Lời Chúc Phúc Của Odin

Quyển 3 - Chương 21: Lời chúc phúc của Odin



Chiến dịch Mười hai chủ thần kết thúc cùng sự quay trở lại chính thức của Odin đã đánh dấu cho hồi kết của một kỷ nguyên. Kỷ nguyên Trùng Sinh đã tuyên bố sự chấm dứt của mình vào năm 3022, kỷ nguyên mới - Thần Tứ - cũng theo đó bắt đầu.

Trong tương lai gần, Thần tộc Aesir sẽ không biến đổi về dáng vẻ vốn có, nhưng dưới sức điểm tô của việc khai sáng kỷ nguyên cùng sự tiến bộ của văn minh, đế đô Asgard so với trước đây càng thêm phồn hoa cao quý.

Tuy vậy, buổi tối ngày đông thì vạn năm như một, chưa bao giờ biết đến đổi thay.

Bất kể là thời viễn cổ hỗn mang, hay kỷ nguyên Sáng Thế, bất kể là buổi Hoàng hôn của các vị thần cô liêu vắng lặng, hay là thời đại của các vị thần rực rỡ huy hoàng, bất kể là

dưới bầu trời sao cùng người yêu dấu đưa mắt nhìn nhau, hay là trên chiến trường mưa bom bão đạn... mùa đông ở mảnh đất này luôn ngập trời tuyết trắng, tuyết lớn rơi nhấn chìm mặt đất, lớn đến độ gần như nuốt trọn Thần giới vào cõi mênh mang không bờ bến.

Nơi đây đã từng có những lá cờ quân đội phần phật bay trong gió, cũng từng có những cánh bướm vàng vỗ cánh lướt qua, từng in dấu chân của những vị thánh thần vĩ đại. Mà thời gian nghìn năm, chẳng qua cũng chỉ là một tiếng thở dài của lịch sử.

Sự yếu đuối và nước mắt không thể giúp cho cuộc đời tiếp diễn. Thế giới này dành ưu ái cho những kẻ kiên cường.

Chúng ta đều sống sót, mang theo dũng khí và máu tươi còn sót lại sau cuộc chiến hung tàn.

Lại một buổi tối bình thường, bầu trời đêm như vết mực phủ trùm không gian phía trên Thần giới, một đóa uất kim hương màu lam đong đưa trong bình hoa thủy tinh.

Lúc Odin không có ở bên, có đôi khi ta sẽ nghĩ về những lời người ta nói, về đủ loại hoài nghi liên quan đến Cây thế giới Yggdrasil.

Sau khi chiến dịch Mười hai chủ thần kết thúc, Cây thế giới lại mọc thêm một nhánh mới ngay phía trước cung điện Sương Mù. Bởi vì gốc cây thần này xuyên qua cả chín thế giới, nên cái gọi là một “nhánh” này cũng phải lớn bằng một cái cây.

Các vị thần đều tới xem, xác định được rằng nhành cây mới nhú này không mọc ra vì sự trở lại của Odin, hơn nữa tuổi thọ cũng không dài như Cây thế giới.

“Nhánh cây mới nhú này rất có duyên với điện hạ, tuổi thọ của nó dài bằng tuổi thọ của người.”

Sau khi tiên đoán, Bragi nói: “Không, nói cho chính xác thì nó vốn có khả năng sống cùng trời đất giống như rễ Cây thế giới, nhưng linh hồn thì lại nối chặt với người. Nếu có một ngày thân thể của người chết đi, nó cũng sẽ cùng người khô héo”.

Hơn nữa, từ sau khi nó sinh ra, vào mùa đông hằng năm, thời điểm mà đế đô Asgard lạnh giá nhất, trơ trụi nhất, đều sẽ có những tia sáng trong veo phóng ra từ phía trên nó, bay lên bầu trời, hóa thành thứ pháo hoa đủ màu sắc.

Cái cây này cứ như có linh hồn vậy, có thể thấu hiểu được tâm tư kẻ khác, thay người ta xua đi tịch mịch.

Chỉ có điều, mỗi lần nhìn thấy ánh hào quang rực rỡ ấy lụi tàn, cảm nhận được chúng thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh mắt, trên gương mặt, ta lại đột nhiên đặt lòng tin mãnh liệt vào truyền thuyết mà người ta hay kể, rằng chỉ cần đứng dưới pháo hoa mà ước nguyện, thì điều ước đó nhất định sẽ thành hiện thực.

Một đêm trên đất Vanaheim, ngày đó ta và Loki ở bên nhau, thuận miệng nói ra câu ước nguyện, lại thật khéo thành hiện thực thế này.

Pháo hoa đẹp quá, nếu như năm nào cũng có thể ngắm thì hay biết mấy.

Ngày đó, ta không hề nói đến chuyện đứng ngắm cùng ai.

Không biết có phải là bởi thời đại mới đã gần kề trước mắt hay không, chẳng riêng trước cung điện Sương Mù có nhành cây mới mọc, trong năm nay, Cây thế giới cũng trở nên sum sê xanh tốt đến lạ thường, mỗi phiến lá lấp lánh, mỗi nhành cây mới mọc, đều khẽ khàng tỏa ánh sáng rực rỡ giữa trời tuyết loạn bay.

Vầng sáng vàng kim, đốm sáng trắng bạc... đã chẳng còn phân được rõ đâu mới là đom đóm, đâu mới là những bông tuyết phiêu du. Giữa khung cảnh tuyệt diệu đến nhường này, Cây thế giới vẫn thu hút ánh nhìn người khác, nổi bật không gì sánh được, dùng ánh sáng của mình chiếu rọi cho tòa thần điện to lớn mà hùng vĩ.

Sau khi sống lại, lần đầu tiên ta gặp Loki cũng là ở dưới gốc cây cổ thụ vạn năm tuổi này.

Sif đã nhiều lần nói đến một câu chuyện vô cùng thú vị. Nàng nói, người ta thường chẳng bao giờ tưởng tượng ra được dung mạo cụ thể của người mà mình để ý đến. Ví như cha mẹ, bạn thân, người yêu... thậm chí là chính bản thân mình.

Đột nhiên, ta chẳng còn nhớ rõ được gương mặt của Loki nữa.

Rõ ràng mới chỉ có năm năm, thế mà ta chỉ có thể nhớ được những đặc trưng cực kỳ rõ rệt cùng những hồi ức liên quan tới hắn, như mái tóc đỏ rực màu hoa hồng, gương mặt trắng trẻo với những đường nét tinh tế, vóc người cao hơn Thần tộc bình thường một chút, còn cả quãng thời gian một năm đơn giản mà xa xỉ khi chúng ta ở cùng nhau.

So với sinh mệnh dài dằng dặc của Thần tộc, một năm thật ngắn ngủi biết nhường nào.

Có điều, chỉ cần nhắm mắt lại, nhớ đến Loki là gương mặt cười tuyệt mỹ mà ngọt ngào tựa thiên sứ của hắn lại mơ hồ xuất hiện trong đầu óc ta. Bộ dạng của hắn dường như mãi mãi dừng lại ở thời niên thiếu, hốc mắt cũng không sâu, nhưng lúc hắn cười, đôi mắt ấy đen láy, phảng phất vẻ trẻ con, chẳng khác gì một thằng bé con to xác.

Trong văn học, trên sân khấu, và trong lịch sử, đều sẽ có rất nhiều vai muôn màu muôn vẻ. Trong số đó, vai diễn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng người rõ ràng không gì hơn cô gái đẹp đến nghiêng nước nghiêng thành cùng gã đàn ông tà ác. Từ khi Loki sinh ra, chúng ta đều đã biết, hắn chính là một nhân vật điển hình. Mọi người vẫn đoán rằng, tính cách mãnh liệt như lửa ấy rốt cuộc sẽ mang lại cho hắn sự hủy diệt như ngọn lửa cháy bùng, cuộc đời của hắn sẽ đặt dấu chấm hết giữa cái chết tráng lệ, và khiến người ta than tiếc không thôi.

Ông Trời lúc nào cũng thích trêu cợt chúng ta.

Rất nhiều người suy đoán một cách chắc chắn rằng, sự sống lại của Odin nhất định có liên quan tới Loki, bởi lẽ sau khi Odin trở lại, tuy tên của Loki vẫn lập lòe phát sáng trên tấm bia chư thần, nhưng thần vị của chủ thần lại đồng thời biến mất. Chỉ có điều, hắn không hề chết đi trong một khung cảnh oanh liệt rầm rộ, mà biến mất trong tình cảnh mà tất cả mọi người biết hắn vẫn còn sống. Lặng lẽ, không để lại chút vết tích nào.

Chẳng biết người khác có hiểu hay không, nhưng ta thấy rất rõ ràng, hắn giống như Peter Pan vĩnh viễn nhốt mình trên hòn đảo mộng mơ, hoàn toàn chẳng có cơ hội để trưởng thành.

Từ sau khi Loki đi rồi, ta cứ nghĩ mãi không thôi, nếu có một ngày hắn trở về, không biết liệu có trở thành bộ dạng hoàn toàn trưởng thành hay không? Giống như tất cả những đàn ông Thần tộc khác, có một đôi mắt sâu, quai hàm hẹp, đường nét dễ coi. Giống như Odin vậy, chỉ cần đứng bên cạnh chàng, dù cho là ngày tàn của thế giới ta cũng chẳng thấy sợ hãi.

Ta không gặp Loki, nhưng hắn đã trưởng thành thật rồi. Mục đích hắn đánh thắng trận chiến kia không phải vì vương vị, mà để đoạt được thần vị, đưa Odin trở lại. Cứ như vậy, Loki sẽ biến thành một Thần tộc bình thường, rũ bỏ danh hiệu Hỏa thần, cuộc sống của hắn phải chăng sẽ giản đơn, sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều?

Ta tin chắc, lần biệt ly này không phải là vĩnh viễn.

Thế nhưng, ngay sau khi hắn vừa đi mất, ta đã mơ một giấc mơ vô cùng chân thực: Trong mơ, hắn hôn ta, nhưng không hề mang theo quá nhiều cảm xúc mãnh liệt và yêu thương, nụ hôn khô cứng, cũng chẳng ngọt ngào như trong quá khứ... dường như còn chẳng đẹp như trong hiện thực.

Sau khi tỉnh lại ta vẫn ngẩn ngơ cả ngày. Ta nghĩ, đó là kết quả cuối cùng mà trời cao nói cho ta biết, mặc dù thỉnh thoảng sẽ không ngăn được niềm hoài niệm, nhưng nếu thật sự có một ngày Loki trở lại, tất cả đương nhiên cũng sẽ chẳng giống khi xưa.

Rất nhiều ngày sau khi giấc mộng kia kết thúc, tinh thần ta vẫn cứ trong trạng thái cực kỳ bất ổn, ta thường nằm trên giường, rơi lệ mà không rõ nguyên do, lại dè dặt không dám phát ra âm thanh nào. Chỉ có điều, tâm tình ấy ta không muốn chia xẻ cùng bất kỳ ai... kể cả Odin.

Khi hai chúng ta còn ở bên nhau, Loki quả thật cũng chẳng bày mưu tính kế gì. Nếu nhớ ta thì dù có là nửa đêm hắn cũng sẽ xồng xộc chạy tới dưới lầu; lúc tình cảm lên cao thì sẽ luôn miệng lặp đi lặp lại mấy câu sến súa kiểu như “Ta yêu em”; lúc ở gần nhau, nếu ta không làm ra chuyện gì quá đáng thì hắn cũng rất dịu dàng và dễ nói chuyện; cũng có lúc ta xem hắn như thú nuôi mà bắt nạt đủ đường.

Mãi đến bây giờ ta mới biết, thứ mình luôn luôn nhung nhớ chẳng phải là gương mặt tuyệt đẹp chứ không phải nụ cười ngây thơ hồn nhiên của hắn, không phải thứ tính cách ngang bướng độc tài mà rất nhiều phụ nữ yêu thích, hay là sự hóm hỉnh đôi khi khiến ta phải ôm bụng cười... Mà là sự dịu dàng mãi đến khi hắn đi rồi ta mới dần phát hiện, là thứ dịu dàng thật ra lúc nào cũng hiển lộ khi chúng ta ở bên nhau.

Chẳng biết tại sao sự ra đi giản đơn của hắn lại mang tới cho ta nhiều ưu tư đến vậy. Giữa nỗi nhung nhớ bi thương và sự lãng quên trống rỗng, thì sự lãng quên trống rỗng vĩnh viễn là thứ hạnh phúc hơn. Chỉ có điều, muốn làm được thế, lại quá khó khăn...

Hiện tại, ta đương nhiên không khóc lóc bi thảm như ngày trước, nỗi thương cảm lúc này hoàn toàn không khắc vào xương thịt giống như khi đánh mất Odin, chỉ là, sẽ luôn luôn nhớ đến vài chuyện nhỏ, bất kể là lúc nào, ở trên con đường nào, giữa đám người nào, những chuyện ấy sẽ đột nhiên ùa về như một khúc nhạc đêm nho nhỏ mà ta chuyện trò với bạn bè vào một ngày nào đó... Sẽ phiền muộn, sẽ mê man, sẽ thất thần, nhưng sẽ không rơi nước mắt.

Giống như bây giờ, trong khoảnh khắc khi ta ngước nhìn Cây thế giới, đột nhiên nhớ lại những lời mà hắn nói với ta lúc trọng thương, còn cả câu “xin lỗi” mà hắn nói bằng thứ thanh âm rất trầm rất thấp...

Những hồi ức ấy cho ta cảm giác như đã cách đến mấy kiếp người. Sau đó, một nỗi phiền muộn vô danh sẽ lại thoát khỏi vòng khống chế mà nhấn chìm ta.

Ta lắc đầu, nhìn về nơi khác.

Đây là lúc ta học cách buông bỏ quá khứ để nhìn về tương lai.

Bởi vì, ta phải sống, vì rất nhiều thứ.

Trách nhiệm, người nhà, bạn bè, bộ tộc, còn cả cuộc sống mới và tương lai phía trước.

Nhưng ta tin chắc, Loki chỉ tạm thời rời đi mà thôi. Chúng ta nhất định sẽ chờ được ngày hắn quay trở về.

Hắn chỉ đang đi tìm một cơ hội, để bản thân có thể trưởng thành.

Lúc này, bé cưng tóc vàng đang đuổi theo con rồng vàng nhỏ, chạy tới chạy lui. Buổi tối của năm mới, Odin vẫn vô cùng bận bịu. Thật ra, bình thường ta còn bận hơn chàng nhiều, nhưng đến lúc này ta vẫn cảm thấy oán khí tích tụ trong lòng.

Qua đó dạy dỗ Fasier một trận ra trò xong, ta lại về bên cửa sổ. Vén tấm rèm cửa sổ bằng nhung lòa xòa chạm đất, ta vô tình nhìn về phía vài nhành cây mới nhú trước sân, nhớ tới những mẩu chuyện xưa xa xỉ được lưu truyền hàng nghìn năm qua của Asgard. Những người Khổng Lồ đã từng cao to vạm vỡ, những chủ thần thời viễn cổ, những cung điện mờ ảo như có như không... Những câu chuyện cũ của thời đại ấy, dường như đã biến thành những tờ lịch ố vàng, không bao giờ trở lại được nữa.

Lúc đó, Loki chẳng qua chỉ là một cậu bé con có chiều cao chẳng chênh lệch ta là mấy, dù dung mạo đẹp đến độ vương chút tà khí, nhưng ánh mắt lại trong veo, đơn thuần đến độ mong manh gần như yếu đuối.

Đối với thằng bé ấy, ta vẫn luôn yêu mến, thương cảm, từ tận đáy lòng mong có thể cho nó mọi thứ, trừ tình yêu.

Thế nên, nếu là phương thức như vậy, e rằng cả đời này ta cũng không có cơ hội để trả ơn cho hắn.

“... Cảm ơn ngươi, Loki”, đưa mắt nhìn cảnh đêm đẹp như trong cõi mộng, ta khẽ nói. Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, trên nhành cây mới nhú rực rỡ sắc màu của Cây thế giới, có vầng sáng khẽ khàng lướt qua phiến lá như màu hổ phách, giống như hạt sương buổi sớm mai, lại tựa như nước mắt của cây.

Loki...

Phải chăng ta từng yêu hắn? Giờ này ta có còn yêu hắn hay không...

Những câu hỏi như thế, từ trước tới nay chưa bao giờ ta nghiêm túc suy nghĩ.

Ta quyết đợi hắn trở về và nhất định sẽ chính miệng nói với hắn câu ấy.

Sau khi chiến tranh kết thúc, tuy bộ tộc đã đổ một lượng lớn tiền của vào việc xây dựng lại thành thị, nhưng gánh nặng đã đè trên vai suốt bao lâu coi như đã được tháo dỡ, tinh thần cũng như diện mạo của các Thần tộc cũng tự nhiên tốt lên rất nhiều.

Năm thứ năm của kỷ nguyên Thần Tứ, dưới sự dẫn dắt của Odin và các vị thần, từng ngóc ngách của khắp chín thế giới đều xuất hiện những thay đổi mới. Vòng lăn số phận của từng Thần tộc, kể cả các chủ thần đều lặng lẽ chuyển động...

Bragi và Idun gần như có thể nói là một đôi vợ chồng tình cảm nhất nhưng cũng có nhiều mâu thuẫn nhất. Toàn bộ ý nghĩa tồn tại của nữ thần Thanh xuân và Tuổi trẻ Idun chính là cai quản vườn hoa vĩnh cửu. Trong thời đại hòa bình có rất nhiều nữ thần nghiệp dư luôn thích thăm hỏi nàng, thế nên việc làm ăn của nàng cũng vô cùng suôn sẻ. Nhưng anh chồng Bragi của nàng lại là người chỉ có thể phát huy tác dụng trên chiến trường, lúc bình thường hắn có vô khối thời gian rảnh. Vậy nên chiến tranh vừa chấm dứt, về cơ bản, Bragi liền lột xác thành anh chàng ăn bám siêu cấp, ngày ngày lóc cóc nối gót Idun. Mỗi khi Idun cùng các nữ thần thảo luận về phương pháp dưỡng da bằng táo đến lúc kích động nhất, thăng hoa nhất, hắn thường thích đứng sau nói chen mấy câu. Cuối cùng Idun không nhịn nổi, thề rằng phải tìm cho Bragi một công việc.

Quảng trường của các vị thần…

Trong ánh tà dương, mây bay khắp trời tựa như tà váy đỏ của các nữ thần, trút vẻ diễm lệ xuống những nhà lầu trắng muốt mà hoa mỹ san sát nhau.

Giữa tiếng sáo du dương, một giọng nam đẹp mà nhuốm vẻ bi thương của Bragi quẩn quanh giữa quảng trường:

Ánh tà dương xa tít,

Nỗi u buồn gợn sóng qua đi.

Những bài ca dao thuở còn thơ dại,

Gã chăn dê trên thảo nguyên phóng mắt nhìn dãy núi xa xa,

Tuyết phủ lấp nắng chiều.

Trên tà váy đỏ,

Lá vàng lặng thinh.

Vợ yêu, vợ yêu, em đã quen khiến trái tim ta vụn vỡ,

Giờ đây em đang ở phương nào...

Từ sau khi Loki biến mất một cách khó hiểu, chính quyền cao cấp của tộc Vanir vẫn chìm trong tình trạng hỗn loạn không yên, gần như tất cả con dân của bộ tộc đều điên cuồng tìm kiếm Loki. Việc này đã khiến cho Balder vốn hiếu thắng rất không bằng lòng, sau vài lần hắn hạ lệnh cưỡng chế, một vị khách không mời đã tìm tới cửa.

Hoàng cung Hoenir…

“Ngươi nó cho ta biết, Loki đang ở đâu?”, Gullveig đã rơi vào tình trạng không kiểm soát được, hoàn toàn chẳng thèm để ý tới thân phận hay địa vị, giơ chân đá văng cánh cửa phòng sách, đôi môi đỏ thẫm, hàng lông mi đen nháy nhướng cao, nhìn về Balder đang hết sức kinh ngạc.

“Ta không biết”, Balder lại vùi đầu vào cuốn sách.

“Có phải ngươi đã giấu chàng đi rồi không? Sợ chàng cướp mất vương vị, nên ngươi mới đàn áp dân chúng, có đúng không? Ngươi nói đi! Ngươi nói đi!”

“Đã nói là không biết rồi mà. Ngươi cũng biết đấy, là do hắn tự từ chức.”

“Ta không thể tin lời ngươi nói, nhất định ngươi đã sử dụng ma pháp gì đó với hắn. Ngươi sẽ gặp báo ứng cho xem!”

“Gullveig, ngươi làm sao thế hả? Nếu còn làm ầm ĩ nữa, ta sẽ hạ lệnh giam ngươi vào đó.”

“Ngươi dám! Nếu ngươi dám uy hiếp ta thêm một câu nữa, ta lập tức sai người báo cho Sigyn biết, để nàng dẫn quân tới đây, ngoài ta ra thì sẽ không tha một Thần tộc Vanir nào cả!”

“Ngươi mất trí rồi…”

“Ngươi nói cho ta biết, Loki đang ở đâu?”

“Ta thật sự không biết! Đồ điên!”

...

Tuy hai phe Thần tộc đã kết thúc chiến tranh, nhưng chuyện này hoàn toàn không thể ngăn cản bọn họ nhìn nhau ngứa mắt. Là một trong những lãnh chúa quan trọng nhất, Freyja cho rằng mình cần phải đảm trách vị trí Đại sứ ngoại giao, thế nên mới nhiều lần tới thăm tộc Vanir để hóa giải bầu không khí sặc mùi thuốc súng giữa hai bên.

Cảng biển Modin…

Khách du lịch thuộc các chủng tộc, dân di cư, nhà buôn, công nhân, người vận chuyển... đủ loại người đi tới đi lui, cơn gió thổi tới từ khe nứt Ginnungagap cuốn tung mái tóc dài một đen một bạc của hai người đang đứng trên bến cảng: Mái tóc của Freyr tựa như được hấp thu ánh mặt trời, mềm mại, lấp lánh, khiến đôi mắt thuần một sắc xanh kia càng trở nên mộng ảo khôn cùng; Freyja đứng ngay bên cạnh hắn dù cho xinh đẹp, diễm lệ, nhưng lại hệt như một con quỷ hút máu đang nghênh ngang phơi thân dưới ánh mặt trời… Nhất là sau khi nàng nghe được những phát ngôn liên miên không dứt của Freyr, da mặt càng trắng toát, bàn tay càng nắm chặt.

“Em gái quả là đóa hoa của Thần giới trong truyền thuyết, đứng trên bến tàu ồn ào náo loạn này mà vẫn ngập tràn vẻ đẹp tuyệt vọng... Frigg là cái thá gì, còn chưa chạm được tới góc váy của em.”

Thấy Freyr dùng một tay ôm ngực, bộ dạng vô cùng thành kính, Freyja quay đầu lại lạnh lùng thốt lên: “Nói xong chưa?”.

“Chẳng lẽ sự tồn tại của ta lại khiến em thấy khó chịu đến thế sao?”

“Ngươi nhớ Hoder đến phát điên rồi chứ gì? Giờ thì cả bạn gái cũng chẳng cần nữa, hy vọng ta có thể giúp ngươi truyền đạt lời gì đó, đúng không?”

“Sao em có thể nghĩ ta xấu xa như thế? Rõ ràng ta mới là người bị tổn thương...”

“Đúng rồi, lặn mất tăm cả tháng trời, sau khi trở về đối phương chỉ muốn dọa ngươi một chút mới nói đến chuyện chia tay, nhưng ngươi lại đồng ý ngay lập tức, ngay cả lông mày còn chả thèm cau lấy một cái. Nghe nói người ta khóc suốt hai tuần lễ, còn chuyện đầu tiên ngươi làm lại là chạy đến chỗ ta.”

“Đó là vì tim ta bị tổn thương.”

Freyja thở dài một tiếng, vươn tay về phía Freyr: “Đưa đây”.

“Em gái lại khiến ta bối rối rồi...”

“Vậy ta đi nhé.”

“Từ từ...”

Đương nhiên, giữa một đám người cứ thích làm bộ làm tịch đó, vẫn còn một cậu bé khiến người ta yêu mến không thôi… Nói thật thì tuổi của hắn còn lớn hơn ta, hắn đã chẳng còn là trẻ con nữa, nhưng bởi vì hắn quá đơn giản, thế nên từ trước tới nay, ta chưa bao giờ xem hắn là người lớn.

Thành Hande…

Trên đường, những binh sĩ cao lớn mà uy vũ của thần điện đang xếp thành hàng, thong thả tuần tra, trông vô cùng hoành tráng. Dẫn đầu là đội trưởng kỵ sĩ đoàn, đồng thời cũng là đại thần Quân vụ - thần Bóng tối Hoder.

Hoder mặc áo giáp đen, áo choàng rực đỏ phủ khắp lưng ngựa, mặc dù gương mặt hắn rất thanh tú, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến vẻ trẻ trung, đẹp trai và oai hùng của hắn. Các thiếu nữ của thành Hande ai nấy đều trang điểm thật xinh đẹp, lơ đãng bước ra từ ven đường, sau đó như thường lệ, té ngã ngay bên dưới móng ngựa màu vàng.

Đúng lúc này, khi có thêm một thiếu nữ té ngã, Hoder ngốc nghếch cũng lại một lần tưởng đó là lỗi của mình mà xuống ngựa đỡ nàng dậy, thì Freyja “giáng thế” trong tiếng hét đinh tai nhức óc đầy đố kỵ cùng ngưỡng mộ của những cô gái xung quanh, ném một bức thư vào tay hắn, sau đó liền đi mất.

Đỡ thiếu nữ kia đứng vững, Hoder nghi hoặc liếc mắt nhìn phong thư. Trên đó không ghi tên người nào, nhưng những con chữ rất đặc thù, lộng lẫy tựa hoa lan tử la đang nở rộ ấy hắn đã từng nhìn thấy trên vô số bìa của những quyển thánh điển cầu nguyện.

Hắn gần như nín thở, bóc thư.

Ráng hồng phủ ngập khắp trời, khẽ khàng lẻn vào trong thành Hande, từng tia một, ngay cả gò má của Hoder cũng nhuộm sắc đỏ hồng.

Cứ như lượng nhiệt trong cơ thể không có chỗ nào để thoát ra, dồn cả lên mặt trong khoảng thời gian cực ngắn. Hắn cẩn thận rụt rè, rồi lại không kìm được, tim đập liên hồi, đọc từng chữ một. Hắn đang định chuẩn bị chạy thục mạng vào một chỗ không người nào đó để đọc thêm lần nữa, lại phát hiện phía dưới cùng của bức thư có một dòng chữ:

Vương tử bóng đêm bé nhỏ của ta, em có thấy những lời bộc bạch với thần linh viết bên trên có thể sử dụng trong lễ Cầu phúc tháng sau được không? Ta ở chỗ này, hèn mọn mà kính cẩn đợi chờ hồi đáp của em...

Con mắt của Hoder càng trở nên vô cảm, nhìn thư, xé tan tành cũng không ổn, viết hồi âm cũng chẳng xong, lại càng chẳng hiểu vì sao tâm tình đột nhiên lại xấu đi như thế.

Nói tóm lại, cái tên Freyr này, càng ngày càng khiến hắn thấy căm ghét...

Thor và Jarnsaxa vẫn là đôi vợ chồng trong truyền thuyết khiến người ta khó mà chịu đựng nổi. Sau khi Odin sống lại, chỉ chưa đầy một giờ kể từ khi nghe được tin tức ấy, Thor đã đóng gói mọi hành lý cần thiết, đứng ở ngoại ô Heinerlin mà triệu hồi thú cưỡi. Đương nhiên, Jarnsaxa - con người luôn tôn thờ chủ nghĩa “phu xướng phụ tùy” - cũng không chịu đi sau thời đại, còn chưa kịp nói gì với người thân trong gia đình biết mà đã theo thần Sấm điện hạ lóc cóc bước lên con đường tìm về quê cũ. Buổi chiều hôm đó tới được Thần giới rồi, sau khi truyền tin cùng lời thề trung thành đến chết tới Odin, Thor liền trở về tìm vợ yêu.

Vốn dĩ Jarnsaxa đang ngồi nói chuyện phiếm với Yule, thế nhưng vừa nhìn thấy Thor ló mặt về, nàng đã lập tức ném Yule sang một bên, bắt đầu chơi trò lâm li sến súa với chồng nàng. Yule vốn ghét nhất khi bắt gặp cảnh phụ nữ vừa nhìn thấy đàn ông liền hóa thành một vốc bùn nhão nhoét, nên trước mặt nàng, ta gần như chẳng bao giờ nhắc tới Odin. Nhưng Jarnsaxa là ai mà lại thèm để ý tới cái nhìn của nàng?

Thần điện Thrudheim…

“Hai người các ngươi, không được hôn…”, Yule đập bàn đầy phẫn nộ, “Chẳng phải nói là Frigg sẽ tới sao? Giờ đang chết ở xó nào rồi?”.

“Nhất định là nàng đang ở cùng Odin rồi, cô nghĩ ai cũng rảnh như cô chắc?”

Một giờ trước, năng lực điều chế dung dịch của Jarnsaxa đã bị một kẻ ngoài nghề như Yule đâm chém cho không còn manh giáp, nên đương nhiên lúc này cô nàng nói năng cũng không thiếu phần cay nghiệt. Sau khi nhìn thấy gương mặt diễm lệ của Yule gần như biến thành màu đen, nàng liền điên dại thầm cười một tràng dài, kế đó ôm lấy gương mặt của Thor mà nũng nịu: “Chồng ơi, em yêu chồng!”.

“Vợ à, ta cũng yêu em!”

“Chồng ơi, moa moa!”

“Vợ à, moa moa!”

“Buồn nôn quá, đi chết hết đi cho khuất mắt ta!”

Lại nói đến Yule, cùng với việc dã tâm của người phụ nữ đáng sợ này ngày càng bành trướng, nàng cũng bắt đầu phát triển sang mảnh đất của thuật luyện kim, dự định cùng lúc kiêm tu hai nghề: Phục ma quan và quỷ tượng. Ta rất nghi ngờ mục đích tiếp theo của nàng chính là tiêu diệt Odin, tự mình lên ngôi báu.

Không ít người nói rằng, hai cô bạn của nàng đều đã là hoa có chủ, khiến nàng chịu không ít áp lực dư luận. Nhưng thật ra chúng ta đều biết, nàng chẳng hơi đâu mà quan tâm tới những chuyện thế này, thứ nhất là bởi những kẻ theo đuổi nàng quả thực quá nhiều (theo số lượng thống kê thì cao gấp 39.5 lần số “cây si” trồng trước cửa nhà Jarnsaxa lúc cô nàng còn độc thân), trong đó cũng chẳng thiếu những thành phần ưu tú; thứ hai là vì đối với nàng, nói “Bạn bè của cô đều có nơi có chốn hết rồi mà cô vẫn độc thân” cũng giống như xổ thẳng vào mặt một gã đàn ông rằng “Bạn mày đều ngực nở nang hết rồi mà mày vẫn phẳng lỳ”.

Dù vậy, vẫn có khối kẻ khéo lo trời sập.

Thành Garrn, cung điện Phục Ma Quan…

“Ai da, đây không phải là người đẹp Yule đó sao”, Heimdall hất mái tóc sáng bừng của hắn, ngả nghiêng dựa vào bức tường trước mặt Yule, “Sao thế, lại đi có một mình à? Xem ra lời đồn không sai, em đang rất thiếu đàn ông đây mà... Chi bằng ngẫm nghĩ một chút về chuyện tiến tới với ta?”.

Yule lấy một ống nghiệm và bình nung từ trên giá xuống, giơ chân đá một cú vào giữa háng Heimdall, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn một cái, bắt đầu quá trình điều chế dung dịch.

Nhìn thấy Heimdall kêu rên đau đớn mà quỳ thụp xuống đất, Modi đang đứng nói chuyện với một nữ phục ma quan ở phía đối diện cái giá không khỏi ngây người.

“Cô gái này quả nhiên vẫn lợi hại như xưa...”, hắn vỗ vai người đứng cạnh, sau đó bước về phía Yule.

“Modi, ngươi, ngươi không sợ chết thì cứ lên đi...”, Heimdall run rẩy nói.

Modi có chút không thoải mái xoay xoay cổ, tặng cho Heimdall một cú đạp nữa, sau đó mới bước về phía Yule: “Chào, em còn nhớ ta không? Chúng ta đã từng gặp mặt trong bữa tiệc tối tổ chức ở cung điện Vàng”.

“À, ngươi chính là thằng ngu theo đuổi Frigg nhưng thất bại đấy à?”, Yule dùng dây cột gọn mớ tóc dài, lại tiếp tục chúi mắt vào dung dịch của nàng.

Modi cứng lưỡi hồi lâu mới thốt được ra lời: “Đúng, chính là ta. Lúc đó bệ hạ bảo ta...”.

“Cầm lấy cái này”, không chờ hắn nói hết lời, Yule đã đặt một cái ống nghiệm vào tay hắn, “Lúc nào dung dịch biến thành màu cam thì gọi ta, nếu tới lúc nó biến thành màu hồng rồi mới gọi thì ngươi cứ tống hết nó vào mồm đi”.

“Ta biết rồi.”

Nhìn Yule bước vào phòng sách, không ngoảnh lại, Modi liền quay đầu, gương mặt ngập tràn hạnh phúc, dùng tay làm dấu hiệu thắng lợi cho Heimdall xem.

Nữ phục ma quan nhìn hai người họ, chẳng hiểu ra sao: “Yule mới chỉ bảo ngươi cầm một cái ống nghiệm thôi... Đàn ông bây giờ điên hết rồi sao?”.

Tyr đã tỉnh lại vào một ngày của bốn tháng trước. Trong ba tháng đầu tiên, hắn gần như được trải nghiệm cảm giác trở thành một vị quốc vương. Từ trước đến giờ, Sif chưa bao giờ ngoan ngoãn vâng lời, nói sao nghe vậy, bảo sao làm thế như lúc này... Cảm giác kiêu ngạo của một thằng đàn ông biến mất từ lâu cuối cùng đã quay về, đúng lúc hắn bắt đầu lập kế hoạch đề xuất yêu cầu kết hôn với Sif, sinh con đẻ cái rồi ngày ngày vào bếp lo cơm nước thì tình hình lại dần thay đổi, mãi đến tháng thứ tư...

Xưởng luyện kim Sif, số 112 phố Idun…

“Buổi chiều dọn hàng sớm một chút, cùng ta đi ăn nhé.”

“Không được, hôm nay ta có một mối làm ăn lớn, phải tiếp khách.”

“Em yêu à, chúng ta còn thiếu tiền tiêu sao?”

“Tiền của ngươi là của ngươi, tiền của ta là của ta, đừng có gộp chung như thế. Ta thiếu tiền.”

“Để em không còn phải cực khổ như thế nữa”, Tyr nhe hàm răng sáng bóng, trắng ngần màu tuyết - cũng chính là đặc điểm của công tử ăn chơi ra, “Ta quyết định để em trở thành vợ của ta, trở thành bà chủ gia đình, chỉ cần ngồi yên hưởng phúc mà thôi”.

“Dùng tiền mua ta, ngươi coi ta là hàng hóa đấy à?”

“Không, ta tuyệt đối không có ý đó, ta chỉ không muốn em ngày ngày phải bận tâm vì công việc...”

“Đây là sở thích của ta.”

“Nhưng, so với những luyện kim thuật sư khác, thuật luyện kim của em rất...”

“Rất cái gì?”

“Rất lợi hại”, thấy Sif dịu đi đôi chút, nỗi oán hận trong Tyr lại bắt đầu dâng lên, “Sao em bảo đổi là đổi thái độ được luôn vậy, ngày trước khi ta vừa tỉnh lại, không phải em đã nói sẽ mãi mãi nghe lời ta sao?”.

“Đương nhiên em sẽ nghe lời chàng, chàng là hoàng đế của em cơ mà”, Sif nở một nụ cười giả tạo, vuốt ve mái tóc vàng của Tyr, đặt một nụ hôn chớp nhoáng lên môi hắn, “Về nhà đợi em đi, em sẽ về ngay. Em yêu chàng!”.

Tyr ngẩn người, một nụ cười tươi rói nở bên khóe môi hắn. Hắn đẩy Sif vào tường, tháo đôi kính hơi mỏng của nàng xuống, định trao nàng một nụ hôn sâu hơn...

“A, khách sắp đến rồi. Còn ba phút nữa”, Sif luồn qua cánh tay hắn mà chui ra, đeo lại kính lên mắt, uốn éo bước ra ngoài, hết sức mê người.

Đương nhiên, trong tất cả các chủ thần, người có cuộc sống thanh thản dễ chịu nhất chắc chắn không phải là những kẻ được nhắc tới bên trên, mà là đứa con yêu quý của ta - Sisi (Fasier không thích cái tên này cho lắm, nhưng ta vẫn khăng khăng gọi thế cho bằng được). Mặc dù theo như những gì ta hiểu về nó, sự “thanh thản, dễ chịu” ấy đối với nó mà nói, cũng chẳng “thanh thản, dễ chịu” cho lắm.

Thằng quỷ nhỏ chào đời vào năm 3019 của kỷ nguyên Trùng Sinh này cuối cùng đã tròn tám tuổi. Tuy trong thế giới Thần tộc nó vẫn chỉ mà một thằng bé con, nhưng vị chủ thần bé bỏng kế thừa thần vị của cha này lại có vô số danh xưng: thần Sao sáng, Hỏa thần, thần Rừng rậm, thần Im lặng... Bởi vì nói là vị vương tử đầu tiên sinh ra trước và sau khi kỷ nguyên Thần Tứ bắt đầu, nên mọi người đều gọi nó là hoàng tử Thần Tứ.

Trong tất cả những năng lực mà Thần tộc sở hữu, chỉ có thần lực là thứ cố định suốt đời, Sisi sở hữu thần lực cấp bảy. Nhưng, ma lực và vũ lực thì đều có thể tăng trưởng vô thời hạn trong điều kiện có một hạn mức tối đa. Năm ngoái, ma lực của nó đã đạt tới cấp chín, vũ lực cấp sáu. Nhưng điều đáng sợ nhất là, mặc dù nó vẫn không nói gì nhiều, nhưng chỉ số IQ kiểm tra được đã sớm vượt ta xa lắc, hơn nữa, số liệu vẫn đang trong trạng thái tăng chóng mặt. Kết quả như vậy đúng là có chút đáng sợ, nếu cứ phát triển nữa thì e rằng nó sẽ vượt qua cả đại ma đạo sư Loki - kẻ từng đứng trên đỉnh vô địch của chín thế giới này.

Sisi thông minh, đầu óc của các nữ thần cũng sẽ chẳng ngốc nghếch. Đối mặt với một cậu chủ nhỏ thuộc cấp độ kim cương như thế, các nàng liền cố sống cố chết mà đưa đám con gái mới sáu, bảy tuổi của mình tới tận cửa nhà ta...

Cung điện Sương Mù…

“Yuzin, mau tới chỗ mẹ với vương tử nào... Con nhìn xem mái tóc của vương tử đẹp đến nhường nào, vừa nhiều lại vừa sáng, thật đẹp quá đi.”

“Molly, đừng nhìn chằm chằm vào vương tử điện hạ rồi lại chẳng nói câu nào như thế. Con cứ xấu hổ rụt rè thế thì sau này lấy chồng làm sao được.”

“Jasa, ngốc ạ, vóc người vẫn còn thấp thế này, mới đến mang tai của tiểu vương tử thôi, mau lớn lên đi, phải trở thành người giống tiểu vương tử mới được...”

Đứng giữa một đoàn quân những bà mẹ trẻ trong tư thế sẵn sàng lao tới, Sisi ho nhẹ một tiếng. Lúc Lolo sải cánh phía trên đám người thì thằng bé ngoắc ngoắc ngón tay mập mạp một cái. Lolo đáp xuống, cõng Sisi trên lưng, sau đó một người một rồng nhẹ nhàng bay xa khỏi đám người.

Mới đây còn xảy ra một chuyện, cũng chẳng biết là chuyện tốt hay xấu nữa: Sif đã nói tháng sau sẽ tới Asgard thăm ta, đương nhiên Tyr cũng tới. Nhưng hôm đó vừa hay lại là sinh nhật lần thứ tám mươi ba của Yule, nàng nói kiểu gì thì kiểu ta cũng không được phép vắng mặt, còn bảo ta mời Sif tới luôn.

Chúng ta đều biết, Jarnsaxa nhất định sẽ tới, cũng tuyệt đối sẽ không để Thor thân yêu của nàng ở nhà.

Tình huống mà ta, Yule, Sif và Jarnsaxa cùng xuất hiện quả thật xưa nay chưa từng có.

Yule và Sif đã gặp mặt mấy lần, hai người họ rất ăn ý. Yule cảm thấy Sif xinh tươi mà sắc sảo, Sif lại cho rằng Yule mỹ lệ giỏi giang, đồng thời, đối với Jarnsaxa, cả hai nàng đều có phản cảm.

Jarnsaxa nếu gặp chuyện thiệt thòi nhất định sẽ tìm Thor hoặc ta để làm nũng. Từ trước đến nay, Thor hoàn toàn bó tay chịu trói trước mặt đàn bà con gái, nhất là Sif - người đối với hắn là tình cũ khó quên. Vậy nên, trong tình hình Thor không làm ăn được gì, cô nàng nhất định sẽ tới tìm ta. Từ trước đến nay, trò nũng nịu của nàng rất có tác dụng với ta, nhưng khi đối diện với hai cô nàng “thép” là Sif và Yule, ta lúc nào cũng nhượng bộ đôi chút…

Tiệc sinh nhật lần này, Yule mời ít nhất cũng phải hai trăm người. Không biết đến khi đó hội trường có biến thành một hồi đại họa không nữa...

“Đang nghĩ gì thế?”

Mãi tới khi một thanh âm quen thuộc kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ, ta mới quay đầu lại, thấy Odin chẳng biết tự khi nào đã bước tới bên.

Mới chỉ một tiếng đồng hồ trôi qua, trên những bậc thang của cung điện Sương Mù đã phủ một lớp tuyết dày. Odin bước ra, tuyết lớn lập tức phủ đầy lên bờ vai chàng.

Ta kể cho chàng nghe sơ lược về chuyện này.

“Thật là khó giải quyết”, chàng khoác tấm áo choàng lên người ta, “Ta không hiểu Sif lắm, nhưng tính cách của Yule thực sự ghê gớm”.

Ta nở nụ cười cứng ngắc: “Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng ba người bọn họ yêu nhau đâu nhỉ”.

Odin liếc nhìn ta, trong ánh mắt toàn là khinh bỉ cùng với dòng chữ rõ nét “Em lại đang bắt đầu an ủi chính mình đấy à”.

“Em không quan tâm được nhiều chuyện như thế đâu.”

Ta bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chán nản ngồi trên bậc thang không có tuyết, nhưng lại bị Odin túm lấy cánh tay lôi dậy.

“Trời lạnh thế này, đừng ngồi dưới đất. Em có còn là trẻ con nữa đâu, chuyện này cũng cần ta dạy sao?”

“Nhưng em mệt mà.”

“Mệt thì về mà nghỉ đi.”

“Tuyết hôm nay đẹp quá, em muốn ngắm một lúc đã.”

Odin lặng lẽ nhìn ta một lúc, sau đó nói: “Sinh nhật của Yule diễn ra lúc nào?”.

“Ngày Mười bảy.”

“Tối đó ta rảnh, đến lúc ấy ta sẽ đi cùng em, được chưa nào?”

“Thật sao?”, ta kích động, nắm chặt hai tay, “Quá tốt rồi, em hoàn toàn không nghĩ tới việc chàng sẽ đi, trời ơi, vui quá...”.

Odin lại liếc ta cái nữa: “Ban nãy em mặt dày làm trò lâu như thế, không phải vì mong ta nói ra câu này sao?”.

Lại nữa rồi. Cảm giác ngượng ngùng lâu ngày không gặp, khi chàng chỉ liếc mắt đã biết tỏng tâm tư.

Ta ho khan mấy tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Odin. Những bông hoa tuyết sáu cánh buông mình trên mái tóc chàng, giống như một bức tranh sơn dầu đen trắng vô cùng rõ nét. Chàng lại đưa mắt nhìn cảnh tuyết phía xa: “Mùa đông năm nay có lẽ là mùa đông dài nhất trong mười năm trở lại đây nhỉ”.

“Thật ra em không thích mùa đông lắm, bướm cũng chẳng còn được mấy con.”

Odin ngẩn người, sau đó đột nhiên bật cười khe khẽ: “Em đúng là chẳng thay đổi tí nào”.

“Đương nhiên là em thay đổi rất nhiều, nhưng những cái tốt thì phải giữ lại chứ, ví như ấp ôm lãng mạn giống những thiếu nữ khác.” Nói xong câu này bản thân ta còn thấy lạnh người, vội vàng xua tay, “Coi như em chưa nói gì đi”.

“Tuy ta cũng mong mùa đông qua nhanh, nhưng từ mai trở đi, suốt cả mười ngày ta sẽ rất bận rộn, thời gian trôi chậm một chút là hơn.”

“Thật ra em luôn thắc mắc, da mặt của một người sao có thể dày đến thế chứ.”

“... Em muốn nói gì?”

“Người ta chẳng biết tỏng rằng chàng yêu em nhiều như thế nào, sao chàng cứ phải giả bộ ta đây bận rộn ngập đầu không có thời gian để ý đến em chứ?”

Odin nhất thời cứng lưỡi. Từ khi chàng trở lại, cái khí thế áp đảo tất cả bằng thân phận Đế vương, bất kể trên phương diện việc nước hay việc nhà đã bị ta mài mòn đi không ít. Bản thân vốn là người thiếu đạo đức, trong thời gian ngắn ta cũng không có ý định buông tha cho chàng. Ngược lại, để trả mối thù ngày ấy chàng khiến ta phải tốn nhiều nước mắt, ta sẽ còn chèn ép chàng dữ hơn.

Thấy chàng không nói gì, ta càng có thêm dũng khí, nheo một mắt, nhìn chàng bằng mắt tiểu nhân vô cùng gian xảo: “Thật ra chàng đang định nói với em, sau này chàng rất bận, ngày mai muốn ở bên cạnh em lâu một chút, muốn em hy sinh thời gian ngủ để hầu chàng chứ gì?”.

Odin cười khẽ, “Ta cảm thấy, sự nhượng bộ của ta lại khiến em bắt đầu được voi đòi tiên rồi đấy”.

Nếu là trước đây, một câu có sức nặng như vậy nhất định sẽ dọa cho ta mất ngủ mấy ngày. Nhưng giờ ta đã không sợ chàng nữa, ta bước tới gần, ngẩng đầu, lớn gan nhìn chàng bằng ánh mắt cực kỳ khiêu khích. “Giờ chàng mới biết à, em đây oán chàng không ít đâu nhé. Trước khi em trút được hết bực bội ra mà chàng đã phát hỏa với em, em có thể lập tức bỏ đi đấy.”

Chàng vẫn như trước đây, không quá nhiều lời, bàn tay vùi vào trong mái tóc dài, nâng lấy đầu ta, cúi thấp, chạm nhẹ lên bờ môi ta một cái, sau đó áp hai vầng trán sát lại gần nhau, nhẹ nhàng nói, khi hai chúng ta rất gần, rất sát: “Ta biết”.

Chiếc dây chuyền có mặt bướm vàng trên cổ càng lập lòe phát sáng trong ánh tuyết. Nhất thời ta có chút hốt hoảng, vươn tay đỡ lấy mặt dây chuyền, nói: “Những lời chàng nói khi còn là Shujin, đều là thật chứ...”.

Odin chỉ cười mà không đáp.

Trong ánh sáng màu trắng bạc, đôi mắt chàng thâm thúy mà mỹ lệ, đủ để chứa trong mình hào quang của thế giới này, lại viết đầy những câu chuyện xa xưa... Khí khái hào hùng tung hoành khắp chín thế giới, dòng lịch sử thăng trầm lúc thịnh lúc suy, những mảnh vỡ ký ức hoặc khiến người ta tan nát cõi lòng hoặc khiến kẻ khác tâm can rung động...

Ta không tự chủ được mà rời ngón tay lên cằm, lên gò má chàng, cẩn thận nâng niu.

“Lúc chàng chỉ có một mình, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới em... đúng không?”

“Sao nàng muốn biết?”, chàng nhếch khóe môi.

Ta nhớ lại tất cả những gì xảy ra giữa hai chúng ta sau khi thức tỉnh, sự lạnh lùng và cự tuyệt của chàng, bóng lưng khiến kẻ khác tổn thương sâu sắc, còn cả khoảnh khắc chàng tan biến trước mắt ta... Dù năm năm đã trôi qua, cảm giác bất an đến cực điểm ấy vẫn luẩn quẩn bên ta, không cách nào giảm bớt. Ta chỉ có thể giương mắt nhìn chàng, cười chua xót: “Bởi vì sau khi chàng biến mất, thời điểm em sợ nhất trong ngày chính là khoảnh khắc mở mắt vào sáng sớm, em không muốn đối diện với một thế giới mà chàng đã không còn tồn tại... Nhất là sau khi mơ thấy chàng. Em không biết vì sao mình lại hỏi vậy... chỉ muốn xác nhận mà thôi...”.

Odin nghiêm túc ngẫm nghĩ trong chốc lát, sau đó cười khẽ: “Thì ra là thế, vậy ta lại trái ngược với em”.

“Chàng!” Ta mất hứng, vùng khỏi đôi tay chàng.

Odin khẽ thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn đôi tay của mình, bờ mi chàng phủ ngập một tầng ánh sáng màu bạc. Lúc ngẩng đầu lên lần nữa, chàng mở tay ra, một con bướm vàng đã rập rờn đôi cánh đẹp, đậu xuống lòng bàn tay chàng.

Ta khẽ kêu một tiếng, lập tức hân hoan chạy tới chơi cùng cánh bướm.

Nhưng một lúc sau, ta ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt rất đỗi bao dung của chàng, đột nhiên ta không còn chút cảm giác vui vẻ nào nữa. Ta biết, trong lòng chàng rất yêu ta, nhưng lúc nào cũng thích nói mấy câu khiến người ta tức giận. Như ban nãy đó, nói cái gì mà “Ta trái ngược với em”, như thế chẳng phải là chàng muốn nói “Sau khi em biến mất, việc ta chờ mong nhất trong ngày chính là khoảnh khắc mở mắt buổi sớm mai, nhất là sau khi mơ thấy em” sao?

Chờ đã.

Tại sao khi ta biến mất rồi, chàng lại chờ mong khoảnh khắc tỉnh giấc mỗi sớm mai?

... Là vì, chờ đợi ta sống lại sao?

... Là vì... Mỗi lần tỉnh giấc, thời khắc ta sống lại sẽ rút ngắn một ngày sao?

Nhưng, chàng phải biết, không bao lâu sau khi ta thức tỉnh, thậm chí còn chẳng chờ được đến khi ta thức tỉnh, tuổi thọ có hạn của chàng sẽ cạn...

Nếu ý tứ của chàng thật sự là như thế, vậy thì khoảng thời gian chàng đếm ngược để chờ ta hẳn phải bắt đầu từ sau khi buổi Hoàng hôn của các vị thần kết thúc, kéo dài mãi tới cái ngày đông mà ta sống lại năm 2969 của kỷ nguyên Trùng Sinh.

Thế nên... tưởng niệm thể của chàng mới duy trì được lâu đến vậy?

“Odin.”

“Sao?”

“Ban nãy chàng nói chàng ngược lại với em là bởi vì đợi em thức tỉnh sao?”

“Ừ”, chàng xoa đầu ta, “Thông minh lên rồi đấy”.

Trong giây phút ấy, ta đột nhiên biết bản thân mình ngu ngốc đến nhường nào, từ khi quen biết chàng tới nay chẳng mấy khi ta suy nghĩ cẩn thận về ý tứ trong những lời chàng nói, cả ngày cứ suy tính cách nào có thể khiến chàng nói ra câu “Ta yêu em”, nhất là sau khi thấy Thor và Jarnsaxa tình tứ anh anh em em, ta lại càng muốn thúc ép chàng, đã thử không dưới năm mươi cách để chàng nói, nhưng chàng chưa bao giờ mắc lừa, ta còn vì thế mà đem lòng giận dỗi.

Nhưng lúc này ta lại thấy, chàng có nói câu ấy hay không, đã không còn quan trọng nữa rồi.

… Có điều, đây là giới hạn lớn nhất của ta, vấn đề tiếp theo tuyệt đối ta sẽ không nhượng bộ chàng.

Ta níu lấy tay chàng, nở một nụ cười nham nhở:

“Trong năm mới nhất định phải trao cho người thân thiết nhất vài lời chúc phúc. Thế nên, năm nay nhất định chàng phải nói cái gì đó mới được.”

Lúc này, trên nhành cây mới nhú của Cây thế giới, những phiến lá rực rỡ đủ sắc màu, chói mắt, giống như vì sao lấp lánh đang lay động giữa đêm đen.

Phía trên cây đại thụ này, vài làn khói mỏng lặng lẽ bay lên, bắn ra những tràng pháo bông rực rỡ giữa không trung, giống hệt như những năm trước đó, nở rộ, lụi tàn, mặc dù ngắn ngủi, nhưng lại mang đến cho đêm tối tầm thường vẻ mỹ lệ huy hoàng.

“Được rồi, ta chỉ nói một lần thôi, nghe không được ta cũng không nhắc lại đâu...”

Tuyết lớn như lông vũ trắng phau bay lượn khắp trời, sương sớm nhiều màu, đèn đuốc nơi Thần giới, cánh bướm vàng cùng với những con đom đóm... giống như tất cả những thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này đều tụ lại nơi đây...

Odin dịu dàng nở nụ cười, cúi đầu, để lại bên tai ta lời chúc phúc.

Dưới bầu trời đêm ngập tràn tinh tú của Asgard, trong giây phút ấy, dường như cả tháng năm trở thành thần thoại động lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.