Lôi Động Cửu Thiên

Chương 127: Thời khắc hạnh phúc của hai người



"Thần Hoàng Cảnh? Chẳng phải Thần Huyền Cảnh đã là đỉnh phong rồi sao?." Hứa Phong kinh ngạc nói.

Thấy Hứa Phong có vẻ ngạc nhiên, Điền Thục Dao giải thích cặn kẽ: "Phiến Thiên Vân Đại Lục này, võ đạo cảnh giới, từ thấp đến cao theo thứ tự là Ngưng Khí Cảnh, Hóa Khí Cảnh, Linh Nguyên Cảnh, Địa Nguyên Cảnh, Thiên Nguyên Cảnh, Thần Huyền Cảnh. Trên Thần Huyền Cảnh còn có Thần Hoàng Cảnh, Thần Đế Cảnh, cùng Đại Thánh Cảnh trong truyền thuyết.

Thì ra là thế!

Trong lòng Hứa Phong lập tức hiểu ra.

"Thiếp đã cho người dò hỏi một số thế lực khác, được biết cường giả các đại tông phái cùng một số thế lực cường đại của Bắc Vực cũng đang kéo tới đây, ngay cả người của Côn Hư Thần Cung thiếp cũng tới. " Điền Thục Dao nói.

"Các đại tông phái..." Hứa Phong hai mắt giật giật, sắc mặt hơi cứng lại, mộ phủ của cường giả Thần Hoàng Cảnh không phải là chuyện bình thường, di vật lưu ở trong đó đủ làm cho vô số người điên cuồng.

Nhìn thấy biểu hiện của Hứa Phong, Điền Thục Dao tủm tỉm cười nói: "Chàng đừng tưởng thiên hạ này là của hoàng thất, nếu thực sự mà nói thì bọn họ chẳng là cái gì. Bởi vì, tại Bắc vực này, bá chủ chân chính chính là các đại tông phái cường đại đến mức chàng căn bản không thể tưởng tượng. Phần lớn các vương triều giống như Minh Nguyệt Quốc đều nắm trong tay bọn họ, bọn họ mới thật sự là bá chủ của Bắc Vực. Những vương triều này nếu so sánh với loại cấp bậc như các đại tông phái kia thì chỉ e cũng không thể chịu nổi một kích, chỉ cần một ý niệm trong đầu bọn họ, chỉ e một vương triều sẽ tan tành mây khói."

Hứa Phong chậm rãi gật đầu, nhân tiện hỏi: "Ngoài Bắc Vực, còn có các địa vực khác nữa sao.

"Về ba đại vực khác thiếp cũng biết rất ít, chỉ biết ngoài Bắc Vực, còn có Nam Vực, Vô Tận Hải Vực và Hoang Vực"

Nghe vậy, Hứa Phong nhịn không được hít một ngụm lãnh khí. Cảm thấy Thiên Vân đại lục này quá mức bao la rộng lớn.

Ngay như Càn Linh Thành nơi hắn sống cũng đã có khu vực ngàn dặm, quản lý hơn nghìn vạn nhân khẩu. Trong khi đó Càn Linh Thành chỉ là thành trì quy mô nhỏ của Minh Nguyệt Quốc. Mà Minh Nguyệt Quốc chỉ là một trong số hàng trăm quốc gia thuộc Bắc Vực.

"Côn Hư Thần Cung có một cường giả Thần Đế Cảnh toạ trấn, nên mới có thể sừng sừng ở vị trí siêu cấp tông phái nhiều năm như vậy. Về phần Thần Hoàng Cảnh cũng không nhiều lắm, nếu không muốn nói là đếm trên năm đầu ngón tay." Điền Thục Dao kiên nhẫn giải thích: "Cường giả Thần Hoàng Cảnh liền có thể trở thành bá chủ một phương. Thần Hoàng Cảnh chính là người có đại thần thông chân chính. Có thể nói một cường giả Thần Hoàng Cảnh bất kể ở nơi nào đều sẽ nhận được sự mời chào của rất nhiều thế lực. Dù sao, Thần Đế Cảnh lão quái phần lớn đều bế quan quanh năm, hơn nữa cực kỳ ít ỏi, gần như đều không hỏi thế sự. Cho nên, võ giả Thần Hoàng Cảnh chính là lực lượng trung kiên của đại lục."

"Nếu như chàng có hứng thú thì cũng có thể đi xem, biết đâu cơ duyên tốt chiếm được truyền thừa của vị cường giả Thần Hoàng Cảnh kia, chậc chậc, tới lúc đó sẽ giống như cá chép vượt long môn." Điền Thục Dao mỉm cười nói.

Hứa Phong trầm ngâm, bảo vật trong mộ phủ sẽ khiến cho các cường giả thập phương kéo tới, với thực lực của hắn có đi cũng chưa chắc được gì. Nhưng cũng có thể đây chính là một lần kỳ ngộ, hắn không muốn bỏ qua lãng phí như vậy.

"Chúng ta khi nào xuất phát"

"Nếu chàng muốn, có thể ngay này mai, nhưng mà, thiếp không thể đi được!" Điền Thục Dao cười tươi, gương mặt đột nhiên nổi lên một tầng ửng hồng mê người, nhẹ nhàng nói: "Thiếp đã mang bầu, không lâu nữa chàng sẽ làm cha nha."

Điền Thục Dao dựa vào trong lòng Hứa Phong.

"Có.." Hứa Phong sững sờ.

Điền Thục Dao mang bầu!

Nàng mang trong bụng cốt nhục của Hứa Phong!

Chuyện này đối với Hứa Phong mà nói, xác thực là một cái đại hỉ sự. Từ khi xuyên việt tới nay, lần đầu hắn có cảm giác hạnh phúc khó tả như vậy.

"Nàng cứ an tâm tĩnh dưỡng, những chuyện khác không cần vất vả." Hứa Phong nắm chặt bàn tay nhỏ của Điền Thục Dao, cười ha hả nói.

"Hừm, chàng nói như thế nào thì thiếp sẽ theo như thế ấy." Điền Thục Dao ôn nhu đáp. Thời khắc này, thổ lộ chuyện này đối với người nam nhân của mình, là thời khắc hạnh phúc nhất với nàng. Cực kỳ ngọt ngào, ấm áp.

"Dao nhi, nàng đã mang thai cốt nhục của ta, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị hôn sự rước nàng về!" Nâng khuôn mặt tinh xảo của Điền Thục Dao, giọng nói Hứa Phong vô cùng ôn nhu.

"Chuyện này cần phải được sự đồng ý của môn phái, hơn nữa yêu cầu của môn phái cũng rất cao, tu vi của chàng ít nhất cần ngang bằng với thiếp mới được. Thiếp không cầu danh phận, chỉ cần ở bên cạnh chàng là thấy đủ." Điền Thục Dao nhẹ giọng nói. Nàng suy nghĩ chu đáo, hết thảy đều là vì Hứa Phong.

Hứa Phong không nói thêm gì, chỉ là lẳng lặng đưa nàng ôm vào trong ngực. Ánh mắt hắn loé lên một tia cương nghị, muốn làm chủ vận mệnh, muốn làm được hết thảy, như vậy hắn cần phải có thực lực cường đại.

Vì mau tăng cường thực lực của chính mình, như vậy Hứa Phong cần phải cầu phú quý trong hiểm nguy, ví như đến cổ mộ của Thần Hoàng cường giả, tuy rằng loại hành động này có chút điên cuồng, nhưng nếu đạt được kỳ ngộ, không thể nghi ngờ đó là con đuờng ngắn nhất có thể trở thành cường giả.

Một ngày một đêm liền như vậy qua đi.
Trời đất bao la mờ mịt, núi non tráng lệ nguy nga...

Bầu trời xanh thẳm, từng đoá mây trắng phiêu lãng bay. Khi ánh dương quang chiếu xuống, toả ra một tầng quang mang màu vàng. Bỗng nhiên có một đạo thanh âm to rõ, vô cùng thanh thúy, như chim mà không phải chim, xé nát không gian, một con thiết ưng thân mình dài mười mét, xòe rộng đôi cánh dài hai mươi mét, trên thân ưng chở theo một người bay lên trời cao, thoáng chốc đã hóa thành điểm nhỏ, biến mất nơi chân trời xa xôi.

Người đang ngồi trên thiết ưng chính là Hứa Phong, hắn ngồi một mình một người trên con thiết ưng thể hình khổng lồ, bắt đầu hành trình đến Đại Hoang Sơn Mạch để thăm dò cổ mộ.

Con thiết ưng này cũng không phải ưng thật mà là một kiện Phi hành khí do Điền Thục Dao đưa cho hắn, kiện Phi hành khí này tên gọi Tinh Cương Thanh Ưng, có ngoại hình rất giống chim ưng to, cánh duỗi ra đến hai mươi mét, màu xanh, lưng rộng dư sức cho hai mươi lăm, sáu người ngồi. Cảm giác kim loại tràn đầy, toàn thân chim khắc trận pháp minh văn huyền ảo, ánh sáng xanh nhạt chảy xuôi.

Chỉ cần đưa linh thạch vào là kiện Phi hành khí khổng lồ này sẽ bay lượn, có thể phóng ra vòng cương khí bảo vệ người ngồi trên đó không bị xóc nảy, gió thổi. Tuy rằng tốc độ phi hành của thiết ưng nhanh như thiểm điện, thế nhưng Hứa Phong không hề cảm nhận được một chút xóc nảy khí lưu nào, quanh thân phảng phất như có một tầng kết giới bao vây, thậm chí ngay cả tiếng gió thổi cũng nhỏ bé vô cùng.

Nhân loại không có cánh, đều luôn mộng tưởng mình có thể bay được như chim, giữa bầu trời tự do bay lượn, có thể bao quát đất trời, có thể trốn tránh nguy hiểm, có thể theo đuổi tự do…

Nhưng nhân loại muốn có được năng lực phi hành này, lại vô cùng khó khăn. Đối với thường nhân mà nói, đó căn bản là mục tiêu cao không thể với, còn đối với võ giả, đó cũng chính là cảnh giới mà mỗi võ giả đều hướng tới.

Muốn ngự không phi hành, mỗi võ giả tu vi tối thiểu phải đạt tới Thiên Nguyên Cảnh. Chỉ là đạt tới cảnh giới đó nào dễ như vậy, rất nhiều người mất cả đời cũng không thể đạt tới. Cho nên phi hành khí chính là lựa chọn cho những võ giả tu vi thấp có thể di chuyển nhanh hơn.

Nhưng Phi hành khí khó chế tạo, lại cần nhiều vật liệu trân quý, do đó giá thành cũng được đẩy lên cao, chỉ có các đại gia tộc, môn phái hoặc tán tu cường đại mới có khả năng mua sắm.

Sau ba ngày, vượt qua vô số ngọn núi sông dài, thành trấn, thẳng cho tới khi mặt trời lặn, một ngọn núi cực kỳ to lớn xuất hiện trong tầm mắt của Hứa Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.