Mấy ngày sau đó, anh cứ tỉnh một chút thì lại thiếp đi rất lâu.
Một ngày, khi anh đang ngủ thì bố mẹ đáng thương của anh xuất hiện, so với sự uy nghiêm lần đầu gặp mặt thì lần
này bố mẹ anh hiện rõ vẻ rất đau thương.
Khi bọn họ xuất hiện bên ngoài phòng theo dõi, A Trung cũng theo sau.
“Tiểu Khải ổn không?” Mẹ anh vừa nhìn thấy tôi liền cầm lấy tay tôi, ánh mắt chờ đợi.
“Anh ấy vẫn ổn ạ, bác sĩ nói anh ấy rất kiên cường, tình hình rất lạc quan.” Tôi cố gắng mỉm cười an ủi hai người.
“Ôi, chúng ta thật vô dụng, hại chết Tiểu Khải rồi.” Họ ghé sát vào tấm kính thủy tinh, nhìn vào bên trong, miệng lẩm bẩm những điều đau đớn.
“Bác trai, bác gái, đợi lát nữa mọi người thay quần áo là có thể vào thăm anh ấy rồi.”
“Được, cháu nói xem, nếu không phải A Trung đi cùng chúng ta thì Tiểu Khải sẽ không xảy ra chuyện này, đúng không?”
“Cháu xin lỗi, là tại cháu không tốt…”
Tôi không biết phải làm sao nữa, tình cảnh bỗng trở nên rối rắm, mọi
người đều qui trách nhiệm về mình.
“Ừ, đừng nói nữa, chúng ta vào thăm nó thôi.” Bố anh vỗ vai tôi, cái vỗ vai nhẹ này dường như có chút khoan dung và tín nhiệm.
Cuối cùng, khoa trương hơn là bố già và
mẹ già tôi bỗng dưng xuất hiện, tôi đổ mồ hôi đầm đìa nhìn vở kịch gặp
mặt của hai bên thông gia. Tên tiểu tử đáng hận Bạch Vũ Khải kia lại còn bắt tôi một mình chịu cái cảnh “hoành tráng” mà hỗn loạn này nữa.
“Này, anh không mau tỉnh lại đi.” Tôi bắt đầu thói quen mỗi ngày nói nhảm bên tai anh.
“Anh không mau tỉnh lại thì em sẽ chạy đi mất, để lại anh một mình đấy.” Tôi cầm lấy tay anh, giúp anh cử động,
bàn tay anh mềm mềm, mịn mịn, tôi không kìm nén được liền đưa lên cọ cọ
mặt mình.
“Ừm.” Một tiếng rên yếu ớt.
“Em khiếm nhã với anh thì anh liền tỉnh lại.” Tôi đến gần anh, nói nhỏ.
Anh giơ tay ra, chỉ vào ống dưỡng khí.
“Anh muốn bỏ ra à?”
Anh nhẹ gật đầu.
“Muốn nói chuyện với em?”
Anh lại gật đầu.
“Em đi tìm bác sĩ.” Nhìn anh nỗ lực gật
đầu thì được, nhưng vấn đề chính là để một mình tôi độc thoại thì lại là một chuyện vô cùng tàn ác.
Tiếp đó tôi chạy nhanh ra ngoài.
Sau một hồi kiểm tra, ông bác sĩ lắm điều gật đầu hài lòng, cuối cùng bỏ ống dưỡng khi ra, vấn đề là sau đó ông
ấy vẫn còn lòng vòng quanh phòng bệnh.
“Không được để người bệnh nói nhiều, phổi cậu ấy không chịu đựng được nữa đâu.” Ông bác sĩ rõ ràng nhìn rõ tâm tư đen tối của tôi, nghiêm khắc dọa nạt.
“Oh, biết rồi ạ.” Tôi thành thực gật đầu, nháy mắt với anh, anh cười nhìn tôi, nụ cười rất rất nhẹ.
“Không cho phép nói nhiều.” Đợi bác sĩ đi rồi, tôi nhào tới bên giường bệnh.
“Lắm điều.” Anh chìa tay từ trong chăn ra, nắm lấy tay tôi.
“Ha.” Rất lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác được anh nắm tay, tôi không kiềm chế được, lại bắt đầu cười ngây ngốc.
“Em qua đây.” Tuy cơ thể đã dần có chuyển biến tốt, nhưng anh vẫn rất yếu.
“Em ghé sát vào rồi đấy, cho anh cái tai này đấy.” Tôi nhoài sấp người tới.
“Khi anh ngủ… Anh vẫn luôn nói với chính
mình… Anh nhất định phải tỉnh lại, vì anh còn có điều phải nói với em.”
Anh ngừng lại, nhìn sâu vào mắt tôi.
“Nếu anh muốn dành cả cuộc đời để nói cho em thì đương nhiên anh phải tỉnh lại rồi.” Mắt tôi nóng lên, nhưng
miệng lại rất cứng rắn.
“Lời chia tay ngày 1 tháng 4 chỉ là một lời trêu đùa ngày cá tháng tư thôi.”Anh thì thầm bên tai tôi, lơ đãng hôn nhẹ lên đó.
“Em biết rồi.” Tôi hôn lên trán anh, nước mắt rơi xuống mặt anh.
“Còn nữa…”
“Không cho nói nữa, hôm nay đến đây thôi, ngày mai lại nói.” Tôi đặt ngón tay mình lên môi anh.
“Nói xong sẽ thôi…”
“Không cho nói nữa.”
“Được. Em đừng đi.” Bàn tay anh nãy giờ
vẫn nắm chặt tay tôi nhè nhẹ nới lỏng ra, anh nhìn ánh nắng bên ngoài,
mệt mỏi nhắm hai mắt lại.