Bình Dục thấy Vương Lệnh cuối cùng cũng không giãy giụa nữa thì lập tức điểm mấy đại huyệt lớn sau lưng lão để ngăn nửa công lực của lão lại.
Sau đó hắn lệnh cho mấy người Hứa Hách mang xích huyền thiết đặc chế của Cẩm Y Vệ tới trói lão.
Mắt thấy mọi việc đã gần như hoàn thành nhưng Bình Dục vẫn không yên tâm. Hắn đang muốn điểm ma huyệt của Vương Lệnh thì ai ngờ Tần Yến Thù bên kia lại có vấn đề. Vốn hắn chịu một chưởng của Vương Lệnh lúc nãy nên đã có chút hao tổn. Nay hắn đang cố hết sức để cùng Bình Dục hợp lực chế phục Vương Lệnh nhưng bỗng thấy hoa mắt, cả người lung lay ngã quỳ xuống. Hắn phải dùng hai tay chống đỡ mới không ngã qua một bên.
Bình Dục cả kinh, vội vươn tay ra muốn đỡ hắn nhưng ai ngờ chỉ vì chút bất cẩn này mà lực tay lại lỏng ra. Hắn còn chưa đụng tới Tần Yến Thù đã cảm thấy dưới tay như có một lực khổng lồ rót vào. Lúc này hắn mới phát hiện không biết từ khi nào Vương Lệnh đã phá được xích kia.
Bình Dục cực kỳ kinh ngạc, vừa rồi rõ ràng hắn đã điểm huyệt của Vương Lệnh nhưng vì sao lại có biến cố này? Chẳng lẽ kẻ tập luyện Ngũ Độc thuật lại có kinh mạch khác người ư?
Hắn vội tung chưởng tóm lấy lão ta nhưng Vương Lệnh đã như mũi tên phóng vọt đi. Mà điều khiến người ta kinh hãi là vừa phá tan trói buộc Vương Lệnh đã há miệng như dã thú, nhắm thẳng Lâm Chi Thành gần đó nhất mà cắn tới.
Lúc này không chỉ hai mắt lão đỏ đậm, mà ngay cả hàm răng lão cũng chảy máu, tình trạng không khác gì ác quỷ. Bình Dục không chút nghĩ ngợi đã nhảy lên đập vào lưng Vương Lệnh. Trong đầu hắn nhớ tới lần trước Vương Thế Chiêu cũng từng bị tẩu hỏa nhập ma, tình huống lúc ấy cũng đáng sợ như Vương Lệnh lúc này.
Bỗng hắn có một ý niệm, chẳng lẽ kẻ luyện Ngũ Độc thuật đến bậc này đã không còn thỏa mãn với xà trùng chuột kiến nữa mà phải có máu người mới đủ thỏa mãn ư? Thấy Vương Lệnh nhe hàm răng ra chuẩn bị cắn Lâm Chi Thành thì khả năng có lẽ không sai.
Quả nhiên bên tai hắn truyền đến tiếng thở hổn hển của Vương Thế Chiêu nói, “Hiện tại huyết khí khắp người lão đã đảo lộn, cần hút máu người mới có thể khôi phục nội lực. Một khi lão hút được máu thì công lực sẽ khôi phục được tám phần thế nên phải ngăn lão lại.”
Dĩ vãng còn ở trong kinh Vương Lệnh thấy tên Thát Tử này nuôi một đám người để lão hút máu. Lão sẽ không để bọn họ chết mà chỉ thi thoảng liếm mút một chút. Thế nên vào mỗi đêm trong phủ đều tràn đầy mùi máu tươi.
Nghĩ tới đây hắn lại nhớ đến tình cảnh của mình lúc này. Chẳng những ngày sau hắn không thể giao hợp mà có lẽ sẽ lưu lạc tới mức biến thành kẻ không người không quỷ thế này. Hận ý trong lòng hắn cứ vậy tràn bờ thế là hắn cũng đuổi theo Bình Dục nhào về phía Vương Lệnh.
Còn Lâm Chi Thành bên kia lúc này chưa khôi phục công lực, trên chân ông ta lại có xích sắt nên dù thấy Vương Lệnh chạy tới cắn mình nhưng lại chẳng thể trốn. Ông ta chỉ đành trơ mắt nhìn tên ma đầu kia vọt tới, trong mắt như có giải thoát.
Hai mươi năm trước chỉ vì một phần cuồng vọng tự phụ mà ông ta không cẩn thận trúng bẫy của Vương Lệnh. Chẳng những ông ta mất đi hai đứa con mà còn chọc vợ mình thương tâm bỏ đi không chịu tha thứ cho ông ta. Cho đến nay hai vợ chồng họ vẫn chẳng thể xóa nhòa ranh giới.
Không ngờ hai mươi năm sau dưới cơ duyên xảo hợp ông ta lại có thể cùng Bình Dục lật tẩy âm mưu của Vương Lệnh. Cho dù tên cáo già kia có thể khôi phục công lực thì cũng chắc chắn đại bại.
Tuy không cam lòng chết trong tay Vương Lệnh nhưng hiện tại ông ta cũng không thể trốn. Chỉ nghĩ đến thù đã báo là trong lòng ông ta lại được an ủi. Lâm Chi Thành ngửa đầu nhìn ánh mặt trời sắp tắt, trong ngực là bình yên. Ai ngờ lúc này ông ta chợt nghe thấy phía sau có người thảm thiết gọi mình.
“Chi Thành!”
Giọng nói này cực kỳ quen thuộc, trong lòng ông ta chấn động, vội quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy vợ ông ta đang chạy ra từ trong trướng, bóng dáng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới đây. Mắt ông ta lập tức đau xót, vội thấp giọng gọi: “Trinh nương……”
Vợ ông ta đột nhiên dừng bước, khuôn mặt lộ vẻ hoảng sợ, ánh mắt tuyệt vọng đến cực điểm. Một khắc sau bà lập tức gào khóc.
Lâm Chi Thành nhìn thấy thế lại thấy sau lưng có gió thổi tới. Trong lòng ông ta biết Vương Lệnh đã ngay kề, ông ta quyến luyến nhìn vợ một lần cuối sau đó nhắm mắt chờ cái chết tới gần. Vợ ông ta là nhát gan nhất, nếu thấy cái chết của ông ta thì không biết bà ấy sẽ sợ đến mức nào.
Nghĩ đến điều này tâm ông ta như bị ai đó nắm chặt lấy. Hai mươi năm nay Trinh nương đều sống một mình nhưng dù sao cũng có ông ta ở bên cạnh âm thầm hỗ trợ. Nếu đến ông ta cũng không còn thì bà ấy sẽ chỉ có thể hiu quạnh lẻ loi sống tiếp.
Ông ta chua xót vô cùng nhưng đợi mãi không thấy đau đớn đâu mà chỉ thấy một tiếng kêu rên phía sau. Tiếp đó có tiếng vật nặng rơi xuống, ông ta kinh ngạc quay lại thì thấy Bình Dục đã túm lấy vạt áo Vương Lệnh mà dùng sức kéo lão lại. Hắn không màng lão giãy dụa mà gắt gao chế trụ.
Ánh mắt ông ta hơi ngưng lại, lòng nghĩ thầm khi mới gặp Bình Dục thì công lực của hắn không thâm sâu như bây giờ. Không biết hắn luyện cái gì mà trong khoảng thời gian ngắn đã có nhiều tiến bộ như vậy. Nhưng ông ta không nghĩ quá nhiều mà tâm thần vội chuyển tới tiếng bước chân phía sau lưng.
Tiếng bước chân kia vừa cấp bách vừa quen thuộc, dù có nhắm mắt ông ta cũng biết đó là vợ mình đang chạy đến đây. Cổ ông ta nghẹn lại, đỏ mắt quay qua thì thấy bóng dáng gầy yếu kia càng chạy càng gần. Ông ta không màng xích sắt nặng nề mà mạnh mẽ cất bước đón lấy người tới.
Lần này Bình Dục điểm huyệt ngược chiều lại, hủy bỏ toàn bộ nội lực của Vương Lệnh sau đó nhốt lão vào trong miếu và cho canh chừng cẩn thận. Hắn không muốn giao Vương Lệnh cho kẻ khác nhưng vì hoàng đế đã tỉnh và triệu hắn tới nên hắn không thể không đi.
May mà Tần Yến Thù điều dưỡng một buổi lúc này đã khôi phục lại như cũ nên lập tức xung phong nhận việc trong coi Vương Lệnh. Anh Quốc Công cũng để lại gần trăm binh lính võ nghệ cao cường cùng canh giữ.
Thấy thế Bình Dục cũng yên tâm hơn nên vội vàng rời đi. Trên đường hắn lại nhớ tới lúc trước Vương Lệnh từng gọi mẹ Phó Lan Nha bằng cái tên Nỗ Mẫn. Từ ngữ khí có thể thấy lão cực kỳ hận mẹ nàng. Trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm mẹ của Phó Lan Nha chỉ sợ cũng không phải người Mông bình thường. Không biết đến cuối Vương Lệnh sẽ thổ lộ cái gì nhưng tuyệt đối hắn không thể để người khác thẩm vấn tên kia được.
Ngoài cái này hắn còn phải mau chóng hỏi ra chỗ đại quân của Thản Bố đang ẩn núp sau đó nhanh chóng tìm cách ứng đối.
Đến trong trướng của hoàng thượng hắn thấy mấy vị trọng thần đã sớm vây quanh đó. Thấy hắn tới bọn họ sôi nổi nhường đường. Hoàng Thượng thì đang mờ mịt nhìn chướng đỉnh, thấy Bình Dục tiến vào hắn vội nở một nụ cười tái nhợt sau đó xốc chăn trên người ra đứng dậy nói: “Ái khanh đã tới rồi.”
Bình Dục quỳ xuống hành lễ, “Bái kiến Ngô hoàng.”
“Chuyện hôm nay may mà có khanh. Tuy lúc ấy trẫm không nói được gì nhưng trong lòng vẫn cực kỳ rõ ràng.” Hoàng đế nhìn Bình Dục bằng ánh mắt ấm áp rồi nói, “Chỉ là trẫm nhớ tới đủ loại hành vi của mình trong hai năm qua thì giống như nằm mộng. Không biết sao trẫm lại có thể hồ đồ đến thế, để Vương Lệnh che giấu đến tận bây giờ. Hiện tại nghĩ lại trẫm thật sự thẹn đến cực điểm.”
Bình Dục cười cười nói: “Hoàng Thượng làm gì phải nói lời này.”
Trong lòng hắn lại thầm nghĩ, thần trí Hoàng Thượng lúc rõ ràng khi lại hồ đồ, trước mắt nhìn có vẻ rõ ràng nhưng không biết lần sau phát bệnh là lúc nào. Cũng không biết Vương Lệnh đã động tay chân chỗ nào, cho dù hạ độc thì sợ là độc kia cũng không phải thường, không biết có thuốc giải không.
Hiện tại đã trừ được Vương Lệnh nên có thể kiểm tra xem đồ ăn của hoàng đế có vấn đề hay không. Rồi hắn bỗng nhiên nhớ tới bao thuốc giải độc của Phó Lan Nha, không biết nàng còn thừa thuốc giải không, nếu có thì có thể lấy ra dùng thử. Hiện tại cha con Phó Băng còn ở trong ngục, bọn họ phải nhân cơ hội này lật ngược bản án, thuận nước đẩy thuyền để mọi việc được giải quyết.
Tuy nghĩ tới Phó Băng hắn vẫn có chút bất bình nhưng hiện tại hắn và Phó Lan Nha đã thế thì chuyện quá khứ cũng coi như qua. Hắn không thể để tới ngày cưới gả mà nàng lại không có người thân nào đưa. Hắn chẳng những muốn cưới nàng mà còn phải cho nàng mười phần thể diện, hận không thể ngày ngày làm nàng vừa lòng đẹp ý.
Chuyện của cha con Phó Băng hắn cần trù tính một chút để tận lực giải quyết.
Hoàng Thượng nhìn Bình Dục, đang muốn nói gì đó thì đầu hắn lại kịch liệt đau đớn, cảm xúc cũng theo đó bực bội bất an lên. Nhưng lúc này khác trước đây, hắn chẳng những đau đầu mà trước mắt thỉnh thoảng còn như có một bóng dáng mỹ nhân đong đưa. Chỉ liếc mắt một cái hắn đã thương nhớ nữ nhân kia, hận không thể lập tức đòi nữ nhân kia tới để cùng nhau cá nước thân mật.
Dục vọng này tới quá nhanh, giống như từ sau khi Vương Lệnh nhắc tới Phó Lan Nha hắn mới gặp phải chuyện này. Tuy hắn có nghi hoặc nhưng lại không có cách nào giải thích.