không biết chỉ mới qua một khắc mà Tần Yến Thù đã ở sau lưng nàng nghĩ được nhiều như thế. Nàng chỉ biết, cách đó không xa là Đặng tiểu thư được đám vú già của Vĩnh An Hầu phủ vây quanh đang phóng ánh mắt không tốt về phía này. Mỗi lần nhìn thấy vị Đặng tiểu thư này thì ngoài việc nàng ta chưa bao giờ mặc lại quần áo hay đồ trang sức thì ấn tượng khắc sâu nhất chính là ánh mắt nồng đậm địch ý của nàng ta.

Đi được một đoạn rồi mà Đặng Văn Oánh vẫn đang nhìn chằm chằm khiến nàng không nhịn được nhíu mày. Tuy năm trước cha nàng mới bị biếm đến Vân Nam, trước đó nhà họ đều ở trong kinh nhưng ông làm người thanh cao, rất ít khi qua lại với những gia đình thế gia huân quý lâu đời như Vĩnh An Hầu phủ và Tây Bình Hầu phủ. Ở trong trí nhớ của nàng thì nàng và người của Đặng gia chưa từng có va chạm. Không biết mình đã đắc tội vị Đặng tiểu thư này lúc nào.

Nàng thong dong đi tới cửa đúng lúc nghe thấy tiếng Bình Dục truyền đến từ phía sau. Nàng bỗng nhiên nhanh trí, nhàn nhạt liếc về phía Đặng Văn Oánh lại thấy không biết từ lúc nào nàng ta đã quay đầu đi thấp giọng nói gì đó với vú già ở bên cạnh, mắt cũng không nhìn về hướng Bình Dục. Phó Lan Nha an tĩnh một chớp mắt sau đó rũ mắt nhìn vào bàn tay trắng nõn của nàng kia đang nắm lấy áo choàng. Từ đốt ngón tay bị siết chặt đến trắng bệch của Đặng tiểu thư thì có thể thấy nàng ta đang dùng sức.

Nàng càng thêm hiểu rõ, nhịn không được nhớ tới lần đó ở khách điếm Lục An. Anh em họ Đặng ở phòng khách ngay đối diện bọn họ, mỗi lần Đặng Văn Oánh gặp Bình Dục ở hành lang đều mất tự nhiên. Hiện giờ nghĩ lại thì quả nhiên thấy những dấu vết này đáng cân nhắc.

Nàng vừa nghĩ vừa đi tới trước xe ngựa, lúc vén rèm, bởi vì tâm tư dao động nên nàng không nhịn được dừng bước lặng lẽ nhìn Bình Dục. Nàng thấy hắn đang nhíu mày bước nhanh đến chỗ con ngựa, đón lấy dây cương sau đó xoay người lên ngựa. Dưới mắt hắn có bọng mắt, chứng tỏ đêm qua hắn không hề ngủ chút nào.

Phó Lan Nha thấy thế thì hơi lưỡng lự, chiếu theo đủ loại dấu hiệu của Đặng Văn Oánh thì hẳn giữa nàng ta và Bình Dục có một đoạn chuyện xưa, chẳng qua nàng không biết cụ thể tình hình thế nào. Đáng tiếc Bình Dục cũng chưa bao giờ kể với nàng về việc này mà nàng cũng không tiện quanh co lòng vòng tìm hiểu qua đám người Lý Mân……

Lúc này ở cửa lại vang lên tiếng ồn ào, đám người Tần Môn và Hình Ý Tông đều đi ra. Đến Lục Tử Khiêm, vợ chồng Lâm Chí Thành cũng đến. Mọi người đều lên ngựa, rồi cả đám mênh mông cuồn cuộn đi tới Tuyên Phủ.

Một phần vì muốn bảo vệ tôn nghiêm hào hùng của người Hán nên cảm xúc của mọi người dâng cao hơn hẳn so với lúc trước. Bạch trưởng lão và mấy lão giả ngồi trên ngựa thi thoảng lại hát vang, những ca khúc cổ xưa hồn hậu, buồn nhưng không ủy mị, khác hẳn tiếng đàn sáo của thời thái bình thịnh thế. Trong đó là náo nhiệt sôi sục, mang theo chút cảm giác thê lương. Cứ thế, đám đệ tử cũng không nhịn được cất tiếng hát ngâm nga.

Phó Lan Nha nghe tiếng ca bên ngoài thì nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, lại nhớ tới con đường mênh mang phía trước. Lúc này đến Tuyên Phủ không biết bọn họ có thành công vặn đổ Bố Nhật Cổ Đức hay không. Nếu không thể thì đừng nói báo thù cho mẹ mà cả nàng và đám Bình Dục đều đừng hòng toàn thân mà lui. Cõi lòng nàng trĩu nặng, cứ thế bỏ qua việc của Đặng Văn Oánh.

Đi được một đoạn, tới một chỗ đường núi gập ghềnh, trước sau lập tức xuất hiện rất nhiều kẻ bịt mặt, nhìn qua phải hơn trăm người. Có hai kẻ cưỡi ngựa đi đầu, trong đó có một kẻ mặt trắng không râu, tuổi chừng 50, dáng người hơi béo, khuôn mặt luôn mỉm cười. Còn một kẻ khác lại vô cùng quen thuộc, hắn ngồi trên lưng ngựa uy phong lẫm lẫm, cả người trên dưới đều viết “Không ai bì nổi”. Đôi mắt như chim ưng của hắn nhìn chằm chằm Bình Dục đầy ác ý. Kẻ này chính là Vương Thế Chiêu.

“Bình đại nhân quả là người bận rộn.” Tên thái giám béo trắng kia chắp tay nói, “Từ khi từ biệt ở kinh thành đã lâu không thấy.”

Bình Dục rút Tú Xuân đao bên hông ra, nhìn thám giám kia cười nói, “Lưu Nhất Đức, làm khó ngươi cả đường này đều phải lén lút đi theo ta. Sợ là ngươi cũng chưa từng được ngủ ngon ngày nào đúng không? Hôm nay sao lại chịu đi ra chào hỏi thế này?”

Lưu Nhất Đức bị vạch trần lời nói dối thì sắc mặt không biến, chỉ cười to nói: “Bình đại nhân vẫn thích nói đùa như thế, nô tài cũng chỉ phụng mệnh hành sự thôi, nếu có chỗ đắc tội mong Bình đại nhân đừng trách ——”

“Cùng hắn dông dài cái gì!” Vương Thế Chiêu trầm mặt hất cằm nhìn Bình Dục nói, “Vương công công đã sớm dặn dò, đồ mà lão nhân gia muốn đều nằm trong tay mấy kẻ này. Làm khó Bình đại nhân giúp Vương công công vơ vét, đã tới lúc chúng ta đến thu hồi. Lão nhân gia đã sớm sốt ruột, đừng nhiều lời nữa, mau ngoan ngoãn giáo Phó tiểu thư và Thản Nhi Châu ra đây!”

Bình Dục nhẹ nhếch miệng cười lạnh nói: “Đồ ở đây, xem các ngươi có mệnh mà lấy không.”

Dứt lời ánh mắt hắn lạnh lẽo, nhảy từ trên ngựa xuống, dáng người như chim ưng. Cây đao của hắn thẳng tắp đâm về phía Lưu Nhất Đức. Chiêu thức của hắn cực kỳ nhanh, có thể thấy trong thời gian ngắn ngủi công lực của Bình Dục đã tiến rất xa. Những người còn lại cũng không rảnh kinh ngạc mà vội rút kiếm, dựa theo sắp xếp mà bày thế trận đối phó với đám người Đông Xưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.