“Chuyến bay của cô có thể sẵn sàng trong một giờ tới hoặc hơn, cô Harris,” cô hướng dẫn trong phòng điều hành ở sân bay Hearow nói với Rosie khi nàng uống cạn hết li nước.
“Tôi có thể cho cô thêm một li nước trong lúc cô chờ được không?”
Nàng nhìn người phụ nữ với một nụ cười. “Một li cà phê sẽ rất tuyệt, cám ơn”. Nàng đồng ý, không quá phiền vì sự trì hoãn của chuyến bay.
Những ngày qua thật sự rất sôi nổi, ít nhất là nên nói như thế, thật tuyệt khi ngồi ở sân bay và thư giãn, tránh xa đám phóng viên trở ngại, những người cứ bám đuôi nàng mỗi bước đi từ khi nàng bay trở về Anh. Ít nhất họ không thể theo nàng tới đây!
Rosie không thể không cười khi nàng thấy hai đứa bé ở phòng đối diện đứng nhìn chăm chăm vào cây Giáng Sinh khổng lồ được đặt ở một góc phòng, gương mặt chúng sáng lên khi chúng nhìn lên vô số đèn màu và ngôi sao sáng lấp lánh trên đỉnh cây. Tuyết rơi nhẹ ngoài sân bay như một tấm màn tuyệt vời, phong cảnh phù hợp một cách thích thú và hiển nhiên với thời gian khi Chúa Giáng Sinh đang đến.
Tuyết làm nàng nhớ đến Canada. Dĩ nhiên là Hawk…
“Cô làm ơn cho hai tách coffee nhé”. Một giọng nói lè nhè, khàn khàn quen thuộc từ phía sau Rosie.
Nàng quay ghế lại một cách đột ngột để nhìn Hawk với đôi mắt ngạc nhiên. Dường như những suy nghĩ của nàng về chàng đã mang chàng tới đây.
Nhưng chàng đã ở đây!
Không phải ở Anh, ở đây, trong phòng chờ khách ở sân bay Healthrow!
“Dĩ nhiên, ông Hawkley”. Cô tiếp viên trao cho chàng một nụ cười rạng rỡ, trước khi quay trở ra nơi làm việc của cô.
Rosie dễ dàng nhận ra ánh mắt của người phụ nữ đang rời đi chỉ nhìn riêng Hawk.
Nàng nghĩ về chàng thường xuyên hơn kể từ ngày họ chia tay ba ngày trước, mái tóc dài có cảm giác mượt mà khi chạm vào, đôi mắt sâu của chàng, một màu xanh ấm áp, gương mặt thô kệch đẹp trai của chàng, gương mặt mà nàng yêu thật nhiều! Giây phút này nàng vẫn không nói gì và cứ nhìn chăm chăm vào chàng.
Chàng nghiêng nhẹ đầu, mỉm cười khi chàng cúi nhìn nàng. “Anh có thể ngồi đây không?” chàng nhẹ nhàng nói.
“Em… dĩ nhiên,” nàng trả lời một cách ngập ngừng. “Mời ngồi”. Nàng ra dấu vào cái ghế đối diện, một động tác mà chàng đã lờ đi khi chàng hạ thấp chiều cao của mình vào chiếc ghế bên cạnh nàng. “Em không biết là anh cũng ở Anh…?” Nàng đã nói chuyện với cha vài lần vào mấy ngày cuối, một lần nữa vào ít giờ trước, và ông cũng không đề cập tới việc chàng đã ở Anh…
Hawk cười nửa miệng. “Anh không ở Anh. Đúng, anh rõ ràng… nhưng chỉ mới…” Chàng nhăn nhó. “Rosie, anh chỉ vừa xuống máy bay, chuyến bay từ Calgary…”
Cùng chuyến bay nàng cất cánh trở về Canada…
Bây giờ nàng hoàn toàn bối rối. Nếu Hawk chỉ vừa mới đến, vậy chàng đang làm cái gì trong phòng chờ khách…?
Bắt đầu từ đâu đây? Đó là vấn đề của Hawk. Nó dường như dễ hơn sau khi chàng nhìn thấy bảng thông báo về việc hoãn lại đám cưới của Rosie trên tờ báo. Chàng sẽ bay đến, nhìn nàng, nói chuyện với nàng, xem nếu chàng có thể thuyết phục nàng rằng không có lí do nào giải thích rằng tại sao nàng không bay trở về Canada để trải qua Giáng Sinh với cha nàng. Và chàng, dĩ nhiên…
Điều duy nhất xảy ra là nó không được diễn ra theo cách ấy!
“Em gọi cho Donald khi nào, để nói với ông rằng em đang bay về cho ngày Giáng sinh sau đó?” chàng hỏi.
“Trong vài giờ trước, khi em xoay sở để đặt vé máy bay,” Rosie nói chậm.
Hawk gật đầu. “Và anh đã chuẩn bị cho chuyến bay, đến để gặp em. May mắn thay, Donald đã biết trước và đặt cho anh một vé trên cùng một chuyến với em. Cám ơn.” Chàng trao cho cô tiếp viên một nụ cười nồng ấm khi cô đưa cho họ coffee.
Có một điều duy nhất trong tuyên bố của Hawk thật sự ghi nhận vào tâm trí của Rosie. “Anh bay đến để gặp em …?”
Tại sao chàng lại bay đến để gặp nàng? Hai người họ đã chia tay khá tốt ở Canada, hoặc hơn thế khi nói chuyện với nhau trên điện thoại từ khi nàng trở về Anh, vậy tại sao bây giờ Hawk lại bay đến để gặp nàng?
“Không phải là anh nên ở bên gia đình sao?” Nàng biết từ cha nàng rằng cha mẹ, em gái và gia đình em gái chàng đã bay đến để trải qua Giáng Sinh cùng chàng.
“Em cũng chẳng phải nên ở nơi khác hay sao?” Chàng trả lời một cách nhấn mạnh.
Đêm Giáng Sinh. Ngày đám cưới của nàng. Ngoại trừ việc cả hai người đều biết chuyện đó sẽ không xảy ra.
Rosie lắc đầu, “Nơi duy nhất mà em muốn ở trong đêm Giáng Sinh là Canada, với Donald.” Với chàng, nàng thêm vào trong thâm tâm, vẫn chưa chắc Hawk đang làm gì ở đây. Nàng nhìn chàng thật lâu trong vài giây trước khi trả lời một cách khó khăn.
“Và người duy nhất anh muốn cùng trải qua Giáng Sinh đang ngồi đây.” Chàng nói một cách thô lỗ, và ánh mắt thì chưa bao giờ rời khỏi nàng.
“Hawk…?” nàng thở dốc, hầu như không dám thở, trong trường hợp đang mơ và sẽ thức dậy.
Dịch: sunset0203
Edit: Hươu Chan
Chàng nhún vai mạnh mẽ, bên dưới chiếc áo khoác màu nâu chàng mặc áo sơ mi lụa kèm với một chiếc áo bông chéo, cả hai đều màu đen. “Mấy ngày nay anh như một tên ngốc. Anh lẽ ra không nên để em như thế. Hay ít nhất anh nên khăng khăng đi cùng em. Nhưng anh nghĩ em chỉ đến Canada bởi vì em có vài việc cần giải quyết với người đàn ông em phải đám cưới, rằng em sẽ trở lại đấy và mọi thứ lại êm đẹp. Chết tiệt, Rosie!” chàng nói một cách phẫn nộ, “Ít nhất em cũng nên nói với anh rằng Edmund Price đáng tuổi làm ông của em!”
“Ông ấy không già như thế!” Nàng kêu lên phản đối.
“Được thôi, cha em vậy.” Hawk cau có. “Anh nghĩ hắn là một tên trẻ tuổi, rằng… đừng để ý điều đó,” chàng gạt bỏ một cách thiếu kiên nhẫn, tìm lấy tay còn lại của nàng và để nó trong cả hai tay chàng. “Mối quan hệ đó thật sự chấm dứt?”
“Đến mức mà em nghĩ nó chưa bao giờ thật sự bắt đầu”, nàng thừa nhận một cách buồn bã. “Mẹ em đã nghĩ rằng đó sẽ là một ý tưởng tuyệt vời cho em để kết hôn với một nhạc trưởng có uy tính như Edmund, đó là cách tiến xa trong công việc của em. Không có một hỗ trợ nào lúc đó. Em đã đi cùng với đều đó.” Nàng nhăn lại, một cách để ghê tởm bản thân.
“Em được hỗ trợ mà, Rosie…”
“Vâng, em đã có.” Nàng gật đầu chắc chắn. “Nhưng cho dù anh nghĩ như thế nào, cái bảng tin trong tạp chí nói em đã làm hỏng buổi lễ đính hôn trước khi em đi Canada để gặp Donald”, nàng thêm vào một cách quyết đoán, nàng cảm thấy tay mình ấm áp hơn khi nó nằm trong tay Hawk. “Mẹ em là nguồn cung cấp của bài báo anh đọc vào ba ngày trước.” Nàng thở dài. “Bà từ chối chấp nhận rằng đám cưới đã bị hủy bỏ, đơn giản là bà không thể chịu được bất cứ ai ngăn cản bà. Nhưng em đã làm hỏng mọi nút thắt công việc của bà từ khi em trở về, trong tương lai em dự tính sẽ tự quản lí công việc và cuộc đời của em,” nàng nói với chàng một cách dứt khoát.
Cảnh tượng với mẹ khi đó nàng không thấy hài lòng khi nhớ lại, nhưng Rosie không thấy hối tiếc. Nàng hi vọng rằng một ngày, trong một tương lai không xa, nàng và mẹ có thể tìm lại được mối quan hệ một lần nữa. Chỉ cần không phải là mối quan hệ công việc không khoan nhượng mà họ đã có trong mười năm qua.
“Vậy anh đã nghe”, chàng nói lè nhè. “Mấy tờ báo ở Anh cũng đã đầy những câu chuyện trong vòng vài ngày qua. Em sa thải mẹ em như một người quản lí và hủy bỏ tất cả kế hoạch về đám cưới,” chàng kết thúc một cách ngưỡng mộ.
Rosie không muốn nói về những chuyện đó. Nàng muốn tiếp tục với cuộc sống của mình, không nhìn lại. “Tại sao anh muốn gặp em, Hawk…?” Nàng hỏi một cách thận trọng.
Nếu là chẳng có gì, ba ngày xa Hawk chỉ xác định những điều nàng biết ở Canada: nàng đã yêu Hawk. Một cách sâu sắc, một cách điên cuồng, một cách hoàn toàn. Nàng không biết tình cảm của chàng đối với nàng như thế nào.
Nhưng chàng đã ở đây, không phải sao? Chàng đã đặc biệt bay sang Anh chỉ để gặp nàng. Điều này nói lên rằng chàng phải có ý gì đó.
Ánh nhìn Hawk lang thang trên gương mặt xinh đẹp của nàng. Hôm nay nàng xõa tóc, chảy như ngọn lửa trên vai và phía sau lưng nàng. Và nàng cũng không mặc màu đen, mà là một chiếc váy lụa có cùng màu xanh với đôi mắt nàng, đôi chân dài, trơn mịn, đôi guốc cổ cao cũng cùng màu với chiếc váy.
“Anh nhận thấy rằng em vừa mới mua sắm xong?” chàng nói một cách chắc chắn.
“Quà của ngày Giáng Sinh? Vâng”. Nàng cầm một cái túi to ở bên cạnh, đó là một túi đầy những gói quà. “Thẻ tín dụng em vẫn còn xài được”. Nàng cười.
Hawk lắc đầu. “Ý anh là váy và giầy của em. Trông em thật tuyệt vời,” chàng chắc chắn với nàng bằng giọng khàn khàn.
Hai gò má điểm vài nốt tàn nhan của nàng ửng hồng. “Màu đen là một ý tưởng khác của mẹ em, em đã mang tất cả cho cửa hàng từ thiện.” Nàng cười ngượng, “Hawk, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em: tại sao anh lại muốn gặp em?”
Nàng đã tự tin hơn ba ngày trước, Hawk nhận ra điều đó. Nàng dường như đã kiểm soát được cuộc sống của nàng, và dĩ nhiên là tận hưởng nó.
Chàng có quyền trả lời nàng, để nàng có thể bỏ đi chút tự do mà nàng đã chiến đấu để nhận lấy và thắng một cách quả quyết không?
Chàng nhìn xuống tay nàng khi nó ở trong tay chàng, ngón cái của chàng di chuyển một cách cẩn thận trên làn da mềm mại của nàng. Chỉ cần chạm vào nàng như thế, được ở cạnh nàng như thế, làm đầu gối chàng mềm đi, và chàng biết nếu họ không ở nơi công cộng thì chàng đã ôm nàng vào lòng và hôn nàng ngay lúc này.
Ánh nhìn của chàng trở lại trên gương mặt nàng, để nhận thấy rằng nàng đang nhìn chàng một cách bồn chồn. Chàng chạm vào để làm dịu sự nhăn nhó trên đôi lông mày của nàng, và sau đó nhẹ nhàng chạm vào má nàng. “Em thật đẹp, Rosie,” chàng nhẹ nhàng thì thầm. “Đẹp một cách hoàn hảo, một cách tuyệt đối.” Chàng lắc đầu. “Anh đến Anh để hỏi em, cầu xin em nếu cần thiết, cho anh cơ hội… cưới anh nhé. Nhưng…”
“Vâng!” Rosie nhanh chóng nói, trước khi chàng có thể hoàn tất câu nói của mình. Nàng không muốn nghe bất cứ nhưng nhị gì. Kể từ bây giờ tốt nhất là sẽ không còn lần thứ hai, trong cuộc đời nàng, nàng sẽ không ước mong, không mơ mộng, không tiêu cực, tất cả mọi điều nếu nàng có thể ngăn cản chúng.
Nó là một trong những lí do nàng trở lại Canada sớm. Nàng muốn trải qua đêm Giáng Sinh với cha nàng, dĩ nhiên, nhưng nàng cũng muốn gặp Hawk, để xem họ còn có cơ hội nào cùng nhau xây dựng một mối quan hệ.
Dù nàng không nghĩ rằng Hawk sẽ đến gặp nàng như thế…!
Dịch: sunset0203
Edit: Hươu Chan
Hawk vẫn như thế, ánh nhìn chàng di chuyển dò xét qua gương mặt nàng, dừng lại trên đôi mắt sáng và cặp môi mềm mại. “Vâng…?” chàng lặp lại một cách không chắc chắn.
Nàng gật đầu. “Nếu đó là lời cầu hôn, vậy thì em chấp nhận!”
Chàng lắc đầu, nhìn một cách do dự. “Đó không phải là một lời cầu hôn, Rosie,” chàng thở dốc.
Oh, Chúa ơi, nàng đã trở thành con ngốc?
“Đây mới là một lời cầu hôn!” chàng nhấn mạnh, thậm chí chàng còn đứng lên khỏi ghế, quì một chân trước mặt nàng, tay chàng vẫn nắm chặt tay nàng khi chàng nhìn nàng. “Rosie Harrison, em sẽ lấy anh nhé?”
Nàng không phải là đứa ngốc, Hawk đang thực sự cầu hôn nàng!
Họ bị bao quanh bởi những du khách hạnh phúc đang trên đường trở về để trải qua đêm Giáng Sinh với những người họ yêu thương, hai đứa trẻ vẫn chơi đùa hạnh phúc bên cây Giáng Sinh lấp lánh, tuyết vẫn đang rơi bên ngoài, và Hawk vừa mới ngỏ lời cầu hôn nàng!
Nó quá kì diệu để trở thành sự thật…!
“Em có nghĩ sẽ cho anh câu trả lời sớm không Rosie?” Hawk rầu rĩ thì thầm khi nàng đang trì hoãn thời gian trả lời. “Chúng ta đang thu hút khá nhiều sự chú ý,” chàng thêm vào một cách chế giễu.
Nàng nhìn quanh họ. Đủ chắc chắn rằng, tất cả những vị khách trong phòng chờ đều xem vở kịch hiện đang diễn ra ở căn phòng đối diện, cô tiếp viên cũng nhìn chăm chăm họ.
Rosie quay lại nhìn chàng. “Vâng, vâng, vâng, em đồng ý lấy anh!” nàng quả quyết một cách hưng phấn.
Hawk cười đắc thắng khi nhận lời chúc mừng từ đám đông bao quanh họ, chàng ôm Rosie vào lòng và hôn cô với tất cả nhớ mong mà chàng cảm nhận từ khi nàng rời khỏi chàng vào ba ngày trước.
“Anh yêu em, Rosie Harrison,” chàng rên lên khi cuối cùng chàng cũng buông ra để hít thở. “Anh không biết có thể nhớ một người nhiều tới vậy cho đến khi em rời Canada và trở về Anh. Kể từ khi em rời xa anh!’ Chàng tựa vào trán nàng, cánh tay chàng vẫn ôm chặt nàng.
“Em cũng yêu anh, Hawk” Rosie thở, nói với giọng run run. “Rất nhiều, rất nhiều.”
“Vậy, đó là tất cả vấn đề,” chàng thì thầm. “Yêu thương lẫn nhau, muốn ở cùng nhau, đó là tất cả vấn đề.”
Đúng vậy, Rosie nhận ra. Bất cứ điều gì xảy ra trong tương lai, bất cứ nơi nào công việc sẽ mang họ đến, bởi vì nàng đang chơi nhạc, muốn chơi nhạc một lần nữa, miễn sao là họ yêu thương lẫn nhau, chẳng việc gì là vấn đề.
******
“Quà Giáng Sinh là gì thế, Rosie,” Hawk nói với nàng, chính xác là một năm sau, con gái của họ vừa mới chào đời trong vài phút trước, đang nằm một cách cẩn thận trong tay chàng.
“Con bé là món quà của hai ta.” Rosie mỉm cười, nhẹ nhàng chạm vào tay đứa bé, nàng hầu như không thể tin rằng điều kì diệu này đã xảy ra.
Đã được một năm trôi qua với những nụ cười, những tiếng cười, yêu, được yêu, sắp đặt công việc của họ, và nàng mang thai để họ không quá thường xuyên xa nhau. Cuối cùng, sự chào đời của con gái Sophie đã làm tăng thêm sự hạnh phúc của họ.
“Donald, mẹ và cha sẽ đến vào sáng nay,” Hawk nói chắc chắn với nàng khi chàng nhẹ nhàng đặt cô con gái tóc đỏ vào tay nàng, và ngồi xuống cạnh nàng bên chiếc giường của bệnh viện. “Anh đã gọi cho Gloria và nói với bà về tin tốt lành này,” chàng mỉm cười nói thêm. “Bà gửi cho em lời chút mừng và hi vọng sẽ gặp chúng ta lần sau khi ở New York.”
Mối quan hệ với mẹ Rosie vẫn mỏng manh, ít nhất có thể nói vậy. Mẹ nàng đang làm việc cho công ty PR ở Mahattan và hai người chỉ gặp mặt nhau hai lần trong năm ngoái, cuộc gặp mặt căng thẳng, khi họ nhận ra rằng họ chẳng có gì để nói với nhau.
Điều đó không quan trọng. Chẳng còn gì quan trọng bằng sự hạnh phúc mà Rosie và Hawk đã có với nhau, hạnh phúc đó trải dài cho cha cô và gia đình Hawk.
“Chúng ta nên có một cậu con trai vào Giáng Sinh năm sau nhỉ?” Rosie nhìn Hawk một cách rạng rỡ, yêu người chồng đẹp trai của nàng hơn bao giờ hết, bởi vì nàng biết chàng yêu nàng rất sâu sắc.