Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 6: Khúc hát ru của Thần tộc Aesir



“Tốt lắm. Cô cứ ngoan ngoãn ở Asgard chờ tin của ta”, Heimdall nhận tờ khế ước, nở nụ cười hài lòng.

“Chờ chút, tôi cũng muốn đi.”

“Hiện giờ thời gian còn lại không tới hai mươi bốn tiếng đồng hồ, cô định bám theo ta, làm cả đội ngũ chậm lại, sau đó tới Vanaheim nhìn cha cô lủng lẳng trên giá treo cổ có phải không?”

Frigg yên lặng, chỉ còn cách ở lại Asgard chờ tin.

Heimdall lập tức điều động quân đội, bộ dạng nghiêm túc nhanh nhẹn ấy đúng là khác một trời một vực với ngày thường.

Hai tiếng sau, hắn chỉnh đốn xong quân đội, thay chiến giáp, xoay người bay lên lưng thú cưỡi, lao khỏi Asgard.

Hoenir vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể vỗ nhẹ lên vai Frigg, sau đó đưa nàng trở lại điện Folkvang.

Cả ngày hôm đó, Frigg như ngồi trên đống lửa, tinh thần lo lắng, cũng không hề động một giọt nước nào.



Buổi tối, chín giờ.

Vanaheim và khu vực xung quanh bị phủ ngập bởi cơn mưa tầm tã, từng đợt mưa kéo đến không ngớt, ào ào trút xuống lãnh thổ của tộc Vanir, giống như đang hủy diệt cả thế gian, ôm trong mình sự chết chóc huy hoàng nhất.

Phía dưới tầng mây đen đặc, bầy kim phượng hoàng đang dàn trận, vây xung quanh một con kim dực long cực lớn, tựa như tinh tú ôm lấy vầng trăng. Đội quân khổng lồ của Thần tộc Aesir trấn giữ phía bên dưới tòa thành hùng vĩ, ẩn sâu trong khu rừng thăm thẳm.

Mặc dù toàn thân ướt đẫm nước mưa, tầm nhìn nhạt nhòa không rõ nhưng đội quân ấy vẫn dũng mãnh như thường, không hề lộ một tia lo lắng hay hỗn loạn.

Vị tướng soái với mái tóc đen thăm thẳm, cưỡi trên lưng con kim dực long khổng lồ, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía giá treo cổ dựng nơi tòa thành trung tâm. Từng giọt nước mưa chảy dài trên gương mặt với những đường cong sắc nét.

Cùng lúc đó, đội quân của Heimdall cũng đã lao qua đất Aflheim, dùng tốc độ nhanh nhất tiến về phía tộc Vanir. Heimdall giơ cao cây kiếm khổng lồ, chỉ về phía tòa thành trung tâm của Vanaheim, cao giọng hô:

“Trận chiến lần này ta không cần các ngươi phải anh dũng lao lên giết địch, nhưng bất luận đám chuột hèn nhát ở Vanaheim bỏ chạy hay chống trả, chúng ta đều phải giữ vững kiếm tới giây phút cuối cùng, cho tới khi cứu được người bạn thân thiết của bộ tộc chúng ta, đại nhân Fjorgyn mới thôi! Hỡi các dũng sĩ, hãy thể hiện cho thế gian thấy tinh thần của tộc Aesir chúng ta!”

Cả đoàn quân hô vang hưởng ứng, trăm ngàn con phượng hoàng đồng loạt giương cánh, bay thấp xuống.

Thế nhưng đúng lúc vùng đất Vanaheim hiện lên trong tầm mắt, một đội quân cưỡi ngân long lao thẳng lên từ bên dưới, chặn bước đội quân của Heimdall.

Bên trong đội quân đó, có lẫn vài binh sĩ Khổng lồ, chủ soái chính là Njord. Từng hạt mưa tí tách rơi, hắn híp mắt nhìn Heimdall:

“Các ngươi tới đây làm gì?”

Frigg đứng ngồi không yên, nàng lao ra khỏi cung điện Folkvang, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía đại dương mênh mông phía ngoài thành.

Những con rắn bay bằng vàng được chạm trổ uốn lượn quanh thân cây cột La Mã khổng lồ, vô cùng sống động, giống như chỉ một giây sau chúng sẽ bò xuống khỏi cột, thè chiếc lưỡi dài liếm lấy ngón chân nàng.

Ba giờ sáng.

Đội quân Aesir vẫn yên lặng đứng chờ bên trong rừng thẳm.

Quân của Heimdall và Njord đã giao chiến hơn sáu tiếng đồng hồ. Không phải chuẩn bị không cẩn thận, cũng chẳng phải quân đội của tộc Aesir không đủ dũng mãnh, mà chỉ vì Heimdall quá cao ngạo, cứ nghĩ rằng thủ lĩnh Njord không có mặt và hắn có thể dẫn theo cả đội quân trực tiếp tấn công vào lãnh địa của đối phương. Nhưng hắn không ngờ Njord lại trở về, hơn nữa quân số của đối phương càng lúc càng đông, những chiến sĩ tộc Aesir đã bắt đầu thấy mệt mỏi.

Frigg tựa người vào cây cột La Mã, nửa tỉnh nửa mê ngóng vọng phía đằng xa.

Năm giờ sáng.

Mưa đã tạnh. Bầu trời mênh mông, thuần một sắc xanh nhàn nhạt, cả vùng đất Vanaheim như đang chìm trong giấc ngủ say, cuộn mình nằm ở trung tâm chín thế giới.

Hai tay Fjorgyn bị trói chặt, bị vài tên binh sĩ mặc áo giáp bạc áp giải ra khỏi hoàng cung Hoenir. Bên dưới giá treo cổ ngoài thành đã chật kín người, tiếng xì xầm bàn tán ồn ào không dứt. Fjorgyn từ từ bước lên cầu thang, cuối cùng đứng thẳng trước giá treo cổ.

Tiếp đó là cả một tiếng đồng hồ chờ đợi, dài dằng dặc mà cũng ngắn ngủi vô cùng.

Tất cả mọi thứ như dừng lại.

Bên trong rừng rậm, quân đội Aesir như một con sư tử dũng mãnh bừng tỉnh sau nhiều năm say ngủ, ngay lập tức khôi phục trạng thái tập trung cao độ, sẵn sàng giao chiến bất cứ lúc nào.

***

Sáu giờ sáng.

Ánh mặt trời buổi sớm nhuộm một màu hồng nhạt cho đường chân trời tít phía đằng xa.

Frigg đi đi lại lại, hai tay đan chặt vào nhau, run rẩy không ngừng.

Njord cuối cùng cũng thu quân, rút về thành, đóng chặt cổng. Đội quân của Heimdall lao từ trên không xuống, trong thành liền bắn ra cả vạn mũi tên, binh lính tử thương vô số, thế nhưng đội quân không hề chùn bước, đột phá vòng vây, áp sát Vanaheim.

Thân thể Fjorgyn đã bị treo lơ lửng giữa không trung.

Đúng lúc này, một đạo sấm sét từ trời cao giáng xuống, chặt đứt sợi dây thừng phía trên cổ Fjorgyn.

Mọi người đều ngước mắt nhìn, vị thần Biển đang cố gắng ngăn cản đội quân của Heimdall phía cổng thành cũng không nhịn được mà ngẩng đầu, sợ hãi hét lên:

“Không, đó chính là Odin và Thor… Nhanh, lập tức rút về cho ta!”

Con kim dực long mà Odin cưỡi đang sải rộng bốn cánh giữa không trung, trong chớp mắt đã vọt tới bên cạnh giá treo cổ. Ngài ôm Fjorgyn lên lưng rồng, trong nháy mắt lại di chuyển về trung tâm đội quân, giơ cao tay làm dấu thu quân. Ánh sáng bạc chợt lóe lên dưới chân binh sĩ Thần tộc Aesir, cả đội quân khổng lồ biến mất trong chớp mắt.

Mười hai giờ trưa.

Khi gã thủ vệ báo cho Frigg tin Fjorgyn đã được cứu thoát, nàng sung sướng đến độ muốn khóc nấc lên. Thế nhưng chỉ sau nửa tiếng đồng hồ, nàng chợt nhận ra bản thân sắp phải trả một cái giá lớn đến thế nào. Frigg bứt rứt không yên, đi đi lại lại trong cung điện. Thời gian cứ thế trôi qua, từng giây, từng phút.

Sif vẫn như mọi ngày, nàng đang ngồi bên hồ chải tóc, ngắm nghía mái tóc dài óng ả, vàng óng ánh như châu báu của mình, mỉm cười chờ Tyr tới. Đương nhiên, Tyr vẫn chẳng hề ló mặt. Khi ánh mắt nàng và Frigg chạm nhau, cả hai đều sẽ cùng “hứ” một tiếng, sau đó ai lo chuyện người ấy.

Bảy giờ tối.

Thor trở về từ đất Vanaheim, việc đầu tiên hắn làm là tìm Sif, nhưng Sif lại nở nụ cười rạng rỡ, nói với hắn rằng:

“Thông báo với anh một tin vui… Ta đã mang trong mình cốt nhục của Tyr rồi.”

Không biết là vì vừa dẫn quân đánh trận khiến thể lực suy yếu, hay là vì cú sốc tinh thần này quá mạnh, Thor lảo đảo một chút, không nói câu nào đã lập tức bỏ đi. Nhưng Sif chẳng hề để ý tới hắn, nàng tiếp tục lẩm bẩm khúc ca gì đó, chỉnh trang lại mái tóc dài.

Frigg nhìn thấy thế thì bực bội vô cùng, đang định chạy tới giáo huấn Sif mấy câu, nhưng Frigg còn chưa kịp làm gì thì một giọng nam cực kỳ gợi cảm đã vang lên sau lưng nàng:

“Frigg, ta về lấy thù lao.”

Nghe câu đó, thân thể Frigg run bắn, nàng quay người lại, cúi thấp đầu: “Ta biết…”.

“Tới Himinbiorg đi.”

Trời đã tối, trên những hành lang trong cung điện là hằng hà sa số những ngọn nến huy hoàng, tọa lạc trên bậc thang nằm cuối hành lang, giữa hai ngọn nến khổng lồ là tấm huy hiệu khổng lồ của tộc Aesir, oai hùng mà uy nghiêm khôn tả.

Frigg lê bước bên trong cung điện vắng tanh, nàng nhìn thấy bóng mình phản chiếu dưới nền cung điện xanh màu ngọc bích. Cuối cùng, nàng dừng bước trước cửa phòng ngủ. Xuyên qua tấm rèm mỏng tanh, nàng nhìn thấy dáng người mờ ảo của Heimdall. Nàng đang do dự không biết làm thế nào, hắn đã nói vọng ra:

“Sao không vào?”

Chân nàng đột nhiên như bị trói bởi xiềng xích ngàn cân. Frigg chậm chạp lê bước vào trong.

Có vẻ Heimdall vừa tắm xong, đã thay áo ngủ, vài lọn tóc ngắn màu bạc còn dính sát vào gương mặt. Sau đó hắn ngã người xuống giường, hai tay vòng ra sau đầu.

“Lại đây!”

Frigg hít sâu một hơi, bước tới bên giường lớn, yên lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Đúng là hắn rất tuấn tú. Chủ yếu là mái tóc lấp lánh như đính vô số những vì sao kia đã cộng thêm cho hắn không ít điểm. Thế nhưng, lúc này cảm giác của nàng chỉ là căng thẳng xen lẫn sợ hãi.

“Đừng dài mặt ra như thế”, hắn vỗ nhẹ gương mặt nàng, cười nói: “Chuyện này làm vài lần sẽ nghiện thôi. Cần ta giúp cô cởi quần áo ra không?”.

Nàng nhắm chặt mắt lại, cảm nhận từng tầng vải trên cơ thể mình bị lột xuống. Tiếng vải rơi xuống đất rất nhẹ, rất êm, gần như không phát ra tiếng động.

Cũng lúc này, ở vùng phụ cận Vanaheim.

“Bệ hạ, tôi không biết phải cảm ơn ngài thế nào.” Fjorgyn nhìn vị đế vương trẻ tuổi trước mặt, trong giọng nói đã mang theo chút sùng kính khi nói với người trên, “Mạng tôi không đáng một xu, thế nhưng thật không đành lòng bỏ lại hai đứa con gái bơ vơ…”.

Odin vỗ vai ông: “Hiện giờ cả tộc Aesir và tộc Vanir đều không bảo vệ được ông, trước tiên cứ tìm một nơi trốn tạm, chờ hồi phục cơ thể rồi hãy tính tới chuyện sau này”.

“Vâng, thưa bệ hạ…”

Himinbiorg.

Frigg cố gắng ép chặt hai chân, hai tay ôm ngực, cả người trần trụi co ro ngồi ở đầu giường, liếc nhìn Heimdall, sau đó lập tức chuyển ánh mắt xuống dưới chân: “Cha tôi vẫn ổn chứ?”.

“Ông ta đã được ở nơi an toàn”, Heimdall nhích tới cạnh Frigg, sau đó đẩy nàng ngã xuống giường, vòng đôi tay nóng bỏng đầy nam tính ôm trọn lấy cơ thể nàng: “Không nói nữa được không?”.

Vùng phụ cận Vanaheim.

“Vậy tôi xin đi trước. Bệ hạ, thực sự rất cảm ơn ngài.”

“Chờ chút”, Odin giữ Fjorgyn lại, “Con gái ông là Frigg và Linde, đúng không?”.

“Dạ phải… Có chuyện gì sao?”

“À, Linde là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ở Asgard, người theo đuổi nàng nhiều hơn kiến cỏ”, Odin lại nhớ tới khi Frigg trừng to hai mắt, đờ đẫn nhìn mình, bên khóe môi chợt vương ý cười nhàn nhạt: “Có điều, hai chị em đúng là khác nhau một trời một vực”.

Fjorgyn có chút ngạc nhiên: “Bệ hạ biết hai đứa nó ư?”.

“Có thể coi là vậy.”

Nhưng vừa nghĩ tới Frigg, Odin lập tức cố bắt bộ não mình dừng lại.

Himinbiorg.

“Không được, ta không làm được”, hoàn toàn không để ý tới vẻ mặt đau đớn của Frigg, Heimdall nắm chặt hai vai nàng, lật người nàng lại: “… Thử cách khác xem sao”.

Frigg cắn chặt tấm chăn, cố gắng nhịn đau. Dù nàng có ngây thơ đến mấy thì cũng hiểu được rằng, chuyện này đâu chỉ là dằn vặt hay đau đớn, mà còn là nỗi nhục nhã khó tẩy rửa, là sự chà đạp lòng tự tôn của nàng.

Chính giờ này phút này, nàng đột nhiên nhớ tới Shujin.

Không biết vì sao, chỉ là nàng nhớ hắn.

Chỉ một giây sau, nàng hét lên vì đau đớn, cố gắng cầu cứu bên ngoài. Heimdall che miệng Frigg lại: “Chịu khó một chút, lát nữa sẽ ổn thôi”.

Nàng nhắm chặt hai mắt, nghẹn ngào, tiếng khóc quẩn quanh nơi cuống họng, bất lực giãy giụa trong bóng tối vô biên, như thể nàng đang rơi xuống một vực sâu không đáy, tối tăm, chẳng thấy tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.