Đến một tòa đại trạch rộng lớn ở thành bắc Bình Dục mới dừng ngựa lệnh cho mọi người ở lại đây nghỉ ngơi. Phó Lan Nha không rảnh lo đánh giá dinh thự kia mà vội đi vào nội viện sau đó giúp đỡ Lâm ma ma thu dọn hành lý, sớm đi nghỉ ngơi.
Chủ tớ các nàng không thể so với người trong giang hồ, hơn non nửa tháng ở trên thuyền đã khiến bọn họ mệt đến xương cốt đều đau. Sau khi sắp xếp hành trang xong thì cũng đã khuya, không chờ Bình Dục tới bọn họ lập tức tắm gội nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai tỉnh lại đã không thấy Bình Dục đâu. Cả đêm qua Phó Lan Nha ngủ rất say, lúc này nàng xõa tóc ngồi ở mép giường, nỗ lực nhớ lại nhưng không thể nhớ được đêm qua hắn có tới hay không. Nàng muốn hỏi Lâm ma ma nhưng rốt cuộc hiện tại không giống ngày xưa. Lâm ma ma biết rõ chuyện của nàng và Bình Dục, một khi hỏi ra miệng thì ai biết bà ấy có mang quy củ ra giáo huấn nàng không.
Bởi vậy nàng chỉ có thể như bình thường, trong lòng cân nhắc mãi cũng không biết nên mở miệng thế nào. Thật vất vả mới nghĩ ra được một cách có thể giúp mình lặng lẽ hỏi nhưng ai ngờ mới nhìn qua Lâm ma ma đã không đợi nàng mở miệng mà liếc nàng một cái rồi lẩm bẩm: “Tối hôm qua Bình đại nhân tới đã gần giờ Dần, buổi sáng mới hừng đông ngài ấy lại đi rồi, cả đêm không ngủ được mấy canh giờ, quả là vất vả. Theo ma ma thấy thì cái chức Đô Chỉ Huy Sứ này quả là không dễ, mỗi ngày có bao nhiêu việc phải làm lụng vất vả, một lát cũng không được nhàn. Cho nên ma ma nghĩ dưới bầu trời này chẳng có cái gì là miễn phí.”
Phó Lan Nha nghe xong cũng lo lắng mà nhíu mày. Sau khi tới Kim Lăng tình thế lại càng phức tạp hơn trước. Vì phòng bị Đông Xưởng nên Bình Dục đương nhiên không dám chậm trễ. Nàng không cần nghĩ cũng biết hắn nhất định đang rất bận. Nhưng hắn cũng không phải làm bằng sắt, tàu xe mệt nhọc gần nửa tháng, vất vả lắm mới đến Kim Lăng thế mà đến thời gian để thở dốc cũng không có. Cứ thế này thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bệnh.
Nàng ăn sáng mà thấy không có mùi vị gì, sau đó lại đi dạo một vòng quanh đình viện mới về phòng cầm cuốn sách của mẹ mà nàng đã thuộc làu lên xem.
Lúc này này họ đã đi được một nửa đường, càng ngày càng gần kinh thành. Nàng không định ngồi chờ chết vì ngoài giúp bản thân nàng càng muốn giúp Bình Dục. Chuyện tới nước này nàng đã biết thứ được vẽ trên sách chính là Thản Nhi Châu. So với ban đầu không có chút đầu mối nào thì lúc này nàng đã có chút thông tin về cuốn sách.
Nàng cũng biết mọi bí mật của Vương Lệnh đều không tách khỏi Mông Cổ, mẹ mình cũng rất có khả năng chính là thuốc dẫn 20 năm trước. Trên lưng bà có bí mật lớn như thế, sau khi chết lại để lại một cuốn sách tràn đầy tiếng Thát Đát cổ. Vì vậy nếu nói cuốn sách này không cổ quái thì quả thực không hợp lý.
Bởi vì nguyên nhân này mà nàng luôn cảm thấy nếu có thể sớm khám phá ra bí mật trong cuốn sách này thì lúc Bình Dục đối phó với Vương Lệnh lẽ có nhiều phần thắng hơn.
Nàng nhìn chằm chằm bức vẽ kia một lúc lại phát hiện đỉnh núi trong đó rất kỳ lạ. Hai bên đỉnh của nó nhô lên, ở giữa lại lõm xuống, trông như bướu lạc đà, lại giống như một mặt trăng nữa nên nàng không khỏi nghĩ thầm: nếu núi này nằm ở Bắc Nguyên thì không biết dựa theo hình vẽ này có tìm được vị trí chỗ kia không?
Tới hoàng hôn hôm đó người hầu lại tới đưa cơm. Đồ mới được dọn ra xong thì Bình Dục tới. Phó Lan Nha thấy vẻ mặt hắn quả nhiên đầy mệt mỏi nên vội đứng lên đón, “Bình đại nhân.”
Nàng cẩn thận liếc hắn một cái rồi ôn nhu hỏi: “Ngài dùng cơm chưa?”
Bình Dục ngẩn ra một chút nhưng chỉ cảm thấy những lời này của nàng giống như nước suối trong nhẹ rót vào tim, mát lạnh khiến mệt nhọc cả ngày của hắn cũng tan biến. Trong lòng hắn vui vẻ, lập tức ngồi xuống cạnh bàn nói: “Ta còn chưa ăn cơm đâu.”
Lâm ma ma thấy thế thì không đợi dặn đã vội lấy bát đũa sạch ra để trước mặt hắn. Bình Dục cầm đũa nhưng chần chừ một lát lại ngước mắt nhìn khuôn mặt đã gầy đi không ít vì tàu xe mệt nhọc của Phó Lan Nha. Lát sau hắn chỉ chỉ đồ ăn nói: “Món cá nấu miến này là món ngon của Kim Lăng, rất hợp khai vị. Món này là thịt vịt do đầu bếp bản địa làm. Người Kim Lăng thích ăn vịt, từ tiền triều đã có người ướp thịt vịt làm đồ ăn nên có nhiều cách nấu. Nàng nếm thử một chút đi.”
Nói xong hắn rũ mắt, không nói nữa mà yên lặng ăn.
Phó Lan Nha nhìn lên bàn thì quả nhiên thấy trên đó bày không ít món làm từ thịt vịt, lại nhớ tới một cuốn sách nàng từng đọc trong phòng anh trai có tên là《 phong cảnh Kim Lăng 》trong đó có nhắc đến thịt vịt muối của Kim Lăng. Sách nói: “Mua lấy con vịt béo, dùng nước hơi ấm mà ngâm sau đó nướng bằng lửa to, ăn mùa thu đông quả là tuyệt.”
Lúc ấy nàng nhìn thấy còn rất là mong chờ được thưởng thức món vịt muối, không ngờ cách hai năm nàng quả thực được nếm thử ở đất Kim Lăng này. Lòng nàng ấm áp, lặng yên nhìn Bình Dục một cái sau đó gắp ra mấy khối thịt nướng để lại cho Lâm ma ma rồi mới ăn. Sau khi ăn một hồi nàng lại gắp một miếng thịt vịt muối ngon nhất bỏ vào trong bát của Bình Dục sau đó khẽ mỉm cười.
Bình Dục lập tức ngây ra, ngước mắt nhìn nàng. Lúc nàng dùng bữa luôn có dáng vẻ hào phóng nhàn nhã, ăn uống lại ngon miệng. Nàng luôn lặng yên mà ăn hết cơm canh trong bát. Cho dù hắn không muốn ăn nhưng chỉ cần nhìn thấy bộ dáng nàng dùng bữa là đã cảm thấy tâm tình cũng tốt hơn.
Chút rối rắm trong lòng hắn tan biến không còn gì, một bữa cơm này với hắn mà nói chính là cực kỳ thỏa mãn.
Ăn cơm xong hai người ở ngồi ở bàn, Phó Lan Nha đẩy cuốn sách tới trước mặt hắn rồi nói ra suy đoán của mình: “Ngài có từng thấy ngọn núi này ở Bắc Nguyên hay không?”
Bình Dục nhíu mày, lần trước đoạt được cuốn sách này từ chỗ nàng và nhận ra chữ bên trên là chữ Thát Đát cổ thì hắn từng lục lọi trí nhớ xem có thấy cảnh vật như trong này không nhưng không thu hoạch được gì. Sau đó hắn đơn giản cho người tìm một tấm bản đồ Bắc Nguyên tới, ý đồ muốn tìm ra dấu vết để lại. Đáng tiếc bản đồ thô sơ, hắn lại chưa đi qua nhiều nơi ở Bắc Nguyên nên nghiên cứu hồi lâu cũng không có manh mối. Lúc này nghe thấy nàng nói hắn mới trầm ngâm đáp: “Diện tích của Bắc Nguyên rộng lớn bát ngát, nhiều ngọn núi không có tên, nếu chỉ dựa vào hình dạng để đoán vị trí thì sợ là không dễ. Nhưng ta từng kể với nàng về một lần hành quân chúng ta có gặp một tòa miếu cổ bên bờ sông Hàn. Vì trên vách tường trong miếu có khắc loại văn tự này, bản thân ngôi miếu lại xuất hiện đột ngột nên ấn tượng của ta rất sâu đậm. Kỳ quái nhất chính là một tháng sau khi lại đi ngang qua sông Hàn chúng ta không thấy tòa miếu cổ kia đâu nữa. Giống như nó chưa từng xuất hiện.
Phó Lan Nha suy nghĩ rồi đáp: “Ta có nhớ chuyện này, lúc đó ta không nghĩ nhiều nhưng vẫn luôn cảm thấy việc này kỳ quái. Có lẽ nó chưa chắc đã liên quan tới mấy sức mạnh thần bí mà có lẽ bị một kẻ nào đó hạ trận pháp kỳ môn độn giáp ở đó để cố ngụy trang.”
Bình Dục thấy nàng và hắn có cùng ý tưởng thì gật đầu nói: “Phải. Ngoài ngôi miếu kia hẳn có cơ quan nên ngày thường nó sẽ ẩn đi. Không hiểu sao đêm đó lại có người khởi động cơ quan sau đó chắc chưa kịp đóng lại thì chúng ta đã không cẩn thận xâm nhập vào. Hiện giờ nghĩ lại hẳn trong miếu kia có cất giấu bí mật gì đó, chẳng qua khi ấy nhiều người hành quân nên đối phương mới không tiện ra tay, nếu không sợ là ta đã bị diệt khẩu.”
Lúc hắn nói chuyện rất bình tĩnh nhưng Phó Lan Nha nghe được thì đáy lòng lại gợn sóng. Chuyện này nghe có vẻ tầm thường nhưng hung hiểm lúc ấy quả là khó đoán. Mà nàng càng bất an hơn bởi vì đây chỉ là một trong vô số việc hắn đã gặp phải khi bị sung quân. Có thể thấy lúc hắn ở Tuyên Phủ quả thực quá mức gian nan, chỉ hơi sai lầm là đã mất mạng.
Nàng vừa áy náy vừa đau lòng mà lặng yên nhìn hắn, sau một lúc lâu không nói gì.
Bình Dục lại chẳng thèm để tâm nói tiếp: “Sau đó ta lại nghe nói cách sông Hàn không xa có một ngọn núi cổ xưa tên là Thác Thác Mộc Nhân. Nghe nói trong núi có chút cổ quái, người Thát Tử lại cực tôn sùng ngọn núi này. Ngoã Lạt hiện nay là Thản Bố, trong doanh trại có một vị dị sĩ có thể đoán trước cát hung, nghe nói cũng là người Thản Bố mời từ trên núi thiêng kia xuống ——”
Hắn nói đến đây lại nhớ đến hành vi của nữ vu sư kia, dạ dày lại cuồn cuộn dâng trào ghê tởm. Hắn sợ Phó Lan Nha nhìn ra nên vội đứng dậy, khoanh tay dạo quanh phòng, chờ cảm xúc bình tĩnh lại mới tiếp tục nói: “Đáng tiếc ta chưa từng chính mắt thấy ngọn núi kia. Nhưng vì ngôi miếu cổ kia cũng ở gần đó nên có lẽ chỗ đó gần Thác Thác Mộc Nhân. Cho dù không phải thế thì tòa miếu cổ kia hơn phân nửa cũng có chút không ổn.”
Phó Lan Nha nghe thấy giọng hắn có chút âm trầm thì tưởng hắn nhớ đến gian nan trong mấy năm bị sung quân. Vì thế nàng trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng hỏi: “Lâm Chi Thành có từng nói sau khi gom đủ các mảnh Thản Nhi Châu thì phải khởi động trận pháp ở đâu không? Trận pháp kia thật sự được dùng để hồi sinh người chết à?”
Bình Dục đáp: “Hiện tại ông ta chỉ một lòng chờ ta phái người hộ tống phu nhân của ông ta tới Kim Lăng. Trước khi nhìn thấy thê tử ông ta chẳng chịu nói gì. Hồng bang chủ cũng nói việc năm đó ông ta ít nhiều có trách nhiệm, hiện giờ Lâm Chi Thành lại bị trọng thương, vạn nhất rơi vào tay Đông Xưởng thì khó bảo toàn tính mạng. Mấy ngày nay ông ấy không ít lần nói giúp Lâm Chi Thành, cầu ta giơ cao đánh khẽ để cho ông ta một đường sống. Ta nể mặt nên cũng không tiện dụng hình, mọi việc đành phải đợi Lâm phu nhân đến rồi lại nói.”
Nói xong hắn xoay người nhìn Phó Lan Nha nói tiếp, “Đương nhiên Lâm Chi Thành là một số ít người biết chi tiết về Vương Lệnh còn lại trên đời. Vất vả lắm mới bắt được ông ta nên ta còn cần dùng ông ta để làm chứng nói Vương Lệnh chính là Bố Nhật Cổ Đức, chắc chắn sẽ không để ông ta bị người của Đông Xưởng bắt đi.”
Phó Lan Nha suy nghĩ rồi âm thầm gật đầu. Đương kim hoàng thượng dù hoa mắt ù tai, không có tài cán gì và rất nể trọng Vương Lệnh nhưng cũng tuyệt đối không để một kẻ Mông Cổ dị tộc gây tai họa trên giang sơn mà tổ tiên hắn đã giành được.
Lúc này sắc trời bên ngoài đã tối dần, chiều hôm mờ mờ. Ánh hoàng hôn chiếu vào cửa sổ nhàn nhạt. Hai người đều yên lặng suy nghĩ việc của mình. Lúc này Phó Lan Nha ngẩng đầu nhìn sườn mặt của Bình Dục, chỉ thấy hắn rũ mắt, biểu tình ngưng trọng, giữa mày lộ ra mệt mỏi. Nàng hơi động lòng, vừa quay đầu đã thấy Lâm ma ma không ở trong phòng, không biết bà ấy đã sớm trốn vào phòng tắm từ khi nào.
Nàng chần chừ một hồi mới hạ quyết tâm đột nhiên đứng dậy đỏ mặt nói: “Buổi tối ngài còn phải nghị sự với đám Lý tướng quân đúng không? Ta thấy ngài cực kỳ mệt mỏi, nhân lúc có thời gian rảnh thì không bằng lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”
Bình Dục kinh ngạc, quay đầu nhìn nàng. Má nàng lúc này hơi đỏ lên, biểu tình thẹn thùng vô hạn, giọng nói thì mềm mại nhưng vẫn lộ ra chân thành. Phản ứng đầu tiên của hắn chính là ngủ trước mặt nàng có chút ngại ngùng nên theo bản năng hắn muốn từ chối. Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của nàng những lời định nói như tiêu tan, chỉ có mỏi mệt hắn cố che giấu là cứ thế tuôn ra.
Hai người nhìn nhau một lúc, Bình Dục quả thực cũng cảm thấy buồn ngủ cực kỳ, không nghỉ một lát hẳn không được. Vì thế hắn cũng thuận nước đẩy thuyền mà trấn định gật đầu nói: “Theo lời nàng vậy.”
Dứt lời hắn lại cố tỏ vẻ bình tĩnh đi tới bên giường, ôm cả Tú Xuân đao, để nguyên quần áo mà nằm xuống.
Phó Lan Nha sớm đã nhìn rõ tính tình hắn, thấy hắn làm bộ làm tịch như thế thì cũng lười chọc thủng. Nàng thấy hắn nhắm mắt lại, sợ hắn cảm lạnh nên xoay người đi đến trước tủ, nhón chân, cố hết sức để lấy gối và chăn mỏng cho hắn. Sau đó nàng cẩn thận ôm đến giường, đỏ mặt sắp xếp cho Bình Dục rồi không dám nhìn nhiều mà nhẹ nhàng đến ngồi cạnh bàn tiếp tục lật cuốn sách kia.
Tuy Bình Dục nhắm mắt nhưng vẫn cảm nhận được động tác nhẹ nhàng chậm chạp của nàng. Cả người hắn cực kỳ ấm áp, chỉ tiếc là chăn và gối đầu nàng ôm tới không phải của nàng. Nếu là đồ của nàng thì trên đó hẳn sẽ có mùi hương ngọt ngào của nàng.
Hắn không nhịn được mà mở mắt ra, quay đầu liếc nàng một cái. Từ góc độ của hắn chỉ thấy sống lưng của nàng thẳng tắp, eo thon một tay có thể ôm trọn, bên dưới lại là đường cong mông tròn trịa. Trong dĩ vãng hắn cũng chưa từng đánh giá dáng người của nữ tử nhưng vẫn cảm thấy dáng người nàng đẹp nói không nên lời.
Tim hắn lại không khống chế được mà nảy lên vài phần, vì thế hắn vội nhắm mắt lại. Một lát sau cả người hắn nóng lên, vì đã có kinh nghiệm chật vật lần trước, để đề phòng máu mũi phun ra nên hắn vội nâng tay lên che mũi.
May mà Phó Lan Nha đang nghĩ ngợi phải làm sao để đến bờ sông Hàn tận mắt nhìn ngôi miếu cổ kia nên hồn nhiên quên hết xung quanh, cũng không phát hiện ra hành động kỳ quái của Bình Dục ở phía sau.
Ai ngờ Bình Dục đợi mãi mới trấn định lại và biết là mình không chảy máu mũi, vừa muốn thả tay xuống ngủ một hồi thì lại nghe thấy tiếng người hầu đập cửa ở bên ngoài: “Công tử, mấy vị Cẩm Y Vệ đang tìm ngài khắp nơi, hình như ngoài phủ xảy ra việc lạ.”
Bình Dục và Phó Lan Nha đồng thời ngẩn ra. Phó Lan Nha kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn. Lâm ma ma lại như được đại xá mà nắm chặt cơ hội này chạy ra khỏi phòng tắm.
Một lát sau Bình Dục vội vàng xốc chăn lên rồi đứng dậy đi ra ngoài. Phó Lan Nha không kịp nói với hắn lời nào đã thấy hắn đóng cửa lại. Nàng lo lắng âm thầm nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy sắc trời đã tối đen từ khi nào, cũng không biết ngoài phủ có việc lạ gì.
Bình Dục đi tới hẻm nhỏ phía sau tòa đại viện thì thấy đám người Lý Du, Tần Dũng đã sớm đuổi tới đó. Lát sau Hồng Chấn Đình, Tần Yến Thù, Lý Do Kiệm cũng trước sau đuổi tới.
“Bình đại nhân.” Thấy Bình Dục xuất hiện, Hứa Hách đi lên đón nói, “Vừa rồi thuộc hạ và Lâm thiên hộ ở chỗ này thay gác thì nghe thấy trong ngõ nhỏ có tiếng động, chờ đến khi đuổi tới thì phát hiện một thi thể nữ.”
Bình Dục đi đến gần thì thấy quả thực là một nữ tử nằm trên mặt đất, người mặc áo hồng, tuổi chừng mười bảy mười tám, khuôn mặt diễm lệ nhưng môi lại trắng bệch như tờ giấy. Hắn duỗi tay xem xét động mạch cổ của thi thể, xác định đã ngừng thở nhưng xác chết vẫn ấm áp, chứng tỏ mới chết không lâu.
Hắn chậm rãi đảo qua xác chết, nhìn đôi tay nữ tử kia thì bỗng nhiên ánh mắt ngừng lại. Hắn vươn tay ra trước, cách xiêm y nhìn kỹ tay nàng kia chỉ thấy ngón tay nàng ta dài hơn người thường, đầu ngón tay như móc câu nhọn, lại có một tầng chai thật dày, vừa nhìn đã biết là người tập võ lâu năm. Hơn nữa xem tư thế này thì võ công của nàng ta cũng không thấp.
Tần Dũng trầm ngâm một phen mới ngẩng đầu nhìn Bình Dục nói: “Bình đại nhân, nếu tại hạ không lầm thì nàng ta luyện một thứ công phu gọi là Huyền Âm Trảo, là tuyệt chiêu độc môn của ma giáo Chiêu Nguyệt Giáo vùng Giang Nam.”
Chiêu Nguyệt Giáo ư? Bình Dục nhíu mày, trong danh sách những bang phái giang hồ có thể đang nắm giữ mảnh Thản Nhi Châu còn lại mà Hồng bang chủ và chị em Tần Dũng liệt kê ra lúc trước thì Chiêu Nguyệt Giáo đứng đầu. Chẳng lẽ Chiêu Nguyệt Giáo muốn thăm dò thực hư nên đặc biệt phái người tới dò đường ư?
Hắn híp híp mắt nói: “Lục soát người nàng ta xem.”
Hứa Hách và Lâm Duy An tuân mệnh đi tới tra soát, quả nhiên bọn họ lục được một khối lệnh bài và một bao thuốc viên trên người nàng ta. Bình Dục đón lấy, mở bao thuốc kia ra ngửi ngửi nhưng chỉ thấy mùi hương vừa vào mũi, tâm thần đã rung động vì thế hắn vội buộc túi lại, ném cho Hứa Hách.
“Mị dược.” Hắn nói. Cái này dược lực không nhẹ, không biết kẻ này định dùng nó để đối phó với ai.
Tần Dũng lặng lẽ đỏ mặt trong khi Hồng Chấn Đình thì xem xét kỹ khối lệnh bài kia, thấy trên một mặt viết: Trời cao trong xanh, nhật nguyệt sáng tỏ. Một mặt khác có viết: Không văn không vẻ, không thông thật sự.
Ông ta rùng mình, trầm giọng nói: “Đúng là người của Chiêu Nguyệt Giáo, lệnh bài này làm bằng bạc, người cầm nó chính là ‘Chiêu Dương’. Nhưng kỳ quái là kẻ đã làm đến chức Chiêu Dương trong Chiêu Nguyệt Giáo thì hẳn có thiên phú võ công cực tốt, lại có uy tín và danh dự, sao lại lặng lẽ chết ở đây được chứ?”
Lý Du sờ sờ cằm, mở miệng nói: “Nữ tử này bị người ta chặt đứt tâm mạch mà chết. Kẻ có thể trong khoảng thời gian ngắn chặt đứt tâm mạch của một cao thủ võ công thì hẳn phải có nội lực vượt xa. Chẳng lẽ Chiêu Nguyệt Giáo vì cướp đoạt Thản Nhi Châu mà đánh nhau? Không đúng, bọn họ còn chưa xâm nhập vào đại viện, đến mặt của Phó tiểu thư còn không thấy sao đã chết ở bên ngoài được?”
Bình Dục rũ mắt suy nghĩ một lát: Chiêu Nguyệt Giáo đã là ma giáo có tiếng vùng Giang Nam thì hẳn sẽ không nuôi đám giá áo túi cơm. Vì thế hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thoáng qua hẻm nhỏ rồi nói: “Từ khi có tiếng động tới khi Hứa Hách phát hiện ra thi thể quá ngắn thế nên thay vì nội chiến ta nghĩ nàng ta bị diệt khẩu thì đúng hơn.”
“Diệt khẩu?” Tần Yến Thù vẫn luôn trầm mặc lúc này nhướng mày nhìn Bình Dục hỏi.
Bình Dục nhìn thi thể nữ tử kia nói: “Ta chỉ phỏng đoán thôi, chưa nghiệm thi thì không thể đoán chuẩn được. Nếu chỉ nhìn từ bên ngoài thì nàng này giống như bị một chưởng trí mạng đánh vào ngực thế nên không còn miệng vết thương. Nói cách khác, hơn phân nửa nàng ta muốn lẻn vào trong phủ nên mới tới hẻm này, nhưng không biết vì sao lại gặp phải hung thủ và bị một chiêu đánh cho mất mạng.”
Trong thời gian này Tần Yến Thù đều không vừa mắt Bình Dục, hiện tại nghe thấy hắn nói thế nên khiêu khích hỏi: “Cho dù là như thế nhưng làm sao chứng minh được nàng ta không phải chết do nội bộ lục đục? Có lẽ nàng ta và đồng bọn cùng tới hẻm này, nhưng vì lợi ích nên đột nhiên hai bên nảy ra xung đột cũng không biết chừng.”
Bình Dục nhìn hắn nhàn nhạt nói: “Người của Chiêu Nguyệt Giáo không phải ai cũng ngốc, trước khi tới đây bọn họ hẳn phải biết tòa nhà này đã bày thiên la địa võng, chỉ hơi vô ý là sẽ kinh động tới mọi người. Bọn chúng vất vả lắm mới xông qua được các tầng kiểm tra mà đi vào hẻm này thì làm sao lại đột nhiên nảy sinh xung đột mà đánh nhau được? Thế chẳng phải sẽ bị ta bắt giữ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ ư?”
Nói xong hắn ngồi xổm xuống tinh tế xem xét kỹ khuôn mặt hôn mê của nàng kia, trong lòng hiện lên một cảm giác quái dị. Nữ tử này tiến đến dò đường, cát hung còn không biết nhưng vẫn còn tâm tư tô son trát phấn. Trong lòng hắn cười lạnh rồi nói: “Bởi vậy hung thủ và nàng này tuyệt đối không phải cùng một phái. Theo ta thấy thì hơn phân nửa hung thủ đã lẻn vào hẻm này, muốn tìm hiểu tình huống trong phủ ai ngờ lại đụng phải nàng này thế là không nói hai lời đã ra sát chiêu. Đúng lúc đám Hứa Hách nghe được động tĩnh nên kẻ kia nhanh chóng bỏ chạy ——
Nhưng chỗ ta không nghĩ ra được là dù hắn không cẩn thận bị người của Chiêu Nguyệt Giáo phát hiện, lại thấy đám Hứa Hách chạy tới thì chỉ cần trốn là được, cần gì phải tốn thêm công phu một hai giết chết nữ tử này làm gì? Đặc biệt là võ công của nàng này cũng không yếu, hung thủ tung một chưởng kia hẳn phải tốn mười thành công lực ——”
Lúc này Lý Du mới bừng tỉnh, vỗ tay một cái nói: “Đúng vậy, thấy thế nào cũng có cảm giác hung thủ sợ nữ tử này tiết lộ tin tức của hắn cho nên không để lại nửa đường sống. Chẳng lẽ hắn e sợ người khác biết trên người hắn cũng có một khối Thản Châu Nhi ư? Hay là ngày thường giả bộ quen rồi, không cẩn thận bị người ta phát hiện nên sợ nữ tử này lan truyền ra ngoài vì thế mới thẹn quá thành giận mà giết người diệt khẩu.”
Bạch trưởng lão cùng Liễu phó bang chủ hai mặt nhìn nhau hỏi: “Gương mặt thật? Lý tướng quân có ý gì?”
Lúc này Tần Yến Thù đã hiểu mấu chốt nhưng cũng không muốn nói thay cho Bình Dục vì thế chỉ im lặng. Bình Dục lại vẫn ngồi xổm, nhìn chỗ xương lõm xuống trên ngực nàng kia rồi ngẩng đầu hỏi Hồng Chấn Đình: “Hồng bang chủ, có thể phán đoán ra lai lịch của hung thủ từ vết thương này không?”
Hồng Chấn Đình không chút cố kỵ hình tượng võ lâm minh chủ mà quỳ rạp trên mặt đất nhìn vết thương của nữ tử kia rồi lắc đầu nói: “Chiêu thức này tuy ẩn chứa nội lực của hung thủ nhưng lại ngay ngắn, từ miệng vết thương cũng không thể đoán được võ học tu theo môn phái nào.”
Bình Dục đứng dậy khoanh tay nhìn cuối hẻm, chỉ thấy trên đường rực rỡ lung linh, rộn ràng nhốn nháo, thật sự phồn hoa như gấm. Lúc này trên mặt hắn lộ ra một chút suy tư nói: “Xem ra người này chẳng những võ công nhất đẳng mà còn cực kỳ kín đáo, thành Kim Lăng quả nhiên ngọa hổ tàng long.”
Tần Dũng ở một bên nhìn hắn chỉ thấy mặt mày của hắn có ý cười, ánh mắt lại nghiêm nghị, ngũ quan rõ nét dưới ánh trăng mờ. Thần thái của hắn càng rực rỡ không nói nên lời khiến tim nàng ta đập lỡ nhịp, vội quay mặt đi. Lúc sau nàng ta mới mở miệng nói: “Thi thể người này để ta kiểm nghiệm đi, có lẽ ta có thể nghiên cứu kỹ xem có thu hoạch được gì không.”
Việc Tần Dũng nữ giả nam trang ai cũng hiểu trong lòng nên sau khi nghe lời này bọn họ đều đồng ý nói: “Chủ ý này cực kỳ tốt.”
Bình Dục lại gật gật đầu nói với Tần Dũng: “Vậy làm phiền Tần đương gia.”