“Vì thế họ tổ chức vụ dọn dẹp.” McCade cầm cả hai phần sô đa, bỏng ngô của họ trong khi đi ra phòng chiếu.
Sandy ngây người nhìn anh.
“Em đang kể về đoạn phim đã tìm thấy cho Simon Harcourt,” anh nhắc cô nhớ.
“Ồ. Vâng. Trung tâm cộng đồng. Phải. À, Harcourt đã hiến tặng toàn bộ những thứ cần thiết để sửa lại nơi đó, và người dân trong vùng tự thực hiện công việc. Nhưng phần này mới đáng ngạc nhiên nhé: Harcourt đã thực sự tham gia lao động.”
“Không đùa chứ,” McCade nói.
“Không. Bọn em có cảnh ông ấy vận chuyển hàng đống gỗ dán lên hành lang trong hậu cảnh phỏng vấn lũ trẻ. Harcourt không làm với mục đích quảng cáo, thậm chí ông ấy còn không nói một lời trong toàn bộ cảnh quay. Có khi nhóm quay phim còn không nhận ra ông ấy nữa. Ông ấy chỉ làm việc thôi, trông như một người dân thường mặc quần bò áo phông. Em sẽ không biết ông ấy ở đó nếu James không chỉ ra. Nhưng khi bọn em phóng to lên thì chắc chắn đó là Simon Harcourt. James siêu xúc động luôn. Anh ấy suýt nhào lộn mấy vòng vì đoạn phim này là quá ổn cho hình tượng của Harcourt.”
Rạp chiếu tối mờ, mát lạnh và thưa thớt người. McCade đứng cạnh một hàng ghế trống bên phải dãy trung tâm. “Chỗ này được chứ?” anh hỏi.
“Cứ coi như đây chính là chỗ chúng ta luôn ngồi mỗi khi tới đây,” cô nói hóm hỉnh. “Chắc chắn là được mà.”
McCade vào trước, nhưng thay vì chọn ghế cạnh lối đi, anh chọn một chỗ ngồi tít cuối hàng, sát tường.
Sandy đăm đăm nhìn khi anh đặt sô đa của họ lên giá đỡ trên tay vịn ghế. Anh bước lại chỗ cô, nắm tay rồi kéo cô đi cùng.
“Tình nhân thường ngồi sát tường, chỗ đấy tối hơn,” anh giải thích.
Khẽ đẩy Sandy vào ghế, McCade ngồi xuống cạnh cô, vòng tay ôm vai cô như thể đó là điều tự nhiên nhất trên đời.
Ánh sáng mờ ảo đổ những hình bóng kỳ bí lên gương mặt rắn rỏi với sống mũi dài của anh. Khi McCade nhìn cô, đôi mắt anh dường như lấp lánh, đột nhiên mang màu xanh lục lẫn nâu hơn là xanh lam. Mỉm cười, Sandy nài nỉ anh trong thầm lặng. Nhưng anh không làm điều cô muốn. Anh chỉ nhìn cô chăm chú.
Bụng và tim cô đang đua nhau đập cuồng loạn. Sandy hít một hơi sâu. “McCade...”
Anh kéo cô vào lòng, nâng cằm cô lên, rồi khiến Sandy dừng lời bằng cách bao phủ miệng cô bằng miệng anh.
Nụ hôn tinh tế làm sao. Sandy không thể nhớ đã từng được hôn như thế bao giờ chưa. Nụ hôn chậm rãi, từ tốn, bắt đầu với việc lưỡi McCade nhẹ lướt trên môi cô. Nụ hôn dịu dàng, nhưng đủ kiên quyết để cô biết anh sẽ không nhanh chóng kết thúc nó. Lưỡi anh lại phủ lên môi cô, lần này nhiều áp lực hơn, với yêu cầu câm lặng được xâm nhập vào trong.
Môi cô mở trước khi cô có thời gian cân nhắc những hậu quả khi hôn McCade như thế. Và lúc McCade từ từ chiếm đoạt miệng cô, uống vị ngọt nơi ấy, Sandy dừng suy nghĩ. Xoáy cuộn trong cơn lốc ham muốn, cô đón mỗi cú đẩy lưỡi của anh với cùng cường độ đam mê, cho tới khi không còn chút thong thả nào trong nụ hôn nữa. McCade rên lên khi anh cố gắng kéo cô sát gần hơn, nhưng tay vịn ghế giữa họ đã cản đường.
Khi anh lùi lại, Sandy chầm chậm nhận biết rằng ánh sáng đã tắt, và đoạn quảng cáo phim đã bắt đầu. Cô chăm chú ngó McCade trong ánh sáng mờ ảo của màn hình, và nín thở bởi ngọn lửa lẫn nỗi khao khát không che giấu trong mắt anh. Trong một giây cô cho phép mình hy vọng rằng McCade thực sự muốn cô, thậm chí yêu cô.
“Cassandra,” anh nói, và hy vọng vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Anh biết rõ mình đang làm gì. Anh vẫn kiềm chế tốt. Nếu không anh sẽ gọi mình là Sandy, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ nhớ mà gọi mình là Cassandra. Không, trí tưởng tượng của mình đã đi quá xa. McCade không thực lòng muốn mình, hay yêu mình. Tất cả với anh chỉ là trò chơi, và mình không được quên điều đó. Mình không được để mắc kẹt trong tưởng tượng, nếu không mình sẽ bị thiêu cháy.
Anh cúi người tới để hôn tiếp, nhưng cô bắt mình quay đi, rời khỏi vòng tay anh. Cô siết chặt hai tay trong lòng để anh không biết chúng đang run cỡ nào. Huy động tất cả sự tập trung, Sandy đăm đăm nhìn màn hình như thể nó nắm giữ câu trả lời cho mọi bí mật của vũ trụ chứ không phải là giới thiệu bộ phim hài sẽ chiếu vào mùa thu.
Bối rối, McCade lui lại. Chuyện gì xảy ra vậy? Mới vài giây trước anh còn đang hôn nàng, và có Chúa chứng giám, nụ hôn mới tuyệt vời làm sao.
Với vẻ ngoài ưa nhìn cùng thái độ vô tư lự, McCade không quen bị phụ nữ từ chối. Khi bộ phim bắt đầu, anh thấy nét mặt Sandy ngày càng trở nên không thoải mái. Ngộ nhỡ Sandy không muốn anh thì sao? Ngộ nhỡ cảm xúc Sandy dành cho anh là tình cảm anh em đã quá lâu rồi, đến nỗi nàng không thể coi anh khác đi được? Ngộ nhỡ anh không thể khiến Sandy yêu được thì sao?
Anh quan sát vẻ mặt Sandy trong ánh sáng mập mờ, nhức nhối vì ham muốn, và hoảng hốt nhận ra thời gian của mình đã cạn.
***
“Em đi ngủ đây.” Sandy đứng ở ngưỡng cửa phòng khách. McCade đang đọc tạp chí thương mại trên đi-văng.
Anh thoáng liếc nhìn, “Ừ.”
“Chúc ngủ ngon.”
Anh gật đầu, không rời mắt khỏi tờ tạp chí.
Sandy trèo lên giường, mệt vô cùng nhưng không thể ngủ được. Cô hết nhìn đăm đăm dải ánh sáng lọt qua khe cửa đến chằm chằm ngó đồng hồ.
Vào lúc một giờ mười lăm, ánh sáng tắt, nhưng cô vẫn nghe tiếng anh đi lại trên hành lang. Tiếng chân lặng lẽ ấy tiến thẳng đến cửa phòng mình, và cô nín thở.
Sandy nhìn cánh cửa yên ắng mở ra.
Cô ngồi dậy. “McCade à?”
Anh nhảy lên và chửi thề. “Em làm anh sợ gần chết!”
“Em làm anh sợ á? Anh là người lẻn vào phòng em mà, vì Chúa!”
“Anh nghĩ em ngủ rồi,” anh nói với bóng tối chết chóc. “Anh tìm chùm chìa khóa.”
“Chìa khóa của anh à?” Sandy nghiêng người bật đèn bàn.
“Hôm qua anh thay quần áo ở đây nên anh nghĩ đã để đâu đó...”
McCade đang mặc chiếc áo khoác đi xe mô tô với quần da đen ôm khít cặp chấn dài gợi cảm. Nhưng đêm nay trời ấm, ít nhất cũng phải hơn 210. Nếu anh mặc quần da thì nghĩa là dù có định đi đâu, anh cũng sẽ phóng bạt mạng.
“Anh đi đấu đấy?” cô hỏi, cố gắng làm ra vẻ bình thường.
“Anh cần phóng xe một lúc,” McCade nói.
Cần ư? Tim Sandy chùng xuống khi cô xuống giường giúp anh tìm chìa khóa. Đây là lý do cho tính phiêu bạt của McCade, lý do thôi thúc ý định lang thang của anh. Anh sẽ nhảy lên xe ngay giữa đêm để gầm rú dọc theo xa lộ, để cảm nhận gió vờn trên mặt và trong mái tóc. Ban đầu ảo giác về tự do tối thượng là đủ thỏa mãn anh, nhưng dần dà những chuyến chơi đêm của anh ngày càng lâu hơn. Một ngày cô tỉnh giấc sẽ thấy anh đã gói ghém đồ, sẵn sàng ra đi. Và sau đó, cũng nhanh như khi xuất hiện, McCade sẽ biến mất.
Nó đang ở trên tủ quần áo của cô. “Đây rồi.”
McCade nhìn cô băng qua phòng để đưa khóa cho anh. Sandy đang mặc chiếc váy ngủ cotton màu trắng xinh xắn ưa thích của mình. Trông nó ngọt ngào vô bờ bến và kín đáo. Chỉ có điều trong ánh sáng mờ ảo này cái thứ chết dẫm đó gần như trong suốt. Với mái tóc xõa tung quanh mặt và chảy xuống lưng, trông cô gợi tình đến nhức nhối.
“Em không ngủ được à?” anh hỏi lặng lẽ.
McCade nín thở chờ Sandy trả lời. Bảo mình ở lại đi, anh nghĩ. Nếu Sandy bảo anh ở lại cùng nàng, anh sẽ bảo nàng rằng anh yêu nàng và biết đâu...
“Em có nhiều việc phải nghĩ,” cô nói. “Em cứ nghĩ đến những thứ có thể sai sót trong đợt quay cuối tuần này ở Grand Canyon.”
Làm ơn bảo mình ở lại đi. Mắt họ giao nhau và thứ gì đó nổ lách tách, Sandy nhanh chóng quay mặt đi.
Cô đưa cho anh chùm chìa khóa. “Cẩn thận nhé. Em luôn lo lắng khi anh lái xe đêm.”
Rõ ràng nàng sẽ không bảo anh ở lại. McCade nuốt xuống nỗi thất vọng. “Anh không nhất thiết phải đi.”
Cô chỉ nhìn anh.
“Nếu em muốn anh ở lại,” anh nói trong im ắng. “Anh sẽ ở.”
“Không. Anh cần đi mà, nhớ không?” Cô lắc đầu. “Lái xe và thư giãn đi, Clint. Nếu không, anh sẽ rất căng thẳng vào đợt cuối tuần đấy. Mà em thì cần anh - và máy quay của anh - đạt trăm phần trăm hiệu suất.”
Nhưng anh không cần đi. Không cần nữa. Anh cần ở lại. Anh cần nói với nàng. Anh cần làm tình với nàng.
Sandy trở lại giường. “Chúc ngủ ngon, McCade.”
***
Điện thoại reo. Bốn giờ kém mười lăm phút sáng Sandy dò dẫm tìm nó trong bóng tối. “A lô?”
“Ê.” Đó là McCade. “Sandy, cưng, em vẫn thức chứ?”
Đó là McCade và rõ ràng anh đã uống quá nhiều.
“Giờ thì thức rồi.” Cô bật đèn. “Anh đang ở đâu?”
“Tôi đang ở chỗ quái nào nhỉ?” cô nghe anh hỏi ai đó. Cô nghe thấy âm thanh quán rượu xung quanh anh - tiếng nhạc đồng quê méo mó và tiếng chuông chói tai không thể nhầm lẫn của máy chơi trò bắn bóng. “Ngã tư Van Buren cắt Vine,” anh nhắc lại cho cô. “Anh đang ở trong một quán rượu chui kiểu mẫu tên là Trang trại Xương rồng. Mà trang trại xương rồng là cái khỉ gió gì nhỉ?”
Sandy nghe thấy một giọng nói tử tế phía đầu dây bên kia nhưng không nghe ra lời gì cả. Cho dù người đàn ông đó nói gì thì cũng khiến McCade bật cười. “Im đi Peter,” cô nghe anh nói. “Anh bạn tốt Peter của anh, anh chàng phục vụ quầy, đã lấy cái chìa khóa xe chết dẫm của anh rồi.” anh bảo. “Anh ta sẽ không để anh lái về nhà và cái đống rác này sẽ đóng cửa trong vòng chưa đến một tiếng nữa. Anh không có đủ tiền đi taxi, và Peter không thèm cho anh cầm cố đám thẻ rút tiền. Anh ta nói ở đây người ta không lấy nhựa. Anh cần em vô cùng, cưng. Đến cứu anh đi.”
Cưng á? Đấy là lần thứ hai anh gọi cô như thế. “Để em mặc quần áo rồi...”
“Nhưng anh thích bộ em đang mặc bây giờ.” McCade hạ giọng. “Gợi cảm cực kỳ. Em có biết là khi em đứng ngược sáng, anh có thể nhìn xuyên qua cái váy ngủ đó không?”
Chúa ơi, không, cô không biết. Cô gắng giữ giọng mình đều đều khi mặc quần bò vào. “Van Buren giao Vine. Em sẽ qua ngay.”
“Này, Sandy?”
“Gì vậy McCade.7”
“Đừng bảo Peter nhé, nhưng anh ta đúng đấy. Anh hơi say.”
“Hơi say thôi,” cô đồng ý.
Khu vực này của phố Van Buren không thể coi là khu sinh thái của Phoenix được. Gần sân bay Cảng Trời, nó gồm một chuỗi bất tận các nhà nghỉ rẻ tiền, các quán rượu đèn nê-ông sáng choang và các cửa hàng ăn nhanh. Vào giờ muộn thế này con phố vắng tanh, và Sandy không chắc điều đó khiến cô khuây khỏa hay lo lắng.
Trang trại Xương rồng có bãi đỗ xe bụi bặm với hàng đống ổ gà lớn. Một ngọn đèn pha chiếu sáng mờ mờ cánh cửa trước xập xệ của tòa nhà xấu xí xiêu vẹo. Một dãy các xe máy dựng phía trước. Ngoài ra, chỉ có duy nhất một chiếc ô tô trong bãi.
Sandy đỗ gần cửa hết mức có thể và rời xe.
Cô đã định nhét váy ngủ vào quần bò và mặc áo khoác bò ra ngoài, nhưng sau lời nhận xét của McCade, cô cảm thấy có trách nhiệm thay toàn bộ, và giờ cô đang mặc chiếc áo sơ mi công sở màu xanh bằng cotton với quần bò. Hy vọng là cô sẽ hòa nhập với khung cảnh để không ai chú ý đến, khi ấy chỉ cần tóm lấy McCade và rời khỏi đó.
Cánh cửa cọt kẹt mở ra, cô do dự trước khi bước vào căn phòng đầy khói thuốc lá cùng tiếng nhạc ầm ĩ.
Có khoảng mười lăm khách trong quán, nhưng phần lớn họ to cao lừng lững - kể cả phụ nữ - và mặc toàn đồ da với dây xích. Quá đủ cho vụ hòa nhập.
Sandy thấy ngay McCade đang ngồi trên quầy tán gẫu với người phục vụ - một người đàn ông có vẻ thân thiện, dường như sở hữu tối thiểu một phần gốc gác Anh-điêng.
Cô chạy qua hai hàng ánh mắt thích thú của đám đàn ông và thù địch của đám phụ nữ, cuối cùng cũng tới được quầy.
“McCade.”
Anh xoay mình trên ghế đẩu để nhìn cô và ngã nhào xuống sàn. Nhưng anh nhăn nhở nhìn lên cô như thể không cảm thấy đau đớn gì. “Ê! Sandy! Em làm cái quái gì ở đây thế?”
“Anh đã gọi em mà.” Cô đẩy nhẹ anh bằng chân mình. “Để đến đưa anh về ấy?”
“Cô hẳn là Sandy. Tôi là Peter.” Tay phục vụ quán vừa mỉm cười vừa giơ tay ra. Cô bắt nhanh rồi buông. “Cô đúng là đẹp như McCade kể.” Anh ta với tay xuống dưới quầy lấy khóa xe của McCade và đưa cho cô. “Tối nay cả đám bọn tôi nghe cực nhiều về cô đấy.”
McCade đang nỗ lực đứng lên. “Anh đã gọi em à?” Anh cau mày. “Anh gọi em lúc nào?” Anh vẫy vẫy tay và giãn cặp chân mày ra. “Chết tiệt, cũng chẳng thành vấn đề nữa. Em ở đây rồi, cưng, quan trọng là thế. Muốn nhảy không?”
Ngạc nhiên quá. Kể cả say mềm và ngã liểng xiểng, không hiểu sao McCade vẫn là người đàn ông quyến rũ nhất cô từng gặp. Tóc anh rối bù, râu ria lởm chởm và khó lòng đứng lên nổi, nhưng nụ cười nửa miệng thật hấp dẫn và đôi mắt vẫn mang sắc xanh đến khó tin.
Màu xanh cực kỳ nóng bỏng. Anh tiến lại gần cô hơn. Bước một xâm nhập không gian riêng... “Thôi nào, cưng, nhảy đi.”
Sandy khoanh tay, lùi một bước. “McCade. Em phải rời khỏi đệm ấm chăn êm để tới đưa anh về nhà. Cứ cho là em có quay lại giường được thì chưa đầy ba giờ nữa đã phải dậy đi làm rồi. Vì thế, không, em không nhảy đâu.”
“Chúa ơi! Nhìn ngôn ngữ cơ thể của cô ấy kìa,” McCade bảo Peter. “Cô ấy phát điên với tôi hay sao ấy nhỉ?”
“Về nhà đi,” Peter nói nhẹ nhàng. “Tôi sẽ giữ an toàn con Harley của anh. Anh có thể đến lấy vào ngày mai, được chứ?”
McCade quay sang Sandy. “Sáu cô nàng...” Anh nhìn Peter. “Sáu cô nàng khác nhau nhỉ?”
“Đúng.”
“Sáu cô nàng khác nhau đã cố đưa anh về nhà họ đêm nay,” anh nói. “Nhưng anh không muốn về nhà với họ.”
Sandy đăm đăm nhìn anh, không vui gì. “Anh kể chuyện đó làm gì hả McCade?” cô hỏi. “Để em có thể tặng anh huy hiệu Hướng đạo sinh xuất sắc hay gì đấy hả?”
“Em biết anh đã nói gì với tất cả họ không.7” McCade quay về phía Peter. “Tôi đã nói với họ cái quái gì ấy nhỉ, Peter?”
Peter mỉm cười. “Anh bảo họ rằng chỉ có duy nhất một người phụ nữ trên đời anh muốn về nhà cùng thôi. Và trừ phi tên họ là Sandy Kirk, không thì họ nên để anh yên.”
Cô chằm chằm nhìn nụ cười nửa miệng của McCade. Anh không thể nào có ý ‘về nhà với’ theo cách người ta vẫn dùng. Nhưng biết đâu...
Sandy lắc đầu. Sao mình lại ngồi đây phân tích những lời McCade tường trình chứ? Trời đất, anh say bí tỉ rồi. Anh thậm chí còn không nhớ đã gọi cho mình, chứ đừng nói về những gì anh đã nói với sáu cô nàng đã cố đưa anh đi. Sáu cô nàng...
“Làm ơn đi McCade, đi thôi nào.” Sandy nhẹ đẩy anh.
“Chào nhé, Peter,” McCade nói với qua vai mình.
“Gặp anh sau, McCade. Rất vui vì gặp cô, Sandy.” Tay phục vụ mỉm cười chân thành và quay lại việc lau ly cốc.
Trời đã chớm sáng phía đằng đông khi Sandy giúp McCade ngồi vào ghế trước chiếc xe nhỏ của mình. Cô phải nhấc chân anh lên để nhét cặp bốt cao bồi vào không gian nhỏ xíu. Chúa ơi, anh to quá đi. Rốt cuộc cô cũng thắt được dây an toàn cho anh, gỡ mấy ngón tay anh khỏi tóc mình, đóng cửa, rồi ngồi vào ghế lái.
Họ đi về hướng bắc, di chuyển trong yên lặng suốt mấy dặm đầu, bỗng nhiên McCade đột ngột bảo cô. “Dừng xe lại.”
Đường vắng tanh nên cô mau chóng tấp xe vào lề, tới bãi đậu xe của khu thương mại. Cô về số và giật mạnh phanh.
“Có chuyện gì vậy?” Cô quay sang anh. “Anh thấy khó chịu à?”
McCade hôn cô.
Anh có vị kỳ cục của whisky, bia, thuốc lá hòa lẫn với vị của chính anh. Chúa ơi, cô thực sự bắt đầu nhận ra vị hôn của anh. Miệng anh ấm nóng, bờ môi mềm, Sandy muốn hôn anh nữa, nhưng cô đẩy ra. Anh đang say. Hôn anh giống như là lợi dụng tình thế vậy. “McCade, dừng lại đi.”
Anh cào tóc khỏi mặt. “Anh không muốn dừng. Hôn anh đi, Cassandra. Đi mà.”
Anh nhìn cô kiên quyết, đôi mắt gần như rực sáng. Anh say đến mức nào chứ? Say đến mức nào mà có thể ngồi như thế, nhìn mình như thế?
Nhưng rồi anh nhe răng cười, nụ cười méo mó, ngốc nghếch, mất kiểm soát. “Đi mà?” anh lại nói. “Hôn anh như em đã hôn trong rạp chiếu phim ấy - như em muốn anh dùng răng xé quần áo em ra ấy.”
Sandy bật cười, thở ra một hơi gấp gáp, bồn chồn. “Em đâu có hôn anh như thế.”
Anh cũng cười, ánh mắt thả xuống miệng cô. “Ồ có chứ. Em đã hôn như thế. Đi mà, cưng, hôn anh như thế nữa đi.”
Sandy nhìn đi nơi khác với vẻ ngượng ngùng, nhưng anh nâng cằm cô lên, xoay đầu cô để mắt họ gặp nhau.
“Được không?”
Anh kéo cô áp vào người mình, sát hơn, sát hơn, sát hơn nữa, và Sandy không thể chối từ. Khi miệng anh bao phủ miệng cô, Sandy nhắm mắt, bám vào anh, vừa để anh xâm nhập vào các giác quan của mình, vừa kéo lưỡi anh sâu vào miệng. Cô nghe McCade rên rỉ, cảm thấy tay anh cố gắng kéo cô gần nữa. Nhưng cả hai người đều đang thắt dây an toàn, và anh hết chửi thề rồi lại cười rộ vì thất vọng giữa những nụ hôn.
Tay anh ở khắp nơi - trong tóc, trên má, trên môi, lướt xuống chân, trên hông, tới eo, và rồi cao hơn nữa khi anh hôn cô hết lần này đến lần khác. Sandy hổn hển khi tay anh tìm thấy bầu ngực cô, khi ngón tay cái chòng ghẹo không ngại ngần đầu nhũ hoa nhạy cảm, khiến nó căng tràn sức sống qua cả hai làn áo.
“Ôi lạy Chúa, anh muốn em,” McCade thở dồn dập. Anh giật áo cô khỏi cạp quần bò, sờ soạng các nút áo. “Anh cần em, cưng, làm ơn...”
Anh kéo quá mạnh, và đám cúc áo bay vèo quanh xe. Cuối cùng áo cô cũng mở, để lộ đường ren trắng mảnh của áo lót cùng làn da trắng nhợt. Anh chạm vào cô, lướt tay xuống dưới lớp ren, ôm trọn bầu ngực mềm trong khi chằm chằm nhìn thẳng vào mắt cô.
“Anh yêu em,” anh thì thầm. “Cassandra, anh yêu em. Lấy anh nhé?”
Anh lướt môi xuống cổ, xuống ngực cô trong khi Sandy chiến đấu chống lại làn sóng thất vọng đe dọa nhấn chìm mình. McCade không còn tỉnh táo. Mình biết anh đang say, vậy tại sao ngay từ đầu mình lại để anh hôn chứ? Cô cảm thấy nước mắt chan chứa. Đây là lỗi lầm ngu ngốc của mình. Anh quá nhập tâm trong vai tình nhân của cô, quá nhập tâm trong trò chơi họ đã bày ra vì James Vandenberg. Nước mắt bắt đầu chảy xuống má cô ngày càng mau hơn. Anh không thực lòng yêu mình, anh chỉ giả vờ thôi. Còn về hôn nhân thì, ờ, chắc chắn anh đã nhầm lẫn hết cả. Thứ bảy tuần sau anh mới được cầu hôn, nếu không anh và Frank sẽ không thắng vụ cược ở văn phòng.
Cô đẩy anh ra, dùng cả hai tay khép vạt áo vào.
Anh chằm chằm nhìn cô, ngạc nhiên và lúng túng cho tới khi trông thấy dòng nước mắt trên má cô. Và anh sốc.
“Ôi trời ơi, lạy Chúa, anh làm em khóc,” anh nói giọng khản đặc. “Chúa ơi, Sandy, anh đã làm gì? Anh đã làm em bị đau à?”
Anh với tay ra, nhưng cô chùn bước. “Đừng động vào em, McCade,” cô xẵng giọng. “Em không muốn anh động vào em!”
“Sao không?”
Sandy vào số và lái xe khỏi bãi. Tiếng lốp xe rít lên trên lớp sỏi.
Anh đặt tay lên gối cô. “Sao không?” anh hỏi lại. “Việc này tốt mà. Thật sự tốt...”
Cô đẩy tay anh ra. Chúa ơi, vừa lái xe vừa dùng một tay giữ áo đã đủ khó lắm rồi. “Không,” cô nói. “Không tốt chút nào.”
Anh lại đặt tay vào. “Thôi nào...”
Sandy đạp phanh thật mạnh, chiếc xe rít lên khi dừng khựng. “Không!” cô nói. “Chúa giúp tôi, McCade, em bảo không!”
Lúc này nước mắt đã xuất hiện trên chính đôi mắt anh. McCade say mềm, ngớ ngẩn, đáng thương. Quả thực anh không hiểu. Rượu đã đưa anh tới một thế giới chỉ có hiện tại, chỉ có ở đây, chỉ có bây giờ. Ngay bây giờ anh không phải lo nghĩ về quá khứ hay tương lai. Ngay bây giờ là tất cả những gì quan trọng, và trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, thực tại của McCade dường như đòi hỏi được quan hệ cuồng nhiệt với phụ nữ. Cụ thể ở đây là Sandy.
McCade say, nhưng Sandy thì không. Sandy tỉnh táo hơn, biết thứ gì quan trọng hơn là sự thỏa mãn nhất thời. Phải, chắc chắn cô muốn anh, nhưng cô cũng muốn rằng anh muốn cô nữa. Cô muốn McCade biết rằng anh muốn cô, Sandy, chứ không phải một người đàn bà xuất hiện đúng lúc. Cô muốn anh yêu cô, không chỉ vì quá nhập tấm vào trò họ đang diễn. Và quỷ tha ma bắt, nếu họ có làm tình, cô muốn anh phải nhớ cho đến hết đời.
McCade quay đi, không thể ngưng nước mắt khi rượu nắm quyền kiểm soát cơ thể anh.
Sandy dùng tay áo lau mắt mình rồi vào số xe. “McCade.”
Anh không nhìn lên, không có vẻ gì đang nghe cô nói.
“Nếu anh vẫn...” Cô liếm môi một cách âu lo, rồi lại mở lời. “Nếu anh vẫn muốn làm tình với em khi anh tỉnh táo,” cô lặng lẽ bảo anh, “thì hãy bảo cho em biết, được chứ?”
Lúc đó anh nhìn cô, đưa lòng bàn tay lau mắt. “Anh say lắm hả?”
“Ừm.” Cô mỉm cười phiền muộn. “Và em cá là đến mai anh sẽ chẳng nhớ gì đâu.”
“Có lẽ,” anh nói. “Nhưng có một điều anh sẽ không bao giờ quên. Bất kể anh say đến đâu chăng nữa.”
Cô lái vào nhà để xe của khu liên hợp. “Gì vậy, McCade?”
Cô quay sang nhìn anh, anh cười với cô, nhưng đó là nụ cười không chắc chắn, khiến anh dường như trẻ con và yếu đuối. “Anh yêu em nhiều đến mức nào.”
Sandy cảm thấy dòng lũ nước mắt lại dâng đầy. “Thật là tốt, McCade.” Không hiểu sao cô giữ được giọng đều đều.