Lộc Môn Ca

Chương 132



Mỗi một chi tiết của lần thân mật trước đó đều khiến hắn nhớ mãi không thôi. Chỉ có mỗi quá trình là quá ngắn, hắn thật sự không được tận hứng. Nhưng lúc đó hắn không hề biết nặng nhẹ khiến nàng phải chịu tội một phen. Cho đến nay thỉnh thoảng hắn vẫn nhớ tới bộ dáng nàng khóc nức nở trong lòng hắn, quả là đau lòng vô cùng.

Trong khoảng thời gian này, có những đêm ngủ một mình hắn vẫn luôn nhớ đến việc ấy. Hắn không biết phải làm sao mới khiến nàng không còn đau đớn mà cũng cảm thấy vui vẻ. Đáng tiếc trong tay hắn lúc này không có một cuốn dạy thuật trong phòng nào, hắn cũng chẳng thể đi hỏi người khác. Thế là Bình Dục chỉ có thể dò dẫm dựa theo suy nghĩ của bản thân, dần dà hắn cũng cân nhắc ra được chút đạo lý.

Lần này sau khi cùng nàng kết hợp, tuy hắn sung sướng đến độ mắt đầy sao xẹt nhưng vẫn không quên nói với bản thân cần phải chậm rãi, tuyệt đối không thể lỗ mãng như lần trước.

Mới đầu nàng cực kỳ kháng cự, cả người trên dưới của nàng đều căng lên, con ngươi tràn đầy sợ hãi. Điều này chứng tỏ một hồi kia đã tạo ra bóng ma trong lòng nàng. Chỗ hai người kết hợp cũng vì thế mà càng khó di chuyển.

Hắn vừa đau lòng lại bất đắc dĩ, chỉ có thể cố khắc chế bản thân rồi vừa hôn vừa dỗ dành nàng, nói một sọt những lời buồn nôn.

Rốt cuộc thì nàng cũng là tiểu cô nương mềm mại như nước, dưới sự kiên trì không ngừng của hắn nàng chậm rãi bắt đầu động tình. Hắn kích động đến độ trước mắt hoa lên, chỗ eo lưng lại càng như bị điện giật đến tê dại nói không nên lời. Hắn phải cắn chặt răng mới có thể ổn định mình, không qua loa như lần trước.

Ai bảo dĩ vãng hắn không có kinh nghiệm nên đành chịu. Hiện tại hắn chỉ có thể nhẫn nại, quan tâm đến nàng mà cố gắng học cách nắm giữ tiết tấu. Sau một lúc thì tiếng kêu đau đớn của nàng bỗng chuyển thành tiếng rên rỉ đè nén, cực kỳ quyến rũ.

Theo động tác của hắn những tiếng rên rỉ này bật ra từ đôi môi trơn bóng của nàng. Hắn nghe vào tai thì hưng phấn đến độ cả người mồ hôi đầm đìa, đơn giản ôm nàng vào lòng để nàng càng dán sát người mình hơn. Một tay kia của hắn được thả lỏng cũng vội vói vào vạt áo vẫn chưa cởi của nàng mà sờ nắn.

Phó Lan Nha mơ màng hồ đồ đón nhận sự xâm chiếm của hắn, cả người nàng như phiêu du trong mây mù. Dày vò thống khổ ban đầu giống như bị sóng biển mãnh liệt quét sạch, chỉ còn lại tư vị khó nhịn lại xa lạ.

Lúc môi hắn rời khỏi môi nàng và thăm dò xuống dưới nàng mới mờ mịt mở mắt ra, đôi môi khát vọng khẽ nhếch. Khi hơi thở của hắn càng thêm hổn hển vang lên bên tai nàng thì nàng lại không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn. Nàng cảm thấy thẹn nên vội quay đầu đi, cắn chặt môi. Nhưng sau đó nàng lại mất đi không chế bởi động tác của hắn, tiếng rên rỉ kiều diễm cũng cứ thế bật ra như cũ.

Tiếng rên rỉ của nàng giống như thứ mị dược mạnh nhất trên thế gian này đối với Bình Dục, máu huyết cả người hắn càng thêm nóng bỏng, trong lúc động tình hắn gọi tên nàng không thôi. Trong từng khắc đó hắn dần mang nàng lên cao hơn.

Nhưng dù sao nàng vẫn chỉ là người mới nếm thử việc đời, làm sao chịu nổi hoan ái kịch liệt đến mức này. Nàng chỉ cảm thấy Bình Dục cứ lăn lộn mãi không dứt, vì thế nàng không nhịn được chống tay lên ngực hắn, mắt chứa khóc lóc cầu xin hắn ngừng lại.

Hắn như say như mê, không biết thân thể đang ở nơi nào nhưng cũng không dám nói không. Bình Dục nhanh chóng đẩy nhanh động tác để kết thúc. Còn nàng thì mê mang ôm chặt lấy vai hắn, cơn đau do ma sát chỉ kéo dài trong ngắn ngủi sau đó là khoái cảm như thủy triều vọt tới.

Nghe hắn ở bên tai mình kêu rên ra tiếng, cả người nàng cũng mềm nhũn theo, ý thức run rẩy như rời khỏi thân xác.

Hắn ở bên tai nàng thở dốc hồi lâu mới lưu luyến xoay người rời khỏi. Vừa rồi đúng là sung sướng tràn trề, may mà trong lúc ngàn cân treo sợi tóc hắn cố nhịn được mà xuất ra ở bên ngoài.

Nghe nàng vẫn thở hổn hển như cũ, hắn cúi đầu nhìn nàng. Mái tóc nàng như mây, khuôn mặt là ửng đỏ say lòng người. Hắn thấy thế thì vừa thương tiếc nàng lại âm thầm có cảm giác thành tựu. Bình Dục mỹ mãn mà ôm nàng vào lòng, gạt sợi tóc mướt mồ hôi dán trên mặt nàng ra rồi cẩn thận gọi: “Lan Nhi……”

Phó Lan Nha cực kỳ mỏi mệt, mí mắt nàng không mở nổi. Nghe thấy tiếng hắn gọi mang theo vài phần tò mò nên nàng thầm nghĩ chẳng lẽ hắn còn muốn cùng nàng giao lưu nói chuyện chắc. Lòng nàng sinh ra vài phần tức giận và mặc kệ.

Bình Dục gọi vài tiếng không có kết quả, lại thấy nàng không trả lời thì chỉ nghĩ là nàng ngượng. Hắn cũng không buồn bực mà hôn hôn nàng sau đó đứng dậy bắt đầu thu dọn tàn cục.

Phó Lan Nha nhắm chặt hai mắt, mặc hắn đùa nghịch. Thân thể nàng vẫn lưu lại cảm giác mãnh liệt chứ chưa hồi phục hoàn toàn, còn bụng nhỏ của nàng thì dính nhớp, không cần nghĩ cũng biết là cái gì. Lúc này nàng cực kỳ túng quẫn nghĩ không biết tên này học được biện pháp tránh thai ở chỗ nào. Chẳng lẽ đúng như hắn nói, làm thế là sẽ không gây ra sai lầm gì ư?

Động tác của hắn lúc này cực kỳ cẩn thận, gần như có thể nói là hầu hạ nàng. Sau khi chà lau xong hắn lại ôm nàng vào lòng hỏi nàng một cách tự tin tràn đầy, “Nàng có thấy thoải mái không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.