Lôi Động Cửu Thiên

Chương 48: Tội tám



Nhưng mà Lâm Vân cũng không có cảm thấy chỗ nào không ổn, bản lĩnh của Hứa Phong hắn tận mắt nhìn thấy, hắn cực kì rõ ràng nhất tinh Luyện Đan Sư trẻ tuổi này tiềm lực trên người cường đại cỡ nào, dạng thiên tài này xứng với sự kiêu ngạo như vậy!

“Ca, ngươi làm sao lại xin lỗi hắn hả, ngươi còn không biết Hứa gia đã định tội tên phế vật này, hôm nay hắn chết chắc...”

Ba!

Lâm Trung còn chưa nói xong, Lâm Vân vung tay một cái hung hăng tát vào mặt Lâm Trung, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Trung lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cấp tốc sưng đỏ, chưởng ấn đỏ rực có thể thấy rõ ràng.

Đây là đánh thật ah!

Tất cả mọi người con ngươi co rụt lại, Lâm Vân không phải đang diễn trò ah!

“Ca, ngươi đánh ta...”

Ba!

Lâm Trung còn không kịp phản ứng, Lâm Vân trở tay lại vung ra một cái tát lên một bên mặt còn lại của Lâm Trung.

Giờ này khắc này, Lâm Vân diện mục dữ tợn, khiến cho mọi người cũng vì đó mà kinh ngạc. Lâm Vân xử sự luôn khiêm tốn cung kính, có khi nào lộ ra diện mục kinh khủng như vậy, cỗ phẫn nộ kia phát ra từ nội tâm.

“Ca, vì cái gì hả”

Ba!

Lâm Vân tát không trượt phát nào, lại là một cái tát vung tới, một tát này khí lực càng mạnh hơn, trực tiếp đem Lâm Trung vỗ bay ra ngoài hai ba mét, khiến cho thân thể mập mạp của Lâm Trung ngã ầm ầm trên mặt đất.

Tất cả mọi người chứng kiến mà ngây người, hóa ra đây là nói câu nào liền tát một cái ah!

Quả nhiên, lần này Lâm Trung tỏ ra thành thật không nói nữa, sắc mặt kinh nghi không hiểu nhìn Lâm Vân, nếu như đổi lại người khác đánh hắn như vậy, hắn đã sớm trở mặt, thế nhưng là người này là đại ca của hắn, hắn cái gì cũng không dám nói.

“Khụ khụ, Lâm Vân, nghe vi sư một câu, vì một ngoại nhân có đáng không!” Lúc này, Mộ Dung Kính đứng ra khuyên một câu, hắn vừa rồi một mực quan sát trong lòng cũng có chút buồn bực, Hứa Phong thật sự là Luyện Đan Sư?

Mấy ngày nay Mộ Dung Kính lên núi hái một gốc linh dược, căn bản không biết Luyện Đan Sư Công Hội có chuyện gì xảy ra...

“Mộ Dung đan sư, ngươi mới vừa nói muốn so đan, đối phương hẳn là Hứa đan sư! Nói như vậy, ngươi tới nơi này cũng là để làm khó Hứa đan sư sao!” Lâm Vân xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mộ Dung Kính, khí tức trên thân không có thu liễm chút nào, nói chuyện càng là gọi thẳng “Mộ Dung đan sư”, hoàn toàn không phải thái độ cùng đạo sư nói chuyện.

“Lâm Vân, ngươi đây là ý gì, vi sư muốn vạch trần tên này lừa gạt, ta cảm thấy ngươi cũng bị hắn che mắt rồi, hắn ngay cả huy chương Luyện Đan Sư cũng không có, căn bản không phải Luyện Đan Sư!” Mộ Dung Kính cau mày nói.

“Ha ha ha! Mộ Dung đan sư, không nghĩ tới ngươi cũng là có mắt không tròng!” Lâm Vân lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, lập tức lớn tiếng nói ra: “Ta Lâm Vân, từ hôm nay trở đi không còn là đồ đệ của ngươi, giữa chúng ta không còn bất kỳ quan hệ gì!”

Ông trời ơi!

Đám người cảm giác đầu của mình không đủ dùng, Lâm Vân vậy mà cắt đứt quan hệ thầy trò với Mộ Dung Kính, đây quả thực là không để ý giao tình hai nhà ah!

“Lâm Vân, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Ngươi muốn vì một kẻ không biết thực hư có phải Luyện Đan Sư mà đắc tội nhất tinh Luyện Đan Sư hành thật giá thật như ta sao!” Mộ Dung Kính khuôn mặt bắt đầu vặn vẹo, Lâm Vân trước mặt nhiều người như vậy cắt đứt quan hệ thầy trò khiến mặt mũi của hắn không nhịn được rồi.

“Ha ha ha! Đắc tội ngươi tính là gì, ngươi đừng quá đề cao bản thân! Chỉ bằng ngươi cũng xứng so với Hứa đan sư?” Lâm Vân cười lớn một tiếng, lạnh lùng nói ra: “Đừng nói là ngươi, chính là toàn bộ Mộ Dung gia, trong mắt ta, so ra cũng kém trọng lượng Hứa đan sư!”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, Lâm Vân cũng quá liều mạng đi! Vì lôi kéo Hứa Phong, thậm chí không tiếc đắc tội toàn bộ Mộ Dung gia, hẳn là Hứa Phong ngoại trừ thân phận Luyện Đan Sư, còn có chỗ nào hơn người sao?

Sự tình phát triển đến bây giờ, bên trong Hứa gia đã không có người hoài nghi thân phận Hứa Phong.

Kỳ thật, Hứa Phong có phải Luyện Đan Sư hay không đã không trọng yếu, có thể làm cho Lâm gia đại thiếu gia điên cuồng đến vậy, cái này đủ để chứng minh giá trị của Hứa Phong!

“Tốt! Tốt! Tốt! Lâm Vân, ngươi muốn vì Hứa Phong mà cùng Mộ Dung gia chúng ta đối nghịch, ta phụng bồi là được! Chỉ bất quá, cục diện hôm nay, không phải ngươi có thể thay đổi, Hứa Phong phạm phải nhiều tội, chỉ bằng ngươi còn không gánh nổi hắn!” Mộ Dung Kính lạnh lùng nói.

"Không phiền ngươi quan tâm.” Lâm Vân từ tốn nói, hắn là mang theo nhiệm vụ gia tộc mà tới, vô luận trả bất kỳ giá nào đều muốn tranh thủ hảo cảm Hứa Phong để lôi kéo.

Hứa Thiên Tuyết đôi mắt đẹp khẽ chuyển nhìn về Hứa Phong, trong lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm... Có lẽ, ta còn là đánh giá thấp tiềm lực của hắn! Hứa Thiên Tuyết lộ ra một nụ cười khổ, nàng vốn cho là mình đã đánh giá cao Hứa Phong, sớm biết Lâm Vân sẽ điên cuồng như vậy, còn không bằng trực tiếp bàn bạc với phụ thân của mình, để phụ thân ra sức bảo vệ Hứa Phong, cũng không để sự tình phát triển đến tình cảnh như vậy, giờ đây Hứa Phong như đã cùng cả Hứa gia là địch rồi ah.

"Ai..."

Hứa Thiên Tuyết khẽ thở dài, trầm mặc cúi đầu.

Cảm nhận được vẻ buồn bã và mất mát của Hứa Thiên Tuyết, Hứa Phong đầu tiên là hơi ngẩn ra, rồi sau đó mỉm cười nói:

"Tỷ tỷ, dù thế nào đi chăng nữa tỷ vẫn là người quan trọng nhất với ta!"

Hứa Phong chân thành nói, khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại trắng như ngọc của Hứa Thiên Tuyết. Nhất thời làm cho Hứa Thiên Tuyết hơi ngỡ ngàng, ánh mắt trong như nước hồ thu nhìn chằm chằm người đường đệ ngày càng làm cho mình bất ngờ này, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị, phảng phất như Hứa Phong này vừa quen thuộc, lại vừa có phần xa lạ. Dường như hắn ngày càng trở nên thần bí hơn, mạnh mẽ và trưởng thành hơn, không cần núp dưới sự che chở của nàng... càng ngày càng ra dáng một nam nhân chân chính.

Hứa Hàn chứng kiến hành động của Hứa Phong, ánh mắt chợt xoay chuyển, gã âm thầm cười lạnh, đập bàn quát: "Càn rỡ, Hứa Phong tên vô liêm sỉ này, ngươi lại dám sàm sỡ tỷ tỷ trong tộc, đây là tội tám!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.