Lộc Môn Ca

Chương 55



Phó Lan Nha nghĩ nghĩ rồi nói: “Là một cuốn trận pháp, bên trên ghi lại hơn mười loại trận pháp hiếm gặp.”

“Sách về trận pháp ư?” Ánh mắt Bình Dục nhìn Phó Lan Nha nổi lên một tia sáng, cuốn sách kia có trang lót viết tên Lâm Chi Thành, nội dung lại về trận pháp vậy không phải vật của Nam Tinh phái thì là cái gì.

Nhưng sao đồ của Nam Tinh phái lại rơi vào tay Phó Duyên Khánh?

Trong lòng Phó Lan Nha biết Bình Dục sẽ không nói chuyện linh tinh, hắn đã hỏi đến cuốn sách này thì chắc chắn có duyên cớ. Vì thế nàng nói hết những gì mình biết: “Quyển sách này là ca ca vô tình tìm thấy ở trong phòng mẫu thân, khi đó huynh ấy còn chưa vỡ lòng, chỉ nhìn thấy hình vẽ trên sách thú vị nên lấy ra xem một chút. Chờ đến khi học chữ, biết nội dung trong sách về cái gì huynh ấy mới hiểu hóa ra nó về kỳ môn độn giáp và càng thêm hứng thú. Chẳng những huynh ấy đọc và nghiên cứu hết cuốn sách, lại còn đặc biệt tìm sách khác về kỳ môn độn giáp tới xem. Ta và ca ca cùng học vỡ lòng nên cũng từng xem qua cuốn sách kia, nội dung trên đó cũng coi như quen thuộc. Mấy ngày trước chúng ta gặp phải Nam Tinh phái ở trên đường ta có từng nhắc đến Ngũ tinh trận là vì đọc cuốn sách kia mà biết.”

Bình Dục nghe nàng nói cuốn sách kia lấy từ chỗ Phó phu nhân thì con ngươi càng sâu hơn. Lát sau hắn mở miệng nói: “Nam Tinh phái ban đầu được xây dựng ở Hồ Nam, đi lại nhiều ở vùng Hồ Quảng, mẫu thân ngươi lại tự xưng là người Giang Nam, sau lại theo phụ thân ngươi đến kinh thành sinh sống. Nhìn thế nào cũng không có quan hệ với Nam Tinh phái, thứ duy nhất giao thoa đó là bọn họ từng ở Vân Nam hơn hai mươi năm trước. Hơn hai mươi năm trước Lâm Chi Thành mất con, mà mẫu thân ngươi cũng gặp phụ thân ngươi hơn hai mươi năm trước ở Vân Nam. Không bao lâu sau nhờ Mục vương gia làm mai mà phụ mẫu ngươi thành thân, một năm sau sinh ra ca ca Phó Duyên Khánh của ngươi.”

Nàng ngước mắt nhìn hắn, yên lặng một lúc lâu mới mỉm cười nói: “Bình đại nhân nói không sai, phụ mẫu ta quen biết ở Vân Nam, ca ca cũng được sinh ra ở Vân Nam, không chỉ như thế năm đó tả hộ pháp của Trấn Ma Giáo cũng có một đoạn quen biết sâu xa với mẫu thân ta khi còn ở Vân Nam.”

Lúc nói chuyện, đáy lòng nàng mơ hồ hiện lên một ý nghĩ kinh hoàng. Nói đến việc hiểu biết tình huống của Phó gia thì sợ là Bình Dục còn biết nhiều hơn môn sinh của cha nàng. Đến chuyện 20 năm trước của Phó gia hắn cũng có thể dễ dàng nói ra, chứng tỏ mấy năm năm hắn chưa từng buông khúc mắc với nhà nàng, nếu không sao lại biết tường tận đến thế.

Bình Dục tâm tư nhạy bén, thấy ánh mắt Phó Lan Nha lập lòe thì đoán ngay ra được nàng đang nghĩ cái gì. Nhưng hắn xưa nay khinh thường che giấu ác cảm của mình với Phó Băng ở trước mặt nàng vì thế chẳng thèm để ý đến chút tâm tư này của nàng.

Nhưng sau đó hắn lại nhớ tới tiếng khóc nỉ non trong mộng của nàng, sợ nàng lại suy nghĩ miên man nên hắn hừ lạnh trong lòng, miệng không thể không miễn cưỡng giải thích: “Đêm đó sau khi bắt được tả hộ pháp nàng ta đã khai vài việc. Từ lời của nàng ta thì không khó đoán chuyện Nam Tinh phái tới Vân Nam hai mươi năm trước hình như để cướp đoạt cái gì đó. Ta hoài nghi năm đó mẫu thân ngươi cũng từng bị cuốn vào trong đó.”

Lực chú ý của Phó Lan Nha quả nhiên bị dời đi. Nàng kinh ngạc hỏi: “Trước khi mẫu thân gặp phụ thân thì chính là đứa bé mồ côi, không nơi quen biết, sao lại bị cuốn vào phân tranh trên giang hồ? Bình đại nhân, có thể nói với ta đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vào 20 năm trước không?”

Bình Dục nhìn nàng, trong lúc nhất thời do dự. Nếu để Phó Lan Nha biết bản thân nàng bị người ta coi như “Thuốc dẫn” nên mới bị các môn phái tranh giành không ngừng thì hẳn là lòng nàng cũng sẽ không dễ chịu. Sau khi suy nghĩ một lát hắn quyết định đổi cách nói, “Năm đó trên giang hồ có một vật quan trọng giống như thần vật từ trên trời rơi xuống. Nó bị người ta tranh đoạt nên chia ra làm 5 phần. Vương Lệnh, Trấn Ma Giáo, Đông Giao Hội, Lâm Chi Thành của Nam Tinh phái đều có một khối, mẫu thân ngươi hẳn biết một khối khác ở đâu nên mới chọc phải phiền toái.”

Phó Lan Nha nghe xong lời này thì đột nhiên nhớ tới đủ chuyện không hợp lẽ thường trong những năm nay của mẹ mình vì thế nàng càng thêm bất an. Sau khi trầm ngâm một hồi nàng quyết định không để cho ngờ vực trong lòng lan rộng nữa. Nàng nói: “Theo những gì Bình đại nhân vừa nói thì hơn 20 năm trước Lâm Chi Thành bất hạnh bị mất con, sau đó ông ta lại tới Vân Nam cướp đoạt cái gọi là bảo bối. Không biết giữa hai việc này có liên quan gì tới nhau không?”

Từ khi trở về từ huyện nha chiều hôm đó Bình Dục vẫn luôn cân nhắc động cơ đến Vân Nam của Lâm Chi Thành. Theo lý thuyết thì Lâm Chi Thành đang đau đớn vì mất con, đúng lúc bi thương nhất. Cho dù ông ta có hám lợi thế nào thì cũng không có khả năng đi cướp đoạt bảo bối vào lúc đó. Sở dĩ ông ta lập tức đi Vân Nam tất nhiên là có lý do không thể không làm như thế. Hắn nghĩ mãi cuối cùng cũng chỉ có thể liên hệ hai việc lại với nhau.

Mà ngoài dự kiến của hắn là Phó Lan Nha cũng nghĩ giống hắn. Bình Dục liếc nhìn nàng một cái rồi nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp, cũng có lẽ ông ta đến Vân Nam đúng vì hai đứa con chết non của mình. Bảo bối kia có thể khiến đám người trong giang hồ lớp lớp tranh giành thì nhất định có chỗ tốt nào đó. Nếu không chuyện đã qua 20 năm không thể nào lại khiến giang hồ sóng gió lần nữa thế này.”

Phó Lan Nha suy nghĩ rồi gật đầu, lấy Vương Lệnh làm ví dụ, dù hắn ở xa kinh thành nhưng vẫn không quên tính kế ở xa ngàn dặm, tất cả chỉ vì muốn tề tựu các mảnh bảo bối bị phân tán. Có thể thấy thứ này có lợi ích không nhỏ.

Nàng không biết mình chính là “Thuốc dẫn” của bảo bối kia. Sau khi cân nhắc một phen nàng chợt nhận ra chỗ mâu thuẫn trong lời Bình Dục nên hỏi, “Ý Bình đại nhân là Vương Lệnh muốn dẫn dụ những người có nắm bảo bối ra, và cố ý dùng ta làm mồi ư? Nhưng cho dù trong tay ta có một mảnh bảo bối của mẫu thân thì qua một hồi xét nhà, đồ đó làm sao còn trong tay ta nữa? Nếu ta là những người đó thì thà làm làm phiền Bình đại nhân còn hơn đến bắt ta nhiều lần như thế. Có thể thấy bọn họ đang nhắm vào ta, chứ không phải thứ gì ta đang cầm. Bình đại nhân ——” nàng im lặng, trong lòng đầy hoài nghi mà nhìn về phía hắn.

Bình Dục trấn định nhìn đôi mắt trong suốt của Phó Lan Nha, đến lông mày hắn cũng chưa từng động đậy nhưng trong lòng hắn lại không nhịn được thở dài. Vừa rồi hắn nói lời kia đủ để lừa bất kỳ ai, chỉ có nàng là không mắc câu, chỉ mới không lưu ý đã bị nàng tìm ra sơ hở trong lời nói.

Nhưng theo những manh mối hắn thu thập được thì hai mươi năm trước Phó phu nhân ở Vân Nam gả cho Phó Băng, sau đó có thể bình yên qua gần hai mươi năm một phần là do có Phó Băng che chở, thứ hai có khả năng bà ta đã thay hình đổi dạng.

Thậm chí hắn đoán rằng năm đó Phó phu nhân có lẽ đã giả chết để lừa gạt đám Vương Lệnh. Vương Lệnh và Nam Tinh phái cùng các môn phái khác cho rằng người bọn họ muốn tìm đã không còn nên mới ngủ đông 20 năm. Cũng không biết vì cớ gì mà hơn mười năm sau Vương Lệnh lại tra ra việc Phó phu nhân vẫn còn ở nhân gian, và còn sinh ra hai đứa con.

Vì thế hắn cũng cân nhắc cái chết của Phó phu nhân. Theo tư liệu trong tay hắn thì có vẻ như bà ta rất khỏe mạnh, nhưng bốn năm trước đột nhiên bà ta phát bệnh và chỉ trong 10 ngày ngắn ngủi đã không dậy nổi. Nghe nói Phó Băng vì cứu Phó phu nhân mà đã điều động mọi nhân lực, tiên hoàng biết được còn đặc biệt phái người đứng đầu Thái Y Viện đến chẩn trị cho bà ta. Việc này sau đó cũng là một vết nhơ trong tấu chương buộc tội Phó Băng.

Thời điểm Phó phu nhân bị bệnh cũng quá khéo, đến tột cùng bà ta có bị người khác hãm hại hay không cũng phải xem. Mặc kệ thế nào, việc này tạm thời không nên để Phó Lan Nha biết được. Thứ nhất, lúc Phó phu nhân qua đời nàng mới 11,12 tuổi, những việc nàng biết cũng không nhiều. Nếu để nàng biết cái chết của mẹ mình có điểm đáng ngờ thì ngoài thương tâm khóc nỉ non nàng cũng chẳng thể cung cấp được thông tin bổ ích gì. Thứ hai, việc này nói không chừng còn có nội tình, trước khi điều tra rõ hắn không cần để Phó Lan Nha phải suy nghĩ nhiều.

Lúc này bốn bề yên tĩnh, Phó Lan Nha vẫn ngước đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Bình Dục, chờ hắn đáp lại. Nhưng Bình Dục lại mặt dày nói: “Giờ này còn sớm, ta có chút việc, ngươi không có việc gì thì nghỉ sớm đi.”

Phó Lan Nha nghẹn họng, âm thầm bất mãn mà nhìn ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn nhuộm cả trời đất, ánh sáng vẫn còn rõ ràng thế mà Bình Dục lại chọn lúc này để nói nghỉ với không nghỉ, rõ ràng hắn đang đánh trống lảng. Quả là quá mức miễn cưỡng.

Lo âu trong lòng nàng dâng lên, người này quá gian xảo, nếu muốn moi được tin tức từ miệng hắn thì thật sự còn khó hơn lên trời. Khó có lúc hắn nguyện ý nói nhiều với nàng như thế nên sao nàng chịu buông tha cơ hội này. Nàng lập tức đứng dậy, đi theo đuôi hắn gọi: “Bình đại nhân.”

Bình Dục vốn đã quyết định chuồn ngay nhưng nghe nàng mềm giọng gọi từ phía sau thì bước chân hắn như bị vấp lại, không sao đi tiếp được. Hắn do dự một lát rồi quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy được đôi mắt như ánh trăng sáng của nàng.

Lâm ma ma trốn trong phòng tắm đã lâu không chịu được nữa, đang muốn nhẹ nhàng đi ra thì ai ngờ mới tới cửa đã thoáng thấy Bình Dục cũng đang đứng cạnh cửa, bàn tay rõ ràng đã cầm then cài nhưng lại bị tiểu thư gọi lại. Tuy khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt nhìn tiểu thư lại không có chút bất mãn nào vì bị gọi lại.

Bà ta giật mình ngây người, chờ lấy lại tinh thần bà ta chỉ cảm thấy tâm tình căng thẳng mấy ngày nay cũng an ổn lại. Bà ta lâp tức quay đầu đi, thầm than một tiếng sau đó cố gắng yên lặng trở về phòng.

“Ta nói ta có việc.” Ánh mắt Bình Dục nhìn Phó Lan Nha, ngữ khí có chút mất kiên nhẫn khi bị chặn đường, “Những gì nên hỏi ta đã hỏi xong, nếu muốn nói gì thì để mai. Ngươi đừng có mà vô cớ gây sự.”

Dứt lời hắn nghiêm mặt, cực kỳ kiên định rời mắt, kéo cửa đi ra ngoài không hề quay lại. Phó Lan Nha thấy hắn chỉ chớp mắt đã khôi phục bộ dạng khó ưa kia thì trong lòng hận không thể ném cho hắn cái lườm cháy mặt. Đáng tiếc người này vừa cường thế lại có đầu óc, nàng có vắt hết óc thì tạm thời cũng không có biện pháp buộc hắn lộ ra chút nội tình nào. Nàng đành nhìn hắn đi xa sau đó rầu rĩ đóng cửa lại đi vào nghiền ngẫm vài lời Bình Dục vừa nói.

Bình Dục vừa đến ngoại viện đã lệnh cho Trần Nhĩ Thăng và Lý Mân đi đến gác ngoài sân viện của Phó Lan Nha, còn bản thân mình thì đi tìm Lý Du bàn việc. Lúc đi ngang qua ngoại thư phòng hắn bỗng dừng bước, do dự một hồi mới bước lên bậc thang đi vào.

Đến trong phòng hắn nhớ đến ánh mắt và giọng điệu của Phó Lan Nha vừa rồi, trong lòng không hiểu sao lại thấy nhẹ nhàng. Hắn đứng yên một lát, ngẩng đầu nhìn về phía kệ sách thấy trên đó có không ít thư tịch. Dù biết có việc quan trọng phải bàn bạc với đám Lý Du nhưng hắn vẫn không nhịn được đi đến trước kệ sách, ánh mắt lướt qua kệ sách và dừng lại ở cuốn《 thiên công khai vật 》. Hắn giơ tay lấy cuốn sách kia xuống lật xem.

Nhớ tới những gì thấy lúc chạng vạng hắn không cho là đúng mà hừ lạnh một tiếng. Đống văn tạp ký này dùng để giết thời gian cũng tốt, có chút sách để xem nàng cũng đỡ nhàm chán tới độ phải dùng nước trà viết chữ lên bàn. Nghĩ xong hắn lại coi như không có gì mà nhét cuốn sách vào ngực, đi ra ngoài tìm Lý Du.

Vừa mới ra ngoài hắn đã thấy một bóng dáng nhỏ xinh đi tới, nhìn kỹ thì là Tần Dũng. Bên cạnh nàng ta không có người khác, bộ dạng như đang có tâm sự, tốc độ đi cực nhanh. Đến gần hắn nàng ta mới nhận ra, vội kinh ngạc nói: “Bình đại nhân.”

Sau đó nàng ta nói luôn: “Vừa khéo, Bình đại nhân, ta mới vừa biết được một chuyện nên đang muốn đi tìm ngài ——”

Lời còn chưa dứt bỗng nhiên gió mang đến một tiếng tiêu triền miên u ám, khúc nhạc đứt quãng, như khóc như than, hình như có tác dụng câu hồn.

Hai người trầm mặc một lát đột nhiên Tần Dũng biến sắc, ngẩng đầu nói: “Không tốt, Phó tiểu thư ——”.

Bình Dục sớm đã chấn kinh, vội phóng đến chỗ Phó Lan Nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.