Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 1 - Chương 27: Cảng modin



“Anh đang đùa gì thế?”, tôi liếc mắt nhìn Frigg, lại nhìn Loki: “Tôi không làm được”.

“Vậy thì cứ ràng buộc cả đời đi. Chỉ cần cô không ngại trong cuộc sống sau này, mỗi ngày mỗi đêm đều sẽ có vài hình ảnh đặc thù hiện lên trong đầu.”

“Anh đừng ép người quá đáng.”

“Ta không ép cô, nếu cô cởi quần áo ra, ngoan ngoãn nằm trên giường, ta sẽ lập tức gỡ bỏ Lời thề trói buộc cho cô.”

Lúc này, Frigg cũng đã xuống khỏi giường, chạy tới bên Loki, ôm lấy cánh tay hắn: “Loki, đừng ép người khác như thế. Nếu chàng muốn, em… em đã sẵn sàng rồi”.

Loki hất tay nàng ra, híp mắt nhìn tôi: “Nghĩ xong chưa?”.

Tôi nắm chặt tay, mất một lúc lâu mới cản được mình không lao lên đấm cho hắn vỡ mặt. Xoay người, đạp cửa, tôi lao ra ngoài. Chạy qua một đoạn hành lang, tôi lập tức quẹo xuống lầu, nhưng mới đi xuống được nửa cầu thang, một quầng lửa đỏ rực đã bùng lên chắn đường.

Tôi xoay người lại. Loki đã đứng ngay sau lưng. Tôi sợ hãi hít sâu một hơi. Hai tay ôm ngực, màu mắt hắn vô cùng rực rỡ, mái tóc và quần áo bay phần phật trong khi không có một cơn gió nào, giống như ngọn lửa mãnh liệt đang bùng cháy trên cầu thang.

“Anh không thể giết tôi.” Tôi lui lại phía sau, lưng đụng phải tường, khớp hàm run lên bần bật: “Tôi không làm điều gì có lỗi với anh cả… Anh… Anh không được giết tôi”.

Ánh mắt Loki lúc này đã biến thành màu lửa đỏ, giống hệt cái ngày Hỏa thần hoàn toàn thức tỉnh. Lúc này, cảm xúc của hắn đã không chịu kiểm soát của bản thân nữa. Tay trái hắn bùng lên một ngọn lửa, còn tay phải ngưng tụ một trái cầu lửa.

Tôi ôm đầu, co người lại: “Không, đừng…”.

Đúng lúc đó, ánh lửa bao trùm trời đất giăng kín mắt tôi. Tôi kêu lên kinh hãi.

Thế nhưng… Trên người tôi không có cảm giác gì cả.

Tôi run rẩy buông thõng tay. Dưới chân Loki lửa bốc lên rừng rực, một khối cầu lửa khổng lồ nổ tung trước mặt tôi, ngay lập tức gương mặt hắn chỉ còn cách tôi vài phân.

Chưa kịp hoàn hồn nghĩ xem chuyện gì vừa xảy ra, tôi đã bị ép vào góc tường. Loki túm lấy cổ tay tôi, ghì chặt lên tường, sau đó hắn cúi đầu, từng nụ hôn rơi như mưa xuống bờ môi tôi, tới tấp mà điên dại. Trong chớp mắt ấy, thân thể Loki như biến thành lửa đỏ, nóng bỏng, hừng hực cháy, như muốn đem tất cả đốt thành tro bụi.

Trong tình huống này, tôi nào dám phản kháng thêm gì nữa, nhưng ngay sau đó, tôi nghe tiếng vải bị xé toạc, sau đó một bàn tay bất ngờ luồn vào vạt áo, len lỏi vào nội y. Tôi lắc đầu quầy quậy, cố sức gạt tay hắn ra, giọng bắt đầu nức nở: “Buông ra, buông tôi ra…”.

Loki hoàn toàn bỏ lời tôi nói ra ngoài tai, túm lấy cổ áo, giật mạnh xuống, áo quần tôi rách tả tơi. Tôi vội vàng giơ hai tay che thân thể, nức nở hét lên: “Loki! Tôi chịu đựng anh đủ rồi, cả đời này tôi không muốn gặp mặt anh nữa!!!”.

Người Loki đột nhiên cứng đờ, tay dần buông lỏng. Cùng lúc đó, ngọn lửa đang thiêu đốt căn phòng cũng tắt hẳn.

“Cô nói gì?”

“Tôi nói là anh vô sỉ, ấu trĩ, ích kỉ, đáng ghét... Sao tôi lại đi thích loại người như anh chứ?” Dùng tấm áo rách tả tơi che bờ ngực, tôi quay người chạy xuống lầu.

Loki ngẩn người vài giây, sau đó lập tức tóm cổ tay tôi lại.

Tôi cố giằng tay ra, nghiến răng cho hắn một bạt tai rồi đạp cửa xông ra ngoài.

Dưới lầu có một cái hố hình bán cầu, lõm sâu xuống đất, ít nhất cũng phải sâu đến mười mét.

Mình không thể ở nơi này được nữa. Loki và Frigg hiện đang ngồi chung một chiếc thuyền, ai dám chắc một ngày nào đó hai người ấy đột ngột lên cơn, muốn Frigg ngồi lại vị trí chủ thần, vậy thì cái mạng nhỏ của tôi khó mà giữ được.

Hộc tốc chạy về nhà, kiểm kê lại đống đồ đã sắp xếp từ hôm trước, sau đó tìm người vận chuyển, đưa toàn bộ đồ đạc tới cảng ngoài Vanaheim. Tôi để lại một bức thư cho Shia, nhờ cô nàng quản lý xưởng rèn giùm, sau này có cơ hội nhất định tôi sẽ về lo liệu. Tới lúc đồ đạc đều dọn hết, tôi khoác áo choàng lên, ôm Lolo chạy ra ngoài.

Lúc đứng đợi cự kình, tôi liếc thấy một con kim dực long bốn cánh xé toạc bầu trời, cấp tốc bay về hướng nhà tôi.

Tôi kéo vành mũ sụp xuống, theo dòng người bước lên cự kình. Sổ tài khoản của Vanaheim đến nơi khác thì không dùng được, hơn nữa, mỗi một ngày chỉ có thể rút ra tối đa năm trăm vạn Vader, thế nên tôi cũng chỉ có thể vác theo năm trăm vạn Vader tiền tiết kiệm, bước lên lưng rùa bạc Vanir, bắt đầu hành trình tới cảng Modin.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa rời khỏi vương đô.

Rùa bạc Vanir có vây của rùa biển cùng cái miện tròn tròn, khi bay trong không trung, đám vây thỉnh thoảng sẽ đong đưa lên xuống. Nhìn khắp bầu trời đều chỉ thấy loại thú bay này cùng núi cao mây trắng. Tai nghe những người xung quanh ồn ào cảm thán về chuyến du lịch hoặc hành trình trở về… cuối cùng tôi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sau quãng thời gian hai ngày một đêm, cuối cùng rùa bạc tốc độ siêu “rùa” đi từ Vanaheim tới Modin cũng đã hạ cánh an toàn.

Modin là một tòa thành trắng như tuyết, cực kỳ xinh đẹp, nó không có những tòa kiến trúc cổ điển xa hoa, lại càng chẳng có những con rồng bay lượn ngợp trời, thế nhưng bầu không khí trong lành ngập tràn sức sống nơi đây là thứ mà một thành thị dân cư đông đúc, áp lực kinh người như Vanaheim chẳng thể nào sánh được.

Bởi vì tộc Vanir tọa lạc chính giữa chín thế giới, nên Modin nghiễm nhiên trở thành bến cảng lớn nhất, phồn hoa nhất. Khi chúng tôi còn giao chiến với tộc Aesir, nơi đây chỉ mở đường tới sáu thế giới. Hiện nay đã đình chiến, vậy nên có thể nhìn thấy lác đác vài bóng Thần tộc Aesir ở cảng Modin.

Đứng ở khu vực phụ cận bến cảng, tôi còn có thể nhìn thấy khe nứt khổng lồ Ginnungagap trong truyền thuyết. Khe nứt này vắt ngang dưới lãnh thổ tộc Vanir, thuở ban sơ còn là một khe nứt đen thui như mực, nay đã biến thành dải ngân hà lấp lánh tinh quang.

Tôi bước xuống từ trên lưng rùa bạc, tìm người giúp chuyển đồ, đồng thời liên lạc với chủ cho thuê nhà đã tìm từ mấy hôm trước. Tôi vẫn cảm thấy cả người rã rời mệt mỏi, tính thử một chút, giờ cũng là lúc đến kỳ kinh nguyệt, nhưng chắc tại dạo này mệt mỏi quá độ, nên chậm mất vài ngày. Vậy là, sau khi xử lý ổn thỏa mọi thứ, tôi cũng lười sắm sửa nhà mới, đi thẳng ra nhà trọ nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi hai, ba ngày rồi, tôi vẫn chẳng thấy kinh nguyệt đâu. Xem ra đúng là lần này hành xác hơi quá.

Không còn lòng dạ nào mà nghỉ ngơi nữa, tôi bắt đầu sắm sửa cho nhà mới, cũng tính toán con đường kinh doanh sau này.

Khu vực xung quanh cảng Modin hết sức ầm ĩ, nhưng giá thuê phòng lại cao ngất ngưởng, phân nửa nguyên nhân chắc chắn là do tính cách ồn ào ưa náo nhiệt của người bến cảng rồi. Trên con phố náo nhiệt nhất của bến cảng có một xưởng rèn cực lớn, là chi nhánh tại Modin của xưởng luyện kim Mim.

Mim là thần Trí tuệ, tuổi còn lớn hơn cả Odin. Ngài vẫn là người tôi vô cùng kính trọng, là một trong những vị thần thức tỉnh sớm nhất của Vanaheim. Kỳ thực, nếu nói đúng ra ngài chỉ là một thần kim tượng, nhưng lại nghiên cứu rất sâu về thuật luyện kim, vì thế ngài có không ít cống hiến cực kỳ quan trọng cho nền chính trị nội bộ của Vanaheim.

Xưởng luyện kim Mim thực chất chính là tổ hợp của xưởng luyện kim và xưởng rèn. Nếu đã là chi nhánh của nó, chắc chắn tiền lương không thấp. Tôi tới hiệu làm tóc, nhuộm màu trắng bạc, còn làm xoăn, sau đó hóa trang một chút, ấn lên mặt một hình xăm lông chim trắng có thể duy trì hiệu lực ba tháng, sau đó khoác bộ quần áo thợ rèn bình thường, lập tức chạy tới xưởng rèn xin việc.

Tuy chỉ cần chìa chứng chỉ Thần kim tượng ra, tôi lập tức sẽ có việc ngon ơ, nhưng trên chứng chỉ tên tôi lù lù ra đó, vì thế tôi đành lóc cóc đi phỏng vấn, sau đó bị kiểm tra tay nghề, cuối cùng mới quyết định có được tuyển hay không. Đương nhiên, tôi phải nhét Lolo vào trong túi, không thì sẽ thu hút ánh mắt của người ta.

Có điều, rất quái lạ, tôi vừa mới bước vào trong xưởng, tất cả mọi người đều lập tức quay đầu lại nhìn tôi chằm chằm. Một gã thợ khảm còn lớ ngớ thế nào, khiến viên đá quý từ chuôi kiếm trên tay rớt cái bộp xuống sàn nhà: “Ôi thánh thần ơi…”.

Đấy, đã bảo là thẩm mỹ của bộ tộc tôi rất khác thường, tôi mới đổi màu tóc thôi mà đã thành báu vật trong mắt bọn họ rồi.

Tôi bước vào, nói ngắn gọn mục đích của mình, sau đó một gã quản đốc lôi một khối sắt, một viên đá quý rẻ tiền cùng mấy thứ công cụ linh tinh khác ra, bảo tôi làm một thanh đoản kiếm tại chỗ cho hắn xem. Thế nhưng ánh mắt hắn thì cứ như mọc rễ trên người tôi ấy.

Tôi lấy búa vàng và dùi của mình ra, gõ bốp bốp choang choang vài cái, ép xuống, kề vào nhau, sau đó bảo Lolo thò mồm ra khe túi, phun lửa hàn sắt, rồi khảm đá quý lên, đổ dung dịch vào thân kiếm, tiếp theo đổ dung dịch làm lạnh lên, lau khô, đưa cho quản đốc xem.

Lúc này, ánh mắt mọi người đã chịu rời người tôi mà chuyển tới thanh đoản kiếm.

Quản đốc cầm thanh đoản kiếm, chỉ nói một câu: “Tuy bây giờ đang thiếu công nhân, nhưng chúng ta chỉ cần thợ rèn sơ cấp… sợ rằng mời không nổi cô vào làm”.

“Tôi có thể làm công nhân tạm thời, một tháng hai vạn Vader được không?”

Đốc công ngẩn người, sau đó nói: “Đương nhiên được”.

Thế là cuộc sống mới của tôi bắt đầu. Rất hiển nhiên, Ena tôi ngày trước thích nghi được với cuộc sống trên cả biến thái ở Vanaheim, đến chỗ này rồi, nhàn hạ khỏi nói. Mỗi ngày, mười giờ sáng đi làm, chiều ba giờ đã tan, tôi có cả đống thời gian để đi làm quen hoàn cảnh, xem xét tình hình. Đợi khi cuộc sống đã tạm ổn, tôi sẽ lén quay về Vanaheim một chuyến, rút toàn bộ tiền ra, sau đó bán rẻ xưởng rèn Ena cho Shia.

Thế nhưng, mới qua được một tuần, tôi đã nghênh đón hai chuyện có vẻ xui xẻo cùng ba chuyện tương đối hài lòng.

Chuyện thứ nhất là Lolo bị người ta phát hiện. Trời dần nóng lên, tôi không ném nó ở nhà một mình được, chỉ có thể ngày ngày nhét nó vào túi mang đi, nhưng cứ nóng một tí là nó lại phun lửa tứ tung. Có lần, một cô bé thợ phụ nhìn thấy có ánh lửa lóe lên từ khe hở trong túi tôi, cứ tưởng túi tôi bốc cháy, thế là cô nàng lập tức hét ầm lên, rồi đổ một đống dung dịch làm lạnh vào. Đương nhiên, sau đó Lolo ướt nhèm, nổi điên lao ra ngoài.

May mà lúc đó chỉ có mình tôi với cô nàng. Cô nàng cũng chỉ mới thấy kim dực long trưởng thành qua màn ảnh thôi, cơ bản không biết Lolo bé xíu như cục bột của tôi chính là con rồng chiến đấu thuộc hàng thần thú. Tôi bốc phét rằng nó là con thú cưỡi tôi mua về từ Svartalfheim, cô nàng tin sái cổ. Đương nhiên, mấy cô bé con nhìn thấy Lolo mà không phát điên lên ít đến gần như tuyệt chủng. Hôm đó Lolo cực thảm, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng oán hận.

Từ đó về sau, tôi cũng chỉ đành ném Lolo ở nhà trông cửa, thế là nó càng u oán hơn.

Chuyện thứ hai thì khó đối phó hơn một chút.

Buổi sáng ngày hôm đó, tôi tan nát cõi lòng nhìn thấy bức ảnh to đùng của mình chình ình trên báo, hoàng gia loan tin nếu ai tìm được tôi sẽ được thưởng lớn, ngược lại, kẻ nào dám chứa chấp tôi sẽ bị phạt cực nặng. Ngày hôm sau tôi còn rụng rời chân tay hơn khi biết đất Modin này đã bị quân đội tới từ vương đô lục soát vài vòng, thậm chí còn có Quan thống lĩnh ánh sáng kéo cả đội kỵ sĩ xông vào xưởng rèn Mim. Có điều, ai chả biết Mim và Loki cùng phe, đám người đó lục soát mấy ngày nay đã mệt mỏi rã rời, hùng hổ tiến vào như ăn cướp, nhưng vừa nhìn không thấy có người nào tóc đen một cái đã bỏ đi bằng sạch.

Kỳ thật, hai ngày đầu lúc mới tới Modin, bởi vì công việc quá bận rộn nên tôi không cảm thấy gì, song, cuộc sống vừa ổn định, tôi đã thấy nhớ Shia vô cùng, cả đám bạn bè ở xưởng rèn nữa… Còn Loki, tôi càng nhớ đến hàng đêm không ngủ nổi.

Có điều, tôi và hắn đã tới nước này rồi, làm gì còn cơ hội nào mà cứu vãn nữa, đúng không?

Quên hắn đi, rồi chờ một đoạn tình duyên mới, đó mới là lựa chọn sáng suốt nhất.

Tuy rằng nhân duyên chưa tới, nhưng cơ hội thì tôi có cả rổ… Mới tới Modin được vài ngày, cái tin “Xưởng rèn Mim xuất hiện một mỹ nữ tuyệt sắc tóc bạc tên gọi Nana” đã lan khắp hang cùng ngõ hẻm, mấy chuyện khiến tôi hài lòng, nói thật phần lớn đều nhờ cái tin này mà ra.

Từ sau khi nhuộm tóc, cuộc đời tôi như bước sang trang mới. Cứ hai, ba ngày lại có thêm một gã tới “trồng cây si”, hoa tươi với thư tình thì ùn ùn không dứt, thỉnh thoảng còn có cậu ấm nhà nào cưỡi ngân dực long nghe danh mà tới… Chuyện này hoàn toàn có thể liệt vào hàng sự kiện của Modin. Ngân dực long bán ở ngoài đất vương đô đều có giá đắt đến rụng rời.

Tôi nghĩ Shia mà thấy cảnh này chắc chắn sẽ phán một câu: “Cuối cùng em yêu cũng đã đạt tới một nửa cảnh giới của chị rồi đấy”.

Vào buổi chiều của một tháng sau, tôi ra khỏi xưởng rèn, một anh chàng luyện kim thuật sư sát vách có mái tóc màu bạc tên là Seiin gọi với theo tôi. Tôi cười với hắn, hỏi hắn gọi tôi có chuyện gì.

“Nana, em tới chỗ này chưa lâu mà ‘cây si’ đã nhiều quá.” Tóc của hắn màu bạc tự nhiên, dưới ánh mặt trời trông vô cùng bắt mắt.

Tôi có chút lúng túng gãi đầu: “Vâng… Cảm ơn anh”.

Hắn suy nghĩ một chút, sau đó khẽ nói: “Không biết nếu anh cũng muốn theo đuổi em thì em sẽ nghĩ thế nào?”.

“Hả?”

Chuyện này đúng là bất ngờ quá. Seiin là con của một lãnh chúa, tướng mạo không tồi, có năng lực, lại có Vader, điểm then chốt là, trong thời đại mà tất cả những luyện kim thuật sư ưu tú đều tới vương đô, thì ở những nơi khác, luyện kim thuật sư trở thành đồ hiếm. Không ít tiểu thư có ý với hắn, nhưng người ta đồn rằng tiêu chuẩn của hắn rất cao nên chưa ai dám theo đuổi.

Seiin có chút xấu hổ: “Thực ra, anh biết em sẽ không thích anh, nếu chuyện này khiến em khó xử, vậy thật có lỗi với em quá”.

Vừa nghe câu đó, chỗ mềm yếu nhất trong trái tim tôi đột nhiên vỡ tan tành.

Có phải đám đàn ông đều thích dùng chiêu này để đối phó với nữ giới không?

“Không không, anh có làm sai gì đâu. Chỉ là gần đây công việc bận quá, em còn chưa nghĩ tới chuyện yêu đương. Nếu anh không để ý, vậy chuyện này để sau lại nói đi.”

Hiển nhiên, Seiin không hề hài lòng với câu trả lời của tôi, nhưng hắn vẫn dịu dàng lịch sự như mọi ngày, đúng là rất có phong cách của đàn ông đất Vanaheim.

Sau khi hắn đi rồi, đột nhiên tôi thấy hình như mình trưởng thành hơn nhiều lắm.

Lần trước, khi nghe thấy mấy câu như vậy, chẳng hiểu sao tôi lại thấy đau lòng tới độ không kiềm chế được, khóc đến trời long đất lở.

Đúng lúc này, giọng nói của một người vang lên sau lưng tôi: “Vì sao cô từ chối? Gã đó nhìn cũng không tệ lắm đâu”.

Tôi lập tức xoay người lại, ngạc nhiên thốt lên: “… Sao anh lại ở chỗ này?”

Người đứng phía sau tôi là Thor. Hắn thở dài một tiếng: “Sao lại nhuộm tóc thế kia? Cô không biết màu đen chính là màu cao quý nhất à? Hay là sợ người khác nhìn ra cô là Thần tộc Aesir?”.

“Anh đùa gì thì đùa, đừng đùa cái đấy”, tôi vác túi lên vai, sau đó thẳng tiến về nhà mình.

Ai ngờ Thor cứ thế lẽo đẽo theo tôi. Tuy ở Modin cũng có lác đác vài bóng Thần tộc Aesir, nhưng rất ít, tôi đi cùng hắn như thế khiến cho tần suất bị người ta ngoái đầu nhìn cao đến mức ngất ngưởng.

“Ta nghe tin cô đã rời Vanaheim, có hứng thú tới Asgard làm việc không?”

“Không.”

Hắn nở nụ cười nhàn nhạt: “Cô bị Loki đá rồi đúng không? Ở lại làm gì nữa. Chúng ta đang cực thiếu quỷ tượng, nếu cô tới, nhất định tiền đồ xán lạn gấp chục lần lúc ở Vanaheim…”

“Quan hệ tình cảm của Loki chưa bao giờ ảnh hưởng đến dòng máu đang chảy trong người tôi. Đừng có đi theo tôi nữa, tôi không muốn người khác nhìn thấy rồi hiểu lầm này nọ.”

“Thế thì nói cho ta biết gần đây Shia sao rồi.”

“Từ lúc đi cho tới giờ tôi vẫn chưa liên lạc lại với Shia, nhưng trước lúc rời Vanaheim, cô ấy vẫn đang hẹn hò với Teese, tình cảm rất ổn.”

Thor cúi gằm mặt xuống, con ngươi của hắn dưới ánh mặt trời trông hệt như viên đá quý mang sắc xanh mê hoặc: “Cô ấy hạnh phúc là tốt rồi.”

“Thor, vừa nãy anh mới hỏi tôi tại sao lại cự tuyệt Seiin đúng không?”

“Đúng thế.”

“Không phải tôi không có cảm tình với anh ta, nhưng trong trái tim tôi vẫn tồn tại hình bóng của một người con trai khác. Nếu không phải là người mình thích, tôi không thể để người ta bước vào trái tim mình được.”

Thor ngẩn người một lúc, sau đó lại cười phá lên: “Đừng nói như thể cô cao thượng lắm vậy. Cô từ chối hắn, chỉ vì xét về mặt nào hắn cũng chẳng sánh được với Loki, nếu có người còn tuyệt vời hơn Loki xuất hiện, cô lại chả lao tới gấp ấy chứ”.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, cũng cười theo: “Cũng đúng. Tìm được một người tuyệt vời hơn Loki, còn khó hơn lên trời nữa”.

“Nói vớ vẩn. Loki có chỗ nào tốt, ta thấy hắn chỗ nào cũng giống hạng vứt đi.”

“Rốt cuộc anh định nói cái gì?”

Về tới nhà tôi, hắn lại đưa ra yêu cầu muốn tôi tới Asgard làm việc. Tôi thẳng tay sập cửa lên lầu, sau đó ngồi viết thư cho Shia, nói cho cô nàng biết tình hình gần đây, chuyện Thor xuất hiện tại Modin, còn cả chuyện tôi nhớ cô nàng lắm lắm.

Tôi kéo rèm cửa ra, sau đó gọi một con rắn bay tới. Con rắn vàng có đôi cánh bằng xương lao vào cửa sổ, đuôi ngúng nguẩy liên hồi. Tôi đưa thư cho rắn bay, đặt hai trăm Vader vào miệng nó. Nó lập tức dùng đuôi cuốn lấy bức thư, nhoáng một cái đã biến mất giữa tầng mây trùng điệp.

Tới tối, tôi phát hiện thêm một chuyện, vẫn chưa thấy kinh nguyệt đâu. Đột nhiên tôi nhớ lại những đêm trước đây, dựa vào lòng Loki say ngủ, bỗng thấy sao cái giường chật hẹp của mình trống trải quá chừng. Cơ thể tôi rã rời mệt mỏi, vậy mà lăn qua lộn lại một hồi mà không tài nào ngủ nổi.

Tôi ngồi dậy rót cho mình một ly nước quả. Cảng Modin dường như đã rơi vào giấc ngủ dài, nhưng vẫn phản xạ lại ánh sáng rạng rỡ của vầng trăng. Từ chỗ này có thể thấy được rìa của khe nứt Ginnungagap, sao trời lấp lánh, chậm rãi lững lờ trên nền đêm yên tĩnh, xinh đẹp đến độ khiến người ta có cảm giác mình đang lạc vào một giấc mơ.

Tôi uống một ngụm nước quả, hương vị thật thân quen.

Có lần tôi mua thứ nước này cho Loki uống, hắn nhăn mặt nói ghét nhất mấy thứ đồ ăn vặt của con gái. Tôi xụ mặt ra, rót một cốc rồi uống ừng ực. Thế nhưng mới uống được một ngụm, hắn đã nắm lấy tay tôi, sau đó hôn tôi một cái, cuối cùng chép miệng, nói hình như hơi chua, song cũng không tồi.

Lúc đó, nụ cười của Loki có chút giống mấy gã lưu manh, có điều, mái tóc đỏ bồng bềnh áp bên tai lại khiến hắn trông hệt như đứa trẻ.

Tôi uống thêm một ngụm nước quả nữa, chép miệng. Đúng là chua thật.

Sau đó tôi đi rửa cốc, rửa luôn cả tay.

Có một hôm tôi vào nhà tắm rửa mặt. Loki mang vẻ mặt lơ mơ ngái ngủ chạy theo vào, đầu bù xù như tổ chim, rồi hắn hôn chụt lên má tôi một cái, bàn tay to như tay gấu vòng qua eo, tựa cằm lên vai tôi, nói rằng ghét tôi nhất trên đời, ngày nào cũng rời giường rõ sớm. Sau đó, tôi tới đâu hắn cũng dính theo tới đấy.

Tôi lắc đầu lia lịa, cố bắt mình tỉnh lại. Tôi về giường, trùm chăn kín đầu. Lại nhớ tới có một lần, tôi cãi nhau với Loki, cũng rúc vào chăn hơn mười phút đồng hồ. Hắn kéo thế nào tôi cũng không chịu ra, cuối cùng hắn đành bế bổng cả tôi lẫn cái chăn lên.

Trời sáng, tôi mở mắt ra, phát hiện thì ra mình trùm chăn kín mít mà ngủ cả một đêm.

Đã ba mươi chín ngày rồi, tôi vẫn vật vờ trong tình trạng này. Rốt cuộc phải chờ bao nhiêu lần ba mươi chín ngày nữa tôi mới có thể quên được Loki?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.