Lời Anh Muốn Nói (Body Language)

Chương 9-1



Cindy bắt tay Simon Harcourt, họ chúc mừng nhau vì một ngày làm việc hiệu quả, sau đó cô chạy tới chỗ xe thiết bị. Mọi thứ đã được đóng gói, sẵn sàng quay về khu nhà nghỉ nằm ngay lối vào vườn quốc gia.

Mặt trời đang lặn, và sau gần mười hai tiếng mướt mồ hôi, bụi bặm dưới cái nắng tàn nhẫn, Sandy đã sẵn sàng đi tắm và uống một cốc bia lạnh cho khoan khoái.

Frank nhảy vào sau tay lái, thảy tập giấy tờ của cậu vào giữa hai ghế trước.

“Mọi người đủ hết chưa?” Sandy hỏi.

“Đủ rồi.” Chàng trai trẻ đẩy kính trên chiếc mũi thanh mảnh của mình. Cậu liếc nhìn kính chiếu hậu, đoạn cau mày. “Ồ chưa. McCade đâu rồi? Tôi tưởng anh ấy đi với sếp mà!”

“Có phải chúng tôi là cặp sinh đôi dính liền đâu, Frank.” Cô cáu kỉnh. “Chúng tôi không bị dính liền hông.”

“Hông không phải là bộ phận tôi đang nghĩ đến.” Cặp mắt Frank lấp lánh một suy nghĩ mờ ám. “Được phép trò chuyện vô tư chứ, sếp?”

“Từ khi nào cậu bắt đầu xin phép đấy?”

“McCade bảo rằng tôi cần trở nên lịch thiệp. Vì vậy tôi đang cố trở nên lịch thiệp, sếp có cho phép tôi không nào?”

“Cứ nói đi.”

“Sự thật chị là một cô nàng rất dễ thương,” cậu nói chân thành. “Và anh McCade say chị như điếu đổ. Ý tôi là, chị hẳn phải mù mới không thấy cái cách anh ấy nhìn chị thế nào.”

Thật vậy. Và Sandy còn lâu mới mù. Suốt cả ngày cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của McCade theo cô khắp nơi. Nhưng tất cả chỉ là trò họ đang bày ra thôi, trò ‘lừa James Vandenberg nghĩ rằng chúng ta là tình nhân’. Không may, cả đội của cô cũng bị lừa theo.

“Và cho dù có mạo hiểm vì tội ăn nói bất nhã,” Frank tiếp, “tôi cũng phải thú thực rằng tôi cũng thấy chị nhìn McCade như thế.”

Tội lỗi đã bị phát giác. Cô đã nhìn McCade, không thể chối được. Cô đã không thể rời mắt khỏi anh, đặc biệt khi trời càng lúc càng nóng và anh cởi áo phông ra. Anh đặt cảnh quay, thỉnh thoảng mau lẹ đi lên trước họ với chiếc máy quay nặng nề trên vai, cơ bắp trên lưng và đôi tay trần của anh gồ lên thấy rõ. Và Sandy đã nhìn anh chòng chọc, không nghĩ rằng sẽ có người chú ý.

“Tôi thật lòng nghĩ anh chị nên lấy nhau cho rồi,” Frank nói.

Lấy nhau á? Phải rồi. “Cảm ơn vì lời khuyên, Frank.”

“Hai người là một cặp hoàn hảo.”

Phải, họ hoàn hảo thật. McCade là diễn viên hoàn hảo, còn Sandy là con ngốc hoàn hảo.

“McCade ở đâu nhỉ?” cô lẩm bẩm. “Tôi đói muốn chết, khát và...”

Cô và Frank trông thấy anh cùng một lúc.

Anh đang đứng nơi rìa Grand Canyon với chiếc máy ghi hình, đang quay cảnh hoàng hôn lộng lẫy. Sandy mở cửa xe, trượt xuống. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Nhưng cô bước chậm lại khi tới chỗ McCade, ấn tượng bởi hình bóng cô độc của anh in lên nền trời sáng chói phía đằng sau.

McCade hạ máy quay xuống khi Sandy tới đứng cạnh anh, nhưng anh không nhìn cô. Anh mắt anh vẫn đăm đăm hướng về cảnh tượng huy hoàng trước mặt.

“Đẹp quá,” anh lặng lẽ nói. “Cảm tưởng như không có thực ấy.”

Sandy gật đầu. “Đối với em cảnh này luôn như một bức tranh còn ướt sơn, giống như kỹ xảo đặc biệt ấy. Em không thể tin rằng tự nhiên có thể tạo ra một thứ quá đỗi khổng lồ hay hoàn hảo đến như vậy.”

“Nó hoàn hảo nhỉ?” McCade cười, lắc đầu và quay sang nhìn cô. “Có lẽ đấy là lý do anh sợ thứ chết tiệt đó đến thế. Nó hoàn hảo, nhưng anh không tin vào sự hoàn hảo, vì vậy anh không tin nó. Rồi nó sẽ tan chảy ra, biến mất không dấu vết, em hiểu không?”

Cô ngước nhìn McCade. Tóc anh bờm xờm, đẫm mồ hôi nơi cổ. Mặt trời sa mạc nóng bỏng đã trát thêm một lớp rám trên làn da anh, càng làm tôn thêm màu mắt anh xanh vô tận. Anh vẫn ở trần, bờ ngực vạm vỡ phủ một lớp dày bụi đường.

“Vâng, em hiểu.” Cô quay lại chiếc xe đang chờ. “Đi nào McCade, em sẽ mua bia cho anh.”

“Không, cảm ơn. Anh không uống bia đâu. Anh vẫn còn chưa hoàn hồn sau vụ đêm hôm kia.”

“Vậy em sẽ mua soda cho anh.”

McCade muốn cô dừng chân. Anh muốn tận dụng cơ hội này để bảo Sandy rằng anh tỉnh táo. Anh muốn xem cô phản ứng ra sao, xem liệu cô có bắt được ngụ ý không, liệu cô có thực sự nói những từ ngữ mà anh rất sợ chỉ là giấc mơ thôi không. Nếu anh vẫn muốn làm tình với em khi anh tỉnh táo, thì hãy bảo cho em biết.

“Sandy à...” anh lên tiếng, nhưng cô đã leo vào xe. Frank đang ngồi sẵn nơi ghế lái, cơ hội chuyện trò qua mất rồi.

Tối nay, McCade nghĩ khi cất máy quay vào xe. Khi họ còn lại một mình tối nay. Có lẽ lúc đó anh sẽ có đủ dũng khí cho nàng biết tình cảm của anh. Kịch bản xấu nhất là Sandy nhìn anh với sự thương hại trong đôi mắt xinh đẹp.

Và rồi anh sẽ phải kiếm cớ bỏ đi khi tuần này kết thúc, nhảy lên chiếc Harley và phóng tới chân trời nào đó, sống bất-hạnh-trọn-đời với lòng kiêu hãnh bị tổn thương cùng con tim nát tan. Còn kịch bản đẹp nhất là...

McCade mỉm cười khi Frank lái vào con đường dài dẫn ra khỏi vườn quốc gia.

“Chuyện gì buồn cười thế?” Sandy hỏi.

Anh chỉ lắc đầu.

***

“Ối chà,” McCade lên tiếng khi nhìn vào mấy cốc bia rỗng đặt trước đĩa thịt nướng của Sandy. “Cưng, em nên ngừng thôi.”

Cô nhướng mày khi anh ngồi vào ghế cạnh cô trong quầy rượu của nhà nghỉ. Cô cao giọng để lấn át tiếng nhạc phát ra từ máy hát tự động. “Gì vậy? Ngài Say giảng bài giữ điều độ hả?”

“Em có cơ hội học được từ sai lầm của anh rồi còn gì.” Anh ăn nốt phần cơm tối của mình. Tóc anh vẫn ẩm ướt sau khi tắm vội lúc họ quay về nhà nghỉ. “Thường thường em có bao giờ uống đến hai cốc đâu, chứ đừng nói là bốn. Cứ như thế là anh sẽ phải bế em rời khỏi đây đấy.”

Sandy mở miệng định bảo McCade rằng ba chiếc cốc rỗng trước mặt cô chứa nước thôi, nhưng dừng lại. Cứ để anh tin những gì anh muốn. Cô mệt, thất vọng và sợ phải quay về chiếc giường độc nhất trong phòng họ.

Cô đắm chìm vào âm nhạc, ráng không suy nghĩ.

Ai đó đã kéo vài chiếc bàn sát với nhau tạo thành dãy dài, và đội quay của Video Enterprises ngồi quanh đó.

Cô cảm thấy McCade quan sát mình khi anh ăn, vì thế cô giả vờ bị hấp dẫn bởi quầy rượu thô kệch.

Nội thất tối màu rõ ràng được chọn vì lý do tài chính hơn là vì thẩm mỹ. Bốn bức tường là những tấm ván thô đẽo gọt qua loa, sàn làm bằng gỗ cũ mòn. Trong ánh đèn tối mù lọt vào qua ô cửa sổ lớn phía mặt tiền, cô khó lòng phân biệt được tường với sàn. Các gian ăn uống nhỏ nằm nối hàng một bên tường, một thanh gỗ dài bóng loáng kéo từ đầu đến cuối tường bên kia. Hộp nhạc tự động nằm một góc - sáng như đèn trong hang tối. Sandy sẽ không chú ý đến nó nếu không có đám đèn nhấp nháy và tiếng nhạc đồng quê phát ra từ đó. Gần đấy là một phần sàn nhỏ dành riêng cho khiêu vũ.

Từ khóe mắt cô thấy McCade đẩy đĩa của mình ra, dựa lưng vào ghế. Anh quàng tay qua vai cô rồi cúi sát vào tai cô: “James vừa đến.”

Sandy ngước lên. Đúng thật. James đang đứng nơi quầy rượu nói chuyện với vài người cô nhận ra là tình nguyện viên của chiến dịch.

Cô nhìn McCade, và trong một giây phút ngắn ngủi, cô cảm thấy hoàn toàn mất cân bằng, bị thổi tung bởi ngọn lửa trong mắt anh. Nhưng rồi anh cười, một nụ cười rõ là ngạo mạn, và Sandy cảm thấy cơn giận thình lình dâng trào. Cô mệt vì trò này. Cô không muốn diễn nữa.

Cô đột ngột đứng dậy, và tay anh buông ra. “Thứ lỗi cho em.” Cô cầm mấy cốc bia trước mặt tới quầy.

Mấy ngày nữa McCade sẽ đi. Dù sợ anh sẽ không bao giờ quay về nếu biết cô yêu anh, Sandy nhận ra rằng cô còn sợ để anh đi mà không nói cho anh biết tình cảm của mình hơn. Hoặc biểu lộ cho anh thấy tình cảm của cô. Phải, biểu lộ cho anh thấy.

Cô cảm nhận được ánh mắt McCade trên người mình khi gọi thêm bia. Anh nghĩ đây là cốc thứ tư của cô trong khi thực ra mới chỉ là thứ hai. Tốt, cô nghĩ với sự thỏa mãn rất trẻ con. Cứ để anh nghĩ thế. Có lẽ nếu mình đi đúng nước thì anh sẽ bế mình khỏi quầy bar. Luật của trò chơi đã thay đổi, cô nghĩ trong khi quay sang gặp ánh nhìn chăm chú của anh. Có thể McCade sẽ ra đi, nhưng anh sẽ không đi cho tới khi cô có cơ hội chỉ cho anh thấy rằng anh sẽ bỏ lỡ điều gì.

“Cassandra.” James mỉm cười, một khuỷu tay chống xuống quầy. “Hôm nay làm việc tốt đấy chứ?”

James gật đầu thoải mái. “Chào McCade.”

Sandy uống một ngụm bia, đoạn quay lại phía James như thể cuộc đàm thoại của họ chưa bị cắt ngang. “Chúng tôi sẽ qua căn nhà gỗ của nhà Harcourt và quay vài cảnh bên ngoài, có thể là cảnh gia đình tổ chức ăn uống ngoài trời chẳng hạn.”

“Tôi đã nghe dự báo thời tiết.” James bảo cô, nhăn nhó. “Có thể trời sẽ mưa đêm nay và kéo dài đến gần trưa mai.”

“Vậy thì chúng ta sẽ phải nghe ngóng xem mai thế nào,” cô nói.

“Em yêu, anh uống ít bia của em nhé?” Không chờ cô trả lời, McCade nhấc cốc khỏi tay cô và uống cạn.

Em yêu á? Sandy chằm chằm ngó không tin nổi vào cái cốc rỗng khi anh đưa lại cho cô. “McCade...”

Cô ép mình ngừng nghĩ về McCade để cười với James. “Ồ phải, tôi nghĩ vậy. Nhưng cần phải xem lại những gì đã quay thì mới biết chắc được.”

“Kế hoạch ngày mai thế nào?” anh hỏi.

“Chào James.”

Sandy ngước lên thấy McCade đang đứng cạnh cô. Anh cũng dựa người vào quầy rượu, nhưng tay duỗi thẳng sau lưng Sandy. Mặc dù anh không chạm vào cô, nhưng tư thế này cho thấy sự khẳng định dứt khoát quyền chiếm hữu.

“Nhảy nào.” Anh lại nhấc cốc khỏi tay cô và đặt lên quầy. “Anh thứ lỗi cho chúng tôi chứ James?” Nói rồi anh kéo cô lên sàn nhảy về phía máy phát nhạc.

“Anh uống hết bia của em!” Giọng Sandy phẫn nộ. “Em tưởng anh sẽ không uống tối nay mà?”

“Anh nghĩ em đã uống đủ rồi.”

Tay anh ôm cô thật chặt, và Sandy chống cự đúng nửa giây trước khi chịu thua và thả lỏng. Cô đang ở đúng nơi cô muốn - trong vòng tay McCade - vậy thì chống cự làm gì?

Nhưng rồi cô để ý thấy bàn của đội quay không còn ai. “Này, cả đội đi đâu rồi?”

“Có một tiệm nhảy rẻ tiền với nhạc sống cách đây bốn lăm phút lái xe,” McCade bảo cô. “Họ muốn ta đi với họ, nhưng anh nghĩ em sẽ không muốn đi.”

“Ít ra anh cũng phải hỏi em chứ,” Sandy buộc tội. “Sao anh không hỏi?”

McCade túm lấy cái cớ dễ nhất. “Vì James đang ở đây.” Sự thật là vì anh vẫn muốn có cơ hội nói chuyện riêng với cô, kể cả với khả năng rất cao là Sandy đã uống quá nhiều đến mức khó mà chuyện trò nghiêm túc.

“Ngôn ngữ cơ thể của em lúc này thế nào?” Sandy vừa hỏi vừa cười quả quyết với anh. Mắt cô hơi nheo lại khi anh nhln cô chăm chú.

“Trông em như đang giận anh ấy,” cuối cùng anh nói.

Cô kéo tay mình khỏi tay McCade, đoạn đưa lên vòng quanh cổ anh, khóa chặt chúng vào nhau. Chuyển động ấy khiến cô sát gần anh hơn, và người cô áp lên ngực anh. Ngón tay cái của cô nhẹ nhàng vuốt ve gáy anh.

“Khá hơn chưa?” cô hỏi.

“Sandy, đây không...”

Cô cắt ngang bằng cách kéo đầu McCade xuống, nhón chân phủ miệng mình lên miệng anh.

McCade do dự đúng hai giây trước khi đầu hàng. Cô hôn anh từ tốn, thong thả, gần như hoàn hảo.

“Thế còn ngôn ngữ cơ thể này thì sao?” Sandy ráng ra vẻ bình thường, nhưng giọng cô gần như hết hơi.

Giọng McCade nghe cũng lạ nữa. “Tốt hơn em nên coi chừng đó. Anh không chắc em nhận thức được thông điệp em đang truyền tải đâu.”

James. Luôn luôn quay về James. Nhưng không thế nữa đâu, Sandy nghĩ. Không thế nữa.

“James vốn đã nghĩ anh sống với em rồi,” cô bảo McCade. “Anh ấy khó mà ngạc nhiên khi thấy em hôn anh. Hơn nữa, không phải có lần anh đã đưa ra nhận định rằng người ta luôn thích chơi đồ của người khác sao?” Cô cố tình lướt mắt xuống miệng anh, tới cặp môi đã hôn cô quá sức say đắm, cặp môi đã khiến cô cảm giác như hoàn toàn bị ngấu nghiến bởi khát khao của anh - và của chính mình.

Không hiểu sao McCade vẫn có thể tiếp tục khiêu vũ. Cô đã hiểu nhầm khi cho rằng anh lo James sẽ nghĩ gì. Sự thật là anh đang nói về chính mình. Anh muốn nói rằng: “Cẩn thận với thông điệp em đang gửi cho anh đấy”.

Và giờ đây Sandy đang nhìn anh, truyền tải cho anh những tín hiệu nói rằng nàng muốn anh hôn nàng. Nhưng vì sao chứ? Vì James đang nhìn sao? Vì nàng muốn thực hành cách gửi thông điệp qua ngôn ngữ cơ thể? Hay vì nàng thực sự muốn anh hôn nàng?

Khi Sandy gặp ánh mắt anh, McCade dò tìm trong miền sâu thẳm nơi mắt cô, tìm điều gì đó cho anh biết rằng đây không phải trò chơi. Anh thấy nỗi khao khát nóng rực và lóng lánh, nhưng anh cũng thấy sự không chắc chắn. Sandy không chắc về bản thân, nghi ngờ về sức hút của mình, sợ rằng anh sẽ không muốn cô. Và mỗi khoảnh khắc anh do dự, mỗi giây trôi qua mà anh không hôn cô, sự không chắc chắn ấy càng tăng.

Và McCade không thể chịu được điều đó.

Anh hôn nàng nồng nhiệt, ép miệng xuống miệng nàng, khiến nàng ngạc nhiên, rồi kéo nàng vào góc trống vắng của quán.

Sandy thậm chí không nhận ra họ đang di chuyển cho tới khi lưng cô chạm vào tường. Vậy mà McCade vẫn tiến tới, vẫn hôn cô, vẫn gắng đến gần cô hơn nữa.

Một tay anh luồn vào tóc cô, giữ chặt đầu cô khi anh tiếp tục hôn. Những nụ hôn mê mải nồng nàn của anh dội lửa trong thân cô, phóng vào máu, khiến toàn thân cô tan chảy và bốc cháy rừng rực. Tay kia anh vòng quanh hông, mạnh bạo kéo cô sát vào người anh. Ôi Chúa ơi, cô cảm thấy phần cứng ngắc không thể nhầm lẫn của anh áp vào bụng cô. Anh muốn mình. McCade muốn mình. Sandy hôn anh một cách bạo liệt, tưởng như điên cuồng với phát hiện đó.

Cô di chuyển hông, cọ thân mình vào anh khiến McCade rên rỉ, âm thanh nho nhỏ gợi tình chứa đầy nhu cầu lẫn ham muốn làm cô suýt cười lớn. Ôi phải, anh muốn mình.

Đầu McCade xoay tít. Khốn kiếp, anh không thể tiếp tục nữa. Trong góc tối của quán họ chỉ là những cái bóng - hai bóng người hòa làm một. Anh có thể hôn nàng trong sự riêng tư mà bóng tối ban cho. Nhưng hôn là không đủ. Anh muốn chạm vào nàng. Muốn xé tan quần áo nàng, xé tan vật cản ngáng đường giữa hai người.

Nhưng anh biết có nhiều vật cản giữa họ hơn là quần áo. Họ cần nói chuyện. Tuy nhiên, khi anh ngả người ra, Sandy lại hôn anh nữa, vừa hôn vừa trượt tay xuống dưới gấu áo anh. Cảm giác tay cô trên làn da trần khiến anh thở gấp. Anh nghe tiếng cười không ra hơi của cô khi cô lướt tay lên lưng anh, khi cô vòng một chân quanh chân anh.

“Sandy...” anh thì thầm. Trời đất ơi, thậm chí qua lớp quần bò anh cũng cảm thấy sức nóng giữa hai chân cô chạm vào đùi anh. Cô không biết cô đang làm gì anh sao? Cô đã uống bao nhiêu rồi? McCade nhớ là gần bốn cốc, đoạn anh nhắm mắt trong tuyệt vọng. Cô đã uống quá nhiều. Mẹ kiếp, chẳng công bằng gì hết. “Chúng ta không thể ở đấy như thế này.”

“Vậy đi thôi.”

McCade thấy hàm răng trắng lấp lánh của Sandy khi cô cười, nắm tay anh rồi kéo tới cửa.

Không, đấy không phải ý anh. McCade muốn ngồi xuống bàn ăn để chiếc bàn gỗ an toàn chắn giữa họ. Chiếc bàn sẽ giúp anh khỏi kéo cô vào lòng. Anh muốn ngồi đó và nói chuyện - đúng ra là cố gắng nói chuyện, để xem liệu cô có đủ tỉnh táo không.

“Chờ đã, cưng.”

Nhưng Sandy không chậm bước cho tới khi họ ra khỏi cánh cửa kính nặng nề và đứng trên hàng hiên gỗ của nhà hàng.

Trời đêm mát mẻ thoảng mùi thông. Sandy hít một hơi thật sâu, làm sạch hai lá phổi khỏi đám khói thuốc lá bay như mây trong quán. McCade vẫn nắm tay cô, lòng bàn tay anh ẩm ướt. Trời đất hỡi, mình đã khiến Clint đổ mồ hôi sao? Cô quay lại nhìn anh và thấy một giọt mồ hôi chảy xuống tóc mai. Đúng thật. Cô mỉm cười. Mình thật sự đã khiến anh đổ mồ hôi.

“Sandy.” Giọng McCade khản đặc, và anh hắng giọng. “Em biết không, anh nghĩ rằng...”

“McCade, cứ hôn em đi.” Cô không muốn anh nghĩ. Cô không muốn anh băn khoăn, cô không muốn anh phân tích tất cả những việc này sẽ dẫn tới đâu. Có nhiều thời gian để nghĩ sau khi họ tới được đó.

Dưới ánh đèn đường mờ tỏ chiếu qua bãi đỗ xe, mặt McCade bị che khuất và có phần bí ẩn.

Sandy cảm thấy đầu óc quay cuồng. Cô không thể tin mình đã lên kế hoạch cám dỗ anh. Nhưng quả là vậy. Nếu cô có thể kéo anh khỏi hiên, băng qua bãi đỗ xe, lên gác, vào căn phòng riêng tư của họ thì anh sẽ không biết mình đang gặp điều gì. Và sau đó, cô nghĩ khá quả quyết, sau đó khi anh rời thành phố, ít nhất cô cũng thấy rằng mình đã nỗ lực hết sức, rằng cô đã cho anh biết tình cảm của mình.

McCade vẫn đang nhìn cô. Sandy sẽ đánh đổi mọi thứ để đọc được suy nghĩ của anh lúc này. Tất cả những gì cô biết là anh muốn cô. Cô có thể thấy khao khát trên mặt và trong cách anh đứng nhét một tay vào túi quần, như thể đang cố gắng che giấu khối căng phồng lộ tẩy phía trước.

Phải, anh muốn mình. Và hiểu biết ấy đã cho sự tự tin đang xẹp xuống của cô một cú huých cần thiết.

“Đi nào,” cô thầm thì, nhẹ nhàng kéo tay anh, ráng kéo anh vào mình. “Hôn em nữa đi.”

“Tại sao?”

Sandy chăm chú nhìn McCade và trông thấy xúc cảm mãnh liệt trong mắt anh. Bởi vì em yêu anh. Nhưng cô không thể cất lên lời.

“James đang nhìn,” thay vì vậy cô nói và ra hiệu về phía dãy cửa sổ bằng kính của quán, chọn con đường dành cho kẻ hèn nhát.

Đó không phải câu trả lời McCade muốn, anh quay mặt đi trước khi cô trông thấy nỗi thất vọng trong mắt anh.

James. Gã ta hơi quá cứng nhắc, hơi quá khắt khe, nhưng về cơ bản là người tốt. Tuy nhiên, ngay lúc này, McCade không thể nhớ mình từng ghét ai như thế.

Anh cảm thấy Sandy lại vuốt ve cổ mình, và anh rền rĩ. Sandy, đừng làm thế với anh. Anh chẳng bao giờ có cơ hội cất lời - cô nhón chân lên và áp vào môi anh trước khi anh có thể nói.

McCade không thể cưỡng lại chút nào. Anh nhắm mắt và hôn Sandy, chìm đắm trong tia sét cảm xúc đang xé ngang cơ thể. Khốn kiếp, anh yêu nàng. Anh cảm thấy nước mắt cay xè trên mi và anh muốn đẩy nàng ra, gào lên, thét lên, dậm chân và cầu xin nàng đừng sử dụng anh như vậy. Nhưng anh cũng muốn hôn nàng, hôn mãi, để mặc nàng làm bất cứ điều gì nàng thích.

Vì vậy anh hôn Sandy. Hôn nàng, và hôn nàng, với cùng cường độ đam mê đói khát, vừa cầu mong anh có thể bước lui khi nàng yêu cầu, vừa cầu mong nàng sẽ không yêu cầu điều đó.

Xuyên qua đam mê mờ mịt, McCade nhận thấy bằng cách nào đó họ đã rời khỏi hiên và băng quà bãi đỗ xe tới chân cầu thang. Sandy túm tay anh, quay người để dẫn anh lên gác, nhưng anh muốn hôn nàng nữa. Siết chặt eo, McCade kéo Sandy vào mình. Anh yêu nàng. Anh yêu nàng, khốn kiếp, và thời điểm cho nàng biết đã bị trì hoãn quá lâu rồi. Anh quét lưỡi vào miệng nàng, nếm và xâm nhập, đầu hàng cảm xúc đã giữ kín nhiều tuần nay.

Trong thoáng hy vọng, bất chợt anh biết chính xác mình phải làm gì. Anh phải đưa Sandy lên gác, vào phòng riêng của họ và nói cho nàng sự thật. Nếu Sandy đã quá say và không hiểu được, anh sẽ bế nàng lên giường, để nàng ngủ. Nhưng đến sáng anh sẽ nói cho nàng biết. Đó là việc đầu tiên cần làm trong ngày. Kể cả nếu phải bảo lễ tân gọi dậy từ sáu giờ sáng. Kể cả nếu sáng mai có lịch quay.

McCade gần như điếng người khi Sandy áp mình vào bộ phận căng cứng của anh. Lạy Chúa lòng lành, nàng biết mình thèm khát nàng, anh nghĩ và ngay lập tức thấy nhận xét đó vô nghĩa làm sao. Dĩ nhiên nàng biết. Quỷ tha ma bắt, anh đã có cỡ của bang Alaska rồi ấy chứ. Chắc chắn nàng đã nhận ra.

Nhưng Sandy vẫn tiếp tục hôn và cọ mình vào anh - ngôn ngữ cơ thể của nàng đã rõ rành rành.

Với tiếng rên bị bóp nghẹt, McCade bế thốc nàng lên. Anh nhảy lên cầu thang hai bước một, trong tích tắc đã tới nơi.

Tim Sandy nện thình thịch khi McCade nhẹ nhàng đặt cô xuống trước cửa phòng họ. Bỗng nhiên thấy sợ thứ cảm xúc mình sẽ bắt gặp trong mắt McCade, Sandy níu chặt tay quanh cổ anh, kéo miệng anh xuống cho một nụ hôn nữa. Trong lúc hôn, cô cảm thấy anh thò tay vào túi tìm chìa khóa phòng, rồi nghe tiếng tách khi anh mở cửa.

Cánh cửa mở ra, họ vào trong, và McCade đang nhìn cô trong bóng tối lặng thinh.

Mặc dù anh không lui lại, mặc dù anh vẫn đang ôm cô, hẳn là tâm trí anh đã bước lui rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.