Lộc Môn Ca

Chương 59



Phó Lan Nha thấy Bình Dục nhắm cả mắt, máu mũi chảy không ngừng thì cho rằng hắn hôn mê thế là nàng càng thêm nóng nảy.

“Bình đại nhân.” Nàng nóng lòng muốn xem vết thương của Bình Dục, cả người nửa quỳ bên cạnh hắn, cúi người về phía trước, liều mạng muốn bẻ tay Bình Dục ra nhìn.

Bình Dục khổ mà không nói nên lời, chỉ đành liều chết không chịu buông tay. Phó Lan Nha bẻ cả buổi cũng không bẻ được vì thế mới nhận ra hắn vẫn còn ý thức. Nàng đành phải dừng lại, cố nén nôn nóng, ôn nhu khuyên bảo hắn: “Bình đại nhân, có phải ngài rất khó chịu không?”

Khó chịu? Bình Dục âm thầm cắn răng, đúng, hắn đang khó chịu muốn chết đây này. Giọng nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, lúc nói chuyện hơi thở ấm áp phất qua mu bàn tay hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy như muốn co thành một cục. Cùng lúc đó chỗ nào đó trên người hắn lại không biết cố gắng mà biến hóa.

Phó Lan Nha không hề phát hiện ra, thấy hắn chẳng những nhắm mắt mà sắc mặt còn đỏ gay, cả người cứng đờ nàng lại nhớ đến cảnh tượng Tần Yên Thù bị trúng độc lần trước và cực kỳ kinh hãi nghĩ chẳng lẽ Bình Dục bị ám toán?

Nàng nhớ đến trong sách viết rằng người bị trúng độc thường có biến hóa vì thế nàng rút tay khỏi tay Bình Dục, quay ra lật mí mắt hắn xem. Bình Dục vốn như bị nướng trên than hồng, biết rõ bản thân mình không có chỗ nào không khỏe nhưng hắn vẫn quyến luyến cảm giác được nàng quan tâm che chở này. Mới đầu hắn còn im lặng, nhưng lúc này chợt thấy nàng dán cả mặt lại gần thì hắn không nhịn được nữa. Hắn giãy dụa một lát mới cầm lấy tay nàng đang đặt trên mặt mình, buồn bực nói: “Ta không sao.”

Lúc nói chuyện, xuất phát từ bản năng hắn nhìn thấy đôi môi anh đào no đủ của nàng lúc này đang cách hắn cực kỳ gần. Chỉ cần hắn hơi rướn người lên một chút là có thể hôn nàng. Bình Dục chỉ cảm thấy một cỗ nóng cháy chảy trong ngực khiến hắn nóng lên. Hắn vội vàng dùng sức chín trâu hai hổ mới tách bản thân ra một chút, dựa lên tường phía sau duy trì khoảng cách với nàng.

Ai ngờ hắn mới vừa động thì mũi lại chảy máu. Phó Lan Nha nhìn thấy rõ ràng, tim nàng ngừng đập sau đó nàng vội vàng lấy khăn cầm máu cho hắn, miệng nôn nóng nói: “Ta cũng từng bị chảy máu cam, nhưng không nhiều thế này. Bình đại nhân, ngài thật sự không sao chứ? Có phải trúng ám toán của Nam Tinh phái không? Ta có thuốc giải của mẫu thân ——”

Bình Dục không dám động đậy, chỉ cần hơi rũ mắt đã có thể thấy chỗ nào đó giữa chân mình biến hóa. Vì nó quá mức rõ ràng nên không cách nào che lấp, hắn vừa thẹn vừa thấy khó nhịn, nhất thời không có cách nào ứng phó nổi. Thậm chí hắn còn mong Nam Tinh phái xuất hiện cho rồi để hắn có thể ngăn không cho Phó Lan Nha phát hiện ra manh mối.

Thấy Phó Lan Nha lại cầm khăn đưa tới, hắn đoạt lấy lung tung lau một phen sau đó muốn nương bóng đêm để bước tránh ra hai bước, cách nàng càng xa càng tốt. Ai ngờ Phó Lan Nha đang cực kỳ chăm chú cầm máu cho hắn nên không đề phòng bị hắn đoạt lấy khăn. Cả người nàng chúi về phía trước, trong lúc hoảng loạn nàng chống tay lên đùi Bình Dục. Không ngờ nàng lại đụng phải một vật cực kỳ cứng rắn, lòng nàng lộp bộp, đang muốn cúi đầu xác nhận thì Bình Dục lại như phải bỏng mà vội vàng vớt nàng lên, cố định hai vai của nàng.

Vì phản ứng của Bình Dục quá mức kịch liệt nên cả người Phó Lan Nha đều cứng lại, tràn đầy kinh ngạc. Nàng chỉ muốn giúp hắn xác nhận xem trên người có chỗ nào bị thương không thôi, sao hắn phải bài xích nàng như thế. Lúc ban đầu sắc mặt hắn muốn khó coi thế nào thì khó coi thế ấy, nhưng sau khi đối diện với nàng một lát thì biểu tình của hắn đột nhiên có thay đổi.

Phó Lan Nha yên lặng nhìn hắn, ánh trăng dát vàng nhàn nhạt lên cái mũi cao thẳng của hắn, con ngươi đen bóng bức người, trong đó giống như có một cơn lốc xoáy khiến người ta bị hút vào. Bên tai bọn họ là một mảnh im ắng, tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.

Sau một hồi, trong lòng Phó Lan Nha như có ánh trăng trút xuống, nàng mơ hồ hiểu được vài phần. Mắt thấy lòng bàn tay hắn ôm lấy vai nàng càng lúc càng nóng, trái tim nàng cũng đập loạn lên. Nàng biết lúc này mình nên đứng dậy rời đi nhưng ánh mắt hắn quá mức chăm chú khiến cả người nàng giống như bị điểm huyệt, quên cả giãy dụa.

Trong lúc đó hắn cách nàng càng lúc càng gần, hơi thở phất qua cánh môi như cánh hoa của nàng khiến tim nàng run lên. Cảm giác này xa lạ chưa từng có, lại mang theo nặng nề đàn áp. Cuối cùng không hiểu sao nàng cũng tìm được sức lực để giãy dụa đứng lên, vội vàng quay mặt đi…, thấp giọng nói: “Bình đại nhân.”

Hắn chỉ còn cách cánh môi nàng chưa đến nửa tấc, con ngươi đen đặc đến kỳ cục. Giọng nói của nàng như sóng biển gầm thét hoàn toàn kéo hắn ra khỏi mê mang. Bình Dục sợ hãi cả kinh, chờ hắn lấy lại tinh thần thì quả thực xấu hổ vô cùng. Hắn hốt hoảng buông nàng ra, căn bản không dám nhìn thần sắc của nàng mà lập tức đứng lên bước nhanh tới một bên sau đó đứng nguyên tại chỗ xấu hổ.

Phó lan nha cũng không dám ngẩng đầu nhìn hắn, nàng ngượng ngùng không chịu được, đồng thời cũng cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc. Không khí nhất thời đông lạnh, xấu hổ nổi lên rõ ràng.

Lúc hai người còn đang không biết phải làm sao thì chợt nghe thấy bên ngoài tường có người thấp giọng kêu: “Bình đại nhân?”

Giọng này đúng là của Lý Mân. Trong lòng Bình Dục đang như có lửa thiêu lúc này lại như được đại xá mà vội ho một tiếng. Một lát sau Lý Mân xuất hiện trên đầu tường, sau đó nhảy xuống. Sau khi ổn định hắn gật đầu với Phó Lan Nha trước rồi mới nói với Bình Dục: “Vừa rồi bọn thuộc hạ đi theo đến cửa huyện nha thì quả nhiên một lúc sau đã có người của Nam Tinh phái đuổi tới. Lần này thì ngay cả Bạch trưởng lão cũng nổi nghi ngờ. Vất vả lắm mới thoát được đám người Nam Tinh hái, Bạch trưởng lão không chịu đi nữa mà nói việc cấp bách cần làm là bắt gian tế trước.”

Bình Dục nghe xong thì sắc mặt lại khôi phục trầm tĩnh ngày thường. Hắn ừ một tiếng nói: “Bạch trưởng lão này có thể leo đến chức trưởng lão trong Tần Môn thì quả nhiên không phải tay mơ.”

Lý Mân cười cười nói: “Đệ và Trần Nhĩ Thăng thấy Bạch trưởng lão cuối cùng đã nghi ngờ người nhà mình thì lập tức bắt tên Trình Lượng kia rồi nói với mọi người lúc trước hắn ném đá ám toán ngựa của Bành Đại. Mới đầu cái tên Trình Lượng kia không thừa nhận nhưng sau khi bị đệ và Trần Nhĩ Thăng đánh vài cái là hắn ngoan ngoãn ngay. Bạch trưởng lão tức giận cực kỳ, lập tức trói hắn lại chờ xin chỉ thị của Tần chưởng môn là sẽ xử lý.”

Bình Dục liếc nhìn Lý Mân một cái nghĩ: đúng là không tồi, cuối cùng cũng có tiến bộ. Bọn họ không những hiểu ý hắn mà còn nhanh chóng tìm ra nội gian, chẳng qua thủ đoạn vẫn còn non nớt.

“Bạch trưởng lão đã nghi ngờ thì các đệ cần gì phải ra tay?” Hắn nhíu mày nói.

Lý Mân bị Bình Dục hỏi thì sửng sốt, lát sau hắn tỉnh ngộ, ngượng ngùng đáp: “À, là đệ và Trần Nhĩ Thăng nóng vội.”

Bình Dục nhìn hắn rồi trầm giọng nói: “Tần môn đã ở trong chốn giang hồ sừng sững trăm năm, môn quy cực kỳ nghiêm ngặt. Bạch trưởng lão võ nghệ cao cường, lại là tiền bối của Tần Môn nên hẳn có nhiều thủ đoạn bắt được nội gian, chúng ta chỉ cần đứng xem chứ không cần làm điều thừa. Lần sau nếu gặp chuyện tương tự thì nhớ kỹ không cần nhiều chuyện, chỉ cần bóng gió là được.”

Lý Mân nghiêm mặt nói chân thành: “Bình đại ca nói đúng, đệ nhớ kỹ rồi. Vừa rồi đệ đã báo một địa chỉ giả khác cho người của Tần môn, nếu lúc này không có người của Nam Tinh phái theo đuôi thì chúng ta sẽ gặp nhau ở ngõ nhỏ cạnh miếu Thành Hoàng trong thành.”

Bình Dục thấy hắn sắp xếp đâu ra đấy thì trong mắt hiện lên ý cười, gật đầu nói: “Tốt. Tập hợp ở miếu Thành Hoàng đi.”

Lý Mân thấy Bình Dục có ý khen ngợi thì rất là vui mừng, không nhịn được cười hì hì nhìn Phó Lan Nha ở phía sau. Hắn gật đầu với nàng sau đó nhảy lên đầu tường, đảo mắt đã biến mất trong bóng đêm.

Phó Lan Nha vội vàng cười đáp lại. Lúc này nàng đã sớm khôi phục trấn định, tai nghe rõ những lời Bình Dục và Lý Mân nói lúc nãy. Vốn nàng muốn thảo luận với Bình Dục vài câu nhưng nhớ đến chuyện vừa rồi nàng lại cứng đờ, thẹn thùng đứng tại chỗ.

Bình Dục còn xấu hổ hơn nàng, nghĩ tới giãy dụa của nàng vừa rồi là hắn đã cảm thấy thẹn cực kỳ. Hắn không đứng nổi nữa, chỉ muốn biến mất ngay trước mặt nàng. Nếu là trước kia thì dù thế nào Phó Lan Nha cũng sẽ chủ động hỏi hắn vài câu, nhưng hôm nay nàng thậm chí không muốn mở miệng, hai người vì thế cũng chỉ trầm mặc.

Không biết qua bao lâu rốt cuộc cũng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Lý Mân thổi còi ra hiệu, hiển nhiên hắn đã xác minh tình hình và quay lại đón bọn họ tới chỗ hội họp.

Thân thể căng cứng bất động của Bình Dục lúc này mới có phản ứng. Hắn ngẩng đầu nhìn tường viện, sau khi giãy dụa một hồi mới đi tới bên người Phó Lan Nha, muốn ôm nàng bay lên. Nhưng tưởng tượng đến cảnh vừa rồi hắn không sao tự nhiên mà ôm nàng vào lòng được. Hắn chỉ cảm thấy ở trước mặt Phó Lan Nha hắn không sao rửa sạch được hiềm nghi về việc dám mơ ước nàng.

Phó Lan Nha thấy Bình Dục đi tới bên cạnh nhưng lại không nói lời nào mà cứ đứng đó, trên mặt có xấu hổ và ảo não thì cũng ngây ra. Nhưng thấy Lý Mân ở bên ngoài lại thúc giục nên nàng vội liếc Bình Dục, khô khan gọi: “Bình đại nhân.”

Đường cong trên mặt Bình Dục có biến hóa, hắn quay đầu nhìn nàng lại chỉ thấy Phó Lan Nha rũ mắt đứng trước mặt. Dù biểu tình của nàng không có ý cười nhưng giọng nói vẫn ôn hòa, khóe miệng khẽ nhếch, coi như cho hắn bậc thang để xuống. Gánh nặng trong lòng hắn được giải phóng, tay cũng nhanh chóng ôm lấy eo nàng sau đó đề khí bay lên.

Theo bản năng Phó Lan Nha bám chặt lấy áo của hắn nhưng tim lại đập lợi hại, rốt cuộc không thể bình thản như trước.

Hai người đi một đường tới chỗ Lý Mân, sau khi nhảy xuống đất Bình Dục buông Phó Lan Nha xuống, chờ nàng ổn định mới làm như không có việc gì mà một trước một sau đi về phía trước. Vừa rẽ qua ngõ nhỏ bọn họ đã thấy có Cẩm Y Vệ và đám người Bạch trưởng lão ở phía trước.

Lâm ma ma vừa thấy Phó Lan Nha thì lập tức sử dụng cả tay lẫn chân để xuống dưới, nhanh chóng đi tới gọi nàng: “Tiểu thư.”

Phó Lan Nha nhìn thấy Lâm ma ma không sao mới thở nhẹ một hơi. Trên mặt Bạch trưởng lão lộ vẻ xấu hổ, vừa thấy Bình Dục ông ta đã xuống ngựa hành lễ, khẩn thiết nói: “Bình đại nhân, Tần Môn của chúng ta quản lý đồ đệ không nghiêm nên mới có tên phản đồ này, suýt nữa đã liên lụy tới các vị đại nhân. Vừa rồi tại hạ đã báo cáo hành vi của hắn cho Tần chưởng môn, chờ chuyện tối nay qua đi chưởng môn sẽ xử nghiêm chuyện này.”

Bình Dục liếc nhìn con ngựa bên cạnh ông ta, quả nhiên thấy trên đó có một người đang bị trói chặt nhưng vẫn còn sống. Hắn đoán được Bạch trưởng lão định giữ kẻ này lại để lừa Nam Tinh phái. Vì thế hắn cười tán thành nói: “Bạch trưởng lão thật đúng là người mạnh mẽ dứt khoát, không trách ngài có thể nổi bật trong đám anh hùng của Tần Môn. Nhưng nếu Nam Tính phái có thể duỗi tay đến tận Tần Môn chứng tỏ bọn họ rất lợi hại. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần đưa tội quyến đến nơi an toàn sau đó nhanh chóng quay về đối phó với Lâm Chi Thành.”

Bạch trưởng lão vốn đang lo lắng cho Tần Dũng và Tần Yến Thù nên vội vàng đồng ý sau đó ra lệnh cho mọi người lập tức xuất phát.

Xe ngựa của chủ tới Phó Lan Nha đã tan tành, dưới tình thế cấp bách Lý Mân tìm được một chiếc xe ngựa đơn sơ nhỏ hơn nhiều. Lâm ma ma đang đỡ Phó Lan Nha lên xe thì bỗng nhiên ở cuối hẻm truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.

Mọi người như lâm đại địch, tất cả đều rút vũ khí nhìn về phía kia.

Một lúc sau, trong bóng đêm xuất hiện hơn mười nam tử. Bạch trưởng lão nhận ra một nam tử trung niên tầm 40, 50 tuổi trong đám người thì vừa mừng vừa sợ nói: “Hồng bang chủ!”

Ông ta vội dẫn mọi người xuống ngựa cung kính nghênh đón người kia. Ngoài Hồng bang chủ còn một người khác tầm hơn 20 tuổi, mặt mày tuấn nhã, tràn đầy mệt mỏi. Nhìn thấy Phó Lan Nha người nọ lập tức ngừng thở. Chờ lấy lại tinh thần hắn vội xuống ngựa đi nhanh tới chỗ nàng.

Nhưng hắn còn chưa đến gần Bình Dục đã đột nhiên nhớ ra đã thấy người này trên một bức họa mấy ngày trước. Sắc mặt hắn âm trầm, lập tức ra hiệu cho Lý Mân và Trần Nhĩ Thăng. Hai người kia lập tức xoay người xuống ngựa quát khẽ: “Người tới là ai, mau dừng lại.”

Lục Tử Khiêm kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, chân không thể không dừng. Phó Lan Nha cũng đã nhận ra người nọ là ai, chờ hắn tới gần sắc mặt nàng lập tức trầm xuống sau đó quay đi …, bám lấy tay Lâm ma ma để lên xe.

Sắc mặt Lục Tử Khiêm ảm đạm, nhưng hắn biết nếu bỏ qua cơ hội này chỉ sợ sẽ không thể nói một câu rõ ràng với nàng. Vì thế hắn bấp chấp mà cao giọng gọi: “Lan Nha, ta bội bạc nên không còn mặt mũi nào gặp nàng nhưng mà ta ——”

Lời còn chưa dứt đã thấy Phó Lan Nha bình tĩnh nhìn Lâm ma ma ra hiệu. Lâm ma ma hiểu ý, bà hờ hững hành lễ với Lục Tử Khiêm sau đó khách khí nói: “Lục công tử, nếu nói đến tín nghĩa thì mong Lục công tử đổi cách gọi cho đúng. Khuê danh của tiểu thư nhà ta không phải ai cũng tùy tiện gọi được đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.