Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 2 - Chương 7: Nghi thức ghi chép văn tự Rune



Hai mươi hai năm sau.

Cũng vào một ngày đông, trời đổ đầy tuyết trắng.

Tốc độ phát triển của Thần giới Asgard nhanh đến phi thường, không chỉ vượt xa đế đô Vanaheim, thậm chí còn có thể sánh với toàn tộc Vanir gộp lại.

Kim dực long vốn sinh ra ở vùng đất Jotunheim, nhưng sau quá trình “đàm phán”, Thần tộc Aesir đã mang theo một lượng trứng rồng, đem về Asgard nuôi dưỡng. Ngày nay, số lượng kim phượng hoàng không còn nhiều như xưa nữa, một bộ phận lớn trong đó đã bị kim dực long bay lượn trên cao “lật đổ” địa vị.

Cùng lúc này, thù hận của người Khổng lồ đối với Thần tộc Aesir cũng âm thầm nhen nhúm, trở thành một khối u đang mưng mủ.

Lại nói, có một chuyện rất thần kỳ đã xảy ra.

Hai năm nay, Asgard có thêm một giống loài mới sinh sôi nảy nở - bướm vàng. Tuy số lượng không nhiều, cũng chỉ có thể sống trong tự nhiên, chỉ cần một ngày bị nhốt thì chúng sẽ chết, nhưng loài bướm này có vòng đời rất dài, chúng không chết khi cái lạnh cắt da cắt thịt ùa về, thậm chí còn có thể đem tới cho Thần tộc một chút thần lực và sự ấm áp giữa ngày đông.

Không biết có phải vì bộ tộc đã bắt đầu ổn định hay không, mà nhìn vào số thống kê người ta nhận rõ, mấy năm nay số lượng những cặp vợ chồng trẻ kết hôn tăng lên trông thấy.

Thế nhưng Sif và Tyr lại thuộc phần ngoại lệ.

Từ sau khi vô ý sinh non, sự dịu hiền, chiều chuộng của Sif dành cho Tyr ngày nào đã trở thành ngập trời oán hận. Chỉ cần Tyr hơi lạnh lùng với nàng một chút, hoặc có dấu hiệu “léng phéng” bên ngoài, nàng sẽ lại lôi chuyện đứa con ra mà đay nghiến. Tyr bị nàng chì chiết tới độ mấy lần phát điên, lại vì hổ thẹn trong lòng nên cố ngậm bồ hòn làm ngọt. Chuyện này cứ lặp đi lặp lại suốt mười bảy năm đằng đẵng, cuối cùng hắn cũng chia tay Sif. Chia tay nhau chưa được bao lâu, Sif đã lại khoác lên mình vẻ mặt đáng thương khổ sở, tới xin lỗi Tyr, tình cũ khó quên, thế là Tyr lại làm hòa với nàng, nhưng cũng chẳng kéo dài được là bao, chuyện lại trở về y như cũ.

Cái vòng tuần hoàn dai dẳng đó mãi tới ba năm trước mới hoàn toàn chấm dứt. Bởi vì một câu nói của Thor, Sif hoàn toàn ném sự cố chấp của mình với Tyr tới nơi nào đó xa xăm lắm.

“Trong trái tim ta, em vẫn mãi là nữ thần cao quý nhất. Bởi thế, xin em đừng hạ mình trước bất kỳ gã đàn ông nào cả, hãy cứ cao quý và chói mắt như xưa, có được không?”

Lúc này, Thor cũng đã kết hôn, nhưng chỉ vì một câu nói của Sif: “Ta sẽ không tới tìm Tyr nữa”, hắn lập tức ly hôn với vợ mình.

Mấy tháng sau, Sif và Thor nhanh chóng sa vào vòng yêu đương cuồng nhiệt.

Mọi người đều biết thần Tình yêu đã tới nhân gian, nhưng nàng chưa một lần lộ diện trước đám đông.

Giữa thung lũng Sokkvabekkr có một ngôi nhà cực kỳ bí ẩn. Đó là nơi Frigg dừng chân.

Nàng rời đất Asgard, tới nơi này sống đã hơn hai mươi năm. Bởi vì khế ước vẫn còn tồn tại, thế nên dù đã rời khỏi Asgard, nàng vẫn phải giữ nguyên mối quan hệ trước đây với Heimdall. Nhờ có nàng chúc phúc, mà trong những cuộc thi đấu thường niên mấy năm nay, Heimdall đều đánh bại Tyr. Ngoài Odin, Heimdall trở thành vị thần có sức mạnh bậc nhất ở Asgard.

Mãi tới mười ba năm sau, cha nàng sau khi lẩn trốn một thời gian, lần đầu tiên ông trở về gặp mặt con gái, Frigg mới biết thì ra người cứu cha nàng không phải Heimdall, mà là Odin. Thế nên sau đó, khi Heimdall lại tới chỗ Frigg, nàng rất thẳng tay tát cho hắn mấy cái vang trời, bảo hắn cút ngay.

Cùng với đó, nàng cũng rất muốn về Asgard một chuyến, nhằm bày tỏ lòng thành kính của mình với Chúa tể của các vị thần, nhưng vừa nghĩ tới chuyện về đó có thể gặp Shujin, nàng lại chạnh lòng, thế là nàng lần lữa mãi.

Vài năm sau, cứ nghĩ tới chuyện này là nàng lại run lên vì giận, cảm thấy ghê tởm vô cùng. Nhưng cái gã Heimdall khiến nàng buồn nôn kia vẫn chưa từ bỏ ý định, hết lần này tới lần khác mò tới bám dính lấy nàng. Tuy không dám tiếp tục đòi Frigg quan hệ, nhưng hắn vẫn đều đặn tới chỗ của nàng thăm hỏi mấy câu. Hắn là người duy nhất biết chính xác chỗ ở của nàng. Frigg sợ làm căng quá, hắn sẽ nói cho người ngoài biết, thế là nàng chỉ đành lạnh lùng coi hắn như mèo chó ngoài đường.

Một ngày nọ, nàng đang ngồi trong phòng, dùng guồng quay sợi, dệt ra những sợi vàng dài nhỏ lấp lánh.

Heimdall đứng cạnh nàng, im lặng gần hai mươi phút. Ngay cả mấy thị nữ nàng đưa tới cũng không nhịn được mà lén liếc nhìn hắn vài lần, nhưng Frigg chỉ coi hắn như không khí, chuyên tâm làm việc.

“Frigg, ta có chuyện muốn nhờ cô giúp.”

Frigg không trả lời.

“Odin bệ hạ tổ chức nghi thức ghi chép lại lời chúc phúc của các thiên thần, hy vọng cô có thể cùng ta tới Valhalla một chuyến.”

“Không.”

“Đừng từ chối ngay như thế, lần này quả thực cô không thể không đi được.”

“Vì sao?”

Heimdall hít sâu một hơi, quyết định thành thật với nàng: “Thật ra, nếu muốn hấp thu được sức mạnh của thần Tình yêu… chỉ cần một lần là đủ. Ta làm nhiều lần như vậy, là vì một người đàn bà đáng hận. Nàng đã hứa với ta, chỉ cần ta duy trì mối quan hệ này với cô thì nàng sẽ theo ta”.

Frigg dừng động tác: “Là ai?”.

“Một người đàn bà đem lòng yêu bệ hạ.” Nói đến đây, Heimdall phẫn hận: “Khốn nạn, tuy biết nàng thích bệ hạ, ta vẫn không bỏ được nàng”.

“Ta không biết chuyện nàng thích Odin bệ hạ, cùng với việc bảo ngươi làm mấy chuyện bỉ ổi này có liên quan gì đến nhau?”

“Nàng không nói gì cả, nhưng ta nghĩ bởi vì cô chính là thần Tình yêu, nếu bệ hạ biết chuyện này, nhất định ngài sẽ muốn cưới cô.”

Frigg liếc nhìn hắn một cái đầy mỉa mai: “Bệ hạ đã là vị thần có sức mạnh lớn nhất trên thế gian này rồi, còn cần dùng phương pháp vô sỉ khốn kiếp của ai kia để nâng cao năng lực sao?”.

Gương mặt hắn lập tức đỏ bừng lên vì giận: “Hắn cũng sợ người khác vượt qua hắn chứ!”.

Nàng không nói gì nữa, chỉ hừ lạnh một tiếng.

Thái độ miệt thị rõ ràng như thế càng khiến Heimdall khó chịu hơn: “Ta cũng không muốn lằng nhằng với cô về vấn đề này, tóm lại là tối nay cô phải đi với ta”.

“Anh muốn ta đi làm gì chứ?”

“Để chứng minh với nàng ấy rằng chúng ta vẫn đang có quan hệ với nhau. Hơn nữa, nàng ấy vốn rất tự tin vào nhan sắc của bản thân, cứ cho là nàng ấy thích Odin đi, nhưng nếu có một cô gái còn xinh đẹp, lộng lẫy hơn đi bên cạnh ta, nàng ấy cũng sẽ phải nghiến răng nghiến lợi một lúc lâu.”

Frigg chẳng thèm nói gì nữa, lại tiếp tục chăm chú làm việc của mình.

“Frigg, trong thâm tâm ta biết mình có lỗi với cô, ta cũng không muốn ép uổng gì cô. Lần này cô có thể không đi”, Heimdall tiến lên vài bước, nói khẽ: “… Chỉ cần cô không sợ chuyện của chúng ta đến tai người cha yêu quý của cô”.

Tay nàng khựng lại: “Shujin có tới không?”.

“Shujin? Hắn là ai?”

“Là một người làm việc trong cung điện của chủ thần”, nàng nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung thêm: “Hai mươi hai năm trước, hình như hắn từng hầu hạ bên cạnh bệ hạ”.

“Bên cạnh bệ hạ không có người nào như thế cả. Ít nhất, hiện tại không có.”

“Ta biết rồi”, Frigg đứng dậy, lạnh lùng nhìn hắn: “Heimdall, hôm nay là lần cuối cùng ta nhượng bộ. Nếu như ngươi còn dám dùng chuyện đó để uy hiếp ta, ta sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, phải khóc hận cả đời”.

“Nói vậy là cô chịu đi?”

“Tối nay tự ta sẽ đến cung điện Valhalla, trước lúc đó ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi”, Frigg lại ngồi xuống, “Cút ngay”.

Trước đó không lâu, Odin đã tìm ra bí ẩn của văn tự Rune huyền bí, sáng tạo ra những ký tự có thể biến hóa khôn lường, sau đó giao chúng cho các vị thần, ban tặng họ lời chúc phúc của các thánh thần. Trong nghi thức đêm nay, ngài sẽ khắc lời tiên đoán về số phận được ghi lại bằng văn tự Rune lên tấm khiên vàng, sau đó giao cho ba nữ thần Vận mệnh trông coi.

Đứng giữa cung điện Valhalla, những ngọn đèn vàng hoa lệ treo giữa không trung, bên trên là hàng ngàn ngọn nến lơ lửng bồng bềnh. Hai bên tấm thảm đỏ rực là những bức chân dung cực lớn vẽ các thế hệ lãnh tụ của Thần tộc, được treo lên từ mười năm về trước.

Bên rìa có vô số người phục vụ đang đẩy xe, trên mỗi chiếc xe là gần một trăm chiếc ly đế dài.

Hoenir, Thor và Sif đứng tụ lại với nhau, nói vài câu chuyện phiếm.

“Sif à, cháu vốn là một người con gái rất xinh đẹp, thật ra, nếu gả cháu cho Tyr, ta sẽ không yên tâm được”, Hoenir vỗ vai Thor: “Thằng con này của ta mới là người thật lòng thật dạ si mê cháu”.

Thor ngày thường da mặt dày cả tấc, nay cũng có chút xấu hổ. Sif vốn đang mỉm cười gật đầu, ai ngờ liếc mắt nhìn thấy Tyr đang bị vây giữa một rừng mỹ nữ, thỉnh thoảng lén lút liếc mắt qua bên này, thế là nàng lập tức ôm lấy cánh tay Thor, dựa đầu vào vai hắn: “Thor tốt với cháu lắm”.

Hoenir thấy thế cũng rất mừng: “Chi bằng đợi đến lúc nghi thức kết thúc, hai đứa liền công bố với mọi người chuyện kết hôn đi”.

Thor dùng ánh mắt dịu dàng và chân thành nhìn Sif, nhưng Sif vội xua tay: “Sao lại vội vàng như thế được. Thôi để hôm khác đi bác Hoenir”.

Lúc này, Heimdall bước vào trong điện, vẻ mặt bồn chồn nhìn đồng hồ quả quýt.

Sif nhếch miệng mỉa mai: “Hiếm thấy hiếm thấy, hôm nay ngài Heimdall đây không vo ve quanh cái con bé hỗn huyết thuộc tộc Khổng lồ kia, mà lại tới bên này bắt chuyện cơ đấy”.

“Sif, cô đừng có lúc nào cũng khư khư cái tư tưởng phân biệt chủng tộc ấy được không?”

Sắc mặt Heimdall rất khó coi, hắn vừa nhìn thấy Linde ở đằng kia, nàng đang nói cười vui vẻ với Freyr, vô cùng thân thiết.

Hắn còn lạ gì Linde nữa. Tuy chỉ dốc lòng dốc dạ với Odin, nhưng nàng là một người con gái thông minh sắc sảo, nàng đời nào chịu bỏ qua những gã đàn ông sau này có thể theo đuổi mình. Khi đám đàn ông đó còn mập mờ rào đón, nàng sẽ đáp trả cực kỳ dịu dàng và hiền dịu, thế nhưng cứ thử tỏ tình rõ ràng xem, bất kể là ai thì cũng sẽ bị rơi vào kết cục giống như Heimdall hắn mà thôi.

Nói thì nói thế, tình hình bây giờ vẫn tốt chán. Nếu một ngày nàng gả cho Odin, vậy thì đám đàn ông khác, kể cả Heimdall hắn đều sẽ không còn cơ hội mơ mộng gì nữa.

Trong cung điện Vàng, trước tấm kính khổng lồ cao bằng thân một người trưởng thành, đám thị nữ đang vây lấy Odin, phủ lên vai ngài chiếc áo choàng màu xanh ngọc.

“Bệ hạ, hôm nay hầu như tất cả nữ thần đều có mặt. Ngài có nên suy xét một chút về…”, Freyja đứng bên cạnh nói.

“Không được, dạo này ta rất bận.” Odin giương cằm lên, để thị nữ có thể chỉnh trang lại chiếc cổ áo màu đen cho mình, “À, ban chiều mẹ nuôi mới viết thư cho ta, nói em trai ta cũng sắp kết hôn rồi, vài ngày nữa ta sẽ tới tham dự hôn lễ của nó”.

“Ngài đang nói đến Hỏa thần?”

“Đúng.”

“Ngài ấy kết hôn ở nơi nào?”

“Jotunheim.”

Freyja im lặng. May mà Loki không muốn tới Asgard tìm ý trung nhân.

Lúc này, hai tay Linde nắm hờ vào nhau, đặt trước bụng, thỉnh thoảng che miệng khẽ cười. Freyr đối với bất kỳ cô gái nào cũng rất đỗi dịu dàng, thân thiện, thế nên không ai có thể biết được tình cảm của hắn dành cho Linde.

Heimdall vốn đã không nhịn nổi nữa, lại nghe Sif bóng gió một câu:

“Ta đây chả phân biệt chủng tộc gì, chỉ ghét con ranh Khổng lồ mà ngươi thích thôi.”

“Ngươi ghét nàng như thế, chẳng qua vì thấy Tyr có ý với nàng chứ gì?”, Heimdall cười nhạt, “Đàn bà đúng là đáng sợ”.

Sif không tài nào tin nổi, Heimdall lại dám đứng trước mặt Thor nói mấy câu này. Đang muốn móc mỉa lại hắn một trận, Thor đã choàng tay ôm lấy vai nàng, nhìn Heimdall đầy khiêu khích: “Nàng đã tìm được một nơi nương tựa rất tốt rồi, còn tơ tưởng Tyr làm gì nữa”.

Hoenir có chút gượng gạo, ho khan vài tiếng, đang định nói câu gì đó, nhưng ánh mắt đã chạm phải một bóng hình đứng bên ngoài cửa điện.

Váy trắng dài quét trên mặt đất, nơi cổ tay có diềm những dải voan mỏng, thắt lưng vàng vắt vẻo bên hông, giữa mái tóc của nàng ẩn hiện vài chiếc lông chim trắng muốt, mái tóc dài ngang mông có màu vàng nhàn nhạt, dưới ánh trăng sáng tỏ dường như nó đã hóa thành một màu bạc…

Thật ra, nàng ăn mặc rất giản đơn, nhưng đợi đến khi Hoenir hoàn hồn lại, hắn mới phát hiện tất cả mọi người trong điện đều đang ngây ngất ngắm nhìn nàng.

Nàng lại chẳng hề tỏ vẻ căng thẳng, cứ như nàng thuộc về một cõi xa xăm nào đó chứ không phải thế giới này. Nàng chỉ thờ ơ nhìn một vòng cung điện, sau đó ánh mắt dừng lại chỗ Heimdall.

Dưới ánh nhìn của ngàn người, nàng thong thả bước qua. Heimdall căng thẳng tới độ không biết làm thế nào cho phải.

Hoenir khẽ gọi: “Frigg…”.

“Cái gì?” Sif sau khi nhìn chán chê, nghe Hoenir nói thế vội quay phắt đầu lại: “Cô gái đó là Frigg? Bác đang nói tới con gái của Nott sao?”.

Hoenir dụi mắt, sau đó lại liếc nhìn nàng lần nữa: “Đúng là Frigg rồi”.

Cuối cùng, Frigg dừng lại trước mặt họ, nhìn Heimdall: “Ta sẽ về trước mười giờ”.

Trong giây phút ấy, cả cung điện không còn tiếng nói cười.

Lúc ở nhà, Frigg chưa bao giờ thả tóc, cũng chưa bao giờ trang điểm hay chăm chút gì cho nhan sắc. Tuy nàng rất xinh đẹp, nhưng Heimdall chưa bao giờ nhìn nàng đến thất thần như lúc này đây.

“Được…”, hắn lắc lắc đầu: “Để ta giới thiệu một chút, đây là Frigg”.

Bọn họ nhìn Frigg, đều ngơ ngác gật đầu.

“Ta biết… Frigg, mấy năm nay ta có ghé qua Vanaheim mấy lượt nhưng đều chẳng gặp được em, đúng là càng lớn em càng xinh đẹp…”, Hoenir cứ như đi vào cõi mộng, “Em đi đâu vậy?”.

Frigg cười: “Hai vị này là?”.

Thật ra nàng vẫn nhận ra Sif, nhưng chuyện năm xưa không muốn nhớ lại, nàng đành coi như không biết. Thế nhưng, Sif nào chịu quên thù cũ: “Ai da, còn giả bộ không nhận ra cơ đấy? Năm xưa là ai suýt nữa giật sạch tóc của ta?”.

“Quên giới thiệu, đây là con trai ta, Thor. Còn đây là vị hôn thê của nó, Sif.”

“Con trai của anh?”, Frigg nhìn Thor, “Không phải hắn là con trai của Odin bệ hạ sao?”.

“Ha ha… Ngày trước còn nông nổi, ta phong lưu bên ngoài rồi có cốt nhục nhưng cũng không dám nhận, đều đẩy cả lên người bệ hạ”, Hoenir vỗ vai Thor, “Có điều, cả hắn, Tyr và Bragi đều là con nuôi của Odin bệ hạ đấy”.

Frigg đột nhiên thấy có gì không ổn, nhưng không ổn ở chỗ nào, nhất thời nàng cũng không phát hiện ra.

Chỉ là trong vô thức, ánh mắt nàng đảo một vòng khắp cung điện.

Đúng như nàng dự đoán, nhưng cũng thật không ngờ, nàng nhìn thấy bức họa của Shujin.

Hoenir nói: “Im lặng nào, bệ hạ tới rồi”.

Lúc này, đứng ở đầu bên kia tấm thảm đỏ, vị Chúa tể của các vị thần khoác trên mình chiếc áo choàng dài rộng, tay cầm quyền trượng, dẫn đầu một nhóm các vị thần đầu đội mũ cao màu trắng. Trước bệ vua là một tấm khiên bằng vàng, ba nữ thần Vận mệnh đang nâng tấm đệm màu đỏ, bên trên đó có đặt một chiếc hộp nhỏ, đợi Odin bước tới.

Frigg nhìn Odin, mãi tới khi ngài nâng cao quyền trượng, mở hộp, dẫn những văn tự ở trong hộp ra ngoài để chúng lơ lửng giữa không trung, nàng mới khẽ nói: “Anh Hoenir, ngài… là Odin?”.

“Đúng, không ngờ ngài lại trẻ trung, phong độ như thế, đúng không?”, Hoenir hiển nhiên đã quên chuyện hai người ấy từng gặp nhau ngày trước.

Trong nháy mắt, ký ức hai mươi năm về trước tràn ngập trong trí óc nàng, sống động, rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua.

Đối với một Thần tộc trưởng thành, nhất là người đã bước lên thần vị, hai mươi năm chỉ như một cái chớp mắt, thế nhưng đối với người con gái sống chưa được sáu mươi năm như Frigg mà nói, đoạn thời gian đó dài đến vô cùng. Huống hồ, từ khi nàng quen ngài đến lúc quyết định không hẹn ngày gặp lại, chỉ vẻn vẹn chưa đầy một năm.

Sau khi tất cả văn tự đều đã được khắc lại trên tấm khiên vàng, Odin nâng cao chiếc cốc bạc.

“Chúng thần hãy nâng ly, cùng cạn chén vì thời khắc vinh quang và kỳ diệu này.”

Frigg lại không tài nào nhúc nhích.

Mãi tới khi nghi thức kết thúc, chúng thần cùng ngóng đợi pháo hoa lúc nửa đêm và thời khắc “Ngày lễ Rune” được ghi vào sách sử.

Lưng Frigg bị ai vỗ nhẹ, kéo nàng trở về hiện thực.

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Nott. Nott một tay chống eo, một tay nâng cao ly rượu, vẫn là dáng vẻ cao quý hoàn mỹ và trang nhã vô ngần ngày trước: “Vị mỹ nữ này là ai vậy, sao ta chưa từng gặp?”.

“Mẹ…”, Frigg ngơ ngác gọi.

“Còn dám gọi ta là mẹ. Để lại một phong thư rồi đi không thấy bóng, có cần ta phải khóc rống lên để cảm ơn vì ngươi vẫn còn nhận ra bà mẹ này không?”, nói tới đây, Nott liếc Heimdall: “Hay là ngươi muốn nói, ngươi hạ gục được đệ nhất mỹ nam rồi thì khỏi cần nhớ tới bà già này nữa?”.

Heimdall có chút căng thẳng. Frigg vội vàng chuyển chủ đề, tiếp chuyện Nott một lúc lâu, sau đó bà mới miễn cưỡng buông tha cho nàng. Trong suốt câu chuyện, Nott chẳng hề nhắc tới Fjorgyn, vẫn là cái thái độ kiên cường mà quả quyết giống hệt năm xưa.

Sau khi Nott đi rồi, Sif tới.

“Chị đây cảm thấy cô em bây giờ miễn cưỡng thò mặt ra đường được rồi đấy”, Sif nhấp một ngụm rượu: “Ở lại Asgard đi, mấy gã đàn ông nhà quê chưa thấy gái đẹp bao giờ chắc chắn sẽ phát điên lên vì cô em cho xem”.

“Cô đang khen tôi đấy à?”

“Đương nhiên, lời khen cao nhất của tôi rồi đấy.”

Frigg mặt mũi lạnh tanh: “Thế thì đúng là phải cảm ơn cô rồi”.

Lúc này, Odin đã rời bệ vua, cùng một đám nam thần nâng cốc uống thỏa thuê. Ngài cởi bỏ tấm áo choàng tinh xảo cầu kỳ, mặc chiếc áo bó sát người, quần và giày cổ thấp. Nếu không phải trên chiếc bao tay da màu đen kia có khảm viên ngọc bích tượng trưng cho quyền lực của đế vương, nói không chừng có khối người sẽ nhầm ngài là Heimdall ấy chứ.

Trong lúc vô ý, Odin nhìn thấy bóng lưng Frigg, con mắt ngài đột nhiên híp lại.

Chẳng biết vì sao, Odin đột nhiên nhớ tới cô bé thần Tình yêu nhiều năm về trước. Chỉ vì không thể chấp nhận chuyện mình xuống tay với một cô gái tuổi đời còn quá nhỏ như thế, ngài đành kiềm chế thứ dục vọng lạ kỳ cuộn trào trong lồng ngực, cố gắng đối xử với nàng thật dịu dàng, thật tử tế, giống như một bậc cha chú nâng niu con cháu của mình.

Ngài tự nhủ với lòng, chờ nàng lớn thêm chút nữa.

Nhưng sau khi biết nàng và Heimdall là một cặp, ngài lại hoàn toàn từ bỏ.

Odin có một nguyên tắc bất di bất dịch, đó là không cướp người của thuộc hạ. Bất kể cô gái đó có xinh đẹp thế nào, cao quý thế nào, có thể khiến ngài mất kiểm soát thế nào… Đương nhiên, chỉ là giả định thôi, người con gái như thế vốn không có trên đời.

Sau này Odin lại nghe nói nàng rời Asgard, ngài chỉ nghĩ chắc nàng không quen với cuộc sống ở đây, Heimdall cũng thường vô cớ biến mất dăm bữa nửa tháng, chắc là đi thăm nàng.

Cũng không buồn rầu khổ não gì, Odin vốn không phải là người quá nhiều cảm xúc. Chỉ là trong chớp mắt, hai mươi tuổi chồng thêm, ngài vẫn chẳng rung động trước một cô gái nào khác. Có mấy lần ngài ngỡ như mình còn chưa quên được cô gái nhỏ năm nào, thế nhưng ý nghĩ đó lập tức bị ngài bóp chết trong chớp mắt.

Khi Odin nhìn được một phần gương mặt của người con gái kia, trái tim ngài đột nhiên đập nhanh vài nhịp.

Đây là người ngài muốn.

Đưa chiếc ly cho người bên cạnh, Odin chỉnh trang lại áo quần, bước tới phía nàng.

Đúng như Heimdall dự đoán, Linde xuất hiện, mang theo vẻ tự tin vô hạn và nét tao nhã trời sinh. Nàng sống ở Asgard đã lâu, đương nhiên làm gì còn biết tới hai từ bối rối và xấu hổ, nàng giả bộ bước ngang qua, dừng trước mặt hắn, cười khẽ: “Heimdall, đã lâu không gặp”.

Trên thực tế, hai ngày trước bọn họ mới chạm mặt nhau, chỉ là nàng quyết định coi hắn như không khí mà thôi.

“Chào buổi tối”, Heimdall trả lời, không vồn vã, cũng chẳng lạnh lùng.

“Vị này là?”

Linde thậm chí còn chẳng thèm nhìn Frigg.

Cuối cùng cũng đợi tới phút giây này, Heimdall không bận tâm tới đôi mày cau có của Frigg, choàng tay qua vai nàng, chuẩn bị mở lời. Thế nhưng, Heimdall chưa kịp nói gì, Linde đã vẫy tay chào hỏi với người sau lưng họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.