Lời Của Gió

Chương 2: Phát hiện năng lực



Tôi là Trần Thiên Thiên 24 tuổi. Cha mẹ tôi có một tiệm bánh ngọt nhỏ.

Ba cô gái thường đi chung với tôi là Phong Luyến, Trịnh Vi Vi, Tiểu Hạnh - ba người bạn thân của tôi. Tôi là người bình thường_điều đó là tất nhiên, nhưng ba cô bạn của tôi thì... thật-không-bình-thường chút nào. Bởi vì họ là một trong số ít những người có năng lực không-bình-thường bẩm sinh. Ví dụ như : Phong Luyến thì có khả năng bói toán, bói cả về tương lai lẫn quá khứ, cô ấy có thể biết được thủ phạm gây ra những vụ án là ai, v...v. Vi Vi thì lại có khả năng... xuyên thời gian, trong tiểu thuyết người ta gọi là xuyên không. Vi Vi xuyên tới xuyên lui xuyên đi xuyên lại giữa các triều đại, thế kỉ chỉ để... tìm một mỹ nam làm bạn trai, à một phần cũng là vì hỗ trợ phá án và tìm hiểu những điều lạ và đem về cho bọn tôi. Tiểu Hạnh có năng lực không ghê gớm gì nhưng lại rất hèn hạ đó là khả năng đọc suy nghĩ của người khác. Sở dĩ tôi nói hèn hẹ là vì cô ấy dùng nó để uy hiếp, ức hiếp và ngược đãi mọi người, vơn trong đó có cả tôi nữa đấy, vì tôi là người bình thường mà!!!

Tuy nhiên, ờm có thể nói là họ chưa quen hoặc do lí do nào đó mà họ thường gặp vấn đề không khống chế được năng lực. Điển hình, chính là Vi Vi, hai ngày trước cô ấy đang đi chợ đêm cùng chúng tôi thì bùm một cái cậu ấy biến mất tiêu. Hơn nữa vì năng lực của mình mà họ bị mọi người kì thị, chỉ có tôi là 'chơi' cùng họ thôi, chắc chỉ có mình tôi là tò mò về những năng lực này nhỉ. Tuy vậy, chúng tôi ở cùng nhau vẫn rất vui vẻ, đối với tôi vậy là đủ rồi, tất nhiên sẽ hoàn hảo hơn nếu họ không bắt nạt tôi và tôi có một người bạn trai hoàn hảo nữa. Mờ hờ hờ, nói nhiêu đó đủ rồi có gì thì từ từ các bạn sẽ biết thôi mừ hừ hừ.

++++++

Ngày 25 tháng 7 năm 2020.

Trước nhà trọ số 5 gần con hẻm số 4.

Tôi là người lập ra kế hoạch cho cả bọn về việc tìm hiểu khu nhà trọ đó thế nên tôi phải có trách nhiệm về việc này.

"Được rồi, cứ theo kế hoạch nhé! Luyến Luyến cậu sẽ ở đây và xem xem ở đây đã và sắp xảy ra chuyện gì. Vi Vi cậu cố gắng điều chỉnh năng lực và xuyên về trước lúc nơi này bị bỏ hoanh. Còn tớ và Tiểu Tiểu.... ách Tiểu Hạnh sẽ vào đây xem thử. Thấy thế nào...."

"Rồi rồi, Thiên Thiên cậu cứ như bà già ấy" Vi Vi bất mãn bởi thói dong dài của tôi.

" Này này, tớ có linh cảm xấu về chuyện này, cậu nói thử xem...." Phong Luyến lo lắng nói.

"Được rồi đi thôi!!" Tôi và Tiểu Hạnh cắt ngang lời nói của cô ấy, về phần cô ấy nói gì bọn tôi cũng không bận tâm lắm. Thế rồi bọn tôi bước vào khu nhà đó, Vi Vi cũng bắt đầu rời đi mà không mảy may gì tiếng kêu của Luyến Luyến.

"Này, đợi đã.... Các cậu không thể phớt lờ lời nói cũng như linh cảm của thầy bói chớ....ớ ... ớ . Mồ, thiệt tình. Nếu có xảy ra chuyện gì thì không thể trách tớ đâu đấy!."

++++++

20 phút sau...

"Hạnh Hạnh ơi, cậu ở đâu? Mau ra đây đi! Đừng cố dọa tớ, tớ không sợ đâu..." Khi vào đây chúng tôi bắt đầu tìm kiếm mọi ngóc ngách, nhưng khi tôi vừa quay lại thì Tiểu Hạnh bỗng dưng biến mất. Đừng đùa chứ, cô ấy cũng không phải Vi Vi làm thế quái nào lại đột nhiên biến mất được.

"Hạnh Hạnh cậu không ra đây là tớ sẽ bỏ cậu mà ra trước đấy nhé, Tiểu Tiểu?" Tôi vẫn gọi trong lo lắng, lỡ như ... chỉ là lỡ thôi, lỡ như ở đây thật sự có ma thì sao? Cô mới không muốn ở lại nơi quái dị như thế này mãi.

Bỗng dưng có một luồng khí lạnh thổi qua người tôi. Sau đó,....

"Ngươi là ai?" Một giọng nói hơi trầm bốc mùi khó chịu vang lên.

"Hả?" Ai vậy, đừng dọa người vậy chứ, lông tơ tôi nổi lên hết cả rồi nè.

"Ta hỏi, ngươi là ai?" Dứt lời, có một bàn tay từ đâu thò ra và.. bóp chặt cổ tôi. Mặc tôi tái nhợt, hơn nữa thứ khiến tôi cảm thấy ớn lạnh là bàn tay này trắng bệch như không có máu và ngiệt độ của nó rất... lạnh.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA"

++++++

Bên ngoài nhà trọ.

Phong Luyến đang tập trung thì một tiếng thét chói tai vang lên.

"Hả, tiếng này quen quen" Cô tự thì thầm " Hở, đay không phải tiếng của Thên Thiên sao? Thiên Thiên cậu làm sao vậy? Chờ tớ một chút!" Cô nói vọng vào và chạy thật nhanh.

++++++

Sau khi thoát khỏi được cánh tay đó, tôi liều mạng tìm đường để ra ngoài nhà trọ này. Kể cũng l, vì sao bàn tay đó rất mịn và không có tí sức nào vậy? Hơn nữa hình như không có thứ gì đuổi theo tôi khi tôi đang cố chạy trốn vậy? Nhưng bây giờ không phải là lúc để nghĩ, biết đâu đó là do tay cua xác chết lâu ngày thì sao.

Đang trên đường chạy thì tôi gặp mặt Phong Luyến. Thế nhưng mọi việc không tốt đẹp đến vậy...

"Thiên Thiên, cậu có sao không?" Phong Luyến dừng lại thở dốc và hỏi tôi với vẻ mặt lo lắng.

"L..Luyến.. Luyến...c...cậu" Nhưng tôi không thể trả lời được, ngược lại tôi có cảm giác giống như có gì đó nghẹn ở cổ họng của tôi.

"Trần Thiên Thiên, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Cô ấy tiếp tục giục tôi mau nói.

"S..sau.. lưng....c...cậu" Thật vất vả mới có thể nói được nhưng thứ này.

"Hử? Sau lưng tớ có gì à..." Cô ấy vừa nói vừa quay lại thế nhưng, cô không thể nói tiếp khi thấy nó...

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA" Lại là một tiếng thét chói tai, cô nhìn thấy một người... không! Phải là một hồn ma vì thứ đó không có bóng, hồn ma đó đang nhìn cô với ánh mắt chán ghét.Sau đó, cô không còn biết gì nữa vì cô đã ngất đi.

"Luyến Luyến, cậu làm sao vậy...." Tôi vội vàng đỡ lấy cậu ấy. Không để tôi gọi cô ấy, 'hồn ma' đó đã lạnh giọng

"Các người làm gì ở đây?"

Đúng lúc đó có một giọng nói chen vào

"Thiên Thiên, Luyến Luyến các cậu không sao chứ?" Tiểu Hạnh đến rồi! Cứu tớ với! Hạnh Hạnh!

'Hồn ma' đó quay lại nhìn cô với ý cô là ai?

Bỗng dưng mặt cô ấy tái hẳn đi, nhưng tôi nghĩ là tôi nhìn thấy một tia hưng phấn xẹt qua trong mắt cô ấy, tuy chỉ một giây thôi, cô ấy cất tiếng

"Thiên Thiên, hóa ra năng lực của cậu là gọi hồn à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.